Cô Gái Văn Chương Và Tuyển Tập Tình Yêu Tập 3
Nomura Mizuki
www.dtv-ebook.com

Nai Con Nỗ Lực Và Người Lữ Hành Hèn Nhát

"Em Kojika này... cô nghĩ trước hết em nên tập cho bản thân cười lên. Nếu làm vậy, chắc hẳn em sẽ có thêm nhiều bạn bè, như vậy thì các thầy cô và trường học cũng sẽ trở nên thoải mái với em Kojika hơn."

Một tháng trước, tôi được một giáo viên giả dối đề nghị như vậy với nụ cười nghiêm túc.

Cho nên tôi bắt đầu nghiêm túc theo học ở ngôi trường tư thục nữ mà tôi ghét cay ghét đắng.

Sáng hôm nay, tôi cũng tự cổ vũ bản thân trên hành lang trước khi bước vào lớp.

- Nào, cười lên, cười lên.

Tôi vừa bước đi vừa tự ám hiệu cho bản thân như vậy.

- Chào buổi sáng mọi người.

Trước tiên tôi chào các bạn học đang đứng nói chuyện ở cửa với giọng vui vẻ, ngôn từ rõ ràng. Khóe miệng tôi nhếch lên, mắt cong lại thành hình một nụ cười.

- A... cái này.

- M-Mình phải chuẩn bị dụng cụ thực hành, hôm nay tới phiên mình.

Vẻ mặt của hai người đó hệt như nhìn thấy thứ gì không nên thấy, rồi họ vội quay mặt đi và quay trở về chỗ ngồi của mình.

Không còn cách nào khác, tôi quay sang bắt chuyện với một nhóm khác.

- Thế nên hôm qua mình hạ quyết tâm và gửi tin nhắn cho Takase rồi.

- Thật không, bổ thật dũng cảm, Matsuda.

- Cậu ấy trả lời chưa?

Nhưng bọn họ không thèm để ý tới tôi và vẫn tiếp tục nói chuyện.

Tôi mang theo nụ cười dán trên mặt đi về chỗ của mình. Sau đó quay sang cười với cô bạn ngồi bàn bên.

- Chào buổi sáng.

Cậu ta cũng tránh đi ánh mắt của tôi, rồi nói với vẻ bối rối.

- Mình phải đi vệ sinh trước khi sinh hoạt đầu giờ mới được.

Rồi đứng dậy đi ra ngoài.

- Cô là đồ nói dối, Takeda. Cho dù tôi có cười suốt cũng chẳng có ai thèm quan tâm cả.

Tan học.

Tôi đang giúp chuẩn bị tài liệu ở phòng giáo viên.

Vừa xếp những tờ tài liệu lại thành tập rồi bấm ghim lia lịa, tôi vừa than phiền như vậy.

Takeda cười vui vẻ.

- Hì hì, em Kojika có cố gắng quá nhỉ, giỏi ghê! Hôm nay cho dù bị mọi người xem như không khí cũng không cúp học bỏ về, đây có thể coi là một tiến bộ vượt bậc rồi.

- C-Cô theo dõi tôi à!

- Cô là giáo viên chủ nhiệm của em mà. Đương nhiên cô phải quan sát em rồi~

Giáo viên với khuôn mặt trẻ măng không khác gì một học sinh cười hì hì và nói như vậy.

Cho đến giờ tôi vẫn cảm thấy bối rối vì Takeda lúc đó, và Takeda đang cười hì hì, được mọi người gọi là "Chii" ở trường học này hệt như hai người khác nhau.

Ai mới là Takeda thật sự?

- Tôi không cần cô quan sát. A thiệt tình, ban đầu còn tốt đẹp thế cơ mà. Lúc đầu khi tôi chào, mặc dù vẫn có chút cảnh giác, nhưng họ vẫn đáp lại.

Từ trước đến giờ tôi vẫn rất ghét ngôi trường này, tôi không hợp nói chuyện với đám bạn học trầm lặng trong ngôi trường nữ này, cũng chưa từng muốn chủ động nói chuyện với họ.

Cho nên, bây giờ khi mà một năm rưỡi đã trôi qua, cái lúc mà mọi người đều đã xác định được nhóm của mình nằm ở đâu như thế này, việc bắt chuyện với bọn họ cần rất nhiều dũng khí.

Cho dù vậy, tôi vẫn cố mỉm cười và chào hỏi 1 bọn họ.

"Ơ!? A, ừm... chào buổi sáng"

Ban đầu họ cũng chào lại tôi, lúc đó tôi đã cảm thấy rất vui.

Mặc dù đó chỉ là một lời chào.

Tuy nhiên tôi lại vui vẻ như thể bản thân đã được đón nhận.

Ngày tiếp theo, khi bước vào lớp, tôi đều chào mọi người, giờ nghỉ trưa tôi cũng bắt chuyện với cô bạn bàn bên.

Mặc dù đó cũng chỉ là những câu hỏi bâng quơ kiểu "Tiết tiếp theo học ở đâu nhỉ?" hay "Cậu biết cách giải bài tập này không?".

Trước kia tôi hay trốn học, tỏ thái độ đối nghịch với giáo viên, trong lớp cũng bị cô lập.

Cho nên khi bị tôi đột ngột bắt chuyện như vậy, chắc hẳn đối phương cũng rất sợ hãi.

Mặc dù mắt trợn tròn, giọng cũng nghe có vẻ hồi hộp, nhưng cô bạn đó vẫn tận tình chỉ bài cho tôi.

Đúng thế, một tuần đầu tiên mọi chuyện diễn ra rất tốt đẹp.

Thế nhưng, mọi người dần dần tỏ ra bối rối khi tôi chào, cũng không trả lời khi tôi bắt chuyện nữa.

- Ư, thật khó chịu. Tôi đã làm gì sai à? Tại sao lại không để ý tới tôi chứ? Nếu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi chứ. Quả nhiên là vẫn không thích được trường nữ sinh.

- Ừm ừm, khi mọi chuyện không thuận lợi thì tâm tình cũng sẽ trở nên khó chịu. Những lúc như vậy em cứ đến chỗ cô giải tỏa nhé, cô lúc nào cũng sẵn sàng cả.

- ... Mỗi lần tôi đến không phải cô đều bắt tôi phụ việc vặt sao?

- Hì hì, vừa làm việc vặt vừa xả stress không phải là một công đôi việc sao?

Cô ta nói cũng đúng... tôi cũng bắt đầu nghiện bấm ghim tài liệu rồi.

Không được! Tôi đang bị cô ta dắt mũi!

- Tôi cũng không có khóc lóc tới tìm cô an ủi. Tôi không có yếu đuối như vậy. Dù sao tôi cũng quen bị người ta làm lơ rồi, chuyện không có gì to tát cả. Chỉ là, rõ ràng tôi chào hỏi còn tặng kèm thêm nụ cười nữa vậy mà họ lại làm lơ tôi nên tôi tức giận mà thôi.

- Cô biết chứ~ Em Kojika rất mạnh mẽ~

Takeda xoa đầu tôi.

- T-Thôi đi, đừng có mà xem tôi là trẻ con.

- Nhưng mà cô lớn tuổi hơn nhiề~~~u mà~

- Rõ ràng cô đi xem phim bằng giá vé của học sinh cấp hai mà còn dám nói như vậy.

Takeda chỉ mỉm cười khi nghe tôi chọc ngoáy.

- À, em Kojika này. Cô nghĩ nguyên nhân có lẽ chỉ là do hiện tại em quên mất bí quyết để kết bạn thôi.

- Bí quyết kết bạn ư?

- Đúng rồi, em nói hồi tiểu học mình có rất nhiều bạn đúng không. Nhưng bây giờ lên trung học thì em lại tỏ thái độ kiêu căng cho nên mới làm lỡ mất cơ hội kết bạn. Tuy nhiên, chỉ cần em Kojika nỗ lực, chắc chắn em sẽ dần dần nhớ ra chúng, cho nên em không cần quá lo lắng. Đến lúc đó em sẽ thấy việc kết bạn sẽ trở nên rất dễ dàng cho mà xem.

- H-Hừm... không cần cô phải nói, tự tôi cũng biết.

Tôi dẩu môi lên nói như vậy.

Takeda lại cười khúc khích.

Đúng là hồi ở mẫu giáo với tiểu học tôi có rất nhiều bạn, chưa từng phải lo lắng như bây giờ. Lúc đó tôi chỉ việc nói ra những gì mình suy nghĩ rồi truyền đạt cho đối phương, cho dù cãi nhau thì ngày hôm sau chúng tôi cũng sẽ làm lành.

Tuy nhiên hiện tại tôi lại bận tâm tới việc đối phương sẽ nghĩ gì về những điều tôi sắp nói ra, nếu điều đó không được tiếp nhận, tâm trạng tôi sẽ trở nên rất nặng nề và nhanh chóng bỏ cuộc.

Tôi từng nghĩ chuyện này có phải là do mình vào sai trường hay không.

Tuy nhiên, đúng như Takeda nói, cũng có thể là do tôi tỏ ra kiêu căng, quay lưng lại với những người xung quanh nên mới như vậy...

Hơn nữa, tôi và những người xung quanh cũng không còn là những đứa trẻ vô tư đơn thuần nữa...

Chúng tôi không còn là trẻ con, nhưng đồng thời lại chưa phải là người lớn.

Học sinh trung học là một thứ sinh vật phiền phức như vậy đấy.

Cho dù không thích thì tôi vẫn phải sống trong tập thể. Cho nên tôi vẫn muốn có bạn bè...

- Ây dà, nếu như mình cứ bị làm lơ như thế này đến tận khi tốt nghiệp thì phải làm sao bây giờ.

Tôi thở dài như vậy khi đứng trước tủ giày.

Trường này liên thông tới thẳng đại học nên tôi sẽ còn bị làm lơ thêm chín năm nữa.

Chà, đương nhiên là tôi không nghĩ tình hình sẽ bi đát tới mức đó...

Khi tôi chuẩn bị đổi giày.

Ồ? Cái gì đây?

Tôi nhìn thấy một phong thư màu lam nhạt ở bên trong tủ.

Chẳng lẽ là thư tình sao?

