"Đừng đùa với tình yêu của Musset có vị giống sô-cô-la wasabi ạ."
Vừa lật giở từng trang quyển sách mỏng đang đặt trên đùi, tôi vừa tuyên bố hùng hồn như thế.
[Phòng câu lạc bộ Văn học, giờ tan trường]
Tôi ngồi ôm đùi trên chiếc ghế tựa, cau mày chăm chú luyện tập để trở thành một Cô gái văn chương, còn anh Konoha ngồi ghế đối diện đang đọc mẩu truyện tam đề tôi mới nộp hồi nãy.
"Alfred de Musset là tác giả người Pháp, sinh ngày 11 tháng 12 năm 1810 tại Paris ạ. Cha ông là quan chức chính phủ, bản thân Musset cũng là một chàng trai khôi ngô, tuấn tú, được người đời vinh danh là 'thần đồng'. Ông còn là nhân tình của nữ nhà văn lấy bút danh nam giới George Sands, tác giả của cuốn sách nổi tiếng Cô bé Padette. Thế nhưng rốt cuộc mối tình của hai người tan vỡ, chính từ sự kiện này mà Musset đã có ý tưởng viết nên vở kịch Đừng đùa với tình yêu.
Chàng thanh niên Perdican là con trai một vị bá tước nọ, có cô em họ là nàng Camille, vừa là bạn thời thơ ấu vừa là hôn thê của mình. Cuộc hôn nhân của hai người được mọi người trong gia đình ủng hộ, nhưng nàng Camille sau một thời gian dài ở tu viện để học cách làm cô dâu, khi trở về lại vô cùng lạnh lùng cự tuyệt Perdican.
Trong cơn nóng giận, chàng Perdican đã quay sang tán tỉnh Rosetta, người chị gái nuôi của Camille, một cô gái nông dân thuần khiết, đến mức làm cho cô si mê mình! Nhưng rốt cuộc Camille lại là tsundere ấy, thực lòng cô rất yêu Perdican, hai người đã thổ lộ tình cảm của mình với nhau, nhưng oái oăm thay Rosetta đã chứng kiến tất cả! Chuyện xảy ra sau đó thì... Ôi, khủng khiếp lắm, em chẳng dám kể nữa đâu!
(Mẫu nhân vật không thành thực trong chuyện tình cảm, nhiều khi tỏ vẻ lạnh lùng dù có tính cách nhiệt thành)
Cũng giống như một viên sô-cô-la nhìn qua tưởng rằng rất ngọt ngào, nhưng khi cắn vào rồi mới biết bên trong chứa đầy mù tạt cay xè, đến mức bỏng cả lưỡi kêu "khè... khè..." ấy ạ. Tất cả cũng chỉ tại chàng Perdican trăng hoa, đã tùy tiện bỡn cợt với trái tim trong sáng của Rosetta..."
Tôi lườm anh Konoha trừng trừng, toàn thân run lẩy bẩy trên chiếc ghế.
"Đây chính là một lời răn dạy, rằng không bao giờ được đùa cợt với tình yêu! Nếu không nghe theo sẽ bị nhét đây wasabi vào miệng đấy ạ! Rồi sẽ lem nhem nước mắt, nước mũi, thảm hại lắm đó anh!"
Nhìn tôi mắt trợn trừng huơ huơ nắm đấm loạn xạ, anh Konoha bình thản đọc nốt mẩu truyện tam đề rồi nở một nụ cười thoải mái.
"Sô-cô-la wasabi à, so sánh thú vị thật đấy nhỉ? Hinosaka cũng ra dáng Cô gái văn chương phết rồi đấy chứ."
Một nụ cười tuyệt vời, vừa dịu dàng vừa tràn đầy tri thức, như ngọt ngào tan vào trong không gian.
"A-a-a-a-anh đừng tưởng chỉ nói thế mà lung lạc được em nhá!"
Tôi lúng ta lúng túng đến mức như sắp ngã khỏi ghế tới nơi, nhưng ánh mắt anh vẫn nhẹ nhàng.
"Lung lạc gì cơ chứ. Anh chỉ nói ra cảm xúc thật của mình thôi mà."
... và anh lại mỉm cười.
"Truyện tam đề hôm nay của Nano cũng hay lắm, rất hóm hỉnh. Con gấu mèo nói dối mọi người rằng cái muỗng trà bình thường thực ra là một cây gậy ma thuật, rồi đem ra làm quà trong trò chơi bingo ở vũ hội, rốt cuộc cái mũi của nó cứ dài ra, dài ra mãi, đến nỗi đâm thủng cả tầng khí quyển luôn nhỉ. Cứ như là Pinocchio phiên bản khổng lồ ấy."
Oái, không được để bị ảnh lừa! Tôi làm mặt nghiêm nghị rồi đứng phắt dậy.
"Nói dối cuối cùng sẽ gặp hậu quả khủng khiếp như vậy đấy ạ. Vậy nên là, anh Konoha! Đừng giấu giếm nữa, hãy nói hết cho em nghe đi! Chuyện-ngày-hôm-qua là như thế nào vậy ạ!?"
"Chuyện gì cơ?"
"Thì chuyện anh và Hitomi đã h-h-h-h-h-h-hôn nhau ở căn phòng này ấy!"
Vừa hét ầm ĩ, hai má tôi vừa nóng ran đến thảm hại, còn lưỡi thì líu lại nói không nên lời.
Hôm qua, sau giờ học!
Tại chính nơi này!
Người mà tôi yêu thương và - trời ơi, sao không phải là ai khác - cô bạn thân từ hồi bé của tôi đã... hôn nhau! Chắc chắn là thế!
Không chỉ vậy, khi tôi hỏi chuyện, người bạn ấy - tức là Hitomi - còn nhìn tôi bằng ánh mắt giá băng.
"... Đã-hiểu-chưa-hả... Cậu đang là người thừa đấy."
... Và lạnh lùng đáp lại như thế.
Tất nhiên tôi hoàn toàn, trăm phần trăm, chẳng hiểu một tí tị tì ti nào cả.
Anh Konoha và Hitomi đã hôn nhau!
Hitomi vốn cực kỳ thờ ơ với con trai, thế mà cậu ấy đã hôn anh Konoha, người lúc nào cũng dùng nụ cười để chối từ người con gái trong sáng và chung thủy (Chính là tôi)! Mà hơn nữa lúc đó tôi còn trông thấy, là Hitomi đã chủ động đưa mặt lại gần anh Konoha trước!
Điều này lạ thường chẳng kém gì nếu một ngày kia, trường học đột ngột biến thành Sanrio Puroland và vừa đến cổng đã thấy con mèo đeo ruy băng múa mấy vòng chào đón mình vậy.
(Sanrio Puroland là một công viên giải trí nổi tiếng ở Tokyo, và chú mèo Nano nói đến chính là Hello Kitty)
Không tài nào ngoảnh mặt đi nổi, tôi cảm giác như bị ném vào vũ trụ đến hai, ba giây.
"Tớ không chịu đâuuuu!"
... Rồi vừa hét toáng lên vừa lao về phía hai người họ. Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Là một trò chơi khăm nào đó? Hai người đang làm gì không có tớ thế? - và một tràng dằng dặc những câu hỏi tuôn ra.
Nhưng cả Hitomi lẫn anh Konoha đều chẳng chịu trả lời.
"Anh không thể tự mình nói được."
"Không liên quan đến Nano."
Mà chỉ đáp lại gọn lỏn như thế thôi... Ưưưưư, chắc chắn giữa hai người đó có chuyện gì rồi!
Hồi tập kịch chuẩn bị cho lễ hội văn hóa, anh Konoha và Hitomi đã trao đổi địa chi email, rồi còn tỏ vẻ thân mật, tự nhiên lắm - trong khi tôi hoàn toàn không biết - nhưng chẳng lẽ hai người đó có gì thật á, tôi không chịu đâuuuu!
Từ ngày xưa Hitomi đã theo chủ nghĩa bí mật, có chuyện gì cũng chỉ giữ riêng cho bản thân mình. Một khi Hitomi đã quyết không nói thì dù có bị cù vào hông cũng đừng mong khóe miệng cậu ấy chịu hé ra, chứ đừng nói là bật cười.
Tôi nghiến răng ken két, thở hắt ra phì phì, mắt trừng trừng nhìn anh Konoha, làm anh cuối cùng cũng đành phải trả lời với nét mặt hơi u ám.
"Anh đâu có hôn em ấy."
"T-Thật ạ?"
"Ừ."
"Nói dối là xấu lắm đó anh. Mũi sẽ dài ra đó."
"Thì mũi tôi đã dài ra chưa? Ai thèm nói dối cô làm gì. Sau lần bị ai-đó tấn công bất ngờ tôi đã rút kinh nghiệm rồi, nên còn lâu mới có lần hai nhé."
"Vậy hả anh?"
Lòng tôi lập tức tươi sáng hẳn lên.
