Cô Gái Văn Chương Và Tuyển Tập Tình Yêu Tập 3
Nomura Mizuki
www.dtv-ebook.com

"Cô Gái Văn Chương" Và Ngưu Ma Vương Hừng Hực Khí Thế

Kì nghỉ hè năm lớp 10 nóng bức đến độ đầu óc tôi sắp nhũn hết cả.

- Ôi, mồ hôi dính hết cả áo rồi.

Chị Tooko than thở như vậy trong khi ngồi xổm trên ghế.

- Tại sao câu lạc bộ Văn học lại không có cả điều hòa lẫn quạt máy chứ. Cửa sổ mở hết cỡ cũng chẳng có chút gió nào, đồng phục ướt nhẹp mồ hôi hết trơn rồi.

Lợi dụng việc trong trường hiện không có ai cả, chị Tooko đã lén sử dụng tủ lạnh của phòng Sinh học, hiện tại chị ấy đang cầm lấy chai nước khoáng đông lạnh áp lên má, cả người xụi lơ.

- Quả nhiên là mình cần một thứ gì đó mát lạnh để vượt qua mùa hè nóng đến phát điên như Người dưng của Camus này. Konoha, chị muốn ăn một câu chuyện có vị kem đá bào phủ đây lớp si-rô dứa.

Món warabimochi trơn tuột cũng có vẻ tuyệt. Cả kem xoài rưới sữa đặc cũng ngon phết! Vị ngọt khuếch tán trong miệng đi kèm với cảm giác lạnh buốt, em hãy viết cho chị một câu chuyện tuyệt vời như thế nhé.

Chị Tooko vừa lay ghế ầm ầm vừa thúc giục tôi. Hai bím tóc dài đong đưa không ngừng giữa không trung như đuôi mèo. Có vẻ ngay cả cái nóng mùa hè cũng không gây được chút ảnh hưởng nào tới tâm hồn ăn uống của chị ấy.

Ngồi bên cạnh chiếc bàn gỗ cũ kĩ, tôi vừa dùng bút chì ghi những con chữ nhỏ xíu lên xấp giấy bản thảo vừa than phiền.

- Chị nóng tới mức đó thì sao không nằm nhà xem bóng chày đi. So với việc gọi em tới câu lạc bộ trong kì nghỉ hè để viết đồ ăn thì việc đó khỏe hơn nhiều chứ.

Giọng tôi có chút khó chịu.

Tại sao ngay cả trong kì nghỉ hè tôi vẫn phải viết đồ ăn cho bà chị quái đản chuyên ăn giấy này chứ. Thật hi vọng chị ấy có thể suy nghĩ cho tôi, người bị gọi tới đây khi đang nằm phè phỡn nghe nhạc trong căn phòng gắn điều hòa mát mẻ.

- Chị không biết luật bóng chày, xem chẳng hiểu gì cả.

- Mấy thứ đó chỉ cần xem nhiều là hiểu. Em cũng từng xem người ta thi đấu môn Curling (bi đá trên băng) ở Olympic mà chẳng cần biết luật.

- Nhưng chị bị ám ảnh tâm lý bởi mấy môn thể thao đụng tới bóng... hồi tiểu học khi tham dự cuộc thi khúc côn cầu chị đã bị bóng bay vào mồm.

Tại sao học sinh tiểu học lại đi tranh tài khúc côn cầu chứ. Lại còn bị bóng bay vào mồm nữa! Khúc côn cầu không phải là trò chơi di chuyển quả bóng nhỏ như bóng golf trên nền đất sao?

Khi tôi còn đang lặng người không biết nên nói gì vì có quá nhiều điểm tức cười trong lời chị ấy thì chị Tooko khẽ mỉm cười.

- Hơn nữa chị rất muốn được ăn câu chuyện do Konoha viết.

Chị Tooko chống tay lên thành ghế và ngước nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng như một tiểu thư quý tộc.

Thật hèn hạ.

Trong lúc tôi còn đang bối rối, chị Tooko nói tiếp một câu xanh rờn.

- Cũng may là Konoha rất rảnh.

- Em rảnh bao giờ hả!

Tôi la lên phản đối theo phản xạ. Nghe thế, chi Tooko chớp chớp mắt.

- Ơ? Em đang bận việc gì à?

- Cái này... cũng không hẳn là như vậy.

- Hôm nay em có dự định gì không?

-... Không có.

- Vậy thì là cái gì?

Tôi nghẹn họng không nói được thêm gì cả.

Thực tế thì đúng là tôi rất rảnh.

Bài tập hè tôi đã làm xong hết toàn bộ từ hồi tháng Bảy. Tôi không có bạn bè nào để đi chơi cùng, cũng chẳng đi làm thêm, càng không có sở thích nào để dồn tâm trí vào đó.

Mẹ tôi cũng có vẻ lo lắng "Sao cu anh cứ ở nhà suốt vậy con?" "Sao nghỉ hè mà không có bạn nào tới rủ con đi chơi vậy".

Cho nên quả thật là cú điện thoại của chị Tooko tới rất đúng lúc.

Khi đó trông mẹ rất vui vẻ, tiễn tôi ra tới tận cửa và nói "Đi chơi vui con nhé, nhớ gửi lời chào Amano giúp mẹ". Có vẻ như sau khi nói chuyện với chị Tooko qua điện thoại, mẹ tôi đã trở nên khoái chị ấy, khen không ngớt lời "Cô bé ấy ngoan thật, lễ phép quá cơ".

Tôi rời nhà mà không giải thích với mẹ rằng cái người được mẹ khen không ngớt lời đó chính là một con yêu quái chuyên ăn sách, còn con của mẹ chỉ đang bị lợi dụng mà thôi.

Chuyện tương tự như vậy cứ diễn ra hết lần này tới lần khác kể từ khi kì nghỉ hè bắt đầu.

- Dù sao thì em cũng không có rảnh! Em chỉ là bị một bà chị thô lỗ bắt ép tới đây viết điểm tâm mà thôi!

Tôi la lên. Nếu bị chị Tooko nghĩ là vì tôi rảnh nên bằng lòng tới trường thì sẽ cực kì kinh khủng.

- Xong rồi.

Tôi viết vội kết thúc trong khi thời gian vẫn còn khoảng 10 phút nữa, rồi xé mấy tờ bản thảo ra.

- Em phải về rồi, chị đọc nhanh đi.

Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của chị Tooko sáng lên khi chị ấy nhận lấy ba tờ giấy bản thảo mà tôi đưa ra bằng một tay.

- Cảm ơn em, Konoha. Chị ăn đây! Hì hì, không biết em đã viết ra câu chuyện như thế nào từ "Núi băng", "Đèn pin" và "Cây thông Noel" nhi.

[Năm phút sau...]

Tiếng thét chói tai vang vọng trong căn phòng câu lạc bộ chật hẹp.

- Khôngggggggggg! Nóng quá! Cay quá đi! Cây thông Noel nhảy ra khỏi núi băng rồi! Nó đang cháy phừng phừng! Đèn pin thì chớp tắt, mỗi lần ánh sáng của nó rọi xuống thì khuôn mặt của người chết lại hiển hiện trên cây thông Noel. Cứ như cắn một miếng kem lạnh nhưng bên trong nó lại chảy ra nước tương mù tạt nóng~~~ Đầu lưỡi bị bỏng rồi!

Tôi nhìn chị Tooko vừa khóc nức nở vừa tiếp tục án bản thảo chứa đầy mù tạt, và nói một cách lạnh lùng.

- Vậy nhé, em về trước đây.

- A, Konoha.