Nhưng mà trường chúng tôi là trường nữ sinh. A, nhưng mà ở các lớp trên có một chị thích cải trang thành nam giới, nhận được sự mến mộ của rất nhiều người, năm ngoái trong lễ tình nhân tôi còn thấy họ được tặng cả sô cô la và thư tình nữa. Nghe nói chị đó được tỏ tình với tần suất mỗi hai tuần một lần.

N-Nhưng mà, nếu vậy, đây chẳng lẽ thật sự là cho tôi sao...?

Tôi dáo dác nhìn quanh.

Sau khi xác nhận không có ai cả, tôi vội lấy lá thư bỏ vào cặp rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Cho đến khi đã ra khỏi cổng trường, tôi lại nhìn quanh một lần nữa, rồi mới mở phong thư ra.

Tôi làm gì mà lén la lén lút thế không biết. Sao tự dưng tôi lại cao hứng thế này. K-Không đúng, tôi có không có cao hứng...

Tôi nhìn lướt qua bức thư với tâm trạng háo hức.

Đó là một lá thư tay được viết nắn nót bởi nét chữ như của con gái.

"Gửi bạn Kojika Rika,

Xin lỗi vì đột nhiên gửi thư cho bạn thế này.

Chắc hẳn bạn sẽ rất ngạc nhiên.

Mình rất để ý tới bạn Kojika, lúc nào cũng quan sát bạn. Bạn Kojika có gì đó rất khác với những cô gái xung quanh mình. Có chút vụng về, nhưng lại là người rất kiên cường.

Mình muốn thử nói chuyện với bạn Kojika."

Lá thư chỉ có vậy thôi. Trên thư lẫn phong bì đều không có tên người gửi.

Oaaaaaaaaaaaaaa, quả nhiên đây là thư tình!

Tôi đỏ cả mặt nhìn chăm chú vào bức thư.

Tôi nhận được thư tình từ một cô gái!!!

Sau đó, tôi tiếp tục nhận được thư từ cô gái bí ẩn đó.

Không chỉ vậy, một ngày tôi còn nhận được mấy lá thư!

Buổi sáng tới trường khi chuẩn bị thay giày, lúc mở tủ sau khi giờ thể dục kết thúc, sau khi trở về từ lớp thực hành, khi lấy sách giáo khoa từ trong hộc bàn, sau giờ tan học, mỗi lần như vậy, khi mở cửa tủ ra, tôi lại thấy một phong thư với màu sắc trang nhã nằm ở đó.

Nội dung lúc nào cũng rất ngắn gọn kiểu "Hôm nay mình cũng gặp được bạn Kojika", "Hôm nay mình đã thấy bạn Koịika nhảy qua sào trong giờ thể dục. Trông bạn lúc đó thật tuyệt!", "Tiết 2 là thực nghiệm môn Hóa đây", "Mình rất thích Bữa sáng tại Tiffany. Quyển sách yêu thích của bạn Kojika là gì vậy?". "Hôm nay mình đã nướng bánh chiffon ở nhà. Muốn cho bạn Kojika ăn quá", "Sáng hôm nay mình ngủ quên mất. Tí nữa thì trễ học", v.v...

Người này chẳng lẽ có bệnh về tâm lý sao, hay là mắc chức cuồng theo dõi?

Đã một tuần trôi qua kể từ khi tôi nhận được lá thư đầu tiên. Trong khoảng thời gian này tôi đã nhận được tổng cộng 18 lá thư.

Bởi vì thứ Bảy và Chủ nhật nghỉ nên tính ra trung bình một ngày tôi nhận được từ 3 tới 4 bức thư.

Việc này quả thực rất lạ!

Tại sao người này lại biết rõ mọi hành động của tôi đến vậy? Cậu ta có biết việc tôi mua kẹo vị mận hay là konbu vị chua ở cửa hàng tiện lợi không? Hay là khi tôi gặp một con mèo tam thể mập ú trên đường về, tôi đã lấy tay xoa xoa cái bụng tròn vo của nó?

Tôi sởn hết gai ốc, nhưng cũng có chút hưng phấn.

Bởi vì ở trường tôi không có ai để nói chuyện ngoại trừ Takeda.

Cho dù đối phương không ghi tên, nhưng tôi lại có cảm giác chúng tôi như đang nói chuyện với nhau, mỗi khi lấy thư từ trong tủ hay hộc bàn, tôi vừa cảm thấy khả nghi đồng thời lại có chút vui sướng.

T... Thật mất mặt.

Nhưng quả thật tôi rất vui vẻ khi một người bị tất cả mọi người xung quanh mặc kệ như tôi vậy mà cũng có ai đó quan tâm đến vậy.

Nhưng mà tại sao cậu ấy lại không ghi tên nhỉ. Cậu ấy quan tâm đến tôi như vậy cơ mà, còn nói là muốn thử nói chuyện với tôi.

Người gửi những bức thư đó rốt cuộc là ai nhỉ?

Thích đọc Bữa sáng tại Tiffany, lại còn nướng bánh chiffon ở nhà, tôi thật sự rất muốn biết thân phận thật sự của người đó.

Tôi từng núp gần tủ giày để chờ xem có ai tới nhét thư vào không, nhưng tôi chờ mãi mà đối phương vẫn không xuất hiện, cũng chẳng có lá thư nào cả.

Chỉ đến lúc một đám bạn học đi ngang qua nhìn tôi với ánh mắt khả nghi, tôi mới rời khỏi chỗ đó.

Khi tôi quay lại thì bên trong đã đặt một lá thư rồi.

- Ư... tò mò quá.

Tan học ngày hôm đó, tôi vừa bước đi trên đường về vừa đọc lá thư mới nhất.

Tôi có nên nói với Takeda về chuyện này không nhỉ.

Nhưng nếu tôi nói với Takeda rằng mình có vẻ như đang nhận được thư tình từ một người bị bệnh cuồng theo dõi, chắc hẳn cô ta sẽ chọc ghẹo tôi. Hơn nữa, lỡ như mọi chuyện không như tôi nghĩ, tôi sẽ bị Takeda chọc quê tới chết mất.

Ư... làm vậy không được.

- Nhưng mà mình phải làm thế nào mới biết được người gửi thư là ai nhỉ?

Trong lúc tôi đang trừng mắt nhìn vào lá thư màu hồng anh đào lẩm bẩm....

Thì từ đằng sau tôi vươn ra một cánh tay và bắt lây lá thư.

- Ồ, thư tình? Nai con được hâm mộ ghê nhỉ.

- Ặc!

Tôi quay lại thì thấy một người đàn ông mặc quần jean áo sơ mi bỏ ngoài quần, khuôn mặt lẫn dáng người trông như người mẫu đang đứng ở đó, trên khuôn mặt anh ta nở một nụ cười vui vẻ.

- S-Sakurai Ryuuto...!

Khi tôi chỉ tay vào anh ta và kêu lên như vậy, hai mắt của Sakurai tỏa sáng lấp lánh.

- Nai con nhớ được tên đầy đủ của anh luôn cơ à.

- Anh là người nói cái tên giả đó cho tôi! Mà đừng có gọi tôi là nai con! Còn nữa, trả thư lại cho tôi!

Tôi đưa tay định cướp bức thư lại, nhưng anh ta đã giơ tay cao lên trời. Tôi với không tới, đáng giận, tôi ghét nhất bọn con trai cao to!

Sakurai đọc lướt qua lá thư với vẻ hào hứng.

- Này, đừng có tự tiện đọc thư của người khác!

- Thôi nào, đừng nói lời cay đắng như vậy chứ, anh cũng là bạn của nai con mà.

Ư, cho dù tôi nhảy lên thì cũng không với tới. Thật là nhục nhã.

- Ồ, lá thư này là của con gái gửi mà. À đúng rồi, trường của nai con là trường nữ sinh nhí. Thì ra nai con là hoàng tử bạch mã cơ đấy.

- Ai là hoàng tử bạch mã hả!?

- Vẻ mặt thẹn thùng tức giận này cũng đáng yêu ghê cơ. Nhưng mà nếu đã nhận được thư từ người hâm mộ thì chứng tỏ nai con đã làm rất tốt ở trường rồi. Nai con giỏi quá.

Mang theo nụ cười dịu dàng, anh ta vỗ đầu tôi bồm bộp.

Nhớ lại việc mình đã khóc nức nở khi được Sakurai xoa đầu ở công viên, hai má tôi lại đỏ bừng lên.

Tôi vội gạt tay của Sakurai ra rồi quay mặt sang chỗ khác.

- Không có chuyện đó. Đây không phải thư của người hâm mộ mà là của một người mắc chứng cuồng theo dõi.

- Ồ, chuyện này là thế nào?

Hai mắt của Sakurai tỏa sáng lấp lánh.

Tôi kể cho anh ta nghe mọi chuyện bằng giọng thô lỗ. Bởi vì cũng không có ai đáng tin hơn Sakurai nên tôi cũng không còn cách nào khác.

Sakurai lắng nghe câu chuyện của tôi với vẻ mặt đầy hứng thú.

- Ồ, thích đọc "Tiffany" sao. Khẩu vị cũng không tệ lắm. Nữ sinh ngày nay cũng không được mấy người đọc tới "Tiffany" cả.

Sau khi lầm bầm như vậy, anh ta lại cười rộ lên.

- Rồi sao nữa? Nai con rất muốn biết người gửi thư là ai đúng không?

- Đương nhiên rồi. Ai mà một ngày nhận được từng đó thư cũng thấy khó chịu cả, hơn nữa...

Người gửi thư cũng nói muốn nói chuyện với tôi, tôi kịp nuốt lại những lời này.

Sakurai cười nham nhở.

- Được rồi, vậy để anh hợp tác với nai con. Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ biết đối phương là ai rồi.

[Tan học ngày hôm sau]

Sakurai đứng trước cổng trường và nhận được sự chú ý của nhiều người.

- Này, người đó là ai?

- Không biết, nhưng mà trông anh ta ngầu quá!

- Hình như anh ta đang đợi ai đó trong trường chúng ta thì phải.

- Nè nè, chụp hình gửi cho Sayaka đi!

