Lễ Tốt Nghiệp Của Cô Gái Văn Chương Tập Sự
Nomura Mizuki
www.dtv-ebook.com

Chương 3

"Nỗi lòng giống như một cái donut không có chút vị ngọt nào... Một hương vị vô cùng cô đơn. Mấu chốt chính là cái lỗ trống không ở giữa này ạ. Càng ăn càng nhai vành biên của cái lỗ ấy càng mất đi, rốt cuộc chỉ còn lại một hố sâu thăm thẳm và mênh mông, khiến người ta phải thảng thốt..."

Sau giờ học.

Tôi lại ngồi ôm đùi trên chiếc ghế tựa, gối cằm lên đùi và đăm chiêu suy nghĩ.

"Thầy Oshinari hình như không chỉ thích Boys' Love... mà còn bị Lolicon và cuồng em gái nữa anh ạ..."

Nghe thấy lời tuyên bố của tôi sau khi tiu nghỉu mở cửa phòng, hai mắt anh Konoha trợn tròn.

"Hi-Hinosaka, cô đừng có tự tiện suy diễn về thầy thế chứ... Với lại, mấy cái bánh donut này là sao? Cô tự làm đấy à?"

Anh Konoha vừa nhìn mấy cái donut nằm gọn trong giấy ăn vừa hỏi.

"Hôm qua em đến nhà thầy chơi được cho ạ. Hình như là đồ bán không hết ở hiệu bánh chỗ thầy làm thêm. Anh Konoha cũng ăn thử đi."

"A-anh cảm ơn..."

Anh Konoha ngồi ghế đối diện tôi, hơi lúng túng cầm cái bánh lên nhấm nháp.

"... Không ngọt lắm nhỉ."

"Vâng, vị y như Souseki ấy."

"Cái vị này... Anh đã từng ăn ở nhà rồi... Hơi giống donut mà mẹ anh hay làm."

Anh Konoha vừa ăn vừa lẩm bẩm.

"Nếu anh thích thì cứ ăn thêm đi."

Đoạn tôi nói tiếp, tâm trạng vẫn ủ dột như thế.

"Hôm qua thầy đã kể cho em nghe rất nhiều chuyện."

Về lũ khỉ, về đứa em gái của thầy, về chị vợ hứa hôn kia tự nhiên đến làm ầm ĩ, về những chiếc khuyên tai vung vãi trên bàn đọc sách... Tôi kể hết tất tật mọi điều đã mắt thấy tai nghe, đã cảm nhận bằng trái tim cho anh Konoha.

Hôm nay, thầy rời trường sớm hơn mọi khi.

Sáng nay trước khi giờ học bắt đầu, lúc tôi đến thư viện xem tình hình ra sao, sắc mặt thầy có vẻ đã đỡ đi nhiều rồi, nhưng sau giờ học tôi đến thì biết được thầy đã về vì có việc.

Miễn không phải vì sức khỏe kém thì không sao rồi, nhưng tôi vẫn lo lắm.

Nghe tôi kể đến nửa chừng anh Konoha đổi sắc mặt, nhìn anh dường như đang suy nghĩ mông lung lắm, anh nghe tôi nói tiếp và vẫn cầm cái donut trên tay. Được anh ấy lắng nghe thế này cũng giúp tôi bình tĩnh xem xét lại cảm xúc của chính mình, tôi cố truyền tải bằng hết những gì mình đang suy nghĩ.

"... Em thấy thầy cứ buồn bã làm sao ấy. Nhưng em không cho rằng thầy là kiểu người sẵn sàng làm tổn thương người khác chỉ vì hoàn cảnh của bản thân mình."

Tôi nói vậy không phải vì đó chính là điều mà tôi mong muốn, mà bởi vì cả hôm qua được nghe thầy nói, được nhìn vào mắt thầy, tôi đã cảm nhận được thầy hối hận và đau khổ đến mức nào.

"Nỗi căm giận dành cho thầy mà Hitomi đang ấp ủ, thật sự có đúng đắn hay không? Em vẫn chưa thật sự hiểu về thầy, và cả Kai, nên chắc hình dung sẽ sai sót ít nhiều. Nhưng em không muốn phủ nhận những gì mà con tim mình cảm thấy."

Vẫn gối cằm lên đầu gối, tôi buồn bã thì thầm.

Tôi biết rõ mình cần phải làm gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn rối tinh rối mù, không tiến lên được. Chỉ biết càu nhàu với anh Konoha, tôi thật chẳng ra sao... Nhìn thấy tôi cứ ngày một ỉu xìu dần, ánh mắt anh Konoha chợt trở nên ấm áp như tia nắng mùa xuân.

Hả?

Sao kỳ vậy? Anh Konoha... đang cười.

Nhìn thấy tôi đang mông lung trong suy nghĩ, anh khẽ thì thầm, đôi mắt vừa trong trẻo vừa dịu dàng.

"... À, ra là vậy, là tâm trạng thế này sao."

Âm thanh nhẹ nhàng như hơi thở. Cứ như là nói một mình.

"Ừm, anh ơi..."

Trước sự luống cuống của tôi, nét mặt anh như hơi chút trêu chọc.

"Anh vừa mới nhận ra... được nhìn thấy đứa đàn em nhõng nhẽo của mình ngày một trưởng thành, là một điều sảng khoái đến thế nào."

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi thấy nụ cười tỏa nắng ấy. Cứ như thể khóe miệng anh Konoha đang nở hoa, chắc hẳn anh phải đang vui sướng lắm.

Ơ kìa? Mới đây thôi tôi còn đang cau mày, ủ dột, u ám đến như thế cơ mà... Biết nói sao nhỉ, trong lòng tôi giờ cực kỳ nhẹ nhõm, cứ như tầm nhìn của mình vừa được mở rộng.

Anh Konoha đặt tay cái "bộp" lên đầu tôi.

"Em cứ thử làm theo những gì mình nghĩ đi, Hinosaka. Chỉ cần Hinosaka chịu đối diện với đối phương, đặt mình vào vị thế của họ để suy nghĩ và tưởng tượng, thì chắc chắn sẽ tìm thấy được sự thật."

Bàn tay thật ấm áp. Nó đang truyền thêm sức mạnh cho tôi. Tôi vừa như hứng khởi, vừa như rạo rực,

"Vâng ạ."

Và trả lời anh như thế.

Nghĩ lại thì đây là lần đầu anh Konoha bảo tôi "cứ làm theo những gì mình nghĩ". Trước đây bao giờ cũng là "Đừng làm chuyện thừa thãi" hay là "Tôi xin đấy, cô cứ ngồi yên giùm tôi đi", kèm theo tiếng thở dài.

Nhận được "ấn tín" từ anh, tôi hùng dũng bước đi trên con đường đã xế chiều, hướng đến căn hộ của thầy. Nếu giả sử như tình hình sức khỏe của thầy không ổn, thì lần này tôi sẽ nấu món cháo trứng vừa ngon vừa đơn giản cho thầy. Và sẽ hỏi lại thầy một lần nữa về những chiếc khuyên tai, và về cái phong bì. Cả về người con trai mà thầy đã ôm trong sân trường, tôi cũng sẽ hỏi không chút e ngại.

Ngoài trời đang mưa, gió lạnh đến cắt da cắt thịt. Bầu trời, những ngôi nhà và cả tôi đều bị bao trong một bầu không khí đặc quánh và xám xịt.

Tôi che chiếc ô màu ánh nắng mặt trời, bước đi lõm bõm trên con đường mưa và thở ra những làn khói trắng, đúng lúc ấy bỗng có một người phụ nữ sầm sập lao ra từ ngã rẽ - che chiếc ô họa tiết màu đỏ đen và đâm sầm vào tôi.

"Này, mắt mũi để đâu thế hả!"

"E-em xin lỗi! Ơ kìa?"

"Hừ..."

Lông mày người đó xếch ngược lên. Vẫn là khuôn mặt dày đặc phấn son và cái áo khoác da đắt tiền - là chị Tamako, hôn thê của thầy Oshinari. Dường như cũng nhận ra tôi rồi, mắt chị ta quắc lên đáng sợ.

