Lễ Tốt Nghiệp Của Cô Gái Văn Chương Tập Sự
Nomura Mizuki
www.dtv-ebook.com

Mẩu Truyện Ngắn Thay Lời Tạm Biệt

Mẩu truyện ngắn thay lời tạm biệt

Lễ tốt nghiệp của Cô gái văn chương Tập sự

Khi nghĩ đến khả năng ấy, lồng ngực tôi quặn lại vì đau đớn.

Tôi nhấp một ngụm trà sữa đã lạnh tanh, vừa lật giở trang bìa in hình bầu trời xanh vừa chìm vào suy tưởng.

Nếu là Hinosaka... thì em ấy sẽ làm gì nhỉ?

Chắc chắn không bao giờ có chuyện Inoue dành trái tim mình cho một người con gái nào khác ngoài chị Tooko. Tình yêu mà Hinosaka dành cho Inoue đã tan vỡ từ ngày đầu gặp mặt, cũng giống như tôi mà thôi.

Nếu vậy thì từ giờ em ấy sẽ ra sao...

Một khúc thánh ca trong sáng vang lên từ điện thoại. Là thư trả lời của "Yuuka".

"Tớ cũng đọc Tựa như bầu trời xanh rồi."

Nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình, trong tôi tràn ngập một cảm giác vừa ấm áp vừa buồn đau, nửa muốn mỉm cười nửa như muốn òa lên khóc, và tôi thấy sống mũi mình cay cay.

Tôi bấm nút gửi rồi lại rót đầy trà sữa vào cốc. Đúng là cho thêm nhiều mật ong có khác, vị trà ngọt lịm ngon lành. Và như thế, trong căn phòng yên tĩnh với chiếc máy tạo ẩm phun sương trắng, tôi lật từng trang sách, lắng nghe dàn loa chạy CD cùng những khúc thánh ca nhẹ nhàng.

"Ôiiiiiii, chị Nanase ơi, cái máy đánh trứng này mạnh quáaaaaaaa! Bay hết cả sô-cô-la mất thôiii...!"

Năm mới đã qua rồi, bây giờ là một buổi chiều Chủ nhật đầu tháng Hai. Tôi đang ở trong bếp nhà chị Nanase, đeo chiếc tạp dề màu nắng, ôm chiếc bát ô tô trong tay và đánh vật với cái máy đánh trứng. Mùi sô-cô-la và mùi rượu Rum ngào ngạt tỏa khắp căn phòng.

"Tại em khuấy bạo lực quá đó! Hinosaka!"

Chị Nanase gào lên trong chiếc tạp dề màu hồng.

"Hở, sao lại thế..."

"Oái! Đừng có chĩa về phía chị!"

Cái máy đánh trứng siêu tăng động rít lên ầm ĩ, bắn be bét hỗn hợp sô-cô-la, bơ, đường và rượu Rum lên mặt chị Nanase.

"Á...!"

Đến lúc chị Nanase kịp nhắm mắt lại thì thứ vật chất màu xám ấy đã dính đầy lên tóc, mũi và hai má chị rồi.

"Hi...no...saka...!"

"Em xin lỗi...!"

Vừa mới kéo cái máy đánh trứng về phía ngực mình, lần này cái thứ nhớp nháp màu nâu ấy chuyển hướng bắn hết về phía tôi. Mùi của rượu và sô-cô-la xộc lên trong mũi tôi như thể vừa mới đọc một câu chuyện tình cảm vô cùng gay cấn. Chỉ trong khoảnh khắc, cả mặt tôi và mặt chị Nanase đều đã dính đầy sô-cô-la.

"Dập công tắc của nó ngay! Hinosaka!"

"Phụp" một cái, rốt cuộc thì cái máy đánh trứng tàn bạo ấy đã chịu dừng lại.

"Ôi... Còn chưa cho bột mì với quả óc chó vào nữa mà... Thế là tiêu nửa số nguyên liệu rồi."

"Vào tay Hinosaka là chị đã biết ngay mà, cái đồ chuyên gia phá hoại...!"

"...E-Em xin lỗi ạ. Chị Nanase đã chịu dành thời gian đang bận rộn ôn thi, để truyền dạy bí kíp làm bánh brownie sô-cô-la tuyệt hảo cho em, thế mà... Không biết thế này thì hôm Valentine có đem tặng cho anh Konoha được không nhỉ..."

Nhìn thấy tôi ỉu xìu, chị Nanase như ngượng ngùng ngoảnh mặt đi:

"C-Có gì to tát đâu. Có ôn nữa thì cũng chỉ ôn đến thế, lúc gọi Hinosaka đến nhà chị đã chuẩn bị tinh thần rồi mà. Mà lại còn đúng nghề của nhà chị nữa, cỡ sô-cô-la chỉ loáng cái là sạch bóng ngay thôi, nên làm bẩn một tí cũng không vấn đề gì đâu mà..."

Chị cứ ấp a ấp úng, hai má khẽ ửng hồng. Ôi, càng thân quen với chị Nanase tôi lại càng thấy chị mới đáng yêu làm sao, muốn phát nghiện luôn mất ~ . Đến mức nếu như tôi mà là con trai thì chắc chỉ muốn chị thành bạn gái của mình.

"Thế tức là em có làm sô-cô-la dính đầy phòng cũng không sao nhỉ. Nhà chị Nanase thật là hết sảy!"

Nghe vậy lập tức chị Nanase hét lên:

"Nhà chị là tiệm giặt là cơ mà, liên quan gì đến dọn phòng cơ chứ!"

"Ớ, thật vậy ạ?"

"Chứ em nghĩ nãy giờ chị nói về cái gì hả!? Thôi được rồi, đừng đứng ngẩn ra đấy nữa, lại đây lau mặt rồi làm tiếp."

(Cả phần trên là một cách chơi chữ, Nanase nói rằng nhà mình làm "cleaning", Nano hiểu là dọn dẹp nhà cửa, trong khi ý của Nanase lại là nhà mình giặt quần áo)

Chị Nanase lấy chiếc khăn ngâm nước ấm vắt khô vò mặt tôi soàn soạt.

"Ch - chị Nanase ơi, đ-đ-đau quá ạ. Mạnh quá chị ơi, nhẹ tay hộ em với..."

"Da gì mà èo uột thế, mới cọ thế này mà đã bong ra ấy hả?"

"Thật quá đáng~~~~~~~"

"Lần sau còn làm bắn nguyên liệu nữa là chị sẽ dùng cái nạo khoai đấy nhé."

"Ôi, thế thì máu me lắm ạ...!"

Sau một hồi la hét, bọn tôi cho bơ và mấy miếng sô-cô-la vào quay trong lò vi sóng rồi bắt đầu lại. Tôi cho đường, trứng khuấy đều và rượu Rum vào trong bơ và sô-cô-la tan chảy, rồi lại đánh lên, lần này phải thật, thật nhẹ nhàng.

Chị Nanase đứng chống nạnh quan sát tôi.

"Chị không cho phép em bắt Inoue ăn mấy món thảm họa đâu đấy."

"E-Em sẽ khắc cốt ghi tâm ạ."

Hôm trước vừa mới nghe tôi nói, vì sắp Valentine rồi nên "Em cũng muốn tặng anh Konoha sô-cô-la tự làm như chị Nanase ạ", chị Nanase đã mặt tái xanh vội đề nghị "...Thế thì để chị dạy cho!", hóa ra là vì lý do này sao.

Đến cả tôi cũng có món sở trường đấy nhé. Mặc dù cái món bánh quy thảo dược mà tôi tặng chị Nanase vẫn đang trong quá trình mày mò chắc cũng không được tuyệt vời lắm thật... Tôi vừa tiếp tục đánh nguyên liệu vừa rất tự nhiên chuyển chủ đề.

"Chị Nanase đã đọc tác phẩm mới của anh Konoha chưa?"

Chị Nanase giật mình vì bất ngờ. Rồi nét mặt chị hơi buồn buồn, và khẽ trả lời.

"Ừ, chị đọc rồi. Còn Hinosaka?"

"Em mua và đọc ngay hôm đầu tiên luôn. Em còn đến tận hiệu sách to đùng trên phố nữa nhưng mà vẫn sốc lắm ạ~! Trên sàn sách chất đống lên như núi, còn có tấm băng rôn ghi 'Tác phẩm mới được mong đợi của Inoue Miu!' nữa."

"... Chị xem ti vi cũng nghe người ta bảo, mới xuất bản hai tuần đã vượt mốc một triệu bản rồi nhỉ?"

Nhìn chị Nanase cảm giác cứ buồn bã thế nào.

"Cuốn tiểu thuyết ấy, đúng là... viết về anh Konoha và chị Tooko đúng không ạ?"

"... Đúng rồi. Tuy không phải chính xác hoàn toàn so với hiện thực... Nhưng mỗi lần đọc nó, gương mặt của chị Tooko và Inoue lại hiện lên, làm chị đau nhói."

Chị cụp mắt xuống lặng lẽ thì thầm, nhưng rồi lại đột ngột ngẩng mặt lên.

"À, nh-nhưng mà, thực ra chị vẫn thấy hay lắm. Tuy có khá nhiều cảnh nặng nề, hơi khác so với Tựa như bầu trời xanh, nhưng toàn thể câu chuyện vẫn giữ được vẻ trong sáng, phải nói thế nào nhỉ, khi đọc xong thấy tâm trạng rất thoải mái ấy... Vì Inoue đã viết được một cuốn tiểu thuyết hay đến thế này, Inoue đã trở thành một người tuyệt vời đến thế này..."

Chị Nanase cố ép mình cười ngượng ngùng, nhưng rốt cuộc vẫn hơi gượng gạo. Tôi cũng buồn theo chị. Cuốn tiểu thuyết mà anh Konoha viết tặng chị Amano thật là tươi đẹp và trong trẻo, tuy có những tình tiết khổ sở và đau đớn đến xé lòng nhưng cuối cùng nó vẫn là một câu chuyện tuyệt đẹp, giống như được tắm mình trong ánh sáng vàng cam ấm áp của buổi chiều tà.

Nhưng khi nghĩ đến lý do anh Konoha viết được một tác phẩm như thế là vì có chị Amano, cứ như có một đám mây đen tối phủ bóng lên trái tim tôi, cổ họng như mắc nghẹn đến ngạt thở. Vì vậy nên tôi rất thán phục chị Nanase, đang cố mỉm cười trước mắt tôi.

"Chị ấy nhé... Thật sự chị vẫn yêu Inoue, vì vậy nên khi thấy cậu ấy viết được một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời đến thế, còn được nhắc đến trên ti vi, chị lại thấy buồn, cứ như thể Inoue sắp đi đến một nơi nào rất xa xăm ấy... Nhưng gần đây chị đã có thể nói chuyện được với Inoue mà không bị hồi hộp, còn cậu ấy cũng đã bắt chuyện với chị như một người bạn... Chị đã cảm thấy thật ấm áp... Cứ như là, chỉ cần thế này thôi cũng được..."

Chị Nanase nhẹ nhàng đặt hai tay lên ngực, biểu cảm của chị thật yên bình.

"Tuy rằng không thể khiến cho Inoue viết ra hẳn một cuốn tiểu thuyết như chị Amano, nhưng ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn, chị cũng đã là bạn gái của cậu ấy. Chị đã cùng Inoue đi Hatsumode dịp năm mới, rồi còn cùng nhau đi xem phim, Inoue còn ăn món bánh Fondant-au- Chocolat mới ra lò do chị tự làm nữa.

(Một dạng bánh gato được làm với sô-cô-la đen)

Giá như một ngày nào đó chị có thể nói cho Inoue biết, lúc đó chị đã vui vẻ, hạnh phúc biết nhường nào... Rằng 'Tớ thật may mắn vì đã được yêu Inoue'..."

Mặt chị Nanase đỏ ửng, cứ như chị mắc cỡ với lời nói của chính mình. Chị quay lưng về phía tôi, rồi lại tiếp tục thì thầm, nghe cứ như tiếng muỗi kêu.

"Đ-Đó là lần đầu tiên chị nghĩ rằng... mình có thể để cho Inoue ra đi. Vì chị yêu cậu ấy đến như thế mà."

Chị Nanase là một người thật tuyệt vời. Giờ thì tôi hiểu rõ lý do anh Konoha lại thành một cặp với chị ấy rồi. Rồi mặt vẫn đỏ ửng, chị Nanase quay lại nhìn tôi như có điều gì bận tâm.

"... Còn Hinosaka thì sao?"

"Dạ?"

Tôi giật mình trước câu hỏi đột ngột ấy.

"Hinosaka tính làm sao đây? Khi mà Inoue tốt nghiệp ấy..."

Chị Nanase nhìn tôi vẻ lo lắng. Giọng nói của tôi nghẹn lại, tôi đứng bất động, tay vẫn ôm chặt cái bát. Có lẽ bây giờ nhìn mặt tôi thảm hại lắm. Chị Nanase đành phải bối rối chuyển chủ đề.

"Thôi mình cho bột mì vào đi."

"V-Vâng ạ."

Rồi chúng tôi im lặng, không biết nói gì hơn.

Rốt cuộc món bánh brownie đã hoàn thành dù tốn đến ba lần số nguyên liệu trong hướng dẫn. Tuy bề mặt có bị cháy một chút, nhưng khi vừa hít hà vừa cắn vào lớp nhân trộn đầy sô-cô-la nóng hôi hổi, trong miệng tôi tràn đầy hương rượu Rum ngào ngạt và vị đắng nhè nhẹ của cacao.

"Ừm, chị nghĩ là đắng cỡ này thì Inoue sẽ thích đấy."