Đám con gái bu lại thì thầm to nhỏ với nhau rồi còn lén lấy điện thoại ra chụp hình nữa. Nếu là bình thường thì khi có một người đàn ông khả nghi xuất hiện, các giáo viên sẽ ngay lập tức đuổi đi, thế nhưng lần này chẳng có ai đứng ra cả. Hơn nữa, cho dù bị rất nhiều cô gái nhìn chằm chằm vào, Sakurai vẫn cười cười một cách thản nhiên.

Với tình hình thế này thì điều tôi nên làm chính là quay lưng đi và trốn ra ngoài bằng đường cửa sau.

Đúng lúc tôi vừa quay người đi.

- Này! Nai con! Anh ở đây này!

- !

Tôi sợ tới mức nhảy dựng lên.

Sakurai đang vung vẩy tay lớn tiếng gọi tôi.

Tên đần độn này! Anh ta còn muốn tôi bị người xung quanh ghét hơn nữa sao!

Sakurai bước qua cổng trường, trông anh ta như chuẩn bị xông vào thánh địa của phái nữ này.

Tôi vội lao tới nắm lấy tay anh ta và kéo ra ngoài.

- Vậy mà tự nắm tay anh luôn, nai con chủ dộng ghê nhỉ.

- Ồn ào, câm miệng. Bước nhanh lên.

- Bị một cô bé nhỏ tuổi hơn ra lệnh thế này thú vị ghê.

- Oa, anh đừng có mà lại gần tôi, đ-đừng khoác vai tôi!

- Nhưng chúng ta đang hẹn hò mà.

- Chúng ta hẹn hò từ khi nào hả! Không phải anh tới đế cho tôi biết về thân phận của người gửi thư sao?

- Ừm, nhưng mà hẹn hò cũng không thể thiếu được.

- Tôi không biết. Hơn nữa trường chúng tôi nghiêm cấm học sinh quan hệ với người khác phái. Hôm nay anh gặp may là không có giáo viên nhìn thấy đây, nếu không sẽ bị gọi lên phòng họp rồi.

- Giáo viên có tới nói chuyện với anh đó chứ.

- Hả?

- Anh bảo là đang đợi người thân thế là cô ấy chấp nhận luôn. À, cô ấy còn nói để chắc ăn thì anh phải cho cô ấy số điện thoại và địa chỉ mail. Cho nên anh cũng tiện thể hỏi địa chỉ liên lạc của cô ấy luôn, trông cô ấy vui lắm.

Có lẽ chẳng bao nhiêu phụ nữ có thể chông cự được nụ cười ngây thơ của anh ta.

Xem ra anh ta đã dùng nụ cười này để quyến rũ các giáo viên. Khoan đã, giáo viên nào? Trong trường chúng tôi thì giáo viên trẻ tuổi duy nhất cũng chỉ có Takeda, những người khác đều khá lớn tuổi rồi...

Chẳng lẽ là cô Miyahara, giáo viên môn Hóa hơn 40 tuổi vẫn còn độc thân? Hay là cô hiệu trưởng đã quá 60... A, không được, mắt tôi hoa hết cả lên rồi. Dừng lại thôi.

- Xem ra chỉ cần là phái nữ thì ai anh cũng ra tay được nhỉ. Có ngày anh sẽ bị Takeda đâm chết đó.

- Ahaha, nhưng mà anh bị đâm rồi mà. Lúc đó nếu không được đưa tới bệnh viện kịp thời chắc anh cũng ngỏm củ tỏi rồi.

- !

Tôi giật mình.

- A-Anh ta đang nói đùa phải không.

Sakurai cười nói tiếp.

- Thỉnh thoảng anh lại hi vọng Chii phát ghen đến muốn đâm anh thêm nhát nữa.

- A-Anh là đồ biến thái, đồ Masochist!

- Mặt đỏ hết cả lên rồi, nai con đáng yêu ghê. Nếu là bảy năm trước mà gặp được nai con, anh chắc hẳn sẽ muốn hẹn hò với em.

- Tôi có chết cũng sẽ không hẹn hò với anh. Mà tại sao lại là bảy năm trước?

Vừa nghe tôi hỏi vậy, ánh mắt của Sakurai liền trở nên ngọt ngào, trông cực kì vui vẻ.

- Ừm... bởi vì bảy năm trước, anh đã gặp được Chii.

- ...

Tôi không biết nói gì hơn.

Mà nói vậy nghĩa là từ sau khi gặp được Takeda, thì đối với anh ta những cô gái khác đều không thuộc đối tượng nữa sao?

Nhưng mà anh ta lại quyến rũ giáo viên, cười đùa với các nữ sinh khác, lời nói và hành động của anh ta chẳng ăn nhập gì với nhau cả...

- Nai con này... dạo này ở trường trông Chii thế nào?

Mới vừa nãy còn ngọt ngào như vậy, đột nhiên anh ta đổi sang giọng bình thản như đang tán gẫu với tôi.

- Thế nào là thế nào... vẫn như mọi khi thôi. Vô tư, nói nhiều, thích chĩa mũi vào chuyện người khác. Lúc nào cũng rất vui vẻ.

-...Vậy sao.

- Anh và Takeda có chuyện gì à? Hai người... cãi nhau hả?

Nhắc mới nhớ, việc tôi gặp Sakurai trên đường về vào ngày hôm qua có lẽ không phải ngẫu nhiên. Có thể anh ta tới để gặp Takeda cũng nên.

Một nụ cười đầy khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt của Sakurai. Lúc này, trông anh thật giống một người đàn ông trưởng thành.

- Không có, anh và Chii lúc nào cũng mặn nồng cả.

- À vậy hả, thế thì hai người nhanh kết hôn đi. Khoan đã, tôi đã nói là anh tránh xa tôi ra mà.

Tôi lấy cùi chỏ đẩy anh ta ra, nhưng bàn tay đang đặt trên vai tôi lại càng siết chặt hơn.

- Này, a-anh làm gì thế hả.

- Chúng ta vẫn còn đang hẹn hò mà, nai con.

Anh ta thì thầm vào tai tôi như vậy.

M-mặt anh ta gần quá! Oa... tại sao tim tôi lại đập dữ vậy! Cái bản mặt tên này sao lại đẹp trai thế chứ! Đây là phạm tội! Tôi chợt hiểu được tâm tình của các giáo viên đã bị anh ta lung lạc... không đúng, tôi sẽ không đời nào bị một kẻ không đàng hoàng như thế này lung lạc cả!

- Đ-Đ-Đừng có tưởng bở, tôi đi với anh thế này chỉ là vì muốn biết người gửi những bức thư là ai thôi. Hôm qua anh bảo ngày mai sẽ biết được, anh không có nói xạo chứ hả. Nếu anh dám nói xạo, tôi sẽ báo cảnh sát là mình vừa bị một kẻ đầu đường xó chợ lolicon giở trò đồi bại.

Trong lúc tôi đang bối rối thì Sakurai lại ôm tôi lại gần hơn, đến nỗi má chúng tôi sắp chạm vào nhau, rồi anh ta thì thầm.

- Em hơi quá đáng rồi đấy. Anh lúc nào cũng thành thật với các cô gái đáng yêu cả. Nhìn xem, người hâm mộ của nai con ở đằng kia kìa.

- Hả?

Tôi nhìn theo hướng ngón tay của Sakura, đối diện chúng tôi là một tiệm bán đồ trang sức.

Trên kính của cửa tiệm đang phản chiếu ra I Sakurai đang ôm lây vai tôi.

Còn có, ở sau lưng chúng tôi, một cô gái đang ló mặt ra từ đằng sau góc một tòa nhà.

Đồng phục trường chúng tôi!

Lại còn là một gương mặt mà tôi biết nữa!

Tôi giật mình quay đầu lại.

Người kia có lẽ không chú ý tới việc mình đã bị lộ, cho nên khi tôi quay đầu, cậu ấy giật mình không kịp núp đi.

- !

Ánh mắt chúng tôi gặp nhau.

Tôi sững sờ.

Đối phương cũng giật mình mở to hai mắt.

Mái tóc đen với đuôi tóc hơi uốn lên. Đôi mắt long lanh với hàng mi dài. Gò má mũm mĩm sắc hoa hồng.

- Horii... Ayase?

Tôi thì thầm tên của cậu ta.

Khuôn mặt của Horii dần trở nên đỏ ửng.

Đột nhiên cậu ta quay lưng lại phía tôi và bỏ chạy với một tốc độ đáng kinh ngạc.

Tôi không đuổi theo mà chỉ sững sờ đứng nhìn.

Người viết thư cho tôi là Horii sao!?

Ngày hôm sau.

Vừa bước vào lớp, tôi nhìn thấy Horii đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ, vây quanh là các bạn của cậu ta. Tiếng cười khanh khách truyền vào tai tôi.

Horii Ayase theo học trường này từ khi còn tiểu học, nghe nói ba của cậu ta đang điều hành một công ty, thành tích học tập ưu tú, tính cách cũng hòa đồng. Ngoại hình cũng rất xinh đẹp, là hình mẫu lãnh đạo của lớp chúng tôi. Từ kiểu tóc, đồng phục đến đồ dùng cá nhân đều rất có cá tính. Có thể nói phong cách của cậu ta đã đạt tới cảnh giới hoàn hảo để vẫn tôn lên vẻ đẹp bản thân nhưng cũng không vượt quá giới hạn cho phép của trường. Có rất nhiều người hâm mộ và học theo cách ăn mặc của cậu ta.

Một người như vậy tại sao hôm qua lại bám theo tôi?

Tại sao khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, cậu ta lại đỏ mặt chạy trốn?

Chẳng lẽ chủ nhân của những bức thư đó thật sự là Horii sao?

Tôi không thể nghĩ ra lý do nào khác được.

Sáng hôm nay, trong tủ giày, tủ khóa hay hộc bàn của tôi đều không có lá thư nào. Chuyện này càng khiến tôi tin chắc Horii chính là người đã viết những bức thư đó.

Tôi rất muốn hỏi trực tiếp cậu ta. Nhưng người xung quanh cậu ta đông quá, tôi không cách nào tiếp cận được.

Horii vẫn đang cười mà không nhìn về phía tôi dù chỉ một chút.

A, tò mò quá.

Cứ như vậy, giờ học bắt đầu, cảm giác xao động trong tôi càng nhiều hơn.

