Giờ đây con chẳng thế nào gọi bố nâng con đứng dậy mỗi khi vấp ngã. Con lớn rồi con phải tự bước đi, ngã thì đứng dậy và đi tiếp. Không có bố ở bên cạnh nâng đỡ nhưng bố mãi mãi là người bảo vệ, chở che cho tâm hồn dễ thương tổn của con.
...
Đàn ông thường ít khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài. Phụ nữ khi buồn có thể dễ dàng òa khóc nhưng đàn ông lại chỉ biết giấu nước mắt vào trong. Đàn ông cũng không dễ dàng bộc lộ tình yêu thương của mình. Mỗi khi xa nhà con chỉ nhớ mẹ, có lẽ vì trong thâm tâm con, mẹ là người mang nặng đẻ đau, mẹ luôn ân cần chăm sóc con, mẹ không ngần ngại nói rằng mẹ yêu con và mẹ sẽ khóc vì nhớ con mỗi khi con xa mẹ.
Có lần con đã nói với mẹ rằng con yêu cả bố và mẹ nhưng mỗi khi đi xa con lại chỉ nhớ có mỗi mẹ thôi. Mẹ trách con: “Bố ở nhà lo lắng cho từng li từng tí mà đi xa lại không nhớ bố”. Tình yêu con dành cho bố giống như những cơn mưa dầm thấm lâu, mỗi ngày từng chút, từng chút một con lại thấy yêu bố và nhớ bố nhiều hơn. Đó là khi con đã khôn lớn và nhận thức được nhiều điều, cũng là lúc con không còn cơ hội về thăm bố mẹ thường xuyên nữa.
Nếu như mẹ có thể dễ dàng ôm chúng con vào lòng, hôn lên đôi má bầu bĩnh và nói: “Mẹ yêu các con nhiều” thì bố lại không làm vậy. Con nhớ hồi nhỏ có lần em kể đêm ngủ bố cứ hôn trộn em, râu của bố cắm vào khuôn mặt búng sữa của nó làm nó tỉnh giấc. Lúc ấy mẹ cười bảo: “Bố yêu con nên mới hôn con đấy”. Gia đình cũng có những khi cơm không lành, canh chẳng ngọt, những khi bố mẹ xảy ra “chiến tranh” cả hai chị em đều về phe mẹ, để bố ngồi lặng lẽ một mình. Con thấy mắt bố hơi ươn ướt, khi đó con mới hiểu không phải lúc nào bố cũng tỏ ra cứng rắn như con vẫn nghĩ, cũng có những khi bố thấy chạnh lòng.
Con đi học xa từ bé, nỗi nhớ gia đình luôn ngự trị trong con. Hình ảnh của mẹ như một dòng suối mát lành chảy suốt các trang viết của con nhưng con chưa một bài viết nào dành riêng cho bố. Sắp đến Ngày của cha, những cảm xúc và kỉ niệm về bố cứ ngập dần đầy trong tâm trí con.
Thỉnh thoảng con đi ăn sáng gặp một người cha hay đưa con gái đi ăn, nhìn cái cách ông bố trẻ chăm sóc cho con gái mình con lại nhớ đến hình ảnh hai bố con mình của những tháng năm về trước. Thuở con còn bé nhỏ ở trên lưng bố rắn rỏi, vững chãi. Tưởng như chớp mắt một cái thôi, con đã lớn ngần này rồi. Mỗi lần về thăm nhà, lại thấy tóc bố bạc thêm một ít mà “con chẳng làm được gì cho cha”.
Con nhớ hồi còn bé, con có thể ngồi hàng giờ nghe bố nói, bố giống như một chân trời kiến thức vậy. Sau này khi con đi học, bầu trời kiến thức của con ngày càng rộng mở hơn. Học được dăm ba chữ đã nghĩ là mình tài giỏi, về tranh luận với bố và trách bố sao mà lạc hậu.