"Cứ như đang cắn sô-cô-la tươi mới ra lò ấy ạ~. Ngon quá ~ ."

"Sau khi nguội đi rồi nó vẫn sẽ giữ được độ ẩm, nên xem nào, chắc là nên làm từ hai ngày trước Valentine nhỉ."

"Em cảm ơn chị Nanase. Ơn này cả đời em sẽ không quên. Nhất định em sẽ đền đáp cho chị, nên khi nào cần mong chị cứ gọi em ạ."

"G-Gì chứ, chị chỉ nghĩ là lỡ em cho Inoue ăn mấy thứ quái lạ, xong rồi cậu ấy bị đau bụng, không được thi thì có mà chết mất thôi... Không phải là chị làm vì Hinosaka đâu nhá, đừng hiểu lầm..."

"Vâng, em sẽ tin là thế ạ."

Tôi gói mấy chiếc bánh brownie vẫn còn ấm nóng vào giấy bạc, rồi rời khỏi nhà chị Nanase.

Được rồi, từ giờ cho đến hôm Valentine, ngày nào tôi cũng sẽ tập nướng bánh brownie.

Phải làm thế nào cho anh Konoha thật cảm kích... Một cái bánh ngọt nhẹ theo kiểu người lớn giống như Món quà của các đạo sĩ của O. Henry, gắn thêm ruy-băng vào nữa là sẽ thành món quà tuyệt vời.

(Một truyện ngắn Giáng sinh kinh điển, kể về cặp vợ chồng Gim và Đêla, cuộc sống khó khăn đến mức dịp Giáng sinh Đêla chỉ còn đúng một đôla tám hào bảy xu. Đêla đã lén bán đi mái tóc dài và đẹp của mình để mua cho Gim một sợi dây đeo đồng hồ bằng bạc phù hợp với chiếc đồng hồ bỏ túi của anh, nhưng chính Gim lại bán đi chiếc đồng hồ ấy để mua một bộ kẹp tóc hợp với mái tóc của vợ mình. Rốt cuộc cả hai món quà đều không sử dụng được, nhưng tình huống trớ trêu này đã làm cho tình cảm của họ càng sâu đậm hơn nữa)

À đúng rồi, còn phải tính đến cả giấy bọc nữa. Ngày mai trên đường về tôi sẽ thử ghé vào cửa hàng trong nhà ga.

Tôi bước đi trong tâm trạng nôn nóng, xốn xang. Nhưng rồi ngày tàn dần, bốn bề trở nên tối tăm và lạnh lẽo, làm tâm trạng tôi cũng nặng nề theo. Qua ngày Valentine là đến tháng Ba rồi. Đến lúc đó anh Konoha sẽ phải ra trường mất thôi.

"Khi mà Inoue tốt nghiệp, thì Hinosaka sẽ làm sao đây?"

Suốt từ khi bước vào học kỳ ba, tôi đã cố không nghĩ đến câu hỏi của chị Nanase. Bởi vì lúc cùng anh Konoha xem phim hôm Giáng sinh, khi nghĩ đến ngày chia ly sắp đến, trái tim tôi như bị nỗi buồn khiến cho nhỏ bé dần đi, nhút nhát và yếu đuối hơn, và viễn cảnh ấy trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Từ trước đến giờ, bất kể là giờ nghỉ trưa hay sau giờ học, chỉ cần đến phòng câu lạc bộ là tôi sẽ thấy anh Konoha đang ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, gõ lách cách bên chiếc máy tính xách tay.

Tôi sẽ mỉm cười cất tiếng chào,

"Em chào anh!"

"Chào em, Hinosaka."

Và anh cũng sẽ mỉm cười, nhẹ nhàng và đáp lại.

Cả những khi tôi làm bài tập về nhà, viết truyện tam đề, hay bắt chước chị Tooko mà chăm chú nghiền ngẫm văn chương, chỉ cần ngẩng mặt lên là sẽ thấy anh Konoha đang ngồi đó, viết tiếp cuốn tiểu thuyết.

Mặt trời đã ngả về Tây, chiếu những tia nắng vàng óng vào cửa sổ, dịu dàng tô điểm khuôn mặt trắng trẻo thuần khiết của anh Konoha. Những hạt bụi cứ điềm nhiên lững lờ trôi trong nắng, những ngón tay thanh mảnh ấy lướt đi trên bàn phím, và những âm thanh lách ca lách cách nhẹ nhàng tràn ngập không gian... Tôi đã say mê khung cảnh ấy tự bao giờ.

Sau khi anh Konoha tốt nghiệp, khoảng thời gian hạnh phúc ấy sẽ biến mất. Tôi đã biết anh sẽ thi vào một trường đại học tư thục trong thành phố. Mà thực ra nhà anh cũng chỉ cách trường này mấy bước đi bộ thôi. Cho dù anh ra trường rồi cũng không có nghĩa là sẽ hoàn toàn không thể gặp lại nữa. Biết đâu một ngày nào đó anh sẽ quay lại phòng câu lạc bộ thì sao.

Nhưng chẳng lẽ tôi lại phục kích anh trước cửa trường đại học, hay tìm đến nhà anh vào ngày nghỉ, hoặc nhắn tin trên điện thoại rằng "Em buồn quá, anh đến gặp em đi" sao... Tôi có cảm giác rằng mình sẽ không thể nào làm được những chuyện như thế, tôi bây giờ không thể được.

Không, đúng ra là vì tôi không được phép làm thế.

Bởi vì anh Konoha vốn đã bao giờ hứa hẹn gì với tôi đâu. Tôi được phép bám đuôi anh Konoha là bởi vì tôi và anh là đàn anh và em út trong câu lạc bộ, chỉ trong khoảng thời gian này mà thôi. Khoảng thời gian đặc biệt mà tôi được cùng anh tham gia Câu lạc bộ Văn học này.

Sự thật hiện ra rõ ràng đến mức làm trái tim tôi như muốn vỡ tan. Tất cả mọi tình cảm của tôi vốn chỉ là một chiều. Vì vậy nên... Khi mà ánh hoàng hôn ấm áp màu vàng kim này biến mất, giống như mặt trời đang lặn kia, thì tôi sẽ không được ở bên anh Konoha nữa.

Toàn thân tôi rũ rượi đi như mất hết sức lực, tôi đứng chết trân, chân nặng như đeo chì.

Trời đã tối, màn đêm lạnh buốt ôm lấy khuôn mặt của tôi đang cúi gằm.

Giờ tan trường ngày hôm sau, tôi lên phòng câu lạc bộ nhưng không thấy anh Konoha đến. Nhìn chiếc ghế tựa trống không phía bên kia chiếc bàn, nghĩ đến việc kể từ tháng Tư khung cảnh đó sẽ trở thành tất nhiên, lòng tôi lại ỉu xìu.

"Trời ạ, anh Konoha đã ra trường đâu chứ..."

Tôi lẩm bẩm với bản thân, tự lấy tay tát vào má mình cho tỉnh lại. Bây giờ có ủ rũ thì cũng có ích gì đâu. Tôi không thể để anh Konoha nhìn thấy cái bản mặt mè nheo này được.

"Kiếm cái gì đó đọc thôi. Mà phải là quyển nào thật tươi sáng, bổ dưỡng như bánh mochi nhân đầy đậu đỏ mới được!"

Tôi dán mắt vào chồng sách, xem xét từng cuốn một.

Tội ác và trừng phạt.

(Của Fyodor Dostoyevsky)

Đoàn người khốn cùng.

(Mazushiki Hitobito no Mure, của Yuriko Miyamoto)

Khu phố không ánh mặt trời.

(Taiyou no Nai Machi, của Sunao Tokunaga)

Viên mỡ bò.

(Của Guy de Maupassant)

Ôi, sao mấy nhà văn nổi tiếng toàn viết mấy tác phẩm cay xè thế nhỉ. Ngón tay đang bối rối dò tìm của tôi chợt dừng lại trên gáy một cuốn sách khổ Bunko.

Demian.

Đây là quyển sách đầu tiên anh Konoha bảo tôi đọc thử.Những hồi ức ùa về trong lồng ngực tôi.

"Demian... ạ?"

"Ừm. Của Hermann Hesse."

"Oa, em rất là thích mấy thứ kinh dị hay cảnh máu me đấy ạ. Nếu là mấy cái này em có thể đọc vèo vèo luôn ấy chứ."

Nhìn tôi hào hứng vô tư lự đến như thế, hình như vẻ mặt của anh Konoha đã kỳ quái lắm thì phải. Tôi cầm quyển sách lên tay, lật giở từng trang đã ố vàng.

"Tôi thật sự không mong muốn gì hơn ngoài việc cố gắng sống đúng với con người bên trong bản thân mình. Tại sao điều đó lại khó khăn đến thế?"

"Cuộc sống của mỗi con người đều là một hành trình hướng tới chính bản thân, là những nỗ lực và tìm tòi trên một con đường dài, và là những gợi ý thầm lặng trên con đường khiêm tốn đó mà thôi."

"Không có một con người nào sinh ra đã biệt lập hoàn hảo cả. Nhưng tất cả đều có những nỗ lực riêng để được trở nên thành thật với bản thân mình. Có kẻ lâm vào u mê, nhưng có kẻ lại tươi sáng hơn thế. Đều dựa vào nỗ lực của mỗi người."

"Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, ai ai cũng phải mang trên lưng những mảnh vụn còn sót lại từ thuở lọt lòng, lớp vỏ trứng tan nát và những thứ dịch nhầy nguyên thủy."

Bây giờ có đọc một trang sách đầy chữ như thế này, tôi cũng không bị đau đầu hay hoảng loạn như hồi đó nữa. Khi tôi đang chìm vào suy tưởng thì bỗng có tiếng ai vang lên sau lưng.

"Đọc gì mà chăm chú thế, Hinosaka?"

"A, anh Konoha, em chào anh."

Tôi quay lại chào hỏi.

"A ha ha, là quyển Demian đó anh."

Tôi vừa giơ bìa sách cho anh xem, anh Konoha đã nở nụ cười đầy hoài niệm.

"À, anh nhớ Hinosaka còn hỏi 'Demian 666 hả anh' nữa nhỉ."

"Vâng, anh Konoha còn nhắc cho em '666 là Demian trong Điềm báo' nữa."

Nhận ra anh Konoha vẫn còn nhớ rõ kỷ niệm này, trong lòng tôi ấm áp hẳn lên.

"Cuối cùng hình như em tự đi mua quyển này thì phải? Chắc là giờ phải đọc vanh vách rồi chứ nhỉ?"

"Còn lâu anh ạ ~ . Tuy bây giờ em không toát mồ hôi khi nhìn đống chữ nghĩa này nữa, nhưng vẫn chưa đến mức đọc thuộc làu làu được. Như là đoạn này này..."

Tôi đọc to một đoạn văn tương đối khó xơi, đã làm cho đầu tôi hiện ra một rừng dấu chấm hỏi.

"'Tất cả con người, không chỉ là bản thân anh ta mà còn là một điểm độc nhất vô cùng đặc biệt, quan trọng và nổi bật với mọi trường hợp cá biệt, nơi muôn vàn hiện tượng trong thế giới này giao nhau, chỉ một lần duy nhất và không bao giờ gặp lại'... Bây giờ đọc lại đầu em vẫn ong ong."

Tôi bối rối, ngượng ngùng nhìn anh cười hề hề. Anh Konoha dịu dàng nhìn tôi. Ánh mắt ấy đầy đặn hơi ấm, thân thương hơn so với hồi trước nhiều.

"Nhưng chính vì có ẩn ý nên em lại càng muốn đọc tiếp hơn ạ. Dù lúc đang đọc có bị ngắc ngứ, mắc kẹt đến bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đọc lại em lại càng khám phá được nhiều nét nghĩa mới hơn... Cảm giác cứ như mình đã thông minh hơn dù chỉ một tí tẹo thôi, giống như là thang đo độ trưởng thành ấy anh ạ! Đến khi nào thưởng thức được hoàn toàn quyển sách này, có lẽ em cũng sẽ trở thành một Cô gái văn chương thật sự. Nhưng mà, đường đi vẫn còn xa lắm ạ."

Nếu như tôi trở thành một Cô gái văn chương chính hiệu, chứ không còn là "tập sự" nữa, thì có thể gặp lại anh không? Liệu anh có chịu chờ đến khi tôi trưởng thành không? Liệu tôi có được phép theo đuổi anh Konoha không?

Tôi đã kìm nén lại những câu chữ đang trào dâng trong cổ họng. Nếu như bản thân anh Konoha không chủ động hứa với tôi, thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi giấu giếm đi những cảm xúc khó coi và bắt mình phải mỉm cười.

"Em kể cho, hôm qua em đã đến nhà chị Nanase đó! Chị ấy đã huấn luyện đặc biệt cho em để chuẩn bị cho ngày Valentine. Anh cứ chuẩn bị tinh thần đi nhá!"

"Nếu là Kotobuki dạy thì anh cũng yên tâm rồi."

"Ớ, sao lại thế ạ, nghe cứ như là anh thấy bất an vì món bánh-ngọt-đặc-biệt do em tự sáng chế ra ấy."

"Ưmm, thì đúng thế mà. Cái món bánh quy thảo dược lần trước của em làm cho anh tê hết cả lưỡi. Anh đến đâm lo cho cái dạ dày của mình luôn."

"Thảo dược tốt cho sức khỏe lắm đó anh. Thuốc đắng dã tật mà. Mà anh Konoha còn từng bảo là mình thích bánh kẹo vị đăng đắng nữa."

"Nhưng cho cả vào sô-cô-la thì ghê lắm..."

"Hứ... E-Em hiểu rồi. Em sẽ bỏ thảo dược ra."

