Cô Gái Văn Chương Và Tuyển Tập Tình Yêu Tập 3
Nomura Mizuki
www.dtv-ebook.com

Nai Con Đi Lạc Và Búp Bê Nói Dối

Những điều tôi ghét nhất.

Trường học.

Đám bạn cùng lớp như trẻ con.

Người lớn phiền phức.

Nụ cười... dối trá.

- Em Kojika, chờ cô với, em Kojika.

Giáo viên chủ nhiệm Takeda vừa mang dép xăng-đan chạy lạch bạch vừa đuổi theo tôi.

- Em nghe cô gọi không vậy, em Kojika!

Giọng nói ỏn à ỏn ẻn như nhân vật trong phim hoạt hình không có chút cảm giác gấp gáp nào cả.

- Nè, em Kojika.

Bàn tay mềm mại nắm lấy tay tôi.

Oa, thật buồn nôn.

Tôi dùng hết sức vung tay ra rồi trừng mắt nhìn cô ta.

- Cô phiền quá đấy. Đừng có tự tiện gọi tên người khác trong hành lang như vậy chứ.

- Ai bảo em Kojika cứ cắm đầu đi về phía trước chứ.

Cô ta cười hì hì, trông chẳng có chút tức giận. Hai má phúng phính, mái tóc bồng bềnh ngang vai, đôi mắt to tròn như cún con trông chẳng khác nào một đứa con nít đó khiến tôi bực hết cả mình.

Thật khó mà tin được người này là giáo viên lớn hơn tôi mười tuổi. Nếu như thay đồng phục vào, chắc hẳn mọi người đều sẽ cho rằng cô ta là học sinh cấp 2!

Vừa tỏ vẻ khó chịu, tôi nói.

- Cô có chuyện gì à? Hôm nay hết giờ học rồi, tôi muốn đi đâu thì đi chứ.

- A~, cô biết ngay là em quên mà~. Hôm nay sau giờ học chúng ta sẽ có một buổi họp dành cho các lớp phó môi trường-. Tuần trước cô đã dặn em nhất định phải tham gia rồi mà.

Cô đuổi theo tôi chỉ vì chuyện nhàm chán đó à? Nhưng mà tôi đâu nhớ mình có nói là sẽ tham gia đâu.

- Em nói vậy không được~, em là lớp phó văn thể mĩ của lớp 8C mà, đúng không em Kojika Rika.

- Chuyện đó, hoàn toàn, là do cô, quyết định đấy chứ!

- Thì ai bảo khi cả lớp bầu lớp phó thì em lại trốn về chứ~. Hay em muốn làm lớp phó sức khỏe với lớp phó phát cơm? Nhưng mà dù sao cô cũng là giáo viên cố vấn cho các lớp phó môi trường, cho nên cô vẫn rất muốn được cùng làm việc với em~. Ai ngờ em Kojika lại hay nghỉ phép, vừa tan học lại vội đi về, làm cô chẳng có cơ hội nào để nói chuyện với em cả, cô nghĩ nếu chúng ta vừa đi nhặt rác buổi sáng vừa nói chuyện thì sẽ là một việc rất thú vị đấy.

Nhìn cô ta nói liến thoắng, tôi lại càng tức giận. Cô ta không nhận ra mình đang làm phiền tôi sao?

- Tôi, chẳng thấy, chuyện đó, có gì vui cả. Còn nữa, đừng có gọi tôi là "Em Kojika". Nghe mắc ói.

- Ơ, nhưng mà cô nghĩ tên của em đáng yêu lắm. Vậy được rồi, để từ bây giờ cô gọi em là em Rika nhé.

- Tôi đang bảo cô là đừng có thêm từ em vào đằng trước!

Tôi la lên. Các học sinh xung quanh cùng giật mình nhìn sang.

Thế nhưng Takeda lại nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

- Nhưng cô là cô giáo của em Kojika mà.

- Có luật nào bắt giáo viên phải thêm "em" vào đằng trước mỗi khi gọi học sinh à?

- Không có, nhưng mà cô thích vậy.

Cô ta trả lời thản nhiên.

Lúc này, có một học sinh đi ngang qua và vẫy tay.

- Bye bye nha Chii!

Cô ta cũng vẫy tay lại, mặt cười tươi rói.

- A, tạm biệt, em Hiroka!

A~, không xong rồi.

Cô ta và tôi căn bản là không hợp nhau, thế giới quan quá khác biệt, nói chuyện không thông.

Để cho học sinh gọi là "Chii", miệng lảm nhảm đủ thứ chuyện, đối xử với học sinh như bạn bè, tất cả những điều này đều khiến tôi tức giận. Đừng đùa, nhanh đi chết đi đồ đần!

"Giáo viên như bạn bè" cái gì chứ, phiền chết người. Tôi ghét nhất là thể loại này.

Tôi im lặng xoay người chạy vọt đi.

- Em Kojika! Buổi họp!

Takeda bối rối định đuổi theo tôi, tuy nhiên không đời nào tôi bị một kẻ chậm chạp như cô ta đuổi kịp. Chẳng mấy chốc tôi đã vọt ra khỏi trường.

Sau đó tôi quay lại làm mặt quỷ với cô ta rồi bỏ đi.

Hừm, nữ sinh lớp 8 không có rảnh mà liên hệ vói giáo viên phiền phức làm gì cả.

Tôi bắt đầu trốn học là khoảng từ cuối năm lớp 7.

Cảm thấy có gì đó không đúng, không hợp với xung quanh... tôi bắt đầu cảm thấy như vậy kể từ khi bước chân vào ngôi trường này.

Hồi tiểu học tôi vẫn đi học ở một trường công bình thường, nhưng tới trung học thì lại là một trường nữ tư thục khá có danh tiếng. Lúc tôi dự thi trường này để chiều lòng bố mẹ, tôi chưa từng nghĩ là mình sẽ đậu vào đây. Tôi chưa một lần đạt tới cái gọi là tiêu chuẩn tối thiểu, cho nên đằng nào cũng rớt thôi, có đôi khi việc tự xem thường bản thân thế này cũng sẽ đem tới hậu quả khôn lường.

Bố mẹ tôi đã rất vui vẻ "Rika chỉ cần cố gắng là sẽ làm được mà", hoàn toàn không hỏi ý kiến của tôi về việc tôi có muốn theo học ở ngôi trường đó hay không.

Như trong dự liệu của tôi, từ giáo viên tới học sinh ở đây ai cũng sạch sẽ, nhã nhặn, thích mơ mộng, nhưng chẳng hiểu sao lại có chút lạnh lùng, cảm giác hoàn toàn không hợp với tôi. Cho dù cùng ở trong một không gian, nhưng chỉ có tôi là như một chấm đen nhỏ bé giữa tờ giấy trắng tinh, trông cực kì chướng mắt.

Cho nên trong lòng tôi vẫn luôn có loại cảm giác phản kháng không muốn dung nhập vào một nơi đáng ghét như thế này, cũng như cảm giác đáng ghét rằng chỉ có một mình tôi là đang bị bỏ lại phía sau.

Tôi cũng rất khổ sở vì việc học không có chút tiến bộ, cũng chẳng có bạn bè, cho nên giờ nghỉ cũng chẳng biết làm gì để giết thời gian.

Thỉnh thoảng vì quá khó chịu, tôi chỉ muốn hét lên thật lớn.

Tôi bắt đầu cảm thấy đám bạn cùng lớp vô lo vô nghĩ thật là đáng ghét, không biết tôi còn phải ở "đây" đến lúc nào nữa...

Cảm giác nôn nóng dần tích tụ trong lòng, tựa như một quả bong bóng sắp phát nổ bất cứ lúc nào.

Cho nên tôi bắt đầu cúp học.

Ban đầu tôi chẳng biết đi đâu cả, cho dù chỉ là đi bộ trên phố tôi cũng nơm nớp lo lắng không biết có bị ai giữ lại hỏi thăm hay không. Tuy nhiên kể từ khi lên lớp 8, cũng thay đổi sang đồng phục mùa hè mát mẻ, mỗi khi đi lẫn vào dòng người ở khu phố mua sắm cách xa trường học, tôi lại thấy thật nhẹ nhõm, thỏa thích hít thở bầu không khí đầu hè trộn lẫn mùi khí thải ô tô. Toàn thân tôi đắm chìm trong những tia nắng xen lẫn cả cái tốt và cái xấu, tôi cảm nhận được sự tự do khi có thể duỗi thẳng tay chân không hề suy nghĩ.

Hơn nữa, tôi cũng có bạn.

- Chào mọi người! Chị Tamaki, chị Miya, chị Yoshikura.

- Ồ, hôm nay trễ thế Rika.

- Bị chủ nhiệm bắt được. Nói cái gì mà phải tham dự họp lớp phó môi trường, thật không thể tin được.

Chúng tôi tụ tập một cách tự nhiên ở đằng sau khu phố buôn bán... nơi những cửa hàng nhỏ chen lấn với nhau, hay trước quán bar khi chưa mở cửa.

Có rất nhiều học sinh cấp 3 cũng như dân tự do, mặc dù tôi chỉ mới học cấp 2, nhưng chẳng có ai đối xử với tôi như là trẻ con cả. Mọi người đều nói chuyện bình đẳng với nhau.