[Giờ nghỉ giải lao sau tiết 1]

Tôi đứng dậy nhanh hơn bất kì ai và đi về phía Horii.

Mấy cô bạn ngồi xung quanh cậu ta đều giật mình ngước lên nhìn tôi.

Horii cũng ngước lên nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

Không phải là biểu cảm kinh ngạc mà tôi nhìn thấy hôm qua, mà đó chỉ là sự khó hiểu không biết tại sao tôi lại tới gần cậu ta.

Nhưng càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy thái độ của cậu ta mất tự nhiên.

Tôi cúi xuống nhìn vào tập vở của Horii đang mở ra trên bàn, khi thấy nét chữ giống hệt với trong những bức thư, trái tim tôi đập mạnh.

Quả nhiên cậu ta là người gửi những bức thư đó...!

- N-này, hôm qua chúng ta đã gặp nhau ở bên ngoài trường phải không?

Horii vừa thản nhiên thu dọn sách vở vừa trả lời tôi.

- Ồ, vậy à? Mắt mình kém lắm. Chắc là không nhận ra bạn rồi.

Thanh âm lạnh nhạt. Đó không phải sự lạnh nhạt miễn cưỡng, giọng nói của cậu ta ám chỉ rất rõ rằng cậu ta hoàn toàn không quan tâm hay có hứng thú với tôi.

Lòng tôi chợt nguội lạnh.

- Người gửi những bức thư đó không phải là Horii à?

Thấy tôi nói với vẻ trách cứ, Horii trả lời.

- Cậu đang nói chuyện gì vậy? Mình nghe không hiểu gì cả?

Rồi cậu ta quay sang bên cạnh.

- Nè, mình tìm được một tiệm bánh vòng ngon lắm. Ra về tụi mình tới đó đi?

Những cô gái khác ngay lập tức đáp lời.

- A, ý hay đây.

- Mình cũng đi.

Xung quanh Horii lại trở nên náo nhiệt.

Tôi hoàn toàn bị đá ra khỏi vòng tròn của họ.

Tan học, tôi tới thư viện mượn quyển Bữa sáng tại Tiffany.

Cả ngày hôm nay tôi đều bị Horii ngó lơ.

Rõ ràng hôm qua cậu ta còn đỏ mặt bỏ chạy. Vậy mà hôm nay lại thản nhiên mỉm cười bước qua trước mặt tôi.

Đương nhiên hành động của Horii khiến tôi rất khó chịu, tuy nhiên tôi lại càng khó hiểu về việc tại sao cậu ta lại có thái độ như vậy, cũng như muốn biết về ý đồ thật sự của cậu ta.

Tại sao Horii mỗi ngày đều gửi cho tôi vài lá thư? Tại sao cậu ta lại muốn che giấu chuyện đó?

Vừa viết thư cho tôi nhưng lại mặc kệ tôi?

Horii từng viết trong thư rằng quyển sách yêu thích của cậu ta là Bữa sáng tại Tiffany. Rằng cậu ta thấy nữ chính Holly và mình rất giống nhau. Càng đọc thì cậu ta lại càng xúc động trước những lời nói và hành động của Holly.

Tôi ngồi xuống một chiếc ghế trong góc đọc sách, sau đó mở ra tờ bìa có màu xanh lục bảo và viền vàng kim, rồi bắt đầu đọc.

Tiffany là tên của một cửa hàng cao cấp chuyên bán đồ trang sức bằng bạc. Cho dù là một người rất ít đọc sách như tôi thì cũng biết tới tên của quyển sách này. Dù sao thì Audrey Hepburn cũng từng đóng vai chính trong phiên bản điện ảnh chuyển thể.

Hepbur và Horii đều có một cặp mắt to khiến người ta ấn tượng, hai người cũng rất hấp dẫn. Mà nhắc mới nhớ, Horii nghe rất giống với Holly. Cũng có thể vì vậy mà cậu ta nghĩ rằng hai người rất giống nhau chăng.

Vừa suy nghĩ vẩn vơ, tôi vừa lật những trang sách. Trong đầu tôi, Holly có khi thì biến thành Hepburn, có khi lại biến thành Horii Ayase.

Nhân vật chính của tiểu thuyết này là một chàng thanh niên với mộng tưởng trở thành tác giả. Tính tình hiền lành, nhút nhát. Holly sống trong cùng một căn hộ với anh ta. Trên hòm thư có ghi "Ms. Holly Golightly" và dòng chữ "Đang đi du lịch".

Holly là một cô gái đáng yêu và tùy hứng, thường hay qua lại một cách tự do giữa những mối quan hệ với đàn ông. Mặc dù trong đó cũng bao gồm những toan tính, nhưng cô ngây thơ như một người thiếu nữ khiến người ta không thể căm ghét được, cuộc đời của Holly bị bao quanh bởi sự bí ẩn.

Chàng thanh niên yêu Holly.

Holly từng nhò vả, tỏ ra thân thiết với anh ta, nhưng không đáp lại tình cảm.

Cô đang yêu một người khác.

Trong phần giới thiệu về Holly có ghi thế này.

"Cô ta là hiện thân của sự dối trá."

Đối với nhân vật chính, Holly không dối trá.

Cô vẫn tồổn tại, là một người con gái đầy sức hấp dẫn. Và điều đó cũng không hề sai.

"Bởi vì cô ta là một kẻ giả mạo chân chính. Từ tận đáy lòng, cô ta tin tưởng vào sự giả mạo của mình. Cho nên sẽ không có ai có thể vạch mặt cô ta."

Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy đồng cảm.

Holly không phải là một người con gái trong ảo ảnh, cô ta vẫn đang tồn tại thật sinh động, vẫn đang làm những điều mà cô ta muốn làm. Tôi nghĩ trong hiện thực cũng có những cô gái như vậy.

Mặt khác, Holly không đặt tên cho con mèo mà cô nuôi.

Chính cô đã nói rằng mình không có tư cách để đặt tên cho nó. Chúng ta không phải là đồ vật của ai cả, bởi vì chúng ta tồn tại một nhân cách độc lập. Cho đến khi tìm được nơi mà tôi có thể hòa làm một thể với mọi thứ, tôi không muốn sở hữu bất cứ thứ gì cả...

Tôi thở dài khép sách lại. Khi viết trong thư rằng mình rất giống Holly, Horii đang suy nghĩ điều gì vậy.

Cô gái có tên Horii Ayase là một người vui vẻ, hòa đồng, lúc nào cũng được mọi người chú ý, trở thành trung tâm của các câu chuyện, tựa như Holly.

Tuy nhiên, có lẽ trái tim cậu ta cũng đang bị thứ gì đó dơ bẩn ăn mòn giống như Holly.

Mang theo bí mật nào đó giống như Holly.

- Ư, chẳng hiểu gì cả.

Tất cả những điều này đều là suy nghĩ chủ quan của tôi về Horii. Tôi hoàn toàn không biết gì về con người có tên là Horii cả. Quả nhiên tôi chỉ có thể nói chuyện trực tiếp với cậu ta sao.

Tôi bỏ lại quyển Bữa sáng tại Tiffany lên giá sách rồi rời khỏi thư viện.

- Tôi phải làm sao mới nói chuyện được với Horii nhỉ...

Nhìn từ thái độ hôm nay của cậu ta, việc này có lẽ còn khó hơn là được 100 điểm môn Toán.

Trong khi tôi còn đang suy tư bước đi trong hành lang...

- Em Kojika~

Takeda xuất hiện ở phía đối diện.

Tôi trợn tròn hai mắt.

Takeda đang ôm một em bé mặc đồ trẻ em hình quái thú trước ngực.

- Hi hì, bé Yuu đây. Gào.

- Đ-Đứa bé này là ai! Chẳng lẽ là!

- Là con của cô đấy~

- Hả!???

N-N-Nói vậy, cha của nó là Sakurai!?

Trong lúc tôi đang bối rối thì những học sinh xung quanh vây lại.

- A, em bé này!

- Đáng yêu quá!

Takeda vừa cười vừa nói.

- Đây là con của cô Yokoyama đang nghỉ thai sản. Bé trai này tên là Yuu~ Vì muốn mọi người xem bé nên cô xin mượn bé một lúc.

- Này Takeda, không phải vừa nãy cô nói nó là con của cô sao!

Tôi tức tối định phát tác, nhưng ý nghĩ muốn vươn tay ra ôm lấy đứa bé cưng nựng lại chiến thắng.

- Bé Yuu trông có vẻ thích em Kojika lắm đấy~

- Hả, v-vậy sao.

Tôi khẽ đưa chạm vào những ngón tay nhỏ xíu. Thằng bé ngước lên nhìn tôi với ánh mắt đen láy, rồi cười rộ lên.

Đáng ghét, dễ thương quá!

- Hì hì, bé Yuu ngoan chưa kìa.

- Takeda, để tôi ôm thằng bé thêm chút nữa.

- Nhưng mà cô cũng muốn~

- Cô Chii, em cũng muốn~

- Cả em nữa.

- Bé Yuu nổi tiếng ghê. À nhưng mà mọi người đừng bu lại đông quá, sẽ dọa bé giật mình đấy.

Takeda cười rạng rỡ rồi cúi đầu xuống nhìn đứa bé trong tay, đúng lúc mọi người kêu lên để tỏ sự bất mãn.

- A, Ayase!

Tôi giật mình ngẩng đầu lên.

Horii đang đứng đó, trên vai khoác cặp sách.

- Con của cô Yokoyama nè! Ayase cũng tới xem đi.

Khuôn mặt của Horii tái xanh, cậu ta đứng bất động ở đó. Vẻ mặt của cậu ta lúc này trông thật đáng sợ.

Ban đầu tôi cứ tưởng sự hiện hữu của tôi khiến cậu ta tức giận.

Nhưng không phải, trông cậu ta kì lạ lắm.

- Em làm sao vậy, em Ayase? Trong người không khỏe à?

Takeda bước tới với vẻ lo lắng.

Đúng lúc này, Horii đưa hai tay ra như muốn đẩy Takeda và hét lên.

- Đừng tới đây! Không muốn, em bé, đừng để nó tới gần tôi!

Âm giọng của Horii cao vút, khuôn mặt cũng vặn vẹo vì sợ hãi và chán ghét.