Đúng là tôi đã định cho thêm ít hương thảo với cúc La Mã vào cùng với rượu Rum, nên nghe anh nói vậy tôi gần như cứng họng.

"Anh tin vào em đó."

Anh Konoha nhẹ nhàng nói.

Rốt cuộc sau bao nhiêu nỗ lực, món bánh brownie không-thảo-dược của tôi đã ra lò, đủ để ai ăn vào cũng phải phát mê. Tôi cắt nó ra thành những miếng hình chữ nhật, đặt lên giữa mỗi miếng một mảnh giấy cắt hình trái tim, rồi rắc đường bột lên. Khi tôi bóc lớp giấy ra, giữa những miếng bánh brownie màu nâu đã nướng, hiện lên một hình trái tim màu trắng rõ nét.

Chuẩn rồi, chuẩn rồi, chuẩn không cần chỉnh ~.

Trong lúc vui sướng, tôi vội cầm điện thoại lên bẩm tanh tách, nhắn tin ngay cho chị Nanase, còn thêm cả hình mặt cười nữa.

"Thành công rồi chị ơi"

Rồi sau đấy có tin nhắn trả lời từ chị.

"Chúc mừng nha. Nhưng mà, nhớ nếm thử cho cẩn thận đấy"

Rồi ngày hôm sau, tôi lại nhận được thêm tin nhắn "Chị cũng thành công rồi", kèm theo đó là bức ảnh những viên kẹo màu xanh nhạt, xanh lục và hồng, tròn tròn be bé như trứng chim cút, xếp đầy trong chiếc hộp màu xanh dương trong suốt.

Ôi, cái này là quả hạnh nhân bọc đường à? Dễ thương quá. Giữa những viên kẹo sặc sỡ như màu sáp, cũng có mấy viên màu nâu dường như sẽ mang vị đắng. Chị Nanase đã trổ hết tài nghệ rồi đây. Tôi cũng không chịu thua đâu nhá.

Tôi cẩn thận gói từng miếng, từng miếng bánh brownie. Rồi tôi xếp chúng vào trong chiếc hộp màu da cam lấp lánh sao cho có thể nhìn thấy hình trái tim, rồi gài thêm chiếc ruy-băng màu đen và nâu chững chạc.

Được, hoàn thành rồi! Ôi mong là anh Konoha sẽ thích...

Tôi cho tất cả vào chiếc giỏ xách màu nâu giống như chiếc ruy-băng, rồi nhắm mắt đi ngủ mà trong lòng vẫn xốn xang, hồi hộp.

Tôi đã quyết định sẽ tặng sô-cô-la tại phòng Câu lạc bộ Văn học sau giờ tan trường. Thực ra tặng ngay đầu giờ sáng cũng được, nhưng lần này tôi muốn khiến anh Konoha phải mong chờ xem sao. Chắc hẳn anh đang nghĩ là kiểu gì cũng sẽ nhận được sô-cô-la từ tôi. Nên tôi nghĩ rằng nếu để anh phải bồn chồn chờ đợi, không biết bao giờ tôi mới xuất hiện, thì sẽ thật thú vị làm sao.

Nhưng thực tế khoảng thời gian cho đến sau giờ học cảm giác sao mà dài đến vậy, thành ra tôi mới là đứa trong lòng ngổn ngang với bao nhiêu lo lắng, "Không biết anh Konoha đã nhận được bao nhiêu sô-cô-la rồi?", "Không biết chị Nanase đã tặng chưa?", "Hay là anh ấy về sớm mất tiêu rồi?", không sao mà ngồi yên cho được.

"Nano ơi, đừng có vừa ngồi ăn vừa rung đùi thế chứ."

"Cứ mười giây lại đứng đứng ngồi ngồi như thế,thà cứ đưa quách cho anh Inoue có phải xong rồi không."

Tuy có bị mấy cô bạn cùng lớp ngồi ăn trưa cùng phàn nàn, nhưng tôi vẫn chịu được.

"Không, tớ sẽ chờ đến sau giờ học cơ. Mấy chuyện thế này hoàn cảnh là quan trọng nhất mà."

Và cuối cùng giờ học cũng kết thúc, tôi háo hức đi thẳng đến phòng câu lạc bộ. Và rồi vừa mới lại gần cửa phòng, tôi đã thấy chị Nanase đang có những hành động tương đối kỳ lạ. Cứ đi đi lại lại rồi thở dài, nắm hai tay thành nắm đấm, cúi đầu buông thõng uể oải rồi lại ngẩng đầu lên... Chị còn ôm chặt chiếc hộp màu xanh buộc ruy-băng bạc ở ngực.

"Chị Nanase ơi."

"!"

Vừa nghe tôi nhẹ nhàng cất tiếng gọi từ đằng sau chị đã nhảy dựng lên, ấp úng đáp lại.

"Hi - Hinosaka..."

Ôi, trước đây cũng đã có chuyện thế này rồi. Tôi cười toe toét.

"Chị vẫn chưa đưa sô-cô-la cho anh Konoha ạ?"

"Th-thì mãi mà... chưa thấy Inoue ở một mình..."

Chị cứ cúi gằm mặt ngượng ngùng, hai má đỏ lựng.

"Thế thì chị em mình cùng tặng đi!"

"Ch-Chờ đã Hinosaka!"

Tôi cố lên giọng để kìm nén sự bối rối trong lồng ngực, và dứt khoát mở cửa.

"Em chào anh! Anh Konoha!"

"!"

Anh Konoha đang ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, bên chiếc máy tính xách tay để mở.

"Ủa? Cả Kotobuki nữa à?"

Anh tròn mắt nhìn chúng tôi. Cứ như bị ánh mắt ấy dồn vào chân tường, chị Nanase dẩu môi lên lườm anh Konoha. Và rồi đột ngột chị giằng ra khỏi cánh tay tôi, chạy thẳng về phía anh.

"I-Inoue... cái này... tặng cậu!"

"Hả?"

"H-H-Hôm nay là Valentine mà. Tớ cũng chẳng có ai khác để tặng, nên mới làm để cho I-I-Inoue ăn đó."

Chị Nanase ấp úng nặng quá rồi. Đến hai tay cầm hộp sô-cô-la đưa ra cũng đỏ ửng luôn.

Anh Konoha cười hiền hòa.

"Cảm ơn nhé. Nhà tớ cũng thích kẹo Kotobuki làm lắm đấy."

Chị Nanase đứng hình trong khoảnh khắc, "Th - thế à...", rồi chị ngoảnh mặt sang bên, khẽ mỉm cười hạnh phúc.

"Chị Nanase chơi xấu quá, đánh lẻ kìa..."

Từ đằng sau, tôi chen thẳng vào giữa hai người đó.

"Anh Konoha! Đây là món brownie sô-cô-la được nướng cùng với trái tim trong trắng của em! Anh hãy thưởng thức đi ạ. Nếu như anh thích, thì em sẽ đến nhà anh Konoha làm nhiều hơn nữa."

"A-Anh cảm ơn. Nhưng cứ sờ sợ thế nào ấy nhỉ..."

Anh Konoha vừa nhận món bánh của tôi với nụ cười méo xệch, chị Nanase đã phồng má lên phản đối.

"Hinosaka, tự nhiên như ruồi thế hả..."

Nhưng tôi vẫn mặc kệ, hướng nụ cười đẹp nhất của mình về phía anh Konoha và nói như nhõng nhẽo.

"Đến ngày Valentine trắng, em muốn nhận lại một cuộc hẹn với anh Konoha ạ."

(Tại Nhật có hai ngày Valentine đen và trắng vào ngày 14/2 và 14/3, ngày 14/2 con gái sẽ tặng quà cho con trai, và đến ngày 1 4/3 sẽ đến lượt những cậu con trai ấy tặng lại quà cho bạn gái mình thích)

"Em nói gì thế hả, Hinosaka..."

Anh còn chưa nói dứt câu, ngay lập tức chị Nanase đã đẩy tôi ra, chen lên phía trước.

"Không được! Inoue, ngày Valentine trắng cậu hãy đi chơi với tớ, chứ không phải Hinosaka."

"Cả Kotobuki nữa!"

Anh Konoha trợn tròn mắt. Trong thâm tâm cả tôi cũng đang giật mình. Ai mà ngờ chị Nanase lại có thể chủ động nói như thế chứ!

"Cậu bị làm sao thế hả? Chẳng giống Kotobuki chút nào."

"Th-Thì tớ cũng học theo Hinosaka thôi, cái kiểu ngang tàng, hành động chẳng suy nghĩ gì của em ấy, giống như tàu tốc hành không phanh ấy."

Mắt anh Konoha lại càng mở to hơn nữa, và anh bối rối.

"Không được đâu, Kotobuki...! Cậu không thể học theo một người như Hinosaka được."

"Anh Konoha! 'Người như Hinosaka' là ý nghĩa gì thế hả!?"

Mặc kệ những lời phản đối của tôi, chị Nanase lắc đầu quầy quậy.

"Không, tớ đã học được từ Hinosaka là có những khi không được kìm nén những điều muốn truyền tải trong lòng, mà cứ nói thẳng ra thì sẽ tốt hơn. Vậy nên là Inoue, Valentine trắng này cậu hãy cùng tớ..."

"Chị Nanase đã đi hẹn hò với anh Konoha bao nhiêu lần rồi còn gì. Lần này phải nhường cho đứa em út đáng yêu này chứ~"

Nói đoạn, tôi lại chen vào giữa chị và anh Konoha. Nhưng chị Nanase vẫn không chịu thua, lại xô vào đánh bật tôi ra.

"Chính Hinosaka mới phải ưu tiên đàn chị chứ."

"Liên quan đến anh Konoha thì dù có là đàn chị hay là thần linh, em cũng không nhường đâu ạ."

"Th-Thì chị cũng thế!"

Trong khi tôi và chị còn đang bận kèn cựa nhau, thì anh Konoha đã can thiệp, hình như anh cũng hơi khó chịu. Rồi anh thở dài và nói tiếp.

"Cả hai, xì-tốp ngay! Làm gì mà gay gắt thế hả."

"Thôi được rồi, đến hôm đấy thì thi cử cũng đã xong xuôi, để cảm ơn có dẫn đi đâu tôi cũng chiều."

"I-I-I-I-Inoue!"

"Anh Konoha!"

Tôi và chị Nanase nắm chặt tay nhau.

"Ba người chúng ta cùng đi đâu đó đi."

Lập tức tôi và chị lại giằng tay nhau ra.

"Cái đó em phản đối ạ! Thế thì giống trẻ con cấp một đi tham quan à!"

"Đúng rồi đó. Chỉ có chị với Inoue thôi."

Đến lượt anh Konoha bối rối.

"Ơ, nhưng mà, làm sao một ngày tôi đi riêng với cả hai người được..."

"Vậy thì, hay là anh đi choi với em ngày mười bốn, rồi ngày mười ba đi với chị Nanase ạ? Như thế là công bằng."

"Cùng I-Inoue hẹn hò ngày mười bốn phải là chị chứ. Hinosaka chịu gặp ngày mười ba đi."

"Ơ ơ ơ, em xí ngày mười bốn cơ..."

Anh Konoha ôm đầu đau khổ. Còn tôi và chị Nanase bắt đầu oẳn tù tì.

"Năm ván phân thắng bại. Người thắng sẽ hẹn hò với Inoue vào ngày mười bốn."

"Em sẽ không thua đâu."

Trong căn phòng chật hẹp ấy, anh Konoha chỉ biết bất lực nhìn chúng tôi oằn tù tì, ánh mắt tràn đầy sát khí.

Kết quả tôi ba thắng hai bại. Thế là tôi giành được quyền hẹn hò với anh Konoha vào ngày mười bốn tháng ba, còn chị Nanase dù ấm ức cũng vẫn phải chịu đi chơi với anh vào ngày mười ba, sớm hơn tôi một ngày.

"Anh Konoha, em muốn được nắm tay anh ngồi trên cáp treo, ngắm nhìn khu trượt tuyết lên đèn ban đêm ạ ~. Còn muốn cùng anh uống cà phê chờ bình minh lên, ngắm mặt trời buổi sáng trắng bạc trên nền tuyết nữa~~~~~"

"Không được! Tuyệt đối không! Không có cà phê bình minh gì hết! Gi-giới nghiêm là sáu giờ cơ mà!"

"Thế thì mình đi trượt băng đi. Em toàn ngã chổng vó thôi à, nên anh Konoha phải đỡ em thật vững chắc đấy nhé."

"Cũng không được. Em định tranh thủ ôm ghì lấy Inoue chứ gì."

"Thế thì em muốn tắm suối nước nóng, cho anh ấy thấy mình mặc bikini."

"Inoue chẳng thèm ngắm cái tấm ván phẳng lì ấy đâu!"

"Oaaaaa, chị Nanase, phát ngôn vừa rồi là phân biệt đối xử, là bắt nạt đấy ạ. Ý chị là mình to hơn chứ gì! Nói thế thì chị Nanase định đi đâu với anh Konoha ạ!?"

Nghe tôi hỏi chị Nanase ngẩn người ra, mặt đỏ ửng lên. Chị lén nhìn sang anh Konoha, thẹn thùng không biết phải làm sao,

"Này, th - thật sự được đúng không? Inoue?"

"Ớ, à... ừ."

Anh Konoha chuẩn bị tinh thần.

"Ch - chị ấy nhé..."

Hai má chị Nanase càng lúc càng đỏ hơn, chị cúi gằm mặt.

"Chị muốn đi Di... Disneyland. T-T-T-Tại đó chị muốn đứng trước cung điện của Lọ Lem, đeo tai chuột Mickey và chụp ảnh kỷ niệm với Inoue."

