"Anh Konoha ơi! Hitomi, bạn ấy...!"
"Bình tĩnh lại đi, Hinosaka."
Tôi bám chặt lấy anh Konoha trong hành lang bệnh viện. Tóc anh ướt sũng, áo khoác vẫn còn dính vài hạt mưa. Chắc anh đã phải đội mưa chạy vội đến đây rồi.
Sáng nay, nhìn Hitomi mặc quần áo ướt nằm gục trên giường, tôi thấy tim mình như ngừng đập, hốt hoảng gọi ngay xe cấp cứu. Tôi cũng cùng đi đến bệnh viện với cậu ấy, đồng thời lấy di động gọi cho anh Konoha. Vì tâm trạng vẫn còn rối ren nên khi anh Konoha vừa nhấc máy, tôi đã mếu máo kể với anh rằng Hitomi uống thuốc gì đó, giờ đang mê man bất tỉnh.
Bây giờ được nhìn thấy mặt anh tôi lại nước mắt lã chã, vừa nấc lên vừa kể với anh rằng thuốc Hitomi uống dường như là thuốc ngủ, rồi cả chuyện xảy ra trên sân thượng hôm qua, rồi cậu ấy đã phải chịu cú sốc kinh khủng thế nào nữa.
Nếu như không được giãi bày hết với ai, có lẽ tôi không chịu nổi nỗi hoang mang này mất. Trong khi tôi ngủ Hitomi đã đi đâu? Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Tại sao lại uống một lần nhiều thuốc đến thế? Chẳng lẽ... cậu ấy muốn chết sao?
"Gi - giá như em để ý cậu ấy hơn, thì đã đâu đến nỗi...! Người nhà Hitomi đang ra nước ngoài nên không liên lạc được, giờ lỡ bạn ấy mà chết thì biết làm sao đây...!?"
Anh Konoha nắm chặt hai tay và nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Sẽ không sao đâu Hinosaka. Người ta không thể dễ dàng chết vì mấy viên thuốc ngủ được. Chắc chắn Fuyushiba sẽ tỉnh lại ngay thôi."
"Không sao đâu, sẽ không sao đâu." - anh kiên quyết khẳng định như thế, và tôi cảm thấy hơi ấm từ tay anh Konoha. Nhưng cho dù vậy tôi vẫn vô cùng, vô cùng hoang mang, lồng ngực đau thắt và cổ họng như muốn rách tan ra, không biết tôi đã nắm chặt tay anh Konoha mà khóc biết bao lâu nữa.
Khi nghe bác sĩ bảo tình trạng của Hitomi không nguy hiểm đến tính mạng, khi tỉnh lại có thể về nhà, hai đầu gối tôi bủn rủn mất hết sức lực, phải nhờ anh Konoha đỡ mới đứng được.
"Tốt quá rồi..."
Nhưng sự thực vẫn không hề thay đổi - Hitomi đã đau khổ đến mức phải tìm đến một lượng thuốc ngủ lớn như thế. Những vấn đề của cậu ấy vẫn chưa hề được giải quyết.
"Em sẽ ở lại viện cho đến khi Hitomi tỉnh lại."
"Thế thì anh cũng không về."
Anh Konoha dịu dàng nói. Trong sảnh chờ của bệnh viện, tôi uống ừng ực lon cacao anh Konoha mua từ máy bán hàng tự động cho, rồi từ từ kể lại những chuyện ngày hôm qua cho anh. Anh Konoha vừa lắng nghe vừa đặt ngón trỏ lên môi, tập trung suy nghĩ.
Đến khi tôi bảo bộ phim Kai muốn đi xem với Hitomi có lẽ chính là Tựa như bầu trời xanh, anh Konoha giật mình, rồi khẽ thì thầm, đôi lông mày cụp xuống.
"...Vậy à."
"Hinosaka này... Cái bánh donut hồi trước thầy cho em ấy..."
Rồi tự nhiên anh đổi sang một chủ đề chẳng liên quan,
"Cái đó... Anh nghĩ là làm bằng bã đậu đấy."
rồi im lặng không nói gì nữa.
Tôi cũng không buồn mở miệng nói gì thêm, thời gian cứ thế chầm chậm trôi đi, rốt cuộc cũng gần đến trưa.
"Không biết Hitomi đã tỉnh chưa nhỉ?"
"Hay mình đi xem em ấy ra sao?"