"À, mày là con chuột nhắt ăn vụng ở nhà Ryosuke hôm qua đây mà! Giờ sao đây, lại tính đến thăm ông xã của mày đấy hả? Uổng công chị đây đã tận tình chỉ bảo cho, rằng thằng Ryosuke là Lolicon, đi theo nó chẳng có tương lai đâu, thế mà..."

"Em mới có mười sáu tuổi, học cấp ba thôi, nên chẳng có 'ông xã' gì ở đây đâu ạ. Em là bạn của Hitomi, trước học gia sư với thầy ấy..."

"Hitomi?"

Lông mày chị Tamako giật giật.

"Là cái con bé lấc cấc trông cứ như búp bê, hay qua lại với Kai ấy hả?"

"Chị biết Hitomi ạ?!"

Tôi vừa vội vã hỏi, mặt bà chị ấy đã nhăn như khỉ.

"Làm sao mà quên được cơ chứ, ngay lần đầu gặp nó đã kiếm chuyện với tao rồi mà. Hôm đó tao đến nhà Ryosuke thì gặp Kai với con nhóc Hitomi ấy, nó chẳng chào hỏi gì đã sấn sổ xông tới quát vào mặt tao 'Kai sẽ mãi mãi được ở trong ngôi nhà này! Kể cả chị, hay có là ai chăng nữa cũng không đuổi Kai đi được đâu! Bởi vì cậu ấy là gia đình mà!', rồi đóng sầm cửa lại."

Hitomi lại làm như vậy ư? Nhưng mà cũng giống tính cậu ấy thật. Tuy bình thường nhìn Hitomi lạnh lùng thế thôi, nhưng vì người quan trọng với mình thì cậu ấy vô cùng nhiệt thành.

"Đừng là tao có bảo thằng Kai là khi nào tao cưới Ryosuke thì nó sẽ phải ra đường, nhưng mà tự nhiên cái thái độ đấy là sao? Ỷ mình có tí sắc đẹp nên chẳng lễ phép gì với người trên thế à?"

Chị Tamako hậm hực đến xì khói trên đầu. Đột nhiên tôi nhớ ra một điều.

"À đúng rồi. Em có một thông báo quan trọng. Thầy Oshinari không phải Lolicon đâu ạ. Chiếc kẹp tóc hình con mực là kỷ vật của em gái thầy ấy."

Vừa nói xong tôi đã bị chị ta dí ngón tay vào sống mũi.

"Cái đó tao biết thừa. Tao chỉ dọa cho mày sợ chơi thôi."

Rồi chị Tamako quay ngoắt sang ngang rồi bước đi về phía trước. Những bước chân thoăn thoắt sải dài giẫm cả vào vũng nước mà đi, để lại tôi băn khoăn sao chị lại đi đôi giày cao gót đế nhỏ như thế vào ngày mưa trơn trượt này nhỉ. Tôi cũng chạy lên bên cạnh chị ta.

"Chị ơi, vì chị là hôn thê của thầy nên em mới hỏi... Thầy Oshinari với Kai... Có phải là một cặp không ạ?"

Chị ta trượt chân suýt ngã ngửa.

"M-Mày đang nói cái gì thế hả...?"

"Thì bởi vì hai người ấy có vẻ rất thân thiết với nhau, nên em nghĩ biết đâu cũng có chuyện như thế... Chỉ là giả thuyết thôi ạ."

"... Thân thiết á... nếu trong sáng vậy thì đã tốt."

Chị Tamako lại quay ngoắt đi. Không hiểu sao biểu cảm chị ta cứ gượng gạo mất tự nhiên, làm tôi thấy sờ sợ.

"Cái đó là... bệnh đấy. Kai lệ thuộc vào Ryosuke quá mức, còn Ryosuke cũng nhất nhất không dám nổi giận, hay phản đối Kai bao giờ. Mấy cái chuyện như thế... không lành mạnh tí nào đâu. Nếu trong nhà chỉ có một người bệnh thôi thì còn biết cách tạm xoay xở, nhưng cả hai cùng bị thì không phải chuyện đùa. Ai mà một tay chăm sóc được, mà cũng làm sao sống chung nổi. Không khéo tao cũng phát điên luôn."

Bệnh ư?

Hai người bị bệnh... là thế nào?

Những ngôn từ quá khích ấy làm tôi giật mình. Trong mắt chị Tamako, quan hệ giữa thầy và Kai là thứ tệ hại đến thế hay sao?

"Vậy thì... còn chuyện thầy là người thứ ba cướp mất Hitomi..."

"Có thế quái nào được."

Chị ta trả lời cộc lốc, giọng điệu như thể cho rằng điều ấy hoàn toàn là vớ vẩn, còn không đáng để nghĩ đến.

"Nè, dẹp chuyện đấy đi, biết anh nào được được không giới thiệu cho chị?"

Vẩy hết những giọt nước dính trên ô, chị ta lại quay sang, đưa mặt lại gần sát mặt tôi. Nhưng bị hỏi đột ngột như thế, tôi cũng chỉ biết ngẩn ra mà đáp - "Hở?".

Ánh mắt chị Tamako cực kỳ nghiêm túc.

"Như là bác sĩ, phi công, hay là sếp công ty nào to to ấy, chắc mày cũng phải quen anh nào lắm tiền mà vẫn độc thân chứ hả?"

"À ừm... Em có biết một người đi xe Benz bóng loáng có tài xế riêng, ở trong căn biệt thự kiểu Tây khổng lồ, có cả một xưởng vẽ rất xịn, siêu giàu có lại còn độc thân, và đẹp tuyệt trần..."

Tôi vừa nói vừa hình dung đến vị nữ chủ nhân trong xưởng vẽ nọ. Chắc chắn chị ấy là người giàu nhất trong số những người mà tôi biết. À, nhưng mà quên? Chị Maki còn độc thân không ấy nhỉ? Chị ấy vừa mới sinh em bé xong, nên chắc là phải có chồng rồi chứ.

Chị Tamako có vẻ tán thành cả hai tay, và lập tức hau háu hỏi dồn.

"Ố ồ, biệt thự à! Ổn phết. Bao nhiêu tuổi?"

"Đang học đại học, chắc là nhỏ hơn chị Tamako ạ."

"Không vấn đề gì. Mấy anh trẻ tuổi gặp chị mày cứ gọi là đổ rào rào. Nào, cho chị mượn điện thoại tí."

Rồi chị ta lưu số mình vào máy tôi, rồi cứ phăm phăm tự quyết định và cười khoái trá.

"Hà hà hà, ngon rồi. sắp xếp cho chị tháng này nhé. Nhờ mày đấy."

"Lần này mình sẽ tóm được một anh chàng đẹp trai nhà giàu, hơn hẳn cái thằng rẻ rách kia mới được. Đã bao nhiêu lần mình bảo Ryosuke đập quách cái nhà cho thuê cũ nát ấy đi, bán phắt đi rồi quy ra tiền cho rồi, thế mà hắn không nghe, vẫn chịu cảnh nghèo kiết xác; ai cần cái loại đàn ông như thế. Giấc mơ của mình là phải lấy được chồng mình tính cơ mà."

Chị Tamako say sưa nói ra rả, đi đằng trước tôi gõ gót giày cồm cộp xuống mặt đường.

"Nhưng nếu thế thì chị đến nhà thầy làm gì nữa?"

Vừa nghe tôi nói mặt chị ta đã quàu quạu, và trịch thượng hỏi lại tôi.

"Thì tao quên chưa nói cho nó, là sắp đến lễ shichi-kaiki của bác họ hàng rồi đấy. Chắc nó cũng chẳng định đến đâu mà. Còn mày tìm Ryosuke có việc gì?"

(Gần giống đám giỗ, tổ chức vào sáu năm sau ngày mất)

"Em đến thăm bệnh. Hình như tim mạch thầy không được tốt, em lo lắm."