Ước mơ thiếu nữ của chị Nanase làm tôi mất sạch ý chí chiến đấu, thế là tôi quyết định ngày mười bốn tháng ba sẽ cùng anh Konoha đi sở thú - một nơi vô cùng lành mạnh. Cứ nghĩ đến việc còn tận một tháng nữa mới đến ngày đó, tôi lại nóng hết cả ruột. Đến mức mà cả lúc ở nhà, lúc khoanh tròn đỏ đánh dấu ngày lên lịch, tâm trạng tôi vẫn còn lâng lâng. Quanh dấu tròn ấy tôi còn vẽ thêm mấy cánh hoa để cho nó thành bông hoa luôn, một bông hoa bay giữa những vì sao.

"Êhêhê, mong đến ngày hôm ấy quá đi thôi."

Vừa thì thầm những cảm xúc ngọt ngào ấy với bản thân, lồng ngực tôi đã thắt lại.

Ngày mười lăm tháng sau là lễ tốt nghiệp.

Nụ cười dần dần biến mất khỏi khuôn mặt tôi.

Chỉ còn một tháng nữa...

Đến lúc đó tôi sẽ phải chia tay anh Konoha. Có lẽ chính vì thế nên anh Konoha mới chịu đi hẹn hò với tôi. Là một chút chiều chuộng cuối cùng dành cho con bé đàn em này. Cứ nghĩ như vậy lồng ngực tôi lại quặn thắt, buồn rầu khi nghĩ đến ngày Valentine trắng sắp đến.

Còn ba tuần nữa...

Còn hai tuần nữa...

Tôi thầm đếm ngược từng ngày một qua đi. Học sinh năm ba có thể tự do lựa chọn có đến trường hay không, nên gần đây nhiều khi sau giờ học chỉ có mình tôi trong phòng câu lạc bộ. Và tôi cũng thở dài nhiều hơn mỗi khi lật giở từng trang sách, không thể nào mà nhập tâm được.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, và lại thở dài. Cây hoa anh đào trong sân trường vẫn chưa chớm nụ. Lần đầu tiên tôi gặp anh Konoha, trong ánh sáng cuối ngày của buổi hoàng hôn, những cánh hoa trắng lững lờ trôi cứ như một giấc mơ. Và tôi đã yêu những giọt nước mắt của người con trai trong giấc mơ ấy.

Nhưng chắc chắn hoa sẽ không nở kịp trước lễ tốt nghiệp. Tôi sẽ không được cùng anh Konoha ngắm những bông hoa anh đào rực rỡ.

Và có lẽ cũng chẳng bao giờ được nữa...

Lồng ngực tôi thắt lại đến mức không thể nhìn ngắm cây hoa anh đào nữa, tôi sắp xếp đồ đạc lại vào túi, mặc áo khoác và ra khỏi phòng. Rồi tôi thẫn thờ đi ra đến cổng trường, vẫn không nhìn lên cây hoa.

Tôi mong cuộc hẹn với anh Konoha đến không sao chịu nổi. Nhưng lại buồn bã, cay đắng biết mấy khi nghĩ đến ngày anh tốt nghiệp. Tôi chỉ mong sao nó đừng bao giờ đến. Cho dù tôi có phải mãi mãi mong chờ mà chẳng bao giờ được hẹn hò với anh cũng được. Hoa anh đào có không bao giờ nở nữa cũng chẳng sao, vì tôi đâu có được cùng anh nhìn ngắm.

Tôi bước đi trên con đường về nhà với tâm trạng tiêu cực nhất từ trước đến nay như thế. Bàn chân tôi giẫm lên những chiếc lá khô rụng xuống, vang lên những âm thanh buồn bã.

Giá như lúc này có Hitomi ở đây, để tôi có thể òa lên cho nhẹ lòng.

Càng nghĩ tâm trạng tôi lại càng đau đớn, tôi quyết định đi nhà sách để giải khuây, vào trong góc manga tìm mấy cuốn truyện cười. Khi chuẩn bị đi ra quầy tính tiền, bất chợt, tôi bắt gặp góc danh tác văn học nước ngoài. Trong đó có một quyển sách mang tựa đề Vườn anh đào.

(Một vở kịch của tác giả lỗi lạc người Nga Anton Pavlovich Chekhov)

Lòng tôi nhói đau khi nhìn thấy chữ "anh đào" trên bìa sách. Nhưng ánh mắt lại không thể rời đi... Ký ức gặp gỡ với anh Konoha lại hiện lên trong mắt tôi, sống động và huyền ảo, phủ trong một màn sương màu vàng nhạt... Tôi cầm quyển sách ấy lên tay.

Sau khi về nhà, tôi thay sang bộ váy cùng chiếc áo khoác nỉ thoải mái nhất, rồi bắt đầu lật giở từng trang sách. Vườn anh đào dường như vốn là một vở kịch. Tác giả là Anton Chekhov. Chính là tác giả người Nga mà anh Konoha nói rằng có vị giống như món Borsch vào buổi hoàng hôn đây mà.

Ban đầu tôi rất thận trọng tiến vào trong tác phẩm, nhưng chỉ một hồi tôi đã ú ớ, đầu tóc rối tinh rối mù. Không phải vì nội dung toàn những vấn đề khó hiểu như Demian. Nhưng mà có nhiều nhân vật quá! Trong mục giới thiệu, chỉ mới tính những nhân vật có tên thôi đã đến tận mười hai người rồi! Những người đó cứ ra ra vào vào căn phòng ở dinh thự trong vườn hoa anh đào, và nói chuyện với nhau. Người nọ người kia cứ liên tục xuất hiện, mới chỉ thế thôi đã đủ loạn rồi, mà lại toàn là những cái tên khó nhớ đọc líu cả lưỡi. Để xem nào, Lopakhin là ông thương nhân nhiều tiền này, Dunyushpa là người giúp việc trong dinh thự, Yepikhodov là quản gia, tên thật của ông là Semion Panteleyevich, Pishchik là ông địa chủ, tên thật là Boris Borisovich Simeonov gì đó...

Thế quái nào mà biệt danh với tên thật lại khác hẳn nhau thế này~~~~~~~. Cứ mỗi lần có ai lên tiếng là tôi lại phải xem lại phần giới thiệu nhân vật. Mà quan hệ ai là gì của ai cũng chỉ được giải thích qua lời thoại, nên khó nhớ lắm. Đại khái là thương nhân Lopakhin đã tự gây dựng sự nghiệp cho bản thân, ngày trước cha ông chỉ là một người ở bình thường trong dinh thự. Còn Varya là cô con gái được chủ dinh thự nhận nuôi, mọi người đều cho rằng cô và Lopakhin yêu nhau, cuối cùng khi dinh thự lâm vào cảnh sa cơ lỡ vận, cô bị đẩy vào hoàn cảnh phải lựa chọn hoặc là chặt hết vườn anh đào đi để biến thành khu nhà nghỉ, hoặc đem toàn bộ dinh thự đi đấu giá.

Ông chủ của dinh thự cùng người con trai thừa kế đều đã mất, còn phu nhân Ranevskaya thì đã cùng sống với con gái ruột là Anya ở nước ngoài đã năm năm. Đúng thời điểm này bà cùng với cô quay về, cùng mọi người bàn bạc về tương lai của dinh thự... Chẳng biết tôi đã hiểu đúng chưa nhỉ...? Chẳng có tí tự tin nào hết.

Lopakhin giàu có đã đem lòng mến thương vườn đào xinh đẹp cùng với phu nhân Ranevskaya kiều diễm, dịu hiền, còn phu nhân vẫn đang bị hành hạ vì nỗi đau buồn từ khi cậu con trai chết đuối khi mới năm tuổi. Chị giúp việc Dunyushpa được ông quản gia Yepikhodov cầu hôn, nhưng chị lại yêu chàng nô bộc Yasha, còn cô con gái một Anya thì nghe theo những lý tưởng của Trofimov, chàng sinh viên từng làm gia sư cho con trai của phu nhân, cứ như thế mỗi người đều mang trong lòng những nỗi phiền não riêng, và càng đọc tất cả đống phiền não ấy lại càng trộn lẫn rối rắm hơn, làm đầu óc tôi xoay mòng mòng.

Cảm giác cứ như thể bị ném vào giữa một đám người không quen biết, phải cố dỏng tai lên nghe xem họ đang nói cái gì vậy. Phải dựa vào những mảnh ghép hội thoại để đoán ra sự tình, xem ai là nhân tình của ai, ai đang ở trong tình cảm nào, đang gặp phải khổ não gì, phải để cho trí tưởng tượng của mình phình to ra hết cỡ.

Tôi vẫn tiếp tục đọc tiếp, đầu óc không bớt rối hơn chút nào. Ấy vậy mà thỉnh thoảng từ trong những câu chữ, cứ như có một mùi hương hoa trong trẻo, nhẹ nhàng thấm vào tâm hồn tôi, làm cho bàn tay tôi phải ngừng lại, đọc lại đoạn văn ấy biết bao nhiêu lần. Đó là một quyển sách với hương vị lạ lùng như thế.

Trong số những nhân vật xuất hiện, tôi bị thu hút nhất bởi phu nhân Ranevskaya. Bà là một tiểu thư nền nếp, sinh ra và lớn lên tại dinh thự hoa anh đào, là một người lương thiện và ấm áp, thế nhưng lại bị cái tính xa hoa bẩm sinh, cả khi dinh thự đã sa cơ lỡ vận cũng không tài nào dứt ra nổi. Những ký ức về cậu con trai bị chết đuối dằn vặt bản thân bà, khiến bà lại đem lòng yêu một gã đàn ông không ra gì, để rồi cuối cùng gặp phải bất hạnh, bị vứt bỏ, thế nhưng dù vậy bà vẫn kiên cường giữ cho mình một trái tim yêu thương con người. Cảnh bà ngắm nhìn những chùm hoa anh đào trắng từ cửa sổ phòng dành cho trẻ con, mê mẩn hồi tưởng về thời thanh xuân hạnh phúc của mình, làm tôi đặc biệt cảm động.

"Ôi, căn phòng trẻ con này, mới đẹp đẽ và đầy hoài niệm làm sao... Hồi còn bé thơ, ta cũng đã từng ngủ tại phòng này."

"Ôi, cái thuở mà ta vẫn còn ngây dại, cái thuở tinh khôi ấy!"

"Những tháng ngày đó, hạnh phúc luôn cùng ta thức dậy mỗi sớm mai. Khu vườn cũng giống hệt như thế này, không khác dù chỉ một li một tí. Chỉ một màu trắng thanh khiết, che phủ hết tầm mắt mà thôi!"

"Chặt hết đi ư? Chà chà, có vẻ ngươi là kẻ chẳng biết gì cả nhỉ. Nếu như có một thứ gì để gọi là đáng khen, đúng hơn là đáng tán tụng trong toàn bộ tỉnh này, thì đó chính là vườn anh đào này đó."

Ranevskaya không bao giờ có thể nghĩ đến việc đốn toàn bộ những cây anh đào đi để làm khu nhà nghỉ. Nhưng lại không có cách nào khác để hoàn trả gánh nặng nợ nần khổng lồ kia, và thời khắc của buổi đấu giá vẫn đang đến gần. Dù bị Lopakhin lắm tiền thúc giục đưa ra quyết định dứt khoát, bà vẫn chỉ biết do dự và ai oán, không thể đưa ra câu trả lời. Bà cứ co mình lại run rẩy, không có một đáp án dứt khoát cho tương lai của chính mình. Chắc chắn không phải là một người phụ nữ tuyệt vời đáng noi theo gì cả.

Nhưng cái cách mà bà hồn nhiên hồi tưởng về quá khứ, cùng dáng vẻ e sợ, chạy trốn trước tương lai sẽ phải rời xa vườn anh đào, thật mới yếu ớt làm sao... không hiểu sao tôi lại thấy gần gũi với bản thân mình.

"Nếu như không còn một cách nào khác ngoài phải bán đi, thì xin hãy bán cả ta cùng với khu vườn này."

Khi nghĩ đến tâm trạng nào đã khiến Ranevskaya không muốn mất khu vườn đến vậy, cổ họng tôi nghẹn lại khó thở. Và đến khi nhận ra thì tôi đang vô thức lẩm nhẩm lời thoại của bà.

"Nếu như là ngươi thì chắc hẳn sẽ biết được đâu là sự thật, và đâu là giả dối, nhưng con mắt ta dường như đã bị màn sương che mù mất rồi, không thể nào nhìn thấy gì nữa."

Tôi càng thấy Ranevskaya gần gũi với mình hơn, cứ như thể chính tôi đã trở thành bà, và điều đó làm tôi đau đớn. Tôi quay ngược lại trang đầu tiên, thử đọc thành tiếng những lời thoại của Ranevskaya.

Ừm, bây giờ thì tôi tạm hiểu đại khái cốt truyện rồi. Tâm trạng vốn đang u ám cũng đã nguôi ngoai phần nào, tôi lại có thêm động lực tiếp tục đọc diễn cảm. Vở kịch một mình của tôi kéo dài đến tận ba ngày sau.

Bây giờ tôi không chỉ đọc mỗi lời của Ranevskaya nữa, mà còn cả lời thoại của tất cả những nhân vật khác. Lopakhin chắc chắn phải là chất giọng dứt khoát, tràn đầy tự tin. Tuy nhiên có cảm giác hơi nóng vội. Varya thì nói chuyện dịu dàng, nhưng đâu đó lại thoáng chút mệt mỏi. Còn Anya thì hoạt bát, tràn đầy sức sống. Trofimov là một chàng trai tràn đầy lý trí, nói năng rành rọt như diễn thuyết.