"... Vâng ạ."
Tôi cùng với anh Konoha đến phòng Hitomi đang ngủ. Tôi hơi sợ gặp Hitomi lúc này. Không biết nên làm biểu cảm gì đây? Phải nói gì với cậu ấy mới phải?
Đúng lúc ấy, có tiếng ai vang lên sau lưng tôi.
"Em Hinosaka...!"
Là thầy Oshinari. Tóc tai thầy rũ rượi, hơi thở gấp gáp, thầy luống ca luống cuống chạy tới.
"Hitomi... Em ấy sao rồi?"
"Sao thầy lại ở đây..."
"Là anh báo cho thầy biết."
Anh Konoha điềm tĩnh nói.
"Vậy là thầy đã nghe lời nhắn của em rồi. Fuyushiba sẽ sớm được xuất viện thôi ạ. Nhưng lý do tại sao em ấy lại đột nhiên uống thuốc ngủ như thế, thì em nghĩ phải hỏi thẳng người trong cuộc mới biết được."
Thầy bặm môi, khuôn mặt nhăn nhó, khổ sở. Thầy run run lấy ra một chiếc phong bì nhàu nhĩ từ trong túi áo, rên rỉ giọng thều thào.
"... Sáng nay, tôi tìm được nó trong hòm thư. Hitomi đã đem gửi nó cho tôi... Và rồi..."
Thầy nắm chặt lá thư trong tay, hai vai run rẩy.
Má thầy hóp lại, những mạch máu hằn đỏ lên trong mắt, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, còn tóc cũng ướt đẫm nước mưa.
Hitomi đã đến nhà thầy sao!?
Thầy quỳ gối xuống sàn nhà. Rồi thầy rên rỉ, gào lên, dường như không còn sức lực để mà đứng thẳng nữa rồi.
"... Tại sao... tại sao Hitomi lại phải chịu tổn thương như thế!? Người đã dồn Kai vào chỗ chết là tôi cơ mà!"
Giọng thầy đầy đau đớn...! Đó chính xác là một lời than khóc. Nỗi đau cùng sự tuyệt vọng của thầy như một vật sắc nhọn xuyên vào lồng ngực tôi. Cả hai vai, cánh tay, lẫn nắm đấm đều run lẩy bẩy, sắc mặt thầy tái xanh. Mái tóc rối bù ướt đẫm dính bết trên trán.
Một nỗi tuyệt vọng đen ngòm bao phủ hành lang bệnh viện sặc mùi thuốc.
"Hitomi đã ấp ủ một tình cảm chung thủy dành cho Kai. Và Kai cũng yêu em ấy. Tình cảm giữa chúng mới thật trong sáng làm sao... Thế mà tôi đã cướp đi tất cả! Từ cả Hitomi... và cả Kai! Trong khi đáng lẽ Hitomi đã có thể cứu rỗi linh hồn cậu ấy!"
Bản thân đã cướp đi tất cả... để phục vụ cho cái tôi xấu xí.
Giống y như vị Tiên sinh trong Nỗi lòng, nỗi đau vô bờ bến cùng sự hối hận quá muộn màng bủa vây tra tấn thầy Oshinari. Dường như thầy không còn biết đây là đâu nữa, cũng chẳng nhìn thấy chúng tôi nữa rồi. Suy nghĩ trách cứ bản thân mãnh liệt đã làm đảo lộn mọi thứ. Thầy không ngừng run rẩy, giọng nói kích động đến mức nguy hiểm, và nhịp thở cũng trở nên hỗn loạn.
"Đáng lẽ Hitomi đã là người... làm cho tuyết trắng rơi với Kai!"
Đúng khoảnh khắc ấy, cửa phòng bệnh mở ra một cách thô bạo.
"Không phải như vậy! Tôi không chung thủy, cũng chẳng trong sáng gì hết!"
Hitomi đi chân trần lao ra, vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ bệnh viện.
"Người làm cho tuyết rơi cũng không phải tôi! Trong thế giới của Kai không có một ai khác ngoài thầy! Chính vì vậy nên tôi mới ghen tị, đến mức như phát điên phát dại!"
Lông mày cậu ấy quắc lên giận dữ, hai mắt nheo lại khó nhọc, vừa nói vừa thở gấp gáp. Thấy bước chân Hitomi chao đảo, tôi hét lên "Hitomi!" rồi định chạy vào đỡ, nhưng cậu ấy thét lên giận dữ, rồi bám vào khung cửa.