Tôi quay đầu lại thì thấy chị Tooko đang lấy tay lau nước mắt và mỉm cười.

- Ngày mai nhớ viết cho chị một món điểm tâm thật ngọt nhé.

Không xong rồi. Nếu tình hình cứ như thế này thì ngày mai tôi cũng sẽ phải tới trường.

Khi cửa phòng câu lạc bộ đóng lại, cả người tôi không khỏi run lên.

Bởi vì bây giờ là mùa hè nên trong hành lang cực kì yên tĩnh, tôi có thể nghe thấy tiếng ve sầu kêu từ bên ngoài vọng vào.

Vừa vội vã bước đi, tôi vừa suy nghĩ nguyên nhân mọi chuyện thành ra như thế này.

Là vì trước khi kì nghỉ hè bắt đầu, tôi đột nhiên bị ốm nhưng vẫn tới câu lạc bộ, chị Tooko đã rất lo lắng khi thấy tôi như sắp gục xuống.

"... Em ăn không?"

Chị ấy đưa cho tôi quyển sách chị ấy đang ăn dở, sau đó với thanh âm dịu dàng, chị Tooko kể cho tôi nghe Cánh đồng Musashi của Kunikida Doppo, khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Tôi thật sai lầm khi cảm thấy mang ơn chị ấy lúc đó.

Để thay cho lời cảm ơn, tôi đã nghiêm túc viết một câu chuyện tam đề cho chị ấy, khi thấy chị Tooko hạnh phúc la lên "Ngon quá đi Konoha ơi~ Rất, rất là ngon luôn!", tôi cũng đã hơi cảm thấy vui vẻ...

Tôi lại một lần nữa nghiêm túc viết ra một câu chuyện, chuyện này thật tồi tệ.

"Ngon quá! Hương vị thật mềm mại, tựa như bánh xốp ấy! Lại còn có sốt nam việt quất, chua chua ngọt ngọt!"

Tôi không tài nào nhìn thẳng vào chị Tooko đang đưa từng mẩu giấy vào miệng với vẻ mặt như tan chảy.

Tại sao tôi lại viết một câu chuyện như vậy chứ? Không chỉ một lần, tôi vẫn tiếp tục làm như vậy.

Bởi vậy mà chị Tooko mới hoàn toàn ỷ lại vào tôi. Cho dù tôi có viết ra câu chuyện kì cục đến thế nào, cho dù chị ấy kêu gào thảm thiết đến thế nào, thì ngày hôm sau chị Tooko vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy chờ mong và nói "Hôm nay em viết cho chị một câu chuyện thật ngọt ngào nhé".

Nếu cứ như thế này thì cho dù mùa Thu hay mùa Đông tôi cũng sẽ phải tiếp tục viết điểm tâm cho chị ấy.

Cảnh tượng này vừa hiện lên trong đầu, tôi đã thấy đầu váng mắt hoa, đúng lúc này tôi bước tới góc hành lang.

Ở đó tôi đụng vào một thứ tựa như bức tường dày, và bị té ngã ra sau.

- Oa!

Không cách nào kiểm soát cơ thể, tôi ngã ngồi xuống sàn.

Trên đầu tôi vang lên tiếng rên rỉ ồ ồ tựa như tiếng một con dã thú, còn có những giọt nước âm ấm đang nhỏ giọt tong tong xuống sàn.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, đập vào mắt tôi là một nam sinh đang mặc võ phục Nhu đạo với cơ thể cường tráng như một con trâu mộng.

- Ồ? A-Anh Ushizono!

Khoảng ba tháng trước, khi tôi vừa gia nhập câu lạc bộ Văn học không lâu, tôi đã lén lên kế hoạch để tác hợp cho chị Tooko và ông anh này.

Khi đó tôi phát hiện ra mỗi khi nhìn thấy chị Tooko là mặt anh ta lại đỏ bừng lên, ngoài ra anh ta còn rất căm ghét tôi, người bị chị Tooko cưỡng ép kéo tới câu lạc bộ Văn học.

Cho nên, tôi đã nghĩ nếu như anh ta có thể trở thành bạn trai kiêm người sáng tác điểm tâm cho chị Tooko thì sẽ tốt biết mấy, tất cả mọi người sẽ được hạnh phúc.

Tuy nhiên, mọi chuyện lại không diễn ra một cách đơn giản như vậy.

- Ôôôôôôôôô! Inoueeeeeeee!

Đội trưởng câu lạc bộ Nhu đạo, người mà ba tháng trước đã ôm mặt khóc nức nở bỏ chạy vì bị chị Tooko gọi là "Ngưu ma vương", nay cũng vừa xông về phía tôi vừa khóc rống lên.

- Ô ô ô ô~~~! Aaaa! Oaaaaaa!

Hai cánh tay thô to như cột nhà của anh ta quàng qua lưng tôi, cố định chặt cứng như không muốn để tôi trốn chạy, rồi anh ta kêu khóc thảm thiết.

Tôi chột dạ, không biết có phải là anh Ushizono vì bị Tooko từ chối nên định tìm tôi xả giận hay không.

- A-Anh Ushizono! Xin anh bình tĩnh! Chi Tooko chỉ là hơi đần, lại bị hiểu lầm nên mới như thê' việc anh bị mắng không phải là lỗi của em!

- Ô ô ô ô~~~!

Anh Ushizono vừa khóc như mưa vừa siết chặt hai tay lại. Khi tôi chuẩn bị nhận lấy cái chết thì một âm thanh bi thảm vang lên bên tai.

- A-Anh không quên được cô ấy. Anh muốn giữa mình và Amano có một kỉ niệm đẹp!!!

[Ba mươi phút sau]

Tôi ngồi đối diện với anh Ushizono ở sân tập của câu lạc bộ Nhu đạo.

Vì câu lạc bộ Nhu đạo là một câu lạc bộ chủ lực của trường, cho nên trong kì nghỉ hè các thành viên cũng vẫn tới đây luyện tập, tuy nhiên có vẻ như hôm nay buổi luyện tập đã kết thúc, trong sân tập rộng lớn không có một bóng người trừ tôi và anh Ushizono. Vì cửa sổ, đóng kín nên rất nóng, cả người tôi chảy mồ hôi đầm đìa.

Mồ hôi và nước mắt tuôn xối xả trên khuôn mặt trông như một con trâu mộng của anh Ushizono, anh ấy không ngừng kể lể cho tôi nghe.

- A-Anh từ hồi lớp 10 đã thích Amano rồi! Kể từ cuộc gặp gỡ định mệnh ở thư viện anh vẫn luôn dõi theo cậu ấy... Anh đã tin rằng nếu một ngày nào đó mình trở thành tuyển thủ Nhu đạo số 1 Nhật Bản, Amano cũng sẽ có thể nhận ra sức hấp dẫn của anh và nở nụ cười với anh! Thế nhưng Amano lại nhìn anh với ánh mắt như muốn nói "Đi ra chỗ khác, tôi ghét nhất mấy gã to con như anh", rồi còn mắng anh là "Ngưu ma vương" nữa...

- E-Em rất tiếc.

Người kích động anh ấy đi tỏ tình với chị Tooko là tôi, cho nên tôi cực kì áy náy. Đầu gối khép chặt, đầu cúi thấp.

- Ô ô ô ô ô! Không chỉ như thế, cậu ấy còn nói "Tôi sẽ không để anh cướp Konoha đi!" rồi tình tự ngay trước mặt anh...

- Chuyện đó là hiểu nhầm! Oa!!!

Anh Ushizono nắm lấy cổ áo tôi rồi nhấc bổng tôi lên.