Nhân vật này là con người như thế nào? Khi nói câu này họ đang nghĩ điều gì? Cứ vừa tưởng tượng lan man về các nhân vật vừa đọc thành lời, thế là ngay cả những cái tên khó nhằn cũng không còn làm tôi vất vả như trước nữa.

Sau giờ học tôi đeo chiếc cặp đến trường trên vai, hai tay cầm quyển sách khổ bunko vừa đi vừa lẩm nhẩm đọc lời thoại. Bất chợt tôi bị ai đó chạy đến từ đằng sau vỗ vai.

"Người ta gọi bao nhiêu lần mà chẳng trả lời gì thế à...!"

Hosshii vừa thở hổn hển vừa nói.

"Mà này, sao lại nói chuyện một mình thế? Tớ biết là không có Fuyushiba nữa cậu cũng buồn, nhưng đừng có đến mức tâm sự với cả bạn vô hình chứ."

"Không phải vậy đâu ~ . Tớ đang đọc diễn cảm quyển sách này mà."

"Đọc diễn cảm á!?"

Hosshii trợn tròn mắt.

"... Nữ sinh lớp Mười vừa đi vừa đọc diễn cảm...? Bạn tôi bị trúng sóng điện từ rồi sao trời..."

(Một truyền thuyết đô thị khá phổ biến ở Nhật Bản, về những dòng sóng điện từ kỳ lạ làm ảnh hưởng đến hành vi của con người)

Cậu ấy lẩm bà lẩm bẩm như thế, rồi nhìn tôi cười vẻ rất thông cảm.

"Tớ bảo nhé... Cái hồi mà Nano hét lên với anh Inoue Xin hãy cho em gia nhập Câu lạc bộ Văn học ấy, tớ đã rất lo, cái con bé này, có biết Câu lạc bộ Văn học là làm cái gì không thế... Thế mà giờ cậu đã ra dáng Cô gái văn chương rồi."

Nghe thấy những từ ấy, tim tôi như lạc mất một nhịp. Cảm giác nôn nao cứ như thể toàn thân mình vừa lạnh ngắt. Bởi vì mục đích tôi trở thành Cô-gái-văn-chương chính là vì muốn lại gần anh Konoha. Bởi vì tôi thấy vui khi mỗi lần đọc xong một quyển sách mới, được giả làm Cô gái văn chương báo cáo với anh, được quan sát phản ứng của anh.

Vậy thì sau khi anh Konoha tốt nghiệp, liệu tôi có còn tiếp tục đọc sách hay không? Bởi vì có đọc cũng đâu còn mục đích gì nữa...

Tôi gập quyển sách lại, nhẹ nhàng bỏ vào trong túi, rồi mỉm cười thì thầm.

"Cậu nói quá lời rồi..."

Tôi biết thừa mình chẳng phải Cô gái văn chương hay gì cả. Nên được nghe Hosshii nói mình đã "ra dáng Cô gái văn chương", cũng giống như được khắc tên lên bảng vàng vậy, hai má tôi đỏ ửng lên.

"Làm sao thế? Mặt cậu đỏ quá kìa?"

"À, chắc là tớ bị c-cảm rồi."

"Hảaaa!? Nano mà cũng bị cảm á!?"

(Người Nhật tin là "kẻ ngốc không bao giờ bị cảm")

"Này, cậu nói thế có ý gì thế hở!? Tớ còn bị cả phát ban, thủy đậu, quai bị rồi cơ mà!"

"Ôi thế á, giờ mới biết đấy!"

"Thật tình! Tớ bắt đền, Hosshii khao tớ một cái takoyaki đi!"

Trong lúc đang nhao nhao hò hét với Hosshỉi, tôi chợt nhìn về phía cửa trường.

"Hả, cái gì thế kia?"

Và đứng sựng lại vì nhìn thấy một vật kỳ lạ.

"... Sao thế? Nano ơi?"

"Trên cái cây kia có treo ruy-băng đồng phục trường."

Dưới bầu trời màu xám xịt, một tấm vải màu xanh ngọc bích khẽ đong đưa trên cành cây anh đào cổ thụ.

"À, cái này nổi tiếng lắm đó."

Hosshii bắt đầu giải thích cho tôi.

"Nếu như treo được ruy-băng lên cành cây trong trường mà không ai nhìn thấy, thì điều ước của mình sẽ thành hiện thực."

"Ồ..."

"Nhưng chắc chỉ là mê tín thôi. Nếu chỉ làm thế mà thực hiện điều ước được thì trong trường đã treo đầy ruy-băng rồi."

"Chắc... vậy thật nhỉ. Ahaha..."

Tôi gượng cười và rời mắt khỏi cái ruy-băng, nhưng trong tâm trí tôi tấm vải màu xanh ấy vẫn đang nhẹ nhàng phất phơ trong gió.

Nếu như có thể treo được ruy-băng, thì điều ước của mình sẽ thành hiện thực.

Nếu như có thể, chỉ là có thể thôi, thực sự có được một điều ước, thì tôi mong được ở bên anh Konoha như thế này mãi mãi.

Mong anh Konoha đừng tốt nghiệp nữa mà hãy mãi ở trong Câu lạc bộ Văn học, tôi chẳng cần được trở thành người anh yêu... Dù chỉ mãi là đứa đàn em thôi cũng được, tôi muốn trở thành một tồn tại được gần bên anh.

Nếu như điều ước có thể thành hiện thực...

Cơn gió lạnh buốt thổi tới như tát vào mặt tôi, giằng tôi trở về với hiện thực.

Thật vớ vẩn quá chừng.

Làm sao mà một điều ước như thế có thể thành hiện thực được cơ chứ.

Trong khi thời gian thì vẫn cứ trôi, bình đẳng với mọi người đang sống.

Tôi cố hết sức kìm nén mong muốn quay lại nhìn chiếc ruy-băng và tiến về phía trước.

Tôi lại đọc thành tiếng Vườn anh đào một lần nữa. Tôi cũng chẳng biết rõ tại sao mình lại làm như vậy. Nhưng tôi chẳng có hứng tìm đọc một quyển sách nào mới.

"Có thư ủy nhiệm từ bà trẻ gửi đến cho bác rồi mà. Rằng hãy mua lại dinh thự dưới danh nghĩa bà trẻ, và chuyển luôn tiền nợ cho bà..."

"Bà trẻ ờ Yaroslav sẽ mua mảnh đất này dưới danh nghĩa của mình, và đã gửi đến khoản tiền là mười lăm nghìn ru-pi... Nhưng chúng tôi chẳng tin... Số tiền như thế còn chẳng đủ để trả lãi nữa."

Càng ngày tôi càng thêm yêu quý những nhân vật trong tác phẩm. Nào là Lopakhin giành lấy danh phận cho bản thân từ một thuở ấu thơ bần hàn. Rồi cô con gái nuôi Varya, một tay săn sóc cho cả mẹ và người em gái dù không cùng máu mủ. Và còn Anya tươi trẻ, tràn ngập hy vọng vào tương lai. Tôi nghĩ về tất cả bọn họ như là những người bạn của mình. Nhưng người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tình cảm của tôi thì vẫn không thay đổi từ lần đầu đọc, vẫn là phu nhân Ranevskaya.

Không biết tôi đã đọc Vườn anh đào thành tiếng biết bao lần rồi nữa.

Anh Konoha thi đỗ vào trưòng đại học tư thục mà mình mong muốn, không gặp khó khăn gì.

Và rồi ngày mười bốn tháng ba - Valentine trắng - đã đến.

"Phải suốt từ hồi tiểu học em mới lại đi vườn thú đó~"

"Anh cũng thi thoảng mới đi thôi. Em gái anh thích lũ hươu đùi vằn ở đây lắm."

Ngày hôm nay trời nắng đẹp. Hơi lạnh vẫn còn vương vấn trong không khí, nhưng vừa thở ra những làn hơi trắng toát vừa đi dạo trong vườn thú cũng vui.

"Hươu đùi vằn là con gì hả anh?"

"Nó thuộc họ hươu cao cổ, thân màu nâu nhưng chân lại có sọc đen trắng giống như ngựa vằn."

"Ôi, nghe hay thật nhỉ. Em muốn đi xem luôn quá."

Tôi nhảy chân sáo bước đi bên cạnh anh Konoha. Cả đôi giày lẫn chiếc váy mini đơn giản này đều là đồ mới toanh cả.

"Em hỏi này, cuộc hẹn của anh với chị Nanase thế nào rồi ạ?"

Anh Konoha hơi cúi mặt, cười nhẹ nhàng, "Ừm... vui lắm."

"Giữa 'ừm' với 'vui lắm' có cách ra hơi dài đó anh ~ "

"Ủa? Thế à..."

"Ôi, nhìn mặt anh hạnh phúc thế làm em lại tò mò. Rốt cuộc hôm qua hai người đã làm gì thế ạ?"

"Có gì đâu, chỉ bình thường đi cưỡi mấy trò mạo hiểm, với lại mua quà lưu niệm thôi. Nhưng mà có thời gian thoải mái nói chuyện với Kotobuki, anh thấy như thế cũng vui rồi. Cả Kotobuki cũng nói thế mà. Phải nhớ cảm ơn Hinosaka nữa."

"Ơ ơ ơ ơ nhưng mà, chị Nanase ấy, hôm qua em gửi mail hỏi 'Sao rồi chị?', chị ấy còn trả lời em siêu lạnh lùng 'Không nói đâu' cơ mà. Giờ Hại được cảm ơn như thế, em ngượng quá."

Nhìn tôi quắn quéo mặt mày đỏ lựng, anh Konoha phải cố nhịn cười.

"Nhưng mà cậu ấy còn nói là học theo Hinosaka vừa ngượng, lại còn cần cả ý chí và thể lực nữa, nên là thôi không học nữa đâu. Anh cũng bảo thế có khi lại tốt hơn."

"Hứ, em chẳng biết anh đang khen hay là đang xài xể em nữa."

"Ừ thì em nghĩ thế nào thì nghĩ thôi."

Tiếng anh Konoha cười khúc khích tan dần vào bầu không khí trong trẻo.

"Vậy em sẽ coi là anh đang khen em!"

Tôi cũng mỉm cười và hăng hái nói như thế. Bởi vì tôi muốn ngày hôm nay phải vui vẻ nhất có thể. Anh Konoha nheo mắt.

"Ừm, phải vậy mới là Hinosaka chứ."

"Ahaha, lại được anh khen nữa rồi..."

Lúc còn bị anh Konoha coi như không tồn tại, tôi chẳng bao giờ dám nghĩ sẽ có ngày được bước đi bên anh, nói chuyện thân mật như thế này.

Được đùa cợt, được hẹn hò cùng với anh Konoha.

Sau đó chúng tôi còn đi xem sư tử, hà mã, gấu Bắc Cực, gấu trúc đỏ nữa, đi đến đâu cũng vui thích cả, cứ cười đùa suốt thôi. Tôi còn chụp rất nhiều ảnh nữa. Chụp nụ cười của anh Konoha, rồi còn chụp cả ảnh đôi với anh nữa.

"Ôi chao, nhìn ảnh này mình cứ như là người yêu ấy ~ . Quá tuyệt anh ạ. Đây là một phép màu. Em phải gửi cho Hitomi xem mới được."

Tôi vừa bấm chọn ảnh trên điện thoại, hai má đỏ hây hây.

"Em vẫn liên lạc với Fuyushiba à?"

"Vâng ạ. Em hay gửi mail cho bạn ấy trên máy tính. Nhưng mà Hitomi thì lạnh lùng, nên ít khi cậu ấy hồi âm lắm."

Hitomi không hồi âm chắc chắn là vì không muốn thở ngắn than dài với tôi. Tình hình ở đằng đó có lẽ không thể tốt được. Trước khi lên đường chính Hitomi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, cho đến khi thầy chịu chấp nhận cậu ấy, sẽ còn mất một khoảng thời gian nữa.

Nhưng trong những email mà Hitomi gửi cho tôi, tuyệt nhiên không có cụm từ "về Nhật". Bởi vì cậu ấy vẫn đang nỗ lực bên cạnh người mình yêu thương nhất.

"Em nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi, vì cậu ấy là Hitomi mà."

Tôi thì thầm khẳng định chắc nịch. Anh Konoha dịu dàng nhìn tôi và nói.

"Có Hinosaka là bạn thân nghĩ vậy thì chắc không sai được rồi."

"Vâng ạ!"

Tôi ngẩng mặt lên, hớn hở trả lời.

"Anh Konoha, mình đi xem lũ khỉ đi."

"Ừ."

Khi tôi kéo tay anh, anh Konoha cũng không giằng ra. Có lẽ anh nhận ra nỗi cô đơn của tôi khi không còn Hitomi ở đây nữa. Vậy nên cho đến tận khi đến chỗ núi khỉ, tôi cũng giả vờ ngây thơ không biết gì, nhè nhẹ nắm lấy tay anh Konoha.

Tôi muốn có một lời hứa.

Lời hứa từ anh Konoha. Một bằng chứng rằng sau này tôi vẫn có thể ở bên anh Konoha, cho dù có nhỏ bé đến mấy.

"Anh nhìn kìa, con khỉ kia đang bế con đó! Dễ thương quá! A, con khỉ kia vừa mới bị con bên cạnh "đá" kìa! Còn cúi gằm mặt, giận dỗi nhìn sang bên nữa chứ. Cứ như người ấy anh nhỉ ~ ."