"Đừng lại đây!"
"Th-Thầy cứ nghĩ Kai yêu tôi, nhưng thực ra Kai chưa bao giờ nghĩ đến tôi cả! Ánh mắt của Kai lúc nào cũng dõi theo thầy, lúc ở cùng với tôi cậu ấy cũng ngẩn ngơ, chỉ suốt ngày nói về thầy! Kai chỉ có mỗi mình thầy thôi! Không có một mảnh vụn nào của tôi trong thế giới của Kai cả!"
Thầy tái xanh mặt đáp lại.
"Hitomi, không phải như vậy đâu. Quan hệ giữa tôi với Kai giống như là nhìn thấy chính mình trong gương vậy."
Khuôn mặt Hitomi lại rơm rớm như sắp khóc, cậu ấy lắc mạnh đầu như một đứa trẻ con.
"Không, chính thầy mới là người sai! Lần đầu tiên gặp nhau, Kai đã trừng trừng nhìn tôi đó. Cậu ấy ghen tị vì thấy tôi và thầy đi cùng với nhau. Ngày hôm đó, chúng tôi không mở miệng với nhau lấy một lời, làm cho thầy cũng khó xử, nhớ không?"
Hitomi nói như lên rỉ về thái độ của Kai, đã làm cậu ấy bực mình đến mức nào. Là con trai mà lại xinh đẹp như con gái, còn chiếc khuyên tai hình thập giá đeo ở bên tai trái, cả bộ đồng phục, cả ánh nhìn lạnh lùng tách rời bản thân xa người khác, tất cả những điều đó đều làm cho Hitomi ngứa mắt, đến không thể chịu đựng nổi.
Mấy ngày sau khi bắt gặp Kai ở gần nhà, Hitomi đã nhận ra ngay là cậu ấy đang cố tình lén theo dõi mình.
"Cậu lo rằng tôi sẽ lấy mất thầy giáo của cậu, phải không?"
Nghe vậy Kai bỗng im bặt, như vừa bị thọc trúng tim đen.
"Tôi đã rất căm ghét Kai. Lý do mà tôi và cậu ấy trở nên thân thiết, là bởi vì tôi đã biết bí mật của cậu ấy. Biết được rằng... Kai đã yêu thầy."
Thầy trợn tròn mắt ngạc nhiên, hơi thở đứt quãng. Còn Hitomi thì bặm môi ngoảnh mặt đi.
"Tôi đã giày vò Kai bằng sự thật đó biết bao nhiêu lần. Bởi vì tôi khó chịu khi cậu ấy cứ theo đuổi một tình yêu không thể nào thành. Thầy sẽ không bao giờ là của cậu đâu, bởi vì thầy có hôn thê rồi mà. Chắc chắn là thầy thích con gái hơn, khi nào thầy cưới cái bà điên khùng ấy về rồi thì cậu cũng sẽ bị đuổi ra đường thôi... Nhưng cho dù là như thế, thì sự thực tôi vẫn là người duy nhất mà Kai có thể tâm sự về thầy. Cho dù có biết rõ ác ý của tôi, Kai cũng không còn một ai khác cả.
Vì biết rõ điều ấy nên tôi không thể nào dừng làm tổn thương Kai. Tôi căm ghét, căm ghét, căm ghét tột cùng trái tim hướng đến thầy của cậu ấy, nên chỉ toàn thốt ra những lời đau đớn."
Những giọt nước mắt chảy trên gò má cứng đờ của Hitomi. Cả đôi môi bặm chặt lẫn bàn tay nắm vào khung cửa đều trắng bệch đi. Những lời bộc bạch này của Hitomi mang tâm trạng như thế nào? Tâm trạng nào đã khiến cậu ấy không thể nào ngừng làm Kai tổn thương...
Tôi cảm thấy con tim của Hitomi đang bị xé tan ra, chảy máu ròng ròng thét lên đau đớn, và cổ họng chính mình cũng như nghẹn lại. Thầy cũng không biết nói gì, chỉ đứng như trời trồng. Còn anh Konoha vẫn lắng nghe Hitomi nói, ánh mắt đượm buồn.
"..."
Hitomi ngẩng mặt lên, nghiến răng kèn kẹt.
