Cô Gái Văn Chương Và Tuyển Tập Tình Yêu Tập 3
Nomura Mizuki
www.dtv-ebook.com

Bí Mật Của "Bác Trẻ" Tooko

- Ôi thật đáng yêu! Trông hệt như Ryuuto lúc còn nhỏ!

Chị Tooko hai mắt lấp lánh nhìn Haruto đang nằm trong vòng tay của Maki.

Để gặp lại cháu trai vừa ra đời ba ngày trước, chị Tooko đã liên tục ngồi tàu điện, rồi ngồi phà, đi từ Hokkaido về nhà chỉ trong vòng một ngày.

- Đúng không, đúng không? Nó quả nhiên cũng sẽ trở thành một người đẹp trai lãng tử như em mà!

Tôi không biết là nghe người khác khen con mình sẽ khiến bản thân vui đến vậy. Tuy nhiên tôi còn chưa kịp cao hứng thì Maki đã dội cho tôi một gáo nước lạnh.

- Có phải vậy không. Trông nó thông minh hơn nhiều kẻ vô tích sự nào đó. Đúng không, Haruto? Con không được như ba con suốt ngày bắt cá hai ba tay hay đi chọc ghẹo con gái đâu nhé.

- Này, chị đừng có mà bơm vào đầu con trẻ những chuyện kì lạ như vậy! Còn nữa, không được gọi là "ba", phải gọi là "daddy"! Haruto phải gọi tôi là daddy. Đúng không, Haruto.

- Này, daddy là sao hả, không được gọi như vậy, sẽ khiến tư duy của con nó có vấn đề. Haruto phải gọi chúng ta là ba, mẹ.

Nằm trên giường bệnh, Maki ôm lấy Haruto rồi quay lưng về phía tôi như muốn giữ nó cách khỏi tôi càng xa càng tốt.

- Tôi nói này, từ nãy tới giờ sao chị cứ ôm Haruto miết thế hả, đưa cho tôi ôm một cái thì làm sao.

- Hừm, cậu đừng có mơ, đây là đặc quyền của người mẹ nhé.

Maki cọ má vào gò má hồng hồng mũm mĩm của Haruto, rồi nhoẻn miệng cười với vẻ hạnh phúc xen lẫn tự hào. Một người mạnh mẽ như Maki không ngờ lại có thể biểu lộ ra vẻ mặt đầy dịu dàng của một người mẹ như vậy, khiến tôi không khỏi nhìn ngẩn ngơ. Haruto mới chỉ ra đời có ba ngày, vậy mà nàng công chúa kiêu ngạo đó đã hoàn toàn trở thành một người mẹ rồi. Chuyện này khiến tôi rất bất ngờ.

Cho dù vậy, tôi vẫn không thể chấp nhận việc chị ta tự ý quyết định mọi việc của Haruto.

Chà, so với kiểu nói chuyện lạnh lùng ''Nó không phải con của cậu, là con của tôi" khi chị ta vừa có thai Haruto thì bây giờ tôi đã được lên chức bố rồi, cũng không tệ lắm.

Nói đi cũng phải nói lại, dù sao lúc đó tôi cũng gào lên bắt chị ta phải bỏ cái thai. Cho nên ba ngày trước, khi biết tin đứa bé đã ra đời, tôi đã rất sợ hãi khi phải tới bệnh viện.

Nhưng khi vừa nhìn thấy Haruto vừa mới sinh đang nằm ngủ cùng những đứa bé khác trong phòng kín, tôi cảm thấy thật xúc động.

Còn nữa, khi tôi dán mặt vào cửa kính nhìn nó chăm chú, đột nhiên Haruto mở mắt ra nhìn tôi cười.

Khi nghe tôi kể lại chuyện này, Maki nhìn tôi như một thằng ngốc và nói đó chỉ là do tôi tưởng tượng. Nhưng tôi lại tin tưởng rằng đó là vì Haruto biết rõ tôi là bố của nó. Tôi đã nghe được ở đâu đó là trẻ con hay có cảm ứng trong phương diện này.

