Cuối tuần, ngày thứ Bảy. Tôi đi đến một trường đại học ở xa trung tâm thành phố một chút. Vừa nhìn thấy tấm bản đồ trường, tôi đã choáng váng trước sự vĩ đại của nó.
Trước giờ tôi cứ nghĩ trường cấp ba mình học cũng rộng lắm rồi, nhưng quả là một trời một vực! Tôi phải mất đến hai, ba mươi phút mới đi được hết từ bên này sang bên kia khuôn viên trường. Tôi nghe nói ở đây có một đàn anh học cùng Kai hồi cấp ba, đang hoạt động trong Câu lạc bộ Nghiên cứu phim ảnh.
Người đã cho tôi thông tin đó chính là Hosshii cô bạn cùng khối cấp hai với tôi. Lúc tôi bảo với cậu ấy là đang tìm thông tin về cậu con trai đã mất ba năm trước, ánh mắt Hosshii lộ rõ vẻ ngạc nhiên, rồi cậu ấy hỏi tôi với một biểu cảm khá kỳ lạ.
"Có liên quan đến Fuyushiba à? Hồi trung học lúc cậu ấy bị tẩy chay, mọi người cũng bàn tán ghê lắm, cả chuyện đối phương là học sinh cấp ba nữa. Nhưng hồi đó, tớ nhớ Nano dứt khoát không tham gia mấy vụ đồn thổi này cơ mà? Cậu còn bảo không muốn nghe thông tin từ bất kỳ ai ngoài Fuyushiba. Thế giờ sao lại thành thế này?"
"Tớ không thể kể chi tiết được... Nhưng tớ cảm giác nếu biết thêm về chuyện này, thì mình sẽ tìm ra nguyên nhân đằng sau những phiền não của Hitomi bây giờ."
Hosshii lẩm bẩm, "Chẳng hiểu cái gì hết" nhưng rồi lại nói tiếp:
"Nếu là Kai Kashiwagi thì tớ có thông tin đấy. Chị tớ hồi trước cũng học trường cấp ba đó mà, cậu ta lại còn nổi tiếng là 'mỹ nam' nữa chứ. Mấy người tẩy chay Hitomi phần nhiều cũng vì ganh tị đấy."
... Và còn thu xếp cho tôi có thể gặp được đàn anh ở Câu lạc bộ Nghiên cứu phim ảnh ngay lập tức.
"Cảm ơn nhé, Hosshii. Có dịp tớ sẽ đãi cậu đi ăn bánh thỏa thích."
"Thôi không cần đâu."
Rồi Hosshii nói tiếp, nét mặt nghiêm túc và giọng hơi buồn buồn.
"Fuyushiba hình như chỉ tin tưởng mỗi cậu thôi, Nano à. Còn với chúng tớ, cậu ấy đã 'đóng cửa' từ lâu lắm rồi... Chắc hẳn bởi vì ba năm trước, chỉ có duy nhất Nano là hoàn toàn không đổi thái độ với Fuyushiba... Thế nên là, nói sao nhỉ... Nếu như Fuyushiba bị làm sao, thì chỉ có duy nhất Nano mới giúp được cậu ấy, đúng chứ? Cố gắng lên nhé."
"Ừm."
Bây giờ tôi vẫn chưa biết được thật sự Hitomi đang nghĩ gì. Nhưng tôi có linh cảm nguyên nhân nằm ở cái chết của Kai. Và có lẽ liên quan đến cả thầy Oshinari nữa. Nhưng tôi vẫn chưa dám chắc là giữa ba người ấy, có thật sự tồn tại một mối tình tay ba như trong Nỗi lòng không...
Tôi nhớ đến khuôn mặt của Kai, người mà tôi mới gặp có hai lần, đi đôi ủng màu be rộng thùng thình, bước lộp cộp dưới bầu trời xám xịt màu chì như thể sắp đổ cơn mưa đá.
Mái tóc nâu mỏng manh mà mềm mại.
Làn da trắng như tuyết.
Đôi môi mỏng thoáng chút tinh quái.
Đôi mắt lạnh băng.
Và thứ để lại ấn tượng rõ nét nhất với tôi, là chiếc khuyên tai màu bạc đeo lủng lẳng bên tai trái.
Lần gặp đầu tiên, cái khuyên tai đó có hình đầu lâu.
Lần gặp thứ hai là hình con dao.
Cả hai lần, chiếc khuyên tai ấy đều lấp lánh ánh sáng bạc lạnh lẽo.
Kai là một chàng trai có vẻ đẹp riêng, nhìn cậu ấy đi bên Hitomi thật không khác gì công chúa và hoàng tử. Lần đầu tiên tôi thấy họ bên nhau là vào đầu mùa hè năm lớp Sáu, cả hai đều đang mặc đồng phục trường của mình.
Trên con đường rợp bóng mát nằm giữa hai hàng cây xanh mướt, Hitomi và Kai nắm tay nhau, làm tôi càng lúc càng bối rối. Cả hai đang đi tới từ phía ngay trước mặt, nên tôi không thể nhanh trí trốn đi đâu được, trong khi tôi chưa biết phải làm sao thì Hitomi đã rất nhẹ nhàng rời tay cậu ấy ra...
"Tạm biệt nhé, Kai."
... rồi chuyển sang đi cùng với tôi, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngoái lại đằng sau, tôi thấy Kai vẫn nhìn theo chúng tôi chằm chằm.
"Hitomi, cậu đang hẹn hò mà phải không? Tự nhiên bỏ mặc bạn trai có được không vậy?"
"Cậu bảo ai cơ?"
"Còn ai nữa, thì đó."
"Tớ không quen."
Hitomi cố gắng ra vẻ không quan tâm, nhưng mặt cậu ấy đỏ ửng.
"Không quen mà, cậu nói gì thế hả Nano ngốc, thật sự tớ không quen cậu ta."
"Nhưng mà, hai cậu... vừa mới nắm tay mà?"
Nghe tôi nói mặt Hitomi lại càng đỏ hơn, cậu ấy chu môi lên như đang nổi cáu.
"Nắm tay thì múa dân gian người ta cũng nắm!"
Nói xong càng xiết chặt tay tôi hơn nữa.
Bàn tay Hitomi nóng hổi, ướt đẫm mồ hôi. Cậu ấy mím chặt môi, mặt cúi gằm nửa như đang giận dỗi, nửa như đang xấu hổ.
Hitomi khẽ thì thào.
"Suốt cuộc đời này... tớ sẽ chỉ yêu một lần thôi. Tớ sẽ không để trái tim mình dễ dãi."
Dường như đó là quyết tâm của cậu ấy... Qua bàn tay nắm chặt, tôi cảm giác như có thể nghe thấy tiếng quả tim của Hitomi đang đập mạnh vì hồi hộp... Tôi thấy tim mình cũng lạc nhịp theo, im lặng không nói được gì.
Lần thứ hai tôi gặp Kai là vào tháng Mười hai, rất lâu sau đó.
Lần này thì chúng tôi đều chỉ có một mình, tôi đang trên đường từ trường về nhà. Kai đứng bên vệ đường hơi thu mình lại vì lạnh, dáng điệu cứ như đang chờ tôi.
Thấy tôi giật mình đứng sựng lại, cậu ấy lại gần với vẻ mặt đáng sợ.
"Này... Giáng sinh năm nay, cậu tính đi đâu với Hitomi chưa?"
... rồi đột nhiên hỏi tôi.
Giọng nói ấy vừa trầm vừa thều thào, mặt Kai cúi gằm, nếu nhìn kỹ còn thấy dưới mắt cậu ấy sưng tấy lên, cảm giác như đã xảy ra nhiều chuyện.
"Chưa. Bây giờ tớ chưa có dự định gì cả."
Tôi cũng trả lời nhát gừng vì hồi hộp.
".. Thật à?"
"Ừm."
"... Vậy sao."
Cậu ấy lẩm bẩm như vừa được nhẹ lòng, "Cảm ơn nhé", rồi rụt rè nói và bỏ đi mất.
Tôi nhìn theo chiếc khuyên tai hình con dao bên tai trái lấp lánh đến chói mắt, thấy tim mình đập rộn ràng. Chắc hẳn Kai định rủ Hitomi đi chơi dịp Giáng sinh đây, tôi nghĩ.
Rõ ràng không phải là bản thân được mời nhưng lồng ngực tôi vẫn như thắt lại, đầu óc ngày một nóng bừng lên, không suy nghĩ gì được nữa.
"Gần đây cậu có gặp Kai không?"
Vừa nghe tôi hỏi mặt Hitomi đã đỏ ửng, cậu ấy ấp úng, "Hỏi gì ngốc vậy? Sao tự nhiên cậu lại hỏi như thế? Tớ không biết ai tên như thế cả, còn chưa từng nghe đến", chỉ trả lời cụt ngủn như thế rồi quay lưng về phía tôi.
Tôi ghé mắt nhìn trộm thì thấy mặt Hitomi vẫn dỏ lựng, bặm chặt môi bối rối đến vô cùng, dáng vẻ ấy vừa dễ thương mà lại cũng vô cùng nữ tính, làm tim tôi nhảy cóc một nhịp.
Vào thời điểm ấy, tôi vẫn chưa biết thế nào là tình yêu.
Nhưng nhìn gương mặt đầy băn khoăn ra dáng người lớn của Hitomi, lồng ngực tôi run lên ngọt ngào, chợt đớn đau nhức nhối nhưng rồi lại bay bổng lâng lâng, biết bao nhiêu cảm xúc kỳ lạ cứ dâng trào.
Và rồi...
Ôi, thế nghĩa là Hitomi đang yêu sao...!
... Tôi đã nghĩ như vậy.
Không biết bao giờ Kai sẽ rủ Hitomi đi chơi nhỉ? Hay là cậu ấy đã rủ rồi? Không biết Hitomi đã trả lời ra sao? Giáng sinh này họ sẽ đi đâu nhỉ? Sẽ nói những lời gì với nhau?
Những tưởng tượng ấy mang lại cho tôi bao cảm xúc đẹp đẽ... Nhưng rốt cuộc, Hitomi và Kai đã không được ở bên nhau dịp Giáng sinh.
Bởi vì Kai đã chấm dứt sinh mệnh của mình, trước khi có cơ hội đón ngày ấy.
Còn đang chìm trong dòng suy tưởng, tôi đã đến tòa nhà câu lạc bộ.
"Cho em hỏi, em là Nano Hinosaka..."
Tôi mở cánh cửa có bảng ghi Câu lạc bộ Nghiên cứu phim ảnh cất tiếng hỏi, có một anh con trai đầu tóc bù xù mặc chiếc áo thun nhàu nhĩ ra trả lời.
"À, anh đã nghe từ Hoshina rồi. Vào đi."
Trong phòng tương đối bừa bộn, đủ thứ đồ đạc để chất chồng lên nhau. Cũng hơi giống Câu lạc bộ Văn học. Anh con trai tự xưng tên mình là Shoji Hiện giờ anh là sinh viên năm hai, là đàn anh hơn Kai một tuổi.
"Hồi cấp ba Kai tham gia Câu lạc bộ phim ảnh anh nhỉ? Cậu ấy mê phim lắm hả anh?"
Vừa uống cốc hồng trà túi lọc anh Shoji pha cho bằng ấm điện, tôi vừa bắt đầu hỏi.
"Ừm, đúng vậy đó. Cậu ta hay bùng học một mình đến câu lạc bộ xem phim lắm. Hình như còn có hứng thú với làm phim nữa, nghe bảo cậu ta làm thêm việc liên quan đến phim.
Cái thằng đó vốn ít nói, biểu cảm lại nghèo nàn, còn không thích giao tiếp với người khác nên lúc nào, làm gì cũng chỉ có một mình thôi.
Ngay lúc cả lũ đang quẩy tưng bừng trong phòng, cậu ta cũng chỉ ngồi trong góc, đeo tai nghe xem phim trên đĩa DVD. Hễ có ai mới đặt tay lên vai là cậu ta vừa phủi đi vừa lườm nguýt, như vừa bị thứ gì bẩn quệt vào ấy, lúc bị gọi cũng không đáp lại, nên cũng bị nhiều người bảo là hỗn hào."