Em bé gào khóc.

Horii sững người, sau đó vội nói với vẻ bối rối.

- E-Em bị cảm... sợ sẽ lây cho em bé... e-em xin lỗi.

Nói xong cậu ta quay người chạy đi.

- Ayase!

Những người bạn của Horii vội đuổi theo cậu ta.

Takeda vừa cố dỗ dành em bé đang khóc vừa lẩm bẩm.

- Em Ayase làm sao thế nhỉ?

Tương tự ngày hôm qua, tôi cũng đứng như trời trồng nhìn về hướng Horii biến mất.

Có lẽ tôi nên đuổi theo. Nhưng mà tôi không phải là bạn của cậu ta... ý nghĩ đó khiến chân tôi không tài nào di chuyển.

Sau khi Takeda ôm em bé đi trả cho cô Yokoyama, tôi cũng rời khỏi trường.

Trong tủ giày không có lá thư nào cả.

Mang theo cảm giác mất mát, tôi đi ra khỏi cổng trường, vừa đi được một lúc thì có ai đó từ đằng sau nắm lấy hai vai tôi.

- !

Sàm sỡ! Vừa nghĩ như vậy, tôi liền quay đầu, thì thấy Sakurai đang đứng đó với vẻ mặt nham nhở.

- Yo, nai con. Cuộc nói chuyện với cô bé Tiffany đó thế nào rồi.

Tôi dùng hết sức đâm thật mạnh vào bụng của Sakurai.

- Ui da, tự dưng em làm cái gì vậy.

Sakurai gập người lại cười gượng.

Tôi nhíu mày nói với một cách không cam lòng.

- Hoàn toàn không đâu vào đâu cả. Tôi còn chẳng biết tại sao nữa.

Sakurai dẫn tôi vào một tiệm đồ ăn nhanh gần đó.

- Em cứ chọn món mình thích, anh bao.

- Có mỗi đồ ăn nhanh mà cũng làm bộ làm tịch.

Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng tôi vẫn rất cảm kích anh ta đã chịu lắng nghe câu chuyện của tôi.

Trong khi tôi vừa ăn hamburger, khoai tây chiên, bánh táo vừa kể chuyện, thì Sakurai chỉ chống cằm lắng nghe.

Thật không cam lòng.

Bình thường cà lơ phất phơ là thế, vậy mà bây giờ trông anh ta lại như một người rất giỏi lắng nghe.

- Không biết tại sao Horii lại sợ hãi như vậy khi thấy em bé nhỉ. Trông chẳng giống tính cách của cậu ta chút nào cả. Vốn dĩ cậu ta là một người vui vẻ, thông minh, được mọi người hâm mộ.

Khi bị cậu ta làm lơ, tôi rất không cam lòng. Chẳng hiểu sao lại thấy thật thảm hại, rất đau lòng.

Mặc dù tôi đã định sẽ quên đi những lá thư đó, cũng mặc kệ không quan tâm tới Horii nữa, nhưng rồi chẳng hiểu sao tôi lại vẫn đi đọc Bữa sáng tại Tiffany ở thư viện.

Sau đó, tôi bắt đầu nghĩ, liệu Horii có phải cũng mang theo nỗi khổ tâm nào đó không thể nói với người khác như Holly không. Tôi đúng là đồ ngốc...

Vừa nói ra những lời này, tôi cũng tự khiến cho bản thân bị tổn thương, ngực tôi nhói lên.

Tôi đúng là đồ ngốc.

Nhưng vì ở trường tôi không có bạn, cho nên những bức thư đó đã khiến tôi háo hức thêm một chút.

- Nai con không phải là đồ ngốc.

Sakurai ngồi đối diện tôi và nói với ánh mắt dịu dàng.

- Việc nghiêm túc lo lắng cho đối phương như vậy có gì xấu chứ. Nai con cũng muốn trở thành bạn với Tiffany đúng không.

- Đ-Đừng có đặt tên kì cục cho người khác như vậy. Hơn nữa, cho dù tôi lo lắng cho Horii thế nào đi chăng nữa thì cậu ta cũng mặc kệ tôi rồi. Chuyện đứa bé có lẽ cũng là vì cậu ta không muốn đứa bé lây cảm như đã nói...

- Thật vậy sao?

- Chứ còn gì nữa. Trên đời này làm gì có ai ghét em bé chứ.

- Có Chii đấy.

- Hả...

Sakurai cầm lấy ly cô ca và uống một ngụm lớn không dùng tới ống hút.

- Chii nói cậu ấy ghét bọn nó tới mức da gà nổi khắp toàn thân. Nói đúng hơn là sợ. Có lúc còn nôn thốc nôn tháo. Chii không thể nghĩ rằng những em bé đó rất đáng yêu được...

- Anh đùa tôi đây à! Takeda cưng nựng con của cô Yokoyama đến thế cơ mà! Ôm chặt, rồi còn cúi xuống nhìn nó cười nữa...

Nói được một nửa, giọng tôi nghẹn lại. Bởi vì Sakurai đang nhìn tôi với một nụ cười cực kì chua chát.

- Chii rất hổ thẹn vì những chuyện đó... hổ thẹn vì bản thân không thể muốn ôm lấy đứa bé và cưng nựng chúng...

Tôi nhớ lại vẻ mặt trống rỗng như búp bê của Takeda vào cái đêm ở công viên, sống lưng tôi lạnh buốt.

- Cậu ấy rất hổ thẹn vì không thể cảm nhận được những điều mà người khác vẫn cảm nhận một cách bình thường... hổ thẹn tới mức... muốn chết đi.

Tôi nơm nớp hỏi lại.

- Không thể cảm nhận... ý anh là cô ấy không có cảm xúc hả?

Giống như búp bê?

- Không phải, Chii vẫn có được phần lớn mọi cảm xúc của một người bình thường như đau khổ, buồn bã, xót xa, v.v... Chỉ là, cậu ấy không thể cảm nhận được nỗi buồn đối với một việc khiến phần lớn mọi người buồn khổ. Hay những thứ thường người ta cho là đáng yêu thì Chii lại không hề thấy như vậy. Nai con này khi trông thấy em bé, em đã nghĩ nó thật đáng yêu và muốn ôm lấy nó phải không?

-... Ừm.

- Vậy, nếu như nhận thức chung của toàn bộ nhân loại là em bé không đáng yêu, mình không muốn nhìn thấy em bé, vậy em sẽ thấy thế nào?

- ... T-Tôi không biết, nhưng có lẽ tôi sẽ rất hỗn loạn.

Em bé rõ ràng là một sinh vật hạnh phúc, đáng yêu như vậy, mềm mại như vậy, khiến người khác muốn bảo vệ như vậy... làm sao lại có thể nghĩ nó không đáng yêu chứ.

Tuy nhiên, nếu như tất cả mọi người đều chán ghét và nói rằng nó không đáng yêu, mà chỉ có một mình tôi cảm thấy nó đáng yêu, chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ rằng tôi thật kì lạ. Tôi sẽ lo nghĩ về chuyện này, và từ nay về sau không dám nói nó đáng yêu nữa.

Việc không có cảm giác chung với người khác chắc hẳn là một việc rất đáng sợ.

Takeda là như vậy sao?

Lòng bàn tay tôi rịn mồ hôi, tôi khẽ hỏi với giọng khàn khàn.

-... Takeda ở trong trường học... không phải là Takeda thật sự sao?

Câu trả lời của Sakurai đơn giản đến mức khiến tôi nhụt chí.

- Không, đó cũng thật sự là Takeda Chia.

Sau đó, vẻ mặt anh ta lại trở lại như bình thường.

- Chuyện vừa rồi là bí mật giữa anh và nai con thôi nhé. Bởi vì Chii đã thích nai con rồi, cho nên anh muốn nai con biết được việc này.

- Hả, t-thích ư?

Không phải Takeda đối với ai cũng như vậy sao. Vui vẻ, nói nhiều.

- Chà, nói chung là con người có rất nhiều mặt. Chắc hẳn Tiffany cũng như vậy. Theo quan niệm của anh thì những mặt đó cũng không phải là giả dối, bất luận mặt nào thì cũng là bản thân cả. Cho nên dù là Chii nào thì anh cũng rất yêu cậu ấy.

Sakurai híp mắt lại nói như vậy.

Mặc dù giọng điệu của anh ta nghe rất thản nhiên, nhưng biểu cảm lại thật dịu dàng, ngọt ngào và sâu đậm.

Tim tôi bất giác đập nhanh hơn.

- Anh nghĩ sẽ thật tốt nếu nai con có thể trở thành bạn bè với cả Tiffany bên ngoài và Tiffany bị ẩn giấu bên trong. Anh có cảm giác Tiffany vì muốn nai con tìm hiểu bản thân nên mới gửi đi tín hiệu SOS đấy.

Horii, gửi cho tôi, tín hiệu SOS ư...?

Về sau, Sakurai bắt đầu huyên thuyên, nào là bản dịch Bữa sáng tại Tiffany của Haruki là tuyệt nhất, rồi thì nó có vị như bánh scone phết đầy bơ lạc đặt trên chiếc đĩa bằng bạc, sau khi ăn xong, dư vị và hương thơm vẫn còn lưu lại trong miệng. Rồi thì Những giọng nói khác, căn phòng khác của Capote cũng rất khá...

Ngày hôm sau. Từ sáng sớm trông Horii đã có vẻ nôn nóng.

Trước khi tôi kịp mở miệng gọi cậu ta thì Horii đã mím chặt môi bước qua bên cạnh tôi. sắc mặt cậu ta trông còn tái xanh hơn hôm qua. Khi một người bạn của Horii hỏi với vẻ quan tâm...

- Ayase, hay là bồ xin về sớm đi?

-... Mình không muốn về nhà.

Thì cậu ta trả lời với giọng lạnh như băng như vậy, khiến đối phương không dám nói tiếp gì nữa.

Có lẽ chuyện này có liên quan tới việc cậu ta la hét đừng để em bé lại gần hôm qua.

Chỗ ngồi của tôi và chỗ ngồi của Horii nằm ở hai góc phòng học.

Tôi nhìn về phía cậu ấy thì thấy Horii đang khẽ liếc ra ngoài cửa sổ, bàn tay đặt trên bàn thì nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi.