"Tim mạch?"

Chị Tamako làm mặt hơi ngạc nhiên, nói:

"À rồi, thỉnh thoảng lại lên cơn chứ gì? Cái đó thì..."

Đang nói nửa chừng chị bỗng khựng lại. Giọng chị ta nghẹn ứ trong cổ họng, mắt trừng trừng nhìn một thứ gì đó. Sao tự nhiên lại thế này? Vì cớ gì mà chị lại hoảng hốt đến vậy?

Tôi ngoảnh lại nhìn theo ánh mắt của chị Tamako. Hướng đó là tầng hai ngôi nhà cho thuê cũ kỹ, giữa cơn mưa đêm như bao sợi chỉ màu bạc rủ xuống. Trước cửa căn phòng ở góc hướng Đông Nam của thầy là hai người đang lặng lẽ ôm nhau, như đôi tình nhân trong bộ phim đen trắng. Một người là thầy Oshinari, còn người kia là một cậu trai đang mặc đồng phục, khoác thêm chiếc áo choàng kèm mũ trùm bên ngoài! Cậu con trai đó đang vùi mặt vào ngực, ôm lấy thầy Oshinari. Còn thầy cũng cúi xuống nhìn cậu ấy, gương mặt vương vấn chút u uẩn, thầy nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai mảnh mai của cậu con trai và dường như thì thầm điều gì đó. Dưới chân hai người là một chiếc ô màu xanh đậm đang nằm chỏng chơ.

Bo - Boys' Love sao?

Đầu óc tôi cứ xoay mòng mòng. Thật sự thầy thuộc trường phái "đó" sao!? Đây là người yêu thầy đến thăm à? Đúng lúc ấy chị Tamako thều thào, hổn hển nói.

"Không thể nào... Kia là... Kai?"

Kai á!?

Mặt chị Tamako tái xanh. Hai tay chị nắm chặt cán chiếc ô, mắt nhìn chằm chằm cậu trai đang vùi mặt vào ngực thầy Oshinari.

Không lẽ cậu ta chính là Kai sao!? Nhưng mà... Kai đã tự sát rồi kia mà!

Vào cái lúc tôi rối bời đến mức tim như sắp bay vọt ra đằng miệng, cậu con trai nhón chân lên, đưa mặt lại gần thầy Oshinari, và rồi cắn! Vào tai thầy!

Ối á á á! Oaaa!

Mắt tôi trợn lên, miệng càng lúc càng há to hơn. Chị Tamako cũng hồi hộp theo dõi, không rời mắt.

Nhưng rồi ngay sau đồ, cậu con trai cầm con dao bên tay phải, chém thẳng vào thầy!

Cảnh tình tứ đầy lãng mạn trong mưa chỉ chớp mắt đã trở thành cảnh chém giết tanh mùi máu, tôi như bị hớp hồn chỉ biết thét lên.

"Thầy ơi!"

Hai vai cậu con trai cầm dao đó giật bắn! Rồi cậu ta lao thẳng xuống cầu thang mà quên không cầm cả ô theo. Cổ họng thầy chảy máu ròng ròng, nhìn theo hướng cậu trai chạy đi bằng ánh mắt lạnh lẽo.

"Đ-Đúng là... Kai rồi..."

Chị Tamako bám hẳn vào người tôi run rẩy.

Nhưng trong lúc cậu con trai chạy xuống cầu thang, tôi đã lỡ nhìn thấy rõ khuôn mặt trông nghiêng của người đó, giữa cảnh tranh tối tranh sáng của đêm mưa.

Cậu ấy...

Không, không phải.

Cái người vừa chạy vừa bặm môi, đôi mắt lóe lên sắc lẻm ấy, là một cô gái tôi biết rất rõ...

Là Hitomi.

Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, em rõ ràng đã coi tôi như kẻ thù.

Đôi mắt em lạnh lẽo và sắc lẻm như băng.

Đối với em, tôi hoàn toàn không là gì ngoài một gã phiền phức đáng ghét, và mọi lời nói, mọi cử chỉ của em đều không giấu giếm chút nào sự thật ấy.

Có lẽ chính vì vậy mà tôi đã đồng cảm với em.

Bởi vì tôi cũng coi em như cái gai trong mắt.

Sự tồn tại của em làm xáo trộn trái tim của tôi, và tôi đã mong rằng cô-gái-mang-tên-em sẽ biến đi thật xa, càng xa cuộc đời tôi càng tốt.

Chúng ta dành cho nhau cùng một nỗi căm ghét. Chúng ta khao khát cùng một thứ, và khi không có được thứ ấy thì cùng cắn rứt không yên, đến mức như phát điên phát dại.

Và như thế, chúng ta đã đối đầu với nhau.

Nếu như tình cảm tôi dành cho anh ta không phải là tình yêu, thì tình cảm tôi dành cho em là gì?

Liệu em có biết được rằng, anh ta đang che giấu một bí mật không? Một bí mật mà anh ta dày công bảo vệ đến vô cùng.

Đến mức sợ hãi bị người ta phát hiện ra, hơn bất cứ thứ gì khác trên đời.

Đến mức phải khốn khổ, cô đơn biết bao nhiêu vì nó.

Em có biết được không?

Trong cơn mưa càng ngày càng dữ dội, tôi lao thẳng về hướng nhà Hitomi.

Hồi nãy, khi tôi và chị Tamako chạy đến bên, thầy vẫn thẫn thờ nhìn theo hướng "cậu trai" kia vừa đi mất. Máu chảy ròng ròng từ cổ thầy, bên tai phải bị cắn vẫn còn vết răng đang sưng đỏ lên, quyến rũ đến mức làm tim tôi lỡ một nhịp.

"... Tôi chỉ bị trầy da thôi, không sao đâu. Vết thương không nghiêm trọng đâu mà."

Vừa lấy tay chùi máu thầy vừa nói với giọng yếu ớt.

Chị Tamako vừa run rẩy vừa hỏi - "Đấy là ai thế?", nhưng thầy chỉ lặng lẽ cười và trả lời - "Không có ai cả đâu."

"Đừng có mà đùa tôi! Thế thì vết thương này ở đâu ra?"

"Chắc là tại hồn ma đó."

Vừa nghe thầy đáp lại bằng một giọng điềm tĩnh quá mức, mặt chị Tamako nghệt ra không nói nên lời, chỉ rên rỉ được vài tiếng "Hừ!" và "Ư...".

Nhưng thực tế đó không phải là ma, mà là Hitomi. Dù trong lòng vẫn còn rối bời, tôi đành rời khỏi căn hộ của thầy. Tại sao Hitomi lại mặc đồng phục nam sinh? Và tại sao lại cầm dao chém thầy?

Người đã ôm thầy trong sân trường đại học cũng là Hitomi sao?

Cơn mưa rào lạnh buốt dội xối xả vào mặt tôi.

Chắc chắn thầy biết người đã chém mình là Hitomi. Vậy thì tại sao lại im lặng?

Thầy muốn che giấu cho Hitomi sao? Tại sao cậu ấy lại thành ra thế này?

Tôi lỡ giẫm chân vào vũng nước, làm đôi tất ướt sũng, khó chịu quá. Áo khoác của tôi cũng sắp không thể ướt hơn được nữa rồi. Tôi đã thử gọi điện cho Hitomi nhưng không được. Vì lo cho cậu ấy, tôi cố gắng chạy thật nhanh.

Nhà của Hitomi là một ngôi nhà kiểu Tây rộng lớn, xung quanh là bốn bức tường cao chót vót. Tôi bấm chuông cửa nhưng không có ai trả lời. Ba mẹ Hitomi đều bận rộn với công việc của mình, nên thường xuyên vắng nhà. Tôi liên tục, liên tục, liên tục bấm chuông không biết bao nhiêu lần.

Cậu đã về chưa thế, Hitomi ơi?

Từ bên kia cửa con August cứ rên lên ư ử, nghe thật đáng thương.

