Chương mở đầu: Lời đề tựa thay cho lời tự giới thiệu - Tôi biết đến nỗi buồn từ khi...
"Tôi là một kẻ u buồn." - Có một người đã khẽ mỉm cười và thì thầm như thế. Cho đến ngày hôm ấy, năm tôi mười sáu tuổi, tôi chưa hề biết nỗi buồn thực sự là gì.
Một lỗi lầm không thể nào sửa chữa, hay là phải chia ly với người vô cùng thân thương? Đối với tôi, tất cả những điều ấy đều chỉ như những câu chuyện mơ hồ xảy ra ở bên ngoài vỏ trứng, còn tôi thì hơi rướn người lên, hé mắt nhìn qua lỗ thủng bé tí hon, vừa nín thở vừa chăm chú quan sát.
Nhưng mùa đông và mùa xuân năm tôi mười sáu tuổi, cái vỏ trứng ấy đã bị phá vỡ và cuộc sống thường ngày của tôi thay hình đổi sắc.
Giữa những mảnh vụn li ti của lớp vỏ trứng đã tan tành, tôi đứng một mình, bẽ bàng và trơ trọi. Ngày tàn dần, bốn bề chầm chậm chìm vào đêm tối, trái tim tôi như thể đã bị rụng mất đi một mảnh để cho gió lạnh heo hút tràn vào.
Hóa ra "nỗi buồn" là thứ như thế này sao?
Ngày tôi gặp mối tình đầu tiên, anh đã ôm trong lòng một nỗi buồn màu xanh trong vắt.
Và tôi đã bị nỗi buồn ấy hớp hồn.
Lồng ngực tôi run rẩy vì mong được ở cạnh bên, an ủi và chữa lành cho anh. Mỗi khi được ở cùng nhau con tim tôi lại vui mừng quá đỗi, tràn ngập trong bao suy tưởng ngọt ngào, cả khi bị anh lạnh nhạt tôi vẫn cảm thấy vui, chỉ cần nhìn thấy anh là trống ngực tôi đã loạn nhịp, chỉ cần bờ môi ấy hơi dịu dàng tươi cười là hai má tôi đã tưởng như sắp tan chảy ra đến nơi, chỉ đơn giản là tôi hạnh phúc, hạnh phúc quá đỗi, đến nỗi chỉ mong sao cho thời gian ngừng trôi, xin hãy cứ như thế này mãi mãi.
Ôi! Những tháng ngày ấy mới thật là vui sướng làm sao!
Tôi nào có nghĩ đến ngày chia ly sẽ tới. Cũng đâu tưởng tượng được nó sẽ buồn đau đến thế nào.
Cả nỗi cô đơn trống trải này, tôi cũng chưa bao giờ biết đến.
Ngày mà tôi biết đến tình yêu, trong màn sương màu vàng nhạt của buổi hoàng hôn ngả dần về đêm tối, những cánh hoa anh đào lững lờ trôi, dịu dàng mà mong manh.
Và rồi ngày nói lời tạm biệt, trong ánh sáng chói lòa, lại là những cánh hoa ấy...