Họ cũng không như những đứa bạn cùng lớp tôi, bề ngoài cười hì hì tỏ ra thân thiết, nhưng sau lưng lại nói xấu "Nhỏ Kojika đó nói năng vô ý tứ thật đấy. Tóc nó hình như còn nhuộm nữa", "Nhỏ đó còn làm móng với bôi son nữa, chẳng giống học sinh cấp 2 gì cả, lại còn tỏ vẻ ta đây, mình chẳng muốn nói chuyện chút nào".

Càng nghĩ tôi càng tức giận, có chuyện gì thì tới gặp thẳng mặt mà nói. Đừng có mà trong lòng khó chịu nhưng vẫn cười giả dối. Nói xấu sau lưng người khác.

- Cái gì mà lớp phó môi trường chứ? Nghe tức cười quá.

- Là đi nhặt rác ở trước ga từ sáng sớm đó. Lại còn làm không công, phiền chết đi được.

- Ahaha, Rika mà cũng làm không công cơ à?

- Đừng đùa, còn lâu em mới làm.

- Đúng rồi, làm kiểu đó thì làm sao ra tiền được. Trường của Rika đúng là kì cục thật đấy.

- Thế tại sao em lại trở thành lớp phó môi trường?

- Là do giáo viên chủ nhiệm tự ý quyết định đấy chứ. Một bà còn rất trẻ, thích gọi em bằng cái giọng nhớt nhớt "Em Kojika", nghe phát bực.

- Oa, nghe mắc ói.

- Đúng là cũng có kiểu giáo viên làm bộ thân quen với học sinh như vậy.

- Đó là làm bộ thôi, chỉ cần mình trái ý là sẽ lộ mặt thật ra ngay, hay khi có chuyện gì là lại giả vờ như bản thân không liên quan.

- Đúng đúng.

- Mà có khi giáo viên kia bị les cũng nên. Rika trông đáng yêu thế này, có khi là đang bị nhắm vào rồi?

(Les: Đầy đủ là Lesbian, chỉ những người đồng tính nữ)

- Thôi thôi đừng nói nữa. Da gà em nổi hết cả lên rồi này.

- Tan học mà bị gọi tới phòng giáo viên là phải cẩn thận đấy Rika.

Chúng tôi tán gẫu với nhau những câu chuyện không đầu không đuôi.

Trường học, đám bạn cùng lớp, hay giáo viên, tất cả những thứ đáng ghét đó đều bị đem ra làm trò đùa.

- Rika, cái lọ sơn móng tay này trông có vẻ hợp với em nè? Thử bôi xem nhé.

- A, cảm ơn chị.

Chị Tamaki, người trông xinh đẹp và trưởng thành nhất trong đám, cầm lấy ngón tay của tôi, sau khi nhẹ nhàng dùng vải bông tẩm dung dịch tẩy rửa lau đi lớp sơn có sẵn, chị ấy bôi lớp sơn mới màu hồng ngọc trai lên.

Chị Tamaki đặt mục tiêu trở thành thợ trang điểm, thỉnh thoảng chị ấy lại cho tôi một vài lời khuyên về việc trang điểm cũng như các sản phẩm chăm sóc da cơ bản, đôi khi chị ấy lại đem những thỏi son hay sơn móng tay không dùng nữa, nói là "cái này rất hợp với Rika đó" rồi đưa cho tôi. Tôi rất hâm mộ chị ấy.

- Được rồi, ngồi yên thêm chút nữa.

Nói rồi chị Tamaki trang điểm nhẹ cho tôi, đánh phấn mắt, chuốt mascara, bôi lại son môi. Là màu hồng dâu tây trông rất đáng yêu.

- Ừm, hợp cực kì luôn.

- Học sinh cấp 2 sướng thật đấy, da trơn bóng, chẳng cần phấn nền làm gì cả.

- Rika đừng nhuộm tóc, cứ để màu này là được rồi.

Tôi hơi xấu hổ khi được mọi người khen ngợi.

Mái tóc màu nâu nhạt tự nhiên của tôi thường bị giáo viên và bạn cùng lớp nhìn với ánh mắt phán xét, tuy nhiên ở đây ai cũng nhuộm tóc cả, cho nên tôi không cần phải lo lắng về điều đó. Ngay cả chị Tamaki cũng nhuộm tóc vàng kim.

- Nào Rika, Tamaki cũng đã mất công biến em thành mĩ nữ rồi, bây giờ chúng ta chơi một trò chơi nhỏ nhé?

- Chơi gì?

Nghe tôi háo hức hỏi như vậy, chị Miya khẽ cười đầy ẩn ý.

- Hẹn hò với mấy ông chú rồi lấy tiền.

- Hẹn hò!

Tôi la lên thất thanh.

- Nhưng mà cái này không phải là...

- Em nghĩ đi đâu vậy, chỉ là giả vờ thôi.

Nhìn tôi lo lắng, chị Miya bật cười khanh khách. Những người khác cũng nói với vẻ thản nhiên.

- Thực tế chỉ là gặp mặt nói chuyện vài câu rồi cầm tiền thôi, cũng không cần phải làm gì thêm cả.

- Lần trước chị cũng nhờ thế mà kiếm được 20.000 yên đấy. Dễ như bỡn.

- Với Rika ít nhất cũng phải 30.000 nhỉ?

- Không, có khi phải 50.000 đó. Cho nên Rika chỉ cần dùng điện thoại vào mấy trang web hẹn hò rồi câu một con cá to là được. Nội dung thì để chị viết.

- N-Nhưng mà.

- Không sao đâu mà! Dùng mấy trang web đó toàn bọn nhu nhược yếu đuối thôi. Nếu cần bọn chị sẽ xuất hiện đánh cho hắn một trận.

- Nghe thú vị đấy! Chơi thôi Rika.

- Cực kì đơn giản luôn ấy, chẳng có gì phải sợ cả.

Mọi người vỗ vai tôi. Tôi bối rối nhìn chị Tamaki, chị Tamaki nheo mắt nhoẻn miệng cười.

- Thử xem cũng được mà? Chuyện gì cũng nên có kinh nghiệm một chút.

-... Nếu chị Tamaki nói vậy...

Tôi không hào hứng lắm, nhưng rồi vẫn lấy điện thoại ra. Chắc hẳn giống như mọi người nói, đây chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi.

Hơn nữa, vừa nghĩ tới việc đây là một chuyến mạo hiểm mà những đứa bạn cùng lớp trẻ con của tôi sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm, tôi lại hơi cảm thấy kích động.

Đúng thế, tôi không giống bọn nó. Những người ở đây đều đối xử bình đẳng với tôi, tôi không thể phụ sự chờ mong của họ được.

Cuộc "trao đổi" diễn ra nhanh đến không ngờ.

"Rika, nên dùng tên gì bây giờ nhỉ? Em đâu muốn dùng tên thật đúng không?"

"Cái này... gọi là Chii đi."

Tôi buột miệng nói ra biệt danh của cô giáo chủ nhiệm Takeda.

Chị Miya gõ cái tên đó vào điện thoại, 30 phút sau, tôi đang ngồi ở một bàn trong tiệm đồ ăn nhanh.

Ôi, tim tôi đập nhanh quá.

Đối tượng mà tôi sắp gặp gỡ tên là Noguchi. Là một nhân viên công sở làm trong thành phố, hơn 30 tuổi, còn độc thân.

"Toàn là thông tin giả cả thôi."

Chị Miya cười nói như vậy.

Có khi đó là một ông chú đã quá bốn mươi, bụng phệ, có mùi kì lạ, mặt trông rất háo sắc cũng nên. Mặc dù tôi đã được dặn là trước khi nhận tiền thì phải tỏ ra thân thiết, tuy nhiên nếu bị một người như vậy sáp lại gần, chắc hẳn mặt tôi sẽ nhăn nhúm lại như đang nhìn vào một con sâu lông.

Trên bàn là một ly đồ uống vị sô cô la và một quyển sách. Không phải loại sách bỏ túi mà là dạng bìa cứng trông rất to.

Tiêu đề của sách là Bắt trẻ đồng xanh, được viết bởi một tác giả người nước ngoài tên là Salinger. Tôi chưa từng đọc quyển sách này nên không biết nội dung nó ra sao. Có vẻ như chị Miya đã ngẫu nhiên chọn trúng nó trên giá sách của ba chị ấy.

"Đây là dấu hiệu nhận biết của cuộc hẹn lần này. Dù sao thì ông chú đó cũng rất khoái kiểu con gái thích đọc sách."

"Nhưng nếu ông ta hỏi em cảm nghĩ về quyển sách này thì sao?"

"Không sao cả, em cứ nói mình rất cảm động với cảnh cánh đồng gì đó là được, sau đó cứ gật đầu đại, sẽ không bị lộ đâu."

Trên tiêu đề nó có ghi cánh đồng mà, nên chắc chắn đây là một câu chuyện tình trên đồng lúa gì đó, chị Miya quả quyết như vậy.

Nhưng mà có lẽ tôi vẫn nên đọc một chút...

Khi tôi vừa định lật mặt bìa đã sờn góc ra... thì sau lưng tôi vang lên tiếng ai đó.

- Em đang ngồi một mình à, cô bé đáng yêu?