Vừa nghe anh Shoji kể chuyện, tôi vừa hình dung ra hình bóng của Kai.
Không muốn giao tiếp với người khác à... ừm, đúng là cậu ấy cũng có cảm giác như thế thật... Bao giờ cũng bao mình trong một bầu không khí lạnh lẽo và cô đơn, như thể ngăn cách bởi một bức tường...
"Biết nói sao nhỉ... Thằng này đúng là loại khó sống... Anh đã từng nghĩ vậy đó.
Với một khuôn mặt khả ái như thế, nếu muốn chắc chắn Kai đã có thể nổi như cồn rồi. Nhưng có đứa con gái nào tỏ tình cậu ta cũng nói 'Cậu là ai?', 'Không quen', 'Tôi không hứng thú chuyện yêu đương', từ chối phũ phàng lắm nên bị đặt biệt danh là 'băng khô' đấy. Mà cũng chẳng bao giờ thấy cậu ta cười. Chẳng biết với người thân thiết thì có khác biệt chút nào không, nhưng anh nghe nói, chưa từng có ai thấy Kai lúc cười như thế nào cả. Chẳng biết nó có biết cười không nữa."
Nhưng lúc nói "Cảm ơn nhé" với tôi, nhìn cậu ấy nhút nhát lắm mà. Còn định rủ Hitomi đi chơi Giáng sinh nữa chứ. Có khác gì một cậu con trai bình thường đâu.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng Kai tự sát vì bị Hitomi từ chối lời mời của mình. Bởi vì Hitomi cũng yêu Kai mà, đâu có lý do gì để từ chối.
Nhưng nếu như vậy thì tại sao Kai lại chọn cái chết?
Anh Shoji kể cho tôi nghe chi tiết về hiện trường cái chết của Kai.
Trong phòng riêng, cậu ấy đâm thủng ngực mình bằng một con dao rọc giấy. Phải đến tối người nhà về mới phát hiện ra.
"Nghe bảo không có thư tuyệt mệnh. Chắc là vì có để lại thư cũng chẳng biết gửi cho ai... Hồi Kai học cấp hai, ba mẹ cậu ta mất trong một vụ tai nạn, nghe bảo Kai sinh ra ở Yamaguchi. Sau đó hình như cậu ta được một người anh họ hàng xa nhận nuôi - cái anh này cũng trẻ lắm - rồi dọn lên Tokyo sống."
"Anh trai... trẻ lắm ạ?"
Tôi hỏi vì thấy điểm này hơi lạ lùng.
"Hồi đó người anh này cũng mới là sinh viên cao học thôi, nhưng hình như ngoài anh ta ra chẳng còn ai chịu làm người giám hộ cho Kai cả. Cậu ta cả lúc đi học cũng không chịu tháo khuyên tai, làm có lần thầy giáo định tự tay ép phải tháo ra đấy. Lần đó Kai kích động lắm, đẩy ngã cả ông thầy, hét lên 'Đừng ai, đừng có ai động vào tôi cả!'. Trường đã gọi người giám hộ lên trao đổi. Cảm giác anh ta khô khan hon so với tuổi, phong thái điềm đạm kinh khủng, đeo kính vào rất hợp, trông cứ như là học giả ấy."
Lồng ngực tôi đột ngột thấy khó chịu.
Sinh viên cao học? Đeo kính?
Chẳng lẽ nào lại là...
"Thầy chủ nhiệm quát Kai ngay trước mặt anh ấy, 'Nếu như cậu không tháo khuyên tai ra, học hành cho tử tế đi, thì đến cả người giám hộ cũng sẽ vứt bỏ cậu, không nuôi nữa đấy!', phải nói là ác khẩu lắm. Nghe vậy, anh ấy đã bảo Kai thế này..."
Nét mặt anh Shoji hơi xúc động, rồi anh kể tiếp.
"... Cho dù Kai có không bao giờ tháo khuyên tai ra, thì tôi cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em. Nên nếu như chiếc khuyên tai ấy là quan trọng đối với em, thì không cần tháo ra cũng được."
Rất tự nhiên, tôi hình dung câu nói ấy bằng giọng thầy Oshinari. Một giọng nói vừa thâm trầm vừa ôn tồn.
"Lúc ấy Kai cúi gằm mặt xuống, tưởng như muốn khóc đến nơi. Có lẽ đó là người đặc biệt duy nhất của Kai."
"Anh ơi, tên của người giám hộ đó là gì ạ?"
"Là Oshinari Ryosuke."
Anh Shoji nói ra sự thật động trời ấy một cách thản nhiên đến lạc nhịp.
"Anh ấy vẫn đang làm trong phòng nghiên cứu của trường này, anh cũng từng gặp mấy lần rồi. Nhưng tất nhiên anh cũng chẳng dám hỏi nọ hỏi kia về Kai."
Vừa ra khỏi phòng Câu lạc bộ Phim ảnh, tôi lập tức tiến về phòng nghiên cứu nơi thầy Oshinari đang làm việc. Thầy ấy là người giám hộ của Kai và còn sống cùng nhà nữa.
Chắc chắn giữa họ đã có một mối quan hệ như thế! Hitomi biết đến Kai có khi cũng là qua thầy Oshinari cũng nên.
Ôi, càng ngày lại càng giống Nỗi lòng.
Vừa cảm nhận nỗi bất an cứ âm ỉ trong lồng ngực, tôi vừa gõ cửa phòng nghiên cứu. Nhưng hình như thầy đang có việc ra ngoài mất rồi.
"Chắc là sẽ về ngay ấy mà, em chờ một chút nhé."
Chị gái trong phòng dẫn tôi đến chỗ chiếc ghế sofa. Trái ngược với kiến trúc hiện đại của tòa nhà, bầu không khí trong phòng này tương đối cũ kĩ. Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da đã sờn màu nâu đậm, tâm trạng không bình tĩnh hơn chút nào.
"Nè, em có quan hệ thế nào với Oshi?"
Tự nhiên bị mấy chị trong phòng tò mò dò hỏi, làm tôi trả lời nhát gừng.
"À... vâng, thầy Oshinari làm thủ thư ở trường em ạ."
"Ố ồ, chưa gì đã có nữ sinh đến đây thăm, Oshi giỏi phết nhỉ."
"K-Không phải thế đâu ạ! Trường đại học này là nguyện vọng một của em, nên em đến thăm quan một chút thôi. Nhân tiện có thầy Oshinari nên em muốn nhờ thầy dẫn đi đây đó... C-Chỉ có vậy thôi ạ."
"Rồi rồi, chưa gì mặt mũi đã đỏ lựng lên đáng yêu quá thể. Làm cái donut đi."
Chị vừa cười ranh mãnh vừa đưa chiếc donut đặt trên miếng giấy ăn cho tôi.
"Bánh này là Oshi đi làm thêm, được người ta bán không hết cho đó. Còn có cả pudding nữa cơ."
Thầy làm thêm ở hàng bánh sao? H... hơi bất ngờ với tôi.
"Thầy Oshinari còn làm việc khác ngoài thủ thư ạ?"
"Thì vì cậu ấy đã nghèo lại cứ hay mua mấy quyển sách đắt tiền, nên cũng phải xoay xở ghê lắm. Thế mà nghe bảo dòng họ ở quê cũng danh giá phết chứ."
"Thầy Oshinari... là người như thế nào ạ?"
"Đúng là em đang tia Oshi rồi còn gì!"
"Không phải thế đâu ạ...!"
Dường như cũng hiểu cho tôi đang đỏ mặt vung vẩy hai tay, mấy chị trong phòng sà xuống ngồi hai bên và kể cho tôi bao nhiêu chuyện về thầy.
Nào là thầy giản dị quá so với tuổi, ba mẹ thầy đều không còn nữa rồi, thầy không quá gắn bó với thứ gì, tưởng như lúc nào cũng có thể biến mất đi, hình như tim mạch thầy còn hơi yếu nữa...
"Thầy đã có người yêu chưa ạ?"
"Ừm... Hình như chị từng nghe ai đó kể, là cậu ấy có hôn thê rồi. Nhưng mà Oshi kín miệng lắm."
Hôn thê?
Chị nhìn tôi đang nín thở, tim đập thình thịch bằng ánh mắt tinh quái rồi tiếp tục.
"À, nhưng mà, nếu bảo người yêu thì có khi là cái cậu hôm nọ nhi? Cậu 'mỹ nam' ngày nào cũng đem thư đến gửi ấy."
"M-Mỹ nam...!"
Sao tự nhiên lại mỹ nam!?
"Ừ đúng rồi, hôm nay cái cậu đó cũng đến nữa. Oshi cứ một mực bảo chỉ là họ hàng thôi, nhưng mà đáng nghi lắm."
Theo như lời mấy chị bàn tán thì khoảng mười ngày nay, ngày nào cũng có một cậu con trai ít nói mặc đồng phục đến đưa thư cho thầy Oshinari.
"Đó, cái phong bì đằng kia kìa."
Trên mặt bàn có một chiếc phong bì đơn giản màu trắng. Tôi vừa nhìn nó vừa nín thở.
"Không biết bên trong có gì nhỉ?"
"Ai mà biết được đấy. Nhưng mà nhìn dày dày, cứ như có nhét gì bên trong ấy."
Hình như vào đúng chủ đề thú vị, các chị lại tiếp tục bàn tán về cậu mỹ nam. Nhưng rốt cuộc tôi cũng không biết thêm gì chắc chắn về quan hệ giữa thầy và cậu ta, hay về nội dung bên trong phong bì kia.
Tôi lại nhớ về Kai. Cậu ấy cũng là một mỹ nam, với phong thái lạnh lùng. Nhưng mà Kai đã mất rồi mà.
Thầy đi đâu mãi chưa về. Tôi đã chén xong chiếc bánh donut có vị ngọt vừa phải, và đĩa pudding cũng trống trơn rồi.
"Kỳ cục quá nhỉ. Chẳng biết ảnh đang làm cái gì nữa?"
Rốt cuộc mấy chị kia có việc phải rời khỏi phòng, nên tôi cũng cảm ơn rồi quyết định ra về.
"Em cảm ơn vì món donut với pudding ạ."
"Lần sau lại đến nhé, có gì thắc mắc về trường thì cứ hỏi bọn chị!"
"Vâng. Em cảm ơn ạ."
Tôi cúi đầu chào và rời khỏi căn phòng. Tuy rằng tôi đã hiểu rõ hơn về thầy và Kai một chút, nhưng những bí ẩn cũng ngày một nhiều hơn. Cậu mỹ nam đó thực ra là ai nhỉ?
Hơn nữa, nếu đúng như trong Nỗi lòng thì thầy Oshinari đã làm gì phản bội Kai sao?
... Tôi xin em, chỉ mình em thôi, đừng phản bội Hitomi.
Nhớ lại gương mặt méo mó cùng giọng nói run run của thầy ở phòng thủ thư, sống lưng tôi lạnh cóng.
Đúng lúc ấy, có một bóng lưng gù thoáng hiện ra ở bên ngoài ngôi nhà.
Là thầy!
Tôi áp sát người vào cửa sổ tầng hai, nhìn xuống dưới sân trường.
Thầy không đi một mình, còn có một cậu con hai mặc áo khoác đồng phục nữa!
Cái lưng thầy như một bức tường chắn làm tôi không thấy rõ cậu trai kia. Nhưng có khi đó chính là cái cậu vẫn hay đến đưa thư cho thầy!
Trong khi trống ngực tôi đang dồn dập, hai cánh tay gầy gò ấy đột ngột vươn tới, ôm quanh cổ thầy đầy ma mị. Rồi cậu ấy đứng kiễng chân, ngã về phía thầy giáo.
Óa - óa - óa - óa - oái, t-thế này là...
Tôi hoảng hốt đến mức trái tim như sắp bay vọt ra đường miệng đến nơi - thầy đang bị cậu con trai gầy gò ôm lấy, vùi cả khuôn mặt vào ngực mình.
Dường như hai người họ đang tranh cãi điều gì đó, thỉnh thoảng lại thấy cậu con trai lắc đầu. Sau vài bận như thế thầy vòng hai tay ra sau lung cậu, vừa như do dự, vừa như an ủi.
