Bà đã chăm sóc cháu suốt một thời thơ ấu, mà cháu chưa bao giờ có cơ hội chăm sóc bà dù chỉ một ngày. Cháu thấy tiếc nuối và ân hận vô cùng. Nếu thời gian có thể quay trở lại, nhất định cháu sẽ yêu thương bà nhiều hơn và chăm sóc cho bà – người kính yêu nhất trong cuộc đời cháu.
...
Gửi bà kính yêu của cháu.
Bà ơi! Bà đã đi xa rồi nhỉ. Không biết giờ ở nơi ấy, bà đang làm gì. Nhiều khi cháu ngồi một mình, nhớ về bà, và tự hỏi mình câu này. Cháu tưởng tượng, chắc bà cháu đang cùng ông sống một cuộc sống hạnh phúc, chắc bà vẫn ngày ngày dõi theo gia đình, và đặc biệt là luôn theo những bước chân
cháu, vì bà thương cháu đến vậy, yêu cháu đến vậy, phải không bà?
Cháu đang ngồi cô đơn, lạnh lẽo trong phòng và viết bức thư này, không biết bà có đọc được hay không. Nhưng những lời thật lòng này, nếu không được nói ra, không được bộc lộ nên bằng cảm xúc, bằng những tiếng nấc nghẹn ngào giờ đây, thì cháu không biết là cháu sẽ thế nào, vì cháu đang nhớ bà, da diết, nhớ nhiều lắm bà ạ…
Cháu nhớ những ngày cháu còn nhỏ, bà hay gọi cháu là Cún con. Cháu yêu biệt danh ấy nhất. Vì mỗi lần nghe bà gọi, cháu lại thấy thích thú vô cùng. Ngày ấy, bà hay ôm cháu vào lòng, hát cho cháu nghe và xoa đầu cháu.
Ngày ấy, bà thay mẹ chăm sóc cháu khi mẹ bận đi làm, chăm cho cháu từng bữa ăn, giấc ngủ. Ngày ấy, bà kể cháu nghe từng câu chuyện cổ tích, để rồi cháu cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Nhưng trong cơn say nồng, cháu vẫn thấy tiếng nói bà bên tai, ấm áp khôn cùng..
Cháu nhớ những ngày đầu tiên cháu đi học, bà đã dõi theo bước đường cháu đi từng li từng tí. Nhớ nhất lần cháu tíu tít theo bà đi chợ xã. Ngày đó cứ được đi chợ là vui, cháu thích thú với đủ mọi thứ, mặc dù đã đi nhiều lần. Bà sắm cho đồ dùng học tập, mua quả thị thơm thơm, mua cho cháu cái kem que “trắng trắng” mà cháu thích.
Đáng quý làm sao, khi trong đôi mắt cháu lúc ấy, những cái bút, cục tẩy nhỏ, quả thị, cây kem, đều là những thứ đáng mơ ước, và bà là bà tiên biến tất cả điều ước của cháu thành hiện thực.
Cháu nhớ, những ngày cháu bắt đầu đi học trung học, là những ngày cháu không còn sống với bà nữa, mà lên phố sống với bố mẹ. Quãng đường hơi xa một chút, nhưng ngày nào cũng thế, tan học là cháu cố về thật sớm, lấy xe đạp thật nhanh xuống với bà. Bà nhớ không tính bà hay dành dụm, chắt chiu, cái gì cũng để dành cho con cho cháu.
Hầu như không hôm nào xuống chơi là cháu không có quà. Khi thì chiếc bánh, cái kẹo, khi thì quả hồng xiêm, quả na mới chín ngoài vườn,…nhều lắm, cháu đếm không xuể. Và hơn cả, trái với những áp lực trong học tập, trong cuộc sống, ở bên bà cháu thấy bình yên. Cháu kể chuyện trường lớp cho bà nghe, kể bà nghe tình hình học tập, kể cho bà nghe về đứa bạn vừa mới chuyển vào lớp, về cuộc thi vẽ, thi chạy ở trường …và những khi cháu có chuyện khó xử, thì bà đều có thể gợi ý cho cách giải quyết hợp lí nhất.
Nhưng trong một cuộc thi lớn cháu làm bài không tốt, cháu những tưởng bà sẽ buồn lắm, sẽ thất vọng vê cháu nhiều lắm, nhưng bà đã nhẹ nhàng ôm và nói cháu: “Thắng không kiêu, bại không nản, bà sẽ chỉ buồn và thất vọng nếu cháu ngừng hi vọng, ngừng cố gắng!”. Khi ấy cháu vẫn rơi nước mắt, nhưng cháu đã không còn buồn nữa đâu, đó là những giọt nước mắt của lòng biết ơn, cháu gửi đến bà.
Khoảnh khắc ấy, bà tiên khi xưa lại hiện về bà ạ, không phải cho cháu quả thị, que kem, hay cái bút đẹp nữa, mà cho cháu sự mạnh mẽ, cho cháu sự ấm áp, cho cháu niềm tin và hi vọng vào tương lai. Bà tiên ấy đã trang bị cho cháu áo giáp và những vũ khí mạnh mẽ nhất, để cháu có thể sẵn sàng đương đầu với những thử thách của cuộc sống. Có nó, cháu không còn sợ khó khăn, gian khổ.
Cháu còn nhớ lắm củ khoai nướng ấm nóng, những cái ôm hôn trìu mến ấm áp, những câu chuyện từ thuở ngày xưa, những gì thân thương và quen thuộc nhất về bà trong thời khắc này đây, lại hiện ra rõ ràng từng khoảnh khắc. Cháu yêu bà nhiều lắm.
Cháu ước gì không có chia li, cháu ước bà không đi đâu cả, mà luôn ở cạnh cháu thôi. Yêu thương cháu còn chưa gửi trao hết cho bà, ân nghĩa của bà cháu vẫn chưa có cơ hội đền đáp lại. Nhưng bà hãy yên tâm, cháu hứa cháu sẽ không bao giờ khiến bà phải thất vọng. Cháu sẽ cố gắng sống thật tốt, là một người có ích cho cuộc sống này. Đó là mong ước của bà phải không ạ?
Bà đã chăm sóc cháu suốt một thời thơ ấu, mà cháu chưa bao giờ có cơ hội chăm sóc bà dù chỉ một ngày. Cháu thấy tiếc nuối và ân hận vô cùng. Nếu thời gian có thể quay trở lại, nhất định cháu sẽ yêu thương bà nhiều hơn và chăm sóc cho bà – người kính yêu nhất trong cuộc đời cháu.