Tôi giật mình quay lại. Nhưng như vậy chỉ khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Nguyên nhân thứ nhất là đối phương đứng gần hơn tôi nghĩ. Gần như là sát vào lưng tôi, mặt cúi xuống như muốn thì thầm gì đó vào tai tôi, cho nên khi tôi quay đầu, gương mặt chúng tôi gần như chạm vào nhau, khiến tôi giật hết cả mình.

Nguyên nhân thứ hai là đối phương không hề giống như tôi tưởng tượng. Người đàn ông đang cúi xuống nhìn tôi này không hề giống một nhân viên công sở hơn 30. Tôi cũng không rõ lắm về tuổi của người lớn, nhưng mà trông anh ta chỉ hơn 20 là cùng. Trang phục cũng là quần jean áo sơ mi bỏ ngoài quần, trông hơi luộm thuộm, nhưng rồi mang tới cảm giác cân bằng đến kì lạ.

Còn nữa... trông anh ta rất ngầu.

Đúng vậy.

Nguyên nhân thứ ba, cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến tôi bối rối.

Người vừa bắt chuyện với tôi tương đối đẹp trai. Lưng cao, dáng người gọn gàng cân đối, khuôn mặt cũng khôi ngô. Ánh mắt và nụ cười đều rất ngọt ngào, nhưng vẫn khiến người đối diện cảm nhận được sự manly của bản thân...

(Vẻ nam tính)

Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người đẹp trai như vậy ngoài đời.

Mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng tôi rất nhanh chóng bình tĩnh lại.

Đây không thể nào là Noguchi được.

Từ trước đến giờ tôi từng bị bắt chuyện kiểu này hai lần rồi. Cả hai lần thì đối phương đều là học sinh cấp 3, vẻ ngoài lẫn cách ăn mặc đều không thể so với người đang đứng trước mặt tôi được, tuy nhiên chắc hẳn người này cũng không khác gì những lần trước đó.

Nhưng mà tại sao một người như anh ta lại đến bắt chuyện với một con bé học sinh cấp 2 như tôi chứ?

Chỉ riêng vẻ ngoài của anh ta cũng đủ quyến rũ rất nhiều cô gái rồi. Chẳng lẽ anh ta là lolicon?

- Không phải, tôi đang đợi bạn.

Tôi quay mặt đi nói với vẻ lạnh lùng. Nếu cứ tiếp tục nhìn vào mắt anh ta thế này, tim tôi sẽ nổ tung mất.

Đúng lúc đó người đàn ông duỗi cánh tay dài qua vai tôi.

Toàn thân tôi cứng đờ lại theo phản xạ.

Những ngón tay đầy khéo léo nắm lấy quyển sách đang đặt trên bàn.

- Này!

Tôi định đứng dậy lấy lại quyển sách, nhưng khuôn mặt anh ta đã lại tiến lại gần, đồng thời, giọng nói tràn ngập sức hấp dẫn đó chảy vào tai tôi.

Anh ta hướng bìa sách về phía tôi, nhìn tôi với ánh mắt kì lạ rồi nói.

- Bắt trẻ đồng xanh không phải là dấu hiệu gặp mặt của hai ta sao?

- !

Tôi mở to hai mắt nín thở.

Chẳng lẽ...

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Trong khi tôi còn đang kinh ngạc thì anh ta cầm lấy tay tôi rồi cứ thế kéo tôi ra khỏi cửa hàng.

- K-K-Khoan đã... anh là Noguchi sao!?

- Em đoán đúng rồi đấy, cô bé lúa mạch.

Bàn tay to lớn nhưng lại mềm mại nắm chặt lấy tay tôi và kéo tôi bước đi qua đám đông.

- Tên tôi không phải lúa mạch!

- Có hề gì đâu nào, em sẽ là cô bé lúa mạch. Bắt trẻ đồng xanh của Salinger, em có biết tác phẩm này cũng từng được dịch bởi Murakami Haruki không? Lấy luôn theo tựa đề bản gốc, Catcher in the Rye.

- Tôi không biết, với lại anh bỏ tay tôi ra.

- Nói về độ dễ đọc của bản dịch thì phải là bản của Haruki. Từng câu văn được tổ chức rất mạch lạc, đọc vào cảm giác rất đã. Trong khi đó bản dịch của Nozaki hơi cứng. Tuy nhiên, bản dịch của ông lại thể hiện ra được cảm giác bất lực của tuổi thanh xuân, đem tới cho người đọc một hương vị khác lạ. Nói về tiêu đề thì đương nhiên là Bắt trẻ đồng xanh của Nozaki ấn tượng hơn nhiều... chỉ cần nghe một lần là sẽ không bao giờ quên được. Đúng không lúa mạch?

- Tôi đã bảo tên mình không phải lúa mạch cơ mà! Tên tôi là Ri...

Tôi kịp dừng lại trước khi buột miệng nói ra tên thật của mình. Sau đó tôi vung tay ra rồi nói với vẻ mặt không vui.

- Tên tôi là... Chii.

Không hiểu sao khi nghe vậy, Noguchi lại mở to hai mắt với vẻ ngạc nhiên.

Anh ta nhìn tôi chăm chú, sau đó, ánh mắt anh ta dần trở nên dịu dàng, khóe miệng nhếch lên và khẽ thì thầm với giọng ngọt ngào khiến tôi giật mình.

- Chii.

Hai má tôi nóng bừng lên.

Cái gì vậy. Anh ta chỉ gọi tên thôi mà. Lại còn không phải tên thật của tôi nữa.

Noguchi nở một nụ cười cực kì hạnh phúc. Mặc dù là người lớn, nhưng nụ cười của anh ta lại rất ngây thơ. Cứ như thể anh ta đang rất vui vẻ.

- Đó là cái tên mà anh thích nhất trên đời. Cực cực kì thích. Siêu ưa thích.

Tim tôi lại lỡ mất một nhịp.

Đáng ghét, sao tôi lại bối rối đến vậy chứ. Cứ như thếnày sẽ bị xem thường mất. Tôi không được phép để ngoại hình của anh ta đánh lừa, bản chất anh ta chỉ là một ông chú lolicon biến thái mà thôi.

-... Bởi vì tên của tôi là "Chii" nên anh mới muốn gặp tôi à? Anh Noguchi chẳng lẽ bị bệnh cuồng tên hả? Hay là trước kia anh từng bị cô gái nào tên là "Chii" bỏ rơi?

- Em đoán thử xem.

Anh ta trông hoàn toàn bình thản. Sau đó anh ta lại nhìn về phía tôi.

- Vậy anh là lolicon thật à?

- Cũng có thể. Dù sao anh cũng thích đồng phục, hơn nữa nói chuyện với mấy cô bé dễ thương cũng rất vui.

- Nghe mắc ói quá.

Tôi lấy hai tay ôm lấy cơ thể đang mặc đồng phục mùa hè.

- Vậy còn Chii thì sao? Lúc nào em cũng làm chuyện này à?

- T-Thỉnh thoảng thôi.

Nếu tôi nói đây là lần đầu tiên của tôi, chắc chắn anh ta sẽ càng coi thường tôi hơn, cho nên tôi bộ như không có gì to tát cả.

- Ồ vậy sao.

Nhìn vẻ mặt như biết rõ mọi chuyện của anh ta, tôi hơi tỏ ra bực tức.

- Anh là người thứ 5... không phải, hình như là thứ 8 thì phải. Lúc rảnh rỗi tôi lại làm, xem như làm thêm kiêm tình nguyện.

- Tình nguyện hẹn hò sao.

- Có gì không tốt à? Nếu không thì còn lâu tôi mới đi chơi với một ông chú như anh.

- Ông chú không phải là khái niệm dùng tuổi để nói.

- Ai quá 30 thì đều là ông chú hết.

- À vậy sao. Xem nào, mình 30 chưa nhỉ?

- Ngay cả tuổi của mình mà cũng quên, anh bị đần à.

Nhưng đúng là người này hoàn toàn không giống một người đã qua 30... anh ta thật sự hơn 30 rồi sao?

- Được rồi, chỉ cần anh trả tiền đầy đủ cho tôi là được. 50.000 yên, anh quên tuổi chứ không quên việc này chứ hả.

Đúng thế, đây chỉ là một trò chơi.

Chỉ cần anh ta vừa đưa tiền ra, tôi sẽ cầm lấy và bỏ chạy. Sau đó tôi sẽ được chị Tamaki tán thưởng.

- 50.000 sao... em cũng cao giá thật đấy.

- Giá tiền này đối với anh chẳng là gì không phải sao. Chẳng lẽ anh không mang theo tiền à!

- Không phải, anh sẽ trả đầy đủ. Nhưng với điều kiện là Chii phải làm anh vui đúng với giá trị số tiền đó đã.

- Thấy anh ta nở nụ cười xấu xa, tôi lại hơi sững sờ.

Đ-Đáng ghét, anh ta không phải đang suy nghĩ chuyện gì bậy bạ chứ... mặc dù có lẽ vốn dĩ anh ta tới đây với ý đồ đó. N-Nhưng mà tôi không phải, t-t-t-tôi hoàn toàn không có ý định đó.

- Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu thôi.

- B-B-B-Bắt đầu cái gì!

Noguchi lại nắm chặt tay tôi và bước đi.

- Đương nhiên là hẹn hò rồi.

- Hả!?