Mặt tôi như sắp dán vào khuôn mặt ướt chèm bẹp mồ hôi và nước mắt của anh ấy.

- Inoue, quả nhiên mày và Amano đang hẹn hò phải không!

- K-K-Không phải vậy! Tuyệt đốỉ không phải! Không đời nào em lại hẹn hò với con yêu quái thắt bím tham ăn đó...

- Yêu quái?

- Không không, đó chỉ là một cách nói ẩn dụ... ý em là trông chị ấy như một con yêu quái...

- Mày giỡn mặt tao à! Ai cho mày nói xấu Amano hả! Amano là nữ thần! Vậy mà mày lại dám bâ't kính với nữ thần sao!!!

- Không phải, em không có ý đó. Một chút cũng không có.

- Đáng ghét, kể từ khi Amano đã có người thương, tao... tao... đã định dù thân này có nát thành trăm mảnh cũng sẽ ngậm cười dõi theo bảo vệ em...

- Này... em đã nói bao nhiêu lần rồi... em không có hẹn hò với chị Tooko...

- Inoueee!!!

- D-Dạ! Em xin lỗi!

Những ngón tay to tướng đang nắm lấy cổ áo tôi buông lỏng ra.

Tiếp đó, anh Ushizono cúi đầu thật sâu và nói.

- Làm ơn! Inoue! Chỉ một lần thôi cũng được! Xin cậu giúp tôi hoàn thành tâm nguyện!

Vẫn đang ngã ngồi trên sàn, tôi ngơ ngác nhìn anh Ushizono đang quỳ mọp trước mặt.

- Mùa thu này có một trận đấu rất quan trọng, thế nhưng trong đầu tôi suốt ngày chỉ nghĩ đến Amano, không cách nào tập luyện được. Tôi đã quyết định là sẽ quên Amano và trở thành một võ sư Nhu đạo mạnh nhất, thế nhưng gần đây tôi chỉ càng khiến cho đám đàn em lo lắng. Tôi đúng là một kẻ vô dụng! Nếu cứ thế này nhất định tôi sẽ bị loại ngay vòng đầu tiên. Vì những đội viên vẫn luôn tôn kính tôi, tôi nhất định không thể để chuyện đó xảy ra! Cho nên, làm ơn! Tôi muốn có được một kỉ niệm với Amano để chấm dứt mối nghiệt duyên với em ấy.

Mặc dù anh ta đang cúi đầu cầu xin, nhưng khí thế của anh ta áp đảo tôi đến nỗi tôi vội vàng trả lời.

- E-Em hiểu rồi. E-Em sẽ giúp anh. Kỉ niệm hay gì cũng được, em đều sẽ giúp anh.

Thiệt tình, rốt cuộc thì chị Tooko có gì tốt chứ Cái loại thích chĩa mũi vào chuyện của người khác lại hay làm ra những chuyện khiến người khác đau đầu, chưa kể còn là một con yêu quái ăn giấy.

Hôm sau. Vì trời mưa nên bầu không khí trong trường học mát mẻ hơn một chút so với hôm qua.

Vừa tới phòng sinh hoạt của câu lạc bộ, tôi đã thấy chị Tooko đang ngồi xổm trên ghế xếp ở cạnh cửa sổ.

Những ngón tay mảnh khảnh của chị ấy lật qua từng trang sách, xé ra từng mẩu giấy rồi cho vào miệng, sau đó nhai nhóp nhép với vẻ đầy hạnh phúc.

- Biển gầm của Mishima Yukio có vị tựa như món sò điệp vừa được bắt lên từ dưới biển! Miếng sò trắng bóng màu sữa không một chút tì vết tựa như làn da thiếu nữ khi vừa cho vào miệng liền tỏa ra mùi hương của biển cả vô tận chỉ cần nhai một miếng là vị ngọt tươi mát sẽ tràn khắp khoang miệng.

Sau khi khẽ thở dài với vẻ thỏa mãn, chị ấy lại bắt đầu huyên thuyên như mọi khi.

- Mishima Yukio là nhà văn sinh ra ở Tokyo vào ngày 14 tháng 1 năm 1925. Ông còn được biết đến như một nhà tư tưởng quá khích, vào năm 1970, khi bị giam ở doanh trại vùng Shinjuku Ichigaya, ông đã mổ bụng tự sát, chuyện này đã tạo nên một cú sốc trong dư luận khi đó.

Phong cách lẫn hành văn của ông đều cực kì tinh tế, cẩn thận, duy mĩ và kích động lòng người... khiến người đọc như bị cuốn vào một thế giới của sự suy đồi.

Lời bộc bạch sau mặt nạ là cú sốc khi bày tỏ về tình yêu đồng giới, Vùng biển phì nhiêu là tác phẩm lớn cuối cùng của ông thì khắc họa về giấc mộng và sự tái sinh lấy đề tài từ Truyện Hamamatsu Chunagon, Đạo đức băng hoại thì lại nói về những hành vi trái luân thường đạo lý, khiến cho từ "băng hoại" ưở thành một từ thịnh hành vào lúc đó... Tác phẩm nào của ông cũng mang hương vị của những món ăn được làm ra từ sự tuyển chọn của những nguyên liệu tuyệt hảo nhất bởi người đầu bếp tài hoa nhất, đi kèm đó là ly rượu vang thượng hạng. Tuy nhiên tác phẩm Biển gầm này lại có thể khiến người đọc hưởng thụ nó một cách chậm rãi. Nó có chút khác với một thứ mà Mishima sẽ viết ra... nhưng rồi lại tạo cảm giác chỉ có Mishima mới viết được một tác phẩm như vậy.

Khóe miệng của chị Tooko khẽ nhếch lên, rồi với vẻ mặt dịu dàng, chị ấy vừa lật những trang sách, vừa kể cho tôi nội dung của nó.

- Câu chuyện này nghe nói được Mishima sáng tác do ảnh hưởng của một tác phẩm thời cổ của Hy Lạp là Daphnis và Chloe. Nó kể về mối tình của cô gái và chàng trai lần đầu biết yêu. Tựa như Daphnis và Chloe lấy bối cảnh trên một hòn đảo ở biển Aegea để vẽ nên một câu chuyện có phong cách khỏe khoắn đậm chất mục đồng, Biển gầm cũng lấy bối cảnh ở một hòn đảo nhỏ tại vịnh Ise của tỉnh Mie để kể về những người trẻ tuổi yêu nhau trên đó.

Nhân vật chính Shinji là một ngư dân, ngày nọ anh gặp gỡ một cô gái lạnh lùng đang đi một mình trên bờ biển. Cô là Hatsue, con gái út của chủ thuyền. Hatsue mặc dù đã được gửi đi làm con gái nuôi ở một nơi khác, nhưng vì cha của cô muốn cô lấy chồng sau đó tiếp nối cơ nghiệp của mình nên đã gọi cô về.

Shinji và Hatsue hấp dẫn lẫn nhau. Tuy nhiên, Chiyoko, người vẫn thầm yêu Shinji vì lòng ghen tuông đã loan báo cho mọi người biết về mối quan hệ của hai người, điều này khiến cha của Hatsue rất tức giận và bắt họ phải chia tay.

Chị Tooko lại thở dài một cái, có vẻ như chị ấy rất hâm mộ những mối tình bị ngăn cách kiểu đó Rồi chị ấy tiếp tục kể, hai mắt rưng rưng.