Bố không giận, không quát mắng con mà chỉ lặng lẽ nói: “Con hơn cha là nhà có phúc. Đời bố đã thiệt thòi về con đường học vấn, giờ bố chỉ mong có thể hi sinh đời bố để củng cố đời con”. Lúc đó con đã buồn và rất hối hận, cảm thấy mình như một con ngựa non háu đá.
Người ta thường nói con gái thường thân thiết với bố hơn còn con trai lại hợp với mẹ. Ở con cũng có nhiều điểm tương đồng với bố hơn, về sở thích, về tính cách. Con biết tình yêu bố mẹ dành cho hai chị em con là như nhau nhưng vì con là con gái, bố thường bênh vực con nhiều hơn.
Từ bé đến giờ bố chưa một lần đánh con, bố nói rằng không bao giờ đánh phụ nữ, mà con gái chân yếu tay mềm, lớn lên theo chồng chẳng được ở cùng bố mẹ nhiều. Thương con, bố chỉ dạy bảo mỗi khi con sai mà không cần dùng đến roi vọt. Con nhớ hồi nhỏ mỗi lần con hư, bị mẹ đánh đòn, bố luôn là người bênh vực cho con.
Trong mắt của con, bố như một cái cây vững chắc và rợp bóng mát, luôn che chở cho mẹ con con. “Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”. Là người trụ cột trong gia đình, bố có nhiều thứ phải lo toan. Có những hôm đi làm về mệt, mẹ ăn cơm rồi đi ngủ sớm, nhưng con vẫn thấy bố thức rất khuya, ngồi trầm ngâm bên ấm trà đặc.
Con không biết trà làm bố không ngủ được hay những lo toan khiến bố không ngủ được. Con vô tư đến mức vô tâm. Con đã không biết bố đã vất vả, nhọc nhằn như thế nào? Những gánh nặng trên đôi vai gầy của bố chưa bao giờ con biết. “Mang cả tấm thân gầy cha che chở cho con” – theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Nhớ năm ấy vào một đêm mưa bão, cây cối, nhà cửa bị quật ngã đổ rạp, bố đã dùng cả tấm thân của mình để che chắn cho mẹ và em khỏi cái cột, cái kèo rơi xuống.
Con đi học xa, bố dặn con nếu có ai bắt nạt thì cứ gọi điện về cho bố. Dù là Hà Nội hay bất cứ đâu bố cũng sẽ đến để bảo vệ cho con. Hồi nhỏ khi con mới tập đi, ngã thì có bố nâng, mỏi chân sẽ có bố cõng.
Mỗi khi trời mưa con lại nhớ đến bài hát: “Em ơi em, dừng lại nào. Này đằng kia có mưa! Trông kia xem đường ngập bùn, trượt chân em biết kêu ai?" Ngã khóc em gọi: “Bố ơi!”. Giờ đây con chẳng thể nào gọi bố nâng con đứng dậy mỗi khi vấp ngã.
Con lớn rồi con phải tự bước đi, ngã thì đứng dậy và đi tiếp. Không có bố ở bên cạnh nâng đỡ nhưng bố mãi mãi là người bảo vệ, chở che cho tâm hồn dễ thương tổn của con. Mỗi khi mệt mỏi, tâm không an, chỉ cần gọi điện về cho bố, khi giọng nói ấm áp của bố vang lên con lại thấy lòng bình yên trở lại. Không có bố bên cạnh, con vẫn một mình đi về phía mưa.
Con là một đứa con gái vụng về đủ thứ. Hồi mới lớn mẹ bắt con tập nấu ăn nhưng con không thể nấu nổi một bữa cơm ngon. Mẹ thường mắng con vụng về quá sau này không lấy được chồng hoặc người ta đón về cửa trước sẽ rước ra cửa sau. Mẹ so sánh con với “con người ta”. Lòng tự ái trẻ con dâng lên, con đã giận dỗi mẹ.
