Bầu trời vẫn xanh thôi, còn ta lạc nhau rồi...
~*~
Chúng ta luôn có một thói quen, đó chính là thích hoài niệm, hay hoài nhớ đến những người đã - từng - là - quan - trọng trong cuộc đời chúng ta.
Nhớ người bạn đã từng rất đỗi thân thuộc như chị em một nhà. Nhớ người cũ đã từng khiến ta trao đi tất cả tình yêu thương một thời tuổi trẻ không màng kết quả. Nhớ người cho đến giờ vẫn rất yêu dù người ấy làm ta đau rất nhiều. Nhớ những kí ức không tên đã nằm lại nơi quá khứ xưa cũ.
Khi chúng ta có một mối quan hệ nào đó đủ thân thiết, quen thuộc, chúng ta thường có suy nghĩ rằng mối quan hệ ấy sẽ đi cùng ta lâu dài về sau. Thế nhưng điều chúng ta không ngờ đến rằng, có một lúc họ cũng bỏ ta lại rồi ra đi, mọi thứ quay về vạch xuất phát.
Tôi luôn quan niệm rằng, mỗi một người trên thế giới này đều là một trạm chờ, còn những người xuất hiện trong cuộc đời người đó là những chuyến xe.
Có những chuyến xe đều đặn mỗi ngày đến trạm, nhưng cũng có những chuyến xe hoặc đậu một thời gian rồi đi hoặc chỉ dừng lại phút chốc rồi rời xa vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Vậy nên với bất kì ai xuất hiện trong cuộc đời chúng ta, ai rồi cũng sẽ thành người qua đường. Họ đến bên ta như thế nào thì cũng sẽ rời khỏi ta như thế ấy.
Người đi cũng đã đi rồi, người thành xa lạ cũng đã xa lạ rồi, nhớ thương có chăng cũng chỉ là sự nuối tiếc dành cho những người những chuyện đã nằm lại nơi quá khứ đã qua ấy, còn hiện tại vốn dĩ chẳng thể nào thay đổi được nữa.
Dẫu ở quá khứ đã qua kia, ta và họ có từng là gì trong nhau thì ở thì tiếp diễn này sự thực không thể đổi chính là cả hai đã trở thành người - lạ - chẳng - chung - đường.
Chúng ta cho dù hoài niệm hay tiếc nuối điều gì thì cũng chỉ là giây phút tự mình bồi hồi với dòng kí ức chảy trôi cùng năm tháng, còn người xưa đã rời khỏi từ lâu. Cũng như bầu trời vẫn luôn xanh như vậy, trái đất cũng chẳng khi nào ngừng quay, mà con người ta thì cứ bên nhau rồi lại lạc mất nhau giữa dòng đời...