Vậy thì cái đó chỉ là hai người đưa mặt lại gần nhau thôi sao? Nhưng mà rõ ràng đã sát đến vậy rồi cơ mà, có thật sự môi không chạm môi dù chỉ một milimét không nhỉ, hẳn là đầu môi cũng đã phải chạm rồi chứ, hôn lên má có tính là hôn không? - mặc dù vẫn còn chồng chất bao nhiêu thắc mắc, nhưng thôi miễn không phải là hôn là tốt lắm rồi, cứ mặc kệ thôi đừng hỏi thêm nữa, ừm.
Nhưng ơ kìa? Biểu cảm của anh Konoha vẫn không sáng sủa hơn chút nào. Cứ như anh đang có điều gì áy náy, hay còn đang lo lắng chuyện gì, tất cả lộ rõ qua ánh mắt.
Trong khi tâm trí tôi còn đang mờ mịt như thế, anh Konoha đã lặng lẽ nói tiếp.
"Nhưng mà, đúng là anh đã quyết định sẽ thành cặp với Fuyushiba."
"Hả!"
Anh nhìn tôi giật bắn mình bằng ánh mắt sâu thẳm, đến mức người ngoài không thể nào biết được anh đang nghĩ gì.
"A, à ừm, "thành cặp" tức là... sao ạ?"
"Thì thành một cặp ấy. Anh sẽ làm bạn trai Fuyushiba một thời gian."
Anh trả lời mà không chút do dự.
"K-K-Không được đâu ạ! Em phản đối! Mà anh Konoha cũng sắp thi đại học rồi, không còn thời gian để lằng nhằng với con gái đâu ạ! Còn ba tháng nữa là tới ngày thi rồi đó!"
"... Hinosaka cũng nói được câu đó cơ à? Anh cứ tưởng em quên luôn chuyện anh là thí sinh sắp thi rồi chứ."
"Hứ... Trong thâm tâm, em luôn luôn cầu mong anh Konoha sẽ trúng tuyển mà. Em nói thật đó. Đến kỳ nghỉ đông em còn định sẽ đi viếng đền một trăm lần để xin may mắn cho anh nữa cơ. Tuy là anh được xếp hạng A thật nhưng vẫn không được chủ quan đâu đó."
(Hạng A: Ở Nhật Bản kết quả các kỳ thi thử được chia làm hạng từ A -> E (có thể khác tùy kỳ thi), phản ánh tỉ lệ đỗ của học sinh đó trong kỳ thi thật. Hạng A là cao nhất, tỉ lệ đỗ trên 80%)
Vừa bất giác ngoảnh đi không nhìn vào mắt anh, tôi vừa liên tục chống chế.
Đúng lúc ấy cửa phòng mở ra và một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn bước vào.
Là Hitomi!
Tuy nét mặt có hơi cau có nhưng quả thực người đẹp thì vẫn cứ là người đẹp, từ làn da mịn màng như được làm bằng sứ, hàng lông mày dài tô điểm cho đôi mắt long lanh, cho đến đôi môi mỏng rất có duyên cùng với làn mi cong vút, thật là hoàn hảo đến từng đường nét.
Một thiếu nữ băng giá, như người ta vẫn hay nói.
Một nàng công chúa tuyết.
Đến cả đứa bạn đã bám đuôi cậu ấy từ thời thơ ấu là tôi đây còn phải ngây người trước vẻ đẹp ấy, nên nếu có cậu trai nào đó lỡ đem lòng thương Hitomi thì cũng là chuyện bình thường thôi.
Nhưng mà tôi kịch liệt, kịch liệt phản đối cậu ấy thành cặp với anh Konoha!
Tôi dang rộng hai tay, đứng chắn trước mặt Hitomi.
"Tớ sẽ không để cậu tiến thêm một bước nào nữa đâu, Hitomi! Cho dù cậu có là bạn th... không, chính vì cậu là bạn thân của tớ nên tớ càng không thể nhường được! Nếu như Hitomi muốn hẹn hò với anh Konoha thật sự, thì hãy dồn tất cả cảm xúc của mình dành cho anh vào ba trăm tờ giấy viết văn, rồi đem nộp cho tớ! Nếu không được chứng kiến một quyết tâm mạnh mẽ như thế, thì tớ sẽ không công nhận Hitomi là tình địch của mình đâu."
Nhưng mặc kệ lời tuyên bố hùng hồn của tôi...
"Tạm biệt nhé, Hinosaka."
... anh Konoha đã khoác áo, mang giày, lướt qua tôi và bỏ đi mất.
Còn Hitomi nhìn tôi với ánh mắt lạnh băng.
"..."
... rồi cũng quay ngoắt đi, sánh đôi cùng anh Konoha và mất hút.
"Ưưư, anh Konoha, Hitomi..."
[Mười phút sau...]
Vẫn nước mắt lưng tròng, tôi nấp sau tủ sách thư viện rình mò hai người kia.
Anh Konoha và Hitomi đang ngồi cạnh nhau bên chiếc bàn học. Trên mặt bàn là sách giáo khoa và vở viết, hình như anh Konoha đang kèm cho cậu ấy thì phải. Kỳ thi giữa kỳ vừa rồi Hitomi đứng thứ hai mươi tư trường cơ mà, cậu ấy đâu cần ai dạy thêm chứ~~~~~... Chẳng bù cho tôi đây này, môn đại số lẫn vật lý toàn gậy gộc với ghi đông, thật muốn được anh Konoha dạy dỗ nghiêm khắc.
Hở! Ngay lúc này, tay hai người ấy vừa mới chạm nhau!
Á, Hitomi vừa ngẩng mặt lên nhìn anh Konoha.
Á, á, anh Konoha đang đưa mặt lại gần cậu ấy cười ngọt ngào...
"Hức, Inouee..."
Sau lưng tôi vang lên tiếng ai đó rên rỉ, nghe giống giọng tôi kinh khủng. Ngoảnh lại tôi trông thấy chị Nanase đang cố kìm nước mắt, nhìn chằm chằm về phía chiếc bàn.
Chị vịn người dựa hẳn vào vai tôi, khẽ thì thầm.
"Thật không ngờ, Inoue lại ngoại tình sao...? Không, không thể nào có chuyện đó được... Inoue đã có chị Tooko rồi mà, nhưng mà hôm tập kịch thấy cậu ta cũng thân thiết với cô bé kia lắm. Đã thế cái cô bé kia lại còn phong cách hơn Hinosaka, chững chạc hơn Hinosaka, thông minh, xinh đẹp hơn Hinosaka, hẳn là được lòng con trai hơn Hinosaka gấp trăm lần nữa..."
"... Chị Nanase, hơi quá rồi đó ạ."
Tôi lí nhí phản đối, nhưng hình như chị Nanase không nghe thấy hay sao, chỉ thấy bàn tay chị đặt lên lưng tôi run lên bần bật và chị lại tiếp tục lẩm bẩm.
"Aa, biết làm sao bây giờ. Inoue đang ở cùng cô bé xinh-đẹp-hơn-Hinosaka... Hay là gửi mail cho Asakura... Không, lợ làm to chuyện sẽ phiền cho Inoue lắm. N-Nhưng mà, có khi đằng nào Takase cũng nói thôi. Mà chỉ có mình mình thì biết làm sao bây giờ. Aaa, aaa.. "
"Bình tĩnh lại đi, chị Nanase."
Tôi quay lại nắm lấy hai tay chị ấy.
"Chắc chắn phải có lý do gì đó. Anh Konoha không phải loại người trăng hoa đâu ạ. Trước cả sự quyến rũ dữ dội của em mà anh ấy còn chưa động lòng cơ mà."
Nghe tôi nói chị Nanase khẽ thều thào, vẻ xấu hổ.
"Đ-Đúng rồi nhỉ. Chị lớn hơn em mà chưa gì đã rối tinh rối mù, thật chẳng ra sao cả. Còn Hinosaka thì điềm tĩnh thật đấy."
"Bởi vì em tin anh Konoha mà."
Tôi vừa mới vỗ ngực tuyên bố thì...
"Á, Inoue đang nắm tay cô bé kìa...! Nhưng mà, mình phải tin cậu ấy..."
"Oái! Cái đó thì không được...!"
Tôi buông tay chị Nanase ra, lao thẳng về phía hai người kia.
"Hinosaka, nói một đằng làm một nẻo thế hả! Trời ạ!"
Chị Nanase cũng đuổi theo.
Tôi vừa thở hổn hển vừa đặt đồ đánh cái "Rầm!" xuống chiếc ghế trước mặt anh Konoha.
"Tình cờ thật nhỉ, Hitomi, anh Konoha! Em ngồi đây được chứ ạ?"
"Hinosaka...! Cả Kotobuki nữa à!?"
Anh Konoha tròn xoe mắt nhìn tôi và chị Nanase. Còn chị ấy thì chu môi lên, quay sang bên cạnh.
"K-Không phải là tớ bận tâm vì thấy Inoue đang tình tứ với cô bé nào đấy đâu nhé. Chỉ vì Hinosaka muốn hỏi bài tập về nhà, nên tớ đành phải chiều theo em ấy thôi...!"
Chị Nanase liên tục phân bua, mặt đỏ lựng ngồi xuống cạnh tôi.
"À, ch-chẳng liên quan gì đâu, nhưng hồi nãy... hai cậu nắm tay à?"