- Rồi tình địch của Shinji xuất hiện và tiếp cận Hatsue, hai người không còn được gặp nhau nữa, những khung cảnh miêu tả sự lo lắng liên tục xuất hiện, tuy nhiên đến cuối cùng thì kết thúc vẫn thật hạnh phúc và viên mãn. Tựa như miếng sò điệp trắng muốt hòa tan trên đầu lưỡi, vị ngọt ấy khiến cõi lòng người đọc trở nên thật vui vẻ và hạnh phúc.

- Nó ngon đến thế ạ?

- Ừ, chị rất thích hương vị này.

Chị Tooko quả quyết như vậy với vẻ say mê.

- Vậy chị Tooko có muốn trải nghiệm một tình yêu như vậy không?

- Hả...!

Chị Tooko bị câu hỏi đột ngột của tôi khiến cho trở tay không kịp.

- C-Cái này. Ừm, nếu là con gái thì ai cũng đều mong được như vậy cả.

Nói rồi chị ấy khẽ mỉm cười ngước lên nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch.

- Cho nên Konoha cũng hãy viết cho chị một câu chuyện tình yêu có thể gột rửa tâm hồn như vậy nhé. Chủ đề hôm nay là "Bờ biển", "Hải đăng" và "Cá voi". Em phải viết cho chị một câu chuyện thật lãng mạn và ngọt ngào nhé. Thời gian là 50 phút. Nào, bắt đầu!

Chị Tooko bấm giờ bằng chiếc đồng hồ màu bạc.

Tại sao cuối cùng lại có cá voi chứ? Chà, thôi được rồi, tôi cứ viết tùy tiện một câu chuyện kiểu bờ biển và hải đăng yêu nhau thì bị cá voi chen vào làm người thứ ba vậy.

Không biết câu chuyện này sẽ có vị gì nhỉ...

Tôi bỏ lại chị Tooko đang rên rỉ "Vị cứ như marshmallow nhúng nước muối trộn với súp cá thu đóng hộp ấy~~~" và đi tới sân tập của câu lạc bộ Nhu đạo.

(Một loại kẹo dẻo)

Anh Ushizono nghiêng đầu, hai mắt đảo quanh khi thấy tôi chìa ra quyển Biển gầm của Mishima Yukio mà tôi đã mượn ở thư viện.

- B... Ban gấm?

- Anh nhìn cho kĩ vào. Không phải "Ban gấm" mà là "Biển gầm".

- Biến gầm? Nghe hay hay nhỉ, cái này ăn được không?

- Anh lau nước miếng giùm em cái. Cái này chẳng liên quan gì tới đồ ăn cả. Hai chữ này ý là sóng rất mạnh.

- Ồ, ra vậy. Là cái thứ ở ngoài biển hả?

Nhìn anh ta lấy tay đập vào nhau với vẻ hiểu ra, tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.

- Thế tóm lại cái này là gì?

- Chị Tooko rất thích Biển gầm của Mishima Yukio. Chị ấy còn nói với em là muốn trải nghiệm một tình yêu giống như trong sách.

- Sao cơ!

Ngay lập tức hai mắt anh ta sáng rực lên, mũi thở phì phò.

- Mặc dù không thể bắt anh chạy tới Ise làm ngư dân được, nhưng mà anh có thể tham khảo nó để làm chủ đề nói chuyện với chị Tooko.

- Ồ! Ra là thế! Tức là chỉ cần đọc quyển sách này thì anh sẽ có thể trở thành người đàn ông lý tưởng của Amano đúng không?

- Không... ý em không phải vậy.

- Inoue! Em đúng là tri kỷ của anh! Anh nhất định sẽ nhớ ân tình này!

Anh Ushizono dùng bàn tay bự như mang găng tay bóng chày cầm lấy quyển sách nhỏ xíu rồi lật nó ra.

Tuy nhiên...

-...

Khi anh Ushizono lật tới trang đầu tiên, hai bả vai của anh ta thõng xuống, sau đó anh ta ngã xuống đất.

- Oa! Anh Ushizono!

Tôi thử lay anh ta, anh Ushizono khẽ mở mắt ra nhìn tôi rồi lập tức đứng dậy.

- Không xong... anh quên mất mình bị nguyền rủa không thể đọc hơn một trang sách được...!

-... Anh nói em mới nhớ ra chuyện này.

- Tuy nhiên, chỉ cần có tình yêu với Amano, anh nhất định sẽ chiến thắng con buồn ngủ tà ác này!

Anh Ushizono đứng thẳng người, ngẩng đầu và tiếp tục thử thách với Biển gầm một lần nữa.

- Hừm, trên đảo này có một đền thờ. Khung cảnh nhìn từ hải đăng cũng rất đẹp. Đọc cứ như là tờ quảng cáo của một tour du lịch.

Để tránh ngủ gật, anh Ushizono liên tục lầm bầm, tuy nhiên khi ánh mắt của anh ấy chuyển sang trang tiếp theo, anh ta lại ngay lập tức gục xuống.

- Anh Ushizono!

- V-Vẫn không được. Inoue, nếu anh lại chuẩn bị nhắm mắt lại, em hãy dùng hết sức cầm cái này đánh anh một cái.

- Hả?!

Anh Ushizono đưa cho tôi một cây gậy bóng chày. Tại sao trong câu lạc bộ Nhu đạo lại có gậy bóng chày chứ!

- Đừng khách khí, cứ dùng toàn lực đi!

- Cái này, nếu như không may anh sẽ chết đấy!

- Đừng lo, đầu anh được đánh giá còn cứng hơn máy ủi nữa, nên sẽ không sao cả.

- Anh nhận được đánh giá đó ở đâu vậy hả! Dựa vào căn cứ nào chứ! Chẳng lẽ anh đã tranh tài với máy ủi sao?!

- Ừ, hồi đó là vào kì nghỉ hè năm anh học lớp 5, khi đang leo núi trong chuyến luyện tập Nhu đạo, anh bị vấp té vào rễ cây khiến đầu đập xuống đất. Khi đó mặt đất rung lên bần bật, còn có 2-3 cái cây bị đổ, chim bay tứ tán, thế nhưng đầu của anh chỉ bị mấy vết xước nhẹ. Sau khi kì nghỉ hè kết thúc, tin đồn này đã lan khắp trường, thế là anh được người ta gọi là học sinh tiểu học thép, hay nghé con xe ủi.

- Đó là vì khi anh té, tay của anh ngẫu nhiên nắm lấy cỏ hay gì đó nên làm giảm lực rồi! Chuyện này nghe kiểu gì cũng rất không thật.

- Vậy à, nhưng mà anh từng chiến đấu thắng lợn rừng rồi, cho nên em không cần bận tâm.

- Lợn rừng là sinh vật sống. Còn máy ủi là xe! Là cơ giới! Hai cái đó hoàn toàn khác nhau!

- Đàn ông gì mà lắm chuyện quá! Nào tiếp tục!

Anh Ushizono bắt đầu lần thử thách thứ ba.

Tôi cầm cây gậy bóng chày đứng đằng sau anh Ushizono, trông tôi bây giờ chẳng khác nào một người hầu đang đợi chặt đầu chủ nhân sau khi ông ta mổ bụng tự sát.

Làm sao bây giờ. Chẳng lẽ vì cứ đọc sách thì ngủ gật nên tôi phải cầm gậy bóng chày đánh và đầu người ta sao.

Nếu như tôi đánh bể đầu anh ấy, tôi sẽ trở thành một kẻ giết người. Nếu bị ai đó cầm gậy đánh vào đầu thì dù đầu có cứng như thế nào cũng đều bị thương nặng cả, đó là kiến thức cơ bản mà ai cũng biết rồi.