Nhìn tôi vừa chỉ trỏ bầy khỉ vừa hò hét thế này, chắc chắn anh Konoha không thể nhận ra nỗi bồn chồn và mong ước âm ỉ trong lòng tôi. Anh có thể đoán ra ngay khi tôi cô đơn, nhưng tình yêu của tôi thì từ khi gặp mặt đến giờ chưa một lần anh thấu hiểu.

Nhưng lúc nào tôi cũng yêu một anh Konoha như thế.

Và cuộc trò chuyện thoải mái giữa đàn anh và đứa em thân thiết lại tiếp tục.

"Gần đây Hinosaka đọc sách gì?"

"Vườn anh đào của Chekhov ạ. Anh Konoha từng bảo Chekhov có vị giống món borsch trong buổi hoàng hôn, nhưng em thấy ông ấy giống một tách trà Nga với mứt dâu tây trên bề mặt hơn ạ. Đỏ thắm và trong suốt như ánh hoàng hôn, ấm áp nhưng lại có vị đắng nhẹ nhàng, còn lớp mứt dâu phủ bên trên thì ngọt lịm."

Anh Konoha dịu dàng nheo mắt lắng nghe tôi nói.

Mọi khi cứ nhìn thấy khuôn mặt này là tôi sẽ hạnh phúc đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng hôm nay chỉ có một nỗi hiu quạnh dâng trào.

"Toàn những cái tên khó nhớ xuất hiện thôi, nên lúc đầu đầu óc em cứ quay cuồng, nhưng từ khi bắt đầu đọc thành tiếng thì em đã hiểu được cảm xúc của những nhân vật trong đó hơn.

Không có những đại vĩ nhân đã để lại sự nghiệp hiển hách, hay những tên tội phạm thế kỷ, cả zombie cũng không luôn anh ạ, toàn là những con người bình thường thôi, nhưng không hiểu sao lại thấm thía với em đến thế. Em còn nhớ luôn cả mấy lời thoại ưa thích rồi anh ạ."

Để che giấu nỗi buồn không sao nguôi được trong lồng ngực, tôi dõng dạc đọc cho anh Konoha nghe lời thoại của nhân vật Gayev. Gayev là anh trai của phu nhân Ranevskaya, là một ông chú già hơi đồng bóng, tuy cũng không có ác ý gì nhưng lại hay thuận miệng nói ra những điều mà không nên nói thì tốt hơn.

"Hỡi chiếc chạn bát thân ái và cao quý! Hãy cho ta gửi lời thăm hỏi đến ngươi, kẻ đã dai dẳng tranh đấu vì ỉý tưởng của thiện lương và chính nghĩa sáng ngời trong suốt một trăm năm có lẻ."

"Tiếng gọi không lời của ngươi mời gọi đến với những sự nghiệp nhiều quả ngọt, chưa bao giờ ngơi nghỉ suốt một trăm năm qua, đã duy trì dũng khí và niềm tin vào tương lai cho đời đời kiếp kiếp gia tộc chúng ta, đã ấp ủ và nuôi dưỡng trong gia đình ta lý tưởng về thiện lương và ý thức tự giác xã hội."

Đó là bài diễn thuyết của Gayev trước chiếc chạn bát có khắc niên hiệu từ một trăm năm trước. Đang nói dở bỗng nhiên ông òa khóc. Đọc đến đoạn này lúc nào tôi cũng cảm động. Những con người tập hợp tại dinh thự vườn anh đào mỗi người có một địa vị, một nỗi phiền não khác nhau, nhưng tất cả đều thương mến vườn anh đào, đều luyến tiếc khi phải nhìn thấy nó bị cướp đi.

Đến cả ông già Gayev, nếu bản thân có sức mạnh hẳn cũng sẽ muốn bảo vệ vườn anh đào quý giá ấy.

Cả phu nhân Ranevskaya, cả Varya... Đến cả Lopakhin, người mở mồm ra là nói rằng muốn biến dinh thự thành khu nhà nghỉ...

Thật sự thì...

Còn cả tôi, cả tôi nữa...

Bỗng nhiên toàn thân tôi đau tê tái, lồng ngực như sắp vỡ tung ra, giọng nói mắc nghẹn trong cổ họng, và tôi cúi gằm mặt.

"Hinosaka?"

Anh Konoha băn khoăn gọi tôi.

Cần cổ tôi cứng ngắc lại, không cử động được. Nhưng tôi vẫn cố ngẩng cho bằng được đầu lên, nhếch mép cười tươi tắn nhất có thể.

"Em xin lỗi, giờ em phải về rồi."

"Hả?"

"Rất cảm ơn anh vì hôm nay. Vui lắm đó anh ạ! Đây là ngày Valentine trắng tuyệt vời nhất đời em!"

Tôi gật đầu cái rụp,

"Tạm biệt anh!"

Rồi vui vẻ nói, và chạy đi.

"Hinosaka ơi!"

Mặc cho anh Konoha gọi giật, tôi vẫn chạy thẳng không ngoái đầu lại. Vì nếu như bây giờ quay lại, anh sẽ biết là tôi đang khóc mất! Tuyệt đối không được, không được quay đầu lại!

Tại sao khi đi chơi với anh Konoha tôi hạnh phúc đến không sao chịu được như thế, nhưng bây giờ lại ngập ngụa nước mắt thế này!?

Ngày mai đã là lễ tốt nghiệp rồi!

Đây là khoảng thời gian quý giá tôi được ở bên anh Konoha! Chỉ hết ngày mai thôi có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp được anh nữa, vậy mà tôi lại bỏ anh Konoha mà chạy đi!

Tôi đã quyết tâm ngày hôm nay sẽ phải vui vẻ, phải cười thật nhiều cơ mà!

"Tôi không thể nào ngồi yên được nữa, không thể nào"

"Xin hãy cười nhạo tôi đi, cười nhạo kẻ ngu dốt này."

Ôi, giá mà có thể đưa khu vườn anh đào trở lại đúng như nó ngày xưa.

Giá như có thể hẹn ước sẽ lại gặp nhau ở khu vườn ấy.

Thế nhưng, anh Konoha không bao giờ chịu hẹn ước với tôi!

Chỉ ngày mai thôi, vườn anh đào quý giá nơi tôi gặp anh Konoha sẽ tan biến mất!

Trong tàu điện, người xung quanh cứ liếc nhìn tôi, con bé đang cúi mặt khóc rưng rức.

Vừa về đến nhà, đóng cửa phòng riêng, tôi đã ngồi xổm xuống thảm trong phòng, lấy điện thoại ra xem.

Có mail anh Konoha gửi đến.

Anh lo lắng cho tôi. Hôm nay tôi cũng vui lắm, và sau đó là:

"Ngày mai em vẫn đến trường phải không? Từ mai anh sẽ không còn là trưởng Câu lạc bộ Văn học nữa, nên là một đàn anh, anh muốn tạm biệt em cho chu đáo."

Đọc tin nhắn, cổ họng tôi lại nghẹn đắng, nước mắt trào ra. Tôi xem lại tất cả những tin nhắn nhận được từ anh Konoha đến giờ. Mỗi tin nhắn đều là báu vật đối với tôi, tính cả ngày hôm nay mới được đúng sáu tin. Mà cũng chỉ toàn những thông điệp lạnh lùng, như là "Cô gửi nhiều tin quá." hay "Viết gì dài thế" thôi.

Trong suốt một năm nay, mối quan hệ giữa tôi và anh Konoha chỉ có thế này. Tôi đọc lại những dòng chữ trên màn hình nhỏ bé qua đôi mắt đã nhòe. Hơi thở tôi khó nhọc, lồng ngực nặng trĩu, cả khuôn mặt tôi ướt nhèm nước mắt, nấc lên không biết bao nhiêu lần.

Không phải thứ gì mơ hồ như nỗi buồn. Mà là một nỗi đau khoét sâu vào thân thể tôi... tàn độc và khắc nghiệt hơn nhiều.

Giá như ngày mai vĩnh viễn không đến.

Nhưng nó sẽ phải đến thôi.

Vườn anh đào rồi cũng bị đem đi đấu giá, sẽ có một người chủ mới, và những thân cây phủ đầy hoa trắng kia sẽ bị những lưỡi rìu phạt trắng.

Vậy thì phải làm sao bây giờ!?

Rốt cuộc tôi vẫn không tìm được câu trả lời, chỉ có những giọt nước mắt vẫn rơi lã chã, cứ lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại...

Suốt đêm ấy, tôi đọc lại những tin nhắn của anh Konoha.

Sáng hôm sau, những tia nắng xuyên qua khe hở trên rèm cửa làm mắt tôi đau nhức. Tôi chuẩn bị quần áo đến trường, rồi ra khỏi nhà sớm hơn mọi khi. Vốn tôi đã có ý định mua một bó hoa để tặng anh Konoha, nhưng rốt cuộc tôi lướt qua trước cửa hàng hoa, đi nhanh chân đến trường.

Sớm thế này bảo sao vẫn chưa thấy học sinh nào cả. Tôi đi lách qua cổng trường vắng tanh nhưng không vào cửa lên nhà chính mà đi thẳng đến sảnh hòa nhạc. Chị Maki đang đứng khoanh tay trước cửa sảnh. Chị mặc chiếc váy lụa ôm lấy cơ thể đầy đặn, quàng khăn choàng lông thú. Nhìn chị quyến rũ như thể đang đeo một vòng hoa hồng khổng lồ.

Đôi môi màu đỏ thắm của chị từ từ hé mở.

"Xin chào. Chị đọc mail của em rồi. Nhắn lúc ba giờ sáng cơ đấy, em cũng thức khuya phết nhỉ. Mắt thâm quầng lên rồi kìa, cả mặt cũng sưng húp nữa."

"... Em sẽ ngủ trong lễ tốt nghiệp, nên không sao đâu ạ. Em cảm ơn vì chị đã đến."

"Này, cái mong ước đó... em nói thật đó hả?"

Tôi gật đầu cái rụp. Thấy vậy chị Maki cười tinh quái.

"Hiểu rồi, thế thì ra đằng này nào."

Chị đi trước dẫn đường cho tôi. Chúng tôi vào thang máy đi lên xưởng vẽ trên tầng thượng.

"Chị ơi, về tiền thù lao, em xin được trả góp ạ..."

"Không cần đâu. Chỉ cần được quan sát vẻ mặt của em trong khoảnh-khắc-đó, là đã quá lãi với chị rồi."

Chi Maki nói tỉnh queo rồi mở cửa vào xưởng vẽ. Tôi nhớ lại, lần đầu tiên vào phòng này tôi đã hoang mang đến mức cảm giác như tim mình sắp bay ra khỏi lồng ngực.

Ai mà ngờ em lại đến gặp chị theo cách này.

Tôi còn nhớ lúc ấy chị - một mỹ nhân đài các với mái tóc dài màu nâu dính mạng nhện - ngồi ôm bụng cười lăn cười bò.

"Trong số những người liên quan tới Inoue Konoha, em là người đáng chú ý đặc biệt nhất."

Chị vừa nói vừa nhìn một lượt khuôn mặt tôi với dáng điệu đầy thích thú. Trên bức tường có treo một khung tranh phủ rèm, cả hồi đó và bây giờ cũng vậy.

Cái đó là tranh vẽ Tooko đấy.

Chị thì thầm, Hay để chị cho em xem nhé? với ánh mắt như đang thăm dò tôi, nhưng tôi đã nhắm tịt mắt lại, và hét ầm lên, Em không muốn xem! Bởi vì tôi sợ phải chứng kiến chị Amano thực sự. Bởi vì tôi cảm giác nếu tôi lỡ nhìn thấy hình bóng của chị Amano, thì thứ duy nhất ập đến với tôi sẽ chỉ là nỗi tuyệt vọng, và con tim tôi sẽ bị nhuộm một màu đen như mực.

Nhưng giờ đây tôi đang tiến về phía bức tranh của chị Amano. Rồi tôi dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn. Chị Maki mở rèm, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười.

Tôi chăm chú nhìn, toàn thân không động đậy. Thứ đầu tiên lọt vào trong mắt tôi là một ánh sáng vàng mềm mại tràn ngập trong bức vẽ. Và ở giữa ánh sáng ấy, là một cô gái. Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, mái tóc dài thanh mảnh thắt ba bím. Những ngón chân trắng như tuyết. Cổ chân thật mảnh mai...

Tôi hơi nín thở, đưa mắt nhìn lên cao hơn nữa. Nhìn những ngón tay bé nhỏ đang chạm vào cuốn sách để ngang, và cơ thể mong manh được tấm rèm ren trắng nhẹ nhàng bao lấy, cứ như lớp mạng trên váy cưới cô dâu.

Cái cổ mới gầy gò làm sao. Đôi môi màu hoa đào hiền dịu nở nụ cười. Làn da trắng. Tròng mắt đen láy thông minh đang nhìn xuống trang sách. Cô gái đó đang ngồi ôm đùi đọc sách trên chiếc ghế. Một bên mái tóc cô thắt thành ba bím, còn bên kia thì buông xuôi, lững lờ đong đưa trên tấm rèm bằng ren.

Cứ như là hoàn toàn trần trụi bên dưới tấm rèm, tay và chân cô gần như hoàn toàn để lộ ra, làn da mộc mạc tắm mình trong ánh sáng vàng trong trẻo, tưởng như có thể nhìn xuyên qua được. Nhưng hoàn toàn không có chút cảm giác lõa lồ. Mà đó là một sự trong trẻo thần bí, ấm áp và xinh đẹp đến mức làm hơi thở người ta lạc nhịp... Và đôi mắt... Đôi mắt đang đọc sách ấy mới thật dịu dàng làm sao. Một ánh nhìn hạnh phúc và hiền hòa đến nhường nào...