... và rồi ấp úng hỏi tiếp, vẫn không chịu ngoảnh mặt lại.
"Hở?"
Trong tích tắc anh Konoha giật bắn người, rồi anh ấy lại cười hiền lành.
"À, lúc ấy bọn tớ cùng định lấy cục tẩy, nên tay đặt lên nhau thôi ấy mà."
Hitomi vẫn im lặng như mọi khi, ánh mắt lạnh băng. Nhìn cậu ấy y như một cây kem bạc hà.
"Ahaha, hóa ra là vậy hả anh? Trời ạ, thế mà chưa gì chị Nanase đã hét toáng cả lên, làm em cũng..."
"N-N-Này, em nói cái gì thế hả!? Người tự nhiên lao ra đây là Hinosaka cơ mà!"
Trong khi tôi với chị Nanase còn đang tị nạnh lẫn nhau, Hitomi đã hé đôi môi màu san hô và thỏ thẻ nói với anh Konoha. Cứ như thể hai đứa chúng tôi không hề tồn tại trong mắt cậu ấy vậy.
"Anh Inoue, cho em hỏi câu này "
"À, câu này ấy hả..."
Anh Konoha vốn đang phát chán với chúng tôi cũng ghé mặt lại gần Hitomi, bắt đầu giảng bai Ị bằng giọng hiền hòa.
Anh Konoha vốn có một phong cách vừa tri thức vừa tinh tế, lại cùng với nàng công chúa tuyết Hitomi, dù chẳng muốn thừa nhận đâu nhưng sự thật họ hợp nhau như tranh vẽ.
Một thế giới hoàn hảo chỉ dành riêng cho hai người. Nhưng mà hơi gần quá.
"Á! Cái bút đủ kim tự nhiên tuột khỏi tay em!"
Tôi cố tình đẩy chiếc bút chì lăn đi, rồi rướn mình theo chen vào giữa hai người bọn họ.
"Suýt thì mất nhé, Hinosaka."
"..."
Anh Konoha cười khó xử, còn Hitomi nhìn tôi lạnh lùng.
"Á! Lần này lại đến cục tẩy!"
"Á! Tấm lót giấy của em!"
"Á! Á! Cái hộp bút bị trượt..."
Cứ mỗi lần hai người đó sắp sáp lại gần nhau, tôi lại mặt dày xen vào từ tít bên kia bàn.
Chị Nanase nãy giờ cứ đảo mắt nhìn bọn tôi, hình như cuối cùng cũng đã quyết định, chị lẳng cái cặp lướt về phía anh Konoha và Hitomi như một quả bóng bowling.
"C-Cũng chẳng có vấn đề gì đâu, nhưng cái cặp nó...!"
"... Kotobuki, thế này thì ai mà tin nổi."
Thái dương anh Konoha bắt đầu toát mồ hôi.
"K-Không phải tớ cố tình đâu, cái cặp nó tự lăn mà!"
"Lạ lùng thật nhỉ. Đây chắc chắn là do poltergeist làm rồi!"
(Một loại ma thường di chuyển đồ đạc trong nhà, có sách dịch là "yêu tinh". Đây cũng là tên một bộ phim kinh dị ra rạp năm 1982)
"Đ-Đúng vậy đó. Có khi cái bàn này bị ma ám cũng nên."
"Để giải trừ được ma quỷ, phải bộc bạch toàn bộ sự thật trước tên các thánh thần đó ạ."
"... Vớ vẩn quá."
Hitomi khẽ lẩm bẩm.
Đúng lúc ấy...
"Xin lỗi, vẫn còn những học sinh khác ở đây, phiền các em có thể giữ yên lặng một chút không?"
... Chúng tôi nghe thấy giọng ai đó, vừa ôn tồn vừa thâm trầm.
Chẳng biết tự bao giờ đã có một người đàn ông trẻ đeo kính, lưng hơi gù đứng bên cạnh bàn.
Có lẽ cũng phải gần ba mươi rồi chăng... Trong mắt một con bé mười sáu tuổi như tôi, người đó chẳng khác gì một ông chú già. Con người này mang lại cho người ta một cảm giác khô khan, mặc áo vest và đeo kính, khuôn mặt hiền hòa trầm lặng, nếu như phải miêu tả thì có lẽ cụm từ trước đây tôi đọc được trong một cuốn tiểu thuyết - "tĩnh mịch" - sẽ là phù hợp nhất.
"Thầy Oshinari... E-Em xin lỗi!"
Chị Nanase vội đứng dậy, mặt vẫn đỏ gay. Đây là thầy giáo dạy lớp Mười hai trường tôi chăng? Nhưng mà tôi chưa gặp mặt bao giờ. Dù vậy tôi cũng hoảng hốt đứng dậy ngay, cùng chị Nanase xin lỗi thầy. Đúng lúc ấy, Hitomi rất... rất nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay anh Konoha.
"... Mình đi thôi."
Bốn mắt tôi và chị Nanase dính chặt vào hai bàn tay đang đặt lên nhau ấy. Hitomi tiếp tục thì thầm, đôi lông mày dài vẫn cụp xuống.
"... Ở đây ồn ào kinh khủng, hay mình đến nơi khác yên tĩnh hơn, rồi anh thong thả dạy cho em nhé?"
C-Cái gì cơ, Hitomi? Sao cậu nói câu gì nghe khả nghi quá vậy? L-Là quyến rũ sao? Không được đâu, nguy hiểm lắm đó.
Nhưng anh Konoha cũng không gỡ tay Hitomi ra. Trong một khoảnh khắc khuôn mặt anh ấy tối sầm lại, nhưng rồi ánh mắt lại trong xanh như đang nghĩ cho tâm trạng của Hitomi.
"Ừm, đúng vậy nhỉ?" Anh ấy trả lời.
"Thưa thầy, em xin lỗi vì đã làm ồn."
... Rồi lễ phép cúi đầu chào thầy giáo và nắm tay Hitomi đi khỏi thư viện.
Aaaaa, thế là anh ấy đi mất rồiiiii...
Chị Nanase khẽ thì thào với tôi.
"M... mình chỉ còn cách tin Inoue thôi nhỉ?"
"Đương nhiên rồi ạ."
Tôi gật đầu quả quyết, nhưng mồ hôi vẫn vã ra như tắm. Phải một lúc tôi mới nhận ra thầy giáo vẫn đang đứng bên cạnh chiếc bàn. Sau cặp kính tôi thấy thầy đang nheo nheo mắt, nhìn về phía anh Konoha vừa bỏ đi, có vẻ áy náy lắm. Biết đâu thầy lại nghĩ chính mình đã lỡ đuổi anh ấy đi cũng nên. Nghĩ đến đây tôi mới thấy mình có lỗi.
"T-Thưa thầy, em cũng xin lỗi vì đã gây ồn ạ!"
Thấy tôi cúi đầu lia lịa như bổ củi, thầy cười nhẹ nhàng như gợn sóng trên mặt hồ tĩnh lặng.
"Không sao đâu. Từ giờ nhớ chú ý hơn nhé, em Hinosaka."
"Vâng ạ."
Tôi gật đầu thêm lần nữa, nhưng chợt nhận ra - Hả?
Thầy vừa mới nói Em Hinosaka à?
Sao thầy lại biết tên tôi được?
Hả? Hả hả hả?
Nhắc mới nhớ, đúng là tôi có cảm giác đã gặp người này ở đâu đó...
Khi tôi bắt đầu có những nghi hoặc thì thầy đã quay lưng, bước đi xa dần về phía quầy thư viện.
"Chị Nanase, thầy giáo vừa rồi là ai vậy ạ?"
"Là thầy thủ thư Oshinari, vừa mới vào trường mình tháng rồi đó."
Oshinari...?
Cái tên ấy chẳng gợi cho tôi điều gì. Nhưng rõ ràng tôi cảm giác đã gặp thầy ở đâu đó rồi... ừm, nhưng là ở đâu nhỉ?
[Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau]
"Tớ không biết."
Hitomi đã trả lời tôi, cụt lủn và lạnh lùng như thế.
"Ăn trưa với tớ nhé, Hitomi!" - tôi cất tiếng gọi cậu ấy như mọi khi, rồi kê bàn lại ngồi đối diện với ý đồ định tán gẫu gì đó để giải tỏa căng thẳng - nhưng câu chuyện vừa mới chuyển sang "Thầy Oshinari mới làm thủ thư ấy, trông cứ quen quen thế nào ấy nhỉ?" thì đã thành ra như trên.
Ôi, chưa gì mà đã đi vào ngõ cụt rồi.
Ngày hôm nay tôi kiên quyết sẽ phải tìm ra lý do Hitomi cứ hành động bí ẩn, đầu tiên cứ nó chuyện thoải mái để chữa lành trái tim cậu ấy rồi mới tính tiếp, nhưng mà quân địch mạnh quá. Thôi được, kế hoạch tiếp theo nào.
"Nghe này Hitomi! Nếu như cậu muốn ăn cái bánh castella trắng - hồng tớ mới nướng hôm nay, thì hãy kể hết chuyện với anh Konoha ra đi!"
