Gia Đình Là Điều Tuyệt Vời Nhất
Nhiều Tác Giả
www.dtv-ebook.com

Chương 5: Khi Chúng Ta Già Đi, Anh Sẽ Vẫn Nắm Tay Em Chứ?

Người ta bảo hạnh phúc là gì nhỉ? Là hai người cùng nhìn về một hướng. Là khi chân của anh đau nhưng khi nghĩ đến cái đau của vợ anh lại quên mất nỗi đau của mình. Là những cái nắm tay thật chặt cùng khăn giấy lau nước mắt. Nếu chúng ta già đi, anh sẽ mãi nắm tay em chứ?

.....

Người ta yêu nhau, lấy nhau biết bao lời đường mật rồi khi là của nhau mộng đẹp vỡ tan, ốm đau tự chịu. Trưa nay cả hai vợ chồng cùng mệt, nằm thoi thóp chờ một cơn đau. Trong đôi mắt sâu thẳm của người ấy chứa một hồ nước thu man mác sầu.

Nắng tháng 4 sắp về rồi. Chúng mình nắm tay nhau ngồi bên cửa sổ hóng chút gió cuối mùa.

Không phải là chờ nắng nhạt, là mộng sắp tan mà là mong mỏi trăng đêm.

Ánh trăng đêm heo hắt cô đơn mòn mỏi  sẽ chiếu xuống đôi bàn tay đang nắm chặt.

Phải rồi, hai con người cô đơn gặp nhau ở thế giới này rồi cùng chịu đơn độc với nhau, như  thế, hai người sẽ chẳng đơn độc nữa.

Người ta bảo hạnh phúc là gì nhỉ?

Là hai người cùng nhìn về một hướng.

Là khi chân của anh đau nhưng khi nghĩ đến cái đau của vợ anh lại quên mất nỗi đau của mình.

Là mâm cơm dưa cà đạm bạc mỗi tối trở về vợ chồng cùng nhau nấu.

Là những cái nắm tay thật chặt cùng khăn giấy lau nước mắt.

Có phải không anh?

Những tháng ngày mệt mỏi rồi sẽ qua thôi. Anh nhỉ?

Khi tháng tư đem nắng dệt vàng ô cửa nhỏ

Em lại là người vợ vụng về của anh

Bên nồi cơm đôi khi cháy xém

Mỗi lần vào bếp lại “Á ui, ôi chao...”

Anh lại là anh người đàn ông mẫu mực

Đôi mắt xanh tựa mặt hồ sâu thẳm

Tay ngại ngùng tìm kiếm một bàn tay

Một sương hai nắng Sẽ qua bao mùa gió trở

Điểm giọt bạc trên tóc anh xanh,

Chúng mình sẽ già đi cùng nhau

Trưởng thành như những người lớn bây giờ

Chẳng còn đâu trái tim vụng dại

Cũng chẳng còn cãi nhau như những đứa trẻ nữa

Con cái chúng ta rồi cũng đi xa

Như chúng ta bây giờ ở rất xa cha mẹ

Nếu chúng ta già đi

Anh sẽ vẫn nắm tay em chứ?

Để cùng ngắm bình minh, ngắm trăng về

Bên ô cửa sổ dệt những áo nắng vàng

Mình nắm tay nhau cho đến lúc ngày tàn.

...

Có nhiều đêm mùa đông như thế khi mình tỉnh dậy lúc nửa đêm vì đói hoặc cần đi vệ sinh, thấy chồng cũng ngồi dậy theo.

- Ơ, chồng dậy làm gì đấy?

- Dậy bật điện cho vợ kẻo ngã. - Rồi vơ cái áo khoác to đùng đưa cho mình. - Mặc vào không lạnh.

- Không cần dậy đâu vợ tự làm được. - Mình nói xong câu đó thì có người đã bật điện và khoác thêm áo cho mình rồi.

Sau khi lấp đầy cái dạ dày khó tính kén ăn, mình leo lên phòng chuẩn bị tắt điện thì lại thấy chồng bật dậy lần nữa.

- Chồng lại dậy làm gì thế?

- Chuẩn bị chăn ấm cho vợ. - Rồi xích sang bên cạnh mở ra khoảng chăn cho mình chui vào chỗ chồng vừa nằm cho ấm.

Trong phút chốc mình thấy nhỏ bé vô cùng. Còn thế giới to ấm áp bên cạnh đang đan chặt tay mình. Sưởi cho mình chút hơi ấm áp, yêu thương rồi đưa vào giấc ngủ một nụ hôn yên bình.

Cứ thế đã qua mấy mùa đông. Với bàn tay ấm, nụ cười bao dung mà mình đã đi qua. Chẳng biết mãi mãi là gì, vĩnh cửu là gì. Chỉ biết rằng đôi bàn tay nhỏ này, đôi chân lạnh cóng này không thể tự làm ấm mỗi mùa đông đã luôn có người nắm chặt.

Từ bé đến lớn mình luôn có cảm giác không an toàn. Vậy nên khi ngủ rất hay giật mình, có nhiều khi còn khóc cả trong mơ nữa. Nhưng người ấy đã đến vào một ngày se lạnh để rồi chở che mình trước bao sóng gió.

Mình không phải người phụ nữ thùy mị, lại càng không đảm đang, chu đáo. Thế nhưng người ấy vẫn bao dung, đem đến bao yêu thương bình dị.

Ngày trước mình cứ nghĩ có tiền mới hạnh phúc, rồi khi giàu rồi ai cũng hạnh phúc thôi. Nhưng kể từ khi có bàn tay ấy mình đã mãn nguyện rồi.

Có rất nhiều người phụ nữ mong mỏi mồng 8/3 chỉ là vì ngày ấy chồng sẽ xắn áo vào bếp nấu một bữa cơm cháy đen đỏ, rồi nhìn chồng lấm tấm mồ hôi mà mãn nguyện. Nhưng mình cảm thấy thế là không công bằng. Đàn ông cũng phải thường xuyên vào bếp chứ không riêng gì tám tháng ba. Mà nếu nói thế thì ngày nào với mình cũng là ngày phụ nữ.

Rồi có nhiều khi những món quà đắt tiền trở thành vô nghĩa khi ốm đau.

Người ấy có thể chỉ tặng mình một cái cặp ghim 1000 đồng đêm Giao thừa cũng luôn có ý nghĩa như việc người ấy vì sợ mình lạnh mà tranh rửa bát, giặt đồ.

Không biết tương lai sẽ đưa chúng ta đến đâu. Nhưng hiện tại và quá khứ yêu nhau nhiều khi cứ ngỡ như một giấc mơ đẹp đang kéo dài.

Có thể chúng ta thuộc về nhau đã từ rất lâu. Có thể chúng ta đã nợ nhau quá nhiều để rồi bây giờ cùng xây những hạnh phúc nhỏ tặng lại cho nhau.