"... Khi tôi bảo với Kai rằng 'K trong Nỗi lòng chẳng phải thật ra yêu Tiên sinh sao?', cậu ấy đã đáp rằng mình không phải là K, mà giống với nhân vật Tôi hơn. Kai quyết giấu kín tình cảm mà mình dành cho thầy. Nhưng càng như thế tôi lại càng thấy khó chịu hơn, đến mức muốn đập nát những tình cảm đặc biệt ấy, đập nát nỗi lòng của Kai ra làm ngàn mảnh. Tôi không thể kìm nén cảm xúc muốn hủy diệt những suy nghĩ mà Kai dành cho thầy, không để lại dù chỉ một mảnh vụn. Bởi vì thế nên ngày hôm ấy, chính tôi đã quyến rũ thầy...!"
Nỗi kinh hoàng lộ rõ trên khuôn mặt thầy.
"Hitomi... Em đang nói gì vậy, là tại tôi mà..."
Hoang mang và đau đớn tràn ngập trong đôi mắt Hitomi, và cậu ấy gằn giọng nói từng lời.
"Không phải. Khôngphải là cưỡng hôntôi. Mà là tôi-đã-bắt-thầy-làm-thế."
Thầy Oshinari hoang mang cực độ. Cả tôi cũng nín thở.
"Không thể thế được,lúc đó chính tôi chủ động ngồi cạnh em..."
"Nhưng tôi đã không tránh xa, đúng chứ? Tôi đã ngẩng lên nhìn thầy chằm chằm, đúng chứ? Và còn hơi hé môi nữa, còn vươn tay đưa mặt mình lại gần thầy, nhớ không? Lấy cớ là tóc thầy mới ngủ dậy còn bù xù. Đều là do tôi cố tình cả!"
"!"
"Tôi biết là thầy sẽ định hôn tôi và biết rằng Kai đang chứng kiến tất cả. Chính tôi đã mong muốn như thế, để đập nát cõi lòng của Kai! Chính tôi đã bắt thầy phải hôn mình!"
Giọng Hitomi tràn đầy bi thương! Thầy cũng không nói được nên lời, chỉ có những tiếng rên vô nghĩa. Tại sao Hitomi lại đau khổ, lại trách cứ bản thân đến thế? Lý do cho tất cả những điều ấy, chắc chắn nằm ở chính bản thân Hitomi! Bởi vì cậu ấy đã phạm phải tội ác với Kai!
"... Tớ sẽ không tha thứ cho kẻ đã phản bội Kai!"
Tiếng thét cùng với ánh mắt rực lửa ấy... hóa ra Hitomi nhắm đến chính mình.
Không thể nào tha thứ - những lời thì thầm lặp lại ấy, nỗi căm ghét ấy, ghê tởm ấy, hóa ra cậu ấy nhắm đến chính bản thân!
Như sắp hết hơi, Hitomi thều thào nói tiếp.
"... Kai đã không thể nào trở thành Tôi, mà đã phải chết đi trong thân phận K bất hạnh. Trước ngày mất, cậu ấy đã mang đến cho tôi rất nhiều chiếc khuyên tai. Mặc dù chỉ toàn đeo bên tai trái nhưng Kai luôn luôn làm cả đôi, là bởi vì muốn thầy nhận lấy nửa còn lại. Nhưng cậu ấy đã mang toàn bộ những tình cảm dành cho thầy đến đưa cho tôi."
Những ngón tay bấu chặt vào bậu cửa của Hitomi lạnh toát như băng vì thiếu máu. Cậu ấy cúi gằm mặt, thu mình lại như thể sắp biến mất đi.
"Ngày hôm sau... tôi đã mang chúng đến căn hộ của thầy.
Bởi vì tôi muốn xin lỗi Kai... Lúc đó cửa nhà không đóng... Tôi gọi với vào cũng không có ai trả lời, nên đã tự vào trong... Máu chảy ròng ròng từ ngực Kai, và bên cạnh bàn tay cậu ấy buông thõng trên tatami... Tuyết... đã nhuộm màu đỏ thắm. Tôi đã mang những bông tuyết ấy đi."
Tôi vẫn chưa hiểu tuyết đỏ thắm là ám chỉ thứ gì. Nhưng cảm giác tội lỗi trong lòng Hitomi thể hiện rõ ràng đến đau đớn qua khuôn mặt cúi gằm, bóng tối trong đôi mắt và giọng nói yếu ớt ấy.