Vì nước mưa làm da tôi thô ráp đến khó chịu tôi đành phải đẩy cửa bước vào. Tiếng lên yếu ớt của con August hòa vào cùng với tiếng mưa. Không phải là tiếng sủa dũng mãnh đánh đuổi kẻ trộm vào nhà, mà là tiếng kêu yếu ớt như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Tôi nín thở, cố thúc giục mình nhanh chân lên. Khu vườn tối om um tùm cây cối, trong đó mờ mờ hiện lên một hình bóng mỏng manh. Người đó mặc chiếc áo khoác trắng, mái tóc ngắn dính bết vào má và hai tai vì mưa, gò má căng thẳng, gượng gạo. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào hư không... Toàn thân lạnh ngắt đi như đang trầm mình trong biển nước.

Hitomi không hề che ô, đứng chết trân giữa cơn mưa xối xả. Cả mái tóc, bộ đồng phục lẫn chiếc áo khoác đều ướt sũng vì ngấm nước, con August gặm ống quần cậu ấy cố gắng lôi vào nhà. Nhưng Hitomi không di chuyển dù chỉ một ly. Chỉ có ánh mắt gay gắt nhìn lên bầu trời đầy giận dữ.

Khuôn mặt này y hệt như Hitomi của ba năm trước, khi Kai mất đi và cậu ấy không chịu nói chuyện với bất kỳ ai trong lớp, nhìn cảnh ấy tôi cảm thấy cái lạnh đang dần xâm chiếm bản thân mình.

"Hitomi ơi!"

Vừa suýt trượt chân ngã vì giẫm vào bụi cỏ sũng nước, tôi lao đến bên Hitomi giơ ô lên che, và ra lệnh.

"Vào nhà đi!"

"... Tớ không muốn vào. Mặc kệ tớ."

Hitomi trả lời bằng giọng trầm đục đầy giận dữ. Chính giọng tôi cũng trở nên gấp gáp.

"Làm sao mà tớ mặc kệ cậu được! Sao cậu lại mặc đồng phục con trai, rồi làm chuyện như thế với thầy!? Rốt cuộc Hitomi muốn gì đây!?"

Hitomi ủ dột đẩy lại cái ô về phía tôi, và nói với biểu cảm mang quyết tâm mạnh mẽ.

"Tớ chỉ đang làm điều mà Kai đã từng muốn thôi. Bởi vì tớ-là-Kai mà."

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Hitomi đang nói gì vậy? Sao lại bảo mình là Kai? Nhưng trông cậu ấy vẫn tỉnh táo mà.

Đôi mắt băng giá ấy vẫn nhìn lên bầu trời, và Hitomi tiếp tục nói gay gắt.

"... Kai cũng từng đứng như thế này, ướt rũ rượi. Ngày hôm ấy tớ về nhà đã thấy Kai đang đứng ngoài cửa chờ mình, không che ô gì cả. Đó là một tuần trước Giáng sinh."

"Sao lại đứng thần ra giữa mưa thế này, đồ dở hơi!" - tớ đã nổi giận với cậu ấy, và Kai rụt rè đáp lại: "Bởi vì hôm nay, tớ thật sự muốn gặp cậu". Tớ đã mời Kai lên nhà, bảo cậu ấy đi tắm rồi lấy quần áo của bố cho mặc tạm... Tớ vừa mang trà ra, hỏi "Có việc gì?" thì cậu ấy lại bối rối..."

Đôi mắt Hitomi đột ngột tràn đầy thương cảm, đôi môi mím chặt.

Những giọt mưa rơi xuống không biết bao nhiêu lần trên khuôn mặt trắng như búp bê sứ. Rồi Hitomi thì thầm khó nhọc, biểu cảm vẫn căng thẳng.

"Đáng lẽ chúng tớ đã đi xem phim dịp Giáng sinh. Bộ đồng phục này đáng lẽ tớ cũng sẽ sấy khô, rồi trả lại cho Kai. Nhưng cái ngày tớ mang nó đến căn hộ... Tớ đã... Vào lúc ấy, tớ đã..."

Giọng cậu ấy ngày một cao hơn, trong mắt Hitomi một cảm xúc đen tối dần lan rộng.

Đó là nỗi căm ghét, hay tuyệt vọng...!? Không thể chịu đựng nhìn Hitomi khổ sở như thế nữa, tôi vứt phăng cái ô đi, lấy cả hai tay ôm choàng lấy cậu ấy.

"Vào nhà rồi đi tắm thôi, Hitomi!"

"Bỏ tớ ra, tớ có không tắm cả đời này cũng được."

"Nói vớ vẩn cái gì thế hả? Thế đứa nào sạch sẽ đến mức mỗi lần tắm gội phải dùng đến ba loại xà bông!?"

"Không tắm thì người ta cũng có chết được đâu."

"Nhưng mà người văn minh đã mắc mưa là phải đi tắm!"

Tôi cùng với con August cật lực cố lôi Hitomi vào nhà. Đúng lúc ấy, một cảnh tượng đập vào mắt làm tôi thần người ra. Trước thềm cửa chính có bảy túi rác trong suốt chồng chất lên nhau, tôi thấy rõ màu xanh cùng màu hoa oải hương sặc sỡ hiện ra dưới lớp ni lông.

"... Cái đống đó, chẳng lẽ toàn là quần áo hết sao?"

Tôi ngồi thụp xuống, mở mấy túi rác ra xem bên trong.

"Khoan đã, cái váy cạp cao này cậu vừa mới muathôi mà! Cả cái chân váy màu xanh xám này nữa, Hitomi thích lắm phải không? Ôi,lại còn cái này! Cái áo cardigan dài làm Hitomi mê như điếu đổ, băn khoăn tậnhai tiếng liền rồi quyết định mua bằng giá cửa hàng...! Oái, nhưng mất một bêntay rồi! Aaaaaa, cả cái váy này cũng bị rạch một đường chéo bên dưới...! LàHitomi cắt à?"

Hitomi lạnh lùng nhét lại mấy thứ váy áo tôi lôi ravào trong túi rác.

"Tớ không cần chúng nữa rồi."

"Sao lại không cần, chẳng phải Hitomi ưng cái áo khoác, với cả cái camisole này lắm sao?"

"... Nhưng bây giờ không cần nữa."

Một cô gái mà lại vứt đi những bộ quần áo mình yêu quý nhất, chắc chắn không phải chuyện bình thường. Chẳng lẽ Hitomi thật sự muốn trở thành con trai luôn hay sao?

"Trời ạ, thôi cứ đi tắm cho tớ nhờ!"

Hitomi đang buộc dở miệng túi rác thì tôi đã lấy cái váy cotton rách một bên tay lau người cậu ấy, rồi lôi vào buồng tắm. Con August cũng đi theo.

Dù cậu ấy vẫn còn ương ngạnh nhưng tôi vẫn phải lột hết quần áo cậu ấy ra, xối nước nóng từ đầu xuống. Rồi tôi đổ dầu gội ra và bắt đầu hùng hục tắm rửa cho Hitomi. Cậu ấy cứ luôn miệng càu nhàu, bảo tôi là "Đồ ngốc", "Đồ lắm điều". Cảm giác cứ như là đang tắm cho một con mèo ương bướng vậy. Nhưng tôi vẫn mặc kệ, tiếp tục lấy miếng bọt biển kỳ cọ hết từ đầu đến chân. Rốt cuộc cả tôi, Hitomi lẫn con August đều dính đầy xà phòng.

"Cậu... lúc nào cũng làm những việc không ngờ nhỉ, Nano."

"Câu đó phải là tớ nói Hitomi chứ."

"... Đồ nhiều chuyện."

"Nếu biết thế rồi thì mỗi lần gặp tớ Hitomi hãy sạch sẽ hơn đi, thế mới giống cậu."

"... Đồng phục của cậu, ướt sũng rồi kia kìa."

"Oái!"

"Bắt người ta cởi mà mình vẫn mặc quần áo, đáng ghét."

Đến con August cũng sủa "Ẳng, ẳng!" tán đồng.

