Giờ tan trường hai ngày sau đó, anh Konoha gọi tất cả chúng tôi lên phòng nghe nhìn của trường. Căn phòng phủ rèm kín tối om như trong rạp chiếu phim, ngay chính diện có lắp một màn hình rất lớn. Không biết anh Konoha định làm gì ở đây nhỉ? Cả thầy Oshinari lẫn Hitomi đều im lặng vẻ lo lắng. Hai người họ ngồi ghế cách xa nhau, không ai nhìn ai, không nói với nhau một lời nào.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Hitomi, bồn chồn quan sát từng hành động của anh Konoha. Trong phòng chỉ có duy nhất khu vực trước màn hình là có ánh sáng nhẹ nhàng. Anh Konoha đứng đó, điềm tĩnh nói với chúng tôi.
"Rất cảm ơn quý vị đã dành thời gian đến đây ngày hôm nay. Đầu tiên, chúng ta sẽ xem xét vấn đề từ Nỗi lòng của Natsume Souseki.
Được sáng tác bởi một đại văn hào tiêu biểu của Nhật Bản, cuốn tiểu thuyết đã phơi bày cái tôi cá nhân tàn ác tồn tại trong tâm hồn mỗi con người. Tuy Tiên sinh ít nhiều không còn tin tưởng con người từ sau biến cố với người bác, nhưng ít ra ông vẫn hiểu biết những lý lẽ thường tình, vẫn có thể giao tiếp với người khác, là một con người trí thức và đứng đắn. Nhưng rồi chính ông lại rơi vào mối tình tay ba với người bạn thân K và cô Tiểu thư con gái bà chủ nhà, để rồi những hành động có chủ ý của ông đã đẩy K vào chỗ chết.
Trong sự đố kỵ và bồn chồn Tiên sinh cảm nhận đối với K, hay trong mong muốn phải chi phối K cho bằng được, hay cả cảm giác áy náy khiến ông không thể thành thực về hôn ước giữa mình và Tiểu thư với K, và cuối cùng là cảm giác tội lỗi không đường thoát sinh ra từ cái chết của K, trong tất cả những điều ấy người đọc đều bị thu hút bởi một cảm giác hiện thực vô cùng gần gũi và dễ hiểu.
Tiên sinh không phải là một tên ác nhân hay là một kẻ bị tâm thần với lối suy nghĩ khác bình thường, mà ông cũng chỉ là một người lương thiện như bao người khác."
Thầy Oshinari hơi nhíu mày. Chắc hẳn thầy thấy nghi ngờ vì không biết tự nhiên anh Konoha lại dài dòng kể lại Nỗi lòng để làm gì. Hitomi cũng lắng nghe anh Konoha, nét mặt gượng gạo.
"Trong khi đó K lại không được như Tiên sinh trong việc giao tiếp với người khác, anh được khắc họa như là một con người ủ dột và ngoan cố, không chịu tích cực hòa nhập với những người xung quanh.
Anh thường xuyên dùng những từ như là 'tinh tấn', có xu hướng nghiêng về tôn giáo và triết học. K từ khi sinh ra đã ở trong chùa, sau đó được một gia đình bác sĩ nhận nuôi, nhưng vì không có mong muốn theo nghề mà anh đã bị họ từ con.
(Từ đạo Phật có nghĩa là "nỗ lực", tiếng Phạn viriya)
Trong cảnh khốn cùng ấy, Tiên sinh đã cho K vào ở chung với mình, tại đây anh đã gặp và yêu Tiểu thư. Mối quan hệ giữa thầy Oshinari, Fuyushiba cùng Kai rất giống với Tiên sinh, Tiểu thư và K trong Nỗi lòng. Vậy thì Kai, ứng với K trong tác phẩm, là một chàng trai như thế nào?"
Anh Konoha thong thả nhìn thầy và Hitomi đang bồn chồn, anh hít thở lấy hơi rồi nói tiếp.
"Cũng giống như K, Kai không giỏi trong việc giao tiếp với người khác. Với biểu cảm lạnh lùng cùng với thái độ thiếu thiện cảm, lại thêm những chiếc khuyên tai hay đeo bên tai trái, cậu ấy đã 'vũ trang' rất kỹ để đảm bảo không ai lại gần mình. Em nghe nói khi giáo viên ở trường định tháo bông tai của Kai, cậu ấy đã đẩy thầy ấy và hét lên 'Đừng ai chạm vào tôi!'. Nhưng tại sao Kai lại cự tuyệt việc tiếp xúc với người khác đến thế? Dường như cậu ấy đã từng nói như thế này với một đàn anh trong câu lạc bộ: 'Em đã từng thấy người chết rồi... Vào lúc ấy gen di truyền sẽ bị viết lại, có khi người ta sẽ thành thứ gì không phải người nữa..."
Hai vai thầy Oshinari giật bắn. Ánh mắt thầy bắt đầu dao động. Thầy đưa ngón tay thanh mảnh lên chỉnh cặp kính như để giấu đi sự thật ấy. Anh Konoha lại nói tiếp.
"Rốt cuộc thì Kai đã nhìn thấy người chết vào lúc nào? Cha mẹ Kai mất khi cậu ấy mới mười hai tuổi vì tai nạn giao thông, lúc ấy không có mặt Kai ở đó. Sau đó cậu ấy đã chuyển đến ở cùng thầy, nhưng sự thật là trước đó cậu ấy đã từng được một người khác nữa nhận nuôi, ở cùng với người đó trong đúng một tuần."
Thầy Oshinari lại run rẩy.
"Em Inoue..."
Thầy vừa mới lên tiếng định chặn lời anh Konoha, anh đã nhìn thẳng vào mắt thầy, dõng dạc nói tiếp.
"Em đã hỏi hôn thê của thầy là chị Tamako. Chị ấy bảo trước khi được thầy nhận nuôi, Kai đã từng sống với một người khác, chính là bác Oshinari Kosuke của thầy đấy ạ. Sau khi nhận nuôi Kai được một tuần, bác Kosuke đã qua đời đúng không?"
"Em Inoue, chuyện này..."
"Nguyên nhân là do bác ấy bị ngã cầu thang gãy xương cổ. Ở hiện trường lúc đó là Kai, lúc ấy đang học lớp Bảy... và còn một người nữa, chính là thầy."
Hitomi nhìn thầy bằng ánh mắt đầy vẻ bất an.
Một màn sương mờ mịt đen tối dần lan rộng trong lồng ngực tôi. Thầy cụp mắt lại rên rỉ, như đang muốn giấu giếm điều gì.
"Đó... chỉ là một tai nạn. Bác ấy vô ý trượt chân ngã xuống. Khi tôi vừa vào nhà thì thấy Kai đang đứng bên cạnh bác như người mất hồn. Đã quá muộn để cứu chữa, và bác ấy mất ngay sau đó. Đúng thế, tất cả chỉ là... một tai nạn."
Thầy khẳng định bằng giọng thều thào. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, hai bàn tay nắm vào nhau đặt trên đùi run rẩy.
Lễ giỗ sáu năm chính là của ông bác này sao? Bác ấy thật sự mất vì tai nạn à? Những nghi ngờ và bất an cứ tràn ngập trong lòng tôi, dù tôi biết không được nghĩ đến chúng. Hitomi cũng nhìn thầy ái ngại.
Có khi nào, chính-Kai-đã...?
"Chỉ là một tai nạn thôi."
Thầy cúi gằm mặt, gay gắt thì thào một lần nữa. Anh Konoha lặng lẽ đáp lại.
"Đúng vậy, cái chết của người bác ấy chỉ là một tai nạn đáng tiếc. Chị Tamako cũng nói như thế."
Thầy Oshinari nheo mày, vẫn buông thõng người yếu ớt.
"Nhưng chắc chắn tai nạn ấy đã để lại ảnh hưởng đến tâm lý của Kai, khiến cho cái chết trở thành thứ gần gũi với cậu ấy. Và qua việc cùng chứng kiến cái chết của người bác, giữa thầy và cậu ấy đã hình thành một mối quan hệ sâu sắc hơn.
Chắc hẳn những tháng ngày thầy chia sẻ với Kai đã rất lặng lẽ và bình yên. Y hệt như sống cùng với một phiên bản nữa của bản thân... Đối với hai người, có lẽ chẳng còn cần đến sự tồn tại của ai khác nữa, không phải vậy sao? Dù ít dù nhiều thì đối với Kai, thầy vẫn là tất cả.
Cho đến khi Kai lên lớp Mười một, thầy trở thành gia sư của Hitomi, rồi Kai và Hitomi gặp nhau..."
Lần này đến lượt Hitomi giật mình, ánh mắt như đang lo sợ.
"Kai đã bắt đầu thay đổi. Giống như trái tim chai sạn của K đã dần dần mở rộng, vì cảm kích sự tốt bụng và quan tâm của bà chủ nhà và cô Tiểu thư.
Nhưng cũng chính vì thế mà bi kịch giống như trong Nỗi lòng đã xảy ra. Sau khi nhìn thấy thầy và Hitomi hôn nhau, hai ngày sau Kai đã tự sát."
Hitomi mặt tái xanh nắm chặt bàn tay, còn thầy Oshinari thì lắc đầu, nói với giọng đau đáu nỗi hối hận.
"... Đáng lẽ tôi không được rời tay Kai ra. Lúc mới nhận nuôi cậu ấy, tôi đã nói với Kai rằng... 'Mình cùng đi nhé, bởi vì tôi cần em...' Đúng vậy, một kẻ không thể tin tưởng ai khác như tôi, cần có một bản sao nữa của chính mình. Vậy nên khi bản sao của tôi bắt đầu có những hành động trái ý tôi, tôi đã dập tắt nó từ trong trứng nước. Căn nguyên của bi kịch này chính là tôi."
"Không, tớ biết rõ mà. Tớ biết Kai cô đơn đến mức không thể nào sống mà không có một ai khác. Tớ biết không được phép bỏ Kai lại một mình."
Những lời nói đẫm nước mắt ấy của Hitomi lại vang vọng lạnh lẽo trong tai tôi, cổ họng tôi thắt lại đến đau đớn. Tôi không biết sự thật đằng sau cái chết của người bác ấy là gì. Nhưng quả thật sau khi chứng kiến người chết ở sát bên mình như thế, mối dây giữ cậu ấy ở lại thế giới này đã lỏng lẻo hơn bao giờ hết. Một vị trí bấp bênh đến mức chỉ cần một biến cố nhỏ, là đã có thể đẩy tất cả lao thẳng xuống vực thẳm...