Trong khi tôi đang lo lắng, anh Ushizono đã trợn trừng hai mắt bắt đầu đọc sách với vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

Những ngón tay của anh ta đặt lên trang sách. Tôi nín thở, mắt dõi theo từng câu văn. A, a, tới đoạn Shinji cầm con cá bơn trên tay và đi về phía bờ biển rồi. Sắp tới lúc phải lật sách rồi.

-...

Anh Ushizono gục về phía trước.

Oaaaaaa!

Tôi nhắm chặt hai mắt, vung gậy lên, sau đó thả tay ra.

- E-Em xin lỗi! Em không thể đánh người được!

Coong!

Hả? Vừa có tiếng gì vậy?

Tôi mở mắt ra và thấy anh Ushizono đang nằm trên thảm. Ngay bên cạnh anh ấy là cái gậy bóng chày.

Chẳng lẽ khi tôi thả tay ra, cái gậy đã rơi thẳng xuống đầu anh Ushizono sao?!

Anh Ushizono không nhúc nhích. Tôi cũng không nghe được tiếng thở của anh ấy.

Chẳng lẽ...!

Khi tôi hoảng loạn nghĩ trong đầu chẳng lẽ mình đã giết anh ta rồi sao, thì anh Ushizono mở to hai mắt bật dậy.

- Ôôôôôôôô!

Rồi anh ta gào lên như một xác sống vừa trồi dậy khỏi mộ.

- Được rồi! Tỉnh rồi! Đọc tiếp trang tiếp theo nào! Mình sẽ ăn cá bơn!

- Anh sẽ không ăn cá bơn! Đó là quà dành cho người canh hải đăng. Còn nữa, anh làm ơn đừng làm mấy trò nguy hiểm này nữa. Anh sẽ không thể chịu tới trang cuối cùng được. Cứ tiếp tục bị đánh thế này anh sẽ trở thành một kẻ ngốc đấy! Cho dù không như vậy thì thần kinh của em cũng không chịu nổi rồi.

- Hừm... nhưng mà nếu anh không đọc quyển sách này, anh sẽ không có chủ đề để nói với Amano.

Tôi thở dài.

- Để em đọc cho anh nghe, anh ra ngồi đằng kia đi.

Cứ như vậy, tôi bắt đầu đọc to nội dung quyển sách như đang đọc bài trong giờ học.

Rốt cuộc tôi đang làm gì với kì nghỉ hè của mình vậy.

Anh Ushizono hai tay ôm đầu gối, mắt mở to lắng nghe với vẻ mặt nghiêm túc.

"Cô gái mang guốc gỗ đang khóc nức nở bỗng đứng sững lại, tiếng khóc của cô im bặt. Người con gái đó chính là Hatsue.

Chàng trai không dám tin vào cuộc gặp gỡ đầy duyên phận này, anh bắt đầu hoài nghi ánh mắt của mình."

- Hừm...

Trong lúc tôi đọc, anh Ushizono thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh phụ họa, hai mắt đảo quanh, mỗi lần như vậy tôi lại giật hết cả mình.

"Hatsue à."

"Người đang khóc lúc nãy chính là cô sao?"

"Là tôi."

"Tại sao cô lại khóc?"

- Hừm hừm...

Tại sao. Tại sao anh ta lại phát ra âm thanh đó. A, anh ta vừa gật đầu. Mắt nhắm lại... anh ta đang ngủ sao? Không, thái dương anh ta vừa chuyển động, anh ta đang suy nghĩ chuyện gì đó?

Tôi cực kì để ý tới những phản ứng kì lạ của anh Ushizono.

"Tôi phải đi rồi."

- Đừng điiiiiiiii!

Đột nhiên anh Ushizono đứng bật dậy và hét lên.

- A-Anh làm sao vậy...

- Tự dưng nghĩ tới việc Hatsue sắp rời đi anh nhịn không được nên...

- Làm ơn đừng dọa em sợ như vậy.

- Xin lỗi.

Anh Ushizono đỏ mặt xin lỗi, sau đó anh ấy lại ngồi ôm chân trên thảm.

"Shinji không trả lời, trông anh có vẻ kinh ngạc. Một vệt đen vắt ngang qua ngực áo của Hatsue."

Hình như là... đoạn này miêu tả có hơi nhạy cảm.

Hatsue đứng trên mái nhà bị bỏ hoang, vừa nói chuyện với Shinji vừa nhô người ra lan can bằng bê tông ngắm nhìn phong cảnh. Khi định đứng dậy rời đi cô mới nhận ra vết bẩn trên áo, cho nên cô vội lấy tay lau.

Mặc dù đoạn này rất hay, làm nổi bật lên sự tương phản giữa áo len đỏ và vết bẩn màu đen, tuy nhiên phải đọc nó ra bằng lời thế này quả nhiên là rất xấu hổ.

Thiệt tình, tôi đang làm cái gì thế không biết.

Hô hấp của anh Ushizono dần trở nên dồn dập.

"Khi lòng bàn tay chạm vào, ngực của cô rung nhẹ như một con thú nhỏ nhắn. Chàng trai bị xúc động trước sức đàn hồi mềm mại đó."

- Ưôôôôôôôô!

Anh Ushizono lại gào lên và đứng bật dậy.

- L-Lần này là chuyện gì nữa.

- Không có gì, chỉ là trong đầu anh hình ảnh của Amano chồng lên Hatsue, cho nên anh cũng cảm thấy xúc động như có nham thạch nóng chảy sắp tuôn ra từ lồng ngực.

- Hả?

- Inoue, em không thây Hatsue và Amano rất giống nhau sao.

Rốt cuộc tôi cũng hiểu, thì ra anh Ushizono từ nãy đến giờ vẫn đắm chìm trong thế giới của Biển gầm, tự xem mình là Shinji, còn chị Tooko là Hatsue.

Tuy nhiên, tôi lại không thể đồng ý với ý kiến đó.

- Vòng ngực của chị Tooko và Hatsue không giống nhau. Cho dù chị Tooko vỗ ngực đến thế nào đi nữa thì ngực của chị ấy cũng không thể dao động như một con thú nhỏ được, chuyện đó không bao giờ xảy ra.

- Hừm, chà... cũng có thể.

Khuôn mặt của anh Ushizono cau có, xem ra ngay cả trong mắt một người đang yêu tha thiết thì anh ấy cũng không thể phủ nhận sự thật đó. Tuy nhiên, ngay lập tức anh ấy lại trợn tròn hai mắt.

- Tại sao mày lại có thể biết rõ như vậy hả Inoue! Chẳng lẽ mày đã tận mắt chứng kiến việc đó ư?!

Anh ta đang tưởng tượng chuyện gì vậy, ngay cả máu cam cũng chảy ra rồi.

- A-Anh Ushizono! Mau ngẩng đầu lên!

- Sao! Mày đã thấy rồi đúng không? Mày đã thấy ngực của Amano rồi phải không? Hai người đã phát triển tới mức đó rồi phải không? Thật hư hỏng!

- Em chưa từng nhìn thấy, quan hệ của bọn em không có tốt đến mức đó. Chuyện như vậy bình thường chỉ cần nhìn từ bề ngoài là cũng biết được rồi.

- Ư...

Anh Ushizono trông vẫn còn nghi ngờ.

- Lần này anh mà còn la lên nữa là em không đọc tiếp nữa đâu.

Tôi tập trung tinh thần và bắt đầu đọc tiếp. Anh Ushizono cũng thuận theo lời tôi và lắng nghe một cách ngoan ngoãn.