Tóm lại là hiện tại thì tôi hoàn toàn bị con trai mình đánh gục rồi.

Mỗi ngày tôi đều trốn học chạy tới bệnh viện.

- Cậu lại tới nữa à?

Rồi mặc kệ ánh nhìn bực tức của Maki và bắt đầu tập cho Haruto gọi tôi là "daddy".

- Tôi là người theo trường phái người cha nắm quyền gia đình. Chị Tooko cũng thấy "daddy" nghe rất ngầu đúng không, mang hơi hướm phim truyền hình Mỹ.

- Gọi là ba nghe mới đúng truyền thống, đúng không Tooko.

- À, cái này...

Bị hai chúng tôi ép hỏi, chị Tooko không biết phải làm sao cho phải.

- Chị thì nghĩ gọi papa với mama cho đơn giản cũng được.

Rồi chị ấy nói như vậy với một nụ cười gượng gạo.

- Papa?

- Mama?

Tôi và Maki cùng lẩm bẩm hai từ này.

Chị Tooko vỗ tay một cái rồi bắt đầu nói với vẻ mộng mơ.

- Đúng rồi, papa và mama! Nghe rất có bầu không khí gia đình, rất tuyệt. Đối với trẻ con mà nói thì gọi papa và mama là hợp nhất rồi.

Nhìn chị ấy hoàn toàn bị cuốn vào vùng đất tưởng tượng, tôi và Maki không khỏi thở dài.

Rồi chị Tooko duỗi tay về phía Maki.

- Cho mình ôm bé Haruto với nào.

- Đây đây, của bác trẻ Tooko đây~

- B-Bác trẻ ư?

Chị Tooko hơi sững lại.

- Ừ. Chứ bồ không phải bác của Haruto thì còn ai vào đây nữa.

- Đ-Đúng là như vậy, nhưng mà mình mới 18 tuổi, vẫn còn là một nữ sinh đại học đầy sức sống...

Chị Tooko cúi đầu lầm bầm với vẻ đáng thương.

Tôi có thể hiểu được tâm trạng chị ấy bây giờ.

- Ư... cũng tại Ryuuto cả đây. Không chịu thực hiện kế hoạch hóa gia đình gì cả. Mới lớp 11 đã làm bố rồi. Làm hại chị cũng thành bác luôn.

- Chà, nghe chị nói vậy xong em cũng thấy hơi... có lỗi một chút.

- Nào nào, gọi bác trẻ nghe cũng đáng yêu mà. Haruto nhất định phải gọi Tooko là bác trẻ. Đúng không, bác trẻ Tooko. Nhìn kĩ nhé Haruto, cái người có hai bím tóc, ngực phẳng như sân bay này là bác trẻ Tooko đó, gọi bác trẻ Tooko đi con~

- Bồ không cần phải thêm đoạn sân bay vào làm gì cả!

Chị Tooko phồng má lên phản bác, nhưng Maki chỉ tiếp tục gọi "Bác trẻ", "Bác trẻ".

Vì chị Tooko đi học đại học ở tuốt Hokkaido cho nên hai người cũng hiếm khi gặp nhau, cho nên Maki mới nhân dịp này để trêu chị ấy.

Trong khi mang thai, Maki thường ngồi trong phòng tranh ngắm bức hình của chị Tooko và tự lầm bầm một mình.

- Không biết... Tooko thế nào rồi nhỉ. Chẳng thèm liên lạc gì cả, đúng là một người bạc tình bạc nghĩa.

Lúc đó trông chị ta rất cô đơn, nhưng bây giờ thì mắt đầy tinh nghịch, rất có sức sống.

- Thiệt tình! Mình thật lo lắng cho tương lai của bé Haruto khi có một mama như Maki. Ôi, mình biết phải làm sao nếu thiên thần đáng yêu ngây thơ này bị biến thành một kẻ biến thái như Maki suốt ngày muốn cởi đồ người khác chứ!