Vì vậy nên cả thầy và Hitomi mới tự trách cứ bản thân, với vẻ mặt đau khổ, nghẹt thở đến như thế. Cả hai đều cho rằng sự phản bội của mình đã đẩy Kai vào chỗ chết!
"Thầy Oshinari, có phải thầy đến trường em để nhận tất cả tội lỗi về mình không ạ? Bằng cách làm như vậy, thầy muốn đặt dấu chấm hết cho câu chuyện này."
Anh Konoha nói bằng ánh mắt trong xanh đầy thành ý.
"Lần đầu tiên gặp nhau tại thư viện, Fuyushiba đã nhìn thầy bằng ánh mắt lạnh lùng. Cho đến lúc đó thầy đã cố tạ lỗi với Fuyushiba, nhưng em ấy lại không chịu hiểu những điều mà thầy nói.
'Kai mất là do quá tuyệt vọng vì sự phản bội của người giám hộ là tôi đây, không phải tại Hitomi đâu. Sang năm tôi sẽ ra nước ngoài. Thật may là trước khi đi tôi đã có thể sám hối' - thầy đã nói với Fuyushiba như thế.
Nhưng rồi trên sân thượng, thầy lại làm em ấy bị tổn thương sâu sắc hơn.
Để giải thoát cho Fuyushiba khỏi cảm giác tội lỗi, thầy đã nhấn mạnh sự đố kỵ của mình với Kai, rằng đó không phải là tình yêu, rằng thầy chưa bao giờ có thể yêu ai cả. Thầy muốn Fuyushiba coi bản thân không phải là một kẻ tòng phạm đã cùng em ấy đẩy Kai vào chỗ chết, mà là tên tội phạm duy nhất đã phá hoại cuộc đời của Kai, lại còn làm can dự đến Fuyushiba, vốn chỉ là một cô bé ngây thơ trong sáng.
Thầy muốn em ấy phải căm hận mình."
Lồng ngực tôi đau nhói khi nghe những lời của anh Konoha.
Giờ thì tôi đã hiểu. Đã hiểu tại sao thầy lại nói những lời khủng khiếp như thế với Hitomi.
Ba năm qua Hitomi đã đau khổ biết bao nhiêu, thì thầy cũng giằng xé nhường ấy. Thầy muốn chuộc tội với Hitomi.
"Cả khi Fuyushiba xuất hiện trước mặt mình trong bộ dạng của Kai, thầy cũng chấp nhận vì coi đó là sự trả thù mà Kai dành cho mình. Nhưng rốt cuộc tất cả những điều ấy chỉ càng đẩy em ấy vào ngõ cụt.
Bởi vì đối với Fuyushiba, người mà Kai thật sự yêu chính là thầy. Và chính em ấy mới là kẻ đã làm tổn thương những tình cảm của Kai dành cho thầy, chính em ấy mới là kẻ ngáng đường."
Đúng thế, vì vậy mỗi lần nghe thầy nói "Không phải là lỗi của em đâu", Hitomi lại càng bị dồn vào chân tường. Cứ mỗi lần nghe thầy khẳng định mình không dành cho Kai tình yêu, mà chỉ có lòng ghen tị ngu xuẩn dành cho kẻ có cùng thân phận với mình, cậu ấy lại càng bị tổn thương. Cõi lòng bị xé toạc, xuyên thủng, con tim không được một chút bình an.
"Fuyushiba xuất hiện trước mắt thầy với tư cách Kai, không phải là để thay cậu ấy báo thù. Mà chỉ đơn giản là em ấy thật lòng nghĩ rằng, cần phải truyền đạt cho thầy hiểu nỗi lòng thực sự của Kai.
Việc Hitomi nắm lấy tay của em - một người đi ngang qua - và tuyên bố với thầy 'Em đang hẹn hò với người này' thực chất cũng chỉ là muốn thầy thấy rằng chuyện của Kai đã là quá khứ, vì muốn giải thoát cho thầy khỏi cảm giác tội lỗi đeo đẳng."
Hitomi buông thõng người cúi gằm, môi bặm chặt. Thầy cũng nheo mắt khổ sở. Tôi hiểu được cảm xúc của hai người ấy, luôn luôn phải trách cứ bản thân. Rằng không bao giờ, không bao giờ được phép bắt người kia chịu tội thay cho mình...
Lồng ngực tôi đau nhói, khó chịu quá. Tại sao trái tim hai người ấy không thể nào gặp được nhau?
"Rốt cuộc thì kể từ ngày hôm ấy, cả hai đã chìm vào u mê rồi. Cả thầy và Fuyushiba đều cho rằng mình đã cướp Kai của người kia, để rồi cả hai cùng lạc vào một mê cung không lối thoát, chỉ toàn đau khổ và rối ren.
Nhưng rốt cuộc thì sự thật thuộc về ai?
Rốt cuộc thì tình cảm của Kai là dành cho ai? Và cậu ấy đã bị ai phản bội đến mức lìa bỏ cõi đời này?"
Cả Hitomi và thầy ngẩng đầu nhìn anh Konoha như kỳ vọng. Giống như là nếu hiểu được sự thật ấy, thì sẽ tìm được sợi chỉ dẫn ra khỏi mê cung tối đen này...
"Chúng ta không thể nào hỏi trực tiếp Kai được. Cũng giống như độc giả Nỗi lòng không có cách nào giải đáp lý do dẫn đến cái chết của K.
Là vì anh bị Tiên sinh phản bội ư? Vì mối tình tan vỡ với Tiểu thư? Hay vì anh bị dồn vào nỗi cô đơn cùng cực không lối thoát, giống như lời Tiên sinh từng nói?
Độc giả không thể nào biết được. Nhưng 'tưởng tượng' ra thì có thể!"
Anh Konoha khẳng định bằng giọng quả quyết và đầy lý trí.
"Người mà Kai đã yêu là thầy ư? Hay là Fuyushiba? Kai đã định đi xem phim với ai? Qua những thứ mà Kai để lại, chúng ta có thể... 'tưởng tượng' ra nỗi lòng của cậu ấy."
"... Theo anh, Kai định đi xem phim với ai?"
Hitomi rụt rè hỏi. Thầy Oshinari cũng nhìn anh Konoha, vẻ mặt căng thẳng, cứ như thể đang chờ đợi một câu trả lời mà chính mình cũng vô cùng sợ hãi.
Ai mới là kẻ đã cướp đi mối tình quý giá của Kai?
Ai mới là kẻ phải mang tội với cậu ấy?
Giữa bầu không khí căng thẳng lạnh tanh ấy, anh Konoha lặng lẽ tiếp tục nói.
"Chúng ta hãy cùng sắp xếp lại, để xem Kai đã nói với ai những gì, theo thứ tự nào.
Đầu tiên là điều mà Kai đã hỏi thầy Oshinari: 'Không biết Hitomi có muốn xem phim... hôm ấy không nhỉ?'... Đương nhiên lúc này cậu ấy chưa nói chuyện với Fuyushiba.
Tiếp theo là cuộc trò chuyện giữa Kai và Fuyushiba. 'Hitomi... định làm gì hôm Giáng sinh?' 'Tôi chưa quyết. Còn Kai?' 'Đi xem phim... với Ryosuke' 'Chắc thầy chả xem cái phim ấy đâu' Tại thời điểm này Kai đã quyết định sẽ đi xem phim với thầy, và cũng đã có lời hứa với Fuyushiba nữa."
Hitomi thét lên, như không thể chịu nổi gánh nặng đè ép trong lòng.
"Tại vì tôi ép cậu ấy mà! Kai không có tiếng nói gì trong việc này cả! Từ đầu cậu ấy đã định đi với thầy..."
Đến đây anh Konoha lặng lẽ ngắt lời cậu ấy.
"Không phải vậy. Kai đã hỏi lại Hinosaka để nắm chắc dự định của Fuyushiba. 'Này... Giáng sinh, cậu tính đi đâu với Hitomi chưa?'... Chắc là vì thầy Oshinari nói 'Em ấy bảo Giáng sinh có hẹn với Hinosaka rồi' đây mà. Nếu như không có ý định rủ Fuyushiba thì chẳng có lý do gì phải đi hỏi cái chuyện ấy cả. Chắc hẳn từ đầu cậu ấy đã có ý định rủ cả Fuyushiba và thầy cùng đi."
"!"
Mắt Hitomi trợn trừng. Thầy Oshinari ngẩn người hỏi lại.
"Cả hai ư...?"
Anh Konoha gật đầu quả quyết.
"Vâng. Đó chính là đáp án có khả năng cao nhất. Nhưng bình thường Kai luôn luôn xem phim một mình, chắc hẳn phải có lý do để em ấy muốn đi cùng hai người. Tại sao lại phải tất cả cùng đi? Cậu ấy muốn cho hai người xem cái gì trong phim? Manh mối mà Kai để lại là cô bé muốn trở thành cây, và tuyết rơi trong rạp phim... Trong những phim ra rạp thời gian này, chỉ có một tác phẩm thỏa mãn cả hai điều kiện trên..."
Anh Konoha điều khiển máy tính dưới tay mình. Có một âm thanh vang lên, và trên màn hình hiện lên hình ảnh bầu trời xanh ngắt. Nổi bật trên đó là dòng tựa đề màu trắng...
"Tựa như bầu trời xanh."
Chính là tựa đề mà tôi đã gặp nhiều lần trên màn hình rạp chiếu, và trên đĩa DVD. Nhưng trong phim này làm gì có cảnh tuyết...
"Chúng ta hãy cùng xem thứ Kai đã muốn hai người chứng kiến nhé."
Trong căn phòng tối đen như nửa đêm, bộ phim bắt đầu.
Giai điệu piano trong trẻo.
Một cậu bé và cô bé học trung học.
Phòng học buổi sáng chỉ có hai người.
Cậu bé đang ngồi trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, kế tiếp câu chuyện đang viết dở, còn cô bé thì ngồi xổm trên ghế, chống khuỷu tay lên bàn và gối cằm lên bàn tay. Cô vui vẻ lắng nghe những điều cậu bé nói, với ánh mắt chăm chú như một chú chó con.
Tên của cậu bé là Hatori. Còn cô bé là Itsuki.