"Trời ạ, lại đến thế này nữa sao? Biết rồi, để tớ cởi là được chứ gì."

Tôi đang loay hoay tháo nút áo ra thì,

"... Ngực cậu chẳng to hơn chút nào nhỉ."

"C - cái đó không cần cậu lo... Tớ vẫn đang từ từ lớn lên mà."

Đoạn tôi quay vòi hoa sen phun nước nóng vào mặt Hitomi. Sau đó chúng tôi cùng vào bồn tắm, ngồi yên chờ nước chảy đến đầy bồn... Rốt cuộc khi cơ thể đã ấm lên bọn tôi đứng dậy, mặc quần áo khô vào - đến bây giờ mới thấy sảng khoái.

"Cũng may là Hitomi chưa kịp xé hết quần áo đi."

Cái áo len Hitomi cho tôi mượn nếu so với chiều cao thì quá dài. Thế mà phần bụng lại hơi chật, mà còn là chất co giãn rồi cơ đấy, bực mình thật.

Chúng tôi ngồi xuống thảm sưởi trong phòng Hitomi, tôi lấy máy sấy sấy tóc cho mình, Hitomi và cả con August nữa. Tóc tôi vốn vừa mảnh vừa mềm, thổi gió nóng vào không cẩn thận là sẽ bị rối ngay khá phiền phức. Chẳng bù với tóc của Hitomi, vừa suôn mượt vừa săn chắc, làm tôi ghen tị quá.

Hồi mới gặp nhau, tôi đã ao ước có được mái tóc dài đến lưng đẹp tuyệt như cậu ấy. Nói ra thì, lý do đầu tiên khiến chúng tôi thành bạn thân cũng là...

"Ôi, ôiii, tóc cậu đẹp quáaaa nhi, lại còn mượt nữa này, thích quá, thích quá...! Cho tớ sờ một tí được không?"

Bởi vì tôi đã khủng bố cậu ấy bằng ánh mắt long lanh như thế. Hình như bọn tôi còn hay chơi trò làm đẹp, tết tóc cho nhau nữa thì phải.

"Hình như cũng phải lâu lắm rồi tớ mới lại vào phòng Hitomi."

"Làm gì có chuyện đấy. Cậu vẫn đến liên tục còn gì."

"Nhưng mà hồi bé, gần như ngày nào tớ chả sang."

"... Giờ lên cấp ba rồi, làm thế mãi xấu hổ lắm."

"Nhưng mà nhé, thỉnh thoảng tớ lại muốn gặp Hitomi, chẳng vì lý do gì đặc biệt đâu. Như là khi có chuyện vui muốn cho cậu biết này. Hay là muốn tìm người để càu nhàu những khi rắc rối. À, có lúc còn là vì tớ có linh cảm, rằng Hitomi đang gọi tớ nữa."

"Gì thế, tớ có phải ma cỏ gì đâu."

"Ưmm, chắc là vậy nhỉ."

"Mà ai thèm gọi cậu."

Bên cạnh giường có con chuột túi nhồi bông màu nắng đang ngồi. Trên đầu nó đeo băng đô ghi chữ "Tất thắng!". Nó là quà sinh nhật tôi tặng Hitomi năm mười hai tuổi. Lúc đó Hitomi đang lo vì sắp thi vào một trường trung học tư, nên tôi muốn cổ vũ để cậu ấy cố gắng lên.

Đến bây giờ Hitomi vẫn trân trọng gìn giữ nó.

Làn gió nóng từ máy sấy làm cho những lọn tóc gần tai Hitomi rung rinh. Tôi cầm lược lên chải tóc cho cậu ấy, bàn tay khẽ chạm vào phần thùy tai mềm mại.

"Này, tớ nhớ là Kai có đeo khuyên tai nhỉ?"

Tôi vừa khẽ hỏi, hai vai Hitomi đã giật nảy và cậu ấy trả lời, giọng vô cảm.

"... Cái đó là bùa, để chống người."

"Bùa chống người?"

"Cậu ấy bảo là nếu đeo khuyên tai, thì người ta sẽ không dám lại gần... Học sinh trung học mà đã đeo khuyên tai thì sẽ dễ nổi bật, người ta cũng sợ nên sẽ không bắt chuyện... ít nhất Kai tin là như thế."

Chuyện này anh Shoji cũng đã từng nói. Rằng Kai là người không muốn giao thiệp với bất kỳ ai. Rằng dường như cậu ấy chẳng hề tin tưởng ai khác cả.

Tôi thấy lồng ngực mình như thắt lại. Hitomi vẫn cúi gằm mặt, tiếp tục thì thầm.

"Những cái khuyên tai đó đều là Kai tự làm hết. Cậu ta tính tình thì cù lần vậy thôi, nhưng lại khéo tay cực kỳ. Thực ra thì chỉ đeo bên tai trái thôi nên làm một chiếc là đủ rồi, nhưng lần nào cậu ta cũng phải làm cả đôi."

Hitomi hơi chớp mắt rồi lại nói tiếp, giọng run run.

"... Có lẽ cậu ta nghĩ nếu chỉ có một thì sẽ lẻ loi lắm."

Chỉ một mình sẽ lẻ loi ư... Đúng là Kai cũng cảm thấy như vậy nhỉ. Những chiếc khuyên tai mà Hitomi đem gửi cho thầy, liệu có liên quan gì với mấy chiếc Kai đeo không...? Bởi vì cậu ấy nói mình đang làm điều mà Kai đã muốn làm mà...

Hitomi ngoảnh mặt sang bên. Tôi biết cậu ấy thường tránh ánh mắt người đối diện khi đang xấu hổ, hoặc hồi hộp. Con August vừa "Oẳng" vừa liếm đầu ngón tay Hitomi. Rồi cậu ấy dùng chính ngón tay đó xoa đầu con chó, và từ từ nói tiếp.

"Trước ngày mà cậu ấy ra đi... Kai đã đến nhà tớ."

Lông mày Hitomi cụp xuống, hơi run rẩy.

"'Cậu không định pha cà phê mời tớ sao...?' - Kai đã nói vậy đấy. 'Không phải là loại uống liền đâu nhé. Chỉ hơi ấm thôi, không cho đường, thêm một chút sữa nóng vào nữa, vị nhàn nhạt...'

Khi tớ mang cốc cà phê tới, trên mặt bàn đã vung vãi những chiếc khuyên tai. Kai nói: 'Tớ không cần nữa đâu, nên cho Hitomi đấy' rồi định ra khỏi phòng. Khi tớ hỏi: 'Thế còn cà phê thì sao?' Thì Kai đã lẩm bẩm 'Tớ... không biết uống cà phê' rồi bỏ về.

Ngày hôm sau, Kai đã tự đâm con dao vào ngực mình mà chết... Nếu như không vì kẻ phản bội ấy, thì biết đâu cậu ấy đã sống... Biết đâu tuyết đã rơi trắng xóa..."

Giọng Hitomi bây giờ nhỏ đến mức như sắp tắt lịm đi, bị bóp nghẹt bởi một nỗi tuyệt vọng cùng cực.

Dường như cậu ấy đang tự trách mình, tại sao cái ngày cuối cùng ấy lại không giữ Kai lại, dù đã nhận thấy sự khác thường nơi cậu ấy. Bất chợt... Môi Hitomi bỗng run lên, khuôn mặt méo mó, đôi mắt căm hờn lạnh lẽo.

"Tớ không thể nào tha thứ... Tuyệt đối không."

Mới hồi nãy thôi cậu ấy đã cầm dao chém thầy, rồi đứng nhìn bầu trời trong cơn mưa tầm tã - tôi giật mình nhớ ra điều đó. Trong mắt Hitomi, cơn thịnh nộ vừa tạm nguôi giờ lại bùng lên cháy hừng hực. Cứ như thể có ai đó đang thì thầm vào tai cậu, rằng "Không được phép tha thứ" vậy. Cứ mỗi khi Hitomi tỏ vẻ do dự, người đó lại đe dọa, bắt cậu ấy phải tiếp tục báo thù.

