Anh cầu hôn em còn chẳng có nhẫn cỏ, nói gì đến vàng bạc, kim cương. Anh chỉ đưa tay ra và hỏi thẹn thùng: "Tay ấm đây, có ai cần sưởi cả hè lẫn đông không?”
...
Chẳng bao giờ cầu xin điều gì ngoài sức khỏe. Vậy mà không được. Cái này không thể tự chủ hết được. Không phải lúc nào mình cũng vui đâu, bởi có những lúc khó chịu như thế này. Khi mà nằm trên giường nhìn qua ô cửa không thấy nắng nữa mà chỉ thấy một màu xám xịt.
Trưa nay anh ấy lên xe đi rồi. Trong khi cái chân vẫn đau và gương mặt còn nhiều mệt mỏi. Mình đứng ở bậc cửa nhìn theo cho đến khi xe khuất nơi cuối con đường. Hai tiếng sau gọi điện về bảo chồng đến nơi rồi, chồng quên mất lại để vợ kéo mấy túi đồ, có nặng không, có mệt không? Mình còn chưa kịp hỏi xem anh có mệt không.
Tháng 3 ướt át và ẩm mốc như một kẻ xấu tính, mượn cớ mùa xuân mà mưa phùn lất phất ướt áo người ta. Tháng 3 miền Bắc không ấm áp và tươi đẹp như Tây Nguyên nên mình không thể yêu được. Nhưng dù thế nào cũng vẫn phải sống chứ. Tháng 3 này chồng vất vả chạy ngược xuôi vì cơm áo gạo tiền còn vợ lại ốm yếu.
Có nhớ không? Kể từ giây phút ấy, khi anh chạy khắp nơi để tìm một túi đường nhỏ, là anh đã bắt đầu khổ vì một người vợ bé nhỏ như em. Dù khi ấy chúng ta còn chưa yêu nhau. Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, đã trưởng thành hơn, chai sạn hơn. Nhiều khi anh nói với mình rằng em không còn như ngày xưa nữa.
Lần đầu anh nhìn thấy em, em chăm chú ngắm nhìn Đức Phật lòng thanh thản. Em không xinh vì anh đã đi qua biết bao miền đất nước gặp nhiều người còn đẹp như tranh vẽ kia. Nhưng anh dừng lại là vì thấy em nhỏ bé, lương thiện, tự dưng muốn che chở. Còn bây giờ em đã khác nhiều rồi. Chồng mình đã bảo mình như thế đấy.
Rồi tối qua anh ấy bảo, dù chỉ là một ngày cũng muốn nhét vợ vào túi mang đi. Còn mình chỉ sợ vì ham công tiếc việc mà chồng bỏ bữa, chân lại đang đau. Có Kẹo rồi mới thấy hai chữ “trách nhiệm” nó lớn đến thế nào. Rồi sau này lên chức mới thấm thía nhiều điều.
Chưa bao giờ mình muốn sống khỏe mạnh đến thế. Để cả nhà cùng ra biển ngắm mặt trời mọc. Để cả nhà đi tàu tới tận miền cao ngắm tuyết Sa Pa. Để mỗi bữa cơm được nhân đôi niềm hạnh phúc. Để Kẹo bình an mà lớn lên trong tiếng cười của mẹ và vòng tay ấm áp của ba. Con sẽ khỏe mạnh, sẽ lương thiện như anh, cứng cỏi như em, sẽ không phải sợ hãi điều gì. Con sẽ luôn yêu thương gia đình và bao dung như anh.
Nắng sẽ lại lên thôi rồi mình sẽ khỏe thôi. Khi những giò hoa lan nở bông thơm ngát, quần áo anh lại thơm mùi nắng. Mình cùng nhau nằm trên bãi cỏ ngắm mây trôi, tóc em vương hương lúa nạ dòng. Chúng mình sẽ ươm chồi hạnh phúc gửi trọn vẹn cho con.
Tình chúng mình không phải một cơn mơ Không phải tất cả đều lung linh như mộng Anh cầu hôn em còn chẳng có nhẫn cỏ
Nói làm gì đến những bạch kim.
Anh đưa tay ra và hỏi thật thẹn thùng "Tay ấm đây, có ai cần sưởi cả hè lẫn đông không?”(1)
Khi em muốn em sẽ làm thơ tặng chồng.
Những vần giản dị thôi vì anh là chàng ngốc.
Ai bảo em yêu thơ ca từ nhỏ
Nên muốn biến cuộc sống này mọi thứ thành vần thơ.
Tình chúng mình không phải một cơn mơ
Không phải tất cả đều lung linh như mộng
Anh cầu hôn em còn chẳng có nhẫn cỏ
Nói làm gì đến những bạch kim.
Anh đưa tay ra và hỏi thật thẹn thùng
"Tay ấm đây, có ai cần sưởi cả hè lẫn đông không?”
-----
(1) Thơ Diệu Trang.