Một tuần đã qua kể từ buổi chiếu phim trong phòng nghe nhìn. Ngày mai là Giáng sinh rồi. Ngày hôm qua thầy Oshinari đã kết thúc công việc thủ thư, đến sáng Giáng sinh sẽ lên đường đến nước Congo ở châu Phi. Tại nơi đó thầy sẽ được sống với bầy khỉ xung quanh.
"... Tôi không định về Nhật Bản nữa đâu."
Sau giờ học ngày hôm ấy, lúc chúng tôi lên thư viện chào tạm biệt, thầy đã nhẹ nhàng nói như thế.
"Tôi phải cảm ơn em Hinosaka và em Inoue nhiều lắm. Tôi đã tưởng mình sẽ phải mang tội lỗi với Kai một mình cho đến hết cuộc đời này. Tôi không muốn Hitomi phải cảm thấy một chút trách nhiệm nào cả, và cũng không định thổ lộ những tình cảm của mình vói em ấy.
Ngay cả bây giờ, nỗi hối hận vì đã phạm sai lầm không thể nào sửa chữa với Kai của tôi vẫn còn nguyên. Và tình cảm ấp ủ dành cho Hitomi, tôi vẫn không thể nào chấp nhận."
Đôi mắt thầy rủ xuống buồn bã, nhưng rồi lại nhìn tôi mỉm cười.
"Nhưng chỉ cần được nói ra là tôi đã vui rồi. Rốt cuộc tôi đã có thể thành thật với bản thân, rằng tôi yêu thương Kai như một thành viên trong gia đình."
Giọng thầy nhẹ nhàng không có chút gì là căng thẳng, nhưng rồi ánh mắt ấy lại mờ đục vì lo lắng.
"Nhưng cũng chỉ mong Hitomi không bận lòng vì lời thổ lộ của tôi..."
Hôm chiếu phim, sau khi tuyên bố tình cảm của mình với Hitomi - "Vì tôi đã yêu em." - thầy tiếp tục cúi gằm mặt, còn Hitomi cứ nhìn thầy mà khóc. Nhưng tôi nghĩ đó là những giọt nước mắt hạnh phúc của một con người đã loại bỏ được những đau khổ đặc quánh trong trái tim. Khi Hitomi đứng dậy rụt rè chạm vào vai thầy, thầy cũng đã từ từ đứng lên nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Khuôn mặt Hitomi vẫn đầy cay đắng vì đã khóc quá lâu, thầy nói với giọng thều thào.
"... Chúng ta... đã làm điều quá khủng khiếp với Kai. Tôi sẽ không để thầy phải hứng chịu một mình. Tôi không thể lãng quên... Tất cả những chuyện về Kai. Chắc chắn không thể nào. Bởi vì tôi không được phép làm thế... Vì vậy nên hai ta... hãy cùng nhau gánh vác lỗi lầm này nhé."
Như thể đã được cứu rỗi, thầy thì thầm, biểu cảm mong manh thoáng buồn.
"Ừ."
Rồi đặt một chiếc trong đôi bông tai của Kai lên tay Hitomi. Hitomi nắm chặt bàn tay, áp lên một bên má.
"Cậu ấy không nặng lòng gì đâu thầy. Được nghe thầy nói ra sự thật, Hitomi đã thoải mái hơn hẳn rồi. Em là bạn thân từ nhỏ của cậu ấy mà, nên chuẩn trăm phần trăm luôn đó."
Nghe vậy ánh mắt thầy trở nên hiền dịu, thầy trả lời.
"Cảm ơn em. Tôi cũng cảm giác như mình vừa mới chết đi sống lại. Bây giờ tôi có thể yên lòng lên đường rồi."
"... Hitomi đã đến thăm thầy chưa ạ?"
Nghe tôi hỏi thầy cười trong trẻo, rồi lắc đầu.
"Chưa."
"Giờ nghỉ trưa tôi đã nói chuyện với em Inoue rồi. Inoue nói rằng sở dĩ em ấy chịu hợp tác, giả làm bạn trai của Hitomi... là vì em ấy nhớ lại chính mình trong quá khứ, nên không thể nào bỏ mặc... Còn xin lỗi vì đã nói lời không phải với tôi nữa."
Anh Konoha chính là tác giả Inoue Miu. Và anh đã phải chứng kiến người bạn thân từ nhỏ nhảy từ tầng thượng xuống ngay trước mắt mình. Chắc chắn nhìn Hitomi cảm thấy có trách nhiệm với cái chết của Kai, anh liên tưởng đến chính mình khi đó.
"Em Hinosaka thích Inoue phải không nhỉ?"
Thầy hỏi bất ngờ quá làm tôi bối rối mắc cỡ, mặt đỏ ửng lên vừa cười vừa trả lời.
"Vâng, rất thích luôn ấy ạ."
Vừa nghe tôi nói thầy nở một nụ cười rạng rỡ.
"Tôi mong cho những tình cảm của em sẽ được đền đáp. Và mong em hãy mãi là bạn tốt của Hitomi.
Hitomi lúc nào cũng bảo tôi rằng thực ra Nano là một cô gái rất thông minh. 'Cậu ấy không bao giờ hỏi những chuyện mà tôi không muốn nói, và mỗi khi tôi ủ rũ thì chẳng biết tự bao giờ đã thấy Nano ở bên, và chỉ những khi buồn bã nhất tôi mới cảm thấy Nano ồn ào hay phiền phức. Tất nhiên những điều này Nano hiểu cả. Nên tôi toàn phải chịu thua cậu ấy thôi'... Hitomi vào học trường công lập cũng vì không muốn phải rời xa em Hinosaka đó. Em ấy đã ngượng ngùng nói thật với tôi như thế. 'Thì tại vì ở trường đó không có Nano mà'..."