Nhìn tôi tự hào đặt cái bánh castella to đùng bọc ruy-băng dễ thương lên bàn đánh cái "ầm", Hitomi vừa mở chiếc khăn màu xanh nhạt gói hộp cơm vừa đáp lại, giọng chẳng hào hứng tí nào.
"Chứ không phải là nếu-như-không-muốn-phải-ăn hở? Nếu nó vẫn y hệt như cái mà cậu mang sang hồi năm mới thì xin kiếu đi, tớ chẳng muốn có lần thứ hai đâu."
"Cái này là phiên bản đã cải tiến rồi, ngon hơn nhiều! Đến mẹ tớ và bạn ăn cũng còn khen cơ mà! Hẳn là cậu cũng muốn nếm thử bằng chính đầu lưỡi của mình, xem trong năm vừa qua tay nghề làm bánh của tớ đã tiến bộ đến mức nào nhỉ? Phải không?"
".. Không."
Nói đoạn Hitomi khéo léo mở nắp hộp làm bằng nhựa. Vừa nhìn vào thứ đựng bên trong, cổ họng tôi đã mắc nghẹn.
"H-Hitomi... Đó là cái gì thế?"
Hitomi lấy đũa gắp thứ vật chất màu nâu nén chặt trong hộp, đưa lên miệng nhai chóp chép.
Cậu ấy ăn thật kìa...
Hitomi đang ăn châu chấu, gương mặt không một biểu cảm gì.
Từ ngày xưa Hitomi đã rất ghét sâu bọ, chỉ cần thấy một con muỗi thôi là đã quên luôn cả ngủ, cầm bình xịt côn trùng gườm gườm truy sát nó khắp phòng, kể cả hồi bọn tôi được quan sát dế chuông hồi tiểu học cậu ấy cũng nhăn mũi vì ghê - thế mà giờ Hitomi ấy đang ăn sâu!
Chính xác là ăn châu chấu!
Hitomi trước giờ có tính khảnh ăn, hộp đồ ăn mang đến trường bao giờ cũng là bánh mì gà hay dăm-bông tự làm, mà bánh mì cũng phải mua từ cửa hàng ở tận đâu đâu, bơ với mù tạt của một nhãn hiệu nào đó chẳng biết. Một khi cậu ấy đã thích món gì thì sẽ cứ ăn đi ăn lại nó mãi thôi.
Thế mà sao tự nhiên hôm nay lại là tsukudani châu chấu thế này?
(Inago no Tsukudani: Một món ăn làm từ châu chấu luộc cùng xì dầu và đường)
Hay châu chấu là sở thích mới của Hitomi? Nhưng kể cả thế thì cũng đâu cần phải ăn mỗi món đấy, không có cơm mà cũng chẳng có món gì khác?
Đúng là Hitomi có chuyện rồi!
Nhìn cậu ấy cứ điềm nhiên bỏ từng con châu chấu vào miệng, tôi càng chắc chắn hơn.
Chắc chắn phải có chuyện gì rất khủng khiếp đã xảy đến với Hitomi, mới khiến cậu ấy phải ăn lũ sâu bọ đáng ghét nhất thế này!
"Hitomi ơi! Tớ cho cậu luôn món castella trắng hồng đấy, chẳng cần trao đổi gì nữa đâu. Nên cậu hãy ăn nó đi rồi tươi tỉnh lên nhé. Rồi có chuyện gì hãy kể hết tớ nghe."
Cặp lông mày dài của Hitomi hơi nghếch lên. Đôi mắt xanh trong lạnh lẽo ấy như nhìn xuyên thấu tôi từ chính diện.
"... Tớ đang qua lại với anh Konoha đó, Nano không giận sao?"
Tôi lập tức trả lời.
"Thì Hitomi đâu có yêu anh Konoha phải không? Thế nên tớ chỉ đơn giản thấy lạ lùng, không biết tại sao cậu lại hẹn hò với anh ấy."
"..."
Hitomi dừng đũa im lặng, nét mặt cậu ấy rất.. rất lạnh lùng.
Chuyện hồi tháng Mười, Hitomi cự tuyệt một đàn anh năm hai ở trước cửa hàng đậu phụ, trong khi đang dắt chú cún cưng đi dạo vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức tôi.
"Anh phải làm sao thì em mới chịu đi chơi với anh ? "
Trước mặt đàn anh đang van lơn, nước mắt lưng tròng, Hitomi điềm nhiên chỉ tay lên bầu trời...
"Nếu như ngay bây giờ, từ trên trời kia có một ngôi sao rụng xuống."
... và đáp lại một cách vừa lạnh lẽo, mà cũng chẳng kém phần phũ phàng.
Nghe nói sau đấy đàn anh đó vì quá tuyệt vọng đã lao vào mua hết cả cửa hàng đậu phụ, rồi đến bữa trưa vừa quệt nước mũi vừa ăn để an ủi con tim tan vỡ.
Chính từ vụ này mà danh tiếng "nữ hoàng băng giá" của Hitomi lan ra khắp trường.
Từ trước tới giờ cậu ấy đã chẳng bao giờ dịu dàng với những người khác giới tiếp cận mình.
Không, nói chính xác thì là từ mùa đông năm lớp Bảy... Từ ngày người quan trọng với cậu ấy mất đi và Hitomi cũng cắt phăng mái tóc dài tuyệt đẹp. Trước lúc đó cậu ấy mềm mỏng hơn, cả trong cách đối xử với mọi người và cả trong cách chối từ đám con trai.
Thế nhưng kể từ ngày hôm ấy, lời nói của Hitomi trở nên lạnh lẽo và nhọn hoắt như những trụ băng, và cậu ấy chẳng bao giờ cười nữa. Sở dĩ tôi biết tất cả những điều ấy, là vì tôi đã luôn ở bên Hitomi.
Nếu như một ngày Hitomi thật sự đem lòng yêu ai đó, thì tôi sẽ kết vòng hoa, làm bánh castella đủ ăn cả năm trời để chúc phúc cho cậu ấy. Thế nhưng tôi biết Hitomi không thể yêu - không thể nào như ba năm trước.
"Tớ biết mà, vì tớ là bạn của cậu."
Vừa nghe tôi nói bằng nét mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt Hitomi đã tối sầm lại. Cậu ấy quay ngoắt đi như không muốn nhìn thẳng vào tôi, rồi sau một lúc im lặng mới trả lời, môi bặm lại và giọng hơi trầm.
"Vậy thì... Nếu như tớ thật sự yêu anh Inoue... thì Nano sẽ làm sao đây?"
Tôi nghẹn lời.
"T-Thế thì cũng hơi khó thật nhỉ. À ừm, ừm..."
Trước một câu hỏi quá khó khăn như thế, tôi chỉ biết ỡm ờ rên rỉ.
"Hẳn là cậu sẽ ghét tớ phải không?"
"Ơ..."
"Sẽ muốn tớ biến mất đi, phải không?"
"K-Không có..."
"Sẽ muốn tớ chết đi, phải không?"
"C-Cậu nghĩ quá rồi đấy! Hitomi!"
Hitomi đứng phắt dậy. Sống lưng tôi lạnh toát trước đôi mắt lạnh băng, đầy phẫn nộ ấy. Cậu giận tớ đến thế sao, Hitomi?
"Để tớ nói cho cậu biết, Nano. Điều cậu cần làm là hãy khinh miệt tớ đi và đừng lẵng nhẵng bám theo tớ nữa."
Cậu ấy nói bằng giọng gay gắt, rồi dọn hộp cơm trưa và bỏ đi mất.
Tớ chẳng hiểu gì cả, Hitomi ơi.
Sau giờ học. Tôi vừa đi dọc hành lang vừa ôm cái bụng đau rưng rức. Rốt cuộc thì tôi vẫn chẳng nói được gì nhiều với Hitomi. Nhưng tôi chỉ cảm giác rằng nếu như không ra tay nhanh, cậu ấy sẽ mãi biến mất vào trong một cơn bão tuyết mù mịt.
Đúng là chỉ còn cách hỏi anh Konoha thôi. Nhưng mà làm thế nào bây giờ? Anh ấy miễn dịch với cả hối lộ lẫn mỹ nhân kế của tôi mất rồi...
Nhận món sô-cô-la wasabi tôi đem trả tại quầy thư viện, một thầy giáo đeo kính, gương mặt trí thức khẽ mỉm cười với tôi.
Là thầy thủ thư Oshinari!
Tôi hoảng hốt, lại cúi đầu lia lịa.
"H-Hôm trước bọn em đã lỡ làm phiền thầy. Từ giờ em hứa sẽ yên lặng ạ. À nhưng mà... Thưa thầy, sao thầy lại biết tên em thế ạ?"
Nghe câu hỏi của tôi, thầy rất bình thản đáp lại.
"Bởi vì trước đây, chúng ta đã từng gặp nhau rồi mà."
"Biết ngay mà! Em xin lỗi, nhưng em chẳng thể nhớ ra được mình đã từng gặp thầy ở đâu. Mặc dù trong trường thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy..."