Lúc đó bố chỉ nhẹ nhàng nói: “Học nấu ăn không phải để phục vụ ai mà phục vụ bản thân mình trước tiên con à”. Sau này khi đi học xa con mới thấu hiểu những gì bố mẹ đã dạy con. Giờ đây con đã biết cách tự chăm sóc cho bản thân mình. Con chỉ buồn là chưa nấu được cho bố mẹ một bữa cơm ngon. Con hiểu chỉ có bố mẹ mới chấp nhận ăn cơm bữa sống, bữa khê, bát canh khi mặn, khi nhạt, luôn động viên con để con có thể nấu được một bữa ăn tử tế.
Con đi học đại học ở một thành phố xa xôi, lần đầu tiên bố nói rằng bố rất nhớ con, bố đã thôi không còn giấu cảm xúc ở trong lòng nữa. Con nhớ mỗi lần tiễn con đi ở bến tàu, bến xe, bố sẽ lặng lẽ đứng nhìn cho đến khi chuyến xe đi khuất.
Qua cặp kính, con vẫn cảm thấy mắt bố hình như ươn ướt. Mặc dù ở nhà bố đã dặn con cặn kẽ đủ điều mà tàu vừa lăn bánh được một lúc bố đã gọi điện cho con. Bố nói bố đang ngồi nghỉ chân ở đỉnh dốc, con mới đi thôi mà bố đã thấy nhớ quá. Nhắm mắt lại, con tưởng tượng ra hình ảnh bố nhỏ bé nhưng mạnh mẽ và rắn rỏi trên một đỉnh đồi đầy gió.
Bố ơi, con bây giờ đã lớn, con sẽ phải tự bước đi tới những bến bờ xa xôi của định mệnh. Nhưng bố vẫn luôn là bóng mát chở che cho tâm hồn con. Ngày sinh nhật con, bố nhớ đến từng giây từng khắc. Vậy mà suốt bao nhiêu năm qua, sinh nhật bố chưa một lần con nhớ. Bố ở quê làm việc quanh năm suốt tháng, không bao giờ biết đến ngày chủ nhật, càng không để ý đến ngày sinh nhật của mình.
Vậy mà năm nào cũng thế, cứ đến sinh nhật con là bố lại nhắn tin hoặc gọi điện chúc cho con những điều tốt đẹp. Có lẽ bố cũng chưa từng nghe nói đến Ngày của cha nhưng con vẫn muốn nhân dịp này để gửi đến bố những lời cảm ơn. Cảm ơn bố vì đã sinh ra con. Cảm ơn bố đã luôn bảo vệ và yêu thương con suốt cuộc đời này. Giờ đây con ở xa, con chẳng mong gì hơn là bố mẹ luôn khỏe mạnh, hạnh phúc để con có thể yên tâm. Bàn chân con dẫu có đi xa đến đâu, con vẫn biết có một nơi thương nhớ để quay về.
Giá mà có bờ vai của bố để con tựa vào.
Bố ơi, tình yêu không có bắt đầu và kết thúc thật rõ ràng nhỉ, tình yêu đến tự nhiên rồi cũng tự nhiên mà trôi đi, dẫu đâu đấy trong lòng vẫn còn nguyên những kỷ niệm. Bố, tình yêu có sự hy sinh, có vị kỷ và nhiều mùi vị khác nữa phải không bố?
...
Bố à, ngay lúc này con muốn tựa vào vai bố quá!
Con gái không muốn quay cuồng giữa dòng người xuôi ngược, bước chông chênh trên con dốc gồ ghề, con chỉ muốn ngồi bên bố và mè nheo với bố thôi.
Bố kể con nghe chuyện tình yêu của bố và mẹ. Mẹ bảo ngày xưa chỉ gặp bố một lần trong ngày cưới rồi về sống với nhau, khi anh chị con lần lượt ra đời thì hai người cùng vất vả chăm lo, dạy dỗ.