Tôi thấy lòng mình ấm áp, dễ chịu.
"Thầy ơi... Hôm chiếu phim thầy có nói với Hitomi rằng 'Vì tôi đã yêu em', tức là dùng thời quá khứ nhỉ. Nhưng thực sự thì bây giờ thầy có 'đang'..."
Thầy nhẹ nhàng đặt ngón tay dài lên môi mình, rồi cười dịu dàng, ấm áp nói.
"Cái đó là bí mật."
Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa tôi và thầy.
"Đã là Giáng sinh thì phải ăn gà tây chứ Hitomi. Gà rán là tà đạo đó."
"Nhưng gà tây làm rắc rối lắm, tớ không thích."
23 tháng 12 là ngày nghỉ. Tôi vừa đọc sách nấu ăn với Hitomi ở nhà cậu ấy, vừa tính xem ngày mai là Giáng sinh nên nấu món gì. Mai tôi đã hứa sẽ cùng Hitomi đi xem phim, rồi về nhà cậu ấy trổ tài nữ công gia chánh. Hitomi còn nói muốn được xem Tựa như bầu trời xanh hoàn chỉnh từ đầu tới cuối, nên đúng dịp người ta đang chiếu lại tôi đã đặt vé trước cho cả hai rồi. Trên tàu điện cũng có băng rôn quảng cáo tiểu thuyết Cô gái văn chương sắp được xuất bản, nên cả phim dài tập và phim dài của Tựa như bầu trời xanh cũng đều được chiếu lại luôn.
Sau ba kì được đăng trên tạp chí tiểu thuyết, vẫn chẳng ai biết được câu chuyện không đề tên tác giả này là do ai viết ra, người ta bàn luận về danh tính tác giả cũng sôi nổi chẳng kém gì về nội dung chính cuốn tiểu thuyết nữa. Và rồi trong số những cái tên được người ta đoán già đoán non đưa ra, có một cái tên càng lúc càng được chú ý.
"Chắc chắn là vậy rồi."
"Nhưng tại sao hồi trước lại giấu tên làm gì?"
Trên những quảng cáo cho Cô gái văn chương có ghi một cái tên rất lớn - Inoue Miu, tác giả mà người ta chờ đợi quay lại đã ba năm trời. Làm sao mà không lớn chuyện được cơ chứ. Sau ba kỳ đăng báo Cô gái văn chương đã đến hồi kết thúc, đầu năm sau sẽ được xuất bản. Chỉ mới tính riêng số lượt đặt trước trên mạng và tại các hiệu sách đã vượt mức ba trăm nghìn quyển, và dự tính sẽ còn tăng nữa. Có khi trước khi đi xem phim tôi cũng đọc thử bản tiểu thuyết xem sao nhỉ... Chắc chắn từ giờ đến tối... vẫn còn thời gian mà.
Hitomi vẫn đang ghi những việc cần làm vào cuốn sổ ghi chép. Tôi ôm con chuột túi nhồi bông trên đùi nghe cậu ấy nói chuyện.
"Khoảng chừng gần trưa là phải cho gà vào nướng rồi. Trước khi đi cũng phải chuẩn bị phần nhân món bánh khúc cây rồi, lúc về chỉ cho kem lên trang trí thôi."
"... Ừm."
"Buổi sáng tớ sẽ lôi cây thông từ kho ra, nên cậu cũng phải đến sớm phụ việc đấy nhé, Nano."
"... Ưm."
Tôi thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đầy mây màu xám xịt, theo dự báo thời tiết thì từ chiều sẽ có tuyết rơi.
"Cậu làm sao thế, Nano? Từ nãy đến giờ cứ ngồi ngẩn ra."
Hitomi nhíu mày. Tôi ôm con chuột túi vào lòng, ngẩng lên nhìn vào mắt Hitomi.
"Này, Hitomi ơi. Cậu đã đến tạm biệt thầy chưa?"
Tôi vừa làm mặt nghiêm túc hỏi, Hitomi đã cứng họng, quay ngoắt mặt đi.
"Tớ không đi đâu."
"Tại sao? Sáng mai là thầy đi Congo mất rồi đó."
"..."
Hitomi vẫn im lặng, bặm môi như đang suy nghĩ mông lung.
"Sao cậu lại không muốn đến gặp thầy?"
"... Vì như thế thì tốt hơn."
Cậu ấy thì thào yếu ớt.
"Thật vậy sao?"
Tôi vẫn không chịu dừng lại ở đây. Tôi dúi dúi con chuột túi nhồi bông vào mặt Hitomi và hỏi dồn.
"Hôm chiếu phim thầy đã nói cho Hitomi 'sự thật' rồi đúng không? Nhưng chắc hẳn cậu vẫn còn những điều chưa nói được với thầy nhỉ?"
Hai vai Hitomi run lên nhè nhẹ.
"Hitomi cũng đã thích thầy đúng không?"
"..."
"Và cả bây giờ cũng vậy?"
"..."