Cả hai là những người bạn thân thiết từ thuở nhỏ, Itsuki luôn ủng hộ ước mơ trở thành tiểu thuyết gia của Hatori. Bởi vì cô bé mê Hatori như điếu đổ. Chỉ cần được ở bên cậu ấy, thế giới của Itsuki đã ngập tràn ánh sáng.
Dù đã xem biết bao nhiêu lần, nhưng trái tim tôi vẫn xốn xang khi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Itsuki trong tinh yêu với Hatori. Mỗi khi Hatori cười với cô bé, khuôn mặt của Itsuki cũng nở một nụ cười rạng rỡ, cảm giác chua chua ngọt ngọt cứ như vừa phồng má nuốt trọn một quả chanh ngâm mật ong vậy.
Một khung cảnh rạng rỡ.
Hai con người tâm đầu ý hợp.
Cảnh bên chiếc xà đơn trong ánh hoàng hôn mà tôi cực kỳ thích.
Hadzumi Rise trong vai Itsuki đắm mình trong ánh hoàng hôn màu đỏ cam, vẫn mặc nguyên đồng phục xoay tròn biết bao nhiêu vòng. Cô bé treo ngược mình trên chiếc xà, cất tiếng gọi Itsuki.
"Nhìn này, Hatori. Lúc tớ làm thế này, Hatori cũng bị lộn ngược đó!"
Hatori đưa mặt lại gìân Itsukỉ vẻ trêu chọc, cứ như một chú mèo tinh quái. Itsuki trợn tròn mắt bối rối - chẳng lẽ cậu ấy sẽ hôn mình ư!? - nhưng rồi Hatori chi nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi cô bé. Rốt cuộc Itsuki mặt mày đỏ lựng, suýt thì rơi từ trên xà xuống. Giữa khung cảnh trong sáng của mùa hè, những tháng ngày thơ ngây của cặp đôi cứ từ từ hiện lên như thế.
Hitomi và thầy nhìn chằm chằm vào màn hình. Cả hai đều nắm chặt bàn tay, khuôn mặt nhăn lại vì khó chịu. Ngay cả trong những cảnh nhẹ nhàng cũng không ai nở nụ cười. Đến mức tưởng như thở ra cũng là điều khó nhọc. Nhưng cả hai vẫn như bị hớp hồn, chăm chú xem không chớp mắt.
Tại sao Kai lại muốn đi xem phim này dịp Giáng sinh nhỉ?
Có phải cậu ấy muốn rủ cả thầy và Hitomi đi như lời anh Konoha nói không? Bộ phim sẽ làm "tuyết rơi" mà Kai nói đến, có thực sự là phim này không vậy? Khuôn mặt trông nghiêng của anh Konoha đứng cạnh màn chiếu hiện ra theo ánh sáng lập lòe từ bộ phim. Ánh mắt có phần buồn bã mà xa xăm ấy cũng đang nhìn về phía màn hình.
Anh Konoha, thực ra anh đang nghĩ gì vậy?
Sắp đến cảnh Itsuki nói "câu đó" rồi.
Là buổi sáng Chủ nhật. Dưới bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, tại quảng trường thành phố nơi có những cây cổ thụ khổng lồ, cô bé đang chờ Hatori tới. Nhưng mãi mà không thấy cậu ở đâu, Itsuki bắt đầu lo lắng.
Mới hôm trước hai đứa vừa mới cãi nhau xong, nên Itsuki bắt đầu rơm rớm nước mắt - hay là Hatori không đến thật rồi? Cô bé buồn bã cúi đầu, những giọt nước long lanh trong đôi mắt. Đúng lúc ấy Hatori nhẹ nhàng vươn tay từ đằng sau, đột ngột che mắt cô. Itsuki giật bắn mình. Còn Hatori thì thầm.
"Itsuki nghe tớ hỏi nè. Lớn lên cậu muốn làm nghề gì?"
Trước câu hỏi đột ngột ấy, Itsuki luống cuống không biết trả lời sao.
"À, ừm, ờ... Tớ muốn trở thành một cái cây."
Hatori thở hắt ra, ôm bụng phá lên cười ngặt nghẽo. Itsuki ngượng chín mặt. Rồi Hatori trìu mến chìa tay về phía cô bé, và Itsuki ngượng ngùng rụt rè nắm lấy. Rồi hai đứa trẻ nắm tay nhau bước đi hòa vào dòng người tấp nập.
Người người cứ nối tiếp nhau đi. Trong đám đông ấy bỗng hiện lên hình bóng một cậu con trai đội mũ che kín mắt, còn đeo khuyên tai nữa. Cậu nhỏ bé đến mức chỉ lọt thỏm trong một góc màn hình.
Người đó là...
Thầy Oshinari và Hitomi nhổm hẳn dậy. Chỉ đơn giản là một hình ảnh mờ nhạt thoáng qua, người xem phim bình thường hẳn sẽ không để ý, hoặc nếu nhìn thấy thì cũng sẽ quên ngay. Bộ phim dừng lại ngay khung hình ấy. Chắc là do anh Konoha điều khiển rồi. Cậu con trai đội mũ dần dần, dần dần được phóng to lên, đến mức mờ hẳn đi chiếm toàn bộ màn hình, rồi sau đó bộ phim tiếp tục ở chế độ quay chậm.
Rõ ràng cậu con trai đang nhìn về màn hình và... mỉm cười, dù chỉ một chút thôi. Đó rõ ràng là hình dáng của một nụ cười... một nụ cười dịu dàng và hạnh phúc không thua gì nụ cười của Itsuki cả...
Đôi khuyên tai hình bông tuyết cậu ấy đeo hai bên tai khẽ rung rinh.
Kai ơi!
Tôi vô thức hét lên trong tâm trí. Hitomi đưa cả hai tay lên che miệng. Thầy đặt tay lên cặp kính. Màn hình không quay chậm và phóng to nữa, lại trở về bình thường. Và Kai cũng biến mất, thay vào đó là bóng lưng Hatori và Itsuki đang nắm tay nhau đi giữa dòng người. Hatori đi về phía trước một chút, còn Itsuki phải cố gắng hết sức mới theo kịp.
Một thứ gì đó trăng trắng, mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống từ trên bầu trời xanh ngăn ngắt... là lông vũ.
Trông chúng không khác gì những bông tuyết.
Những bông tuyết trái mùa tràn ngập giữa bầu trời xanh trong.
Hai đứa trẻ giơ cánh tay vẫn nắm chặt lên hứng lấy. Bốn bề phủ đầy món quà màu trắng xóa.
Đây là Nỗi lòng của Kai...
Thầy Oshinari lấy thứ gì đó ra từ trong túi áo, đặt lên lòng bàn tay. Đó là một đôi khuyên tai hình bông tuyết sáng lấp lánh. Giống hệt đôi hồi nãy Kai đeo trên tai...
Trên màn hình lại hiện lên bóng lưng hai người. Giữa cơn mưa lông vũ trắng tràn ngập, hình ảnh ấy cứ nhỏ dần, nhỏ dần rồi dừng lại.
Thầy Oshinari bần thần nhìn đôi khuyên tai trong lòng bàn tay. Anh Konoha ra đứng trước màn hình.
"Khi còn sống, Kai đã từng nói như thế này. 'Nếu như có thể tin tưởng ai đó bằng cả trái tim... Thì có lẽ em cũng sẽ mỉm cười...' . Rồi cậu ấy sẽ làm cho tuyết rơi giống như chàng người kéo trong Edward Scissorhands...
Và câu trả lời chính là khung hình vừa rồi.
Kai đã làm thêm ở phim trường với tư cách diễn viên quần chúng, và để lại thông điệp như thế."
Đúng lúc ấy Hitomi òa khóc. Thầy Oshinari cũng run run nắm lấy những chiếc khuyên tai, khuôn mặt méo mó. Anh Konoha nói tiếp.
"Không biết thông điệp của Kai để lại là dành cho ai đây?"
Cả hai người đột ngột giật mình. Anh Konoha nhẹ nhàng đặt câu hỏi.
"Là thầy Oshinari chăng? Hay là Fuyushiba?"
Rồi anh đầy tự tin đưa ra câu trả lời.
"Không phải vậy, Kai không phải muốn gửi thông điệp đến chỉ một ai trong hai người, mà có lẽ là cả hai. Rằng bản thân không muốn 'độc chiếm' thầy, hay là 'độc chiếm' Fuyushiba, mà chỉ muốn được sống vui vẻ cùng với cả hai người.
Chẳng phải Kai đã nói rằng muốn trở thành Tôi trong Nỗi lòng sao? Tại sao không phải là K, hay là cô Tiểu thư, mà lại là Tôi? Có lẽ là bởi vì Tôi là con người duy nhất trên thế gian này được phép tồn tại bên cạnh cả Tiên sinh và Tiểu thư. Từ thông điệp mà Kai để lại, em đã tưởng tượng ra như thế."
Tôi nhớ lại nụ cười chiếm toàn bộ màn hình của Kai. Đôi môi mỏng manh ấy đã nhẹ nhàng, ngượng ngùng nhếch lên một chút. Những chiếc khuyên tai tuyệt đẹp hình bông tuyết khẽ rung rinh nơi thùy tai. Nụ cười ấy gợi cho tôi nhớ về lần duy nhất Kai chủ động bắt chuyện với tôi hồi ba năm trước, về cậu con trai đỏ ửng bên dưới mắt, thì thào hỏi tôi Giáng sinh đã định đi đâu với Hitomi chưa.
"... Thật à?"
Cậu ấy hỏi lại lần nữa.
"Ừm."
Nhìn thấy tôi gật đầu, Kai đã thở phào nhẹ nhõm, và nói với tôi.
"Cảm ơn nhé."
Ngay bây giờ, trên màn hình trong trái tim tôi, Kai ngày ấy vẫn mỉm cười. Kai muốn trở thành "Tôi", bởi vì với cậu ấy, thầy Oshinari chính là Tiên sinh, còn Hitomi chính là cô Tiểu thư. Tôi hoàn toàn tin rằng đối với Kai, cả thầy lẫn Hitomi đều quan trọng như nhau, đúng như anh Konoha đã tưởng tượng. Có vậy thì cậu ấy mới muốn rủ cả hai người đi xem phim Giáng sinh.