Trong lúc chị Tooko còn đang than vãn, thì một người phụ nữ trông giống hệt chị ấy bước vào phòng.

Đó là mẹ của tôi. Có vẻ như mẹ vừa đến thẳng đây từ văn phòng.

- Dì Kanako.

Chị Tooko vui vẻ chạy ra cửa.

Mẹ tôi trả lời chị Tooko một cách máy móc.

- Trông con có vẻ khỏe nhỉ?

Mặc dù giọng nói lẫn vẻ mặt đều có vẻ lạnh lùng, nhưng đó là vì mẹ đang xấu hổ.

Hiện tại, mẹ vẫn còn căng thẳng mỗi khi nói chuyện với chị Tooko, ngữ điệu cũng trở nên gượng gạo. Cho dù vậy, khoảng cách giữa hai người cũng đang dần thu hẹp lại rồi.

Hôm nay vì biết chị Tooko sẽ về nên mẹ mới thu xếp viết xong sớm bản thảo để tới đây.

Tôi nhìn hai người chậm rãi nói chuyện với nhau mà lòng dâng lên cảm giác ấm áp.

- Cháu nói nè dì. Maki định để cho bé Haruto gọi cháu là "Bác trẻ Tooko" đấy. Dì không thấy làm như vậy với một thiếu nữ tuổi 18 như cháu thật là một việc rất quá đáng sao? A! Nhưng mà cháu cũng đang gọi dì là dì.

Nhìn chị Tooko bối rối, mẹ tôi khẽ nói.

-... Giờ mà gọi thẳng là Kanako thì nghe cũng kì. Hơn nữa... hiện tại dì cũng không quan tâm chuyện này nữa rồi.

Nghe thấy thế, chị Tooko bật cười.

- Thật tốt quá.

Mẹ tôi cũng khẽ mỉm cười.

Hồi nhỏ, mỗi khi bị chị Tooko gọi là "Dì Kanako", mẹ đều nhăn mặt trông có vẻ rất chán ghét, cũng vì chuyện này mà mẹ thường xuyên bị dì Yui nhắc nhở là "Kana, sao cậu trẻ con quá vậy"...

Đúng lúc này, tôi chợt nhận ra một việc quan trọng.

Là Haruto phải gọi mẹ tôi như thế nào!

Vì mẹ là bà nội của Haruto... cho nên phải gọi bằng bà... không, tuyệt đối không được. Có lẽ... không, chắc chắn mẹ ghét bị gọi như vậy.

Nhất định sẽ rất khó chịu. Mẹ tôi trông vẫn còn rất trẻ, tôi cũng không rõ năm nay mẹ bao tuổi nữa, nhưng nói chung là không phải tuổi có cháu...

Nhưng nếu gọi thẳng là "Kanako"... thì lại càng kì cục hơn. Hồi còn nhỏ, vì bị mẹ ra lệnh không được gọi là "mẹ" mà phải gọi thẳng tên khiến tôi còn bị sang chấn tâm lý.

Khi đó, mẹ dường như không muốn xem tôi là con của mình, hoặc nói thẳng ra như dì Yui là đơn giản mẹ rất trẻ con nên không muốn bị người khác gọi là "mẹ" hay "dì".

Cho nên nếu để Haruto gọi là "bà ơi" các kiểu thì sẽ rất không xong.

Trong lúc tôi còn đang lo nghĩ chuyện này, thì Maki đã ôm Haruto đưa cho mẹ tôi xem rồi nói.

- Nào Haruto. Chào bà trẻ Kanako đi con.

Bầu không khí đột nhiên cứng lại.

Cả tôi và chị Tooko đều lén nhìn về phía mẹ với vẻ nơm nớp lo sợ.

Hai má mẹ tôi co rúm lại, khóe miệng xếch lên. Mắt lạnh lẽo như băng.