Bố có yêu mẹ con không, hay bởi vì ông bà sắp đặt nên bố chỉ còn cách vâng lời, nhưng thật, chưa từng bố yêu mẹ sao…dù là chút ít yêu thương, dù là ngắn ngủi trước lúc bố rời thế giới này ư? Bố ơi, vậy tình yêu là ràng buộc nhau bằng trách nhiệm, tình nghĩa, con cái chứ không phải yêu nhau, hiểu nhau sâu đậm rồi cưới à?
Con nhớ như in cái hôm bố ngủ mà không bao giờ tỉnh ấy, mắt mẹ đỏ hoe và không rơi được giọt nước mắt nào. Chẳng phải mẹ nén lại đâu bố, vì mất chồng, vì mất mát đột ngột và lớn lao quá nên mẹ chịu đựng không nổi. Mẹ đã yêu bố, đúng là mẹ đã yêu bố thật nhiều rồi phải không ạ?
Bố ơi, tình yêu không có bắt đầu và kết thúc thật rõ ràng nhỉ, tình yêu đến tự nhiên rồi cũng tự nhiên mà trôi đi, dẫu đâu đấy trong lòng vẫn còn nguyên những kỷ niệm.
Hồi còn bé xíu, con hay hỏi chuyện về bố. Mỗi lần như vậy, mẹ đều quệt nước mắt lấm lem trên mi rồi nói bằng cái giọng trách “yêu” bố: “Bố mày ẩu lắm, dẫn mày đi hớt tóc y kiểu của anh mày…Bố mày sáng nào cũng cà phê hết, cõng mày trên vai, tay thì dắt anh mày theo…Giờ thì bố mày “đi bán muối” rồi con ơi…”.
Câu cuối, mẹ xuống giọng nghèn nghẹn bố à. Nếu bố nghe được tất cả thì như thế nào hở bố? Bố ơi, bố không cảm thấy tình yêu của mẹ chằng chịt những nỗi đau sao, tình yêu của mẹ quê mùa nhưng thiêng liêng biết nhường nào bố nhỉ? Thế còn bố, tình yêu của bố dành cho mẹ không màu
mè, đường mật nhưng vẫn ấm áp, thầm lặng ấy thôi?
Bố, tình yêu có sự hy sinh, có vị kỷ và nhiều mùi vị khác nữa phải không bố?
Bố, con yêu nhé! Yêu một người đàn ông như bố ấy? Được không bố?
Người đàn ông mà con yêu sẽ là người mà con trao gửi thứ tình yêu tự do chứ không ràng buộc, bố nhé!
Người ấy là người không hoàn hảo mọi mặt nhưng luôn muốn hoàn thiện mình.
Người ấy không gương mặt đẹp như thiên sứ nhưng có trái tim đẹp như bố.
Người ấy không chiều chuộng con hết mực nhưng hiểu những chuyện con làm.
Người ấy không giàu có nhưng có tấm lòng bao la.
Người ấy không nói yêu con từ chót lưỡi nhưng dành một chỗ quan trọng cho con trong trái tim.
Người ấy không tặng con những món quà đắt tiền, nhưng tặng con những niềm vui chẳng gì sánh được.
Người ấy không chở con đi hết mọi ngõ ngách thành phố, nhưng có nơi mà chúng con lưu lại những ký ức diệu kỳ, nhớ về nhau mãi.
Người ấy được phép uống ít rượu bố nhé, như bố vậy, nhưng không được đập phá đồ đạc hay thốt ra những lời làm gãy vỡ những mối quan hệ tốt đẹp xung quanh.
Người ấy được phép làm tổn thương con chút ít bố nhé, để con hiểu và trân quý hạnh phúc đang có.
Người ấy cũng được “hung hăng” tí tẹo để con bớt dựa dẫm và mè nheo nghen bố.
Con nhớ bố quá, nếu có bờ vai bố đây để con tựa, con sẽ mè nheo nhiều lắm bố ạ: “Con không muốn yêu ai cả, con chỉ muốn sống cạnh bố. Yêu bố nhiều, bố ơi!”
Con gái của bố!