Bởi vì cậu ấy muốn hai người đó hiểu được thông điệp mà mình muốn truyền tải. Rằng khi ở bên thầy và Hitomi, cậu ấy có thể tươi cười vui vẻ đến như thế này. Vì hai người ấy mà Kai đã muốn dành tặng một món quà bằng cả trái tim mình. Cậu ấy đã đeo đôi khuyên tai vào hai bên tai trái phải, và làm tuyết rơi trắng xóa.
Giọng nói của anh Konoha dần hòa vào không khí tĩnh lặng của căn phòng.
"Em nghĩ rằng Kai chưa bao giờ hận thù, hay căm ghét hai người cả. Bởi vì chưa từng có ai có thể thật sự coi là đã 'phản bội' cậu ấy. Tội ác trong tâm trí thầy và Fuyushiba thực chất không tồn tại. Chắc chắn vấn đề ở đây không phải là ai đúng ai sai, và không ai phải đơn độc gánh chịu trách nhiệm về cái chết của Kai cả. Nếu như có thứ gọi là trách nhiệm đó, thì thầy và em ấy sẽ phải cùng nhau gánh vác."
Trên màn hình, cậu bé và cô bé nắm chặt tay nhau. Những bông tuyết lông vũ màu trắng tô điểm xung quanh hai người. Đứng bên cạnh tôi là Hitomi đang im lặng, nước mắt lưng tròng. Kai đã không còn nữa. Sự thật phũ phàng ấy chợt ập đến, xé nát một con tim không còn có thể tự lừa dối bản thân được nữa.
Kai chỉ nguyện ước được ở cùng bên những người mình yêu thương, nhưng ngày hôm ấy cậu đã bị cả hai người "cự tuyệt", rốt cuộc phải chết trong nỗi cô đơn.
Cậu chỉ là người thừa thôi.
Lòi nói ấy đã như mũi tên bắn ra mất rồi.
Thầy Oshinari nắm chặt đôi khuyên tai bằng cả hai tay, rồi áp lên đầu. Một giọng nói vô hồn đến rùng mình thoát ra từ đôi môi khô ráp của thầy.
"Nhưng tôi phải gánh vác làm sao đây? Kai đã chết rồi, làm sao có thể đảo ngược được..."
Hitomi đang nhìn màn hình khóc đột ngột quay ngoắt về phía thầy. Nhìn thấy dáng hình đã chìm xuống đáy sâu tuyệt vọng của thầy, sắc mặt cậu ấy tái xanh thấy rõ, cả môi, vai và hai tay đều run rẩy. Thầy và Hitomi phải gánh vác cùng một nỗi đau. "Làm sao có thể đảo ngược được...", lời thầy rên rỉ cũng như một câu thần chú trói buộc cậu ấy. Và thầy lại nói tiếp bằng một giọng vừa trầm vừa thều thào.
"Đến cả Tiên sinh trong Nỗi lòng cũng chỉ biết đau khổ tột cùng... hối hận, rồi tuyệt vọng... sống không ra thể thống con người... và rồi cuối cùng cũng chỉ còn đường chết đi... Có lẽ... tôi cũng nên chết đi chăng?"
Hitomi trợn tròn mắt cứng đờ như người bị đóng đinh lên cây thập giá. Chúng ta sẽ không bao giờ được tha thứ... - ý nghĩa ẩn sau lời thầy nói như đóng một dấu ấn của tội đồ vào tim Hitomi.
Lúc ở trên sân thượng thầy cũng nói những điều tương tự. Lần đó là cố ý, còn lần này là vô ý, nhưng lần nào cũng đẩy Hitomi vào đường cùng! Lại còn làm tổn thương cậu ấy! Từ cổ họng đến tận đỉnh đầu tôi nóng ran, tôi đứng phắt dậy thét lên với thầy.
"Thầy đang nói chuyện vớ vẩn gì thế hả! Đừng có lấy Nỗi lòng của Souseki ra mà biện hộ cho bản thân mình!"
Thầy ngẩng mặt lên. Cả Hitomi lẫn anh Konoha cũng nhìn tôi kinh ngạc. Tôi mạnh dạn bước tới đứng sừng sững trước mặt thầy. Nhìn sắc mặt thầy tiều tụy đến mức tưởng như là một ông già trăm tuổi chứ không phải một người đàn ông mới trạc tuổi ba mươi, thầy ngước mắt lên nhìn tôi với vẻ yếu đuối và đầy đau khổ, vẫn ngồi mấp mé trên chiếc ghế. Còn tôi lừ lừ nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, bằng tất cả sự giận dữ đang cuộn trào trong ruột gan.
"Khi Kai nói muốn trở thành nhân vật Tôi, ngoài việc cậu ấy muốn được ở bên thầy và Hitomi, chẳng phải cậu ấy còn muốn có thể hiểu được trái tim thầy nữa sao!? Chẳng phải là cậu ấy muốn được trở thành người đầu tiên thầy thổ lộ mỗi khi phiền lòng hay bối rối, muốn được giúp sức cho thầy sao... Kai muốn trở thành một con người như thế đối với thầy, chẳng lẽ không phải vậy?"
Tôi hiểu rõ đến đau lòng cảm xúc của thầy, một con người tuyệt vọng vì những tội lỗi không thể nào chuộc lại. Nỗi ăn năn, suy sụp vì đã khiến cho Kai, một chàng trai đã mở rộng cả trái tim, còn để lại cả thông điệp cho mình, phải chết trong cô độc. Chắc chắn nỗi đau ấy phải giằng xé thầy từng phút, từng giây trên cuộc đời này. Chắc chắn thầy Oshinari cũng đã chìm đắm trong màn đêm vô tận, vật lộn với khổ đau như vị Tiên sinh trong Nỗi lòng. Chắc chắn Kai không bao giờ muốn thầy phải thu mình lại vì sợ hãi và khốn khổ cùng cực! Chắc chắn đó không phải là điều Kai mong ước! Một chàng trai đã tươi tắn mỉm cười đến như thế, cho dù có chết trong cô độc vì bị thầy phản bội, cũng không thể nào mong muốn một điều kinh khủng đến thế được!
"Em nghĩ có lẽ K cũng chỉ chờ đợi Tiên sinh thổ lộ với mình về tình cảm dành cho Tiểu thư thôi. Giá như chỉ cần như thế... thì có lẽ mọi chuyện đã ổn thỏa. Giá như Tiên sinh tin tưởng K, nói cho anh biết được sự thật, thì cho dù không thể yêu thương Tiểu thư, tính mạng K vẫn sẽ được an toàn. Ngay cả sau khi K ra đi, vẫn còn những con người quan tâm lo lắng cho Tiên sinh... Giá như ông không ủ dột gặm nhấm đau thương một mình... Thì có lẽ Tiên sinh cũng đã không phải chết!"
Tôi vừa nói vừa lắc đầu quầy quậy, cố nuốt ngược những cảm xúc đang chực trào lên ngược vào trong tâm hồn mình.
"Mà biết đâu được, có khi trong cuốn tiểu thuyết mà Natsume Souseki đã viết, việc Tiên sinh chết đi lại xảy ra rấttt, rấttt, rấttttttt lâu sau khi Tôi đọc hết bức thư, và kết quả là Tôi đã đến cứu kịp ông thì sao ạ!?"
Cổ họng tôi đau quá. Hai mắt cũng khô khốc đau râm ran như bị kim chích, đầu ong ong như bị lấy búa đập từ bên trong. Nhưng bây giờ cho dù cổ họng có rách toang, máu có trào ra từ hốc mắt, đầu nổ tung thì tôi cũng chẳng quan tâm nữa.
"Giá như Tiên sinh không chịu đầu hàng... giá như ông quyết vẫy vùng để thay đổi hiện tại... thì biết đâu câu chuyện đã có gì đó khác đi!"
Dường như thầy không hiểu những gì tôi đang nói. Lông mày thầy cụp xuống đến đáng thương, thầy vừa cố chịu đựng cơn đau vừa nhìn tôi. Nếu như bây giờ tôi ngoảnh mặt đi thì có lẽ thầy sẽ sụp đổ trước sức nặng của nỗi tuyệt vọng trên lưng mất thôi, nên tôi càng kiên quyết nhìn thẳng vào mắt thầy.
"Thầy Oshinari đã nói rằng quan hệ giữa thầy, Kai và Hitomi có một điểm khác biệt rất lớn so với Nỗi lòng phải không? Thầy nói đúng đấy ạ! Khác ở chỗ thầy vẫn còn đang sống! Thầy vẫn đang tồn tại, ngay bây giờ, ngay tại đây!"
Tiên sinh đã nói rằng muốn được tin tưởng một ai đó, dù chỉ một người thôi, trước khi ra đi. Vì vậy mà ông đã gửi bức di thư dài, rất dài đến cho Tôi. Để thú nhận rằng bản thân cô đơn đến vô cùng. Để tự hỏi bản thân rằng liệu có phải mình đang đi cùng con đường với K? Nhưng chính vì vậy mà tôi không muốn ông lại giống như K, để người vợ ở lại một mình. Bởi vì như thế là sai lầm! Là hèn nhát!
Cho dù Natsume Souseki có khắc họa Tiên sinh chân thực đến đâu, cho dù có muốn chúng tôi đồng cảm đến đâu, dù cho ông có cố khẳng định "Đây là con người. Con người là một sinh vật cô đơn." thì tôi vẫn sẽ không bao giờ chấp nhận. Tôi sẽ ăn thua đủ với đại văn hào này!
"Thầy Oshinari vẫn còn đang sống! Vì vậy nên cho dù có phải ôm lấy nỗi cô đơn, dù cho có bị tổn thương, thầy vẫn có thể tiến về phía trước. Chẳng ai có thể thay đổi những gì đã xảy ra cả. Có lẽ con người thực sự là những sinh vật buồn bã, ngập tràn cái tôi và vô dụng hết mực... Có lẽ loài vượn còn có trái tim quý giá hơn con người gấp trăm lần, nhưng chính vì thế nên không ai được phép nghĩ rằng 'Hết cách rồi'! Không ai được lấy nỗi buồn và sự yếu đuối ra làm cái cớ biện hộ cho bản thân..."
Tôi hò hét thật lực đến mức ho sù sụ. Nhìn ánh mắt vẫn tối đen của thầy, tôi thấy dạ dày mình như sắp bị xé tan ra vì bất lực. Một vực thẳm đen ngòm cứ lan rộng trong tâm hồn thầy. Một màn đêm không lối thoát. Phải làm sao tôi mới có thể chạm đến thầy đây?
