Lễ Tốt Nghiệp Của Cô Gái Văn Chương Tập Sự
Nomura Mizuki
www.dtv-ebook.com

Nanase Ngày Nào Đó

Sau bữa tối, tôi về phòng mở điện thoại ra xem, thì thấy có một tấm thiệp chúc mừng gửi đến trong email.

"Merry Christmas! Nanase!

Vì Nanase là bạn thân nhất của tớ, nên tớ gửi lời chúc sớm một ngày luôn nè

Chúc cậu một Giáng sinh vui vẻ"

Tôi bất giác bật cười khi nhìn tấm thiệp vẽ hình ông già Noel cưỡi trên mấy chú tuần lộc. Giáng sinh năm ngoái tôi có nói chuyện với Inoue ở buổi liên hoan, rồi còn hẹn đi xem phim nữa, nhưng năm nay tôi ở nhà cùng với gia đình.

Mấy đứa bạn cũng rủ rê tôi, "Đi đập phá với bọn tớ không?", nhưng tôi từ chối, "Thôi, tớ cảm ơn."

Vì Giáng sinh năm nay tôi muốn được ở một mình.

"Cảm ơn nhé, Yuuka

Lũ tuần lộc dễ thương quá"

Tôi cũng chọn một tấm thiệp có hình thiên thần rồi bấm nút gửi.

"Này này, tớ kể cho, hôm trước có chuyện làm người ta xốn xang lắm đó"

Sau lễ hội văn hóa, tôi đã trao đổi email với Yuuka rất nhiều. Đầu tiên tôi gửi mail đến địa chỉ của cậu con trai lớp dưới mang tên Omi, nhưng rốt cuộc gửi bao nhiêu lần cũng không có hồi âm.

Cũng giống như Giáng sinh năm ngoái.

Lần đó tôi cũng nhận được mail từ Yuuka, và trả lời vào địa chỉ của "Omi", nhưng rốt cuộc cũng chẳng có hồi âm gì cả. Vì thế nên lần này từ giữa chừng tôi chuyển sang gửi mail vào địa chỉ của Yuuka.

"Hôm lễ hội văn hóa, tớ rất vui vì được nghe Yuuka hát đó. Cảm ơn cậu."

Đến hôm sau tôi nhận được mail trả lời từ "Yuuka". Trong lòng tràn ngập bao nhiêu điều muốn nói, rốt cuộc tôi ghi hết tất cả những gì xảy ra trong ngày hôm ấy, cùng với mọi điều mình có thể nghĩ ra, rồi bấm trả lời.

"Tớ dạo này vẫn ổn cả! Tuy là thất tình với Inoue, cũng có những lúc buồn đến phát khóc lên, nhưng vẫn có bạn bè ở bên, tớ cũng đang cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi đại học nữa, mà cuối cùng cũng có thể nói thật lòng mình với Inoue rồi, tớ vẫn đang từ từ tiến lên từng bước một!" - tôi muốn cho cậu ấy biết như thế.

Ba ngày sau, cậu ấy trả lời, lồng ngực tôi thắt lại vì hạnh phúc. Từ đó đến giờ chúng tôi cứ đều đặn gửi thư cho nhau. Cũng có những lúc cậu ấy không trả lời, nhưng dẫu vậy tôi vẫn cứ tiếp tục. Mặc dù dự định là chỉ viết những điều vui vẻ để không có cảm giác là mình đang càu nhàu với cậu ấy, nhưng rốt cuộc vào những lúc tôi buồn bã "Yuuka" lại còn trả lời nhanh hơn mọi khi, nhiệt tình động viên tôi nữa.

"... Rồi nhé, Inoue còn nhờ tớ cải trang con trai nữa

Lần đầu mặc đồng phục nam sinh, tớ còn tưởng tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi chứ.

"Chắc chắn lộ mất thôi ", tớ đã nghĩ vậy đó, nhưng hóa ra cuối cùng lại ổn cả.

Có khi tại tớ trùm mũ che kín đầu, cứ cúi gằm mặt ấy nhỉ.

Cứ như được trở thành một "mình" hoàn toàn khác ấy, cũng thấy vui vui

Cả khi được Inoue tin tưởng nhờ vả, cả lúc được cậu ấy tươi cười nói "Cảm ơn nhé, may mà có Kotobuki", tớ cũng thấy vui lắm đó

Tối nay tớ định sẽ đọc lại quyển sách của Inoue.

Tớ từng kể là tháng Một cậu ấy sẽ ra tác phẩm mới rồi nhỉ? Cái đó tớ cũng định đọc luôn.

Bây giờ Yuuka đang làm gì thế?