"Lúc trước Hitomi nhận ra Kai yêu thầy, rồi hay trêu chọc cậu ấy nữa, thực ra là vì cậu có cùng tình cảm với Kai phải không? Vì thế nên lúc đầu cả hai chẳng ưa nhau là mấy, thế mà sau này lại thân thiết với nhau..."
Hitomi vẫn bặm môi, cúi gằm mặt. Hồi đó cậu ấy cũng chẳng kể cho tôi nhiều về thầy gia sư của mình. Đến cả những hôm bị cảm cậu ấy cũng giấu đi, quyết không bỏ một buổi học nào, thế mà về thầy thì cậu ấy lại kín miệng đến mất tự nhiên. Chắc chắn đối với Hitomi thời gian được ở cùng thầy là một thứ gì đó thiêng liêng, đặc biệt đến mức cậu ấy muốn giữ làm bí mật cho riêng mình.
"Từ khi gặp lại đến giờ, Hitomi lúc nào cũng để ý đến thầy nữa."
Tuy lúc nào cũng giữ ánh mắt lạnh lùng, nhưng chắc hắn trái tim của Hitomi đã rung động dữ dội lắm. Được gặp lại người mình yêu thương mà. Nhưng kẻ đã phản bội Kai không có tư cách gì để được yêu thầy. Vì thế nên để kìm hãm trái tim đã dành cho thầy này, Hitomi chỉ còn một cách duy nhất là chuyển sang căm ghét thầy mà thôi.
Bởi vì trên đời này chỉ có một người duy nhất được phép yêu thương thầy, và người đó chính là Kai. Chắc chắn trong mong muốn truyền tải những tình cảm của Kai đến với thầy, Hitomi cũng đã hòa cả tình yêu của mình vào nữa.
Hitomi đau đớn thì thầm.
"Nano ơi... tớ... không hề muốn làm Kai bị tổn thương... cậu ấy... rất quan trọng với tớ."
Tôi nhẹ nhàng trả lời.
"Ừm, tớ biết mà. Dần dần Hitomi cũng đã quý mến Kai. Tớ nghĩ Kai cũng như vậy đó."
Thứ tồn tại giữa Hitomi và Kai... có lẽ nên gọi là "đồng cảm" chăng? Có thể coi là một loại tình yêu được không nhỉ...
Mùa hè năm đầu trung học. Tôi nhớ lại cảnh Kai và Hitomi nắm tay nhau đi, trên con đường giữa hai hàng cây phủ đầy bóng mát. Khi tôi hỏi cậu ấy về Kai, Hitomi đã đỏ mặt nói vậy:
"Không quen mà... Tớ thật sự không quen cậu ta."
"Suốt cuộc đời này... tớ sẽ chỉ yêu một lần thôi. Tớ sẽ không để trái tim mình dễ dãi."
Rồi thì thầm với ánh nhìn gay gắt.
Vào lúc đó tôi đã thấy Hitomi càng lúc càng xinh đẹp hơn, càng suy nghĩ chín chắn hơn, và đã xốn xang mà nghĩ rằng "Ôi, thế là cậu ấy đã yêu rồi..."*
Người mà Hitomi đã yêu là thầy gia sư hơn mình bao nhiêu tuổi. Nhưng có lẽ, giữa cậu ấy và Kai... đã tồn tại một tình yêu rất khác. Và có lẽ Kai cũng đã yêu Hitomi. Chắc chắn đến cả Hitomi cũng không thể nào giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa mình và Kai thực sự là gì, và mình đối xử với Kai bằng những cảm xúc như thế nào. Bây giờ tôi có thể tưởng tượng được lý do sau khi gặp lại thầy, Hitomi nhất quyết không nói cho tôi bất cứ điều gì về Hitomi và Kai, là bởi vì vào lúc ấy chính Hitomi cũng không nắm rõ được những suy nghĩ của bản thân, không thể tin tưởng chính mình.
Bây giờ Hitomi không thể đến gặp thầy, có lẽ vì vẫn cảm thấy áy náy với Kai.
"Hitomi à, Kai rủ cả cậu và thầy đi xem phim, chính là vì tin tưởng Hitomi đó. Cậu không được quên đâu đấy."
Hitomi vẫn bặm môi như không biết phải làm gì.
"Mà cậu cũng muốn đi Congo cùng thầy phải không?"
Thấy Hitomi trợn tròn mắt ngạc nhiên, tôi ôm con chuột túi vào lòng rồi mỉm cười.
"A ha ha, tớ đoán ra mất tiêu rồi. Lý do mà buổi trưa Hitomi toàn ăn châu chấu ấy. Bình thường cậu chúa ghét lũ côn trùng, lại còn khảnh ăn kinh khủng nữa chứ. Nhưng nếu như muốn đi theo thầy tiến vào rừng mưa nhiệt đới hay những đồng cỏ, thì cả sâu bọ cũng phải biết ăn thôi - Hitomi nghĩ thế phải không? Cậu còn vứt hết cả váy áo đi, là bởi vì nơi thầy đến chẳng cần mấy thứ trang phục thùng thình ấy. Có khi còn phải chịu cảnh mấy ngày liền không được tắm. Nên cậu mới cố không tắm để cho quen đúng không?
Tuy nghĩ rằng những tình cảm này là không được phép, nhưng khi biết tin thầy sẽ đi nước ngoài thì cậu lại không thể ngồi yên được nhỉ? Bởi vì Hitomi yêu thầy đến không thể chịu được mà."