... Anh có cảm giác Tiffany vì muốn nai con tìm hiểu bản thân nên mới gửi đi tín hiệu SOS đấy.

Thật vậy sao... ngực tôi đau nhói khi nhớ lại những lời của Sakurai. Nhưng mà Horii, chỉ với những bức thư đó, tôi sẽ không thể biết được cậu đang muốn gì.

Khi tôi đang mang theo tâm trạng nôn nóng nhìn Horii, thì cậu ta cũng quay sang nhìn tôi.

Ánh mắt yếu đuối như đang tìm kiếm một điểm tựa.

Trái tim tôi đập mạnh một cái, bờ vai khẽ lay động.

Khi mắt chúng tôi gặp nhau, trên khuôn mặt của Horii thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó cậu ta lại trừng mắt nhìn tôi.

Nhưng mà vẻ mặt đó nhanh chóng chuyển thành vẻ mặt như sắp khóc, cho nên cậu ta vội cúi đầu xuống.

Tôi phải làm sao bây giờ.

Cảm giác xao động không cách nào vơi bớt.

Tôi muốn hỏi Horii ngay bây giờ.

Rằng rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra với cậu ta.

Sau khi hết tiết, tôi đi về phía Horii.

Như thể đã dự đoán được điều đó, Horii ngồi quay lưng lại phía tôi và bắt chuyện với một cô bạn khác.

-... Kojika đáng ghét thật nhỉ.

Rồi cậu ta nói như vậy với giọng khàn khàn.

Tôi dừng chân lại ngay sau lưng Horii.

Cô bạn vừa được Horii bắt chuyện bối rối nói.

- N-Này Ayase!

Tựa nhưng đang bị thứ gì đó dồn ép, Horii tiếp tục nói vói ánh mắt âm u.

- Từ trước tới giờ vẫn bày ra bộ dạng coi bọn mình không ra gì, vậy mà đột nhiên lại giả vờ hiền lành đi bắt chuyện với từng người... chuyện tới bây giờ đã quá trễ rồi...

Những lời của cậu ta đâm vào ngực tôi.

Giả vờ hiền lành?

Chuyện tới bây giờ đã quá trễ rồi?

Cậu ta thật sự nghĩ như vậy sao?

- Cho nên mình mới viết thư cho Kojika. Nói là mình lúc nào cũng quan sát cậu ta. Mình chỉ định trêu đùa cậu ta một chút... Bình thường nếu nhận được những bức thư như vậy thì hẳn là sẽ thấy rất buồn nôn... vậy mà Kojika lại vui mừng...

Ngón tay tay tôi dần trở nên lạnh lẽo.

Chính tôi cũng không biết tại sao mình vẫn còn đứng ở đây.

- Đ-Đừng nói nữa, Ayase.

Sự im lặng bao trùm khắp phòng học, mọi người đều nhìn về phía chúng tôi.

Nhưng Horii không dừng lại. Cậu ta vẫn tiếp tục nói ra những lời cay độc, nhưng thể từng đó vẫn còn chưa đủ.

- Mấy bồ cũng không được nói chuyện với Kojika đâu đấy. Ngay từ đầu, người không thèm để ý tới chúng ta là Kojika. Trong lớp học này không có học sinh nào tên là Kojika Rika cả.

Khi nhận được những bức thư đó, tôi đã rất vui vẻ...

Thì ra vẫn có người quan tâm...

Thì ra tất cả chỉ là một trò đùa sao?

Cậu ta đã cười khi thấy tôi bị lừa sao?

Việc các bạn học không nói chuyện với tôi cũng là do Horii ra lệnh sao?

Cho nên khi tôi bắt chuyện, mọi người mới tránh đi ánh mắt của tôi, giả vờ như không nghe thấy gì cả sao?

Tôi, đã nỗ lực rất nhiều... vậy mà Horii lại chỉ đang chơi đùa sao?

Nếu vậy, tại sao cậu ta lại nhìn tôi với ánh mắt yếu đuối như vậy? Tại sao cậu ta lại viết trong thư rằng mình rất giống Holly trong "Tiffany"? Tất cả đều chỉ là một trò đùa của cậu ta thôi sao!?

Cơ thể lạnh lẽo dần trở nên nóng bừng lên, đầu tôi như sắp bốc cháy, cảnh vật trước mắt đỏ bừng, tôi bước về phía Horii rồi tát thật mạnh vào má cậu ta.

Âm thanh đó vang vọng khắp lớp học. Tất cả mọi người trong lớp đều sửng sốt nhìn tôi.

Vẫn nghiêng người như sắp ngã khỏi ghế, Horii ngước lên nhìn tôi sững sờ.

- Đừng có giỡn mặt với tôi!

Tôi gào lên, cổ họng như sắp nứt ra.

- Tự ý đem những lá thư đầy ẩn ý đó bỏ vào hộc bàn rồi tủ giày của người khác rồi nói đó chỉ là trò đùa! Đừng có nói dối!

Horii nhướn mày lên rồi cũng đứng dậy. Đồng thời cậu ta cũng cho tôi một cái tát.

- Tôi không nhớ mình đã làm gì để bị cậu gọi là nói dối!

Tôi cũng đánh trả.

- Vậy tại sao cậu lại nhìn tôi với vẻ mặt như sắp khóc đó hả!

Horii nhào về phía tôi, túm tóc, lấy chân giẫm đạp.

- Cậu nhìn nhầm thì có! Không chỉ cái đầu, ngay cả mắt cậu cũng có vấn đề rồi!

- Cậu thì khác gì hả, cái kiểu đi đứng nhìn phát ghét!

Tôi cũng không chịu thua mà đá trở lại. Sau đó tôi túm tóc cậu ta rồi tát liên tiếp.

Đối phương cũng đánh trả không hề kém cạnh. Cuối cùng chúng tôi lăn ra giữa sàn vật lộn.

Horii trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ.

Tôi cũng không chịu yếu thế.

- Nếu muốn tôi cứu thì nói ra đi chứ!!!

- A-Ai cần một kẻ như cậu cứu hả!

Horii đẩy tôi ra rồi đứng dậy cầm lấy một cái ghế giơ lên.

- Em Ayase, stop!

Takeda xuất hiện và đứng xen giữa tôi và Horii.

Cả tôi và Horii đều ngừng lại.

Takeda nhìn Horii đang giơ cái ghế lên, rồi nở nụ cười nói.

- Thiệt tình~, nghe tin em Ayase với em Kojika đang thi đấu đô vật mà cô giật hết cả mình. Chuyện thế này không được thực hiện ở lớp học~. Hai em phải được sự đồng ý của giáo viên rồi ra nhà thể dục chứ.

- ...

Horii run lẩy bẩy.

Trong mắt cậu ta hiện lên vẻ khó chịu.

- Nào, em Ayase. Nếu như em muốn chơi cùng với em Kojika thì chờ lát nữa tan học ba người chúng ta cùng chơi nhé? Cô sẽ lắng nghe câu chuyện của cả hai em. Đúng rồi, cô cũng sẽ pha trà sữa caramel nữa.

Takeda cười ấm áp như mọi khi.

Giây tiếp theo, tiếng cửa kính vỡ vang lên loảng xoảng.

Horii vừa ném cái ghế vào cửa sổ.

- C-Cô...

Toàn thân cậu ta run rẩy, mặt mũi tràn đầy tức giận, rồi cậu ta hét lên.

- Cô thì biết cái gì chứ!

Rồi Horii chạy ra khỏi lớp.

Lần này tôi đuổi theo không chút do dự. Ánh mắt và giọng nói của Horii không bình thường! Tôi cảm thấy rất lo lắng.

Takeda cũng chạy theo sau lưng tôi.

Horii xuyên qua hành lang rồi lao xuống các bậc thang.

Trên đầu chúng tôi vang lên chuông báo tiết hai đã bắt đầu.

- Em Ayase, đợi đã!

- Horii!

Cho dù chúng tôi gọi với theo thì cậu ta vẫn tiếp tục chạy đi như không hề nghe thấy gì cả.

... Đáng ghét, Horii chạy nhanh đến thế này sao?

Nhìn cách cậu ta lao nhanh xuống cầu thang, cảm giác lo lắng trong tôi càng lớn hơn, sống lưng lạnh buốt.

Cứ như thể cậu ta không hề quan tâm tới việc bản thân sẽ gặp nguy hiểm hay bị thương.

Horii chạy thẳng ra cổng trường không quan tâm tới việc đổi giày, cậu ta chạy thẳng một đường từ sân ra tới cổng, sau đó tiếp tục đâm đầu chạy về phía trước.

Đèn báo sang đường đang là màu đỏ.

Hai bên có xe ô tô qua lại.

Cho dù vậy, Horii vẫn không dừng lại.

- Nguy hiểm! Horii!

Ô tô bấm còi liên tục.

Sau đó chiếc xe kịp dừng lại đúng lúc.

Horii tiếp tục chạy.

Horii, cậu ta làm sao vậy!? Tại sao cậu ta lại liều mạng đến vậy!

Tim tôi như sắp ngừng đập!

Đột nhiên Takeda ngồi thụp xuống giữa đường.

- C-Cô làm sao vậy!? Takeda!?

Nhưng Takeda chỉ tiếp tục run rẩy, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm xuống đất.

- Takeda, này! Takeda!

Tôi thử lay cô ta, nhưng Takeda vẫn nhìn chằm xuống đất, rồi cô ta nói với giọng như rặn ra.

- Cô... không sao cả. Chỉ là cô đứng không vững... em nhanh đuổi theo em Ayase đi.

Tôi lo lắng liệu có nên vứt bỏ Takeda một mình hay không.

Nhưng mà tôi lại không biết hiện tại Horii đang làm gì.

- Em sẽ quay lại ngay.

Sau khi nói xong, tôi đuổi theo Horii.

Horii chạy ngược lên dốc như phát điên, không tỏ ra chút mệt mỏi nào.

Trước mặt tôi là một cây cầu vượt cao nhìn xuống đường ray.

Horii dường như đang muốn trèo qua rào chắn.

- Đừng làm chuyện ngu ngốc, Horii!

Tôi chạy không kịp thở, vừa leo lên các bậc thang vừa hét lên.

- Ồn ào! Đừng tới đây!