Tớ cũng chúc cậu có thật nhiều hạnh phúc"

Gửi thiệp xong, tôi rót hồng trà vào chiếc cốc sứ màu hồng, cho thêm sữa và mật ong để làm món trà sữa. Vừa khuấy trà bằng chiếc thìa màu vàng có đầu kia hình ngôi sao, tôi vừa nhớ lại, đây chính là chiếc cốc mà lần đầu tiên đi xem phim cùng nhau, trên đường về Inoue đã tặng cho mình...

Không biết Inoue có đang dùng chiếc cốc màu xanh cùng bộ... mà tôi tặng lại ngày hôm ấy không nhỉ...

Bây giờ nhớ lại những ký ức về Inoue tuy vẫn làm lồng ngực tôi đau nhói, nhưng lại cũng hạnh phúc đến mức hai má mình như muốn mềm nhũn ra. Cả chiếc cốc này cũng thế, ngày trước chỉ căn nhìn nó thôi là tôi đã nước mắt lưng tròng, nhưng giờ đây nó lại tràn đầy những tình cảm ấm áp.

Từ khi diễn vai Elizabeth trong lễ hội văn hóa, có điều gì đó trong tôi đã thay đổi.

Không, phải là từ lúc tôi lựa chọn đứng trên sân khấu, mà không chạy trốn nữa.

Từ khoảnh khắc trước khi bước lên sân khấu, khi trong lòng vẫn còn đầy hoang mang, và tôi được nghe tiếng hát của thiên thần.

Tôi được bình yên, thanh thản như bây giờ, chính là nhờ thiên thần... và cả Hinosaka nữa.

Hinosaka là một cô bé thật kỳ lạ.

Tôi đã ghen tị, lườm nguýt, rồi còn tát cả em ấy nữa, vậy mà Hinosaka vẫn chủ động tiếp cận tôi.

Em ấy tươi cười, vui vẻ khẳng định tình cảm mình dành cho Inoue mà không chút giấu giếm. Cả khi bị Inoue đối xử lạnh lùng, em ấy vẫn chưa bao giờ nản lòng.

Không chỉ có vậy, Hinosaka còn thường nghĩ cho tôi nữa. Mỗi khi nói chuyện với em ấy, tôi lại có thêm niềm tin để tiến về phía trước. Tôi còn cảm giác bầu không khí tươi sáng và ấm áp của Hinosaka rất giống với chị Tooko, người mà Inoue luôn yêu quý.

Nên có khi Hinosaka sẽ làm được điều mà tôi đã không thể làm.

Có lẽ em ấy sẽ chạm được đến Inoue thật sự, giống như chị Tooko vậy.

Tuy lồng ngực có hơi nhói đau, nhưng tôi chưa bao giờ hối hận.

Bởi vì tôi vẫn còn yêu Inoue.

Nhưng đó không còn là nỗi hoang mang âm ỉ, mà là một thứ tình cảm yên bình hơn, chỉ cần được ở gần bên cậu ấy là tôi đã thấy hạnh phúc. Gần đây, đáng mừng thay tôi đã có thể nói lời "Chào buổi sáng" mỗi ngày với cậu ấy như bình thường, và còn có thể cùng đứng tán gẫu trong hành lang nữa.

Ngày trước mỗi khi ở bên Inoue, lúc nào tôi cũng căng thẳng, đến hít thở cũng khó khăn.

Nhưng bây giờ thoải mái hơn nhiều rồi.

"Hinosaka giống với chị Tooko thật đấy nhỉ?"

Khi tôi vừa nói vậy, thì Inoue đã vừa cười vừa trả lời, ánh mắt ấm áp.

"Ừ đúng thật. Như kiểu cứ rời mắt ra là toàn làm những chuyện không đâu thôi."

"Inoue không được ngoại tình với ai ngoài tớ đâu đấy."

Vừa nghe tôi nói cậu ấy đã giật nảy mình mắt mở to, nhưng rồi từ từ nheo mắt lại mỉm cười,

"Ừm, không có đâu mà."

Rồi trả lời với giọng đầy thân thương.

"Ôi, mình đang nói cái quái gì thế này?" - mà giọng điệu lại còn tỉnh queo nữa chứ, trong lòng tôi cuống quýt hết cả lên, mặt mày đỏ ửng... và rồi khi nhìn thấy Inoue cười với mình như thế, hai má tôi lại càng đỏ lựng hơn nữa, hơn rất nhiều, trống ngực đập thình thịch... Nhưng khi tạm biệt Inoue rồi, những cảm giác còn lại trong lòng mới thật tuyệt vời làm sao...

Tôi yêu Inoue.

Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Nên tôi sẽ không ép mình phải từ bỏ.

Nhưng ngày tốt nghiệp sắp đến rồi.

Nếu như không còn gặp được Inoue nữa, có lẽ những cảm xúc ấy cũng sẽ phai mờ đi chăng...