Vợ nhận ra rằng, nếu chỉ ở bên nhau và những điều có cùng nhau toàn là hạnh phúc đôi khi hạnh phúc không sâu sắc và bền chặt. Nhưng nếu cùng ở bên nhau vượt qua những khó khăn và chia sẻ với nhau mọi thứ trên cuộc đời mới càng thấy yêu và trân trọng nhau nhiều hơn.
...
Lấy chồng tính cho đến thời điểm này chưa đủ dài để trải nghiệm hết những khó khăn trong cuộc đời nhưng cũng đủ để em nhận thấy tình yêu của anh đối với em thật tuyệt vời. Em thấy mình là người hạnh phúc nhất bởi em biết, anh hoàn toàn sẵn sàng làm mọi thứ để vợ vui…
Ngày xưa chồng ục ịch của vợ đoảng lắm, lấy về cũng đoảng cực kỳ luôn. Chân tay cứ gọi là cà cuống, nhặt rau thì đếm từng cái lá, rửa bát thì qua quýt cho xong. Nói chung chồng chỉ hợp với những việc nặng như xách đồ, xách nước. Thế rồi thương vợ, sợ vợ làm một mình, chồng cũng học dần làm mọi thứ theo sự hướng dẫn của vợ.
Sau vài lần thấy chồng tiến bộ vượt bậc, chồng chăm việc nhà, biết sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy. Vợ thấy mừng lắm, không phải vợ mừng vì vợ sẽ không phải làm, vì vợ có thể làm hết một cách nhanh chóng, quan trọng là hướng dẫn cho chồng biết để sau này vợ mệt, vợ ốm chồng vẫn biết tự sắp xếp mọi thứ đâu vào đó. Điều vợ mừng hơn cả, đó là chồng đã vì vợ mà hoàn thiện bản thân mình hơn, vì thương vợ mà cố gắng để giúp đỡ được vợ.
Mỗi lần ăn những món vợ nấu, chồng ăn một cách ngon lành và còn suýt xoa khen ngay cả khi chưa nuốt. Vợ thấy buồn cười ông chồng ục ịch này quá nhưng thấy chồng ăn hết sạch đồ ăn vợ nấu, ít ra vợ cũng thấy vợ làm được điều gì đó cho chồng yêu của mình.
Chồng lúc nào cũng nhẹ nhàng và ngọt ngào, không thấy chồng nói to hay giận dỗi bao giờ kể cả lúc còn yêu nhau, nên lúc nào vợ cũng thấy mình được vỗ về như một đứa trẻ. Chồng làm bất kể việc gì, đọc báo hay xem phim, cứ được lát lại quay sang ôm vợ rồi thơm chụt chụt vào môi vào má. Vợ thấy chồng ục ịch của mình rất tình cảm.
Tối nằm ôm vợ ngủ nhưng vợ không quen, chồng nhất quyết nắm tay vợ ngủ, chồng bảo thế chồng mới yên tâm. Chồng thường nói, sau này đi công tác đâu, chồng cũng dẫn vợ theo, trừ khi con chúng mình còn bé quá, chứ chồng không để vợ ở nhà một mình. Vợ động viên, nếu chồng đi nước ngoài vợ về nhà một thời gian, vợ không ở một mình đâu mà sợ.
Chồng nhất quyết không đồng ý, mà chẳng hiểu sao, vợ chồng mình cứ dính lấy nhau như sam, chẳng ai bạn bè gì nhiều, nói chung là hình như việc tư chưa bao giờ đi đâu mà không có nhau. Ai nhìn hai đứa cũng thấy chúng mình đang rất hạnh phúc, hai cái mặt tròn tròn, phẹt phẹt toe toét suốt ngày như trên cuộc đời này không có nỗi niềm lo toan nào cả.