Hitomi rên lên đau đớn, tóm lấy chiếc đồng hồ để bànvà nện nó xuống sàn nhà. Chát! Những cục pin lăn long lóc, kim chỉ giờ sựng lại. Con August rống lên ăng ẳng. Tôi còn không dám thở nữa, còn Hitomi gay gắt nói.

"Về đi, bây giờ Nano là người tớ không muốn nhìn mặt nhất."

Làm sao đây, tôi phải làm gì bây giờ?

Đường về nhà. Mưa vẫn rơi tầm tã. Tôi rút điện thoại ra gọi cho anh Konoha.

"Tan nát hết cả rồi anh ạ. Hóa ra cậu Boys' Love đó chính là Hitomi."

"Hinosaka, em ăn nói dễ hiểu hơn xem nào."

Anh Konoha trả lời, giọng khổ sở. Tôi cuống cuồng kể tất tần tật những chuyện mình đã thấy ở nhà thầy Oshinari, những điều mình đã nói với Hitomi. Tình hình cậu ấy bây giờ tệ lắm, đang bất ổn mà lại còn nghĩ quẩn nữa, nếu như cứ mặc kệ thì chẳng biết Hitomi sẽ làm gì, có khi sẽ lại trở thành "Kai", cầm dao chém thầy Oshinari mất thôi. Suốt quãng thời gian đó anh Konoha chỉ yên lặng lắng nghe, đến khi tôi nói xong anh mới thận trọng trả lời, sau khi đã suy nghĩ kỹ càng.

"Hinosaka. Chủ nhật này anh định sẽ hẹn hò với Fuyushiba..."

"Hảaa!?"

"Chẳng biết có nên đi thủy cung không nhỉ?"

"Kh - khoan đã anh ơi!"

Tôi bối ra bối rối.

"Hitomi bây giờ không hò hẹn gì được đâu..."

Nhưng anh Konoha vẫn bình thản nói tiếp.

"Hôm ấy chỗ đó là 'Ngày cặp đôi', đi hai người được giảm nửa giá đó."

Trời ạ, không lẽ anh định rủ cậu ấy đi chơi cho khuây khỏa? Nhưng mà nếu thế thì đâu cần phải gọi là "hẹn hò" chứ. Dù biết bây giờ không phải lúc ghen tuông vớ vẩn, nhưng tôi vẫn không muốn anh Konoha hẹn hò với cô gái khác một chút nào. Trong khi tôi còn đang suy nghĩ mông lung, xem có nên nói dối anh Konoha là Hitomi bị dị ứng cá, đi thủy cung là sẽ hắt xì mãi không, thì anh đã nói tiếp.

"Hinosaka cũng rủ ai đi cùng đi."

"Hả?"

"Hẳn em phải quen người đàn ông nào chứ."

Anh Konoha không nói là "cậu con trai", mà cố tình chọn từ "người đàn ông". Sau một thoáng bất ngờ, tôi gào lên như muốn cắn nát cái điện thoại đến nơi.

"E - em hiểu rồi ạ! Nếu anh Konoha đã hẹn hò với Hitomi, thì em cũng đành ngoại tình với người- đàn-ông khác vậy!"

"Hả? Hẹn hò?"

Thầy Oshinari trợn tròn mắt.

Giờ tan trường ngày hôm sau. Vừa mới xông vào phòng thủ thư, tôi đã lao tới tấn công ngay - "Chủ nhật này mình đi thủy cung hẹn hò đi thầy!"

"Đúng vậy ạ. Hôm đó những cặp đôi sẽ được giảm nửa giá. Thầy cũng vẫn chưa trả ơn em đúng không ạ? Hôm trước thầy đã ăn cháo em nấu rồi còn gì? Mà còn hôm qua nữa, em mà không hét lên thì thầy đã không chỉ bị xước da thôi đâu! Mà còn thê thảm hơn thế nhiều đó! Vậy nên là để trả ơn, thầy hãy giả vờ cặp đôi với em ở chỗ cổng vào thủy cung đi. Nếu thầy từ chối, em sẽ nói với tất cả mọi người là thầy mê Boys' Love, là gã sở khanh chuyên lừa đảo các cô gái, và còn là Lolicon nữa, mặc kệ là có đúng hay không ạ!"

Chẳng biết có phải khủng-bố-tinh-thần thành công không, mà chiều Chủ nhật thầy không cáo bệnh cũng chẳng chạy mất, chịu đựng cùng tôi dưới cổng vào thủy cung. Tuy ở giữa trung tâm thành phố nhưng quanh đây chẳng có ga tàu bến xe gì, hồi trước tôi cũng từng đến đây vài lần với gia đình, bạn bè. Tại quầy bán vé trước cửa ra vào, thầy trả luôn cả tiền vé cho tôi nữa.

"Th-Thầy cứ để em tự trả!"

Tôi vừa định rút ví ra, nhưng thầy đã ôn tồn ngăn lại.

"Đây là đền ơn mà, nên để tôi trả mới đúng chứ.

Tôi thấy áy náy, cảm giác như mình đang trấn lột của thầy vậy.

"Em cảm ơn ạ."

Vừa cầm tấm vé màu xanh nước biển trong tay, tôi nghe thấy tiếng ai nói sau lưng.

"Nano?"

Ngoảnh lại nhìn, tôi thấy Hitomi và anh Konoha đang đứng đó. Mặt Hitomi hơi thần ra, chắc là cậu ấy bất ngờ chăng? Tôi cố tình pha trò một chút.

"Ôi kìa, cả Hitomi với anh Konoha cũng đến nữa này! Tại vì hôm nay là Ngày cặp đôi, được giảm nửa giá mà nhỉ...!"

"..."

Hitomi bặm môi im lặng. Anh Konoha đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nói.

"Đúng là ngẫu nhiên thật nhỉ."

Thầy Oshinari chắc hẳn cũng bất ngờ lắm. Vừa nhìn thấy Hitomi, thầy đã đứng thần người ra, rồi cuối cùng đành cười gượng gạo.

"..."

Hitomi nhìn thầy chằm chằm, hoàn toàn không cố giấu sự khó chịu. Căm giận và trách móc tràn đầy mãnh liệt trong đôi mắt to tròn ấy. Thầy không trốn tránh ánh nhìn của Hitomi, mà chỉ cười cay đắng. Một nụ cười mới khốn khổ và đau đớn làm sao.

"Nếu được thì mình đi một vòng nhé, anh Konoha."

"Ừ... Cũng được thôi, Hinosaka."

"Mình cùng đi nhé thầy?"

"Em thì sao, Fuyushiba?"

"..."

"..."

Hitomi vẫn im lặng. Còn thầy cũng khó xử không hé môi.

Không khí ngột ngạt và khó chịu đến mức làm dạ dày tôi như muốn vỡ tung ra. Người đầu tiên lên tiếng là Hitomi.

"...Tùy mọi người."

Cậu ấy nói cộc lốc với vẻ mặt gay gắt, rồi bỏ đi lên trước. Anh Konoha nán lại với tôi một chút, rồi cũng chạy theo Hitomi.

"Thầy ơi, mình đi thôi."

"Ừ."

Tôi cũng cùng đi với thầy, dù sắc mặt thầy vẫn ủ rũ. Có lẽ tôi cố tình sắp xếp thế này là để cho thầy và Hitomi cơ hội gặp mặt, nói chuyện phải quấy chăng? Nếu là thế thì chưa thể coi là thành công được. Tuy chúng tôi đang cùng đi về một nơi, nhưng mặt Hitomi đanh lại như đang đeo một chiếc mặt nạ sắt, coi như chúng tôi không tồn tại, còn thầy cũng chỉ biết lặng nhìn theo cậu ấy, vừa lo lắng vừa khổ sở, nhưng hoàn toàn không dám bắt chuyện.

Dù cho tôi có cố gắng đến mấy:

"Nhìn nè! Coi nhiều cá mòi không này, Hitomi! Xem chúng nó lượn vòng quanh nè! Làm thành cá viên chắc ăn ngon phải biết!"