Phải làm sao để tiếng nói của tôi đến được với thầy, người đang mắc kẹt dưới vực sâu thăm thẳm?
"Em đã băn khoăn rất nhiều... tại sao một câu chuyện đen tối đến mức này, lại được Natsume Souseki viết ra trong khi đang chống chọi với bệnh thần kinh và bệnh loét dạ dày?
Tại sao một câu chuyện nặng trĩu và khó thở đến như thế, lại vẫn được bày đầy ở góc "Sách nên đọc" mỗi khi đến kỳ nghỉ hè, và đến tận trăm năm sau người ta vẫn không quên?
Từ trước đến giờ em chưa bao giờ yêu thích mấy câu chuyện quá u ám hay phức tạp. Nhưng em nghĩ rằng mỗi người đều sẽ có lúc phải nhìn thẳng vào nỗi lòng của chính mình. Dù có cô đơn đến mấy, thảm hại đến mấy, khổ sở đến mấy, dù cho bản chất con người là như thế, dù cho không biết phải làm sao, thì vẫn phải dứt khoát đối đầu.
Em nghĩ ngay cả Souseki cũng đã nhìn thẳng vào bản thân như thế để viết ra tác phẩm này đấy ạ.
Ông đã cố theo đuổi thuyết 'tắc thiên khứ tư', vứt bỏ ham muốn bản thân để sống theo các quy luật tự nhiên, nhưng rốt cuộc trái tim con người vẫn bị nhem nhuốc bởi cái tôi, vẫn chìm đắm trong sân si đến vô chừng, và cuối cùng chỉ toàn là tuyệt vọng, có lẽ đến cả Souseki cũng không thể nào thoát khỏi vòng tuần hoàn ấy.
Nhưng ông vẫn chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là tiến lên."
Cả Hitomi và anh Konoha đều giống như tôi, nín thở theo dõi phản ứng của thầy. Một nỗi buồn thương lặng lẽ lan ra trong đôi mắt thầy. Là ánh mắt của một người đã bỏ cuộc và đang đón nhận tất cả, trong đó có cả những lời nói của tôi. Nhìn vào ánh mắt ấy, đến tôi cũng chợt thấy buồn theo, lại càng cảm thấy bẽ bàng, rốt cuộc nhìn thấy tôi dường như đã nói hết những điều phải nói, thầy lặng lẽ mỉm cười.
Đó là nụ cười của một người lớn đang nhìn đứa trẻ con không biết vâng lời.
"Ôi, em nói thì hay lắm."
Lời nói nhẹ nhàng của thầy như một cơn đau nhói chạy qua lồng ngực tôi.
"Cách sống như vậy mới thật là cao quý, xinh đẹp làm sao. Nhưng mà Hinosaka này, em vẫn chưa biết nỗi buồn thực sự là gì. Em đã bao giờ phải chia lìa với một người quý giá, hay mất đi thứ vô cùng quan trọng vì sai lầm của chính bản thân chưa?"
Tôi nghẹn lời.
Nỗi buồn thực sự ư?
Tôi chưa bao giờ biết đến nó. Vì vậy nên tôi không thể nào phản biện lại thầy, một người đã biết buồn là gì. Những cảm xúc âm ỉ cứ tràn ngập trong lòng tôi, nhưng không thể nào nói nên lời. Cổ họng tôi nóng như sắp rách toang ra. Tôi muốn nói gì đó, nhưng không nghĩ ra nên nói điều gì. Đối với thầy - người đã mất đi Kai - mọi triết lý ngọt ngào đến mấy cũng chỉ là sáo rỗng mà thôi.
Thầy quay mặt về phía màn hình, nheo mắt nhìn chằm chằm Hatori và Itsuki đang nắm tay nhau đi giữa những chiếc lông vũ đang rơi. Một ánh mắt tràn đầy cay đắng. Rồi thầy cười buồn bã.
"Hiện thực... không bao giờ đẹp đẽ và đơn giản như trong phim đâu. Rồi em cũng sẽ hiểu mà thôi."
Lời thầy nói xuyên vào trong lòng tôi lạnh ngắt. Thế giới này, thật tối tăm và buồn bã...
Đúng lúc ấy, có tiếng ai dõng dạc vang lên phá tan sự im lặng.
"Đúng vậy ạ. Chính xác như những gì thầy nói."
Anh Konoha nhìn thầy Oshinari bằng ánh mắt chững chạc.
"Đằng sau câu chuyện của Itsuki và Hatori ở ngoài hiện thực này, còn tồn tại cả tuyệt vọng, đau đớn, phản bội và than khóc."
Không có một chút do dự nào trong cả ánh mắt và giọng nói của anh Konoha. Thầy Oshinari đưa tay lên làm bộ chỉnh mắt kính, nét mặt như đang nhìn một thứ gì không thể nào hiểu nổi.
Tôi cũng chẳng hiểu lý do tại sao tự nhiên anh Konoha lại nói vậy nữa. Itsuki và Hatori ở hiện thực là sao? Ý anh là gì? Nhưng lồng ngực tôi run lên khi thấy ánh mắt nhìn thẳng của anh Konoha. Người con trai với gương mặt dịu dàng hơi giống con gái ấy đang nghiêm nghị đối đầu với thầy Oshinari.
"Itsuki đã lỡ nói những lời nông cạn và tàn ác để rồi làm tổn thương Hatori, vì thế mà Hatori đã thầm căm ghét Itsuki suốt một thời gian dài. Đến mức mà cậu đã muốn cướp đi tất cả mọi thứ xung quanh Itsuki ngoại trừ chính mình, để có thể tuyệt đối chi phối Itsuki, và giả như điều đó không thể thành hiện thực thì cậu sẽ khắc vào tim cô bé một nỗi tuyệt vọng không bao giờ nguôi ngoai...
Đến mức mà cả khi thân thể đã chằng chịt những vết thương, bị thiêu sống trong lửa đỏ, đến cả khi không còn có thể bước đi trên đôi chân mình được nữa, cậu ta vẫn căm ghét Itsuki, cho đến tận xương tủy."
Một nỗi đau da diết hiện ra trong mắt anh Konoha. Nỗi đau ấy sống động đến mức hằn sâu vào trong lồng ngực tôi, bóp nghẹt hơi thở của tôi. Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy ạ? Anh Konoha?
Tựa như bầu trời xanh là câu chuyện tươi sáng và sảng khoái như bầu trời ngày nắng đẹp cơ mà...
Nhưng anh Konoha vẫn nói như thể Hatori và Itsuki thật sự có tồn tại, và anh đã được chứng kiến họ ngay trước mắt mình.
"Cho dù căm ghét Itsuki đến như thế, nhưng trong lòng cậu còn ấp ủ một tình yêu dành cho cô mãnh liệt không kém gì nỗi hận thù ấy, và vì vậy cậu đã mong muốn hai người sẽ cùng bị hủy diệt bên nhau. Cả hai đều là những cảm xúc thật sự của Hatori, nhưng chính vì vậy mà cậu lại càng bị tổn thương... Itsuki cũng chịu đi theo Hatori, vì nỗi tuyệt vọng và còn để chuộc tội."
Không lẽ, anh đã thực-sự-thấy-họ rồi sao? Suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi ấy đột ngột hiện ra trong tâm trí tôi, làm cho sống lưng tôi như bị điện giật.
"Em nghĩ anh Konoha sẽ thích lắm đấy. Không khí trong phim rất giống với câu chuyện mà anh Konoha đang viết..."
Cái tên mà tôi đã nghĩ tới khi đó. Ánh mắt của anh Konoha lặng lẽ nhìn tôi. Chẳng lẽ, không thể nào...
Thầy Oshinari ngắt lời anh Konoha.
"Em Inoue, có kể mấy chuyện tưởng tượng đó thì cũng có ý nghĩa gì đâu."
Tôi nín thở tập trung quan sát, và anh Konoha lặng lẽ trả lời.
"Không phải đâu, đây không phải là tưởng tượng, mà là 'hiện thực'. Những điều em đang kể đều là những gì đã xảy ra với Hatori và Itsuki trong thực tế."
"Sao mà em biết được cơ chứ? Chỉ là con người trong phim thôi mà."
Trống ngực tôi dồn dập đến đỉnh điểm. Anh Konoha dõng dạc nói.
"Bởi vì tôi chính là Inoue Miu."
Hơi thở của tôi nghẹt lại trong cổ họng. Cái tên mà anh vừa nói ra, mọi nữ sinh trung học ba năm trước đều biết cả. Mới mười sáu tuổi đã giành được giải tác giả mới trên tạp chí tiểu thuyết với tác phẩm đầu tay của mình, được người ta gọi là thiên tài... Chính là tác giả của Tựa như bầu trời xanh!
Inoue Miu chính là anh Konoha sao!?
Những sự kiện chưa có lời giải thích trong quá khứ cứ dần trở lại theo dòng ký ức của tôi, tất cả dẫn đến một sự thật cuối cùng. Chắc chắn từ trước tôi cũng đã có những linh cảm rồi.
Tại sao một học sinh cấp ba như anh Konoha lại có thể qua lại với nhà xuất bản? Tại sao anh ấy lại nói chuyện thân mật với bác Sasaki? Tại sao trên tạp chí tiểu thuyết của nhà xuất bản Kunpusha lại có đăng dài kỳ tiểu thuyết của anh Konoha, mặc dù giấu tên tác giả?
Tác giả của Tựa như bầu trời xanh cũng không công khai bất cứ lý lịch cá nhân nào, chỉ có lời đồn người đó là một cô gái. Một tiểu thư giàu có, nhưng vì sức khỏe yếu nên phải dưỡng bệnh, và còn cực kỳ xinh đẹp nữa. Tất cả đều mong chờ tác phẩm thứ hai của cô(?), nhưng rốt cuộc Inoue Miu không công bố một tác phẩm tiếp theo nào cả, chỉ lặng lẽ biến mất đi như thế.
Nhưng có lần tôi đã nghe mấy đứa trong câu lạc bộ hợp xướng, đang phát cuồng truyện Cô gái văn chương đang in dài kỳ nói thế này. "Hình như mình từng đọc truyện giông giống thế này ở đâu rồi thì phải"...
Cô gái văn chương chính là tác phẩm thứ hai của Inoue Miu! Bởi vì anh Konoha chính là Inoue Miu!