Quan hệ giữa Shinji và Hatsue càng ngày càng sâu đậm. Cả hai đều cùng nghĩ đến nhau, tuy nhiên việc này lại khiến cho Chiyoko, một người bạn từ thuở nhỏ với Shinji, cảm thấy đố kị. Chiyoko vốn là một cô gái tự ti về dung mạo của mình. Cô đang theo học đại học ở Tokyo, nhưng đang trong kì nghỉ xuân nên cô về thăm nhà.

Ngoài ra, một tình địch của Shinji có tên là Yasuo cũng xuất hiện.

Tiếp đó, vào một ngày bão tố, Shinji hẹn gặp Hatsue ở một căn nhà bỏ hoang. Trong khi chờ Hatsue tới, Shinji ngồi chờ bên đống lửa rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi mở mắt ra, anh nhìn thâỳ Hatsue đang cởi trần, quần áo phơi ở một bên...

- Ư...

Hai mắt của anh Ushizono mở trừng trừng.

Thiệt tình, lại tới cảnh "nguy hiểm" rồi. Tôi vừa cảnh giác vừa tiếp tục đọc.

Nhận ra Shinji đã tỉnh dậy, Hatsue vội vàng che lại thân thể.

Shinji đứng dậy. Hai người đối diện nhau qua đống lửa.

Anh Ushizono lấy hai tay bịt miệng.

"Tại sao em lại chạy trốn?"

"Vì người ta xấu hổ mà."

"Phải làm sao thì em mới hết xấu hổ."

"Chàng cũng cởi trần thì em sẽ không xấu hổ nữa."

Sau khi nhìn thấy Shinji cởi ra, Hatsue nói với anh từ bên kia đống lửa.

"Nhảy qua đống lửa đó tới bên em. Chỉ cần chàng nhảy qua đống lửa đó..."

- Ư ô ô ô ô ô! Amanoooo~~~

Anh Ushizono rốt cuộc không chịu được nữa, máu cam chảy ra từ mũi anh ta.

- Anh làm ơn đừng có la lên nữa! Nhanh bịt mũi lại!

Chuyện về sau là một vòng lặp giữa những tiếng la hét, máu mũi, phẫn nộ và nước mắt.

Khi Chiyoko nhìn thấy Hatsue và Shinji đi ra từ căn nhà hoang, cô đã đem chuyện này nói với tình địch của Shinji là Yasuo.

- Không xong! Chuyện này không xong rồi!

Anh Ushizono run rẩy lầm bầm ở cảnh Yasuo tấn công Hatsue.

- Đáng chết! Yasuooo! Tao sẽ giết mày!!!

Anh ta gào lên đầy phẫn nộ. Khi nghe thây Hatsue bình yên vô sự, anh ta ngồi phịch xuống thở phào, khi mọi người bàn tán về mối quan hệ giữa Shinji và Hatsue, và Shinji nhận được lá thư từ Hatsue "Cha rất giận, có lẽ em không còn được gặp chàng nữa", anh ta ngồi đó rên rỉ, nước mắt lăn dài trên má.

Tôi cũng phát mệt với việc nhắc nhở nên được nửa chừng tôi mặc kệ anh ấy và chuyên tâm vào việc đọc.

Tôi cũng chẳng thèm quan tâm lỡ như có ai đó tới sân tập vào lúc này và chứng kiến cảnh này thì nó sẽ trở thành lời đồn đại như thế nào. Đội trưởng của câu lạc bộ Nhu đạo cả người là máu lăn lộn khắp nơi, trước mặt anh ta là một học sinh lớp 10 trông có vẻ nhỏ bé, yếu ớt đang đọc thật to những lời đánh giá về ngực phụ nữ.

Những tình tiết khúc chiết cuối cùng cũng gần đi tới hồi kết, khi Shinji lên thuyền với tư cách thuyền viên thực tập và xả thân để bảo vệ con thuyền khi gặp bão, anh đã nhận được sự tán thành của cha Hatsue.

Ngoài ra, sau những gì đã làm với Shinji và Hatsue, Chiyoko cũng cảm thấy ân hận, cô cố gắng thuyết phục mẹ để tác hợp cho hai người.

- Oa! Làm tốt lắm Chiyoko! Giỏi quá! Tôi tha thứ cho cô!

Cuối cùng khi tới cảnh tình cảm của hai người được xác nhận, anh Ushizono xúc động khóc như mưa.

- Thật là một câu chuyện tuyệt vời! Đây là quốc bảo của Nhật Bản. Thì ra là vậy, anh hiểu rồi. Shinji và Hatsue vượt qua bao sóng gió để rồi cuối cùng đến được bên nhau. Sự dũng cảm của Shinji cũng đã được cha của Hatsue thừa nhận! Đúng như những gì cha của Hatsue nói "Đàn ông phải có sức khỏe. Chỉ cần có sức khỏe thì làm gì cũng được!" Chỉ cần có sức khỏe thì ngay cả sóng to gió lớn cũng không hề gì! Có đúng vậy không Inoue?

Bị anh ta cầm vai mà lắc, tôi chỉ có thể trả lời "Đúng rồi".

Ôi... không biết máu trên thảm có lau sạch được không đây...

Ngày hôm sau, tôi tới trường với trạng thái cực kì tồi tệ, cổ họng khô khốc, mắt chăng đầy tơ máu, đầu đau nhức từng cơn.

Thật không ngờ hôm qua tôi đã phải đọc suốt sáu tiếng đồng hồ.

Sau khi nghe tôi đọc xong, anh Ushizono liên tục nói "Chiyoko vốn dĩ là một người tốt!", "Shinji đúng là đàn ông!", "Hatsue thật đáng yêu!"

Sau đó còn cái gì mà "Anh cũng sẽ tỏ tình với Amano như một người đàn ông" rồi "Nhất định anh sẽ đạt được tâm nguyện!"... không biết anh ta có ổn không nữa...

Tôi cảm thấy hơi lo lắng...

Nếu bị bám đuổi bởi một kẻ hai mắt tỏa sáng, mũi thở phì phò như vậy thì con gái bình thường đều sẽ sợ chạy hết.

Cho dù chị Tooko là một quái nhân thì chắc hẳn chị ấy cũng biết sợ.

Tuy nhiên chị Tooko lại không có mặt ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Trong lúc tôi đang ngạc nhiên thì thấy chị ấy bước vào, hai tay khệ nệ ôm một chồng sách cao ngút.

- Hai ba, hai ba... a, Konoha đây à? Hôm nay em cũng tới nhỉ?

- Mấy quyển sách ố vàng đó là cái gì vậy?

- Hì hì đây là toàn tập Tanizaki Junichirou mà bên thư viện dự định đem đi tiêu hủy. Cũng hơi tiếc là chúng cũ quá rồi nên không ăn được nữa...

- Ra thế.

Chị ấy còn định gia tăng số lượng sách ở đây lên thêm nữa sao.

Chị Tooko thò mặt ra từ sau chồng sách.

- Ồ. giọng em nghe khàn thế, bị cảm à?

- Không, em chỉ là nói hơi nhiều quá thôi.

- Konoha mà cũng có bạn bè để nói chuyện lâu đến thế cơ à?

- Kệ em.

- À đúng rồi, tối mai ở đền thờ gần trường có tổ chức lễ hội đấy.

- Vậy à?

- Còn có bắn pháo hoa nữa đây. Mà hành lang tầng 4 ở tòa nhà phía Tây là vị trí đẹp nhất để ngắm. Năm ngoái chị đã phát hiện ra nó khi đến trường.

- Hừm, chị cũng rảnh thật đấy.

Chị Tooko nói với vẻ hờn dỗi.