"Nh - nhưng mà..." Hitomi chật vật cố phản đối. "Lúc xem phim thầy đã nói với tớ 'Vì tôi đã yêu em' mà. Không phải là 'Tôi yêu em' mà là 'Tôi đã yêu em', thời quá khứ đó... Có lẽ bây giờ tình cảm của thầy đã thay đổi rồi..."
"Cái đó là bí mật."
Nhớ lại nụ cười dịu dàng của thầy, lồng ngực tôi thắt lại.
"Nhưng dù vậy thì Hitomi vẫn sẽ yêu thầy chứ?"
Hitomi lấy hai tay nắm chặt mái tóc, cúi gằm mặt.
"... Tớ... có xứng đáng không đây?"
"Tất nhiên là có rồi. Cả Kai cũng đồng ý với tớ mà. Trông kìa, cậu nhìn thử đi, Hitomi."
Tôi tươi tình nói rồi quay về phía cửa sổ. Giữa khung cảnh màu xám xịt, những bông tuyết màu trắng như lông vũ đang chầm chậm rơi. Mắt Hitomi mở to.
"!"
Tôi nắm lấy tay Hitomi đứng dậy, mở cửa sổ. Cơn gió đông ùa vào làm mặt tôi lạnh cóng, và những bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng rơi trên tóc và má Hitomi, tan ra ấm áp.
Những giọt nước mắt khẽ lăn trên má Hitomi, hòa cùng với tuyết.
"Cậu xứng đáng mà, Hitomi."
Hitomi chớp mắt bao nhiêu lần như muốn kìm nén những giọt nước mắt, nhưng rồi chúng vẫn lã chã tuôn rơi, khuôn mặt cậu ấy nhăn nhó vì hối hận, Hitomi nói với giọng như rên rỉ.
"Hức... Nhưng mà, không có tớ liệu Nano có ổn không?"
Trong tim tôi tràn ngập một nỗi đau đớn đến khó thở, dù cố gắng cười lên nhưng rốt cuộc vẫn không sao cười được.
"Tớ sẽ buồn lắm."
Giọng tôi như nghẹn lại trong cổ họng. Và rồi đến lượt tôi nước mắt lưng tròng. Hitomi nín thở vì thảng thốt, ôm lấy cả tôi và con chuột túi nhồi bông, vừa khóc vừa nói.
"Sẽ rất buồn, sẽ buồn lắm đó. Chắc chắn là phải buồn rồi! Bọn mình học cùng nhau lâu đến vậy cơ mà! Mỗi lần làm món castella đỏ - trắng, tớ đều mang đến cho Hitomi ngay, cứ mỗi khi có chuyện gì vui, ngày hôm sau đến trường tớ sẽ gặp được Hitomi, được ở nhà cậu, được cùng trùm chăn nói chuyện... N-Nếu như không còn tất cả những điều ấy nữa, thì tớ sẽ rất... rất cô đơn, đến mức lồng ngực như vỡ tung ra đó...! Đến cả giờ nghỉ trưa, tớ cũng sẽ không được cùng ăn với Hitomi nữa..."
Càng nói tôi càng thấy day dứt hơn, như thể chính bản thân mình trở thành một khối tròn của nỗi buồn, cổ họng nóng rừng rực, toàn thân run rẩy, không sao kìm được nước mắt. Chắc hẳn giờ nhìn mặt tôi lem luốc lắm đây. Hitomi cũng khóc nấc lên, khuôn mặt đến như mềm đi vì nước mắt.
"Tớ không muốn đâu, Hitomi ơi. Cậu đừng đi! Đừng đi đâu cả... Cậu có muốn bảo tớ là 'ngốc' cả trăm lần cũng được, nhưng đ-đừng đi đến rừng mưa nhiệt đới. Hãy ở bên tớ mãi mãi nhé."
Hitomi ôm chặt như dựa hẳn vào tôi. Tôi cũng dụi mặt mình vào cổ của Hitomi, khóc cho thỏa thích.
"Tớ không muốn, không muốn cậu đi, nhưng nếu như làm vậy Hitomi sẽ được hạnh phúc... thì cậu hãy đi đi!"
Tôi gào lên những lời ấy từ cổ họng.
Tôi không muốn.
Tôi không muốn cậu ấy đi.
Tôi cô đơn lắm.
Nhưng như Hitomi đã yêu một người nào đó đến mức chịu ăn châu chấu, chịu nhịn tắm mặc dù cực kỳ ghét sâu bọ và cực thích sạch sẽ, thì chắc chắn phải đi thôi!
"Hức... tớ nghĩ rằng mình là người hiểu rõ Hitomi trên đời này nhất mà. Tớ biết là Hitomi muốn đi cùng thầy đến chết đi được mà... Vì thế nên bỏ kế hoạch Giáng sinh cũng không sao đâu. Tớ sẽ gửi DVD Tựa như bầu trời xanh cho cậu bằng đường biển hay đường hàng không gì đó."
Tôi dúi con chuột túi nhồi bông vào ngực Hitomi đang khóc, rồi vòng tay ôm chặt lấy cả hai.
"N-Nó sẽ thay tớ ở bên Hitomi, luôn luôn ủng hộ cho cậu đó."
Hitomi nhận lấy con chuột bông. Chúng tôi tay chạm tay, mà bàn tay ai cũng lạnh ngắt cả, đến cả những cơn gió lùa từ cửa sổ cũng lạnh, và những bông tuyết mềm mại cứ nối tiếp nhau rơi...