Giữa những tia nắng mùa đông trong suốt, dáng hình hai người hòa làm một như người ta nấp dưới bóng cây lớn, không động đậy một hồi lâu cứ như thời gian đã ngừng lại.
Hai con mắt tôi như sắp lồi cả ra ngoài, cổ họng thì khô khốc, chết trân nhìn cảnh tượng ấy.
Hóa ra thầy lại thích Boys' Love sao!?
(Còn gọi là shounen-ai, dòng tác phẩm miêu tả tình yêu đồng tính giữa những chàng trai trong độ tuổi thanh - thiếu niên)
Tình yêu là tội ác.
Những từ ngữ đọc được trong cuốn sách ấy cứ văng vẳng mãi trong tai tôi.
Liệu rằng tình cảm mà tôi dành cho em, có phải là tình yêu không?
Hay là một thứ gì đó khác?
Hai ta đã từng cùng nhau ngắm nhìn một con người chết đi.
Cái cổ gãy. Máu chảy thành dòng. Đôi mắt trợn trừng không nhắm lại. Những ngón tay co giật rồi dần dần bất động... Những tiếng thở thều thào rồi cuối cùng tắt ngấm... Hai ta đơn giản im lặng nhìn người đó lạnh dần, chẳng ai lên tiếng lấy một lời, cũng không đưa tay ra giúp đỡ.
Cảm giác ấy trống rỗng mơ hồ, như thể tôi và em đang dần lìa xa khỏi thế gian này...
Bóng tối lạnh lẽo mênh mông trải rộng trước mắt tôi.
"Thế là chết mất rồi sao..."
Giọng nói thều thào, trầm đục và sợ hãi ấy, là của tôi hay em vậy?
"Mình đi cùng nhau nhé."
Tôi nói vậy, và nắm lấy tay em.
Đó chính là lời hẹn ước. Cảm giác ấm nóng trong lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi ấy, là thứ duy nhất tôi cảm thấy rõ ràng.
"Mình sống cùng nhau nhé."
Có lẽ tôi đã định nói vậy chăng?
Bởi vì nếu chỉ còn một mình, thì tôi không nghĩ ra lý do nào để tiếp tục sống nữa.
Ngày hôm sau là Chủ nhật. Tiếng chó sủa ăng ẳng đánh thức tôi. Quanh đây làm gì có nhà nào nuôi chó nhỉ. Đầu óc vẫn còn lơ mơ vì mới ngủ dậy, vừa mở chiếc rèm cửa nhuộm màu nắng, tôi thấy Hitomi đang mặc áo khoác, chiếc quần jean dáng thon và đi ủng đứng dưới đường, nhìn lên cửa phòng tôi. Tay cậu ấy nắm chặt sợi xích màu bạc, đầu bên kia là một con chó đồ sộ màu đen đang sủa liên hồi.
Tôi choàng vội cái áo khoác thể thao ngay gần đó, thêm cái áo trùm rộng thùng thình, lấy tay vuốt thẳng mái tóc đang rối bù rồi chạy xuống cầu thang.
"Mẹ ơi! Con ra ngoài đi dạo tí nhé!"
Tôi lớn giọng gọi với vào trong bếp, rồi đi giày và mở cửa chính.
Hitomi đang đứng chờ tôi, vẻ cáu kỉnh. Con chó cưng August cũng y như chủ.
"Chào buổi sáng, Hitomi."
Đáp lại lời chào cùng nụ cười của tôi,
"..."
Cậu ấy quay lưng và bắt đầu bước đi.
Còn August ục ịch đi phía trước Hitomi, ra chiều mình là cận vệ trung thành của nàng công chúa. Cái đuôi nó ngắn ngủn, cái cổ to bản cùng hai cái tai cụp xuống lòng thòng, còn thân mình nó thì vĩ đại chẳng khác gì đô vật chuyên nghiệp, hình như ở Đức giống Rottweiler như nó được dùng trong quân đội và cảnh sát thì phải.
Từ năm lớp Sáu nhà Hitomi bắt đầu nuôi nó, giao cho cậu ấy chăm sóc. Đến cả cái tên August rất oách cũng là do cậu ấy đặt cho. Tên thật của nó còn dài hơn nữa cơ, hình như là Friedrich Leo hay là Weiss gì gì đó ấy, vì phức tạp như thần chú nên tôi chẳng nhớ nổi. Thế mà thỉnh thoảng Hitomi vẫn lôi cái đống tên thật của nó ra gọi. Bảo là không làm vậy thì con August sẽ quên mất tên bản thân thì phải. Thực ra theo ý kiến của tôi thì chỉ cần cái tên August là đã đủ ngầu rồi chứ cần gì thêm nữa...
Nhung Hitomi cứ hay cầu kỳ mấy chuyện không đâu thế này.
"Ôi, sáng nay mát mẻ thật nhỉ ~. Thỉnh thoảng dậy sớm cũng hay đấy chứ, phải không Hitomi~?"
Sớm thế này thì mới có siêu thị với hàng bán đậu phụ mở cửa thôi. Chúng tôi dạo bước trên con đường quen thuộc dẫn đến công viên, miệng phả ra từng làn khói trắng. Vừa đến trước chỗ đài phun nước, Hitomi lườm tôi với vẻ mặt gay gắt.
"Ngày hôm qua cậu đi đâu thế hở?"
Tôi giật thót trước giọng nói lạnh lẽo ấy, mồ hôi túa ra.
"À ừm... Tớ đến trường đại học... tham quan thôi."
"Cậu đến đó gặp thầy chứ gì?"
Thôi xong, lộ mất tiêu rồi.
Nhưng mà tại sao!? Là Hosshii nói à? Không cậu ấy đâu có lý do gì để tiết lộ cho Hitomi, mà Hitomi cũng chẳng có lý do gì để liên lạc với Hosshii cả.
Nhưng thế thì tại sao lại lộ được?
"Chẳng lẽ... cậu nghe thầy Oshinari nói sao?"
Mấy chị đồng nghiệp kia hẳn đã nói với thầy, rồi thầy lại với Hitomi... Nhưng Hitomi đang làm như không quen biết thầy cơ mà...
"Đừng có làm chuyện thừa thãi nữa."
Tôi cảm thấy như mình vừa bị chém bởi một lưỡi đao sắc lẻm.
"Nhưng thầy Oshinari chính là anh Khỉ, gia sư hồi trước của Hitomi phải không?"
Mặt Hitomi nhăn nhó. Nhưng tôi vẫn mặc kệ và nói tiếp.
"Tại sao cậu lại nói là 'không biết' thầy vậy?"
"Không liên quan đến Nano. Cậu đừng có lại gần thầy nữa."
"Có liên quan mà!"
Tôi đáp lại dứt khoát. Nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh trong suốt như băng kia, tôi quyết tâm sẽ không lùi bước.
"Tại vì Hitomi đã lôi cả anh Konoha vào. Và cậu còn là bạn thân của tớ, nên tớ không thể làm ngơ được."
Hai vai Hitomi giật giật, khuôn mặt càng lúc càng gay gắt. Hẳn là cậu ấy lại giận rồi.
"Tớ đã bảo rồi còn gì? Điều Nano cần làm là hãy khinh miệt tớ đi, và đừng lẵng nhẵng bám theo tớ nữa. Điều tớ mong muốn nhất bây giờ là được Nano căm ghét đó."
Những lời ấy như lưỡi dao làm bằng băng xuyên vào ngực tôi. Đúng như lời anh Konoha nói, Hitomi muốn phá hủy tất cả... Nhưng tôi biết rõ Hitomi là cô gái như thế nào. Đằng sau những ngón tay trắng bệch vì xiết sợi dây xích cổ con August quá chặt kia, đằng sau đôi mắt trông hệt như một lớp băng che giấu tất cả mọi cảm xúc, tôi nhìn thấy rõ bao sắc màu mãnh liệt đang nhảy múa.
Hitomi đang đau khổ, y hệt như ba năm về trước. Biết vậy nên tôi chỉ mỉm cười tuyên bố.
"Không thể được đâu. Tớ sẽ không bao giờ ghét cậu được."
Cậu ấy bặm chặt môi. Đôi mắt nhìn tôi trừng trừng như đang kìm nén những cảm xúc.
"Tớ sẽ chẳng bao giờ khinh miệt Hitomi cả."
Hồi lớp Tám, tôi được chọn vào đội tennis của trường đi đánh giải, rồi bị đàn anh năm ba chơi khăm cho muối vào chai đồ uống thể thao. Hitomi biết chuyện đã đổ cả gói muối vào đôi giày của đàn anh đó. Cậu ấy còn điềm nhiên nói:
"Tôi cũng chỉ đang học theo người trên thôi. Nếu như anh có vấn đề gì thì cứ nói ra tại đây đi."
... và đứng lên bảo vệ cho tôi.
Đàn anh ấy đã e sợ.
Tôi vừa bất ngờ vừa cảm kích trước hành động của Hitomi và đã quyết tâm sẽ đánh thắng giải để không phụ công cậu ấy... Nhưng rốt cuộc vì hăng hái quá mức, mà tôi bị gãy xương vì cố tung người ra đỡ bóng.
Tuy kết thúc lãng xẹt như vậy nhưng sự thật là ngày đó Hitomi đã chiến đấu vì tôi - nên không bao giờ tôi căm ghét, hay khinh miệt cậu ấy được. Giả như Hitomi có trở thành tình địch của tôi đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không.
"Hitomi, bây giờ, cậu đang có chuyện phải không? Đang có điều phiền não phải không? Hồi lớp Bảy lúc cậu cắt tóc ấy, tớ đã không hỏi lý do tại sao. Vì tớ nghĩ rằng lúc nào cậu muốn nói ra thì hẵng kể cho tớ cũng được. Bởi vì hồi đó tớ cũng chẳng thểlàm được gì hơn thế."
Người con trai Hitomi yêu thương đã mất rồi.
Cho dù có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng không thể đảo ngược sự thật ấy.
Tại sao cậu ấy lại phải chết, nguyên nhân là do đâu? Mà dù cho có biết được sự thật thì người chết cũng không thể sống lại. Vì vậy nên tôi đã bỏ ngoài tai tất cả những lời đồn đoán hồi ấy.
"Nhưng lần này, tớ nghĩ tớ có thể giúp sức cho cậu."
Đúng vậy, bây giờ không còn như ngày trước nữa. Ngay lúc này, ngay tại đây, Hitomi đang đau khổ.
Hồi ấy, trong suốt hai tháng liền, Hitomi không mở miệng với ai - tại vì cậu ấy khổ sở nhường đó - để Hitomi không phải nếm trải những cảm xúc ấy một lần nữa, chắc chắn phải có việc gì tôi có thể làm.
"Vì vậy nên cho dù Hitomi có không nói, tớ vẫn sẽ tự tìm ra sự thật. Tớ sẽ giúp cậu, dù cậu có muốn hay không."
Tôi nói dứt khoát.
Hitomi vẫn bặm môi im lặng. Con August cất tiếng sủa "Oẳng! Oẳng!".
"... Ồn ào quá, August."
Cậu ấy gằn giọng thì thào, làm nó tiu nghỉu cúi gằm mặt, trông đến là thương.
Tôi ngồi xổm xuống, ôm lấy cổ con chó.
"Aha, con August cũng lo cho cậu nè, Hitomi! Phải không mày?"
Nó sủa liền ba tiếng "Ẳng! Ẳng! Ẳng!", hẳn dịch ra là "Đúng rồi! Đúng rồi!", rồi liếm lên má tôi.
Tôi vừa vuốt bộ lông óng mượt của con August vừa nhẹ nhàng hỏi.
"Thầy Oshinari sống chung với Kai nhỉ... Hồi ấy, Hitomi... hẹn hò với Kai phải không?"
Sợi xích trong tay Hitomi vang lên từng tiếng lạnh lẽo.
"... ông phải."
Cậu ấy vừa bảo "Không phải" à? Tôi ngẩng đầu lên kinh ngạc. Hai má Hitomi cứng ngắc lại mất tự nhiên, khuôn mặt cậu ấy đỏ gắt. Sợi xích rung lên leng keng như một quả chuông làm bằng băng.
