Chưa bao giờ ta khát khao được về quê với bố mẹ như thế! Có lẽ cứ khi nào thấy khó khăn, thiếu thốn người ta mới nhận ra không đâu bằng nhà mình, không ai bằng cha mẹ mình.
Lúc này, trong những giờ phút của buổi chiều hôm nay sao mình lại khao khát trở về tuổi thơ như thế? Trong đầu đang hiện ra hình ảnh của tiết trời mùa thu, chớm đông se se lạnh, mình đi vơ lá sắn cùng các em trong xóm mình, hay những buổi chiều hè đi vơ lá vơ củi mãi tối mới về.
Lúc này mình chỉ khao khát được về nhà, được sà vào lòng mẹ lòng bố, được ngủ giữa nhà với bố mẹ trong tiết trời oi bức của mùa hè, trải cả chiếu xuống nền nhà ngủ.
Mình thèm nghe thấy tiếng sáo diều của bố và chú mình, mình thèm nhìn thấy cảnh đồng lúa chín vàng của làng mình, nhưng cũng không khao khát được đứng dưới trời nắng gặt lúa, chỉ thèm cảm giác được ngửi thấy mùi lúa chín, mùi rơmrạphơi đầy đường.
Mình thèm cảm giác được nằm bên cạnh bà, bà quạt cho mình say trong giấc ngủ, hay quấn hết chăn chiếu, quần áo của bà vào đầu mình những hôm trời lạnh.
Thèm cảm giác được nhìn thấy ông trẻ tăm giữa sân, xoa xoa cho nhẵn bóng những cây tăm.
Ôi tuổi thơ, chưa bao giờ mình thèm khát được trở về tuổi thơ như thế!
Chưa bao giờ khát khao được về quê với bố mẹ như thế!
Có lẽ cứ khi nào thấy khó khăn, thiếu thốn người ta mới nhận ra không đâu bằng nhà mình, không ai bằng cha mẹ mình. Những đứa con bôn ba bên ngoài, khi vấp ngã lại muốn trở về với cha mẹ để được chở che, chăm sóc như ngày nào.
Những khi vui chơi cùng bạn bè, những khi ăn no mặc ấm, nhữngkhi sung sướng thì lại chẳng muốn về nhà.
Những đứa con thơ dại! Những người con thật vô tâm!
Nhìn lại mình sau năm năm học và làm việc tại Hà Nội, xa quê hương bảy mươi km. Ngày xưa muốn về lúc nào chẳng được, tuần nào cũng về, nhưng giờ thì quả thực vô cùng khó. Đi làm rồi mới thấy bận rộn, làm gì cũng phải có giờ giấc, có trách nhiệm, làm gì còn kỳ nghỉ hè để về quê hương, đâu còn vô tư mà sống trong sự bao bọc của bố mẹ.
Giờ đây ta đã trưởng thành, đến tuổi phải tự lo cho cuộc sống của chính mình, đừng để bố mẹ phải lo cho ta nữa. Hãy cố gắng lên, “Mồ hôi nước mắt của ngày hôm nay là vàng bạc của ngày mai!”