Những giọt nước mắt của Hitomi rơi lã chã lên đầu con thú bông, và cậu ấy nói.
"Lúc tớ đang nói chuyện về Kai với anh Konoha ở phòng Câu lạc bộ Văn học... tự nhiên Nano đi vào... Vào lúc ấy, tớ đã nghĩ không được làm liên lụy đến cậu. Bởi vì Nano là... ng - người bạn quan trọng nhất của tớ, nên biết đâu khi bị Nano vứt bỏ, tớ sẽ hiểu được cảm xúc của Kai.
Tớ là kẻ đã phản bội Kai, nên bắt buộc phải sống trong cô độc... vì thế nên tớ đã làm điều giống như thầy đã làm... mục đích để Nano căm ghét tớ.
"Cậu ngốc quá, Hitomi ơi."
Tôi mếu máo cười, lấy tay xoa đầu cậu ấy.
"Đúng thật nhỉ. Tớ đúng là đứa ngốc mà. Nhưng đây mới là lần đầu nói ra. Chắc hẳn thầy cũng đã muốn phá hủy, vứt bỏ đi tất cả, để bản thân chỉ còn lại một mình. Bởi vì nếu làm vậy sẽ không còn phải e sợ cảm xúc của người khác, hay kỳ vọng quá mức vào ai đó, hoặc chịu tổn thương vì rốt cuộc mọi việc lại trái với những gì mình đã nghĩ nữa.
Nh - nhưng cho dù tớ có nói những điều độc ác đến đâu, Nano vẫn không chịu rời xa tớ. Cả hồi tớ bị cả lớp tẩy chay vì không giấu nổi cái tính khó ưa của mình nữa... Chỉ mình Nano là không bao giờ thay đổi. Mặc cho tớ không mở miệng nói lấy một lời, cậu vẫn bám nhằng nhẵng lấy tớ đến mức nhiều khi ồn ào kinh khủng. Ôi, vì Nano biết tớ rất cô đơn... nên đã chịu cùng ở bên tớ."
Hitomi dụi mặt vào con chuột túi bông, khóc thút thít.
"Vì thế nên... tớ tin tưởng cậu hơn bất kỳ ai trên đời này. Tớ luôn tin vào những gì cậu nói, dù là lúc nào đi chăng nữa. Nên là, Nano ơi... nếu cậu đã nói rằng tớ xứng đáng... Thì tớ tin rằng mình có thể đi đến bất cứ nơi nào."
Tôi ôm lấy người bạn thân nhất bằng tất cả sức lực của mình.
Tuyết rơi suốt đêm hôm ấy.
Tôi đã luôn nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu có thể làm tuyết rơi cho người quý giá với mình.
Hẳn cảm giác ấy sẽ phải hạnh phúc như được đứng trong ánh sáng ngập tràn.
Anh ta yêu em lắm đó, Hitomi.
Ban đầu là bởi vì em cùng tên với em gái anh ta. Nhưng rồi dần dần anh ta bị chính bản thân em thu hút.
Tháng Mười hai năm vừa rồi em đóng vai Đức mẹ Maria trong buổi công diễn của đoàn hợp xướng trường nhỉ? Hôm ấy tôi đã cùng anh đến xem em trên sân khấu.
Trước khi vở kịch bắt đầu, tôi đã nhìn thấy em ôm trang phục chạy hớt hải trong hành lang trường. Không biết có phải vì đi muộn không mà em lại vội vã đến thế, còn tháo cả chiếc kẹp tóc trên đầu và cho vào trong túi xách. Là chiếc kẹp hình con mực khổng lồ, gắn đầy đá lấp lánh bảy sắc cầu vồng đó. Con mực ấy đã rơi ra khỏi túi em và bị bỏ quên trên sàn nhà.
Nhưng em cũng chẳng nhận ra, cứ chạy vụt đi thôi. Nhưng anh đã nhặt nó lên, cho vào túi ngực mình như một thứ gì rất quý giá.
"Để lát nữa đưa lại cho Hitomi."
Mặc dù mỉm cười thì thầm như thế, rốt cuộc anh ta đã không trả lại cho em, mà cứ giữ mãi.
Rồi một lần tôi nhìn thấy anh lấy con mực ấy ra từ một góc tủ đựng đồ, bọc trong tấm lụa như một báu vật, nhìn ngắm nó với ánh mắt thoáng đắng cay.
Khi mà anh nhẹ nhàng áp nó vào ngực mình. trước mắt tôi như tối đen, toàn thân nóng rực như bị lửa thiêu đốt.
Đó chính là bí mật của anh.
Lời bộc bạch này của tôi rồi cũng sắp kết thúc ngay thôi.
"Tôi"... Chắc hẳn cậu hiểu được vì sao tớ cứ dùng đi dùng lại cái cách xưng hô này chứ?
Đúng vậy, bởi vì tớ muốn trở thành "Tôi". Muốn được "Tiên sinh" thổ lộ hết mọi chuyện trong lòng.
Muốn được nghe anh nói "Tôi yêu em".
Bởi vì tớ nghĩ rằng chỉ cần mình là người duy nhất được nghe từ chính anh bộc bạch, thì chắc hẳn tớ có thể chấp nhận được nỗi cô đơn này.
Và tớ thật sự muốn được sống hạnh phúc, cùng với thầy và cậu.
Thật kỳ lạ làm sao, tớ cũng yêu quý cậu giống như đã yêu quý thầy vậy.