Cả thầy lẫn Hitomi đều ngẩn người. Anh Konoha kể lại câu chuyện của Itsuki và Hatori một lần nữa, trong ánh mắt vẫn không một chút do dự.
"Tựa như bầu trời xanh được viết ra dựa trên hình mẫu là tôi và người bạn thân thuở nhỏ. Tôi là Itsuki, còn cô bạn đó chính là Hatori. Chẳng biết tự bao giờ tôi đã làm cho trái tim cô ấy tan vỡ. Chính vì viết ra cuốn tiểu thuyết ấy, mà tôi đã phải chứng kiến người con gái quan trọng nhất nhảy từ sân thượng trường ngay trước mắt mình."
Hatori... nhảy từ sân thượng xuống?
Một nỗi đau sắc lẻm hiện lên trong mắt anh Konoha. Khuôn mặt anh nhăn lại như thể nhớ lại ký ức khi đó. Nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng vào mặt thầy. Và giọng nói cũng không một chút run rẩy.
"Kỳ diệu thay, cô gái ấy đã bảo toàn được tính mạng, nhưng đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi, và từ đó tôi cũng trở thành hikikomori, giam mình ru rú trong phòng. Tôi trùm chăn quá đầu giữa căn phòng chỉ toàn bóng tối ấy, bị những cơn đau đến ngạt thở hành hạ, ngày nào cũng tự hỏi bản thân mình đã làm gì mà phải chịu một số phận khủng khiếp thế này.
Tôi không còn có thể bước đi trong ánh sáng được nữa. Không còn có thể nói chuyện với ai nữa. Tôi liên tục cầu mong được biến mất đi khỏi cõi đời này. Nhưng rồi lại tuyệt vọng vì điều đó là không thể. Chỉ còn biết than khóc không biết bóng đêm này sẽ còn đằng đẵng đến bao giờ, cứ thế ngày qua ngày.
Đến cả sau khi gặp lại cô ấy, những gì chờ đợi tôi vẫn chỉ là nỗi tuyệt vọng còn sâu thẳm hơn thế. Những sự thật tôi không muốn biết tới cứ liên tục được hé lộ, tất cả những gì tôi tin tưởng đều sụp đổ, những gì xinh đẹp đều bị hoen ố và đen tối, cứ như thể toàn thân tôi đang bị xé tan ra.
Tôi đã nghĩ rằng không thể nào có một nỗi đau đến như thế.
Tôi không thể nào chịu đựng được nữa! Không thể nào đứng thẳng được nữa rồi!"
Tôi cảm thấy một áp lực khủng khiếp từ ánh mắt của anh Konoha, từ những điều mà anh đang nói.
Tôi chưa có dịp đọc bản tiểu thuyết của Tựa như bầu trời xanh. Nhưng tôi đã xem phim chiếu rạp và phim dài tập biết bao nhiêu lần, lần nào cũng ngập tràn một cảm giác dịu dàng và trong sáng. Trong câu chuyện hoàn toàn không có kẻ xấu nào, ai cũng có điểm tốt đẹp và đáng yêu, ai cũng biết quan tâm đến người khác, và nhân vật chính Itsuki thật lòng yêu Hatori, người bạn thân từ nhỏ của mình. Hatori cũng vững bước đi thẳng đến ước mơ của mình, là một cậu con trai tỏa sáng lấp lánh, tuy đôi khi có trêu chọc Itsuki nhưng đến khi thấy Itsuki ỉu xìu là cậu lại cười tươi tắn, đưa tay ra cho cô bé nắm.
Một thế giới hạnh phúc tràn đầy những tình cảm ấm áp.
Nhưng hóa ra ẩn đằng sau thế giới ấy, Hatori lại căm ghét Itsuki ư!? Hatori lại nhảy từ sân thượng trước mắt Itsuki ư!?
Hóa ra sự thực lại là như vậy ư!?
Thầy Oshinari cũng im lặng, nét mặt gượng gạo. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán thầy. Một ánh sáng trong trẻo tỏa ra từ trong mắt anh Konoha.
"Thế nhưng giữa màn đêm đen tối ấy, đã có một bàn tay trắng trẻo của ai đó đưa cho tôi nắm lấy. Nhờ người đó mà tôi đã học được cách thắp lên một ngọn đèn bé giữa bóng đêm."
Giọng anh mãnh liệt và tràn đầy yêu thương. Ánh mắt anh Konoha giống hệt như mỗi khi anh ngồi viết tiểu thuyết bên máy tính xách tay tại phòng câu lạc bộ sau giờ học... ấm áp mà đau thương.
Tôi hiểu ra ngay ai là người đã đưa bàn tay trắng trẻo cho anh Konoha nắm lấy. Ngay cả vào chính lúc này, ai là người có thể nhẹ nhàng lại gần bên trái tim anh Konoha, và nâng đỡ tâm hồn anh? Ai là người có thể thì thầm với anh những lời dịu dàng?
Chắc chắn đó phải là...
"Người đó đã nói với tôi rằng nếu như tôi không tự đứng lên và bước đi, thì câu chuyện của tôi sẽ mãi mãi chấm dứt. Cho dù có đau đớn đến đâu, thì tôi vẫn phải lật sang trang kế tiếp. Rằng nếu như tôi cứ tiếp tục tiến lên, thì một lúc nào đó cả bầu trời đầy sao sẽ mở rộng ra trước mắt..."
Bao nhiêu lời nói, bao nhiêu tưởng tượng mà anh Konoha luôn nói với tôi mỗi khi tôi dường như đã không còn hy vọng... Hóa ra chúng đều là những điều mà anh đã học được, khi đứng lên và bước đi từ trong tuyệt vọng.
Con người ta không bao giờ được phép tự tìm đến cái chết.
Nếu như tiếp tục sống chắc chắn thay đổi sẽ tới.
Ngay cả trong bóng tối dường như không còn lối thoát, vẫn có thể thắp lên ánh sáng.
Chính vì vậy nên giờ đây, cho dù có phải đứng trước vực thẳm, anh vẫn có thể không hề e sợ mà tuyên bố.
"Thầy hãy tiếp tục lật sang trang tiếp theo đi ạ. Hãy tiếp tục tiến về phía trước."
Ánh mắt của thầy đã dao động. Thầy lạc lối không biết thật sự mình có xứng đáng được tha thứ không, khuôn mặt thầy nhàu nhĩ và răng nghiến lại, ngoảnh mặt đi như không thể chịu đựng được.
Anh Konoha hỏi thầy với nét mặt nghiêm nghị.
"Chắc hẳn thầy vẫn phải có một 'sự thật' chưa nói ra chứ ạ? Chính bởi vì phải che giấu bí mật ấy, nên cả thầy lẫn Kai mới phải đau khổ đến mức này, không phải vậy sao?"
Một nỗi đau chợt hiện lên trong ánh mắt thầy.
"... Không có chuyện như thế."
Giọng thầy như bị khàn hẳn đi, run rẩy.
"Thật vậy sao? Thầy đã nói rằng mình chưa từng yêu quý ai cả. Nhưng có phải thầy 'Thật sự chưa từng yêu ai' không?"
Khuôn mặt và đôi vai của thầy lại dao động.
"... Tiên sinh trong Nỗi lòng là một con người 'có thể mở lòng yêu thương người khác, bắt buộc phải có ai đó để yêu thương, nhưng lại không thể ôm lấy người đang ở ngay trong lòng mình'. Thầy Oshinari, không phải thầy cũng là một con người như vậy sao?"
"Không!"
Hơi thở bị đột ngột hắt ra cùng với lời nói làm cho mắt kính thầy mờ đi, thầy lấy những ngón tay đang run lập cập lau đi. Điều làm cho thầy bế tắc bây giờ đã rõ ràng rồi. Chẳng lẽ là thầy đã...
Hitomi cũng nín thở, chăm chú theo dõi từng hành động của thầy.
Thầy cười yếu ớt.
"Ý em là tôi đã từng yêu ai cơ chứ?"
Anh Konoha lập tức trả lời.
"Là một người thầy nghĩ rằng mình không được phép yêu thương. Một người luôn luôn ở bên thầy, mang trái tim giống như thầy, đã từng mất đi thứ quan trọng giống như thầy, đã phải chịu những tổn thương giống thầy, là một người thầy luôn tự răn mình không được phép chạm đến. Chắc chắn sẽ không được thế gian chấp nhận, nếu như thổ lộ những tình cảm ấy thì sẽ bị nhìn bằng ánh mắt hiếu kỳ, phải chịu đựng những đàm tiếu của người đời."
Hitomi nín thở chờ đợi. Thầy nhăn mặt gượng gạo như thể vừa nghe thấy điều gì kỳ lạ lắm vậy.
"Người ở bên tôi chỉ có Kai và Hitomi. Tôi dịu dàng đối xử với Kai chỉ vì tình cảm ích kỷ với thân phận của chính mình, còn quan tâm đến Hitomi chỉ vì em ấy giống với em gái của mình thôi."
"Bởi vì tên của em gái thầy cũng là Hitomi đúng không ạ?"
Khuôn mặt thầy bây giờ méo mó hẳn lại. Trống ngực tôi cũng đập dồn dập. Là người em gái đã mất hồi năm tuổi đó sao? Đeo chiếc kẹp tóc hình con mực nữa? Tên của em gái thầy cũng là Hitomi sao?
Mắt Hitomi trợn tròn. Chắc hẳn cậu ấy cũng chưa biết chuyện này. Một nỗi buồn sâu thẳm hiện ra trên mặt anh Konoha.
"Em xin lỗi. Em đã tìm hiểu một chút về em gái của thầy."
"..."
"Sau khi cha mẹ thầy ra đi vì tai nạn giao thông, em ấy đã đến nhà người bác ở cùng thầy và mất không lâu sau đó. Từ khi sinh ra thể chất em ấy đã yếu ớt, nguyên nhân cái chết là do một lần bệnh phát tác mà không thể chữa trị kịp thời..."
Khuôn mặt thầy Oshinari méo mó. Một biểu cảm đầy căm giận làm người ta phải ái ngại, giống hệt như khi thầy kể chuyện về em gái cho tôi trên sân thượng.
"Vào lúc đó em gái thầy đang ở cùng với người bác là Kosuke."
Cả giọng điệu, ánh mắt của anh Konoha đều trở nền nặng nề và u ám. Thầy cũng từng kể mình đã bị người bác phản bội đến mức không thể nào tha thứ.