Vợ chồng mình mới lấy nhau còn nghèo, hai đứa đều tự lập không nhờ nội ngoại. Chưa thể mua sắm một lúc mọi thứ, chồng thương vợ giờ sống cảnh thuê nhà, điều kiện không đầy đủ như trước, chồng lúc nào cũng động viên và rất xót xa. Vợ cười và bảo, sống như này là sướng lắm rồi chồng ạ, có bao nhiêu người còn khổ hơn mà họ vẫn hạnh phúc, 5 năm, 10 năm hay kể cả khi không có tiền mua nhà chúng mình cũng không lo, miễn sao chúng mình sống khỏe mạnh, vui buồn bên nhau, yêu thương nhau là hạnh phúc nhất.
Chồng ôm vợ vào lòng rất yêu thương. Không yêu chồng sao lại quyết định cùng chồng đi xa trong khi vợ rất yêu Hà Nội, vợ không yêu chồng sao lúc nào chúng mình cũng ở bên nhau được chứ. Trong cuộc đời vợ, điều trọn vẹn nhất vợ có được là tình yêu của chồng, được chồng luôn yêu thương và chăm sóc, với một người chồng tốt như chồng, vợ không yêu thì vợ là kẻ ngu ngốc nhất cuộc đời.
Rồi ngày vợ ốm, vợ sốt cao, chồng tất tưởi đưa vợ vào viện khám, chồng luôn là bờ vai cho vợ tựa mọi lúc mọi nơi. Nhìn gương mặt lo âu của chồng, đầu tóc ướt nhẹp vì mồ hôi thấy chồng mình chững chạc và trưởng thành rất nhiều. Rồi những ngày vợ sốt cao liên tục nằm trong bệnh viện, chồng chạy hết chỗ này tới chỗ khác để tìm mua đồ ăn hợp khẩu vị của vợ.
Thế rồi cuối cùng vợ cũng không ăn được gì, chồng nhìn vợ xót xa, vợ nhìn chồng mà thấy có lỗi. Suốt những đêm nằm canh vợ, chồng liên tục tỉnh giấc để kiểm tra xem vợ có sốt không để lau người cho vợ. Vợ thấy cảm động vô cùng, thương chồng phờ phạc vì vợ và cũng cảm thấy vợ như gánh nặng trên vai chồng.
Hôm vợ ở viện ba ngày liền, nhưng sốt vẫn cao 40 độ, cả hai đứa đều lo lắng. Nhìn chồng vất vả ngược xuôi chăm vợ, vợ thì bệnh tình không tiến triển gì, điều vợ sợ nhất là cái cảm giác sẽ trở thành gánh nặng cho cuộc đời chồng, vợ buồn vợ khóc. Chồng ôm vợ động viên: “Dù có thế nào chồng cũng mãi yêu vợ, sẽ cùng vợ vượt qua mọi khó khăn. Vợ không cần sinh em bé đâu, sinh em bé nguy hiểm, chồng chỉ cần sống bên vợ là đủ, nếu thích thì chúng mình nhận con nuôi cho vui”- Vợ nghe mà thấy lòng xót xa không tả nổi.
Vợ thầm nghĩ, chắc chắn vợ phải tu mấy kiếp mới tìm được người chồng tuyệt vời như vậy. Vợ tự hứa với lòng, vì những tình cảm yêu thương mà chồng dành cho vợ, suốt cuộc đời này vợ mãi chỉ toàn tâm toàn ý yêu chồng, dù khó khăn hoạn nạn, nhất định sẽ cùng chồng vượt qua.
Vợ nhận ra rằng, nếu chỉ ở bên nhau và những điều có cùng nhau toàn là hạnh phúc đôi khi hạnh phúc không sâu sắc và bền chặt. Nhưng nếu cùng ở bên nhau vượt qua những khó khăn và chia sẻ với nhau mọi thứ trên cuộc đời mới càng thấy yêu và trân trọng nhau nhiều hơn. Để yêu và được bên nhau như ngày hôm nay, chúng mình đã cùng nhau vượt qua biết bao nhiêu rào cản và xa cách. Chúng mình phải chứng minh cho bố mẹ chúng ta thấy về quyết định lựa chọn trong cuộc đời mình. Chúng mình sẽ mãi hạnh phúc như bây giờ hoặc hơn chồng nhé.
Người vợ hạnh phúc nhất! Yêu chồng!