Bị người ta trêu chọc đến thế mà còn... Nhưng với tớ cậu luôn là một cô gái rất xinh đẹp, và khi cậu nói những lời khó nghe, đã có lúc tớ nghĩ rằng có khi cậu đang lo lắng cho tớ. Lúc đó, lồng ngực tớ nhẹ nhàng mà ấm áp lắm.
Đã từng có lúc chúng mình nắm tay nhau cùng về nhà.
Lần đó tớ đang buồn vì phải nghe Tamako nói "Khi nào tao kết hôn với Ryosuke, thì mày sẽ phải ra đường", nên cậu đã nắm lấy tay tớ phải không?
"Cậu muốn được ở cùng thầy chứ gì? Thế thì đừng để bà già mắt xanh mỏ đỏ ấy làm cậu nhụt chí."
Khi được nghe cậu nói một cách thẳng thắn đến hơi thô như thế, tớ đã vui đến phát khóc lên.
Cậu còn thét lên với Tamako "Kai sẽ mãi mãi được ở trong ngôi nhà này, bởi vì cậu ấy là gia đình mà!" nữa nhỉ.
Tớ thật sự rất, rất hạnh phúc.
Tớ muốn được mãi ở cùng thầy. Bởi vì gia đình tớ chỉ có thầy mà thôi.
Nhưng nếu được ở bên cậu nữa thì quả là quá may mắn.
Nếu như tớ trở thành "Tôi", cậu trở thành "người vợ", được chung sống cùng với "Tiên sinh" thì có lẽ sẽ không còn nỗi cô đơn nào nữa.
Tớ đã tin tưởng như thế từ tận đáy lòng.
Chính vì thế nên tớ đã gửi gắm thông điệp vào bộ phim ấy, mong truyền tải được những cảm xúc của mình. Tuy rằng bây giờ không thể nào xem được nữa rồi, nhưng tớ vẫn muốn để lại Nỗi lòng của mình cho cậu.
Tớ sẽ giấu ký ức cùng lời bộc bạch này vào một nơi luôn ở gần cậu nhất.
Tớ đã tìm được vị trí rồi.
Bên trong con chuột túi nhồi bông trong phòng cậu là được nhất. Chỉ cần lấy dao khẽ rọc một chút ở cái túi trên bụng nó rồi cho vào, thì không thể dễ dàng tìm ra đâu nhỉ?
Nó là một món quà từ người bạn thân nhất của cậu là Hinosaka, nên chắc đi đâu cậu cũng sẽ mang theo thôi nhỉ?
Lát nữa tớ sẽ đến nhà cậu, nhờ cậu pha cà phê cho mình. Trong khi cậu đang bận đi chuẩn bị, tớ sẽ cố gắng giấu thật nhanh. Tớ vốn đâu có uống được cà phê, nhưng lần cuối rồi chắc không sao đâu nhỉ.
Tớ là một kẻ không có lòng can đảm, không còn chịu đựng nổi tình thế cô đơn này nữa, và sắp làm một điều vô cùng dại dột.
Tớ đã chối bỏ thân phận của mình từ rất lâu, và cũng sợ hãi sinh vật có tên gọi "con người". Nhưng có lẽ ở đâu đó trong trái tim, tớ vẫn bị ràng buộc với thế gian này. Nhưng tớ đã quá chán chường với việc ôm ấp những ảo vọng "giá như" dành cho người khác, làm cho con tim mình phải hồi hộp, phải cúi đầu lệ thuộc vào người ta, để rồi tất cả sụp đổ chỉ còn lại hư vô rồi.
Nỗi cô đơn đã đến mức không thể chịu đựng.
Cho dù có được "Tiên sinh" chấp nhận đi chăng nữa, liệu tớ có thực sự thỏa mãn không?
Chẳng phải sẽ chỉ càng buồn bã hơn thôi sao?
Bởi vì không thể nào sở hữu nỗi lòng của nhau, cũng không thể thấu hiểu nhau hoàn toàn được.
Vì vậy nên tớ chỉ muốn chấm dứt nỗi cô đơn này.
Suốt cả cuộc đời, tớ đã một lần gặp được người mà mình tin tưởng, vậy là đã quá vui sướng rồi. Chỉ một lần duy nhất mà thôi, tớ đã tin vào một tương lai hạnh phúc, có tớ, cậu và thầy. Chỉ cần ba người được ở bên nhau, cười nói với nhau, vậy là tốt đẹp hơn tất cả.
Đó là cảm giác tuyệt vời nhất trên đời, toàn thân như tràn ngập một cảm giác ấm áp, như niềm vui vô hạn trong trái tim. Để gửi được thông điệp cho cậu và thầy, tớ đã tham gia đoàn làm phim, đã nhìn về phía máy quay chỉ một khoảnh khắc thôi, và đã lần đầu tiên được cười - chỉ cần như vậy là đã quá hạnh phúc.
Ôi, cuối cùng tớ đã có thể cười.
Có lẽ tớ được sinh ra chỉ để nếm trải niềm hạnh phúc này chăng?
Những bông tuyết tớ làm cho rơi khi ấy trắng muốt, nhẹ nhàng và vô cùng ấm áp.
Tớ sẽ nắm chặt những bông tuyết ấy lúc ra đi. Làm vậy hẳn sẽ không cô đơn nữa.
Được gặp Hitomi và thầy... gặp Ryosuke quả là điều may mắn.