"Vào thời điểm trước khi em ấy mất, những người hàng xóm đã nghe thấy tiếng cô bé khóc thét lên... Quần áo cô bé rối bời, trên đầu gối đầy vết xước sát do ngã sấp, còn trên ngực và cổ họng..."
"...!"
Thầy rên rỉ. Anh Konoha cũng dừng nói. Hai vai thầy run lên nhè nhẹ, răng hàm nghiến vào nhau kèn kẹt. Tôi nhớ lại những lời thầy đã thét lên trên sân thượng, cùng biểu cảm đen tối hàn ngập sát khí ấy, và thấy sống lưng mình lạnh toát.
"Đáng nguyền rủa... Khốn nạn... Tại sao... Một đứa trẻ yếu đuối, ngây thơ đến như thế... Sao có thể khốn kiếp đến vậy..."
Không lẽ nào bác của thầy đã...! Không, lúc đó em ấy mới có năm tuổi thôi mà. Và lại còn là cháu của bác ấy, có quan hệ máu mủ nữa...
Mặt Hitomi cũng tái xanh. Những mạch máu dồn lên mắt thầy, thầy thều thào nói tiếp.
"... Đang chơi cùng nhau thì tự nhiên con bé nổi quạu chạy đi mất... Ông bác ấy dám trơ tráo nói với tôi như thế... Em gái tôi là một đứa trẻ rất ngoan, bình thường chỉ ngồi chơi búp bê một mình trong phòng... Gã đàn ông ấy, đến cả Kai cũng không tha..."
Sống lưng tôi đột ngột lạnh toát.
Tại sao thầy lại đến thăm nhà người bác, chỉ một tuần sau khi Kai được nhận nuôi? Không lẽ thầy lo lắng không biết liệu cậu ấy có gặp phải bi kịch giống như em gái mình? Và rồi linh cảm ấy đã đứng, Kai đẩy ông bác ra để vùng chạy, thế là ông ta ngã cầu thang...
Tôi không muốn nghĩ thêm nữa. Có lẽ cả Hitomi cũng đang tưởng tượng giống như tôi, dựa trên những điều mà thầy vừa mới thì thào. Cậu ấy bặm môi, hai tay nắm chặt vào chiếc váy.
Anh Konoha nhìn thầy đang thở khò khè, khó nhọc lấy tay áp lên ngực rồi nói, ánh mắt anh chỉ toàn bóng tối.
"Em cũng đã nghe chị Tamako kể rằng, thầy chỉ bắt đầu bị 'lên cơn' từ sau khi em gái mất."
Đúng là chị Tamako đã từng nghiêm túc nói rằng "Ryosuke vốn không có bệnh ở tim".
"... Mỗi lần nhớ về em gái, tim tôi lại giở chứng như thế. Cứ như là bệnh tật của nó đã chuyển sang cho tôi vậy."
Thầy vừa trả lời vừa ướt đẫm mồ hôi. Rồi thầy cười u ám.
"Thật khốn nạn làm sao, khuôn mặt ông bác đó giống tôi như đúc. Dòng máu của gã đàn ông đó đang chảy trong huyết quản tôi."
Trên bồn rửa mặt nhà thầy không có gương. Thầy cũng từng nói rằng thầy căm ghét những tấm gương. Nước bọt dồn lên trong miệng tôi đắng nghét. Anh Konoha lại hỏi tiếp.
"Thầy rất sợ... trở thành giống như bác của mình phải không? Vì vậy nên thầy không thể nào chấp nhận tình cảm của mình dành cho Fuyushiba. Tên của em ấy lại trùng với em gái của thầy nữa, nên thầy lại càng không muốn mình trở thành loại người giống như ông ta. Em nói đúng không ạ?"
"... Lúc chúng tôi gặp nhau lần đầu, Hitomi mới học tiểu học thôi. Làm sao có chuyện như thế được. Nhưng tôi có để ý đến em ấy vì có tên giống với em gái mình. Đối với tôi, Hitomi luôn luôn chỉ như một đứa em gái, không hề có gì khác."
Thầy vừa trả lời vừa ngoảnh mặt đi, nhịp thở mất tự nhiên.
"Nhưng thầy có làm thêm buổi sáng sớm tại quán đậu phụ trên đường chạy bộ của Fuyushiba phải không? Mấy cái bánh rán Hinosaka được thầy cho rất giống với đồ ở nhà tự làm. Em hỏi mẹ thì được biết là chúng làm từ bã đậu. Còn bánh pudding thì hẳn là từ sữa đậu nành rồi. Lúc em hỏi thử hàng đậu phụ đó thì được biết thầy đã làm thêm ở đó ba năm nay rồi."
"!"
Hai má thầy co cứng lại. Thầy rụt rè liếc mắt nhìn quanh, mím chặt môi, mặt tái xanh không nói được lời nào.
Anh Konoha nói đến hàng đậu phụ à!? Có phải là cửa hàng nằm trên đường tản bộ của con August không? Bởi vì sáng sớm mở cửa thì chỉ có cửa hàng tiện lợi với nhà bán đậu phụ thôi mà. Đàn anh lớp trên bị Hitomi cự tuyệt cũng đã lao đầu vào mua cả đống đậu phụ trong cửa hàng, rồi ăn một loáng hết sạch sành sanh.
Hóa ra món bánh làm bằng bã đậu mà anh Konoha kể với tôi là đến từ cửa hàng đậu phụ sao? Thế không phải thầy đi làm thêm ở hàng bánh kẹo à!? Thực ra thầy làm ở hàng đậu phụ trên đường đến công viên sao? Và thầy đã dõi theo Hitomi dẫn con August đi ngang qua đến ba năm trời?
Ôi, bảo sao thầy biết cả chuyện tôi bị gãy xương phải chống nạng hồi lớp Tám. Tôi bắt đầu hiểu ra nhiều điều, giống như ánh trăng xuyên qua màn mây nhẹ nhàng chiếu sáng mặt đất bên dưới.
Tôi hiểu tại sao thầy lại xuất hiện trước mặt Hitomi vào đúng lúc này, đúng thời điểm này. Ngoài lý do bản thân sắp phải đi nước ngoài, còn bởi vì thầy đã nhìn thấy Hitomi lạnh lùng tuyên bố "Nếu ngôi sao trên bầu trời kia rơi xuống." với đối phương vừa thổ lộ với mình. Bởi vì thầy đã biết rằng Hitomi vẫn đang bị ký ức về Kai cầm tù.
Chính vì thế... chính vì thế nên thầy mới đến trường tôi làm thủ thư! Để biến chính mình thành kẻ xấu và giải phóng cho Hitomi!
Chắc hẳn tâm trạng của Hitomi bây giờ hỗn loạn lắm. Mắt cậu ấy vẫn mở to, run rẩy vì bối rối. Còn thầy quay ngoắt mặt đi, nói với giọng như đang cố thủ tiêu những cảm xúc của mình.
"Chính tôi - một người lớn - đã làm tổn thương cô bé giống như em gái của mình. Chắc hẳn tôi được phép lo lắng, lén lút dõi theo cô bé chứ?"
Thầy liên tục lặp lại đến khổ sở rằng nói cho cùng mình chỉ coi Hitomi như em gái. Nhưng nhịp thở của thầy cứ ngày một hỗn loạn hơn.
Tôi nhớ lại Hitomi hồi tiểu học. Cậu ấy có một khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo như búp bê, cùng với mái tóc dài rung rinh mỗi khi bước đi, đến nỗi ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn. Rồi hôm Giáng sinh cậu ấy đóng vai Đức mẹ Maria, trong khi đang giữa bài hát thì miếng vải cuốn trên đầu tuột xuống... Mái tóc dài thẳng mượt của cậu ấy tuột ra tha thướt, thật sự mới xinh đẹp làm sao, làm cho các khán giả phải ngẩn người thở hắt ra.
Một cô bé khả ái, đáng yêu đến mức tưởng như đã cướp đi trái tim bao người chỉ trong một khoảnh khắc. Đúng lúc này, trong đầu tôi chợt nhớ lại một điều gì đó.
Là mái tóc dài của cô bé ấy.
Vừa mượt mà, vừa mềm mại...
Lồng ngực tôi nóng bừng, sau khi đã chắc chắn niềm tin vào "sự thật" này, tôi nói.
"Thầy ơi... Cái kẹp tóc con mực mà thầy trân trọng ấy, thực ra không phải của em gái, mà là của Hitomi đúng không ạ?"
Thầy Oshinari quay sang nhìn tôi thảng thốt.
"... Không, đó là kỷ vật của em gái tôi. Nó hay đeo thứ ấy lắm."
"Thầy là con trai nên chắc không hiểu được, nhưng mà một cô bé với mái tóc mỏng như thế thì cái kẹp tóc đó quá nặng, chắc chắn không thể đeo được đâu ạ."
Đó là một con mực khổng lồ nạm đầy đá lấp lánh bảy sắc cầu vồng, có gắn một chiếc then cài tóc vững chắc phía sau. Cô em gái tôi thấy trong bức ảnh có mái tóc ngắn cắt gọn ở ngang vai màu hạt dẻ, cảm giác rất mềm mại. Với mái tóc ấy mà gắn con mực nặng trịch lên thì sẽ bị tuột ra ngay thôi.
Đúng thế, nó không phải là kỷ vật của em gái thầy.
Thầy vẫn tránh ánh nhìn của tôi, khuôn mặt gượng gạo.
"Tại sao thầy lại bảo chiếc kẹp tóc đó là kỷ vật của em gái, và lại còn cho em xem nữa? Có phải là vì chị Tamako đã nhắc đến chuyện món đồ cài tóc hình con mực không ạ? Vì nếu như em nổi hứng kể lại với Hitomi thì thầy sẽ khó xử. Chính vì thế nên thầy mới phải lấp liếm đi, nói đó là kỷ vật của em gái mình? Bởi vì nếu làm thế chắc chắn em sẽ bị thuyết phục, và bởi vì vấn đề quá nặng nề nên cũng sẽ không nói với Hitomi."
Thầy không trả lời, chỉ mím chặt môi im lặng không nhìn vào mắt tôi. Nhưng lúc đó tôi vẫn nhớ thầy đã nổi rằng: "Mỗi lần ngắm nhìn nó... tôi lại nhìn thấy hình bóng của em gái."