"... Nhưng đúng là Giáng sinh ấy... bọn tớ đã định đi xem phim. Chẳng có lý gì Kai phải chết... Thế mà tuyết vẫn nhuộm màu đỏ thắm..."
Giọng nói ấy càng lúc càng run rẩy. Đôi mắt ngày thường không bao giờ để lộ cảm xúc giờ bùng cháy một nỗi căm ghét như lửa đốt, làm tôi cũng phải kinh ngạc.
Tuyết nhuộm màu đỏ thắm!?
Ý cậu ấy là tuyết nhuốm máu á? Nhưng mà Kai mất ở nhà cơ mà? Hay đấy chỉ là ẩn dụ thôi? Nhưng trước giờ Hitomi đâu có dùng mấy lối nói văn hoa như thế.
Trong khi tôi còn đang lo âu, nỗi căm hận trong mắt Hitomi lật càng cháy bùng lên, đến mức tưởng như không thể chạm tới. Bầu không khí rét buốt bao trùm lấy Hitomi, khuôn mặt cậu ấy méo mó vì đau đớn, nhịp thở cũng trở nên hỗn loạn.
"Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã phản bội Kai!"
Câu nói ấy như gào lên, cuộn trào như một xoáy nước sôi. Ánh mắt của Hitomi có thể gay gắt thế này ư!? Và cả sự căm ghét lộ rõ mồn một này nữa! Tôi cảm giác chính mình bị cuốn vào xoáy nước ấy, như bị thiêu trên ngọn lửa cháy rừng rực. Tim đập dồn dập đến mức làm tôi khó thở.
Người mà Hitomi căm ghét là thầy ư?
Phải chăng thầy Oshinari đã phản bội Kai, như vị Tiên sinh trong Nỗi lòng? Vì vậy mới không thể tha thứ?
Nỗi bất an khuấy động lồng ngực tôi như một mũi tên nóng đỏ, đầu tôi sốt lên hầm hập.
Không lẽ Hitomi muốn trả thù thầy sao?!
Khuôn mặt Hitomi gay gắt, cậu ấy quay lưng đi, không nói thêm một lời nào nữa. Rồi Hitomi nắm lấy xích con August rồi bỏ đi, như thể không còn cần tôi giúp.
Con August rên lên ư ử, nó vẫn còn lo cho Hitomi lắm.
Rốt cuộc thì giữa Hitomi và Kai đã có chuyện gì? Và liên quan thế nào đến thầy Oshinari? Kẻ mà Hitomi căm ghét đến nhường ấy, chẳng lẽ đúng là thầy sao?
[Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau]
Vừa cầm hộp cơm trưa bọc cẩn thận đi dọc hành lang, tôi vừa suy nghĩ đủ thứ chuyện u ám. Hitomi có vẻ đã quyết tâm không nói chuyện với tôi, cậu ấy ngồi một mình nhai tóp tép cái món châu chấu hầm lèn đầy trong hộp.
"Nanoo, vừa mới cãi nhau với Fuyushiba à? Đi ăn với bọn tớ không?"
Mặc dù mấy bạn trong lớp có vẻ bận tâm nên rủ tôi đi cùng...
"Thôi không cần đâu. Tỏ có việc cần tìm anh Konoha, nên sẽ ăn trưa ở câu lạc bộ."
... Nhưng nếu đến tôi cũng đi ăn với những đứa khác thì Hitomi sẽ chỉ còn một mình mất.
Có thể đó chính là ý đồ của Hitomi, nhưng tôi tuyệt đối không muốn điều ấy xảy ra. Tôi không muốn thấy cảnh Hitomi không nói chuyện với bất kỳ ai, đến trường và về nhà như một con búp bê vô hồn nữa.
Nhưng để giải quyết được căn nguyên phiền não của Hitomi, tôi lại phải nghĩ đến chuyện giữa thầy và Kai - và đầu óc lại rối tinh rối mù.
Cậu con trai mà thầy ôm ở trường đại học là ai?
Trong Nỗi lòng thì vị Tiên sinh yêu cô Tiểu thư, nhưng biết đâu ngoài đời người thầy yêu lại là Kai, rồi thầy lại đi lăng nhăng với một cậu con trai khác, và Kai mất vì phải chịu cú sốc quá nặng?
Vì thế nên Hitomi mới căm ghét thầy - kẻ phản bội đã đẩy Kai vào chỗ chết, và mới quyết tâm báo thù?
Ôi ôi ôi ôi ôi, tôi đang nghĩ cái gì thế này! Làm sao lại có thể có cái chuyện như trong Boys' Love thế được chứ...
"Em Hinosaka."
"Óa - oái! Dạ!"
Đang đi qua hành lang bắc ngang hai tòa nhà trong trường, tôi nhảy dựng lên vì đột nhiên bị ai đó gọi.
"Á, thầy Oshinari!"
Nhân vật chính của một đống tưởng tượng không-đàng-hoàng giờ lại đột ngột xuất hiện trước mặt, làm cho tôi càng lúc càng luống cuống.
"Tôi xin lỗi nhé, tự nhiên gọi giật em như thế."
Trông thầy thực sự có vẻ áy náy.
"Tôi nghe nói hôm thứ Bảy vừa rồi, Hinosaka có đến trường đại học..."
"E-e-e-e-em chưa nhìn thấy gì đâu ạ!"
Hình ảnh thầy đau đớn vòng tay ra sau lưng cậu nam sinh lại hiện lên trong đầu, làm tôi phải vội chối bay nhưng mặt mày vẫn đỏ gắt.
Còn thầy chỉ nghiêng đầu chẳng hiểu gì cả.
"À vâng, ừm... hôm đó em định nhờ thầy giới thiệu cho về trường ạ... n-nhưng mà chẳng thấy thầy đâu... Ý em nói 'chưa nhìn thấy' tức là không thấy thầy đó ạ, chứ không phải là em lỡ trông thấy thứ gì kỳ quái đâu... À không, ý em là..."
Thôi toi rồi ~ . Đến tôi còn chả biết mình đang nói cái quái gì nữa.
Mặc kệ, đã đâm lao phải theo lao! Tôi điều chỉnh lại nhịp thở rồi nói thật dứt khoát.
"Thầy ơi, em đã hiểu rồi ạ. Câu 'Tinh yêu là tội ác' mà thầy nói hồi trước, là trong Nỗi lòng của Natsume Souseki đúng không ạ?"
Đằng sau cặp kính, đôi mắt thầy mở to. Rồi thầy cười nhẹ nhàng.
"Hinosaka đúng là Cô gái văn chương nhỉ."
Tim tôi lạc nhịp trước nụ cười lặng lẽ mà thoáng chút u buồn ấy, còn thầy thì dịu dàng nói tiếp.
"Đúng vậy, đáp án rất chính xác. Đối với tôi mà nói, cuốn tiểu thuyết ấy... thật sự hơi khó đọc một chút.
Nhân vật Tiên sinh xuất hiện trong truyện thật sự... là một con người vô dụng quá đỗi, đến mức khiến người ta phải thương hại. Chỉ được cái to đầu nhưng không làm được gì cho ai, lại còn hèn nhát... Chìm đắm trong cái tôi cá nhân xấu xí...
Mặc dù biết bản thân đã phạm phải một tội lỗi đến mức đáng chết đi, nhưng lại không có cả dũng khí để chết, rốt cuộc lại tiếp tục sống những tháng ngày nhạt nhẽo, vô giá trị..."
Sân trường giữa mùa đông không có lấy một cơn gió, đến cỏ cây cũng lặng thinh như đang chìm trong giấc ngủ sâu, bốn bề lạnh buốt và yên tĩnh đến ghê người.
"Người như thế lẽ ra nên chết sớm đi cho rồi... Em không nghĩ vậy sao?"
Nên chết đi cho rồi.
Những lời ấy như thể thầy đang hướng đến chính mình, làm tôi toát mồ hôi lạnh.
"E-em nghĩ rằng chết không phải điều tốt đâu ạ! Em cũng không đồng ý với vị Tiên sinh trong Nỗi lòng, chẳng chịu giao tiếp với bất cứ ai, chỉ giam mình trong nhà và thờ ơ với tất cả mọi thứ! Nhiều khi cũng nên đi ra khỏi nhà, tản bộ cho tinh thần khuây khỏa, đúng không!? Đến cả ông cũng phải làm như vậy đi chứ! Không được nghĩ đến chuyện chết đâu đó!"
Kết thúc bài diễn văn tôi mới giật mình. Thế này chẳng khác nào tôi bảo thầy mới là người có ý định chết à?
"E-em xin lỗi! Đấy là em nói với vị Tiên sinh trong Nỗi lòng thôi, chứ không phải thầy Oshinari đâu ạ..."
"Không sao đâu em. Cũng giống nhau cả thôi mà."
Câu nói thản nhiên của thầy càng làm tôi nóng ruột.
"Không phải chuyện đùa đâu thầy ơi."
"Nhưng thật sự là giống mà. Tôi, Hitomi và Kai, đều như những con người trong cuốn tiểu thuyết đó."
Bóng đen đổ lên khuôn mặt trắng trẻo của thầy. Cả đôi mắt đằng sau cặp kính kia cũng dần chìm vào một màn đêm u tối.
"Em Hinosaka... Có phải em muốn hỏi tôi về chuyện giữa Kai và Hitomi không?"
Bị thầy nhẹ nhàng chỉ thẳng đúng tim đen, tôi giật mình thảng thốt. Nhưng trông thầy không có vẻ gì là phật ý, hay thậm chí là giận dữ. Mà ánh mắt ấy chỉ đơn giản im lặng, nhìn tôi chằm chằm. Vì thế tôi cũng quyết định sẽ nói ra sự thật.
"Đúng vậy ạ. Bởi vì em lo cho Hitomi lắm, gần đây cậu ấy hành xử rất lạ... Thầy hãy nói cho em biết đi, rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì vậy? Thầy trở thành thủ thư trường em có phải là ngẫu nhiên không? Thầy nói mình, Hitomi và Kai giống như trong Nỗi lòng, là có ý gì vậy?"
Y hệt như vị Tiên sinh kia, thầy chỉ cho tôi câu trả lời mù mờ nhất.
"Thì ý tôi đúng là như thế thôi. Tuy căm ghét sự ngu dốt, hèn yếu, vị kỷ của vị Tiên sinh trong Nỗi lòng, nhưng không thể nói rằng tôi không đồng cảm với ông ta."
"Vậy là thầy đã yêu Hitomi, và cướp cậu ấy từ tay Kai ư?"
"... Em nói đúng một nửa."
"Một nửa?"
Bóng tối trong mắt thầy ngày một dày đặc hơn.
"Quan hệ giữa ba người chúng tôi gần giống trong Nỗi lòng. Nhưng lại có một khác biệt rất lơn."
"Là gì vậy ạ?"
Cổ họng tôi đã khô rát tự bao giờ, còn bàn tay thì nhớp nháp mồ hôi lạnh.
Những tia sáng trong trẻo chiếu xuyên vào sân trường buốt giá. Thầy nheo mắt, khuôn mặt u uẩn tĩnh lặng đến ghê người, rồi thong thả nói từng từ, từng từ một.
"Tôi không thể yêu bất cứ ai cả... Không thể nào yêu, dù chỉ một người. Đó chính là tội lỗi của tôi, chính vì thế mà K đáng thương đã phải chết."
Thầy vừa dứt lời, thế giới lại chìm vào tĩnh lặng như thể thời gian vừa dừng lại. Những lời nói của thầy quá khó hiểu, và biểu cảm của Hitomi khi thét lên "Không thể nào tha thứ" lại hiện lên trong đầu tôi, làm tôi chỉ biết đứng như trời trồng.
"Hôm thứ ba tôi đã nói điều có lỗi với em, cho tôi xin lỗi. Hẳn là em giật mình lắm phải không? Nhưng tôi vẫn mong các em đừng lặp lại thảm kịch trong Nỗi lòng một lần nữa."
Rồi thầy bỏ đi, để lại lời thỉnh cầu lặng lẽ ấy.