Trước khi thầy phát hiện ra thi thể của Kai, Hitomi đã đến nhà thầy rồi sao? Cậu ấy đã thấy Kai nằm sõng soài bất động, máu chảy thành dòng rồi à?
Hitomi ngẩng mặt lên, gay gắt nói tiếp.
"Khi tôi gặp lại thầy, nghe thầy nói 'Không phải lỗi của em đâu', trái tim tôi như muốn vỡ tan. Bởi vì đúng là lỗi của tôi mà! Tôi đã nghĩ rằng phải đem trả lại thầy tất cả những gì tôi đã cướp của Kai. Phải thay Kai làm tất cả những gì mà cậu ấy hằng mong muốn."
"Fuyushiba... Vậy nghĩa là em đã trở thành Kai, bao nhiêu lần gửi những chiếc phong bì đựng khuyên tai đến phòng nghiên cứu của thầy à?"
Anh Konoha nhẹ nhàng nói như an ủi. Hitomi gượng gạo gật đầu.
"... Bộ đồng phục của Kai... Đáng lẽ tôi đã phải mang trả... Nhưng tôi đã không thể... Nhưng lại cũng không dám vứt đi, vì thế nó vẫn còn nguyên trong tủ quần áo.
Cú sốc lớn nhất có lẽ là khi tôi nghe thầy nói rằng thầy chưa hề yêu ai, dù là Kai hay bất kỳ ai chăng nữa. Vậy mà Kai đã yêu thầy đến thế..."
Thầy nheo mày đau đớn. Vậy là người đã mang phong bì đến gửi cho thầy, ôm thầy trong sân trường, cắn vào tai thầy và rút dao chém thầy trước cửa căn hộ, đều là Hitomi mặc đồng phục của Kai.
Cậu ấy cắn vào thùy tai phải của thầy, là vì Kai mong thầy nhận lấy chiếc bông tai còn lại ư? Còn cầm dao chém thầy là vì Kai muốn thầy phải cảm nhận nỗi đau của cậu ấy?
Không biết thầy đã nghĩ gì khi nhìn thấy Hitomi như vậy nhỉ? Có lẽ thầy sẽ nghĩ cậu ấy đã phát điên vì quá thương nhớ Kai, và hẳn chính thầy cũng đau đớn lắm.
Chắc là tại hồn ma đó.
Khi đứng đối diện thì thào như thế với tôi và chị Tamako, khuôn mặt thầy chỉ toàn bóng tối.
"Tôi muốn thầy hiểu được cảm xúc của Kai... Mặc dù không thể nói ra, nhưng cậu ấy lúc nào cũng yêu thương thầy. Thầy chính là tất cả của cậu ấy."
Càng nghe Hitomi nói, nỗi khổ đau trong mắt thầy càng dày đặc hơn.
"Nhưng người gửi chiếc phong bì đến thủy cung không phải là tôi."
"Cái đó là do anh chuẩn bị."
Hitomi giật mình, quay sang nhìn anh Konoha. Cả tôi lẫn thầy Oshinari cũng nhìn anh chằm chằm. Anh Konoha điềm tĩnh nói tiếp.
"Anh đã nhờ Kotobuki mặc đồng phục nam sinh trường của Kai, và gọi thầy lên phòng chờ."
Là chị Nanase!
Nhắc mới nhớ... Hôm trước gặp nhau ở thư viện chị Nanase cứ bối ra bối rối, rụt rè nhìn tôi mặt đỏ gay. Hóa ra chị ấy hỏi về Hitomi và anh Konoha không phải là lo về hai người họ hẹn hò!
Nhìn Hitomi ngẩn người ra, anh Konoha áy náy xin lỗi.
"Xin lỗi đã làm em bất ngờ. Bởi vì anh lo ngại khi thấy em lẫn lộn giữa bản thân mình và Kai. Tôi chỉ muốn em biết rằng em và cậu ấy khác nhau. Nghe Hinosaka nói nhìn thấy rất nhiều chiếc khuyên tai vung vãi ở nhà thầy, anh đã đoán ra thứ bên trong chiếc phong bì."
Khuôn mặt Hitomi bây giờ nhàu nhĩ và yếu ớt.