Ánh sáng vàng của buổi chiều muộn tinh tế tô điểm cho thân thể mảnh mai cùng làn da trắng dịu dàng ấy. Cả dáng hình lẫn biểu cảm đều có nét gì đó hơi giống anh Konoha khi đang viết tiểu thuyết.

Người này chính là chị Amano. Là người mà anh Konoha đã vừa khóc vừa gọi tên giữa những cánh hoa anh đào. Là người đã truyền cảm hứng cho anh viết ra câu chuyện vừa đau thương vừa nhẹ nhàng ấy. Là người mà giờ đây vẫn đang tiếp tục tồn tại trong trái tim anh Konoha.

Đây chính là Amano Tooko...

Là Cô gái văn chương của anh Konoha!

Ôi, phải nói là tuyệt đẹp. Vừa tri thức lại vừa dịu hiền, và còn vô cùng ấm áp, một con người tuyệt vời hơn cả những gì tôi tưởng tượng.

Tôi đã từng nghĩ nếu như nhìn thấy bức tranh của chị Amano, phải chăng tôi sẽ phải nếm trải những cảm xúc đau đớn đến không thể chịu nổi. Nhưng dù là vậy, ngày hôm nay để thẳng thắn đối diện với anh Konoha, tôi đã quyết tâm phải thấy được bức tranh của chị ấy... Vì vậy nên đang giữa đêm tôi mới gửi mail vào máy chị Maki.

Ngày mai, trước khi lễ tốt nghiệp bắt đầu, xin chị hãy cho em xem tranh vẽ chị Amano.

Nếu như trái tim tôi tan vỡ tại thời điểm đó, thì phải thừa nhận thất bại thôi.

Nhưng khi chứng kiến ánh mắt hiền lành, đáng yêu đến nhường nào đang nhìn xuống trang sách này, lạ lùng thay trái tim tôi lại trong trẻo hơn nhiều. Tôi hướng về phía chị Amano trong tranh và nhẹ nhàng nở nụ cười.

Quả nhiên người con gái mà anh Konoha đã yêu thật vô cùng tuyệt vòi. Em vẫn chỉ đang tập sự thôi, chưa thể nào so sánh với chị được. Nhưng mà em vẫn yêu anh Konoha. Giống như chị đã biết rất nhiều về một anh Konoha mà em chưa từng biết tới, em cũng đã hiểu về một anh Konoha mà chị chưa từng biết.

Tôi thầm nói với chị trong trái tim.

Và rồi tôi cúi đầu với tất cả thành ý và ngưỡng mộ, trước Cô gái văn chương thật sự.

Em cảm ơn chị.

Cho dù chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng chắc chắn anh Konoha có được ngày hôm nay chính là nhờ chị. Bây giờ em cũng đã có được dũng khí để đối diện với anh ấy.

Em xin cảm ơn.

Tôi ngẩng mặt lên với tâm trạng khoan khoái, và bắt gặp ngay chị Maki đang cười ranh ma.

"Nhóc tập sự tuyên chiến với Cô gái văn chương... chắc là thế rồi nhỉ. Chị rất thích cái sự ngây ngô của em. Em vừa mới cho chị xem một điều rất tuyệt vời."

Rồi chị nhẹ nhàng đưa tay lên má tôi, nói tiếp.

"Này, cô tập sự, tương lai em sẽ trở thành một cô gái tốt đấy. Bộ ngực này thì chắc không phồng ra được đâu, nhưng em vẫn sẽ là một cô gái hạng nhất với lòng khoan dung, nét quyến rũ riêng và trái tim luôn nghĩ cho người khác."

Hai má tôi ửng hồng, tôi cúi đầu chào chị Maki và rời khỏi sảnh hòa nhạc.

Bên ngoài tràn đầy bầu không khí buổi sáng se se lạnh, học sinh tụ tập đầy ở trước cửa tòa nhà chính. Bầu trời xanh trong đến mức khiến tôi muốn dang tay ra bay lên, còn những cây anh đào cũng bắt đầu chớm nụ.

Hôm nay, anh Konoha tốt nghiệp.

Tôi đã nói với chị Maki là sẽ ngủ bù trong lễ tốt nghiệp, nhưng rốt cuộc cả mắt lẫn đầu óc tôi đều tình như sáo, chẳng ngủ được tí nào cả. Từ xung quanh thỉnh thoảng tôi nghe thấy những tiếng thở dài, hay là tiếng khóc thút thít. Hồi tốt nghiệp trung học ai cũng khóc nức nở, khóc tức tưởi, nói chung vất vả lắm. Lên đến cấp ba dường như mọi người cũng khóc lặng lẽ hơn.

Có những người bặm môi cố kìm giữ những giọt nước mắt, lại có người mắt rơm rớm nhìn lên trên sân khấu. Có người khóc thật sự, cũng có người ngẩng mặt lên trời, yên lặng để những giọt nước mắt chảy xuống thành dòng.

Còn tôi thì... không khóc.

Tôi rướn người lên quan sát Konoha được xướng tên, bước lên sân khấu, lễ phép cúi đầu nhận bằng tốt nghiệp.

Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, mọi người ai cũng về phòng học. Trước khi giờ học bắt đầu, tôi chạy sang bên lớp anh Konoha.

"Anh Konoha!"

"À, Hinosaka."

Anh Konoha đặt bông hoa màu đỏ lên ngực, nhìn tôi với biểu cảm hiền hòa.

"Anh Konoha, sau lễ tốt nghiệp anh đã định làm gì chưa?"

"Ở nhà anh mọi người đang chuẩn bị chúc mừng rồi."

"Vậy thì, trước lúc đó, mong anh đến gặp em một chút thôi ạ..."

Sau khi nghe tôi nói thời gian và địa điểm gặp nhau, khuôn mặt anh Konoha như khó xử.

"Ừ... Anh hiểu rồi."

"Aha, vậy gặp anh sau!"

Tôi vội vàng chạy đi trước khi anh Konoha kịp nói gì.

Sau khi giờ học kết thúc, trong hành lang và sân trường đầy học sinh ở lại tạm biệt những anh chị vừa tốt nghiệp. Mọi người lấy máy ảnh và điện thoại ra chụp ảnh kỷ niệm, tặng nhau những bó hoa, chẳng hiểu sao còn có người ôm eo nhấc bổng nhau lên nữa, nhộn nhịp kinh khủng. Bây giờ thì đã có những người khóc toáng lên rồi.

Anh Konoha đang nhận một bó hoa từ chị Takeda và mấy bạn gái trong câu lạc bộ hợp xướng.

Shizuku hôm nay cũng đến trường, rụt rè cùng với chị Tomo trao bó hoa xinh xắn màu hồng.

Tôi đứng cách xa đó một chút quan sát tình hình. Tôi không cất tiếng gọi anh Konoha, chỉ chào hỏi chị Nanase "Chúc mừng chị đã tốt nghiệp ạ." Chị Nanase hơi giật mình, chắc là vì nhìn mặt tôi phơi phới hớn hở quá chăng. Rồi chị dẩu môi, ngượng ngùng đáp lại tôi.

"Đ-đã làm phiền em nhiều rồi. Cảm ơn em đã mời chị đi xem kịch, hôm lễ hội văn hóa."

Vẫn còn lâu mới đến giờ hẹn nên tôi đi lòng vòng trong trường, khi đến phòng Câu lạc bộ Văn học thì đã thấy anh Konoha ở trong. Tôi dừng chân, len lén nhìn vào qua khe cửa.

Anh Konoha đang nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, nơi lúc nào anh cũng ngồi viết tiểu thuyết trên chiếc máy tính xách tay, ánh mắt đầy hoài niệm.

Chắc hẳn anh đang nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong phòng Văn học. Lồng ngực tôi cũng thắt lại khi tưởng tượng đến ba năm vừa qua mà anh đã dành cho căn phòng bé nhỏ, chất đầy sách này.

Tôi hoàn toàn không biết đến năm đầu tiên của anh Konoha. Cả năm thứ hai cũng vậy.

Và bây giờ, là năm thứ ba...

Có lẽ trước khi rời khỏi nơi này, anh Konoha đã đến để nói lời tạm biệt với "mình" trong quá khứ.

Tôi nhẹ bước chân đi ra xa khỏi cánh cửa phòng, cố gắng không xen vào giây phút này của anh. Và thế là tôi lại lang thang trong trường, vì chẳng còn nơi nào để đi.

Nhưng vì nghĩ đến anh Konoha nên tôi chưa thể nào bỏ cuộc được.

A, trong hành lang này tôi đã từng bắt gặp, cất tiếng gọi anh Konoha.

Còn đây là nơi tôi đã xốn xang chờ đợi anh Konoha đi ngang qua. Đây là chỗ mà tôi bị vấp ngã khi đang chạy đến chỗ anh, làm anh Konoha phải nắm lấy tay tôi, giúp tôi đứng dậy, khuôn mặt khó xử kinh khủng...

Trong thư viện, trong nhà thể dục, phòng nghe nhìn... đâu đâu cũng có những kỷ niệm cùng với anh Konoha sót lại.

Vừa đi dọc hành lang, tôi vừa lẩm nhẩm lời của phu nhân Ranevskaya.

"Giá sách của ta, mới thân ái làm sao... Chiếc bàn bé tí hon này nữa..."

"Ngày hôm nay, chính là ngày định đoạt số phận của ta đó, vận mệnh của ta..."

Ánh sáng vàng vọt chiếu vào qua khung cửa sổ, hành lang sáng rực đến chói mắt.

Đến lúc rồi.

Nào, đi thôi.

Tôi đi xuống cầu thang, thay giày, đi ra ngoài mà không mặc áo khoác. Bầu không khí giữa tháng Ba vẫn còn se se lạnh, nhưng không sao cả. Tôi cứ đi thẳng về phía sân trường. Mọi người đã về hết rồi, trong trường giờ này vắng tanh.

Bầu trời chập tối phủ một lớp sương màu vàng nhạt, làm cỏ cây trong sân trường lung linh. Trong số đó có một thân cây to nhất, cứng cáp nhất, ở ngay bên dưới cửa sổ phòng Câu lạc bộ Văn học. Anh Konoha đang đứng dưới bóng cây đó, để đồ ở dưới chân, đã mặc sẵn áo khoác và chuẩn bị để đi về, khuôn mặt như đang chờ đợi ai đó.

Tôi đi đến trước mặt anh Konoha, cười tươi tắn.

"Chúc mừng anh đã tốt nghiệp."

Anh Konoha cũng mỉm cười dịu dàng.

"Cảm ơn em."

"Cũng hơi đột ngột, nhưng bây giờ em sẽ trèo cây."

"Hả?"

Anh Konoha tròn mắt, ngớ người ra ớ lên một tiếng. Tôi vẫn cười tươi, đặt tay lên cành cây.

"Nếu treo được ruy-băng lên cây trong trường, thì ước mơ sẽ trở thành hiện thực đó. Nên em cũng muốn làm thử xem."

"... Nhưng mà, cần gì phải trèo lên ngay bây giờ chứ! Mà em làm thế cũng không chính xác..."

"Không."

Tôi tươi tỉnh cắt ngang lời anh Konoha, và a lê hấp đặt chân lên thân cây.

"Nếu không làm ngay bây giờ thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả. Phải làm trong lúc anh Konoha còn là đàn anh của em."

Dường như do dự trước giọng điệu của tôi, anh Konoha ngẩn người im lặng.

Đúng thế, phải làm ngay bây giờ.

Tôi dậm thật chắc chân lên thân cây và bắt đầu leo. Tôi nắm lấy cành cây, vừa tìm chỗ đặt chân vừa thở hổn hển, lên nữa, lên nữa nào. Lòng bàn tay tôi xước xát, nóng ran lên vì quệt vào hốc cây lớn. Tôi cũng bị trượt chân mấy lần, mỗi lần như thế tim tôi lại thắt lại.

"Nguy hiểm lắm đó, Hinosaka!"

"Em tính cả rồi!"

Tôi vừa thở hổn hển vừa hét lên. Những cành cây trên đầu tôi phản chiếu ánh vàng của hoàng hôn, chói mắt quá. Tôi chớp chớp mắt vì những giọt mồ hôi chảy ròng ròng từ trên trán. Chỉ một chút nữa thôi...

Tôi ngồi xổm như con mèo trên những cành cây cứ nhỏ dần, và từ từ tiến lên. Khi tôi gỡ chiếc ruy-băng màu lam ngọc trên áo đồng phục ra bằng một tay, dường như anh Konoha đứng dưới đã nín thở.

Thực ra tôi đã biết.

Phải treo ruy-băng khi không có ai nhìn mới được. Hồi nãy anh Konoha cũng đã định nói rồi. Nếu như bị nhìn thấy thì điều ước sẽ không còn linh nghiệm nữa.

Nhưng mà! Điều ước của tôi, ngay từ đầu tiền đề của nó đã là vô vọng rồi!

Mọi người đều đã bảo tôi, rằng chắc chắn không thể được!

"Thật sự không có hy vọng nào sao?"

"Anh nghĩ là không."

"Thế ạ."

"Xin lỗi nhé."

Anh Konoha đã thẳng thừng từ chối lời thổ lộ mà tôi gửi gắm trong câu chuyện tam đề về con chuột túi như thế.

Đó là lần đầu tiên tôi thất tình.

Và kể cả sau đó, đã bao nhiêu, bao nhiêu lần tôi truyền đạt tình cảm đến cùng một người, và trái tim tan vỡ cũng vì người đó.

"Hinosaka Nano, tôi cực kỳ ghét cô!"

"Không thể được đâu. Không phải ai cũng có thể trở thành chị Tooko."