Tiếng chuông báo vào tiết năm vang lên từ dãy nhà lớp học, rốt cuộc tôi cũng chẳng ăn được hộp cơm.
"... Thật sự thầy và Kai là một cặp Boys' Love sao?"
Sau giờ học, tôi lần giở từng trang quyển Nỗi lòng của Souseki, vừa thở dài vừa lẩm bẩm, đột nhiên quay sang đã thấy anh Konoha mặt thất kinh, ngón tay gõ phím dừng hẳn lại.
"E-em có hơi hấp tấp quá không đấy?"
Giọng anh mang vẻ bối rối đến cực độ.
"Mà bây giờ đọc lại Nỗi lòng, em mới thấy Tiên sinh với K cũng đáng nghi lắm. Hai người đó cứ dính chặt lấy nhau."
"Ừ thì họ là bạn thân từ hồi nhỏ mà."
"Nhưng mà cách nói chuyện cũng thân mật quá mức. Có bảo người Tiên sinh yêu không phải là Tiểu thư, mà là K có khi em cũng tín."
"Thì đúng là cũng có ý kiến như vậy thật... Nhưng hẳn tại em cố nghĩ theo hướng 'đó' nên câu chuyện mới trở thành như vậy thôi."
Anh Konoha cười gượng gạo.
"Không, không chỉ có K mà cả Tôi cũng đáng nghi lắm ạ. Cảnh anh ấy gặp Tiên sinh ở bãi biển rồi đuổi ông chạy vòng quanh ấy, nghe giống hệt như tình yêu sét đánh. Rồi lại còn nhìn trộm Tiên sinh thay quần áo nữa, chẳng khác gì một tên biến thái, nóng bỏng lắm anh ạ!"
"Nóng bỏng cái gì..."
"Mà hơn nữa, đến cả Tiên sinh cũng còn nhận ra cơ mà. 'Trái tim cậu chẳng phải đã bị tình yêu chỉ phối từ rất lâu rồi sao?' - Bị nói trúng tim đen, Tôi đã phủ định, 'Đó không phải là tình yêu. - nhưng rồi Tiên sinh đã nói thế này, với vị thế của một người trưởng thành hơn.
'Đây chính giai đoạn để tiến tới tình yêu đó. Để chuẩn bị cho việc ôm ấp người khác giới sau này, đầu tiên cậu đã tìm đến tôi, một người đồng giới với mình trước.'
Cũng vẫn hay có chuyện người ta phải lòng một người đồng giới quá tuyệt vời mà. Vì vậy nên cho dù Kai có lỡ yêu thầy giáo của mình, y như K hay là Tôi thì cũng không có gì kỳ lạ cả. Mà thầy lại còn là mẫu đàn ông lạnh lùng và cô độc, không yêu thương bất kỳ ai, nên có lẽ đã vô tình đùa cợt với trái tim chàng trai như vị Tiên sinh trong Nỗi lòng, để rồi gây ra một mối bòng bong như thế.
Nhưng thật sự với cảm giác của mình em cũng không hình dung được mọi chuyện lại có thể nghiêm trọng đến như vậy. Không phải là em phủ nhận tình yêu đồng tính nam đâu... Hay là em cần phải đọc thêm Tình dục muôn năm hoặc Lời tự thú của chiếc mặt nạ để tìm hiểu cho đầy đủ nhỉ?"
(Vita Sexualis, của Mori Ogai.
Kamen no Kokuhaku, của Yukio Mishima)
Nghe câu hỏi hoàn toàn nghiêm túc của tôi, anh Konoha rời hẳn tay khỏi bàn phím, hai vai rũ xuống rên rỉ.
"Sao em lại có thể đi xa đến như thế được hả!? Mà bây giờ trong đầu em, Tiên sinh trong Nỗi lòng trở thành chàng 'soái ca' ma mị, lạnh lùng đùa giỡn với trái tim đàn ông luôn rồi à? Đầu tiên là phải sửa ngay cái nhận thức sai lầm đó đi. Thế này thì Natsume Souseki đã xanh cỏ rồi chắc cũng không được nằm yên mất. Mà em cũng đừng tự tiện gán ghép thầy Oshinari với Kai là cặp đôi đồng tính nữa, tội cho hai người đó lắm."
Anh Konoha nói với giọng đồng cảm hết sức như thể chính anh cũng từng chung cảnh ngộ.
"Nhưng mà anh Konoha bảo em đọc Nỗi lòng, chính là vì cái chết của Kai giống với vụ tự sát của K trong ấy phải không?"
"Thì đúng thế... Mà anh cảm giác thầy Oshinari cũng tự thấy mình giống với Tiên sinh. Như là khi nói với Hinosaka 'Tình yêu là tội ác' ấy..."
"Thầy Oshinari đã nói với em rằng, vị Tiên sinh ấy... nên chết sớm đi cho rồi ạ."
Vừa nghe tôi nói vẻ ái ngại, anh Konoha đã giật bắn người.
"Bởi vì thầy thấy Tiên sinh trong Nỗi lòng giống mình quá mức, cái lúc thầy bảo vị Tiên sinh ấy 'đáng thương hại', trông thầy vừa buồn bã vừa day dứt lắm ạ."
"..."
Chẳng lẽ thầy Oshinari nghĩ rằng chính mình cũng nên chết đi cho rồi sao? Vừa nghĩ đến hoàn cảnh dù bản thân muốn chết đi vì tin rằng như thế sẽ tốt hơn, nhưng rốt cuộc vẫn bị ép buộc phải sống tiếp, tim tôi đã thắt lại đến mức cảm thấy như muốn khóc.
Anh Konoha cũng nhíu mày suy nghĩ.
"Tại sao thầy lại ôm cậu con trai ấy trong sân trường, tại sao Hitomi lại nói rằng không thể tha thứ cho thầy, toàn những việc mà em không sao hiểu nổi. Hay là thế này nhỉ, tuy thầy nhận nuôi Kai đã mất cả cha mẹ nhưng thực sự lại không cho cậu ấy tình cảm? Như là thầy ngược đãi cậu ấy chẳng hạn? Vì đồng cảm với hoàn cảnh đó mà Hitomi đã yêu Kai, cùng đứng lên chống lại thầy Oshinari tàn bạo, nhưng rốt cuộc Kai lại không đành lòng chạy trốn khỏi thầy... À, đấy cũng là nội dung trong quyển manga Boys' Love mà bạn Kawai lớp em đang đọc đấy ạ."
"Trời ạ, đã bảo là thôi Boys' Love đi cơ mà!"
"Nhưng mà mấy cảnh tình tứ đầy thẩm mỹ của thầy cứ nhấp nháy trong đầu em ấy... Không lẽ em đã lỡ bước chân vào phương trời kỳ quái nào đó rồi hở anh?"
"Bình thường em cũng đã đủ kỳ cục rồi, không cần phải thêm vào nữa đâu..."
Anh Konoha đánh một hơi dài thườn thượt.
"... Có khi Hinosaka đang suy nghĩ sâu xa quá rồi đó."
Đúng là với cái đầu óc nhiều bã đậu của tôi, khả năng suy luận logic cũng có một giới hạn nhất định.
"Em hiểu rồi. Vậy từ bây giờ em sẽ bám dính lấy thầy Oshinari, để dùng chính tai mắt mình xác minh xem thầy ấy là người như thế nào!"
Nhìn tôi vừa nói vừa thở phì phì đằng mũi anh Konoha đáp, "... Nhớ đừng hăng hái quá đấy nhé", rồi nhìn tôi với vẻ bất an kinh khủng.
"Vì vậy nên từ giờ em xin phép được giúp việc cho thầy, với tư cách ủy viên thư viện tạm thời ạ. Rất mong được thầy giúp đỡ."
Giờ tan trường ngày hôm sau. Nhìn tôi nói xong gật đầu cái rụp, cằm thầy Oshinari gần như rớt hẳn khỏi miệng.
"À ừm... ủy viên thư viện tạm thời... là cái gì?"
"Thầy cứ coi em như đệ-tử-kiêm-chân-sai-vặt, và bóc lột em đi ạ!"
"Cũng làm gì nhiều việc đến thế mà bóc lột..."
"Thế thì để bóp vai cho thầy! Em thạo nghề này lắm đấy ạ. Nhìn thầy chắc phải đau mỏi khắp người ấy nhỉ."
"Thôi, cái đó cho tôi xin kiếu."
"Vậy sao thầy. Lúc nào cần thì cứ gọi em nhé."
"Này... em Hinosaka."
"Dạ, nghe rõ trả lời!"
"Em sẽ ở đây đến bao giờ thế?"
"Đến khi nào em nhìn thấu được thầy ạ. Cho đến lúc đó rất mong thầy giúp đỡ."
Trước câu trả lời nghiêm túc hết cỡ của tôi, thầy khẽ đặt tay lên trán.
"Thầy đứng lâu chóng mặt ạ? Thế là không được rồi. Thầy ra đằng kia nằm nghỉ đi."
"Thôi không sao đâu... Tôi đã nghe Hitomi kể nhiều về em rồi, nhưng ai ngờ lại nhiệt tình đến mức này..."
Thầy nửa lẩm bẩm nửa cằn nhằn.
"Hitomi đã kể cho thầy về em rồi ạ?"
Nghe đến đây sắc mặt thầy thoải mái hẳn đi, và thầy bắt đầu thì thầm đầy hoài niệm.
"Ừm. Như là lần em tìm thấy con mèo bị thương ở chân, đuổi theo nó khắp nơi định chăm sóc cho con mèo ấy, rốt cuộc nhảy lên tận nóc nhà người ta đến mức bị báo cảnh sát."
"Ôi..."
"Rồi lần em được cụ già hỏi đường, nhiệt tình dẫn cụ sang tận thị trấn bên cạnh, rồi rốt cuộc chính mình lại thành trẻ lạc phải lên tận đồn cảnh sát, xong về nhà bằng xe tuần tra luôn."
"Ôii..."
"Lại cả lần em bị mấy đứa trẻ con trường mẫu giáo gần nhà làm nũng, chơi đóng vai siêu anh hùng với chúng nó, xong đứng lên thanh xà sắt tạo dáng biến hình nhưng bị trượt ngã, lệch cả gót chân nữa."
"Á..."
"Nhưng rồi vẫn chưa chừa, lần sau em lại tập hợp mấy đứa nhóc mẫu giáo xem mình biểu diễn ở công viên, sơ ý ngã lộn ngược từ cầu trượt xuống, chấn thương bươu cả đầu..."
"Không phải là em tập hợp chúng nó! Tự nhiên cả lũ cứ bâu lại nhìn em, mắt long lanh ấy chứ..."
Tôi vừa thanh minh vừa đỏ ửng mặt mày. Hitomi ơi, sao toàn lôi mấy chuyện xấu hổ ra mà kể thế hả!
Thầy lại nói tiếp, khóe miệng dường như đã dịu dàng hơn.
"Vì đã được nghe bao nhiêu chiến tích của em như thế, nên lần đầu gặp Hinosaka tôi đã nghĩ: 'Ồ, là-cô-bé-này-đây-sao..."
Đúng là lần đầu gặp nhau ở nhà Hitomi, thầy cứ nhìn tôi cười toe toét. Lần đó tôi đã tưởng nhầm thầy là một ông chú... nhầm, một người anh thân thiện, vui vẻ. Giờ mới biết hóa ra hồi ấy không phải thầy cười toe toét, mà là nham nhở, đang cố kìm nén để không cười phá lên trước mặt tôi mà thôi.
Thầy nhẹ nhàng nói với cái thân tôi, đang không biết kiếm đâu ra lỗ mà chui xuống cho đỡ ngượng.
"Tôi ghen tị với em lắm đó. Với tính cách bộc trực, dễ dàng cởi mở với mọi người của em."
"Dạ?"
"Tôi thật sự rất, rất ghen tị... với ánh sáng chói lòa ấy."
"Tôi không thể yêu bất cứ ai cả... Không thể nào yêu, dù chỉ một người."
Nhớ đến những lời thầy đã nói, lồng ngực tôi đột ngột lạnh ngắt. Không thể yêu bất cứ ai ư - tại sao thầy có thể nói một điều buồn thảm ngần đó, bằng ánh mắt trầm tĩnh đến như vậy?