- Thiệt tình, sao Konoha lúc nào cũng nói chuyện lạnh nhạt kiểu đó thế. Uổng công chị còn định nói sao em không đi cùng bạn tới đó chơi.

- Sao chị không bỏ sách xuống rồi nói tiếp.

- À quên mất.

Chi Tooko từ từ đặt chồng sách xuống bàn.

- Cuối cùng cũng hết vướng víu rồi. Chị nói nè Konoha... a chết rồi!

Khi chị Tooko vừa định càu nhàu tiếp thì chị ấy nhìn xuống dưới và la lên.

- Thôi rồi, đen sì hết rồi.

Trên ngực áo đồng phục của chị ấy có vài đường màu đen, có lẽ là khi chị ấy ôm chồng sách bị dính vào.

Tôi nín thở. Cảnh tượng này trông hệt như một cảnh trong Biển gầm.

Chị Tooko dùng bàn tay trắng muốt vỗ vỗ ngực.

Mỗi lần chị ấy vuốt tay từ trên xuống, mặc dù vết bẩn cũng bớt đi một chút, tuy nhiên thì quả thật chỗ đó của chị Tooko có một sự khác biệt mang tính quyết định so với của Hatsue.

Bàn tay của chị ấy vuốt thẳng tuột từ trên xuống dưới, chẳng có thứ gì lay động tựa như một con thú nhỏ cả.

Vết bẩn cũng không chỉ là bụi bẩn, trong đó có vẻ như còn lẫn thứ gì trông như là mực nước, cho nên nó không thể phủi đi bằng tay được. Đột nhiên chị Tooko cầm lấy chai nước để trên bàn.

Rồi chị ấy đổ một ít nước từ bên trong vào chiếc khăn tay màu tử đinh hương nhạt và bắt đầu lau trực tiếp vào vết bẩn.

- Ghét ghê, xem ra phải có xà phòng mới được.

Lớp áo đồng phục màu trắng bị nước thấm ướt và nhanh chóng dính vào da chị ấy, dưới lớp vải mỏng đang trở nên xuyên thấu đó dần hiện lên đường nét của áo ngực.

Oa... chờ đã...!

Mới vừa nãy thôi tôi còn nhìn chị ấy với ánh mắt thương hại, tuy nhiên hiện tại nhịp tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.

Tôi có nên nhắc nhở chị ấy không. Việc tôi nên làm bây giờ là phải dời ánh mắt sang chỗ khác, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cứ nhìn chằm chằm vào đó, mặt nóng bừng lên.

Chị ấy thật bất cẩn. Chẳng lẽ chị ấy không xem tôi là con trai sao. Không đúng, cái thứ phẳng lì như sân bay đó thì cho dù nhìn thấy cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả. Tôi chỉ đang hiếu kì về việc thì ra trên đời còn có loại áo ngực dành cho kiểu ngực như vậy thôi, tim tôi không hề đập rộn lên hay gì cả.

Đúng là như vậy, ngực kiểu đó thì tôi đã nhìn riết trong gương rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, mang theo cảm giác tội lỗi, tôi dời ánh mắt đi, rồi lại lén nhìn trở lại.

Chi Tooko ngẩng đầu lên nhìn tôi.

- !

Có vẻ như chị ấy đã nhận ra ánh mắt của tôi đang nhìn vào đâu. Mặt chị ấy đột nhiên đỏ bừng lên, cùng lúc đó chị ấy lấy tay che ngực lại. Mặt tôi cũng thoáng cái đỏ như gấc chín.

Sự im lặng bao trùm hai chúng tôi.

Chị Tooko hai tay ôm ngực, nhìn tôi với ánh mắt xen lẫn thẹn thùng và trách cứ.

Má tôi càng lúc càng nóng.

-... Konoha, vừa rồi em đang nhìn cái gì đấy?

-... Cái này...

Nếu như tôi trả lời một cách thành thật, không biết tôi có bị ăn đấm không nhỉ.

Tuy nhiên, chị Tooko đang ngước lên nhìn tôi với ánh mắt như thể bắt tôi phải nói thật.

- Đó là một thứ phẳng lì như sân bay.

Ngay lập tức, một chai nước bay tới.

- Ý em là sao hả! Em đang nói ngực của chị phẳng lì như sân bay phải không!

Nước văng tung tóe khắp nơi.

- Quá đáng! Em thật quá đáng! Chị cũng đâu muốn nó như thế đâu!

Khi chị Tooko hai mắt rưng rưng nước giơ cao nắm đấm tiến về phía tôi, thì cửa phòng câu lạc bộ bị đẩy tung ra.

- Amanoooooo!

Tiếng hét vang vọng khắp phòng, anh Ushizono mặc đồ Nhu đạo, mũi thở phì phò, hai mắt hừng hực khí thế tiến vào.

Cả tôi và chị Tooko cùng sững lại vì kinh ngạc.

Mang theo vẻ mặt đáng sợ, anh Ushizono tiếp cận chị Tooko.

Khuôn mặt của chị Tooko cứng đờ vì sự đột ngột này.

- C-Cái này...

Anh Ushizono chìa ra một phong thư màu trắng.

Tôi trợn tròn mắt.

Thư tình! Anh Ưshizono dốt đặc cán mai đó mà cũng biết đưa thư tình!

Tuy nhiên, bầu không khí này càng giống như là anh ta đang đưa thư khiêu chiến... Anh Ushizono nhìn chằm chằm vào chị Tooko với vẻ mặt kinh khủng như sắp quyết đấu một trận sinh tử.

Chị Tooko thò bàn tay mảnh khảnh ra rồi nhẹ nhàng nhận lấy lá thư.

Sau đó chị ấy mở nó ra.

Anh Ushizono nín thở.

Tôi cũng nhô người ra phía trước.

Bên trong là một tờ giấy viết thư màu trắng. Chị Tooko nhìn lướt qua nó với vẻ mặt nghiêm túc.

Không lâu sau chị ấy ngẩng đầu lên và nở một nụ cười tươi như hoa.

- Được thôi, tôi đồng ý.

Trên tờ giấy là một dòng chữ thô đậm viết bằng mực đen.

"Hãy đi cùng tôi tới lễ hội mùa hè."

Chiều tối ngày hôm sau, tôi đứng đợi bên cạnh cổng trường.

Chị Tooko vẫn chưa tới. Anh Ushizono mặc đồng phục thì đang đứng ngồi không yên, khuôn mặt đỏ bừng.

Cứ mỗi mười giây hai má anh ấy lại giãn ra thành hình nụ cười. Tôi hơi cảm thấy lo lắng không biết anh ta đang định làm chuyện gì. Mặc dù Biển gầm khiến anh ta rất kích động, còn nói cái gì mà phải đạt được tâm nguyện của đàn ông, nhưng chẳng lẽ anh ta đang chờ đợi cảnh tượng đống lửa sao...

Ở cảnh đó anh Ushizono vừa hét to vừa phim máu mũi khắp nơi.

Tuy nhiên đó chỉ là tiểu thuyết, chỉ là một cảnh nhạy cảm đơn thuần. Nếu anh ta định tái hiện nó trong hiện thực thì sẽ gặp rắc rối to. Hơn nữa đó lại còn là ngưu ma vương và yêu quái.

Tôi có chút sợ hãi khi không biết anh Ushizono sắp làm gì.

Ngoài ra thì việc chị Tooko dễ dàng nhận lời mời của anh ta cũng khiến tôi bất ngờ.

"Được thôi, tôi đồng ý."