Thuở ban đầu anh Konoha cực kỳ lạnh lùng, đóng kín trái tim mình với tôi, chỉ ngắm nhìn bóng lưng của chị Amano đã đi mất.

"Em nên bỏ cuộc sớm đi thì hơn đấy. Ngoài chị Tooko ra, Inoue sẽ không bao giờ yêu ai được đâu."

"Tốt nhất đừng thích tôi làm gì. Dù có thích cũng vô ích thôi."

Tôi biết thừa đây là một cuộc chơi vô cùng bất lợi. Đi yêu một người con trai đã khắc sâu hình ảnh một người con gái khác trong lòng như thế, chỉ có thể dẫn đến nước mắt. Sẽ chỉ toàn đau đớn. Sẽ chỉ toàn những ký ức đắng cay.

Tôi biết rõ mà!

Nhưng tôi không thể nào dừng lại!

Dù cho tất cả mọi người trên thế gian này có khẳng định rằng tình yêu này là vô vọng, thì tôi vẫn không muốn buông xuôi. Mặc cho bản thân đang ướt đẫm mồ hôi, tôi vẫn cố căng mắt lên nhìn, tập trung tinh thần vào đầu ngón tay, buộc xong chiếc ruy-băng lên cành cây bé nhỏ.

Cánh bướm màu ngọc lục ấy phấp phới tung bay trong nắng chiều vàng vọt, cứ như một giấc mơ.

Tôi ngoái xuống anh Konoha vẻ đắc thắng, nhưng chỉ nhận được ánh nhìn nghiêm khắc của anh, đang ngước lên chằm chằm nhìn tôi.

Mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi cười tươi hết cỡ và thét lên nguyện ước không thể nào thành!

"Em yêu anh! Em yêu anh, anh Konoha! Anh Konoha, xin hãy đáp lại tình cảm của em!"

Anh Konoha lỡ mất một nhịp thở. Anh mở to mắt nhìn tôi thảng thốt. Rồi anh mang nét mặt hơi cay đắng... Một nỗi đau ngấm vào ánh mắt đang chăm chú nhìn tôi, và anh cứ đứng yên không động đậy.

Tôi cũng bị nỗi buồn chiếm lấy, nín thở quan sát anh Konoha.

Chiếc ruy-băng màu lam ngọc mong manh lay động trong làn gió lạnh.

Vào lúc ấy, khóe môi anh Konoha khẽ mỉm cười.

"Anh cũng yêu em, Hinosaka Nano."

Giọng anh trong vắt tuyên bố một điều không thể nào quên.

"Anh yêu tính cách lạc quan và trong sáng của em."

Anh ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào tôi,

"Anh yêu sự dũng cảm, và tấm lòng không bỏ mặc người gặp khó khăn của em."

Rồi vừa nói vừa cười dịu dàng.

"Đó là những điều anh muốn được thành thật nói ra, trước khi thật sự tốt nghiệp. Anh đã yêu Hinosaka Nano, cô bé đàn em của mình."

Giọng điệu, lời nói, và nụ cười của anh Konoha xuyên vào lồng ngực tôi, tan ra ngọt ngào.

Tôi biết rằng giữa tiếng "yêu" nói ra và tình yêu thật sự vẫn còn khác nhau nhiều lắm. Ánh mắt của anh Konoha thật trong sáng biết bao... Bởi vì đó không phải là ánh mắt của một người đang yêu.

Nhưng anh vẫn đang nhìn tôi, với tất cả sự tin tưởng.

Anh đã nói yêu tôi.

Chỉ thế thôi cũng đã đủ khiến tôi vui sướng, đến mức lồng ngực như sắp vỡ tung, chỉ muốn òa lên khóc.

Anh Konoha gọi tôi với giọng dịu dàng.

"Xuống đây đi. Anh có thứ muốn đưa cho em."

Tôi vừa gãi gãi mũi vừa nói.

"Anh không được nhìn trong v-váy em đâu đấy nhé?"

Nhìn dáng điệu đột ngột mắc cỡ của tôi, anh Konoha bật cười.

"Không nhìn đâu mà."

"Ư ư ư, anh tuyên bố thẳng thắn như thế làm em rối bời quá. Thôi anh thích nhìn thì cứ nhìn đi."

"Thật hết biết con bé này. Xuống nhanh không anh về bây giờ."

"Á, đ - đợi em với!"

Tôi hốt hoảng trượt nhanh từ trên cây xuống. Nhưng giữa chừng tôi bị tuột tay, hạ cánh đánh "rầm" xuống đất.

"Au..."

Đầu gối bị lê trên nền đất làm tôi rơm rớm nước mắt.

"Kh-không sao chứ, Hinosaka?"

"Vâng!"

Tôi vừa hớn hở ngẩng mặt lên,

"Đây, cầm lấy."

Anh đã đưa ra trước mắt tôi một cuốn tạp chí.

Đây là quyển tạp chí đang đăng dài kỳ truyện Cô gái văn chương...?

Anh Konoha cười bẽn lẽn.

"Hôm qua người ta vừa gửi tặng anh. Cho Hinosaka đấy."

"Hả? Hảaa? E-Em cảm ơn anh ạ."

Tôi cầm lấy quyển tạp chí và giở trang bìa, đầu óc vẫn rối bời.

"Oa! Ngay trang đầu là đặc san về Inoue Miu luôn này. Oaa, còn có truyện ngắn của tác giả nữa... Ôi..."

Trống ngực tôi đập thình thịch, khi giả đến một trang tay tôi bỗng dừng lại.

"Tên truyện là Sau giờ học, cùng với bông hoa cải...?"

(Chữ "Na" trong Nano có nghĩa là "bông cải")

Tôi hít thở sâu, lật sang trang tiếp theo. Những lời văn trong sáng kể về những tháng ngày ngây thơ và đầy những nụ cười của nhân vật "Tôi" học cấp ba cùng với cô bé đàn em năng động, lúc nào cũng gây rắc rối cho "Tôi".

"C-cô bé này... giống như bông hoa cải tắm mình trong ánh nắng mặt trời, thế này là..."

Thấy tôi ngập ngừng nhìn xuống trang tạp chí, anh Konoha thì thầm, giọng có vẻ hơi xấu hổ.

"Dù thế nào thì ít nhất, đây là điều mà bây giờ anh muốn viết."

Tôi ngẩng mặt lên, một nụ cười dịu dàng loang ra trên khóe môi. Khuôn mặt tôi cùng với mái tóc mờ nhạt đi trong nắng chiều.

Những cảm xúc tràn ngập trong cổ họng tôi. Tôi ôm chặt lấy quyển tạp chí trong lòng.

"Em cảm ơn anh. Đây là món quà tuyệt vời nhất mà anh tặng cho em đó!"

Tôi kìm nén những giọt nước mắt chỉ chực trào ra, và cười thật tươi.

Bởi vì tôi quá vui sướng!

Chỉ đơn giản là vui sướng quá chừng!

Anh Konoha đã viết lại những tháng ngày cùng với chị Amano vào tiểu thuyết Cô gái văn chương. Đó chính là bức thư tình mà anh gửi cho chị Amano, và tôi không thể nào thắng được chị ấy. Nhưng chắc chắn tôi cũng có một vị trí trong cuộc sống thường ngày của anh Konoha! Câu chuyện giữa tôi và anh cũng giống như một mẩu truyện ngắn nhẹ nhàng, sẽ còn lại trong trái tim anh mà không mất đi.

Anh Konoha đã viết câu chuyện này cho tôi. Đã tặng tôi món quà kỳ diệu hơn tất thảy.

"Anh sắp phải đi rồi."

"Vâng... A! Anh Konoha ơi!"

Tôi vừa chợt nhớ ra một điều chắc chắn phải nói ra, thế là cứ nói trong khi mặt vẫn nửa khóc nửa cười.

"Em đã bảo anh là đang đọc Vườn anh đào đúng không nhỉ? Khu vườn anh đào mà phu nhân Ranevskaya đã trải qua thời thơ ấu, rốt cuộc phải bán cho doanh nhân Lopakhin, và mọi người phải rời khỏi dinh thự. Và từ bên ngoài, người ta nghe thấy những tiếng rìu đốn cây vọng lại... Kết thúc không có hậu chút nào anh ạ.

Nhưng mà, tuy lúc đọc xong em buồn thật, nhưng tâm trạng cũng rất nhẹ nhõm. Một linh cảm về khởi đầu mới, giống như kết thúc một câu chuyện để tiến sang chương mới ấy."

Anh Konoha mỉm cười, lắng nghe những lời cuối cùng của tôi. Tôi cố hết sức kìm nén những giọt nước mắt đã sắp đầy tràn, và tươi tỉnh nói tiếp.

"Bây giờ em đã có thể hiểu được 'hy vọng' trong cảnh cuối cùng của vở kịch này. Em có thể tưởng tượng được tương lai tuyệt vời sẽ đến. Vì thế nên em sẽ ổn thôi."

Chắc chắn đã truyền tải được rồi.

Nét mặt anh Konoha hiền hòa, và anh gật đầu. Rồi anh đặt tay cái "bộp" lên đầu tôi, và nói lời tạm biệt.

"Ừm."

"Tạm biệt nhé, Hinosaka. Anh giao lại câu lạc bộ cho em đó."

"Vâng!"

Dù lồng ngực bị đè nén, giọng nói khó khăn, tôi vẫn cố cho anh thấy một nụ cười tuyệt vời nhất.

Bàn tay anh Konoha khẽ xoa xoa đuôi tóc tôi, rồi từ từ rời đi.

Mắt chúng tôi lại chạm nhau. Anh Konoha đang mỉm cười, và tôi cũng vậy. Anh quay lưng về phía tôi và bước đi.

Những bước chân vững chãi không hề do dự, bước đi trong sân trường nhuộm ánh vàng hoàng hôn, hướng về phía cánh cổng.

Một năm trước, người con trai ấy đã vừa khóc vừa gọi tên người ra đi, rồi lững thững lê bước mà không ngẩng mặt lên lần nào.

Tôi ôm chặt câu chuyện anh Konoha viết cho trong lòng, và nhìn theo người mà tôi yêu thương. Những giọt nước mắt cố kìm hãm giờ đây chảy thành dòng ấm áp trên gò má đã tê đi vì lạnh của tôi.

Bóng lưng ấy đi xa dần trong ánh chiều tà.

Mối tình đầu của tôi.

Được ở gần bên người mình yêu đến thế, hàng ngày được nói chuyện, được nhìn thấy nhau, được tâm sự những phiền não cho nhau nghe, và còn được anh xoa đầu nữa.

Tôi đã có thể nói rằng mình yêu anh, được nói rất nhiều lần... Làm gì có một mối tình đơn phương nào đẹp như thế chứ! Trái tim tôi run rẩy nhìn theo bóng người ngày một nhỏ dần trong ánh sáng chói lòa.

Tôi hạnh phúc.

Hạnh phúc quá chừng.

Những cánh hoa trắng theo gió bay đi trong ráng chiều mờ nhạt.

Những cây hoa anh đào mới bắt đầu chớm nụ, làm sao mà những cánh hoa đã rơi được chứ. Cũng giống như lần đầu tiên tôi gặp anh Konoha trong sân trường, những cánh hoa anh đào quyến rũ lững lờ trôi trong mắt tôi. Giống hệt như một lời chúc phúc, những cánh hoa trắng nhỏ bé, tính khiết, nhiệt thành rơi trên đầu anh Konoha.

Vườn anh đào rồi sẽ không biến mất. Chừng nào tôi vẫn còn tưởng tượng, còn sáng tạo, thì hoa vẫn sẽ còn nở trong tâm hồn tôi. Giữa tôi và anh Konoha không có một lời hứa nào. Cho đến phút cuối, anh Konoha vẫn không chịu cho tôi điều ấy.

Nhưng chúng tôi đã có những ký ức bên nhau! Chúng tràn ngập như một mạch nước trong xanh, lấp lánh tràn đầy, giống như hằng hà sa số những điều quý giá, hiền hòa mà anh Konoha đã cho tôi!

Tôi có thể đọc đi đọc lại những kỷ niệm ấy rất nhiều lần, như lật giở trang sách trong câu chuyện. Giữa những cánh hoa anh đào rơi, phu nhân Ranevskaya đã khẽ thì thầm như thế, cùng với bao nhiêu cảm xúc trong lòng.

"Ôi, vườn anh đào xinh đẹp, đáng yêu, đầy hoài niệm của ta!... Cuộc sống của ta, thanh xuân của ta, hạnh phúc của ta, xin giã biệt!... Ôi, xin giã biệt!"

Và tôi nói lời chia ly với mối tình đầu, cũng tại nơi khởi nguồn tất cả.

Tạm biệt! Xin tạm biệt!

Mặt trời cứ từ từ lặn xuống. Vô vàn những cánh hoa anh đào lấp đầy tầm nhìn của tôi, lung linh trong ánh sáng của ngày tàn.

Chekhov đã viết về hoàng hôn của một thời đại.

Nhưng rồi câu chuyện kết thúc cũng sẽ dẫn đến một khởi đầu mới!

Tôi vẫn sẽ tiếp tục đọc sách. Và chắc chắn sẽ lại yêu một lần nữa, từ chính bản thân mình! Sẽ lại nhiệt thành yêu một ai đó, đến mức tưởng như thế gian sẽ quay cuồng!

Và rồi, một lúc nào đó, tôi cũng sẽ bước qua cánh cửa kia.

Vừa ngắm nhìn cánh cổng nơi anh Konoha vừa ra đi, tôi vừa mỉm cười thì thầm một lời thoại trong Vườn anh đào.

"Xin chào, cuộc sống mới."