"Không lẽ... thầy ghét con người sao?"
"Ừ."
Thầy lại lặng lẽ trả lời.
"Nếu như hỏi rằng tôi thích con người hay loài khỉ hơn, thì tôi sẽ trả lời là khỉ. So với sinh sống giữa loài người thì tôi muốn sống trong rừng, cùng với bầy khỉ hơn... Từ ngày xưa tôi đã nghĩ vậy rồi."
"Như vậy... chẳng phải sẽ cô đơn lắm sao?"
"Sao lại cô đơn?"
Bị thầy hỏi lại giọng thản nhiên, tôi cứng họng.
"T-thì bởi vì, khỉ đâu có biết nói tiếng người."
"Vậy tức là nếu hiểu tiếng nói của nhau, thì sẽ bớt cô đơn hơn ư?"
Thầy thì thầm, đôi mắt trong xanh như nước.
"Cho dù có trao đổi bao nhiêu ngôn từ, thì cũng không thể trở thành một... Có chăng chỉ là nhắc nhở cho nhau nhớ, rằng chúng ta mãi mãi khác biệt mà thôi...
Con người rốt cuộc vẫn là giống loài cô độc. Mãi mãi không thể hiểu được nhau.
Cho dù có giả vờ đồng cảm, cho dù có giả vờ thấu hiểu, thì rốt cuộc tất cả cũng chỉ sống vì cái tôi cá nhân mà thôi..."
Một nỗi đau thầm lặng khẽ rung động trong đôi mắt ấy. Giọng thầy vừa yếu ớt vừa mong manh.
"Vậy nên là đối với tôi, ở giữa con người cô đơn lắm... thật sự cô đơn."
Lồng ngực tôi như bị bóp nghẹt.
"N-nhưng em nghĩ rằng... cũng có những người hiểu được nhau chứ. Những người chỉ cần ở cùng nhau là đã thấy hạnh phúc hơn tất thảy."
"Có lẽ vậy thật nhỉ..."
Thầy cúi mặt xuống, rồi làm bộ lấy ngón tay chỉnh lại cặp kính.
"Chắc hẳn... cũng có những con người như thế."
Giọng thầy hơi run rẩy một chút. Dường như tinh thần của thầy đang lung lay. Đôi gò má trên gương mặt cúi gằm cứng đờ lại mất tự nhiên.
"Chắc chắn tuyết sẽ rơi với những con người xinh đẹp, có được niềm tin từ trái tim như thế... Nhưng tuyết chưa bao giờ rơi với tôi. Vì vậy nên tôi đã ngăn không cho tuyết rơi, không cho nó đến với người-không-phải-là-tôi..."
Cảm thấy hơi thở của thầy đang ngày một gấp gáp dần, tôi cũng nín thở khi nghe đến chữ tuỵêỉ. Hitomi có nhắc đến "tuyết nhuộm màu đỏ thắm", "Tớ sẽ không bao giờ tha thứ!" - cùng với đôi mắt đỏ rực như lửa, toàn thân tràn đầy một nỗi căm ghét đau đến nhức nhối.
"Tôi đã ưu tiên cái tôi của mình trên tất cả. Tôi có được cũng là vì cái tôi, vứt bỏ cũng là vì cái tôi."
"Thầy ơi, tuyết là g~..."
Tôi giật mình. Thầy đang ôm ngực, đầu gối buông thõng gục xuống sàn nhà. Những giọt mồ hôi lã chã rơi trên trán! Còn da thầy thì trắng toát như tờ giấy!
"Thầy ơi! Thầy làm sao vậy ạ?"
"Khục,.. T-tôi không sao... Thỉnh thoảng... khục khục... cơ thể tôi lại trục trặc thế này. Quen rồi là ổn ngay thôi. Thuốc... ở trong túi áo ấy."
"Thuốc ạ?"
Giọng thầy khản đặc làm tôi không nghe rõ. Nhưng tôi cũng lập tức thọc tay vào trong túi áo khoác thầy. Những ngón tay chạm phải một thứ vừa lạnh vừa cứng ngắc.
Thấy rồi!
Tôi lấy lọ thuốc ra và mở nắp, đưa lên miệng thầy. Hình như tôi hơi mạnh tay quá, gần như là nhét cả lọ thuốc vào miệng thầy bắt uống. Cặp kính tuột ra rơi xuống sàn nhà, còn thầy vẫn nhắm nghiền mắt khổ sở, cái cổ họng gầy guộc, nhấp nhô lên xuống.
"Để em gọi xe cứu thương ạ!"
Vừa lấy điện thoại ra định bấm số, bàn tay ướt đẫm mồ hôi ấy đã tóm lấy cổ tay tôi.
"Tôi... ổn rồi."
"Nhưng mà..."
"Thật sự không vấn đề gì đâu."
Sắc mặt thầy vẫn tương đối không ổn. Nhưng dường như thầy không muốn tôi gọi người đến giúp.
"Nếu làm to chuyện lên tôi sẽ không được ở lại trường nữa mất. Ít nhất là bây giờ, tôi vẫn chưa thể bỏ trường được."
Những ngón tay tóm lấy cổ tay tôi lạnh như băng. Chút sức lực cuối cùng dồn cả vào đầu ngón tay gầy gò ấy. "Chưa thể bỏ trường được" nghĩa là sao? Thầy đang muốn làm gì ở ngôi trường này?
Rốt cuộc bị nỗ lực của thầy áp đảo, tôi cũng không bấm số được nữa.
"Cảm ơn em nhiều lắm. Có Hinosaka ở đây nên tôi không sao rồi."
Thầy nhặt cặp kính rơi trên sàn và đeo lại lên mắt.
"Thầy không sao thật chứ ạ?"
Để trấn an sự lo lắng vẫn còn lại trong tôi, thầy cố mỉm cười lặng lẽ.
"Ừ. Tôi đã bảo rồi còn gì? Tôi đã quen với những trục trặc của cơ thể này rồi. Chỉ là vừa rồi đột ngột quá, nên tôi mới lỡ để em thấy mình thảm hại thế này. Bây giờ tôi về nhà nghỉ đây."
"Như vậy sẽ tốt hơn đấy ạ! À ừm, chính xác thầy thấy mệt ở đâu ạ?"
"Bị một tí ở tim thôi."
"Bệnh tim ạ!?"
Nhìn thấy tôi trợn mắt kinh ngạc,
"Cũng chẳng có gì to tát đâu, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường ngày, miễn là đừng làm việc quá sức thì cũng không tự nhiên ngừng đập được. Nên em đừng hoảng hốt đến thế."
Thầy dịu dàng giải thích.
"E-em xin lỗi. Nhưng mà, ừm... thật sự em vẫn lo lắm, nên để em đi cùng thầy!"
Mặc cho thầy liên tục thoái thác - "Tôi có phải là tiểu thư đau yếu đâu", tôi vẫn quyết không đồng ý, phản pháo rằng "Nếu giữa đường thầy lại có chuyện gì thì nguy lắm ạ!". Bởi vì nhìn cái tình cảnh như thế trước mắt thì ai mà không lo được cơ chứ.
"Thầy đúng là một ông chú đau yếu đấy ạ, nên hãy nghe lời em nói đi. Không là em gọi xe cấp cứu bây giờ."
Vừa thấy tôi lôi điện thoại ra "đe dọa", thầy đành cười khổ sở "Thôi, tôi chịu Hinosaka rồi..."
"Này, Hinosaka, em có biết tại sao hồi thi lên trung học Hitomi đỗ vào trường tư, nhưng lại chọn vào trường công không?"
Vào cái lúc khuôn mặt vẫn khổ sở nhễ nhại mồ hôi mà tự nhiên thầy lại đi hỏi một câu như thế làm tôi tròn mắt ngạc nhiên.
"Bạn ấy bảo là tại học trường công sẽ gần nhà hơn ạ. "Mất đến tận tiếng rưỡi để đi học, vớ vẩn lắm", em nhớ cũng gần gần như thế."
"Hitomi từ bỏ một ngôi trường danh tiếng như thế... không phải chỉ vì vậy thôi đâu."
"Dạ?"
"Khi nào Hinosaka cứ hỏi thử em ấy, là sẽ biết ngay mà."
Thầy nói vậy rồi cười bí ẩn.
Thầy sống ở một ngôi nhà cho thuê cũ kỹ. Tổng cộng ngôi nhà có hai tầng, mỗi tầng ba phòng, trước cửa căn phòng hướng Đông Nam tầng hai có treo tấm bảng tên ghi "Oshinari". Dáng vẻ trầm mặc của nó giữa bốn bề tranh tối tranh sáng thật sự rất hợp với thầy.
"Căn phòng này thông thoáng quá thầy nhỉ."
"Đặc quyền của chủ nhà mà."
"Thầy là chủ ngôi nhà này sao?"
"Là do cha mẹ tôi để lại khi mất đi. Ngôi nhà chôn rau cắt rốn ở quê thì đã bán đi từ lâu lắm rồi... Không khí nơi này rất thoải mái, nên tôi đã sống à đây suốt từ thời còn đi học. Nhưng cũng sắp đến lúc rồi... Sắp đến lúc tôi phải ra đi."
"Thầy sẽ chuyển nhà ạ?"
"... Dự định là thế."
Bên trong phòng rộng hơn tôi nghĩ, và lại rất ngăn nắp, không có lấy một món đồ thừa. Đây đó trong phòng là những chồng sách chất lên cao ngất, từng núi, từng núi.
Bất chợt, tôi để ý đến chiếc bàn đọc sách cạnh cửa sổ. Trên bàn là không biết bao nhiêu vỏ phong bì trắng đã bóc ra, và tôi nín thở. Cái phong bì đó! Đúng là cái tôi thấy ở trường đại học! Quanh đống phong bì là mấy món đồ trang sức màu bạc vung vãi.
Khuyên tai à?
Lồng ngực tôi đột nhiên đau nhói.
"Em làm sao thế?"
"T-thầy ơi, mấy cái khuyên tai này... là của thầy ạ?"
Tôi hỏi, cố gắng giữ giọng mình bình thường nhất có thể. Trong đầu tôi, ký ức về những chiếc khuyên tai Kai bao giờ cũng đeo, và lần thầy Oshinari bị gọi lên trường vì chúng cứ xoay vòng vòng.
"Mấy cái đó... Là quà tặng."
Thầy khẽ thì thầm, bóng đen lại bao phủ trong đôi mắt.
"Là con trai tặng hả thầy!? À không, có là con gái tặng thì cũng chẳng sao đâu..."
"Là con trai đó. Tôi có cậu nhóc họ hàng mê làm đồ trang sức, nên cứ hay gửi cho tôi."
"V... vậy hả thầy."
"Dù thiết kế nhìn chả hợp với ông chú già này tí nào nhỉ."
"Haha, công nhận ạ. À không, ý em không phải thầy là ông chú..."
Tôi luống cuống, "À ừm, em mượn nhà vệ sinh một tí" rồi lập tức đánh trống lảng.
"Ngay cạnh cửa ra vào ấy."
"Em cảm ơn thầy."
Cậu nhóc họ hàng... Là cậu con trai thầy ôm trong sân trường sao? Vậy là thầy còn có những người thân khác ngoài Kai? Và cậu họ hàng ấy đã cho khuyên tai tự làm vào phong bì và gửi cho thầy?
Vừa đau đầu với một đống câu hỏi vừa mở cửa phòng tắm, tôi thấy ngay bồn rửa mặt.
Ơ kìa...?
Cảm thấy có gì đó không đúng, tôi đưa mặt lại gần xem xét. Là gì nhỉ? Cảm giác như có thứ gì đó đáng lẽ phải ở đây, nhưng bị thiếu... Đang mò mẫm sờ tay lên bức tường, tôi chợt nhận ra.
Thôi đúng rồi! Không có gương soi! Phía bên trên vòi nước chỉ là một bức tường màu trắng bóng loáng. Và hơn nữa, khi nhìn kỹ, tôi thấy trên tường có bốn lỗ thủng. Thử dùng ngón tay ước lượng khoảng cách giữa chúng, tôi phát hiện chúng khớp với bốn góc của một cái gương. Như thế có nghĩa là hồi trước vốn ở đây đã từng lắp gương rồi.