- Đã có chuyện gì vậy? Đừng giữ nó trong lòng, hãy nói cho tôi biết đi!

Vẫn đặt một chân qua lan can, Horii lắc đầu thật mạnh.

- Các người chẳng biết gì cả!

Ngực tôi như có thứ gì vỡ vụn, cảm giác đau đớn xót xa trào dâng.

Tôi đứng trước mặt Horii và gào lên.

- Không có chuyện đó! Bởi vì tôi muốn biết thêm về cậu, tôi đã mượn đọc Bữa sáng tại Tiffany ở thư viện! Bởi vì cậu đã nói bản thân thích "Tiffany"! Rằng bản thân giống với Holly! Cho nên đừng nói rằng tôi không biết gì cả! Nếu như có điều gì tôi không biết thì cậu phải nói cho tôi, nếu không tôi sẽ thật sự không biết gì cả!!!

Horii nhìn tôi bằng hai mắt đẫm lệ. Mái tóc lộn xộn dính trên má.

- Cậu không hiểu được. Bởi vì ba mẹ... sắp có Hajime rồi, họ không hề quan tâm tới cảm xúc của tôi nữa. Từ khi biết tới sự tồn tại của Hajime, họ chỉ chăm chăm vào đứa bé trong bụng... hoàn toàn không để ý tới tôi nữa!

Khuôn mặt của Horii nhăn nhúm lại, cậu ta gào lên.

- Tôi không phải là con ruột của ba mẹ!

Hả?

Tôi nghẹn lại. Chuyện đó... là sao?

- C-Chỉ có tôi là không thật sự thuộc về gia đình ấy. Vì mẹ không sinh con được nên ngày xưa đã nhận nuôi tôi từ cô nhi viện. T-Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi, cho nên cũng không biết cha mẹ ruột của mình là ai...

Đầu tôi ong ong.

Horii là con gái nuôi ư?

Có lẽ tâm tình của nhân vật chính trong Bữa sáng tại Tiffany khi biết được lai lịch của Holly cũng giống như thế này.

- N-Nếu như tôi không nghe lời, tôi sẽ bị đưa trả về cho cô nhi viện, từ nhỏ tôi vẫn phải sống với nỗi sợ hãi đó. Tựa như Holly bị vết bẩn trong nội tâm ăn mòn, tôi sợ hãi, mỗi đêm đều giật mình tỉnh giấc. Vào sinh nhật khi tôi vừa trở thành học sinh trung học, ba đã chủ động xin nghỉ phép và tổ chức một bữa tiệc thật linh đình, tôi cứ nghĩ cuối cùng mình cũng trở thành một phần của gia đình... thế nhưng một ngày mẹ lại vui vẻ nói rằng "Mẹ có em bé rồi, sang năm em sẽ ra đời". Về sau, mỗi ngày tôi đều như đang đi trên bàn chông...!

Từ khi Hajime ra đời, mọi chuyện lại càng tệ hơn! Cho dù tôi nướng bánh chiffon thì ba mẹ cũng không vui mừng. Nhưng chỉ cần Hajime cười là họ sẽ chỉ biết quan tâm tới nó, cũng không nhận ra trà tôi pha đã nguội lạnh. Cho dù tôi dậy muộn suýt nữa trễ học vì ban đêm không ngủ được thì họ cũng không tức giận. Chỉ lo đưa sữa cho nó.

Hajime là con ruột của ba mẹ, còn tôi không phải, cho nên họ không còn quan tâm tới tôi nữa!

Đó là tại sao Horii lại nói mình giống Holly.

Tại sao cậu ta lại sợ em bé mà Takeda ôm trên tay.

Horii cũng cho rằng mình là một kẻ giả mạo như Holly.

Bên ngoài vui vẻ và thân thiện, được mọi người yêu quý. Nhưng Ms. Holly Golightly lại là một kẻ giả mạo, Horii hiểu rõ điều đó hơn bất kì ai, cậu ta sầu khổ vì vết bẩn trong lòng ngày càng ăn mòn trái tim.

Khi biết đứa bé được đặt tên là "Hajime", có lẽ cậu ta đã rất sốc.

Bởi vì cái tên đó có ý nghĩa rằng đối với ba mẹ cậu ấy, đứa bé vừa được sinh ra là đứa con đầu tiên.

Khi hiểu được tâm tình của cậu ta, tôi không cách nào nói ra được những lời an ủi.

Tôi chưa từng trải qua chuyện như cậu ta.

Nhưng, nhưng mà... tôi cũng từng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm và được Takeda cứu thoát.

Những người khác trong lớp sẽ không bao giờ hiểu được tâm tình của tôi!

Tôi phải nói điều gì đó! Horii sắp trèo qua cầu vượt và nhảy xuống đường ray rồi.

- Horii, quay lại đây đi! Cậu đã viết trên thư muốn nói chuyện với tôi mà đúng không? Tôi cũng muốn nói chuyện với cậu! Như vậy có lẽ tôi sẽ hiểu thêm về cậu hơn. Tôi cũng muốn cậu hiểu thêm về tôi. Được không, Horii, cậu vẫn luôn quan sát tôi mà đúng không. Cho nên cậu mới biết tôi đã rất vui vẻ khi nhận được những bức thư đó. Tôi cũng muốn có bạn bè. Bởi vì tôi lúc nào cũng trốn học, cho nên ở trong lớp tôi chỉ cô độc một mình, rất cô đơn và thảm hại.

Cho dù vậy, tôi vẫn muốn tới trường... và kết bạn!

Cho nên hãy quay lại đi Horii!

Hori hét lên với vẻ mặt yếu đuối.

- K-Không được nữa rồi. Bởi vì tôi vẫn luôn diễn trò... tôi còn làm ra những điều quá đáng như vậy, tôi không thể đến trường được nữa. Tôi không muốn đến trường nữa!

- Chuyện đó thì hai ta đều giống nhau mà.

- Không giống, K-Kojika... rất mạnh mẽ. Quả nhiên Kojika sẽ không hiểu được. Không có ai hiểu được tâm tình của tôi cả... tôi chỉ muốn chết đi cho rồi!

Horii giơ lên chân còn lại vòng qua lan can.

- Horii! Không được!

Trái tim tôi lạnh buốt, khi tôi vừa định lao tới.

- Đúng vậy, cô không hiểu được.

Một giọng nói đều đều lạnh như băng vang lên.

Horii sững lại, mắt mở to.

Tôi cũng quay đầu.

Đứng ở đó là Takeda với vẻ mặt trống rỗng như búp bê.

Hệt như đêm hôm đó.

Rõ ràng là đang vào giữa ngày hè, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy lạnh lẽo.

Một khuôn mặt trông rỗng, không chút tình cảm.

- Cô không hiểu được tại sao em Ayase lại muốn chết. Cô không hiểu được nỗi khổ của em Ayase. Cô không biết em đang sợ điều gì.

Takeda đưa ra những câu hỏi trong ánh mắt khó tin của Horii.

Bờ môi hơi hé ra của cậu ấy khẽ run rẩy.

Từng bước, từng bước một. Khuôn mặt Horii dần trở nên sợ hãi.

- Nỗi đau, sự đau đớn, buồn bã của em Ayase, cô hoàn toàn không hiểu. Cho dù em có rớt xuống dưới kia, bị tàu điện cán, nội tạng văng tung tóe, cô cũng không có suy nghĩ gì cả.

Takeda đã đi tới bên cạnh Horii. Rồi cô ta lại tiến thêm một bước, hai tay đưa ra với vẻ mặt đáng sợ như muốn đẩy Horii xuống khỏi cầu vượt.

Horii nghẹn ngào lẩm bẩm như cầu xin sự tha thứ.

- Không, em không muốn chết...

Tôi hét lên.

- Thế thì xuống đây đi, sang bên này, Horii!

Horii nhìn tôi do dự.

Tôi vươn tay ra.

- Tới đây! Horii!

Horii lại nhìn Takeda với vẻ sợ sệt, sau đó cậu ấy bắt đầu run rẩy đưa chân qua rào chắn định trèo trở về.

Đúng lúc này tàu điện chạy qua dưới cầu.

Bị bất ngờ, tay của Horii bị trượt.

Horii nghiêng ra ngoài.

- Horii!!!

Tiếng của tôi bị tiếng tàu điện lấn át.

Mồ hôi giọt xuống làm nhòe tầm mắt.

Thời gian chưa qua được một giây.

Nhưng đối với tôi nó dài chẳng khác nào một giờ.

Trong tầm nhìn mơ hồ, tôi chứng kiến cơ thể Horii dần nghiêng về phía đường ray như đang xem một bộ phim quay chậm.

Khuôn mặt của cậu ấy sợ hãi, miệng mở lớn như muốn cầu cứu.

Hai tay cậu ấy vung vẩy trong không trung.

Rồi chúng nắm lấy hai bàn tay.

Bàn tay đó kéo Horii qua khỏi lan can.

Tôi dụi mắt, tầm nhìn trở nên rõ ràng. Takeda đang nằm vật ra trên mặt cầu, đè lên người cô ta là Horii.

Takeda duỗi thẳng tay chân ngước lên nhìn bầu trời với đôi mắt lạnh lùng.

Horiii ôm lấy Takeda và gào khóc.

- Em không muốn chết! Không muốn chết! Không muốn chết!

Sau đó.

Vẫn ngẩng lên nhìn trời bầu trời xanh thẳm với đôi mắt trống rỗng như búp bê...

Takeda vòng hai tay qua lưng Horii như ôm lấy một thứ gì đó rất quan trọng, rồi khẽ nói với giọng lạnh nhạt đều đều.

- ... Thế nên đừng bao giờ làm thế nữa nhé, em Ayase.

Trên đường về trường, Horii khóc suốt.

Tôi vừa đi vừa nắm tay cậu ấy. Horii cũng nắm tay tôi thật chặt.

Tôi vẫn không biết nên nói gì với Horii.

Có lẽ Horii cũng giống tôi, tôi có thể cảm nhận sự bối rối của cậu ấy qua bàn tay nắm chặt.

Cho dù vậy, chúng tôi vẫn nắm chặt tay nhau.

Takeda vẫn im lặng, trên mặt không lộ chút tình cảm nào.