Khác với lúc nãy, những ngón tay của anh ta đan vào ngón tay của tôi, trong khi tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì anh ta lại đã nói ra một chuyện khiến tôi càng giật mình hơn.

- Đầu tiên là vận động một chút cho ra mồ hôi tí đã.

- N-Này, khoan đã... anh dẫn tôi đi đâu vậy! Đáng ghét, đồ đần, tôi nói khoan đã cơ mà!!!

Cho dù tôi muốn buông tay ra, nhưng những ngón tay của anh ta cứ níu chặt lấy tay tôi và kéo tôi đi về phía trước.

Sẽ không sao cả, nếu có chuyện gì thì chị Miya và mọi người sẽ tới cứu tôi.

Nhưng mà, nhưng mà...

- Đáng ghét, bỏ tay tôi ra! Đồ biến thái, đồ lolicon!

- Nào nào, em mà cứ làm ầm lên là mọi người sẽ vây lại đây, đến lúc đó thì Chii cũng sẽ gặp rắc rối không phải sao?

- Ư...

Những gì Noguchi nói hoàn toàn đúng, cho nên tôi ngậm miệng lại và để cho anh ta kéo đi.

Chúng tôi rời khỏi khu mua bán và bắt đầu đi về phía vắng bóng người qua lại. Đ-Đáng ghét, chuyện gì sắp xảy ra với tôi vậy? Chị Miya thật sự sẽ đến cứu tôi sao?

Khi tôi đưa tay vào túi chuẩn bị lấy ra điện thoại thì...

- Tới nơi rồi.

- Hả?

Noguchi dừng bước, hất cằm về phía một tòa nhà.

Tôi ngước nhìn lên.

Đó là một sân vận động.

- Này!

Tôi hét lên với cái người đang đứng ở phía đối diện cách vài mét.

- Tình huống này là sao hả!

- Là thế này chứ còn sao nữa.

Anh ta vô tư nói vậy xong rồi đánh một quả cầu lông bay về phía tôi. Tôi cầm cây vợt trong tay đánh trả lại thật mạnh.

Bốp một tiếng, quả cầu bay ngược về phía Noguchi.

- Tại sao chúng ta lại chơi cầu lông hả! Lại còn ở một nơi tồi tàn như thế này!

Tôi lại vung tay đánh quả cầu bay ngược sang bên kia. Tôi đã cởi giày và vớ, chỉ còn đi chân trần. Noguchi cũng nghiêm túc đánh trả, anh ta cũng đi chân đất.

Ở bên cạnh chúng tôi là đám học sinh tiểu học đang chơi bóng rổ và kêu la ỏm tỏi.

- Vì chỗ này miễn phí. Dù sao anh cũng cống nạp hết tiền cho một cô bé đáng yêu học cấp 2 rồi, giờ trong ví chẳng còn đồng nào nữa.

- Tôi vẫn chưa cầm được xu nào của anh mà!

Bốp!

Quả cầu lông bay qua bay lại giữa hai chúng tôi, Noguchi vừa cười nhăn nhở nhìn tôi tức giận vừa hăng hái đánh cầu lông.

Quả cầu lông bay về phía váy tôi, khi tôi uốn người chuẩn bị đánh nó bay trở lại, váy tôi hơi bị cuốn lên một chút, tôi đỏ bừng mặt.

- Vừa rồi anh cố ý phải không!?

- Em đang nói chuyện gì cơ.

Anh ta giả bộ như không biết gì, sau đó đánh một đòn hiểm hóc, khi tôi vội lao lên đánh trả thì váy cũng hơi tung lên, để lộ phần đùi.

- Từ nãy tới giờ anh đều đang cố tình phải không!

- Thì vận động thể thao thì cũng phải để mắt được thư giãn một chút chứ.

- Đồ lolicon biến thái!

Tôi dùng hết sức đánh quả cầu vào mặt Noguchi.

Tuy nhiên anh ta chỉ vừa đùa bỡn "Chii đáng sợ quá" vừa thong thả đánh quả cầu ngược lại phía tôi.

A, tôi nóng muốn chết rồi.

Lúc nào cũng cúp giờ thể dục, vậy mà giờ tôi lại đổ mồ hôi, thở phì phò ở đây, thật là mất mặt.

Trong khi đó thì Noguchi lại rất thong dong, điều này càng khiến tôi tức giận.

Đáng ghét, làm sao mà một học sinh cấp 2 như tôi lại thua thể lực một ông chú như vậy được chứ.

Cứ như vậy, tôi tiếp tục bực tức đánh cầu lông.

[Một tiếng sau...]

Tôi ngồi xụi lơ tựa lưng vào một góc tường của nhà thể thao.

Trong khi tôi đang cúi đầu thở phì phò thì một thứ gì đó mát lạnh chạm vào má tôi.

- Oa!

Tôi giật mình la lên, thì thấy Noguchi đang cầm theo một lon nước tăng lực nheo mắt nhìn tôi cười.

- Đây, cho em này.

- Keo kiệt, đã mời thì mời thứ gì hay ho hơn chút đi chứ.

Mặc dù ngoài miệng than phiền như vậy nhưng tôi vẫn nhận lấy.

Tôi khát muốn chết rồi, cho nên lon nước tăng lực mát lạnh dường như thẩm thấu ra toàn thân tôi.

Noguchi cũng ngồi xuống bên cạnh tôi uống cà phê lon.

- Chii, em nên tập thể dục nhiều vào. Mặc dù cũng có ý chí, nhưng mà nửa hiệp sau trông em như thở hết nổi, chân cũng đi loạn xạ.

- N-Nhiều chuyện... dù sao tôi cũng không định đi thi Olympic.

- Em không tham gia câu lạc bộ à?

- Phiền phức, không thích.

- Còn hoạt động tình nguyện sau giờ học thì sao?

- Chỉ những lúc tôi rảnh thôi. Phần lớn thời gian... đều là đi chơi với bạn.

- Với bạn cùng trường à?

- Không phải. Có học sinh cấp 3, cũng có người làm nghề tự do. Tôi ghét trường học, mấy đứa bạn cùng lớp toàn là trẻ con, chẳng thể chơi chung được.

- Đó là do Chii tự quyết định như vậy nên không muốn chơi chung với các bạn thôi chứ gì?

- Cái gì!

Tôi định ném lon nước uống dở vào mặt Noguchi. Tuy nhiên anh ta lại đang cười nhăn nhở như thể biết rằng tôi sẽ tức giận, cho nên tôi dừng lại.

Anh ta đang chọc tức tôi.

Tôi ngoảnh mặt sang chỗ khác, nói với giọng bất cần.

- Tôi không có lý do để chơi chung với bọn họ. Ai cũng chỉ giả vờ tốt bề ngoài... cả giáo viên chủ nhiệm lẫn mấy đứa bạn cùng lớp... đều là những kẻ giả nhân giả nghĩa... giáo viên chủ nhiệm lúc nào cũng gọi tôi là em ra vẻ thân thiết. Làm bộ như cô ta lo lắng, quan tâm tới tôi lắm, lúc nào cũng ồn ào, phiền toái. Thật sự thì cô ta chẳng hiểu gì về tôi cả. Cô ta chỉ là muốn mọi người xung quanh nghĩ mình là một giáo viên tốt nên mới làm thế mà thôi. Tôi cũng rất ghét mấy đứa bạn cùng lớp, nhưng mà người tôi ghét nhất là giáo viên chủ nhiệm. Chắc chắn cô ta là một kẻ lừa đảo. Lúc nào trên mặt cũng treo nụ cười, trông thật mất tự nhiên. Tôi không cần nụ cười giả tạo đó.

Tại sao tôi lại nói ra những chuyện này với một người vừa mới quen chứ.

Rõ ràng anh ta chỉ là một tên lolicon biến thái...

Noguchi chỉ im lặng nghe tôi nói. Tôi không biết hiện tại anh ta đang nhìn tôi với vẻ mặt như thế nào.

Cảm giác khó chịu dần chất chứa trong lòng tôi.

Đúng lúc này, Noguchi lên tiếng.

- Vậy, những "người bạn" mà em gặp gỡ khi tan học là "thật" sao?

Giọng anh ta nhẹ nhàng, không có chút đùa bỡn nào cả.

Ngực tôi đau nhói như có một mũi tên xuyên qua.

- Đ-Đương nhiên rồi.

Tôi quay mặt sang nhìn anh ta rồi khẳng định như vậy.

Noguchi cúi xuống nhìn tôi với ánh mắt của một người lớn đang quan sát một đứa bé bướng bỉnh.

Tai tôi nóng bừng lên.

Không biết là do xấu hổ, hay là do không cam lòng, hay là do lo lắng.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ khuôn mặt tôi nóng bừng lên, nội tâm dần trở nên hoang mang.

Tôi lại quay mặt đi, hai tay ôm lấy đầu gối, thấy thế Noguchi khe khẽ nói với giọng bình thản.

- Em biết không, Bắt trẻ đồng xanh kể về câu chuyện của một cậu bé lạc lối vì không quen với cuộc sống ở trường học, và bị đuổi vì kết quả học tập kém.

Người kể chuyện là Holden, cậu ta lúc nào cũng phàn nàn. về gia đình, trường học, bạn bè, giáo viên... cậu ta phàn nàn về tất cả mọi thứ.