Có hào hứng hò hét đến đâu:

"Thầy ơi, có con hải cẩu này! Không phải màu trắng mà xám ngoét thầy ạ! Thế mà em tưởng chúng nó vừa trắng vừa mịn như bông chứ!"

Dù có cố gợi chuyện cỡ nào, thì cũng không phá vỡ nổi bầu không khí đè ép kinh khủng này.

Sau một hồi cau có mặt mày, ngoan cố quyết im lặng đến cùng, đột nhiên, Hitomi đã vòng tay ôm lấy cánh tay anh Konoha! Anh Konoha nhìn cậu ấy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không rút tay ra.

Hi-Hitomi ơi, tớ xin cậu, đừng dính sát vào anh Konoha như thế... Tôi cố gắng "thần giao cách cảm" cho cậu ấy từ phía sau. Nhìn Hitomi đứng bên anh Konoha ngắm những con cá nhiệt đới xanh, đỏ, vàng bơi lội trong rạn san hô, y hệt như một đôi tình nhân vậy.

Trong khi nhìn tôi với thầy cứ như là con bé đáng thương không có người yêu, và ông chú già đang bị nó kéo đi loanh quanh ấy... Ôi...

Mải nhìn theo Hitomi làm tôi chẳng để ý cầu thang bên dưới, thành ra trượt chân (suýt) ngã bổ chửng.

"Oái...!"

"Nguy hiểm quá, em Hinosaka."

Thầy ôm lấy tôi từ đằng sau.

"Ối, em cảm ơn thầy ạ..."

"Không có gì. Em có bị làm sao không?"

"Chắc là xây xát tí thôi ạ, không vấn đề gì đâu."

"Gãy xương là dễ thành tật lắm, nên em phải cẩn thận đấy nhé. Chứ lại phải chống nạng đến trường thì khổ."

"Ơ? Sao thầy lại biết chuyện hồi trung học, trong trận tennis em lao theo đỡ bóng và lao thẳng vào cột dựng lưới, bị gãy xương sau đó phải chống nạng đi học ạ?"

Thầy Oshinari hơi cứng họng.

"Ủa? Thế mà tôi nghe bảo hồi lớp Bốn em tập làm siêu anh hùng, thế là ngã từ cái xà xuống tiếp đất bằng một chân, rồi phải chống nạng một thời gian cơ mà..."

"Lần đó em chỉ bị trật chân thôi ạ."

"Vậy à..."

Thầy cười hơi bí ẩn. Dường như không thích tôi với thầy dính sát nhau như thế, Hitomi lườm chúng tôi bằng vẻ mặt tương đối đáng sợ.

Nhưng có vẻ thầy không để ý đến ánh nhìn của cậu ấy thì phải.

"Hải cẩu hồ Baikal là một trong những giống sống ở nước nông đó."

Thầy chỉ dạy cho tôi bao nhiêu thứ, rất ra dáng học giả. Nhưng giọng thầy thì lại lí nha lí nhí, âm lượng rất nhỏ, nên để nghe rõ thầy nói gì tôi tự động phải ngả mình lại gần thầy.

Ánh nhìn của Hitomi càng lúc càng gay gắt. Vừa nhìn vào bể nước xanh ngắt, thầy vừa lặng lẽ nói tiếp. Hình ảnh của tôi và thầy, Hitomi và anh Konoha cùng phản chiếu trong bể kính. Nước trong bể đầy tràn và xanh trong không chút vẩn đục, những chiếc vây của đàn cá bơi lội trông như những cánh hoa mong manh. Bọt nước nối nhau nổi lên trên mặt bể, trong ánh sáng ngập tràn.

"... Trông cứ như tuyết ấy nhỉ?"

Thầy khẽ thì thầm.

"Dạ?"

"Bọt nước ấy."

Đôi mắt thầy sau cặp kính như mờ đi, nhìn xa xăm. Những bong bóng bọt nước lấp lánh, từ từ nổi lên trên bề mặt, trong mắt thầy lại giống như những bông tuyết rơi ư? Biết đâu phía bên kia màn tuyết ấy, thầy đang nhìn thấy Kai không chừng...

"Tôi đã ngăn không cho tuyết rơi", ý thầy là sao nhỉ?

Lại còn tuyết nhuộm màu đỏ thắm nữa...

Đúng lúc ấy, thình lình giọng Hitomi vang lên nhọn hoắt.

"Anh biết phim Edward Scissorhands chứ? Là về một người đàn ông cả hai tay bị biến thành dao kéo. Chàng người kéo đáng thương không được thế giới loài người chấp nhận ấy, đã làm tuyết rơi đêm Giáng sinh dành tặng người mình yêu..."

Tuy đang nói chuyện với anh Konoha, nhưng dường như những lời Hitomi nói không phải để cho anh Konoha nghe, mà đang hướng tới một đối tượng hoàn toàn khác thì phải.

Tôi cũng xem Edward Scissorhands rồi. Lúc đầu tôi thuê về vì cứ tưởng phim kinh dị sát nhân cầm kéo, nhưng hóa ra lại là một câu chuyện kỳ ảo và đau buồn. Chàng người kéo do Johnny Depp đóng ấy đã dùng những cây kéo trên tay mình để mài một cục băng khổng lồ, để những mảnh vụn lặng lẽ trôi như những bông tuyết mềm mại. Tôi còn nhớ cảnh tượng ấy đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở, đến chính bản thân tôi cũng bị hớp hồn khi xem đến đoạn đó.

Và cô gái mà chàng người kéo yêu đã vừa mỉm cười, vừa chầm chậm đưa tay đón những bông tuyết nhân tạo mà chàng đã tạo ra cho mình.

Nhưng mà sao tự nhiên Hitomi lại nói đến bộ phim ấy?

Số phận chàng người kéo cô đơn bị bỏ rơi như một tác phẩm không hoàn chỉnh... khiến tôi nhớ đến Kai. Mà lại còn cả tuyết nữa...

"Tớ cũng muốn làm tuyết rơi, giống như chàng người kéo ấy."

Tôi giật mình. Hitomi vừa mới xưng bản thân là "tớ", chứ không phải "em"! Tôi nhớ lại lúc Hitomi dầm mình trong mưa giữa vườn đêm với ánh mắt gay gắt, nói rằng mình muốn làm thay điều mà Kai muốn làm, và đột ngột thấy sống lưng mình lạnh ngắt.

Bởi vì tớ-là-Kai mà.

Đừng mà, Hitomi!

Cậu sẽ trở-thành-Kai sao?

Anh Konoha nín thở. Sau cặp kính, đôi mắt thầy Oshinari cũng nheo lại khó nhọc. Nỗi căm ghét lại lan rộng trên gương mặt Hitomi như ngọn lửa hung tàn. Một sức phá hoại ghê gớm đến mức sẵn sàng hy sinh bản thân chỉ để làm tổn thương đối phương, một lòng nhiệt huyết không suy nghĩ, tất cả bao trùm lấy thân thể nhỏ bé ấy trong một vầng sáng nhợt nhạt.

Và rồi, vẫn ánh mắt đầy bất an và nguy hiểm ấy, vẫn-ánh-mắt-của-Kai, cậu ấy từ từ đi về phía thầy.

Ánh đèn màu lam nhợt nhạt,

Bể nước xanh trong cùng đàn cá mong manh bơi lội,

Từng dòng bọt biển chầm chậm nổi lên,

Giữa bầu không khí tĩnh lặng giá băng ấy, Kai rên lên trong cơn thịnh nộ.

"Trong bộ phim đó, chàng người kéo đã bị tất cả phản bội.

Cả người đã dịu dàng đưa anh đến với thế giới bên ngoài, cả những con người đã đón chào anh như gia đình, hàng xóm, tất cả cuối cùng đều phản bội anh. Đồ phiền toái! Cút đi! Mày là thứ nguy hiểm! Là loại quái thai không xứng đáng sống trên đời này! Biến đi cho khuất mắt! Họ đã lạnh lùng đánh đuổi anh!"