Nhìn bản mặt thảm hại gãi đầu gãi tai của tôi, đôi mắt thầy sau cặp kính dường như đang an ủi.
"Thì hồi đó em Hinosaka mới đang học tiểu học thôi mà. Còn tôi vẫn còn là sinh viên."
"Ớ? Thầy bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
"Năm sau tôi tròn ba mươi. So với các em thì tôi thành ông chú già rồi nhỉ?"
"À không, làm gì có chuyện đó..."
"Nhưng lần đầu gặp chính em Hinosaka nói với tôi như thế mà. 'Ông chú này là ai vậy?', mà lúc đó tôi mới có hai mươi tư tuổi thôi, vẫn đang đi cao học cơ mà, cứ đinh ninh mình còn trẻ lắm chứ..."
Sinh viên cao học...? Hai mươi tư tuổi?
Pháo hoa nổ bùm bùm trong đầu tôi.
"A, anh Khỉ! Thầy gia sư của Hitomi!"
Vừa la toáng lên, tôi đã hoảng hốt tự bụm miệng mình lại.
"E-Em xin lỗi."
"Không sao đâu. Nếu Hinosaka rảnh thì mình sang phòng thủ thư nói chuyện chút nhé? Tôi có mấy việc muốn hỏi em, cũng là về Hitomi."
Trong căn phòng thủ thư ở một góc thư viện, thầy Oshinari pha trà vào tách cho tôi.
"Ồ, có thân trà nổi lên này."
(Đây được coi là điềm may)
"A, đúng thật ạ!"
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, rồi chẳng nói gì ngoác miệng cười toe toét.
Tôi dần dần nhớ ra, ôi, đúng anh Khỉ là người như thế này thật. Bao giờ cũng dịu dàng, trầm lặng, luôn nói chuyện với chúng tôi bằng giọng ôn tồn và hơi trầm.
Hồi lớp Năm cứ một tuần hai lần, anh lại đến nhà Hitomi làm gia sư. Thực ra từ lúc ấy thành tích của Hitomi đã tốt hơn tôi nhiều lắm rồi, hình như nhà cậu ấy thuê anh để chuẩn bị cho kỳ thi lên trung học thì phải.
Một ngày kia, tôi đến nhà Hitomi chơi như mọi khi, thì bỗng nhiên bắt gặp một người đàn ông đeo kính không quen biết.
"Hitomi, ông chú này là ai thế?"
... nên thuận miệng hỏi luôn. Lại còn lấy tay chỉ trỏ người ta.
"Cậu ngốc quá, Nano. Tuy trông thầy giống ông chú thế này nhưng thực ra mới có hai mươi tư tuổi thôi, đáng lẽ ra cậu phải biết nịnh, gọi bằng 'anh' cho thầy vui chứ."
Rồi Hitomi còn nói thêm mấy câu như xát muối vào nữa...
Nhưng thầy vẫn không có vẻ gì là khó chịu.
"Em là bạn của Hitomi à?"
Cách nói chuyện ấy hơi lịch sự quá mức, sau đó thầy còn kể chuyện về những loài khỉ mà thầy đang nghiên cứu ở trường đại học cho chúng tôi nghe.
Khỉ được chia thành khỉ và vượn, khi là giống có đuôi. Còn vượn thì không đuôi, chúng gần gũi với loài người hơn. Chuyên ngành của thầy là về vượn, còn nói chính xác thì là...
"Em nhớ thầy học về con bonobono nhỉ!"
Trước vẻ hớn hở kinh khủng của tôi, nét mặt thầy lộ ra sự khó xử.
"Không phải bonobono, mà là vượn bonobo."
"Oái, em xin lỗi!"
Đúng rồi, bonobono là phải có con rái cá với cả bạn gấu mèo chứ.
(Bonobono là một series truyện 4 khung và anime dành cho trẻ em Nhật Bản, trong đó có Bonobono là nhân vật chú hải cẩu)
Thấy tôi bối rối, ánh mắt thầy lại dịu dàng như an ủi.
"Cũng phải thôi, ở Nhật Bản không có nhiều người biết đến giống loài này. Em còn nhớ tên nó là tôi đã mừng lắm rồi ấy. Tất nhiên còn mừng cả chuyện em gọi tôi là anh Khỉ, chứ không phải ông chú Khỉ nữa."
Người đâu mà tốt quá chừng. Nhung so với thời tôi còn học tiểu học, tôi cảm giác thầy bây giờ có vẻ lạc lõng với cuộc đời, với con người hơn. Mới có hai chín tuổi thôi mà, phải trẻ trung hơn đi chứ.
Vừa trộm nghĩ mấy điều hơi bất lịch sự, tôi vừa uống cốc trà thầy pha. Ôi ngon thật, vị ngọt và đắng hòa với nhau rất chừng mực, tinh tế. Quả là tài nghệ bậc thầy. Hẳn thầy đã quen với việc tự mình pha trà lắm rồi.
Nhưng mà, tại sao mà Hitomi lại nói rằng mình "không biết" thầy được nhỉ? Hôm qua lúc gặp ở thư viện cậu ấy cũng làm lơ luôn, chẳng thèm chào hỏi lấy một câu. Hồi ấy một tuần Hitomi gặp thầy đến hai lần, làm sao có chuyện quên mặt nhanh thế được...
Tôi nghĩ rằng cũng không có khả năng Hitomi căm ghét thầy.
Bởi vì trước đấy cậu ấy đã từng thôi học một lớp học thêm, vì lý do "Ông thầy ở đó cứ nhìn tớ chằm chằm, tởm lắm."... Nên giả như cậu ấy không thích thầy Oshinari thì chỉ cần nói ráo hoảnh "Thầy bị đuổi, từ mai không cần tới nữa." là được mà.
Đã có lần tôi hỏi cậu ấy "Thầy gia sư của cậu là người như thế nào?", nhưng cậu ấy chỉ thản nhiên đáp "Là một ông chú già", đúng một câu như thế thôi, nhưng rồi lại nói tiếp "... Nhưng thầy không nhìn tớ chằm chằm. Lúc nào cũng trầm lặng, đến mức tưởng như còn không thở."
Còn gì không nhỉ... Không, hình như hồi đó tôi với Hitomi cũng không nói về thầy nhiều lắm...
A, nhưng mà...
"Hồi lớp Năm, em, thầy với Hitomi có đi biển với nhau nhỉ? Em nhớ thầy hứa với cậu ấy, là nếu được hạng A trong kỳ thi thử thì thầy sẽ dẫn cả lũ đi chơi."
"Ừ, đúng là có chuyện đấy thật."
Thầy Oshinari cười dịu dàng.
Tôi cũng dần chìm vào hoài niệm.
Đúng rồi, hồi ấy vì sắp thi chuyển cấp nên đang nghỉ hè nhưng Hitomi cũng không được đi đâu chơi... Vì trông cậu ấy chán nản quá nên thầy mới bảo, "Nếu trong bài kiểm tra tới em được hạng A thì tôi sẽ xin với mẹ cho". Vì thế Hitomi đã rất cố gắng và được hạng A thật, nên bọn tôi được phép đi chơi xa một hôm, còn nhớ tôi và Hitomi đã hớn hở lắm, cứ nhảy nhót chẳng chịu ngồi yên.
"Rồi mình còn mua ngô ăn nữa! Hitomi bị râu ngô dính vào răng, quay lưng về phía thầy trò mình nhai tóp tép."
"Ừm."
"Em còn thi với Hitomi, xem đứa nào nhảy sóng cao hơn nữa!"
"Ừ."
"Rồi Hitomi bị ngã ngửa tuột phao, suýt chút nữa thì chết đuối, may mà có thầy cứu kịp..."
Vừa nói đến đây, cổ họng tôi nghẹn ứ lại. Những ký ức đột ngột quay về như một tia chớp. Cảnh thầy hô hấp nhân tạo cho Hitomi...!
Hitomi mặc bộ đồ bơi màu trắng nằm sõng soài trên bãi cát, không cử động gì, những sợi tóc rũ rượi dính bết lên khuôn mặt trắng bệch như cây nến. Tôi chỉ biết run rẩy, rơm rớm nước mắt, không biết lỡ như Hitomi chết thật thì mình phải làm sao bây giờ.
Còn thầy thì tháo kính cau mày, nghiến răng suy nghĩ mông lung, ấn tay lên ngực Hitomi không biết bao nhiêu lần rồi đưa môi mình lại gần cậu ấy. Nhìn cảnh đôi môi đã chuyển màu tím ngắt của Hitomi chạm vào môi thầy, con tim tôi như sắp vỡ tung ra.
"Hinosaka, em hãy quên chuyện mình vừa nhìn thấy đi nhé. Đối với một cô gái hẳn nụ hôn đầu là vô cùng quan trọng. Vậy nên mong em đừng nói với bất kỳ ai, kể cả Hitomi."
Sau khi an tâm vì thấy Hitomi đã khạc ra nước muối và thở lại bình thường, thầy đã quay sang tôi cười nhẹ nhàng và nói như vậy, nhưng nét mặt vẫn còn vẻ khó xử.