Nói theo cách bà chị Cô gái văn chương của anh thường nói thì đó là một câu chuyện có hương vị như dùng thìa bạc xúc từng muỗng ngô đóng hộp bỏ vào miệng... mỗi lần nhai là lại mang theo vị ngọt của ngô non, lại có chút cô đơn lạnh lẽo. Chii có thích ngô đóng hộp không?

- ... Em thuộc phái ăn mì là nhất định phải bỏ ngô vào.

- Nếu vậy em thử đọc câu chuyện này xem.

Hãy thử quan sát cậu bé Holden nhạy cảm và tùy hứng. Những chuyện xảy ra với cậu ấy... và suy ngẫm về cảnh cuối xem.

Noguchi cầm quyển sách khẽ gõ vào đầu tôi rồi đứng dậy.

Không cam lòng khi bị anh ta đối xử như trẻ con, cho nên tôi lầu bầu.

- Rõ ràng là một tên lolicon biến thái vậy mà còn đi thuyết giáo tôi. Tôi ghét nhất những người như anh. Cả anh và Takeda đều đáng ghét như nhau.

- Takeda là ai?

- Là một giáo viên dối trá.

Noguchi nheo mắt nhìn tôi.

- Nếu vậy thì chắc hẳn cô giáo Takeda cũng giống như anh, nhìn thấy em đang hoang mang ở mép đồng lúa mạch nên mới cảm thấy lo lắng.

- Cái gì chứ.

- Là câu chuyện của Bắt trẻ đồng xanh đấy.

- Thật nhàm chán.

- Vậy à? Nhưng mà hôm nay anh rất vui khi được hẹn hò với Chii. Anh rất đề cử em đọc quyển sách này. Bản dịch của Nozaki cũng được mà của Haruki cũng được, anh đều thích cả hai.

Noguchi đứng dậy.

- Tôi biết rồi! Đó chỉ là một câu chuyện tình trên đồng lúa mạch chứ gì! Thật là nhàm chán!

- Nói dối không tốt đâu, Chii.

Noguchi cười cười bỏ lại những lời đó rồi rời đi.

- Đồ đần! Biến thái! Đồ thích thuyết giáo! Ông chú! Đồ đần! Đồ đần! Đồ đần!

Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta và hét lên. Rồi cảm thấy như vậy còn chưa đủ, tôi nắm tay đấm mạnh xuống sàn. Nhưng làm vậy chỉ khiến những ngón tay của tôi thêm đau.

Cái gì mà hẹn hò! Nghĩ tôi làm việc không công à!

Nghĩ lại thì anh ta chưa làm gì tôi cả...

Cái này... nếu như là bình thường thì đương nhiên sẽ là... d-dĩ nhiên là tôi cũng không hề có ý định làm vậy, nhưng mà anh ta chỉ dẫn tôi đi chơi cầu lông rồi thôi, rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?

Chẳng lẽ vì tôi trông trẻ con quá?

Không phải tuýp người yêu thích của anh ta?

Tôi bị chơi xỏ ư!?

Mặc dù rất tức giận, nhưng tôi lập tức nhận ra một chuyện quan trọng hơn.

Tiền! 50.000! Anh ta vẫn chưa đưa cho tôi!!!

Tôi phải giải thích thế nào với chị Miya bây giờ.

Ngày hôm sau, trong đầu tôi chỉ biết suy nghĩ về chuyện này, dạ dày cồn cào như có ai đang dùng tay túm lấy.

Em có đi với người ta nhưng không nhận được tiền, nói vậy liệu có được chấp nhận không?

Nếu như mấy chị ấy cho rằng tôi vì sợ hãi nên bỏ trốn, chắc hẳn họ sẽ rất thất vọng.

- Không ngờ Rika lại chẳng có chút khí phách nào như vậy.

Có lẽ ngay cả chị Tamaki cũng sẽ nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt.

Ôi, làm sao bây giờ.

Tôi không có tâm trí đâu để nghe giảng bài.

Đến giờ nghỉ trưa, tôi cầm lấy cặp sách rời khỏi lớp.

Tôi định đi gặp chị Tamaki. Nhưng lúc đang đi trên hành lang thì có ai đó nắm lấy tay tôi từ phía sau.

- Em Kojika, bây giờ vẫn chưa phải là giờ tan học.

Takeda mỉm cười nói.

- Hôm nay tôi không khỏe nên muốn về sớm.

Tôi gạt bàn tay của cô ta ra rồi nói như vậy nhưng Takeda lại vẫn nhìn tôi nói với vẻ lo lắng.

- Em Kojika này. Trường chúng ta là trường tư, nếu em trốn học nhiều quá thì sẽ bị đuổi đấy.

Chắc hẳn Takeda không muốn trong lớp mình có người bị đuổi học. Bởi vì cô ta là "giáo viên có quan hệ rất tốt với học sinh". Cho nên cô ta không muốn mất điểm trong mắt những người xung quanh.

- Cho dù bị đuổi thì cũng không sao cả. Dù sao trước giờ tôi vẫn ghét ngôi trường này, như thế lại càng tốt.

Tôi muốn nhanh tới gặp chị Tamaki nhưng lại bị ngăn cản, cho nên tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, lời nói cũng trở nên thô lỗ.

Takeda càng tỏ vẻ lo lắng hơn.

- ... Em Kojika này... cô nghĩ trước hết em nên tập cho bản thân cười lên.

- Cô nói cái gì hả!

Takeda nhìn tôi và nở một nụ cười đáng ghét.

- Hì hì, nếu em làm vậy, chắc hẳn em sẽ có thêm nhiều bạn bè, như vậy thì các thầy cô và trường học cũng sẽ trở nên thoải mái với em Kojika hơn.

- Nhưng đó là dối trá. Không muốn cười nhưng vẫn phải cười, nghe thật thê thảm.

Takeda tiếp tục nói với nụ cười dịu dàng không đổi như đang mang một cái mặt nạ.

- Đúng thế... đó là dối trá. Nhưng có thể nó sẽ có tác dụng với em Kojika.

- Tôi không muốn như vậy. Tôi chán ghét sự dối trá.

Đúng vậy, tôi sẽ không trở thành một học sinh cấp 2 hèn nhát và nhàm chán chỉ biết sống tạm bợ mỗi ngày, tôi cũng sẽ không giống như những người lớn dơ bẩn đó.

- Nếu muốn đuổi học tôi thì cô cứ đuổi đi.

Sau khi quăng lại những lời đó, tôi bỏ lại Takeda và trường học sau lưng.

Không sao cả, cho dù bị đuổi học thì tôi vẫn còn chốn dung thân.

Mối quan hệ giữa tôi và chị Tamaki nhất định là "chân thực".

Mọi người sẽ hoan nghênh tôi như mọi ngày.

Chỉ cần tôi nói thật, cho dù không có tiền đi nữa, các chị ấy cũng sẽ tha thứ cho tôi.

Sẽ không sao cả đâu.

Sẽ không sao cả đâu.

Sẽ không sao cả đâu.

Tôi tự nói với bản thân như vậy, và chạy tới nơi chúng tôi vẫn hay gặp nhau.

Vừa nhìn thấy tôi, chị Miya ngừng cuộc nói chuyện lại, rồi chị ấy nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng và nói.

- Rika, em đã phản bội đúng không?

- ...Ơ.

- Em đã mặc kệ Noguchi và bỏ trốn đúng không, thật đáng thất vọng.

- Bỏ trốn ư, không phải, em không...

- Noguchi nói đã chờ một giờ nhưng không có ai tới cả, sau đó anh ta không chờ được nữa rồi bực mình rời khỏi cửa hàng.

- Sao cơ?!

Tôi không hiểu chị Miya đang nói gì cả. Tại sao mọi người lại trừng mắt nhìn tôi như vậy, tại sao họ lại trách cứ tôi.

Không phải tôi đã gặp Noguchi và tới nhà thể dục chơi cầu lông với anh ta sao. Sao chị ấy lại nói tôi đã mặc kệ Noguchi chứ?

Chuyện đó không đúng.

Nhưng mọi người trông rất tức giận.

Chị Tamaki nói với tôi bằng giọng lạnh lùng mà tôi chưa từng nghe bao giờ.

- Rika, tự tiện rời khỏi trò chơi là làm trái quy tắc. Nếu em nói mình không bỏ mặc Noguchi thì hẳn là em phải có tiền đúng không.

- Cái này... em quên nói anh ta đưa tiền... hơn nữa, em cũng không đi khách sạn, cũng không làm chuyện đó...

Giọng nói của tôi run rẩy và dần trở nên nhỏ xíu.

Chẳng hiểu sao phổi tôi như có ai túm lấy, tôi không tài nào hít thở một cách bình thường được. Cổ họng tôi như có cái gì kẹt trong đó.

Những gì tôi nói đều là thật, nhưng mọi người vẫn nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ. Ngay cả chị Tamaki cũng đang nhìn tôi với ánh mắt sắc nhọn như dao.

- Nếu không có tiền thì Rika, em quả nhiên là một kẻ hèn nhát phá hỏng cuộc chơi. Chị không có một người bạn hèn nhát như vậy.

- Chuyện này...

Nỗi sợ hãi xâm chiếm trái tim tôi.

Ngoại trừ nơi này, tôi đã không còn nơi nào để đi nữa.