"Nh - nhưng nếu như tôi không làm thế, thì sẽ chẳng còn ai truyền đạt được những cảm xúc của Kai nữa. Tôi đã trả lại toàn bộ số khuyên tai, và cuối cùng... là cả tuyết nữa. Trong khi Nano đang ngủ tôi đã đến nhà thầy, và bỏ vào thùng thư...
Nhưng rồi khi về nhà nỗi cô đơn và đau đớn lại chiếm lấy tôi, làm tôi không thể nào ngủ được, nên mới uống nhiều thuốc đến thế. Trước đây thỉnh thoảng tôi cũng uống rồi. Không phải tôi muốn chết. Mà chỉ là muốn ngủ thật say."
Một mũi dao nhọn đâm vào lồng ngực tôi. Chính tôi cũng đã dồn Hitomi đến nông nỗi này.
Tôi ôm chặt lấy hai vai cậu ấy, và cho dù Hitomi có nói đi nói lại rằng không phải lỗi của tôi, thì tôi vẫn chắc chắn rằng mình đã phá hoại trái tim cậu ấy. Tôi đã tưởng mình hiểu Hitomi lắm, nhưng rốt cuộc lại nhầm lẫn về lý do khiến cho Hitomi đau khổ.
"Là tớ đã phản bội Kai." - Tôi chưa bao giờ nhận ra được cảm xúc của cậu ấy, người đang khóc bên cạnh tôi lúc này. Tôi đã không nhận ra mặc cảm tội lỗi của Hitomi với thầy và Kai, đến mức khiến cậu ấy muốn chết đi!
"... Tớ không phải người như Nano nghĩ đâu. Chắc hẳn cậu đang nghĩ tớ đã thay đổi rồi, nhưng đây mới là sự thực. Là Fuyushỉba Hitomi. Tớ là một kẻ lạnh lẽo đáng ghét thế này đấy."
Sau khi Kai chết đi Hitomi đã nói với tôi như thế bằng nét mặt khó chịu, bây giờ nhớ lại đầu óc tôi lại tối đen. Trong suốt ba năm từ lúc đó, Hitomi chưa bao giờ nuôi tóc dài, và cũng không bao giờ cười nữa. Một hình phạt bản thân dài đằng đẵng.
Hitomi nắm chặt lấy bậu cửa bằng cánh tay run rẩy, bặm chặt môi, mắt đỏ hoe, chỉ có một mình cố giữ cho bản thân đứng vững.
Thầy Oshinari mở chiếc phong bì bị ướt đến mủn ra vì mưa. Từ bên trong một đôi khuyên tai hình bông tuyết rơi xuống sàn nhà.
Chính là "tuyết nhuộm màu đỏ thắm" mà Hitomi đã mang đi... Nhưng vết máu đã được lau sạch. Hai mắt Hitomi ướt đẫm nước mắt, cậu ấy ngồi thụp xuống sàn nhà nhặt những chiếc khuyên tai lên, bỏ vào lòng bàn tay thầy.
"... Những bông tuyết này Kai đã muốn để lại cho thầy, chứ không phải đưa cho tôi. Chắc chắn cho đến lúc chết, Kai vẫn nắm chặt chúng trong tay mình... Nhưng đến cả chúng, tôi cũng đã cướp đi, giấu giếm cho đến tận bây giờ. Người mà Kai muốn làm tuyết rơi chính là thầy. Đến cả bộ phim cậu ấy cũng không muốn đi với tôi, mà thực sự muốn đi với thầy.
Một tuần trước hôm Giáng sinh, vào cái ngày mà cậu ấy ướt sũng đứng chờ cạnh cửa nhà tôi, Kai đã nói với tôi rằng thầy đi hẹn hò với hôn thê đến tối muộn mới về. Đến khi đã vào nhà cậu ấy vẫn cứ cúi gằm mặt thì thào."
Hitomi kể lại cuộc nói chuyện lúc ấy, nuốt nước mắt không biết bao nhiêu lần.
"Hitomi... định làm gì hôm Giáng sinh?"
"Tôi chưa quyết. Còn Kai?"
"Đi xem phim... với Ryosuke."
"Xem phim? Cậu rủ thầy chưa?"
"..."
"Có cô bé nói rằng... mình muốn trở thành cây cối."
"Vớ vẩn thế? Chắc thầy chả xem cái phim chán phèo ấy đâu."