Ôi, đúng là thế rồi! Anh Khỉ chính là nụ hôn đầu của Hitomi. Nhìn mặt tôi đỏ lựng tự nhiên im bặt thế này, hẳn thầy cũng đoán được tôi đang nghĩ cái gì rồi.
Ngón tay gầy gò ấy khẽ đặt lên môi.
"Đừng nói với ai nhé."
... và thầy thì thầm.
Tôi gật gật cái đầu không biết bao nhiêu lần.
Thấy vậy, thầy lặng lẽ mỉm cười.
"À... ừm... thầy muốn hỏi chuyện gì về Hitomi thế ạ?!"
Hai má tôi vẫn còn nóng quá.
Vừa nghe tôi chuyển chủ đề, ánh mắt thầy đột ngột tối sầm lại.
"Cậu học sinh ngồi cùng với Hitomi ngày hôm qua, là người quen của Hinosaka à?"
"Vâng, là đàn anh của em ở Câu lạc bộ Văn học... ạ."
Tự nhiên bị hỏi về anh Konoha làm tôi hơi bối rối, còn nét mặt thầy vẫn không sáng sủa lên chút nào.
"Cậu ấy và Hitomi là một cặp sao?"
"Ư - vâng, em nghe nói thế ạ."
Nhưng mà em không công nhận...! - vừa thầm nghĩ tôi vừa miễn cưỡng trả lời.
Ánh mắt thầy lại càng tăm tối hơn.
"Từ bao giờ vậy?"
"À ừm, cũng gần đây thôi ạ."
Nhìn biểu cảm của thầy cứ ngày một gay gắt, tôi cũng thấy hơi lo lắng theo.
"Cậu ấy là người như thế nào?"
"Sao tự nhiên thầy lại hỏi vậy? Hay nhà bạn ấy nhờ thầy hỏi em ạ?"
Thầy nghe vậy hơi giật mình, rồi cười bối rối.
"Không phải đâu. Sau năm lớp Bảy tôi cũng không làm gia sư cho nhà Hitomi nữa mà. Nhưng đúng là giống ông thanh tra sở mật thám thật nhỉ? Tôi chỉ đơn thuần muốn biết đối tượng mà Hitomi đã chọn là người như thế nào thôi. Tôi coi em ấy giống như... một đứa em gái vậy."
Giọng thầy hơi trầm. Càng nói trong mắt thầy lại càng đây thêm những bóng đen, như thể đang nhớ lại một chuyện đau đớn lắm. Nhìn khuôn mặt ấy làm tôi cũng dần dần nhớ ra, chợt thấy lồng ngực mình nặng trĩu.
"Thầy làm gia sư cho Hitomi... đến-lúc-nào của năm lớp Bảy ạ?"
Thầy nheo mắt lại vì đau đớn.
"Đến cuối tháng Mười hai."
Cảm giác quả tim mình bị đè nén, tôi khó nhọc nuốt nước bọt. Thầy biết rõ chính xác vào cuối tháng Mười hai năm ấy, Hitomi đã xảy ra chuyện gì.
Vào một ngày rất gần đến Giáng sinh, Hitomi đã cắt phăng đi mái tóc dài đến hông của mình.
Một cậu con trai học cấp ba đã mất.
Là tự sát.
Người ta đồn rằng... vì Hitomi mà cậu ta phải chết.
Vì Hitomi đã cự tuyệt cậu ta.
Nhung Hitomi cũng không hề thanh minh. Cậu ấy không mở miệng với bất kỳ ai, khi học kỳ ba bắt đầu, Hitomi vẫn đến trường đầy đủ nhưng cả ngày chẳng nói chuyện với bạn bè, đến khi lũ trong lớp phát hiện ra vẫn không chịu nói một lời, cả trong giờ nghỉ cũng chỉ ngồi một mình bên bàn học.
"Là do Fuyushiba giết đó."
"Tớ biết rồi. Học lớp Mười trường cấp ba (...) nhỉ."
"Fuyushiba cứ ỷ lại mình xinh đẹp, lại lắm tiền, nên cứ ai tỏ tình là toàn cự tuyệt người ta thôi. Chắc lần này từ chối độc ác quá đây mà."
"Tớ không nói chuyện với Fuyushiba nữa đâu."
"Tớ cũng thế! Ai thèm nói chuyện với quân giết người."
Vì lo lắng cho cậu ấy, hàng ngày tôi đều sang lớp học cố bắt chuyện với Hitomi, đều như vắt chanh. Trong suốt hai tháng trời, Hitomi không đáp lại tôi lấy một lần, cũng chẳng chịu nói rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Và tôi cũng không hỏi.
Bởi vì tôi đã biết rồi mà. Người đã mất chính là cậu con trai mà Hitomi yêu thương - chàng trai mang tên Kai.
Từ đó đến giờ cũng ba năm rồi. Hitomi chẳng bao giờ nuôi tóc dài nữa.
"Đã ba năm rồi tôi không gặp Hitomi. Thỉnh thoảng đi trong trường nhìn thấy em ấy, tôi cứ băn khoăn không biết bây giờ Hitomi đang sống như thế nào? Nếu như em ấy đã tìm được một chàng trai tốt, thì tôi cũng sẽ yên tâm hơn."
Chắc chắn cũng vì biến cố đó mà thầy Oshinari không làm gia sư nữa. Hẳn là thầy cũng chỉ đơn thuần lo lắng cho Hitomi thôi. Nhớ lại những chuyện xảy ra trong thời gian ấy, tôi cảm giác lồng ngực mình như sắp vỡ tung ra. Tôi quyết định lên tiếng trả lời, hy vọng sẽ giúp cho thầy nhẹ lòng hơn.
"Hitomi ổn cả thầy ạ. Tuy bây giờ cậu ấy ăn nói có khó nghe hơn trước một chút, nhưng nghĩ gì nói nấy vốn là tính cách của Hitomi mà. Anh Konoha thì vừa dịu dàng vừa thông minh, lại tinh tế, đến lúc nguy cấp thì lại cực kỳ đáng tin cậy, là một người rất, rất tuyệt vời! Tuyệt nhất quả đất luôn ấy ạ!"
Thầy thì thào, có vẻ hơi bối rối.
"Em... đánh giá cậu ấy cao quá nhỉ?"
Tôi cười rộng ngoác đến tận mang tai, gật đầu cái rụp.
"Vâng, bởi vì đó là người em yêu mà!"
Mặt thầy đột ngột tái xanh lại. Hai gò má cứng nhắc gượng gạo, còn ánh mắt thì trở nên gay gắt.
"Như vậy là... em, cậu ấy và Hitomi có quan hệ tay ba sao?"
"... Vâng, có khi thế thật đấy ạ."
Đột nhiên thầy tóm chặt lấy hai vai tôi, làm tôi giật bắn cả mình.
"Vậy không được!"
Từng ngón tay mỏng manh ghì chặt như in hằn vào da thịt tôi. Đau quá.
Biểu cảm thầy nhìn tôi như thể sắp lao vào "cắn xé" tới nơi. Trước áp lực quá lớn tôi cứng đơ người không thể cựa quậy, ngay cả trong ánh mắt trừng trừng của thầy cũng ngập tràn sợ hãi, rốt cuộc thầy thở hắt ra khó nhọc, gằn giọng nói từng từ, từng từ một,
"Hitomi là một cặp với cậu ấy đúng không? Như thế chẳng phải em sẽ thành người thứ ba sao? Theo tôi nghĩ, em nên dừng lại ngay đi thì hơn."
Gì cơ? Thầy đang nói cái gì vậy?
Đầu óc tôi trở nên hỗn loạn, mọi thứ như đang quay mòng mòng. Từ nãy đến giờ chúng tôi vẫn nói chuyện bình thường với nhau, thế mà sao tự nhiên...
Thầy nói tiếp, giọng thều thào.
"Tình yêu... là tội ác đó."
Từng câu chữ như hằn sâu vào lồng ngực tôi. Đầu óc và hai tai nóng ran lên như bị thiêu đốt.
"Tình yêu làm băng hoại cả thế giới này. Một thứ như thế không bao giờ được phép lặp lại. Xin em... Tôi xin em, chỉ mình em thôi, xin đừng phản bội Hitomi."
Tại sao thầy lại phải xúc động đến nhường này?
Sao hơi thở thầy lại gấp gáp như thế, còn giọng nói thì run rẩy, khó nhọc đến vậy?
"Tình yêu là tội ác" là sao cơ!?
Thầy nhìn thẳng vào mắt tôi đang run rẩy, ghì mạnh hơn những ngón tay vào vai tôi, và rồi lặp lại những gì mình vừa nói, như khắc sâu từng từ, từng từ một, trong nỗi tuyệt vọng đến vô cùng.
"Em đã hiểu chưa? Không bao giờ được quên đâu đấy. Rằng tình yêu chính là tội ác."
Trước khi tôi chấm dứt cuộc đời này, chỉ mong em hãy cho tôi được thổ lộ.
Tôi đã định sẽ giấu kín những cảm xúc này trong lòng mình, cho đến giây phút cuối cùng.