"Nó đang đeo kẹp tóc sau đầu, hát lên bằng cái giọng trong trẻo ấy... Những lọn tóc cứ mượt mà tung bay, và nó cười phá lên vui sướng, hoan hỉ biết mấy..."
"Những lời nói cùng với ánh mắt dịu dàng của thầy khi ấy, thực ra là nói về Hitomi phải không ạ?"
Thầy vẫn không trả lời. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, những sắc màu buồn bã cứ hiện ra trong đôi mắt, nhưng thầy vẫn nhất quyết không trả lời. Cũng không nhìn Hitomi.
Bầu không khí căng thẳng. Đúng lúc đó, Hitomi nhỏ nhẹ hỏi thầy.
"Chiếc kẹp tóc hình... con mực ư? Là cái mà tôi đã đánh rơi hồi phát biểu ở trường... Thầy đang giữ sao?"
Đột nhiên... gương mặt thầy tràn ngập đau đớn. Mong manh, yếu đuối đến mức làm lồng ngực tôi như muốn vỡ tung ra. Tất cả những gì thầy cố gắng kìm nén từ nãy đến giờ... Những điều đã che giấu suốt bao năm... Tất cả bắt đầu sụp đổ chỉ vì một câu hỏi. Đôi mắt Hitomi ngước lên nhìn thầy cũng ngân ngấn nước. Anh Konoha lặng lẽ nói.
"Thầy từng nói rằng 'Tình yêu là tội ác' nhỉ? Em nghĩ chỉ có những người đã phạm phải tội ác mang tên tình yêu mới có thể nói được câu đó. Chính vì tình yêu mà thầy đã phạm phải tội ác với Kai, có đúng không ạ?"
Thầy từng buồn bã nói rằng bản thân mình chưa từng yêu bất cứ ai cả. Nhưng sự thực là thầy đã yêu Hitomi. Bây giờ thì tôi đã hiểu rõ. Cũng giống như vị Tiên sinh đem lòng yêu cô Tiểu thư, thầy cũng đã bị Hitomi kém mình rất nhiều tuổi thu hút. Không phải như một đứa em gái, mà là như một cô gái thực thụ.
"Một người có thể mở lòng yêu thương người khác."
"Bắt buộc phải có ai đó để yêu thương."
"Nhưng lại không thể ôm lấy người đang ở ngay trong lòng mình."
Thầy giống y hệt vị Tiên sinh trong tác phẩm kia. Thầy cũng là một con người như thế. Vì vậy nên mới không thể thừa nhận tình cảm của mình dành cho Hitomi. Lúc mới gặp nhau, cậu ấy mới chỉ là một cô bé học tiểu học. Tôi không biết thầy đã nhận ra tình cảm của mình với Hitomi từ bao giờ. Nhưng chắc hẳn thầy đã phải dằn vặt lắm. Đã phải giằng xé bản thân nhiều lắm.
Ai đời lại đi yêu một cô bé kém mình đến mười tuổi, so với mình thì vẫn chỉ là một đứa trẻ con. Nếu như vậy thì thầy chẳng khác gì ông bác mà mình căm ghét nhất trên đời. Không thể cho phép. Không được phép làm tổn thương Hitomi.
Chắc chắn vì suy nghĩ như thế, nên thầy đã giấu kín mọi tình cảm của mình. Thế mà thầy lại phải ở bên chứng kiến Kai thân thiết với Hitomi, hai người ngày một thu hẹp khoảng cách... Nếu là Kai thì chắc chắn sẽ xứng đôi vừa lứa với Hitomi, vì cậu ấy khác thầy. Cho dù Kai và Hitomi có thành đôi thì cũng sẽ không có ai đàm tiếu.
Cùng là hai người có thân phận như nhau nhưng Kai lại có thể trở thành nửa kia của Hitomi, chính vì thế nên trong lòng thầy lại càng như bị thiêu đốt, nên khi biết được rằng Kai muốn rủ Hitomi đi xem phim dịp Giáng sinh, thầy đã cố tình nói "Hình như em ấy có hẹn với Hinosaka rồi."
Không thể thừa nhận tình cảm mà mình dành cho Hitomi, rốt cuộc thầy cũng rơi vào u mê như vị Tiên sinh trong Nỗi lòng.
Và rồi, cái ngày mà Kai mặc quần áo của bố Hitomi về nhà... Đó là giọt nước làm tràn ly.
Trên sân thượng, thầy nói rằng mình đã nín thở lắng nghe tiếng bước chân Kai bước lên lầu. Khoảnh khắc mà Kai mở cửa nhà, trái tim thầy đã bị trói chặt bởi một thứ gì đó sắc nhọn và lạnh lẽo. Cũng giống như Tiên sinh... Vào thời khắc ấy, trái tim thầy Oshinari cũng đã bị trói buộc bởi một mái tóc dài tuyệt đẹp. Rằng đó là lúc thầy không chịu đựng được nữa!
Những cảm xúc của thầy như những xiềng xích trong lồng ngực tôi. Đau quá.
Có lẽ nụ hôn với Hitomi chính là để chấm dứt tình yêu khốn khổ này. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể chấp nhận tình cảm dành cho cậu ấy... Đây chính là cái tôi của thầy. Là tội ác của thầy.
Kết quả là làm cho Kai chết đi, không biết thầy đã hối hận đến thế nào nhỉ? Đã dằn vặt bản thân đến mức nào?
Thầy đã quyết định sẽ gánh vác mọi tội lỗi, mọi nỗi buồn. Thầy niêm phong mọi suy nghĩ dành cho Hitomi, vào làm thêm cho tiệm đậu phụ và lặng lẽ dõi theo cậu ấy.
Phải hàng ngày chứng kiến cô bé đã bị mình làm tổn thương, đến mức cắt đi mái tóc dài và không bao giờ cười nữa, không biết thầy đã cảm thấy ra sao? Chỉ mới tưởng tượng thôi tôi đã thấy sống mũi mình cay cay, rơm rớm nước mắt.
Chắc chắn thầy mong muốn Hitomi được hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác. Vì vậy nên thầy đã chịu đựng một mình. Đã giữ bí mật rất nhiều điều. Ngay cả bây giờ thầy vẫn đang nắm chặt chiếc khuyên tai của Kai trong bàn tay, nhắm chặt mắt, kéo dài sự im lặng.
"Thưa thầy, em phải thừa nhận có những khi tình yêu lại dẫn đến tội ác. Nhưng yêu một ai đó tự nó không bao giờ là tội ác cả."
Cho dù anh Konoha có cố nói đỡ, cho dù Hitomi có nhìn thầy vẻ ái ngại, thầy vẫn không mở miệng.
"Em xin thầy. Hãy nói cho em biết 'sự thật' của thầy đi. Và xin hãy tiếp tục tiến về phía trước."
Hitomi nín thở, khuôn mặt căng thẳng chờ đợi câu trả lời của thầy.
Thầy vẫn nhắm nghiền mắt không động đậy. Thầy cúi gằm mặt, đưa bàn tay đang nắm chặt chiếc khuyên tai lên áp vào trán như sám hối. Và cứ giấu kín mọi cảm xúc như thế một hồi lâu. Cả Tiên sinh lẫn thầy Oshinari rốt cuộc đều không thể nói ra điều quan trọng nhất. Trong khi đáng lẽ nếu nói ra thì đã có thể hiểu nhau. Thì đã không cần phải buồn bã, cô đơn đến thế.
Nhưng họ lại không nói ra.
Bởi vì không thể nói ra.
Cho dù hiểu rõ những cảm xúc ấy đến đau đớn.
Nhưng mà, thế nhưng mà...
"Có lẽ cả Kai... cũng mong được nghe thầy nói."
Thầy Oshinari mở mắt nhìn tôi. Cổ họng tôi run run, sắp khóc đến nơi.
"Bởi vì Kai không phải là K, mà muốn trở thành Tôi cơ mà... Chắc chắn cậu ấy rất mong được nghe thầy thổ lộ những cảm xúc thực sự của mình."
Tuyết sẽ rơi trong rạp chiếu phim.
"Nếu như có thể tin tưởng ai đó bằng cả trái tim... Thì có lẽ em cũng sẽ mỉm cười... Và em sẽ làm tuyết rơi vì người đó."
Bây giờ, ngay lúc này, cứ như tôi vừa nghe thấy tiếng của Kai...
Thầy đứng thẳng dậy, từ từ quay mặt về phía màn hình. Trên màn hình vẫn đang chiếu cảnh Hatori và Itsuki nắm tay quay lưng bước đi giữa những chiếc lông vũ rơi lả tả. Sau khi nhìn màn hình một lúc lâu với ánh mắt mờ đục, thầy chầm chậm mở lòng bàn tay mình ra, nhìn xuống những bông tuyết... không, những mảnh trái tim mà Kai để lại, rồi lại nắm chặt tay.
Và rồi, thầy ngẩng mặt, từ từ đi về phía Hitomi, dừng lại trước mặt cậu ấy, rồi cúi đầu thật thấp trước Hitomi đang hơi hé môi, rơm rớm nước mắt.
"Xin hãy tha lỗi cho tôi."
Giọng nói ấy thì thào lặng lẽ, đầy tội lỗi dằn vặt, tưởng như sắp tan ra thành bọt biển...
"Vì tôi đã yêu em."
Đây chính là "sự thật" của thầy.
Ba chúng ta không mấy khi được ở bên nhau, và cứ mỗi khi được ở bên, em lúc nào cũng cáu kỉnh còn anh thì dường như luôn bối rối.
Đến cả tôi cũng không biết phải làm sao.
Những cảm xúc dành cho anh, và những cảm xúc dành cho em.
Tưởng chừng như giống nhau nhưng thực sự lại khác nhau biết mấy, dù tưởng như khác biệt mà kết cục lại tương đồng đến không ngờ.
Điều ấy đã làm tôi phải ngượng ngùng và khó xử biết bao nhiêu.
Cứ như thể mình đang mắc lỗi với anh.
Bởi vì nhìn thấy tôi ở bên em, chắc hẳn con tim anh đang bị giằng xé.
Em không hề biết điều này.
Nhưng giờ đây, mỗi khi nghĩ rằng sẽ không bao giờ được yên lặng bên nhau trong bầu không khí ngột ngạt ấy nữa, tôi lại chợt thấy cô đơn.
Ôi, những tháng ngày xa cách và trầm mặc ấy, là những hoài niệm mới đáng yêu làm sao.