- C-C-Cháu cũng bị gọi là bác trẻ, cho nên hai chúng ta đều giống nhau nhỉ! Dì Kanako!

- Đúng thế! Chỉ là thêm có một chữ, nghe cũng không có gì khác cả!

- Nếu có một người bà trẻ đẹp như dì Kanako... à cháu đùa thôi, nhưng mà nói chung là cũng sẽ khiến sức hấp dẫn của dì tăng thêm mấy lần đấy.

- Ừ đúng rồi, Haruto nhất định cũng sẽ rất tự hào.

- Đúng thế, thoạt nhìn như hai mẹ con, nhiều người chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên cho xem.

Cả tôi và chị Tooko đều cùng nỗ lực để hòa hoãn bầu không khí.

Tuy nhiên, Maki lại đổ thêm dầu vào lửa.

- Nói cũng đúng, thoạt nhìn sẽ chẳng ai nghĩ đây là bà trẻ của Haruto cả. Nếu đứng từ xa gọi thì có khi người xung quanh cũng chẳng biết là đang gọi ai. Nào Haruto, đây là bác trẻ của con, còn đây là bà trẻ. "Bác trẻ" và "Bà trẻ" giống nhau lắm nên đừng gọi nhầm nha.

Rồi chị ta liên tục lặp lại hai từ đó, khiến cho tôi không khỏi nghĩ rằng chị ta đang cố ý.

Sau đó chị ta làm bộ như phát hiện ra chuyện gì rồi mỉm cười nhìn mẹ tôi.

- Ồ? Cô Kanako, trông sắc mặt cô không được tốt lắm. Chẳng lẽ cô không thích cách gọi bà trẻ à?

Cố ý. Tuyệt đối là cố ý.

Cả tôi và chị Tooko đều cứng đờ.

Hai bả vai của mẹ tôi đang run rẩy, nhưng rồi mẹ lại nói với giọng bình thản (Mặc dù khóe miệng thì xếch lên, mắt trông rất đáng sợ).

- Không, cô muốn để nó gọi tôi thế nào thì gọi. Dù sao tôi cũng là bà nội của đứa bé đó.

[Ngày hôm sau]

Tôi lại tới bệnh viện nhìn xem thì không thấy Maki đâu mà chỉ thấy chị Tooko đang ngồi ở mép giường, tay ôm Haruto.

Chị ấy khẽ mỉm cười cúi xuống nhìn Haruto đang ngủ say như một thiên thần, bờ môi hồng của chị ấy đang ghé vào tai thằng bé thì thầm điều gì đó.

Tôi thử lắng tai nghe.

- Chị Tooko, chị Tooko...

Tôi suýt nữa thì phì cười, nhưng cuối cùng lại nhịn được.

Đồng thời trong đầu tôi cũng hiện lên một kí ức thân thương.

... Ryu ơi.

... Chị Tooko.

Hồi còn nhỏ chúng tôi vẫn gọi nhau như vậy.

Trong phòng khách ngập tràn những tia nắng ấm áp, khi dì Yui vui vẻ dọn dẹp nhà cửa thì chị Tooko đọc sách cho tôi nghe.

Hai bím tóc dài, đôi mắt tròn vo.

Khi dì Yui gọi "Ăn điểm tâm nào hai đứa", là hai chúng tôi sẽ cùng vui vẻ bật dậy chạy lon ton.

Ngực tôi siết lại khi nhớ về quang cảnh này.

Chị Tooko vẫn còn đang thì thầm "Chị Tooko, chị Tooko".

Tôi nhắm mắt lại, hưởng thụ thanh âm ngọt ngào đó.

... Ryu ơi, lát nữa chị lại đọc sách cho Ryu nữa nha. Cho nên Ryu phải giữ bí mật chuyện chị lén ăn sách trong phòng của ba đấy.

... Ừm, em biết rồi, chị Tooko.