Nhưng cũng giống như vị Tiên sinh đáng thương bị tội ác và cái tôi đay nghiến trong cuốn tiểu thuyết buồn thảm kia, tôi cũng muốn trước khi ra đi sẽ có ai đó để bày tỏ nỗi lòng này, dù chỉ một người thôi cũng được.
Từ ngày đẩy chàng trai kia vào chỗ chết, tôi đã không còn tin tưởng ai được nữa.
Bỗng nhiên nhận được một lời bộc bạch như thế này, hẳn là em sẽ khó xử lắm nhỉ. Và phải chăng còn thấy phiền phức nữa.
Nhưng mà đối tượng để em cằn nhằn đã không còn trên thế gian này nữa, tôi nghĩ điều đó thật là bất công quá chừng. Bởi vì khi em đọc được những ký ức này và biết được nỗi lòng của tôi, thì lúc đó tôi đã ra đi mất rồi.
Đây chính là kết luận của tôi, sau khi đã suy nghĩ hết nước hết cái.
Chúng ta không bao giờ có thể quay lại cuộc sống như trước đây được nữa. Không bao giờ còn có thể nắm tay, cùng hiền hòa cười nói với nhau nữa rồi.
Hẳn là em cũng nghĩ vậy phải không?
Ngày hôm ấy, tất cả mọi thứ đã thay đổi. À không, không phải như thế. Chỉ là tôi không nhận ra mà thôi, chứ từ ban đầu định mệnh đã sắp đặt chúng ta như vậy rồi.
Cả nỗi buồn dai dẳng này trong lòng tôi, cũng chính là một điềm báo.
Tôi xin lỗi. Hãy tha lỗi cho tôi nhé. Giờ đây, tôi không còn tâm trí nào để lo nghĩ cho em nữa rồi. Tôi chỉ muốn nỗi buồn này chấm dứt.
Tôi là kẻ chỉ biết đến cái tôi của bản thân mình. Dù cho em có căm ghét tôi, thì cũng không có gì sai cả.
Nhưng tôi chỉ xin em hãy hiểu cho tôi.
Tôi và em, chúng ta là đồng phạm - là những kẻ đã đẩy chàng trai vừa cứng đầu, vừa tinh tế, luôn đi theo chủ nghĩa bí mật và cũng vô cùng đáng thương ấy vào đường cùng.
Chỉ có em mới có thể hiểu được cảm xúc thật sự của tôi. Và cả những suy nghĩ méo mó này, cả con tim u uất này. Và cả tội ác không thể dung tha này, chỉ với em, tôi mới có thể bộc bạch.
Vì vậy nên sau khi hoàn thành những chuẩn bị cuối cùng, tôi đã đến tìm gặp em đó.
"Anh Konoha!"
Nghe tôi gọi, anh Konoha đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, viết tiểu thuyết bằng chiếc máy tính xách tay quay sang trợn tròn mắt nhìn tôi.
Tôi lao đến phía trước chiếc bàn, chống cả hai tay rướn người qua.
"Anh hãy nói cho em biết Hitomi có chuyện gì đi ạ! Chắc chắn có liên quan đến thầy Oshinari! Cả cậu ấy với thầy đều kỳ lạ lắm!"
Tôi kể bằng hết cho anh những gì vừa xảy ra ở phòng thủ thư.
Chuyện thầy cứ liên tục ép tôi phải từ bỏ anh Konoha. Và rồi rời khỏi phòng thủ thư như đang chạy trốn điều gì.
Khi nghe tôi kể đến việc thầy Oshinari cứ một mực khẳng định rằng tình yêu là tội ác, nét mặt anh Konoha bỗng đăm chiêu, anh đặt ngón trỏ lên mũi như để tập trung suy nghĩ. Biểu cảm anh mỗi khi nghiêm túc thế này thật tuyệt vời.
"Anh hãy nói cho em biết lý do vì sao anh hẹn hò với Hitomi đi ạ. Đầu tiên là từ đó đã."
Nhìn tôi phồng má thở hổn hển, hai vai nhấp nhô, ánh mắt anh Konoha thoáng chút ái ngại, nhưng rồi anh nhẹ nhàng trả lời tôi.
"Xin lỗi nhé. Chuyện này anh không thể nói được."
"Tại sao lại thế ạ!?"
"Có lẽ là vì anh hiểu cảm xúc của Fuyushiba."
"Cảm xúc của... Hitomi ạ?"
Anh Konoha gật đầu, ánh mắt anh có phần hơi cay đắng, những nếp nhăn cũng dần hiện rõ hơn.
"Đúng vậy, vì vào giờ phút này Fuyushiba không thể nắm lấy tay em được. Cho dù em có cố tiếp cận đi chăng nữa, thì Fuyushiba cũng đành phải cự tuyệt em, vì không còn lựa chọn nào khác. Vì Fuyushiba muốn phá hủy tất cả."
Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả. Nhưng nhớ lại lúc cậu ấy nhìn tôi lạnh lùng mà nói "Điều cậu phải làm là hãy khinh miệt tớ đi, và đừng lẵng nhẵng bám theo tớ nữa.", tôi thấy con tim mình như chìm một lớp băng lạnh toát. Rốt cuộc thì Hitomi đang mong muốn điều gì? Thật sự cậu ấy không cần đến bàn tay tôi sao?
Chẳng lẽ thật sự tôi chỉ là người thừa? Và Hitomi muốn tôi hãy khinh miệt, rời xa cậu ấy? Thật vậy ư?
Lồng ngực tôi đau rưng rức.
Tôi vẫn nhớ rất rõ hồi ba năm trước, Hitomi cắt phăng mái tóc của mình, đến trường học với sắc mặt tái xanh như người đã chết. Giữa buổi sáng buốt giá cuối tháng Mười hai, cậu ấy đứng mà không mặc đến một cái áo khoác. Đôi mắt ấy hướng lên bầu trời ngập tràn tuyệt vọng, răng bặm chặt vào môi đến rỉ máu.
Tôi không muốn nhìn thấy Hitomi như vậy nữa!
"Em là bạn của Hitomi, vì vậy nếu Hitomi có vấn đề gì thì em muốn giúp sức cho cậu ấy ạ."
Tôi cương quyết khẳng định. Đúng vậy, bây giờ chẳng còn đường lùi nữa rồi.
Nét u ám trên gương mặt anh Konoha, trong thoáng chốc... đã dần biến mất.
"Anh đã đoán em sẽ nói vậy mà."
Ánh mắt anh vừa ấm áp, vừa vui mừng.
"Anh rất thích điểm đó ở Hinosaka - cô gái sẵn sàng làm tất cả vì ai đó, mà không tính toán thiệt hơn gì cả."
Đột nhiên bị lời khen cùng nụ cười dịu dàng của anh tấn công, hai má tôi nóng bừng, lại ấp úng như gà mắc tóc.
"S-S-S-Sao tự nhiên anh lại... Á à! Anh lại định lừa em chứ gì! Không có mùa xuân đó đâu anh! Đúng là dạo này anh cũng biết chiều em hơn thật, nhưng đừng có được nước làm tới nhá!"
"Anh chỉ nói cảm nghĩ thật của mình thôi mà."
Anh đáp lại tôi đang bối ra bối rối bằng ánh mắt vừa dễ chịu vừa ngọt ngào. Nếu như chưa cố tình mà anh Konoha đã tuyệt vời đến thế này thì chẳng biết ảnh đã chiếm đoạt trái tim bao nhiêu cô gái nữa - nguy hiểm quá.
"C-Cho dù anh có dùng ánh mắt ấy đi chăng nữa thì cũng không được đâu. Cho dù bây giờ ngay tại đây, anh Konoha có quỳ xuống hôn lên tay em và thì thầm những lời yêu thương, thì em cũng không thể đồng ý được. Em là một cô gái quý trọng tình bạn. Bây giờ Hitomi đang gặp khó khăn, không phải là lúc để yêu đương ạ."
Anh Konoha bật cười trước bài diễn văn kỳ quặc của tôi, nhưng rồi ánh mắt anh lập tức lại nghiêm nghị.
"Vậy thì em hãy thử tự tìm ra câu trả lời đi, Hinosaka. Tại sao Fuyushiba lại bắt buộc phải cự tuyệt? Thực ra em ấy đang suy tính điều gì? Nói thật, đến tôi cũng không nghĩ rằng tôn trọng ý muốn của Fuyushiba sẽ là có ích cho em ấy, ít nhất là trong trường hợp này. Nhưng người có thể nói cho Fuyushiba hiểu chỉ có mình Hinosaka mà thôi."
Nói đoạn anh Konoha đứng dậy, bước từng bước lộp cộp về hướng tủ sách. Rồi anh dừng lại, rút ra một cuốn sách từ trong tủ rồi quay lại đưa cho tôi. Đằng sau những sợi tóc mái lòa xòa, đôi mắt trong xanh ấy đang nhìn thẳng vào tôi chằm chằm.
Điều mà anh đang truyền đạt cho tôi, chính là sự tin tưởng.
Một lời động viên không cần nói ra - Nếu là em thì chắc chắn sẽ làm được.