Nếu một ngày cậu tìm thấy lời bộc bạch này, thì xin hãy truyền tải đến cho thầy, những điều mà kẻ chỉ biết rụt rè, nhút nhát, thì thào là tớ đã không thể nói được. Rằng tớ vui vì đã được tin vào hai người, vì đã được làm tuyết rơi. Rằng tớ cảm ơn thầy vì đã chìa tay đón nhận tớ ngày hôm đó.
Tớ gửi lời chúc phúc cho hai người trong những bông tuyết này.
Và tớ sẽ tiếp tục làm tuyết rơi, cho cậu, và cho thầy.
Đến sáng hôm sau tuyết ngừng rơi. Mặt trời lại chói chang trên bầu trời xanh ngắt. Đến trước buổi trưa tôi đã có hai cuộc điện thoại.
Một cuộc là từ chị Tamako, mắng vốn tôi "Này nhóc! Chị đã nghe nói cái cậu mỹ nam nhà giàu có biệt thự mà nhóc kể thực ra là con gái rồi đấy nhé! Chị mày không thích chơi yuri đâu!" Nhưng hình như anh Konoha đã nhờ vả thư ký của chị Maki là anh Takamizawa, sắp xếp được một cuộc hẹn hò đôi cùng anh Takamizawa và bạn rồi thì phải, nên chị Tamako lại ung dung nói tiếp, "Thôi được, chị bỏ qua vụ nhóc dám lừa chị đấy."
(Thể loại tác phẩm nói về tình yêu giữa các cô gái)
Còn cú điện thoại thứ hai là từ Hitomi. Bây giờ cậu ấy đang ở sân bay cùng với con August. Do tuyết rơi nhiều nên chuyến bay của thầy Oshinari bị chậm, chắc sẽ khởi hành muộn so với dự kiến một chút. Nhưng thầy không chịu dẫn Hitomi đi theo.
Ngày hôm qua sau khi chúng tôi chia tay nhau, Hitomi đã đến nhà thầy nói rằng mình cũng sẽ đi cùng, thậm chí sẵn sàng bỏ học nữa.
"Nhưng thế mà vẫn không được."
Hình như thầy đã nói với cậu ấy thế này, bằng ánh mắt điềm tĩnh.
"Đúng là tôi đã yêu Hitomi. Nhưng đó là thứ tình cảm khiến người ta muốn được mãi ngắm nhìn một thứ gì đó trong sáng, xinh đẹp từ đằng xa, chứ tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn sống lâu dài với Hitomi."
Cho dù Hitomi có nổi giận, khóc lóc, hay cầu xin đến mấy, vẫn không thể lay động cảm xúc của thầy.
"Giấc mơ của tôi là được cùng sinh sống và nghiên cứu về lũ khỉ. Tôi không thể đưa Hitomi vào giấc mơ của mình được. Mà em lại còn ghét sâu bọ, không thích khí hậu nóng ẩm đúng không? Nơi mà tôi đến chỉ toàn thứ Hitomi ghét thôi đó."
Từ đầu đến cuối thái độ của thầy vẫn điềm tĩnh, nhẹ nhàng chỉ bảo:
"Mong em hãy mãi mãi nhớ đến Kai. Nhưng xin hãy quên tôi đi. Đây chính là mong muốn của tôi."
"Làm sao mà... quên được cơ chứ."
Cả giọng nói của Hitomi cũng lặng lẽ. Nhưng rồi cậu ấy tuyên bố chững chạc và đầy quyết tâm, rằng mình sẽ cố gắng đuổi theo thầy. Cho dù thầy có bảo "Về đi!" thì cũng nhất quyết không từ bỏ. Rằng cậu ấy sẽ cho thầy thấy rằng mình có thể chịu đựng được sâu bọ, cái nóng và cả gió bão nữa.
Rồi cậu ấy nói với giọng hơi yếu ớt.
"Cả đời này thầy không thể tha thứ cho mình, và có lẽ cũng sẽ không bao giờ chấp nhận tớ... Từ khi Kai mất đi người chiếm giữ trái tim thầy nhiều nhất chính là cậu ấy, và có lẽ điều đó sẽ không bao giờ thay đổi... Nhưng thế cũng không sao. Cho dù có phải mãi mãi cô đơn, thì tớ cũng không phiền lòng. Tớ sẽ ở bên thầy."
Đến cuối cậu ấy lên giọng nhấn mạnh.
Tôi nghe thấy tiếng con August sủa oăng oẳng. Giọng Hitomi hơi nhòe đi vì khóc. Nhưng cậu ấy vẫn cố ra vẻ điềm tĩnh, giống giọng bình thường nhất có thể.
"Nói nghe nè, thực ra tên con August là do tớ với thầy cùng nghĩ ra đó. Friedrich Leopold August Weismann là tên một nhà sinh vật học người Đức."
Đó là bí mật cuối cùng mà cậu ấy nói cho tôi trước khi chia ly.
Và Hitomi ôm lấy nỗi cô đơn, lên đường.
Khu phố tràn ngập những màu sắc sặc sỡ - lục, đỏ và vàng - đâu đây vang lên những tiếng chuông tuần lộc và những khúc nhạc Giáng sinh.
Không biết đến bao giờ thầy mới chịu nắm lấy tay Hitomi nhỉ? Tôi thật sự không biết được. Có khi sẽ phải mất rất, rất lâu, phải đến hàng chục năm nữa. Chắc chắn cho đến lúc đó cả thầy lẫn Hitomi đều sẽ cô đơn lắm.
