Gia Đình Là Điều Tuyệt Vời Nhất
Nhiều Tác Giả
www.dtv-ebook.com

Chương 14: Thương Mẹ Tôi Nơi Quê Nhà Không Thể Trở Về

Dù mẹ làm sao cũng luôn mang nặng đẻ đau, nhưng sao không thể nhớ đến những đứa con khác cũng là dứt ruột sinh ra. Hạnh phúc gia đình kia, ai đó đã may mắn hơn tôi, có được thì hãy trân trọng. Thương lắm mẹ tôi, nơi quê nhà không thể trở về.

G

Trong cuộc đời này, có biết bao nhiêu số phận bi hài, những hoàn cảnh ngặt nghèo đến đau thương. Có những đứa trẻ khi cất tiếng khóc đã bị tước đi cái quyền được hiếu thảo, cũng có những người con lại chối bỏ với cái nghĩa vụ thiêng liêng ấy khi đấng sinh thành còn ngay bên đời. Nhưng mẹ tôi? Người nào có quên mất gương mặt của đấng sinh thành đã tạo nên hình hài của ngày hôm nay.

Người nào có chối từ một khoảnh khắc ít ỏi nếu như được trở về? Nhưng buồn cười thay, có còn đâu vòng tay nào đón chờ người nơi mảnh đất quê nhà xưa cũ? Liệu rằng người mẹ tóc đã bạc đầu nơi ấy có còn nhớ đến đứa con là mẹ tôi nơi đây? Giọt nước mắt có rơi trong những đêm mất ngủ cũng phải nén lòng mà chảy ngược vào tim, rồi lại bật cười thương xót cho phận người đổi trắng thay đen. Liệu rằng còn được bao nhiêu năm nữa? Còn được bao nhiêu mùa Vu Lan để mong mỏi một ngày trở về?

Tôi quyết định viết những dòng chữ này khi giai điệu của bài hát “Đạo làm con” vang lên những ca từ nhức nhối.

Dù cha ra sao cũng luôn là đấng sinh thành,

Dù mẹ làm sao cũng luôn mang nặng đẻ đau,

Chỉ một giây thôi ... nhắm mắt quên cuộc đời,

hãy nghĩ suy lại những việc làm của ta.

Chỉ một giây thôi ... nhắm mắt quên tất cả,

nghĩ tới Cha Mẹ vẫn đang đong đầy yêu thương.

Chỉ một giây thôi... nhắm mắt quên cuộc đời,

hãy nghĩ suy lại ta tìm mẹ nơi đâu?(1)

-----

(1) Trích từ bài hát "Đạo làm con" - Sáng tác: Quách Beem.

Nhưng tôi lại cảm thấy đối với mẹ tôi - người như đứt từng khúc ruột.

Ngày ông nhắm mắt từ giã cõi đời, nào có ai biết những ngày tang lễ lại là khoảnh khắc cuối cùng mà gia đình được sum vầy, dẫu cho những gương mặt ấy đang chảy cùng một dòng máu của người đã khuất nhưng lại nhìn nhau nhạt hơn cả màu nước lã. Phải làm thế nào đây khi mẹ tôi, đạo làm con không thể vẹn toàn? Cha mẹ là duy nhất đối với con cái, nhưng tôi nghẹn ngào tự hỏi tất cả những đứa con có phải duy nhất của cha mẹ?

Mùa Vu Lan năm nay mẹ tôi hay tin ngoại mắt đã mờ hơn trước, đôi chân gầy gộc có lẽ lại càng yếu. Chỉ là tin xa, được nghe lại từ người thân ở trong quê. Còn tôi thì được biết, hằng ngày ngoại vẫn luân phiên những công việc bếp núc  thường nhật trong ngôi nhà khang trang hơn ngày xưa rất nhiều. Trớ trêu thay lời kể đó là từ một người thân may mắn được giữ lại bên đời của người tóc đã bạc. Tôi nghe nghẹn ngào thay khi lời kể đó được thể hiện với tâm thái vô vàn hạnh phúc? Hạnh phúc? Là hạnh phúc thật sao? Hạnh phúc trọn vẹn đến thế  sao? Có thật như vậy không khi mẹ tôi, dì tôi nơi đây vẫn không ngừng mong ngóng, vẫn không ngày nào thật sự nguôi ngoai mà quên đi khúc ruột tình thân đã bị cắt thật sâu.

Chỉ có mấy mùa Vu Lan thôi, mà tóc ngoại đã trắng, mắt ngoại đã nhạt, đôi bàn chân có còn kịp để bước đến cho những năm về sau khi tiếng lòng “mẹ 

con” vẫy gọi. Yêu thương cũng như những hạt cát nhỏ bé chứa trong chiếc đồng hồ - là hữu hạn. Yêu thương có thể theo cùng thời gian, nhưng thời gian thì không bao giờ chờ đợi yêu thương. Khe hở của thời gian luôn chắt chiu những hạt cát yêu thương, nhưng chúng ta sao lại để cho yêu thương vụt bay đi dễ dàng quá? Hay tình thân đó chỉ cần một người con, một đứa cháu đã là đủ rồi chăng?

Cuộc đời này, ai chưa hiểu được hai chữ vô thường? Bạn hiểu không? Tôi hiểu không? Người người mấy ai khi thốt ra hai chữ đó mà có cảm thấy xót xa đắng lòng, như là nỗi tiếc nuối đã muộn màng. Tôi không muốn nhìn mẹ cứ thế bật cười cho hai tiếng vô thường quá đỗi cay nghiệt. Dù mẹ làm sao cũng luôn mang nặng đẻ đau, nhưng sao không thể nhớ đến những đứa con khác cũng là dứt ruột sinh ra. Tất cả đều là con và các con cũng chỉ có một mẹ duy nhất, dù là bất kỳ ai, dù là hoàn cảnh nào thì sự thật ấy mãi mãi bất biến. Và giọt máu đào vẫn còn ấm nóng, vẫn còn rạo rực chảy trong tim của những người con, sự thật đó không ai có quyền chối bỏ hay là biện minh bởi lí do gì chăng nữa.

Thương lắm mẹ tôi, nhớ người mẹ già phương xa.

Thương lắm mẹ tôi mong mỏi cho ngày đoàn viên của một gia đình.(1)

-----

(1) Thơ Nguyễn Hằng Nga.

Gia đình ấy từng rất nghèo, chỉ là một vách nhà tranh với tường đất sét. Ngôi nhà ấy vẫn in đậm trong kí ức tuổi thơ tôi và gương mặt khắc khoải nỗi buồn của mẹ. Buồn cho tình mẹ con, tình chị em, tình bà cháu cứ từng ngày từng ngày trở nên vô thường bởi những vật chất mưu toan.  Hạnh phúc  gia đình kia, ai đó đã may mắn hơn tôi, có được thì hãy trân trọng. Yêu thương nào phải chỉ thốt ra bằng lời, gọi là hạnh  phúc  thì  có  chắc  đã  trọn  vẹn?  Cứ phải chờ đến cơn biến cố của nhân quả cuộc đời mới thực sự nhận ra thì…. Than ôi! Tất cả đều đã  vô nghĩa…

Thương lắm mẹ tôi, nơi  quê  nhà  không  thể  trở về…

Thương quá đỗi ngoại tôi, người phương xa có hay chăng nỗi lòng mẹ tôi không được trọn vẹn đạo làm con.