Tôi nhận lấy quyển sách bìa cứng cũ đã phai màu bằng cả hai tay. Nó cũng không đến nỗi quá dày, nhưng trên tay tôi vẫn có một áp lực đè nặng.
Nỗi lòng... ?
Tôi thì thào tựa đề của cuốn sách. Tác giả là Natsume Souseki.
Sống lưng tôi hơi run lên vì hồi hộp.
Anh Konoha tuyên bố như thể một hiền giả trao lời khuyên cho đoàn người lữ hành.
"Em đọc thử đi... Chắc chắn bên trong câu chuyện này, có ẩn giấu lời giải cho bí mật giữa Fuyushiba và thầy Oshinari đó."
Trên chuyến tàu từ trường về nhà, rồi tiếp tục trên bàn ở phòng riêng, tôi say mê lật giở từng trang quyển sách. Bụi bám đầy những trang sách khô khốc, dính lên cả đầu ngón tay tôi loạt soạt. Nhưng mà tôi cũng chẳng bận tâm, chỉ chăm chú đuổi theo như muốn nhấm nháp từng con chữ.
Trong giờ học ở trường tôi đã từng được đọc vài đoạn trích trong Cậu ấm ngây thơ và Tôi là mèo của Souseki rồi. Cả Nỗi lòng cũng được trích một phần trong sách giáo khoa trung học. Thế nhưng đây là lần đầu tiên tôi đọc hết tác phẩm này từ đầu đến cuối.
Từng áng văn súc tích mà tinh tế rất tự nhiên ngấm vào tâm trí tôi. Xung đột giữa những nhân vật được miêu tả đè ép lên lồng ngực và cổ họng tôi đến khó thở, và chẳng biết tự bao giờ tôi đã quên mất cả thời gian, hoàn toàn chìm đắm vào câu chuyện.
Tác phẩm được chia thành ba chương, lần lượt là Tiên sinh và tôi, Cha mẹ và tôi và cuối cùng là Tiên sinh và bức di thư.
Nhân vật chính trong tác phẩm là "Tôi", đang là sinh viên đại học, vô tình làm quen với Tiên sinh là một người đàn ông gia giáo lớn tuổi hơn. Tôi mến phục Tiên sinh và thường xuyên lui tới nhà thăm hỏi.
Tiên sinh rất căm ghét con người, nhưng lại sinh sống cùng với một người vợ vô cùng xinh đẹp. Do phải trải qua một quá khứ nhiều khổ đau, ông đã cắt đứt mọi quan hệ với người khác, sống một cuộc đời tách rời khỏi thế gian, xã hội.
Tiên sinh từng khẳng định với Tôi rằng: "Tình yêu chính là tội ác."
Tôi mong muốn biết được lý do đằng sau nỗi khổ của Tiên sinh, song những điều mà Tiên sinh nói ra bao giờ cũng bí ẩn và chứa đầy uẩn khúc, rốt cuộc chỉ làm cho tâm trạng của Tôi càng hỗn loạn hơn, không dẫn đến một sự thật nào cả.
Rồi ngày tháng qua đi, Tôi cũng tốt nghiệp và chuyển về sống với cha mẹ một thời gian. Đúng lúc bệnh tình người cha của Tôi chuyển nặng, Tôi nhận được một lá thư rất dài từ Tiên sinh.
Trong thư viết, Vào thời khắc lá thư này tìm được đến tay anh, hẳn tôi đã không còn trên thế gian này nữa rồi.
Trên chuyến tàu lên Tokyo tìm Tiên sinh, Tôi đọc tiếp nội dung bức thư.
Trong thư là cuộc đời của Tiên sinh, từ việc ông bị người bác ruột, cũng là người giám hộ lừa chiếm mất toàn bộ tài sản. Chuyện ông đoạn tuyệt quan hệ với cố hương, xin được vào ở trọ trong gia đình một người góa chồng và cô Tiểu thư con gái bà.
Chuyện Tiên sinh đã đem lòng yêu Tiểu thư.
Đến đây, người bạn thời thơ ấu mang tên K của Tiên sinh xuất hiện. Cảm thương cảnh bạn mình bị chính cha mẹ nuôi từ con, không còn nơi chốn nào để đi, Tiên sinh đã mời K về ở chung nhà với mình. Nhưng rồi oái oăm thay, K cũng lỡ phải lòng Tiểu thư y như Tiên sinh vậy.
Và K đã đem tất cả điều ấy nói với Tiên sinh. Nhưng Tiên sinh lại không thể nói thật với K, về tình yêu mà chính mình cũng đang dành cho cô Tiểu thư.
"Không lẽ nào Tiểu thư lại yêu K hơn mình?" - trong cơn ghen tị đến mù quáng, Tiên sinh đã xin với bà góa hãy gả Tiểu thư cho mình, và được chấp thuận.
Biết tin ấy, K đã tự sát trong phòng riêng.
Tiên sinh tuy đã thành vợ chồng với Tiểu thư nhưng ông bị lương tâm dày vò bởi tội ác mà mình đã gây ra với K, rốt cuộc đã quyết định bộc bạch tất cả với Tôi và tìm đến cái chết.
Câu chuyện kết thúc cùng với lá thư của Tiên sinh.
Vừa đọc cuốn sách, những cái tên "Tiên sinh", "Tiểu thư" cứ vô tình hòa lẫn với những con người tôi biết trong đời thực, làm cho tôi nổi cả da gà.
Anh Konoha đã bảo rằng trong câu chuyện này có ẩn giấu bí mật của Hitomi và thầy Oshinari.
Nếu như vậy thì chắc hẳn Hitomi là "Tiểu thư", còn thầy Oshinari là "Tiên sinh" sao? Còn cậu con trai tên Kai đã tự sát ấy... chính là "K"?
Tên của Kai viết tắt cũng thành K, chắc chỉ là ngẫu nhiên thôi. Nhưng toàn thân tôi vẫn ớn lạnh như vừa trúng một cơn gió độc.
Không, chưa thể nói chắc chắn như vậy được. Làm gì có chuyện đời thật lại y hệt như tiểu thuyết thế chứ.
Thầy Oshinari nói rằng kể từ sau "ngày ấy" ba năm trước, thầy chưa từng gặp lại Hitomi. Còn ông thầy đầu tiên thì lại lệch tuổi cậu ấy quá, nên cũng loại. Lúc quen biết thầy Oshinari, Hitomi mới học tiểu học, ba năm trước cậu ấy cũng mới chỉ học lớp Bảy thôi.
Đối với một nam sinh cao học hai mươi sáu tuổi, thì một cô bé mới học lớp Bảy cũng có khác gì đứa trẻ con đâu. Mặc dù phải công nhận là từ hồi tiểu học Hitomi đã xinh đẹp rồi... Hồi đó tóc cậu ấy dài hơn bây giờ, có phong cách rất nữ tính, còn được mời đi đóng phim ảnh gì đó nữa thì phải, rồi hồi lớp Năm cậu ấy bị ông thầy lớp học thêm nhìn đến mức phải thốt lên "Ghê lắm", rồi lên trung học còn từng bị đàn anh sinh viên đại học bám đuôi nữa, rồi còn từng bị một ông chú quái đản gọi giật... Ááá, ôiiii, phải làm sao bây giờ, bây giờ tôi lại nghĩ là kể cả nếu thầy Oshinari làm người thứ ba cướp Hitomi thì cũng không có gì lạ rồi! Bởi vì nếu đối tượng là Hitomi, thì điều ấy hoàn toàn có thể...
Nếu như vậy thì tức là thầy Oshinari ghen tị với tình cảm giữa Hitomi và Kai, nên đã lén lút xin với mẹ cậu ấy "Xin hãy trao Tiểu thư cho tôi", từ đó hai người đã có hôn ước, Kai bị sốc khi nghe tin nên mới tự sát ư?
Nghe vẫn cứ kỳ quặc thế nào ấy...
Tôi ôm đầu nằm vật lên giường, mắt nhìn lên trần nhà.
Hình ảnh thầy Oshinari đè lên người Hitomi, khó nhọc đặt môi mình lên môi cậu ấy hôm ở biển lại hiện ra trong tâm trí tôi, làm cho tôi thấy khó chịu.
Lần đó chỉ là tai nạn thôi, không phải hôn, chỉ là hô hấp nhân tạo thôi mà. Chắc chắn trong lòng thầy Oshinari lúc ấy, hà hơi thổi ngạt cho Hitomi với khuôn mặt như thể chính mình cũng sắp chết đến nơi, không thể có ý đồ đen tối gì được.
Nhưng mà vẫn còn quá nhiều điều không chắc chắn.
Tại sao Hitomi lại làm như không biết thầy Oshinari?
Tôi còn chưa biết lý do đột nhiên thầy lại xúc động mạnh như thế, hay về chuyện giữa Hitomi và... ừm, Kai.
"Bao nhiêu trường mà thầy lại đến dạy ở đúng trường mình... liệu có phải ngẫu nhiên không nhỉ..."
Nhớ lại gương mặt méo mó vì tuyệt vọng của thầy khi thốt lên "Tình yêu là tội ác", hai vai tôi bị thầy tóm khi ấy bây giờ lại run lên lạnh cóng.