Gia Đình Là Điều Tuyệt Vời Nhất
Nhiều Tác Giả
www.dtv-ebook.com

Chương 20: Ba À, Lạnh Nhất Trên Thế Gian Này Không Phải Là Mùa Đông

Ba à, lạnh nhất trên thế gian này không phải mùa đông. Khi trái tim con người ta không còn biết yêu thương nữa thì hóa ra đó là nơi lạnh nhất! Thương ba, con vẫn đủ ấm!

...

Hai bàn tay con đan khít vào nhau, bấu siết ấy mà vẫn cảm thấy dường như tất cả sương giá, gió đông đang dồn góp cho cái rét buốt thêm dày, nom như một lớp băng tuyết mỏng dính đang luồn lẫy trong da thịt con…

18 năm rồi, con vẫn không thể quên ngày đó. Ngày con cảm nhận được có một người để tuột bàn tay con và nằm im trên đi-văng, không phải  giấc ngủ 8 tiếng mà là giấc ngủ của rất dài và không tỉnh dậy nữa. “Ba không chết, ba nằm ngủ thôi”. Con không dám nói ra ý nghĩ đó với ai cả, ai cũng cho rằng ba chết và tội nghiệp một đứa bé như con.

Người ta đi qua đi lại ồn ào, nói lại chuyện của ba. Con ngồi dựa vào cánh cửa ván, cầm miếng gạch vụn cào xuống, chẳng hình thù gì, cúi gằm để che giấu nỗi sợ của mình. Nhưng có điều là con không khóc, thật sự lúc đó con phải khóc với lý do gì ba nhỉ? “Ba không chết, ba nằm ngủ thôi”.

Ba à, nếu ba thấy bộ dạng con lúc đó chắc ba cười con, xoa đầu và bảo con ngốc. Nhưng ba ơi con chỉ muốn ba sống thêm với con vài ngày, vài năm nữa để những đứa hàng xóm không dám bắt nạt con, để ba cõng con đến trường mỗi sáng, để kỷ niệm của ba con mình nhiều hơn tí nữa…Nhưng tại sao con không có được điều rất thường tình như bao đứa trẻ khác?

Cũng lâu rồi, những câu hỏi ngô nghê ấy bây giờ đã đóng bụi, không còn đủ sức lay dậy nỗi niềm trong con nữa: Hình dung ba vẫn còn trong trí nhớ, không đậm đầy nhưng vừa đủ để tự hào rằng ba không chết, ba nằm ngủ trong trái tim con thôi! Ba ơi, con biết ơn ba vì ba tồn tại như một thiên sứ trong lòng con.

Mỗi khi con cười khổ với những chuyện dường như tốt đẹp, nào ngờ là cú sốc không thể tưởng…

Mỗi khi con sợ hãi, con thường rúc ở một góc phòng lắng nghe nỗi sợ hãi bên trong con gầm rú, thét gào…

Mỗi khi con chạy hụt hơi vì muốn rời xa những thứ quá sức chịu đựng…

Mỗi khi và rất nhiều lần mỗi khi ấy… con thường  đặt bàn tay lên ngực, con nghĩ tới máu huyết đang lưu chuyển trong cơ thể là kết tinh yêu thương của ba mẹ nên con có bội lần sức mạnh để bước đi, chống chọi ngoan cường như một chiến sĩ những năm giải phóng.

Ba của những đứa trẻ khác sẽ bế bổng nó lên khi nó đạt điểm mười, sẽ đòn roi khi nó bị điểm kém, còn ba con thì khác. Ba mỉm cười mà không cho con nhìn thấy, ba muốn con đừng tự kiêu dù là điều nhỏ nhặt nhất, ba không khen con bao giờ nhưng lúc nào cũng bên cạnh con.

Ba của những đứa trẻ khác sẽ tức giận, sẵn sàng đấm vào mặt kẻ gây đau khổ hay tổn thương con mình, còn ba của con thì khác…ba ôm ấp những tế bào bị thương và xoa dịu những vết thương trong lòng con.

Ba của những đứa trẻ khác sẽ thương nó khác với cách mà ba thương con, ba nhỉ?

Con đang nhìn màn sương trắng bạc phủ mờ cảnh vật buổi sớm nay, cảm giác lạnh lẽo, rát mướt đột ngột chui tọt vào tay áo. Nhưng ba à, lạnh nhất trên thế gian này không phải mùa đông, cũng không phải là vùng đất với những kiểu kiến trúc băng tuyết buốt giá như Nam Cực… Khi trái tim con người ta không còn biết yêu thương nữa thì hóa ra đó là nơi lạnh nhất!

Mùa đông vẫn lùa những luồng khí lạnh lẽo nhưng con sẽ nhớ mặc áo đủ dày và giữ trái tim mình không đóng băng dù bất cứ điều gì xảy ra. Thương ba, con vẫn đủ ấm!

Con gái, Hồ Bé Linh

P/s: Những đợt gió lạnh, tôi nhớ ba tôi ngày đó…