Nhìn thấy Kai tiu nghỉu im lặng, Hitomi đã nói gọn lỏn với cậu ấy.
"Để tôi đi cùng cho."
"... Nghĩ đến cảnh Kai đi xem phim với thầy, tôi lại giận sôi gan, không thể nào chấp nhận được, vì thế tôi đã ép Kai phải hứa sẽ đi xem phim với mình."
Từ nãy đến giờ thầy Oshinari chỉ im lặng, mặt tái xanh, nhưng đến đây thầy hét lên như không thể hiểu Hitomi đang nói gì.
"Em nhầm rồi! Tại sao em lại có thể hiểu nhầm tai hại như thế được? Ngay từ đầu Kai đã có ý định rủ Hitomi. Em ấy nói với tôi vậy mà. 'Không biết Hitomi có muốn xem phim... hôm ấy không nhỉ?'..."
Nhìn biểu cảm không thể nào tin được của Hitomi, thầy nói chắc nịch: "Sự thật là thế. Tôi vẫn còn nhớ như in cuộc nói chuyện khi ấy."
"Lúc đó tôi không có chút thiện cảm gì với quan hệ giữa Kai và Hitomi, nên đã đóng vai người bảo hộ dịu dàng và nói 'Chẳng biết được nhỉ. Biết đâu em ấy lại ghét chỗ đông người.' Nghe vậy Kai cúi gằm mặt ủ rũ."
"Em muốn rủ Hitomi đi xem phim."
"..."
"Chắc không được đâu. Em ấy bảo Giáng sinh có hẹn với Hinosaka rồi."
"... Ryosuke... hôm ấy rảnh không?"
"Có. Xem phim gì thế?"
"Có cảnh bên xà đơn... rất đẹp, xoay người trên đó thế gian như đảo lộn hoàn toàn..."
Thầy chưa kịp nói xong Hitomi đã thét lên. "Không phải vậy! Thầy lại nói dối nữa rồi! Thầy muốn tất cả là lỗi của mình, để tôi không phải dằn vặt bản thân. Trong khi chính tôi đã giết chết Kai. Chính tôi đã phản bội Kai, đó là sự thật!"
"Tôi không nói dối. Kai rất thích Hitomi. Chính là tôi đã chia cắt hai em, và đẩy Kai đến chỗ chết Là tôi đã giết chết Kai."
Tôi cũng chen vào, không thể im lặng được nữa.
"Hai người dừng lại! Kai đã hỏi em rằng 'Này... Giáng sinh này, cậu tính đi đâu với Hitomi chưa?'. Nếu vậy thì chẳng phải Kai muốn đi chơi với Hitomi ư?"
"Lại được cả Nano nữa, nói cái gì thế hả!"
"Đến cả Hinosaka cũng nghi ngờ à? Đúng là người Kai định đi xem phim cùng là Hitomi mà."
Thầy nôn nóng kết luận.
Thế rốt cuộc là sao đây? Rốt cuộc Kai định đi chơi với ai?
Đến đây anh Konoha chen vào.
"Cả hai cứ kiên quyết thế này thì không thể thỏa hiệp được đâu. Em nghĩ cả thầy lẫn Fuyushiba đều bị trói buộc trong ý nghĩ mình là người có tội, nên không thể nhìn ra sự thật.
Tại sao Kai lại chết đi như thế? Tại sao chúng ta không thử xác nhận lại những sự thật đã biết, để giải đáp Nỗi lòng của cậu ấy?"
Đến khi ngọn lửa sinh mệnh lụi tàn, đón nhận cái kết đang đến gần, có lẽ tôi sẽ không còn cô đơn nữa.
Nhưng giờ đây tôi vô cùng cô đơn.
Những bông tuyết đã biến mất rồi.
Từ khi hiểu ra tất cả những mong ước bản thân chỉ là một ảo mộng ngọt ngào, trái tim tôi đã không còn chút sức lực nào nữa.
Cứ như có một khối băng lạnh toát trong cơ thể tôi.
Lạnh lẽo và buốt giá, cô đơn và hiu quạnh đến không thể chịu đựng.
Cả K, cả Tiên sinh hẳn cũng đã phải chịu nỗi cô đơn thế này ư?
Cả Tôi và người vợ mà Tiên sinh đã bỏ lại lúc ra đi, hẳn cũng cô đơn lắm.
Sau này, không biết hai người sống ra sao?