Cự ly đến thầy càng gần giọng Hitomi càng the thé, ánh mắt ấy lại càng thêm chênh vênh và đau khổ. Thầy chấp nhận mọi lời trách móc của Hitomi, bóng tối lan dần trong đôi mắt, đứng chết chân nắm chặt hai tay như để kìm nén nỗi đau.

Khuôn mặt Hitomi méo mó đến cực điểm vì cảm xúc, tưởng như sắp òa khóc tới nơi.

"Tại sao...!? Nếu như cuối cùng lại đối xử với tôi như thế, thì tại sao... Thứ tôi muốn, thứ mà người kéo muốn chỉ có một, đâu phải là Hitomi..."

Lông mày thầy Oshinari nheo lại, những lời ấy như biết bao con dao sắc lẻm đang xuyên thủng lồng ngực thầy. Tay phải của Hitomi - không, của Kai - giơ ra về phía thầy. Và vào đúng lúc bàn tay ấy gần chạm đến mặt thầy, bỗng có tiếng thông báo trên đầu chúng tôi.

"Ông Ryosuke Oshinari, có người cần gặp ông. Xin mời đến phòng chờ tổng hợp ngay."

Hitomi đột ngột dừng bước, bàn tay cũng khựng lại. Còn thầy vẫn thất thần. Nỗi căng thẳng đột ngột bị cắt đứt, những gì còn lại chỉ là sự yên lặng đến khó chịu. Tôi rụt rè mở miệng hỏi.

"Thầy ơi, thầy có hẹn gặp ai ở đây ạ?"

"... Không."

"Chẳng lẽ có người trùng cả tên lẫn họ sao?

Nhưng mà tên Oshinari cũng đâu phổ biến đến thế."

"Thôi thì cứ... đi xem sao đã."

Vừa để ý đến Hitomi thầy vừa nói với tôi như vậy. Rồi thầy bước đi, vẫn ngơ ngác chưa thật sự hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi cũng chạy đuổi theo thầy. Hitomi và anh Konoha cũng giữ khoảng cách đi theo chúng tôi, ánh mắt Hitomi vẫn lạnh băng, còn nét mặt anh Konoha cứ có chút gì đó bí ẩn.

Chúng tôi đến trước cửa phòng chờ, thầy Oshinari vừa xưng tên thì người phụ nữ nhân viên đã ngập ngừng trả lời.

"Chúng tôi vô cùng xin lỗi. Mới đây đúng là có người chờ quý khách, nhưng người đó đã bỏ đi vệ sinh, rồi không thấy quay lại..."

Có lẽ thầy cũng chẳng biết nói sao nữa.

"Người cần gặp tôi... trông như thế nào vậy cô?"

"Là một cậu con trai rất khả ái... mặc đồng phục như học sinh cấp ba. Có bảo tôi đưa cái này cho 'ông Oshinari' nữa."

Nói đoạn, người phụ nữ đó đưa thầy một chiếc phong bì trắng.

Tôi hoảng hốt. Đây giống hệt với mấy cái phong bì trên bàn trong nhà thầy, cùng với đống hoa tai vương vãi! Mà ngày nào cũng có cậu mỹ nam đưa đến phòng nghiên cứu ở trường...

Nhưng tôi tưởng "cậu ta" là Hitomi mặc đồng phục của Kai cơ mà...

Vẻ ngạc nhiên cũng lộ rõ trên khuôn mặt thầy. Vừa nhận chiếc phong bì trên tay, thầy bèn hoang mang kiểm tra nội dung bên trong lập tức. Từ miệng phong bì bị rạch mở dốc ngược xuống, một món trang sức màu bạc rơi ra. Là cái khuyên tai hình con dao! Món đồ ấy lăn long lóc khỏi bàn tay thầy, rơi xuống nền nhà.

"!"

Hai mắt thầy đột ngột mở to, gò má cứng đờ gượng gạo. Cứ như thế, thầy quay lại nhìn Hitomi. Còn Hitomi thì nhìn xuống chiếc khuyên tai rơi dưới đất vẻ khó chịu. Khoảnh khắc ấy, như thể đột nhiên không thở được, thầy đưa cả hai tay lên cổ họng vật vã rên rỉ, môi khẽ mấp máy như đang cố nói điều gì.

"... Kai."

Thầy vừa gọi tên Kai ư?

Mắt thầy nhắm nghiền, môi mấp máy không biết bao nhiêu lần, hai tay run rẩy còn chân thì lảo đảo không đứng vững, thầy ngoảnh mặt đi, giọng thều thào khó nhọc vô cùng.

"Tớ... về đây."

"Fuyushiba..."

"Chờ đã, Hitomi!"

Mặt Hitomi tái xanh như người vừa bị dội nước đá từ đầu đến chân, cậu ấy lảo đảo quay lưng về phía bọn tôi rồi chạy vụt đi mất.

"Để anh đuổi theo."

Anh Konoha nói nhỏ để tôi nghe thấy rồi chạy vội theo Hitomi. Bóng hai người đó cứ ngày một xa, rồi cuối cùng biến mất hoàn toàn. Thầy Oshinari khẽ hé mắt mệt mỏi nhìn theo. Tôi cùng với thầy ngồi nghỉ ở ghế phòng chờ một lúc lâu, không ai nói với ai câu gì, và cũng chẳng có ai khác xuất hiện cả.

"Tại sao... lại có khuyên tai trong cái phong bì đó hả thầy?"

Tôi vừa khẽ hỏi mặt thầy đã tối sầm lại, thầy lắc đầu,"... Tôi không biết", rồi đan tay trên đùi và gục hẳn đầu xuống như thể đã cạn kiệt sức lực rồi.

Tôi chỉ muốn được thổ lộ bí mật này.

Từ lâu tôi đã biết đến những cảm xúc đen tối trong tâm hồn anh ta.

Từ cái ngày bản thân phải kinh ngạc vì lỡ chứng kiến thứ đáng-ra-không-được-ở-đó.

Từ ngày ấy, tôi đã lỡ nhìn thấu anh ta đang bảo vệ thứ gì, đang giấu giếm thứ gì trong trái tim mình!

Nhưng ngặt nỗi, anh vẫn một mực không chịu mở miệng, không chịu kể cho tôi một lời. Chỉ đơn giản lấp liếm đi tất cả, giả vờ như bản thân không cảm thấy bất cứ điều gì.

Tôi đã hỏi dồn anh biết bao nhiêu lần. Chỉ mong được là người duy nhất hiểu nỗi lòng của anh. Được như vậy thì dù cho sự thật có cay đắng biết bao nhiêu, chỉ cần là từ chính anh bộc bạch, thì tôi đều có thể cam chịu.

Ôi, tôi chỉ muốn được tin tưởng mà thôi.

Nghe tiếng gió lạnh lay lắt bên khung cửa sổ, tôi trở mình trong chăn không biết bao nhiêu lần. Kể từ ngày hôm ấy, đêm tối đối với tôi chỉ còn là những chuỗi dài trằn trọc và sợ hãi.

Dù cho cảm nhận được sự tồn tại của anh tấm bình phong mỏng, tôi vẫn không thể nào chạm tới nỗi lòng dường như quá xa xôi kia, chỉ thấy mình như sắp vỡ tung ra vì đau đớn.

Tôi không mong anh sẽ xẻ một phần con tim mình cho tôi.

Tôi chỉ mong anh nới lỏng bộ giáp sắt che giấu cõi lòng ấy, dù chỉ một chút thôi cũng được, để cho tôi được một lần chứng kiến.

Thật sự, tôi chỉ mong có vậy.

Nhưng tôi đã mãi mãi đánh mất cơ hội được lắng nghe những lời ấy từ anh.

Tôi không hiểu.

Giờ đây, tôi chẳng còn hiểu gì nữa.

Tôi cô đơn. Bị tất cả xa rời và cự tuyệt, chỉ còn lại một mình trên thế gian này.