Không, cho dù hai người ấy có thành đôi, thì cứ mỗi lần nhớ về Kai, chắc chắn cảm giác lặng lẽ, cô đơn như đứng giữa tuyết trắng sẽ quay trở lại mất thôi. Nhưng dù là như vậy, chắc chắn sẽ có lúc thầy tiến về phía Hitomi. Và Hitomi cũng đứng bên thầy. Tôi tin là như thế. Bởi vì đó cũng là mong muốn của Kai mà. Vì thế nên, chắc chắn...
Năm phút trước giờ chiếu phim, người ta đã ngồi kín khoảng chừng ba phần tư rạp. Toàn là cặp đôi hay bạn bè đi với nhau, chỉ có mỗi tôi đi một mình. Nói ra thì đây là lần đầu tiên tôi một mình đi xem một bộ phim nào đó...
Sau khi xem lại số vé, tôi ngồi xuống ghế của mình ở khoảng chính giữa rạp, chỉnh lại lưng cho thoải mái. Quanh tôi có tiếng thì thầm nói chuyện, "Tớ muốn đọc truyện mới của Inoue Miu quá", rồi "Lần xem phim này hồi cấp hai, tớ phát khóc luôn". Ôi, đúng là mọi người đều thích Tựa như bầu trời xanh nhỉ... Và đều chờ tác phẩm mới của Miu nữa...
Không biết anh Konoha có kế hoạch gì dịp Giáng sinh này nhỉ. Không biết bây giờ anh ấy đang làm gì?
Có ai đó ngồi xuống cạnh tôi. Nhưng ghế đó tôi đã đặt trước, đáng lẽ Hitomi sẽ ngồi rồi mà. Tôi giật mình quay sang nhìn, thì thấy anh Konoha cũng đang dịu dàng nhìn mình.
"...A-Anh Konoha, sao lại...?"
"Anh được Fuyushiba cho vé đó. Nói là cảm ơn vì đã giúp em ấy với thầy Oshinari. Cũng nên đi xem cho khỏi phí."
Anh Konoha vỗ vỗ vào chiếc áo khoác vừa cởi ra rồi đặt lên đùi.
"Vả lại, chính anh cũng chưa từng xem hết bộ phim này lần nào... Lần này là nhờ em..."
Anh thì thầm như đang nói một mình. Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu chiếu vang lên, đèn tắt, bóng tối bao trùm cơ thể tôi. Anh Konoha ngồi gần tôi đến mức vai chúng tôi như chạm vào nhau. Chúng tôi cùng nhìn về một hướng. Chắc hẳn anh đến để an ủi tôi đây mà.
Lồng ngực tôi khẽ thắt lại.
"Bởi vì tôi là Inoue Miu mà."
Đó là sự thật mà tôi đã nghe được trong phòng nghe nhìn của trường. Ánh mắt anh lúc ấy gay gắt, kể cho chúng tôi nghe về những việc trong quá khứ. Hình mẫu của Itsuki và Hatori trong Tựa như bầu trời xanh hóa ra chính là anh Konoha và cô bạn từ thuở nhỏ.
Vậy thì cái chị mỹ nhân đã chống nạng đến xem buổi tập của dàn đồng ca cho lễ hội văn hóa, với ánh mắt gay gắt... Có khi người đó chính là Hatori.
Chắc chắn Tựa như bầu trời xanh phiên bản hiện thực không phải toàn những điều tươi đẹp. Đó còn là một câu chuyện của đau đớn, phản bội, tuyệt vọng và than khóc nữa.
Nhưng câu chuyện đã khiến cho tôi phải xốn xang, xem đi xem lại bao nhiêu lần, thì thật sự vô cùng xinh đẹp và ấm áp. Sau khi chiếu hết phần mở đầu, tựa phim hiện ra trên phông nền là bầu trời xanh. Bộ phim lấp lánh sắc màu về hai con người tâm đầu ý hợp bắt đầu. Thế giới trong phim vẫn đẹp đẽ và hiền hòa như thế, không hiểu sao lần này lại thấy da diết buồn.
Tuy lần này xem cùng với anh Konoha, nhưng một cảm giác cô đơn, bẽ bàng cứ mãi âm ỉ trong lồng ngực tôi. Không giống với nỗi đau, cũng không phải là khổ sở. Giống như là một thứ gì đó rất quan trọng đã chắc chắn mất đi khỏi cuộc đời tôi, không bao giờ lấy lại được nữa, một cảm giác bất lực giống như là "thất bại".
Ngày hôm ấy, tôi biết đến nỗi buồn thực sự.
Qua năm mới, anh Konoha rồi cũng sẽ ra đi.
Thời khắc chia ly đã đến rất gần.
Cho dù có phải mãi mãi cô đơn, thì tớ cũng không phiền lòng.
Tôi nhớ lại giọng nói đầy quyết tâm của Hitomi trong điện thoại. Liệu tôi có thể ôm nỗi cô đơn trong lòng mà tiến lên hay không...? Liệu tôi có thể từ biệt anh Konoha bằng một nụ cười vào lễ tốt nghiệp hay không...?
Này, Hitomi ơi...
Rốt cuộc tôi vẫn không có câu trả lời.
Nhưng ngày đó chắc chắn sẽ tới.
Tôi ngồi bên anh Konoha, vừa chống chọi với hoang mang và u sầu, vừa ngắm nhìn những tia nắng xuyên qua kẽ lá trên màn hình rộng lớn.