- Nếu như em muốn chứng minh vẫn là bạn của bọn chị thì chúng ta sẽ chơi một trò chơi nữa. Tuy nhiên lần này số tiền sẽ là 100.000.

- 100.000 ư!!!

- Đúng thế. Không được ăn trộm tiền của mẹ, việc đó là phạm quy. Bởi vì đây là trò chơi, cho nên nó phải là tiền do Rika tự kiếm được. Kì hạn là ngày mai.

Một mình tôi... kiếm 100.000!? Chỉ trong một ngày ư!?

Chuyện đó là không thể!

- Rika, nếu em vẫn muốn làm bạn với bọn chị, em nhất định có thể làm được đúng không?

Chị Tamaki mỉm cười. Nụ cười gợi cảm mà tôi vẫn luôn yêu thích.

Nhưng hôm nay nó lại tràn đầy ác ý.

Những người khác cũng đột nhiên trở nên thân thiết, lần lượt đặt tay lên đầu và vai tôi nói với giọng ngọt ngào.

- Sẽ không sao đâu, Rika nhất định sẽ làm được.

- Đúng thế, bởi vì Rika là bạn của chúng ta mà.

- Lần này đừng phản bội nữa nhé, Rika.

100.000 trong vòng một ngày.

Làm sao một học sinh cấp 2 có thể chuẩn bị số tiền đó được chứ.

Nhưng nếu tôi không chuẩn bị được 100.000, mọi người sẽ không xem tôi là bạn nữa.

Tôi lấy điện thoại lên trang web hẹn hò, cố gắng tìm đối tượng.

... Tôi tên là Chii. Tôi đang cần một người sẽ hẹn hò với mình.

... Tôi đang học lớp 8. Tên là Chii.

... Có ai muốn trở thành người nói chuyện với Chii không. Chii năm nay 14 tuổi.

Ngày hôm đó nội dung đều do chị Miya nghĩ giúp tôi, việc thương lượng giá cả cũng do chị ấy làm. Nhưng hôm nay tôi phải tự làm một mình.

Cho dù đối phương nhìn thấy tin nhắn của tôi và gửi mail tới thì tôi cũng không biết phải làm sao để thương lượng với một người mà tôi không biết mặt.

Có lẽ là vì mail của tôi quá cứng nhắc nên đối phương nghĩ sẽ không kiếm chác được gì cả, mãi mà không có hồi âm.

Khi tôi nói như vậy, có người xem tôi là đồ ngốc, có người trả lời là tôi đang đùa à, có người thì mắng tôi một trận rồi chấm dứt cuộc đối thoại. Nếu không phải vậy thì cũng chỉ nhận được những dòng chữ hay bức hình khêu gợi đầy buồn nôn thay cho câu trả lời, tôi không thể phán đoán được mình nên gặp ai trong số những người này.

Tôi ngồi ở một góc trong tiệm đồ ăn nhanh, bờ vai co rúm, mắt đầy tơ máu, đầu đau nhói vì phải nhìn vào màn hình và bấm phím suốt nhiều giờ liền.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Mồ hôi túa ra, những ngón tay bấm phím cũng trở nên ẩm ướt. Tôi không thở được, đầu nóng bừng.

Chỉ có thời gian là tiếp tục trôi qua, những chiếc bàn trong trong tiệm lần lượt bị lấp kín bởi những cô gái mặc đồng phục có vẻ như vừa từ trường học trở về.

Ai cũng đi với bạn và cười nói rất vui vẻ. Chỉ có duy nhất tôi là ngồi một mình.

Cốc trà sữa đã lạnh ngắt, tôi còn chưa uống một miếng nào. Tôi bắt đầu muốn khóc.

Nhưng cho dù tôi khóc đi nữa thì cũng sẽ chẳng có ai tới giúp tôi cả.

Tôi chớp chớp mắt sau đó lại trừng mắt nhìn vào điện thoại và bắt đầu việc trao đổi.

Bầu trời bên ngoài đã hơi trắng bệch, sau đó dần đổi sang màu đỏ của buổi hoàng hôn.

Tôi vẫn chưa thể thương lượng thành công với ai cả.

Nếu cứ thế này thì tôi sẽ phải gặp đối phương vào ban đêm. Như vậy quá nguy hiểm.

Nhưng tôi không còn nhiều thời gian nữa.

Dù là ai cũng được, tóm lại là phải nói chuyện được cái đã. Cố gắng chọn những người lớn tuổi một chút. Người như vậy có thể trả tôi nhiều tiền hơn.

Khi tôi ngộ ra và chuẩn bị gửi tin nhắn cho một người là "Nhân viên công sở 60 tuổi".

- Trông em đáng yêu quá. Em ngồi một mình à?

Tôi quay đầu lại vì cứ tưởng đó là Noguchi.

Nhưng không phải.

Đứng đằng sau tôi là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest. Tóc nhuộm màu nâu nhạt nhìn có vẻ rẻ tiền.

Anh ta đặt lên bàn một cái danh thiếp. Bên trên là tên của một công ty mà tôi chưa từng nghe tên.

Người đàn ông mỉm cười nói.

- Anh đang làm nghề chụp hình cho tạp chí, em có muốn làm người mẫu không? Studio của anh ở gần đây, em có muốn tới chụp thử một chút không? Đương nhiên anh cũng sẽ trả một chút thù lao cho em.

- Một chút là có được 100.000 không?

Tôi biết là không thể nhưng vẫn thử nói ra. Người đàn ông cười khổ.

- Như vậy thì nhiều quá. Nhưng mà mùa thu bên anh sẽ bán tuyển tập băng hình nên đang tìm các cô gái tuổi như em, nếu em được đạo diễn vừa ý thì có thể ứng trước một khoản cỡ đó.

Tôi nghĩ gì mà lại đi tin một câu chuyện đầy khả nghi như thế này chứ.

Nếu là lúc bình thường, tôi đã nhanh chóng đuổi anh ta đi. Nhưng bây giờ tôi lại rất cần tiền, so với việc hẹn hò với một người đàn ông mà tôi không quen biết thì người trước mặt này trông đáng tin hơn một chút. Đúng thế, nếu thấy không ổn tôi chỉ cần bỏ chạy là được.

- Thế nào?

- Tôi hiểu rồi.

Tôi gật đầu.

20 phút sau, anh ta dẫn tôi tới một tòa nhà.

- Tên em là gì?

-... Chii.

- Chii sao. Tên nghe đáng yêu ghê. Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?

- 14.

- Em là học sinh cấp 2 hả?

- Lớp 8.

- Đừng căng thẳng quá. Thử nhìn về phía trước cười lên xem nào.

Căn phòng trống hoác, bức tường màu xám bong ra từng mảng, tôi ngồi trên chiếc sô pha màu hồng đặt trong phòng và đáp nhát gừng các câu hỏi của anh ta.

Anh ta đang thu hình thì phải.

Trong phòng, ngoài người đàn ông đã dẫn tôi tới đây còn có ba người đàn ông khả nghi khác đang đứng, họ cùng nhìn về phía tôi, trên mặt treo nụ cười nhàn nhạt.

Như thế này tôi thật sự có thể kiếm được tiền sao.

Nếu như tôi có thể kiếm được 100.000. Nhất định chị Tamaki sẽ khen ngợi tôi. Sẽ lại coi tôi là bạn...

Tôi đột nhiên nhận ra vẻ cười cười của mấy người đàn ông đang soi mói nhìn tôi trông chẳng khác nào nụ cười của chị Tamaki trưa nay.

Tôi thật sự đang hi vọng vào điều gì vậy

Tôi thật sự nên có mặt ở đây sao.

- Ừm~, biểu cảm không tự nhiên chút nào cả. Này, em thử cởi áo ra xem.

- Hả?

Áo... bởi vì đây là đồng phục hè, nên nếu tôi cởi ra thì cũng chỉ còn áo lót...

- Thử cởi áo ra có khi tâm trạng sẽ thoải mái hơn một chút đấy.

Người đàn ông quay phim nói với giọng buồn nôn.

Những người đàn ông xung quanh cũng cười nham nhở.

- Nào nhanh lên.

- Ồ? Em căng thẳng quá nên không cử động được à? Chii đúng là người hay xấu hổ nhỉ. Vậy để mấy anh này giúp em cởi nhé.

Ba người kia tiến về phía tôi.

Toàn thân tôi nổi hết da gà.

- Đừng, không được tới đây!

- Vậy em tự cởi hả?

Anh ta hỏi tôi với giọng nhừa nhựa.

- Em mốn tiền mà phải không?

Lòng tôi siết lại.

Khuôn mặt của chị Tamaki, chị Miya lần lượt hiện lên trong đầu tôi. vẻ mặt thân thiết gọi tôi là "Rika!", ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, và bàn tay đặt trên vai nói rằng "Em có thể làm được mà, Rika" cộng với nụ cười nhàn nhạt.

Trong lòng tôi hỗn tạp đủ loại cảm xúc, tôi tự cảm thấy tuyệt vọng vì sự ngu ngốc của bản thân, bị vây quanh bởi những kẻ này, tôi chẳng có chỗ nào để trốn cả, vào lúc này, điều duy nhất tôi còn có thể làm là tự cởi đồ của mình, tôi bỗng dưng muốn khóc khi nghĩ như vậy.

Bởi vì nếu tôi phản kháng, tôi sẽ gặp phải chuyện còn tồi tệ hơn.