"Thầy ơi, gương trong nhà tắm vỡ mất rồi ạ?"
Tôi ngoái về phía phòng khách cất tiếng hỏi.
"Là tôi tháo ra đấy", và thầy đáp lại, đôi mắt cứ u ám làm sao.
"Ơ? Sao vậy ạ?"
"Bởi vì không cần dùng đến."
"Ơ? Ớ? Vậy chứ lúc sấy tóc, cạo râu hay lấy rỉ mắt, không có gương thì thầy làm sao được ạ?"
"Tôi quen rồi. Còn hơn phải nhìn thấy bản mặt này mỗi sáng."
Nét mặt của thầy đăm lại khó chịu. Biểu cảm ấy thểhiện sự căm ghét... Thầy ghét khuôn mặt của chính mình sao?
"Nhưng em thấy thầy cũng điển trai mà, vừa trí thức vừa dịu dàng."
Nghe tôi nói, thầy hơi nheo nheo mắt, "Em nói vậy tôi vui lắm." rồi mang trà xanh và bánh donut ra mời tôi.
"Em cũng được thử món donut này lúc ở phòng nghiên cứu rồi. Không bị ngọt quá, hẳn là tốt cho sức khỏe lắm thầy nhỉ. Thầy làm thêm cả ở hiệu bánh nữa hả thầy?"
Thầy vừa rót nước trà róc rách vào chén nhỏ, vừa thì thầm trả lời.
"Ừ. Tại tôi tiêu nhiều tiền vào sách vở quá."
"Nhưng mà, sức khỏe thầy không tốt mà lại ôm đồm cả đống việc như thế, có ổn không đấy ạ?"
Nghe tôi nói, thầy lặng lẽ mỉm cười, "Chính tôi là người hiểu rõ thân thể mình nhất mà. Không vấn đề gì đâu."
Tin được không đây... Chính những người cứ luôn mồm bảo "Không sao đâu" mới hay làm những chuyện ngốc nghếch nhất, nên tôi lo lắm. Ngồi uống trà đối diện với thầy trong căn phòng yên tĩnh ít đồ đạc, tôi lại nhớ đến vị Tiên sinh trong Nỗi lòng.
"Tiên sinh lúc nào cũng trầm lặng. Lại có khi trầm lặng đến u sầu."
"Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy Tiên sinh có một điểm gì đó rất lạ lùng, khiến cho người ta khó mà có thể tiếp cận được. Nhưng chính vì vậy mà mong muốn được đến gần Tiên sinh của tôi càng lúc lại càng day dứt hơn, âm ỉ mà mãnh liệt."
Thầy Oshinari cũng trầm lặng quá đỗi... Huyền bí đến mức khiến cho tôi buộc phải ngắm nhìn. Bởi vì một nỗi lo không tên, rằng nếu không tập trung lắng nghe và quan sát, thì tôi sẽ bỏ lỡ một chi tiết chết người nào đó mất thôi. Thế mà hồi kể chuyện về con bonobono lúc bọn tôi còn nhỏ, ít nhiều trông thầy cũng trẻ trung và sáng sủa hơn bây giờ...
Chính vì vậy nên dù đã xử lý xong cái donut ít ngọt và uống hết sạch cốc trà nóng, tôi vẫn thấy chưa an tâm ra về, bèn nói.
"À đúng rồi, thầy để em làm bữa tối cho."
"Thôi không cần đến mức đó đâu, em Hinosaka."
"Phải chứ ạ, bởi vì em là ủy viên thư viện tạm thời, là trợ lý của thầy mà!"
Tôi tươi tỉnh khẳng định và đi về phía bếp.
Người bị bệnh tim thì nên nấu món gì nhỉ...? Nếu như là bị cảm lạnh thì người ta thường nấu cháo, nhưng mà... Mở tủ lạnh ra, tôi thấy bên trong có cả trứng, rau và mơ muối nữa. Thế này thì đúng là nên nấu cháo thật, chuẩn rồi.
Đang vo gạo bằng chiếc nồi đất vừa lấy ra, tôi chợt nhận thấy đằng sau mình yên ắng đến lạ thường, bèn ngoảnh lại xem xét. Tôi vẫn thấy một đầu của cái đệm lót ngồi. Chắc hẳn thầy vẫn đang ở đó thôi. Nhưng ngôi nhà này thật sự tĩnh lặng quá mức, đến mức không cảm nhận được là có người đang sống. Nếu như là nhà thuê thì phải có tiếng động từ hàng xóm, hay là từ tầng dưới vọng lên chứ. Thế nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả. Cứ như thể tất cả mọi âm thanh đã bị hút vào một bức tường cát màu trắng đơn điệu, chỉ còn duy nhất sự yên lặng tồn tại trong căn phòng.
Thầy nói rằng mình đã sống ở đây từ hồi còn đi học. Nếu vậy thì hẳn Kai cũng đã sống ở đây cùng thầy.
Và cậu ấy đã đâm dao vào ngực mình và chết cũng ở đâu đó trong...
Vừa tưởng tượng đến đây, tôi chợt lạnh toát cả sống lưng.
Nhưng không sao, tôi vốn mê phim kinh dị mà, cũng quen với mấy vụ này rồi. Vả lại, nếu như hồn ma của Kai đang thật sự ở trong căn nhà này thật thì tôi lại muốn gặp cậu ấy. Tôi muốn hỏi lý do vì sao cậu ấy đã hứa sẽ đi xem phim dịp Giáng sinh với Hitomi, mà lại tự sát ngay trước ngày hẹn.
Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã phản bội Kai!
Tôi nhớ đến đôi mắt rực lửa của Hitomi khi thét lên như vậy. Đôi vai gầy gò ấy đã run rẩy, bởi vì đáng lẽ Kai đã không phải chết. Rốt cuộc tại sao Hitomi lại căm ghét đến như thế, bế tắc đến như thế, và phải làm thế nào thì cậu ấy mới được chữa lành? Tôi muốn hỏi Kai tất cả những điều ấy.
Không biết có phải vì đang mải suy nghĩ quá không... Nhưng khi có tiếng nắm cửa ra vào xoay lạch cạch... tôi lại nghĩ rằng linh hồn của Kai đã nghe thấy mình nói, và đang tìm đến để trả lời. Tôi giật mình trong một khoảnh khắc, sau đó chạy thật nhanh đến trước cửa, vẫn nắm chặt con dao bếp trong tay.
Tôi chưa kịp chạm tay vào, cánh cửa đã kẽo kẹt mở ra.
Kai ơi...!
"Á!!!"
Đột nhiên có tiếng thét ré lên. Người đang đứng bên ngoài cửa không phải là Kai, mà là một chị gái khoác chiếc áo choàng màu mè, quàng cái khăn lông thú trên cổ. Mắt người đó tô chì và nhũ lấp lánh, mi mắt uốn cong dài miên man, còn đôi lông mày vốn đã hơi vểnh bây giờ lại càng xếch ngược hơn nữa, trợn trừng lên nhìn tôi.
"Tự nhiên chĩa dao vào người ta, mày tính làm gì hả? Mà lại còn cái gì đây? Sao nhìn mày như nữ sinh trung học thế?"
Tôi còn chưa kịp đáp Không, em học cấp ba rồi... thì người phụ nữ đó đã được thể cướp luôn lời, chẳng cho ai cơ hội mở miệng cả.
"Aaaaaa, thật! Hết nói nổi! Cái thằng khờ đấy nữa! Sao lại Lolicon đến mức này hả!? Sao lại dắt một con bé ngực lép, chắc năm ngoái vừa học hết tiểu học thế này vào phòng! Chỉ biết lấy cái bản mặt già đanh già đụt ấy đi lừa người thôi! Đã bắt người ta chờ đợi bấy nhiêu năm, giờ lại định tay trong tay bỏ trốn với con bé cấp hai óc rỗng này hay sao? Đồ tồiiii!"
"À ừm... hình như chị hiểu lầm nặng quá rồi, bộ đồng phục này không phải của trường cấp hai mà là cấp ba, và em cũng không có ý định bỏ trốn cùng thầy ạ."
Tôi vừa hạ mũi dao xuống định thanh minh thì, "Á à, lại còn bắt học sinh cấp hai giả mặc đồ cấp ba nữa cơ à? Dù có đổi quần áo đi chăng nữa, động vào gái dưới mười bốn là vẫn đi tù cả thôi nhá!"
"Chị ơi, thực ra em mười sáu rồi..."
Chị ta bỏ ngoài tai mọi lời tôi nói.
"Em ơi, thằng Ryosuke vốn là tay Lolicon có hạng. Đến cả em cũng chỉ một hai năm nữa là nó sẽ phát chán, rồi đá đít ngay thôi. Thằng Ryosuke nhé, đêm nào ngủ cũng ôm với vuốt ve cái đồ gài tóc cũ mèm hình con mực, biến thái đến thế cơ mà. Nó là cái thứ rác rưởi không đáng sống! Là phường lừa đảo! Nó là thằng tội phạm!"
"Chị ơi!"
Thấy tôi lên giọng, người phụ nữ đó dừng lời.
"Cái gì hả! Mày có gì phản đối sao!"
"Có ạ."
"Hả?"
"Cho dù một người có là kẻ biến thái, quân lừa đảo hay tội phạm đi chăng nữa, thì nói họ 'không đáng sống' vẫn là quá lời. Hơn nữa, thầy có phải là biến thái, lừa đảo hay tội phạm hay không, em tự biết."
Người phụ nữ đó run lên vì giận dữ.
"Con chuột ăn vụng này, mày cũng mồm mép phết nhỉ!"
"Thường người ta nói là 'mèo ăn vụng' chứ?"
"Loài mèo vừa cao quý vừa dễ thương thế cơ mà! Nên là tao đây thích mèo lắm. Cái thứ con nít lép xẹp đầu óc rỗng tuếch như mày, chỉ đáng làm chuột hay hamster là cùng thôi!"
Thật quá đáng... Lần đầu tiên có người gọi tôi là "chuột ăn vụng". Tôi ngẩn người ra, bỗng từ đằng sau có tiếng thầy vang lên.
"Xin lỗi nhé Tamako. Hôm nay sức khỏe của tôi không tốt nên phiền em có thể về được không? Còn về chuyện mà Tamako đang bất mãn, thì hôm khác tôi hứa sẽ bàn bạc sau."
Người phụ nữ thầy gọi là "Tamako" đó không có vẻ gì là chấp thuận cả, mặt chị ta đăm đăm lườm thầy đầy vẻ khó chịu.
"Tôi xin em đấy, Tamako."
Thầy vừa mới lặng lẽ cúi đầu...
"Ai thèm nói chuyện gì với mày hả! Mày cứ vào rừng nhiệt đói mà đuổi theo đít khỉ cả đời đi! Rồi kết hôn với khỉ luôn đi, thằng ngu ạ!"
Chị ta đá cửa đánh "rầm" bằng đôi giày da màu đỏ bóng lộn, rồi bỏ về mất. Mùi nước hoa hồng nồng nặc vẫn còn vương vấn nơi cánh cửa.
"Vừa rồi là ai thế hả thầy?"
"Là vợ hứa hôn của tôi."
Thầy nói với vẻ lạnh nhạt.
"Vợ hứa hôn!"
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên, vì trước giờ tôi mới chỉ từng gặp khái niệm này trong tiểu thuyết. À, nhưng mà đúng là mấy chị đồng nghiệp của thầy có kể là ở quê, thầy đã có hôn thê rồi...
"Tamako vốn là ở bên họ cha tôi, khi cha mẹ tôi mất đi bác tôi đã hứa gả chúng tôi cho nhau."
"Ba mẹ thầy mất từ bao giờ ạ?"
"Khi tôi còn học lớp Mười. Họ cùng mất trong một tai nạn ô tô."
"Vậy tức là thầy đã có hôn ước với chị gái kia, khi mới đang học cấp ba sao!?"
"Đúng là thế."
... Tôi không tài nào hình dung ra nổi.