Tôi không biết cô ta đang suy nghĩ điều gì.

Sakurai từng nói Takeda không thể cảm nhận được những thứ mà người khác cảm nhận.

Cho nên cô ta cảm thấy rất hổ thẹn về điều đó.

Vào lúc này đây, phải chăng Takeda cũng đang cảm thấy hổ thẹn.,.?

Cho dù vậy, người khiến Horii từ bỏ suy nghĩ về cái chết, và kéo cậu ấy qua lan can, lại chính là Takeda.

Cổng trường dần hiện ra.

Horii nhất định đang rất sợ hãi phải gặp lại những người khác. Bàn tay cậu ấy siết chặt hơn. Cho nên tôi cũng nắm lại thật chặt như muốn cổ vũ cậu ấy.

Không sao đâu, có tôi ở đây rồi.

Đúng lúc này một người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy từ một bên cổng trường.

Anh ta vẫy tay với chúng tôi và nở nụ cười vô tư.

Sakurai...!

Anh ta lại tới trường nữa sao!?

Lần này anh ta tới đây làm gì vậy?

Lại còn vào lúc này nữa!

Từng câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.

Trong khi tôi còn không biết làm thế nào thì Takeda đã lướt qua chúng tôi với vẻ mặt trống rỗng.

Cô ta nhanh hơn nhịp chân và tiến về phía trước.

Ánh mắt của Sakurai nheo lại dịu dàng, anh ta cũng mỉm cười và bước về phía chúng tôi.

Takeda càng bước nhanh hơn. Tôi không biết vào lúc này Takeda đang nhìn Sakurai với ánh mắt và khuôn mặt như thế nào. Tuy nhiên, Takeda đang đi nhanh về phía Sakurai như thế không chờ được dù chỉ một giây để trở về bên anh ta.

Ánh mắt của Sakurai cũng càng trở nên dịu dàng, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.

Takeda dần chạy chậm.

- Đó là... ai?

Horii ngơ ngác hỏi.

- Đó là...

Khi tôi định nói đó là bạn trai của Takeda, thì Sakurai đã dang rộng hai tay và nở nụ cười rạng rỡ.

Takeda lao vào vòng tay đó.

Sakurai ôm lấy cô ta với vẻ yêu thương vô bờ bến.

Takeda tựa đầu vào ngực Sakurai, Sakurai thì vòng tay qua lưng Takeda và áp mặt vào cổ của cô ta.

Hai cơ thể hoàn toàn trùng khít với nhau, những ngón tay nắm chặt như muốn xé rách lớp áo, đôi chân kiễng lên, bờ vai khom xuống. Tóc anh ta rũ lên cái cổ thon dài của Takeda.

Chúng tôi sững sờ nhìn cảnh tượng chỉ xuất hiện trong những bộ phim truyền hình sến súa.

Tuy nhiên chúng tôi không thể cứ đứng mãi như vậy được.

Tôi và Horii nhìn nhau với vẻ ngượng ngùng.

Mặt hai chúng tôi đều đỏ bừng, chúng tôi trao đổi với nhau bằng ánh mắt. "Phải làm sao bây giờ?"

"Đi chỗ khác?", "Nếu bị các giáo viên khác phát hiện thì sẽ rắc rối to", rồi vừa nắm tay chúng tôi vừa tới gần hai người họ.

Vì làm vậy, chúng tôi nghe được tiếng nức nở của Takeda.

- Em muốn... sinh con cho Ryuu...

Sakurai trả lời với vẻ mặt của một người vừa được ban cho điều hạnh phúc nhất trên đời.

- Ừm...

Chứng kiến cảnh tượng đó khiến cả hai chúng tôi đều thất thần.

Ngày hôm sau, Horii vừa nhét một cái bánh vòng tẩm đầy bột hạnh nhân vào miệng vừa nói với vẻ bất mãn.

- Có cảm giác lúc đó bọn mình đứng ngẩn người như những con ngốc vậy. Trước đó còn đang lo lắng suy nghĩ nếu gặp mọi người thì phải làm sao, nhà trường liên lạc về nhà thì thế nào, thế mà thoáng cái mọi chuyện đều bay khỏi đầu.

- Ừ, dù gì cũng là trước mặt học sinh, lẽ ra cô ta nên ý tứ hơn.

- Sau khi quay lại lớp là lại biến thành Takeda như mọi khi.

- Năng lực biến hóa đó đáng sợ thật đấy.

- Đúng thế, lúc ở trên cầu mình còn tưởng sẽ bị cô Chii đẩy xuống nữa chứ.

Sau khi nói với vẻ bất mãn như vậy xong, Horii đột nhiên nghiêm mặt lẩm bẩm.

-... Khi ấy cô Chii đã kéo mình lại. Mặc dù bình thường cô ấy chỉ cười ngây ngô như trẻ con.

-... Đúng vậy.

- Cô Chii rốt cuộc là người như thế nào nhỉ?

- Tôi không biết. Nhưng cho dù là Takeda mặt vô cảm hay Takeda cười ngây ngô thì cũng đều là Takeda thật sự. Giống như Horii giả vờ ngoan hiền ở trường, Horii đang càu nhàu với tôi ở đây, Horii sợ hãi không chút tự tin, đều là Horii Ayase thật sự.

- Này! Sợ hãi là ý gì chứ!

Horii nhướn mày nói.

Rất dễ nóng giận, nhưng rồi lại ngay lập tức tự kiểm điểm, cho dù hờn dỗi thì ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có gì, tất cả những điểm đó của cậu ấy vài ngày vừa qua tôi đều đã biết rõ.

... Thật ra từ năm ngoái mình đã để ý tới Kojika rồi.

Ngày hôm đó, hai chúng tôi bị bắt xin lỗi mọi người trong lớp, viết bản kiểm điểm, rồi phạt vệ sinh phòng hiệu trưởng... vừa lau sàn, Horii vừa đỏ mặt nói cho tôi biết mọi chuyện.

... Sau khi chúng ta lên lớp 8 và được học chung lớp, mình vẫn luôn chú ý tới Kojika. Bởi vì Kojika cho dù chỉ có một mình cũng không sao cả. Lúc đó mình nghĩ cậu thật mạnh mẽ.

... Nhưng đột nhiên Kojika lại cười nói chào hỏi mọi người, khiến mình rất khó chịu. Cho nên mình nói với mọi người không được nói chuyện với Kojika. Bởi vì mình không thích Kojika tốt với những người khác...

... Ba và mẹ đã bị Hajime cướp đi, nếu ngay cả Kojika cũng thuộc về người khác thì mình không biết phải làm sao nữa cả.

Thiệt tình, cho nên cậu ta mới trở mặt với tôi sao.

Tuy nhiên, khi Horii co người lại ngước lên nói xin lỗi, lòng tôi lại níu lại.

A, mình thật nhu nhược, y hệt như nhân vật chính trong "Tiffany".

Horii quả nhiên rất giống với Holly.

Cứ như vậy, chúng tôi dần dần hiểu nhau hơn. Vài ngày sau thì bắt đẩu ngồi tán chuyện trong tiệm bánh vòng như hiện tại.

Khi nghe tôi hỏi chuyện trong nhà, Horii cau mày trả lời.

- Vẫn vậy, chỉ toàn quan tâm Hajime. Nhưng mà mình không còn lo lắng như trước nữa. Sau vụ đó ba mẹ mình với ba mẹ Kojika đều bị gọi tới trường, nhớ chứ? Thế là hôm đó vừa về nhà mình bị ba đánh đòn. Từ nhỏ tới lớn đó là lần đầu tiên ba đánh đòn mình. Mẹ cũng vừa khóc vừa mắng. Điều đó khiến mình nghĩ, cho dù mình không phải là con ruột, nhưng nếu không quan tâm tới mình thì họ cũng không giận đến thế, cho nên mình cũng cảm thấy thoải mái hơn rồi.

- Ừ, mình cũng bị la quá trời. Tiền tiêu vặt tháng này bị cắt luôn một nửa.

- Oa, ghê quá.

- Cho nên phải gọi thêm một cái bánh vòng nữa, Horii khao.

- Này, mình tháng này cũng rất khó khăn á.

Chúng tôi nhao nhao.

Có lẽ cả tôi và Horii đều đang đi tìm nơi chôn mình thuộc về giống như Holly.

Không, không chỉ là chúng tôi, trong trường học, trong thị trấn này, hay trên thế giới đều có rất nhiều những người đang "du lịch".

... Nếu tìm thấy đâu đó trong hiện thực một nơi cho tôi cảm giác như của Tiffany thì tốt biết mấy, tôi sẽ chuẩn bị dụng cụ gia đình và đặt tên cho con mèo.

Vừa mộng mơ như vậy vừa tìm kiếm Tiffany của chính mình.

Trong Bữa sáng tại Tiffany thì Holly vì bị bại lộ những điều xảy ra trong quá khứ nên phải bỏ trốn, tuy nhiên ở phần cuối câu chuyện lại rạng rỡ một cách kì lạ.

Vài năm sau, nhân vật chính nghe được việc Holly đang ở châu Phi. Ở nơi đó, Holly sống một cuộc đời đầy tự do như ngày xưa, và kiên trì với cuộc đời của mình.

Holly cho dù là bây giờ thì cũng đang du lịch. Có lẽ cô đã tìm được một nơi giống như Tiffany.

Tôi không biết câu trả lời cho câu hỏi đó, nhưng khi nhớ lại cảnh tượng sến súa của Takeda và Sakurai, chẳng hiểu sao tôi lại có một cảm giác ấm áp và xấu hổ.

- Cô Chii và người bạn trai lãng tử của cô ấy sẽ kết hôn với nhau không nhỉ.

- Hừm, có khi là do bác sĩ bắt cưới đó.

Nếu là như vậy chắc hẳn mọi người sẽ rất bất ngờ.

Cho dù vậy Takeda chắc hẳn sẽ vẫn cười vui vẻ.

Trong đầu tôi hiện lên Takeda và Sakurai đang nắm tay nhau bước đi, ở giữa là một đứa bé trông rất giống hai người, họ cười rất hạnh phúc, đây có lẽ là một tương lai không tệ chút nào... tôi vừa nở một nụ cười phức tạp vừa nghĩ như vậy.