Hơn nữa, việc tôi rơi vào hoàn cảnh như thế này cũng là do tôi tự làm tự chịu, tôi không muốn để cho những người này thấy bộ dạng khóc lóc thảm hại của mình.

Nếu tôi làm vậy, những người này sẽ chỉ càng đắc ý hơn.

- Đừng tới đây, để tôi tự cởi.

Tôi trừng mắt nhìn người quay phim và cố gắng nói với giọng mạnh mẽ.

- Vậy sao... được rồi, vậy chúng ta tiếp tục thôi.

Vẫn nhìn chằm chằm vào người quay phim, tôi đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Không được, chân tôi run quá.

Tôi cởi ruy băng ra.

Thật đáng sợ.

Tôi sẽ ra sao chứ.

Mang theo tâm tình như đang đứng trước vách núi, tôi đưa tay lên cái cúc áo đầu tiên...

- Không được.

Đúng lúc này, một giọng nói cực kì lạnh nhạt vang lên.

- Trường chúng ta cấm làm thêm.

Trông thấy người vừa mở cửa bước vào, tôi không dám tin vào mắt mình.

Takeda...!?

Không đúng, bầu không khí không giống.

Takeda ở trường là một giáo viên trẻ con hệt như học sinh, có lúc cười có lúc khóc, có lúc lại xụ mặt tức giận, biểu cảm rất nhiều, giọng nói cũng ngọt ngào đáng yêu như một nhân vật hoạt hình.

Nhưng người giống hệt như Takeda đang đứng trước mặt tôi bây giờ lại có vẻ mặt trống rỗng hệt như một con búp bê. Ngay cả những người đàn ông xung quanh cũng bị vẻ mặt vô hồn lạnh lẽo đó dọa sợ. Họ nhìn vào người mới tới với ánh mắt như đang nhìn một sinh vật kì dị.

Đúng vậy, đây là một người khác.

Thứ nhất, Takeda không nên xuất hiện ở đây. Hơn nữa thời điểm này cũng quá trùng hợp.

- M-Mày là ai?

Một người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng.

-... Tôi là giáo viên chủ nhiệm của cô bé này.

Người đó trả lời một cách bình thản.

Giáo viên chủ nhiệm!?

V-Vậy ra đây thật sự là Takeda sao!!!

Trong lúc tôi còn đang kinh ngạc thì một bàn tay ấm áp đã nắm lấy tay tôi. Bàn tay mềm mại hệt tay em bé. Tay của Takeda...

-... Chúng ta về thôi, em Kojika.

Takeda kéo tay tôi.

Đưa tôi từ trên bờ vực thẳm về nơi an toàn.

-... Tạm biệt.

Vẫn với giọng đều đều, Takeda dẫn tôi định rời đi, mấy người đàn ông vội ngăn chúng tôi lại.

- Đứng lại!

-... Những đoạn phim mới quay vừa rồi xin quý vị có trách nhiệm hủy bỏ chúng.

- Mày đang đùa tao đây à?

-... Không được à?

- Đương nhiên rồi.

-... Vậy sao. Vậy thì kế tiếp đành giao cho anh rồi.

- Nãy giờ mày nói cái gì vậy hả con kia!

Khi mấy người đàn ông định xáp lại thì đèn trong phòng phụt tắt.

- Oa!

- Hự!

Cứ như thể đó là tín hiệu, Takeda nắm lấy tay tôi bỏ chạy.

Trong phòng vang lên những âm thanh rất lớn, là sự hỗn tạp của tiếng kính vỡ, tiếng người kêu gào, tiếng giẫm chân...

Trong số đó tôi có thể nghe được âm thanh vui vẻ quen thuộc.

- OK! Đã tiêu hủy xong đoạn phim tự giới thiệu của nai con rồi!

- Thằng chó chết!

- Giết nó!

Tiếng đánh nhau. Rồi lại có tiếng thứ gì đó lật nhào.

Những âm thanh đó dần rời xa.

Takeda vừa kéo tay tôi vừa chạy xuống những bậc thang của tòa nhà.

- Này, người vừa nói nai con đó...

- Là Ryuu. Không sao đâu... anh ấy quen với chuyện này rồi, sau khi cản chân bọn họ một lúc anh ấy sẽ đuổi theo chúng ta.

- Quen ư?

Còn nữa, "Ryuu" là ai? Giọng nói vừa rồi không phải là của Noguchi sao? Noguchi là Ryuu sao? Takeda và Noguchi là người quen sao?

Người đang nắm tay tôi thật sự là Takeda sao?

Tại sao trông cô ta hoàn toàn khác với người ở trường vậy?

Trong đầu tôi quay mòng mòng những câu hỏi, trái tim tôi đập liên hồi, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn, tựa như đang đứng trong một cơn lốc xoáy.

Trong bóng tối mịt mờ đưa tay không thấy ngón, tôi không biết bàn tay mềm mại này đang định đưa mình đi đâu.

Những ngọn đèn nê-ông của khu phố mua sắm dần hiện ra hai bên đường, chúng tôi lách vào đoàn người... rồi tiếp tục chạy cho đến khi không thở nổi nữa...

Khi tôi hoàn hồn trở lại thì thấy mình đang đứng thở phì phò ở trong công viên.

- Hộc... hộc...

- ...

Takeda cũng thở không ra hơi. Cô ta đứng bên cạnh tôi, mặt cúi gằm, hai bả vai nhấp nhô lên xuống.

Hơi thở của chúng tôi hòa tan vào trong bầu không khí ấm áp ngày hè.

- Anh đã bảo là em thiếu vận động rồi mà, nai con.

Nghe thấy thanh âm vui vẻ đó, tôi quay đầu lại thì thấy Noguchi đang đứng ở dưới một ngọn đèn đường cười cười.

Hình như anh ta bị đấm, môi nứt ra, má cũng hơi sưng lên. Nhưng nét mặt của anh ta lại như chẳng có việc gì.

- A, Ryuu, mặt anh kìa.

Takeda chạy tới vòi nước thấm ướt khăn tay rồi bắt đầu sơ cứu.

- Ryuu ăn tiền là ở mặt thôi, cho nên phải bảo vệ cho kĩ chứ. Bị đấm thì lấy bụng ra đỡ cũng được mà.

- Này sao em lại nói quá đáng thế.

Takeda hoàn toàn quay về như mọi khi, kiễng chân lên dùng khăn tay in hình gà con lau mặt cho Noguchi. Noguchi cũng cũng cúi đầu xuống đặt tay lên hông Takeda như đang ôm lấy cô ta, trông hai người rất tình tứ.

Takeda mỉm cười ngọt ngào.

- Bởi vì em thích mặt của Ryuu mà.

- Chỉ có mặt thôi sao?

- Cái gì của Ryuu cũng thích hết~. Cảm ơn anh đã bảo vệ em Kojika nha. Thật tốt khi có Ryuu vô công rồi nghề rảnh rỗi từ sáng tới chiều như vậy.

-... Quá đáng.

Tôi ngẩn người nhìn hai người đối đáp.

Tại sao... lại như thế này.

Cổ họng tôi phát ra tiếng nấc.

Cả Takeda và Noguchi cùng quay sang nhìn tôi.

-... Em Kojika?

-... Nai con?

Dường như tôi đang khóc.

Tựa như một đứa bé bị bạn bè vứt bỏ, những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi.

- C... Cái gì chứ... tôi... chẳng hiểu gì cả... Takeda và Noguchi là người quen sao...? Tại sao... cô lại... tự dưng xuất hiện như vậy... đều là lỗi của Noguchi... bởi vì anh... mà tôi bị bạn bè... gọi là kẻ phản bội... nên sự tình... mới thành ra như thế... híc...

- Anh biết chứ.

Noguchi lại gần tôi, dùng ngón tay giúp tôi gạt nước mắt.

- Những người đó đã nói với em rằng nếu muốn được bọn họ tha thứ thì phải kiếm được 100.000 đúng không? Cho nên em mới bị lừa đi quay video.

-... Híc.

Tôi muốn nói là vì anh không chịu trả tiền nên tôi mới thành ra như vậy, nhưng cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.

Nước mắt của tôi không ngừng lại được.

- Nai con này... chắc em cũng nhận ra rồi, nhưng mà gã bắt chuyện với em là cùng một giuộc với cô gái Tamaki, người mà em vẫn gọi là bạn.

Cùng một giuộc với chị Tamaki ư...?

Noguchi nói tiếp với giọng lo lắng.

- Hôm qua khi em gặp anh lần đầu ở trong cửa hàng đó, em đang đợi đối tượng hẹn hò đúng không. Hai người đã lấy ám hiệu là Bắt trẻ đồng xanh của Salinger... Cho nên anh mới thấy không ổn mà chạy tới bắt chuyện với em trước.

- ... Noguchi... không phải là Noguchi sao?

- Ừ, anh xin lỗi. Anh tên là Sakurai Ryuuto. Anh được giáo viên chủ nhiệm của em nhờ vả nên thời gian này anh vẫn lén quan sát em. Ngoài ra anh cũng đã điều tra về những người bạn của em. Cô gái tên Tamaki đó là người môi giới, bắt những cô gái ngây thơ đi hẹn hò hoặc là đi quay phim để thu tiền hoa hồng.