"Nhưng tôi không muốn kết hôn với Tamako. Thực ra từ trước đến giờ cô ta đã có bao nhiêu người bạn trai rồi, nhưng mỗi khi chuyện tình cảm với họ không suôn sẻ là lại lôi hôn ước của chúng tôi lên. Cô ta bảo đã chờ đợi quá lâu rồi, nên muốn giải quyết luôn cho xong..."
"Ôi... Vậy thì cũng khó xử lắm thầy nhỉ?"
"Nếu như cô ta chịu bỏ cuộc thì có phải tốt cho tôi hơn không... Nhưng Tamako cũng bằng tuổi tôi, qua năm sau là quá lứa lỡ thì rồi, hẳn bên đó cũng không thoải mái hơn chút nào. Chắc là cô ta sẽ lại tới cho xem... Con người đó đâu có biết chịu thua là gì."
Thầy nói lầm bầm vẻ khó xử. Còn tôi quyết định hỏi một điều mà vẫn không dám chắc là có nên hỏi hay không.
"Thầy là Lolicon thật ạ?"
"Hả!?"
Thầy giật bắn mình, cặp kính trượt xuống sống mũi.
"À không, ý em là..."
"Mấy cái như là 'quân lừa đảo' hay 'tội phạm' thì em hiểu được chỉ là lời lăng mạ ác ý thôi, nhưng mà đến Lolicon thì... biết nói sao nhỉ. Cô ta bảo thầy đêm nào cũng ôm món đồ cài tóc hình con mực ngủ, còn liếm láp nó nữa, em thấy hơi cụ thể quá..."
"Tôi không có liếm láp nó!"
Thầy thét lên một tiếng, rồi lóng ngóng chỉnh lại cặp kính và quay đi, mặt đỏ lên vì giận dữ.
"Nhưng mà... Quả thật tôi có sở hữu một món cài tóc như thế..."
"Thế tức là thầy có thật ạ!? Nó hình con mực ạ!? Còn là loại trẻ con hay đeo nữa!?"
"... Là kỷ vật của em gái tôi."
"A..."
Thầy ngẩng mặt lên u ám rồi đi sang phòng bên, mở ngăn trên cùng tủ để đồ và lấy ra một thứ gì đó. Rồi thầy quay lại và đưa nó cho tôi xem.
Thứ đang ở trong lòng bàn tay tương đối trắng trẻo và đẹp so với tay đàn ông ấy, là một cái cặp tóc hình con mực bọc trong miếng lụa màu xanh nhạt. Trên con mực có nạm mấy viên đá màu bảy sắc cầu vồng, và ở đuôi nó là một cái then để giữ cho tóc không tuột ra. Đúng là con gái lớn mà đeo cái này thì nhí nhảnh quá mức thật, kiểu gì cũng bị người ta chê cười. Nhưng nếu cho trẻ con đeo thì hẳn là sẽ đáng yêu lắm.
Cùng với cái kẹp tóc, thầy còn cho tôi xem ảnh của em gái mình. Trong bức ảnh một cô bé mặc đồng phục trường mẫu giáo đang nắm tay thầy mặc bộ đồng phục cấp ba, nở nụ cười vui vẻ. Mái tóc cô bé màu hạt dẻ ngắn đến gần ngang vai, vừa suôn mượt vừa mềm mại. Từ hồi ấy thầy đã đeo kính rồi nhưng vẫn còn trẻ hơn bây giờ và ra dáng trí thức, khóe miệng giãn ra hơi mỉm cười. Đó không phải là nụ cười lặng lẽ thoáng buồn bã tôi vẫn thường hay nhìn thấy, mà là một nụ cười thật sự, thỏa mãn và hạnh phúc.
"Em gái thầy đáng yêu thật đấy ạ. Năm nay em ấy bao tuổi rồi?..."
Đang hỏi dò câu tôi đã thấy lồng ngực mình lạnh toát. Hồi nãy thầy vừa bảo đây là kỷ vật của em gái mình. Nếu như vậy thì em ấy đã...
"Xin lỗi, em lại nói chuyện không đâu nữa rồi."
Nhìn tôi tiu nghỉu, thầy nhẹ nhàng lắc đầu, rồi cười buồn bã.
"Không sao đâu. Đây là ảnh hồi em gái tôi bốn tuổi. Bức ảnh này chụp ngay trước khi cha mẹ tôi mất, rồi năm sau thì nó cũng..."
Nói nửa chừng mắt thầy cụp xuống vì đau thương, mặt cúi gằm. Nhìn thầy nghiến răng, hai vai run lên nhè nhẹ, tôi có thể cảm nhận được nỗi đau mất đi người em gái ấy phải khủng khiếp đến mức nào.
Nhưng tại sao mới có năm tuổi mà em ấy đã ra đi? Là vì bệnh à? Hay là do tai nạn?
Dù lý do có là gì chăng nữa, thì nỗi đau của người ở lại cũng không thay đổi.
"Cái kẹp tóc này... hẳn là thứ rất quan trọng với thầy."
"Ừ."
Thầy nhìn xuống chiếc kẹp tóc trong tay mình, rồi nhìn xa xăm.
"Mỗi lần ngắm nhìn nó... tôi lại nhìn thấy hình bóng của em gái. Nó đang đeo kẹp tóc sau đầu, hát lên bằng cái giọng trong trẻo ấy... Những lọn tóc cứ mượt mà tung bay, và nó cười phá lên vui sướng, hoan hỉ biết mấy..."
Trong mắt thầy tôi có thể thấy một tình yêu tỏa sáng ấm áp, dần dần lan rộng ra như cầu vồng sau mưa. Ôi, khuôn mặt thầy bây giờ mới hiền từ làm sao. Chắc chắn thầy đang nhớ về ngày xưa. Tôi lại nhớ trước kia thầy có nói, thầy coi Hitomi như là em gái của mình. Có khi thầy đã nhìn thấy hình ảnh đứa em đã mất của mình trong cậu ấy. Nếu như vậy thì tôi lại càng chắc chắn hơn, rằng thầy không thể làm gì khiến Hitomi tổn thương được.
Nhưng rồi nhớ lại những lời của Hitomi - rằng cậu ấy sẽ "không bao giờ tha thứ" - một nỗi đau sắc lẻm lại râm ran trong lồng ngực tôi, cảm xúc bẽ bàng ấy làm tôi thấy khó thở. Tại sao tôi cảm thấy rằng Hitomi căm ghét thầy đến như vậy? Giữa cậu ấy, thầy và Kai, rốt cuộc đã có bi kịch gì xảy ra? Nhìn xuống con mực trong lòng bàn tay mình, biểu cảm của thầy càng lúc càng u ám.
Thầy hơi nắm chặt con mực ấy trong tay như muốn giữ lại thứ gì đó rất quan trọng, rồi lại gói nó vào trong miếng lụa màu xanh nhạt và trả về chỗ cũ.
Vì muốn đánh đuổi đi bầu không khí buồn bã như những mũi kim râm ran trên da thịt tôi lại đứng lên, cố ra vẻ tươi tỉnh.
"Nãy em vẫn đang nấu ăn dở, giờ em đi làm nốt nhé thầy. Thực đơn hôm nay là món 'cháo đặc biệt' đó."
Rốt cuộc vì mải suy nghĩ nhiều chuyện, mà món "cháo đặc biệt" của tôi thất bại thảm hại. Sau một hồi băm chặt tất tần tật mọi nguyên liệu tìm được trong tủ lạnh vào nồi, bao gồm trứng, rau củ và thịt muối, cuối cùng nó đã biến tướng thành một thứ lẩu thập cẩm quái dị, nhìn còn chẳng thấy gạo đâu nữa.
"Bình thường em nấu cháo ngon lắm cơ mà... Chỉ tại cái tội tham quá."
"Nhìn cũng giàu dinh dưỡng đấy chứ."
Rốt cuộc thầy ăn hết món cháo thảm họa của tôi, không để thừa một chút nào.
"Cảm ơn em nhé, cháo ngon lắm."
"Không, chính em mới phải xin lỗi vì đã đem ra cái món khủng khiếp thế này ạ. Lần sau gặp em sẽ kể cho Hitomi, rằng thầy tuyệt vời đến thế nào."
"... Chẳng biết có thật vậy không?"
Mặt thầy lại tối sầm lại. Lần này thầy không chỉ nhíu mày, mà cả sắc mặt cũng tái xanh, tâm trạng không có vẻ gì là ổn cả. Đến giọng thầy cũng trở nên thều thào, khó nhọc.
"Bởi vì, đối với Hitomi... tôi không phải... là thầy giáo tốt."
Khuôn mặt ấy... nửa như hối hận, nửa như tuyệt vọng, nhưng lại không có chút gì gay gắt, mà chỉ đơn giản âm ỉ một nỗi buồn lặng lẽ. Nhìn thầy, lồng ngực tôi cũng chợt lạnh ngắt theo, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, chỉ còn lại một nỗi đau đến ghê người.
Thầy hướng đôi mắt ủ rũ về phía tôi, rồi hỏi bằng một biểu cảm dịu dàng đến đau khổ.
"Hitomi... dạo này ra sao rồi?"
Làm sao tôi có thể nói "Hình như bạn ấy định trả thù thầy đấy ạ" được, nên đành phải lấp liếm đi.
"Bạn ấy vẫn khỏe ạ. Hôm nào cũng làm cả hộp cơm trưa đầy ụ."
Nghe vậy thầy nheo mắt, miệng cười ấm áp.
"Vậy thì tốt rồi. Tôi muốn em ấy được hạnh phúc, hạnh phúc cả phần của Kai nữa."
Rốt cuộc giữa ba người họ đã xảy ra chuyện gì?
Thầy quan tâm đến Hitomi như thế, nhưng lại khổ sở nói rằng với Hitomi, mình không phải là người thầy tốt... Thật sự thì thầy đã gây ra chuyện gì? Đã phạm sai lầm gì mà phải hối hận đến như thế? Lồng ngực tôi đau thắt lại.
"Thầy nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
Tôi nói rồi rời khỏi căn hộ. Vừa bước đi gấp gáp trên con đường đêm lạnh buốt, tôi vừa nhớ đến vẻ đau buồn của thầy khi kể về em gái, về Kai và Hitomi, và rồi lại buồn, một nỗi buồn không tên tuổi.
Thực ra thì cái lạnh cũng hơi giống nỗi buồn.
Khi nhận ra tôi đã thấy mình đang đứng dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường, một mình lẩm bẩm lời mà Tiên sinh đã nói với Tôi trong Nỗi lòng.
"... Tôi là một con người buồn bã, nhưng phải chăng anh cũng mang một nỗi buồn như tôi?"
Khi chúng tôi ở cùng nhau, tôi và anh gần như không nói với nhau một câu nào.
Những khi trở về nhà lúc đêm muộn, tôi thường thấy anh ngồi ôm đùi trong căn phòng không một ánh đèn, trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì.
Ánh trăng rọi vào qua cửa sổ chiếu sáng khuôn mặt trông nghiêng trắng bệch của anh, mới thật là thần bí và cô độc làm sao.
Chúng tôi không quyết định rõ ràng ai sẽ là người nấu ăn. Nhưng chẳng biết tự bao giờ, không ai bảo ai, cứ một người vào bếp còn người kia cứ im lặng ra bàn ngồi chờ đợi.
Cứ mỗi khi lặng lẽ ngồi đối diện nhau trên cùng một chiếc bàn, chỉ có tiếng đũa gắp là âm thanh duy nhất, nhưng không một ai lấy đó làm khó chịu... Tôi lại cảm nhận được chúng tôi giống nhau đến thế nào.
Cả tôi và anh đều đã mất đi gia đình từ rất nhỏ, và từ đó không còn tin tưởng ai khác.
Con người thật xấu xí. Con người bị cái tôi thuần khiết thống trị, rồi lại phản bội người khác vì dục vọng của riêng mình.
Vì vậy nên tôi đã không còn kỳ vọng gì từ bất kỳ ai, bất cứ thứ gì trên cõi đời này nữa.
Cứ như thể đang sống cùng với chính mình trong gương... Tôi và anh, chúng tôi chính là hai bản thể, của cùng một con người trên thế gian này.
Cho đến khi tôi gặp em.