Cổ họng tôi nghẹn lại.

Tôi cũng từng ngờ ngợ.

Rằng có phải chị Tamaki đang lừa gạt tôi, rằng cho dù tôi mang về 100.000 yên, dù chị Tamaki có tán dương tôi, thì đó cũng không phải là "chân thật".

- Híc... em biết rồi... N-Nhưng mà... em chỉ là ăn may... mới qua được kì thi... trường học không theo được... cũng không có bạn bè... không có chỗ dung thân dành cho em... em chỉ có thể... đi tới đó mà thôi...

Tôi là đồ đần. Tôi biết rõ điều đó... nhưng cho dù biết vậy, tôi vẫn không biết nên làm sao cho tốt.

Nghe tôi khóc và nói lên nỗi niềm thật sự của mình, Sakurai lầu bầu "Ài, thật hết cách", sau đó anh ta nhấc bổng tôi lên.

Sau đó anh ta đặt tôi ngồi lên trên một con ngựa bằng nhựa trong công viên, khi tôi nghiêng người về phía trước, con ngựa cũng đong đưa theo.

Tôi dùng hai tay ôm lấy mặt khóc nức nở, Sakurai một tay đung đưa con ngựa như đang đưa nôi, một tay xoa đầu tôi và nói với giọng dịu dàng.

- Em đọc Bắt trẻ đồng xanh chưa?

Tôi vừa khóc vừa lắc đầu.

- Ở trong đoạn cuối của Bắt trẻ đồng xanh... nhân vật chính Holden đã đi cùng cô em gái học tiểu học tới vườn bách thú... em gái của cậu là một cô bé rất đáng yêu và dễ mến. Cô bé rất lo lắng cho anh trai khi cậu cứ lang thang suốt ngày kể từ khi bị đuổi học, cho nên mỗi lần Holden đi ra ngoài cô bé đều đòi đi theo.

Sau đó, khi trở về từ vườn bách thú, hai người ghé qua công viên, cô em gái leo lên vòng quay ngựa gỗ chơi, còn Holden thì ngồi ở ghế dài bên em gái. Đúng lúc này thì trời mưa... thế là em gái thò tay vào túi áo khoác của Holden lấy ra một một chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ và đội lên đầu cho anh trai...

Trong cơn mưa rào, Holden ngồi trên ghế nhìn em gái đang ngồi trên ngựa gỗ.

Khi em gái vẫy tay, Holden cũng vẫy tay. Mỗi lần thấy em gái tiến lại gần, trong lòng cậu lại cảm thấy ấm áp.

Dưới ánh trăng kì ảo màu đỏ như ruột dưa gang, con ngựa làm bằng nhựa đong đưa kẽo kẹt...

Sakurai xoa đầu tôi bằng bàn tay thật lớn của anh ta.

- Có người quan tâm tới bản thân là một chuyện... rất tốt.

Dù cho bản thân nghĩ rằng mình không còn nơi chốn dung thân, chỉ còn một mình, chắc hẳn trên đời này vẫn còn ai đó nghĩ về em. Nai con à, cô giáo của em vẫn luôn lo lắng cho em đấy... Anh đã được nghe kể rất nhiều điều về em. Như hôm nay em lại nghỉ học... hay hôm nay lại cúp tiết về sớm...

... Hì hì, em Kojika, em nhất định phải đến trường đấy nhé.

Trong đầu tôi hiện lên nụ cười vui vẻ của Takeda, ngực tôi đau nhói.

Tôi khẽ nhìn về phía Takeda, chẳng biết từ lúc nào, khuôn mặt cô ta đã lại trở nên giống như búp bê, cô ta đang nhìn tôi. Vì Takeda lúc này và Takeda lúc đang cười khác biệt quá lớn, cho nên sống lưng tôi không khỏi run lên.

Đâu mới là Takeda thật sự?

Hiện tại Takeda đang nghĩ gì khi nhìn tôi?

Takeda với ánh mắt lạnh lùng này... thật sự đang lo lắng cho tôi sao?

-... Em không tin được giáo viên... trường học... bạn bè... tất cả đều là dối trá...

Một thanh âm lạnh nhạt vang lên.

- ... Em nói đúng...

Là giọng của Takeda.

- Nhưng mà... cho dù là dối trá, chỉ cần thật tâm giả vờ mãi, thì một ngày nào đó nó cũng có thể trở thành sự thật.

Dưới ánh trăng màu đỏ, khuôn mặt lạnh lùng, không có trái tim từ từ biến thành một nụ cười rạng rỡ.

Tôi cứ nhìn mãi vào khuôn mặt đó.

Đêm hôm đó, tôi đọc quyển Bắt trẻ đồng xanh vẫn nằm trong cặp suốt từ hôm qua đến giờ.

Bình thường tôi rất ít đọc sách, ban đầu khi đối diện với những trang sách đầy chữ, hay lối kể chuyện khó hiểu, tôi cứ nghĩ mình không cách nào đọc tiếp được. Nhưng sau khi quen rồi, tôi dần dần cảm thấy đồng cảm với nhân vật chính Holden.

Holden cũng giống như tôi, cậu ta không thể làm thân với bạn bè ở trường, vì nhận điểm kém quá nhiều trong kì thi nên bị đuổi học.

Sau đó, trước kì nghỉ Giáng Sinh, cậu quay về quê nơi ba mẹ và em gái đang sống.

Người nhà Holden đều là những người thông minh xuất chúng, thế nhưng chỉ có Holden là đặc biệt không có tài năng gì, cũng không có mục tiêu.

Chỉ cần vui vẻ là được, cho nên cậu nhiều lần làm những chuyện ngốc nghếch.

Tôi thức trắng đêm nghe Holden phàn nàn. Rõ ràng là rất muốn ngủ, nhưng rồi lại như không thể bỏ mặc một người bạn đang gặp khó khăn, tôi tiếp tục nghe Holden kể chuyện.

... Để tôi kể cho cậu nghe.

Tôi cảm thấy đồng cảm với Holden, có lúc thì lo lắng, có khi chán nản, có khi giật mình, có khi cảm thấy cô đơn, tôi tiếp tục lắng nghe những lời của Holden, cơn buồn ngủ đã biến mất lúc nào không hay.

Không được đi ra ruộng lúa mạch.

Holden sẽ không bao giờ đi ra đó.

Những lời đó là lời nhắc nhở dành cho em gái Phoebe.

Tôi sẽ trở thành người canh giữ để những đứa trẻ đang chơi ở ruộng lúa mạch không bị rơi xuống vực.

"Bọn trẻ vừa chạy đi là sẽ không biết chúng đã đi đâu. Cho nên lúc đó tôi phải chạy ra tìm và bắt bằng được chúng."

"Tôi muốn trở thành người bắt trẻ ở ruộng lúa mạch."

"Tôi biết việc này nghe thật ngu ngốc. Nhưng thật sự tôi chẳng biết làm gì nữa cả. Tôi biết mà, việc đó nghe rất ngu ngốc..."

Đến cuối cùng liệu Holden có thực hiện được nguyện vọng đó...

Lúc này cậu đang như thế nào ..

Khi bầu trời bên ngoài dần sáng cũng là lúc tôi đọc xong quyển sách, lòng tôi tràn ngập cảm giác xót xa.

Chắc hẳn khi Holden nói rằng mình muốn trở thành người bắt trẻ ở ruộng lúa mạch, trong thâm tâm cậu cũng muốn mình được ai đó bắt lấy.

Muốn có ai đó kéo lại khi mình trượt chân rơi xuống vực thẳm.

Takeda đã nắm lấy tay tôi.

Kéo tôi lên từ dưới vách núi.

...Em Kojika này... cô nghĩ trước hết em nên tập cho bản thân cười lên.

... Hì hì, nếu em làm vậy, chắc hẳn em sẽ có thêm nhiều bạn bè, như vậy thì các thầy cô và trường học cũng sẽ trở nên thoải mái với em Kojika hơn.

Ép bản thân cười là một việc thật ngu ngốc và bi thảm, điều chỉ mang tới cho bản thân đau đớn.

Tuy nhiên.

Tôi leo xuống giường, đứng trước gương và thử nở nụ cười.

Hai mắt tôi chăng đầy tơ máu, bờ môi nhếch lên trông chẳng đáng yêu một chút nào cả.

Dù vậy, tạm thời tôi sẽ ép bản thân phải cười. Tôi nói với bản thân trong gương như vậy.

Nào, bây giờ thì đi rửa mặt thay quần áo rồi tới trường thôi.

Nếu gặp Takeda, tôi sẽ chủ động chào cô ấy. Mặc dù tôi vẫn chưa thể cười một cách tự nhiên, có lẽ mặt tôi trông sẽ rất đáng sợ... nhưng mà chắc hẳn Takeda sẽ mỉm cười với tôi và nói.

"Buổi sáng tốt lành, em Kojika!"

Nụ cười đó có lẽ là giả dối.

Takeda thật sự có lẽ là Takeda với ánh mắt trống rỗng mà tôi thấy hôm qua.

Mối liên hệ giữa giáo viên và học sinh chỉ là tạm thời, cho nên có lẽ nó cũng chỉ là giả dối.

Cho dù vậy, chỉ cần thật tâm giả vờ mãi, thì một ngày nào đó dối trá cũng có thể trở thành sự thật.