Khi nghe chị Tooko mỉm cười nói ra những lời đó, khuôn mặt của anh Ushizono ngay lập tức đỏ bừng lên, trông anh ấy như sắp ngất đi.

"Vậy hẹn gặp anh ở cổng trường lúc sáu rưỡi ngày mai nhé."

Anh Ushizono chỉ biết mở to mắt gật đầu lia lịa khi nghe thấy những lời đó.

Tôi hoàn toàn bị kinh ngạc.

Trước đó chị ấy còn gọi anh ta là "Ngưu ma vương", vậy mà bây giờ lại nhận lời một cách dễ dàng như vậy!

Chẳng lẽ thật ra thì hình mẫu yêu thích của chị ấy là kiểu người hay vận động thể thao đó? Dù sao thì chị ấy cũng có quan hệ tốt với câu lạc bộ Chèo thuyền gồm toàn những thằng cha đầy cơ bắp.

Đương nhiên tôi cũng không phiền hà gì chuyện này cả, chỉ hi vọng nếu chị ấy và anh Ushizono thành người yêu thì hãy giải phóng cho tôi. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng chẳng hiểu sao trong ngực tôi lại có thứ gì đó không thoải mái.

Tôi đau khổ tự hỏi tại sao mình lại phí phạm kì nghỉ hè quan trọng để làm những chuyện này chứ... tôi đã nói dối mẹ là sẽ đi chơi lễ hội với bạn để đi tới chỗ hẹn.

Đã quá thời gian hẹn ba phút, đúng lúc này tôi nghe thấy tiếng guốc gỗ lạch cạch vang lên.

- Xin lỗi tôi đến trễ.

- !

Anh Ushizono sững sờ không nói nên lời.

Chị Tooko mặc yukata màu tử đinh hương nhạt. Những cánh hoa màu trắng trên tay áo dập dìu theo từng chuyển động. Mái tóc bình thường vẫn thắt bím giờ được búi cao lên đằng sau đầu.

- Tôi không quen đi guốc gỗ lắm. Thật sự xin lỗi anh.

- K-Không sao cả.

Anh Ushizono lắc đầu như trống bỏi. Khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín.

Thấy thế, chị Tooko khẽ mỉm cười một cách đáng yêu.

- Cảm ơn anh. Vậy chúng ta đi thôi.

- Ừ-ừm.

- Hì hì.

Tôi lén lút bám theo sau hai người họ.

Cảm giác khó chịu trong lồng ngực dần trở thành sự tức giận.

Vẻ mặt đó của chị ấy là sao vậy. Chẳng khác nào mấy ca sĩ thần tượng giả vờ làm bộ dễ thương trong mấy chiến dịch quảng cáo. Cái gì mà "hì hì" chứ! Còn mặc cả yukata tới, đúng là đầu tư hết mức. Còn thay đổi kiểu tóc, trông vui vẻ đến như vậy.

Tôi đã không cần phải lo lắng cho bọn họ nữa.

Chị Tooko cũng nhận ra anh Ushizono không tệ chút nào.

Vì cách hơi xa nên tôi không nghe thấy hai người đang nói gì cả, tuy nhiên chị Tooko cười rất vui vẻ. Gần như lúc nào trên mặt chị ấy cũng là nụ cười.

Có lẽ là vì chị Tooko quá rạng rỡ nên anh Ushizono chỉ biết đỏ mặt nhìn xung quanh. Không biết hai người đang nói chuyện gì vậy nhỉ. Thực ra thì tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ là tại vì không biết lý do gì khiến chị Tooko cười suốt như vậy.

Khi chúng tôi tới gần đền thờ, người cũng bắt đầu đông lên, hai bên đường là những tiệm bánh xèo, kẹo bông, mực nướng xếp thành dãy, việc di chuyển cũng trở nên khó khăn hơn.

Tôi bị người qua đường đụng vào mấy lần, hình bóng của chị Tooko và anh Ushizono cũng hòa vào dòng người và biến mất.

Mọi người xung quanh đều cười nói thật vui vẻ, chỉ có một mình tôi là đang bám đuôi cuộc hẹn hò của người khác.

Tôi càng lúc càng cảm thấy bản thân thật thảm hại.

Trán tôi ướt đẫm mồ hôi, hơi thở đứt quãng, quần áo cũng trở nên dinh dính. Cho dù vậy tôi vẫn cố chấp băng qua biển người để tiến về phía trước.

Hai người đang đứng trước tiệm kẹo anzuame.

Anh Ushizono mua hai cây kẹo và ngại ngùng đưa một cây về phía chị Tooko.

Chị Tooko mở to mắt với vẻ ngạc nhiên.

Chị ấy ngước lên nhìn anh Ushizono đang đứng đờ người ra.

Tay vẫn cầm lấy cây kẹo, anh Ushizono nói nhỏ điều gì đó với vẻ mặt đỏ ửng.

Đột nhiên chị Tooko mỉm cười ngượng ngùng. Nụ cười ấm áp tựa như những tia nắng xuyên qua kẽ lá.

Chị ấy cầm lấy cây kẹo cho vào miệng rồi nhìn về phía anh Ushizono, sau đó chị ấy lại nở một nụ cười vui vẻ.

"Ngon quá đi, Konoha".

Trong đầu tôi hiện lên nụ cười lần đầu tiên của chị Tooko khi ăn bản thảo của tôi... nội tâm tôi như có thứ gì đó nặng trịch đè lên.

Mặc dù chị ấy nói rằng cho dù ăn đồ ăn bình thường thì cũng không cảm nhận được hương vị gì...

Tôi càng lúc càng thấy khó chịu, có lẽ những lời tán thưởng "Ngon quá" mà chị ấy nói với tôi cũng chỉ là những lời khách sáo xã giao mà thôi.

Chẳng biết từ lúc nào tôi đã cúi gằm đầu xuống.

Chỉ đến khi bị người qua đường đụng vào vai tôi mới chợt ngẩng đầu lên, nhưng hai người đó đã đi đâu mất rồi.

Tôi vội đi tới tiệm kẹo.

- Xin lỗi, cho hỏi cặp đôi có một nam sinh trông như bò mộng và một cô gái mặc yukata vừa mua kẹo ở đây lúc nãy đi đâu rồi ạ?

- Hình như là bên kia thì phải.

Tôi chạy về phía chủ tiệm chỉ.

Thiệt tình, tôi đang làm cái quái gì vậy chứ. Tại sao tôi lại không mặc kệ hai người đó chứ. Mắc gì tôi lại phải quan tâm tới một con yêu quái thích chĩa mũi vào chuyện người khác và đội trưởng của câu lạc bộ Nhu đạo chứ.

Thế nhưng tôi lại cứ tiếp tục chạy, mồ hôi đầm đìa, hơi thở đứt quãng.

Tôi vừa tiến lên trong biển người vừa hỏi anh bán kẹo bông hay ông chú bán mực nướng về một cặp đôi người nam trông như bò mộng, còn cô gái thì mặc yukata. Có lẽ là vì hai người trông rất bắt mắt nên rốt cuộc tôi cũng được một người qua đường chỉ cho biết.

- À hai người đó vừa nãy tôi thấy đi vào trong cánh rừng sau đền thờ rồi.

Khi tôi đạp lên con đường đầy đá vụn đi về phía đó, tôi thấy chị Tooko và anh Ushizono đang đối diện nhau, đằng sau hai người là những cái cây đung đưa xào xạc.

Ánh trăng sáng xuyên qua những tầng lá chiếu rọi hai người.

Anh Ushizono nhìn chằm chằm vào chị Tooko với vẻ mặt đáng sợ.

Chị Tooko cũng nhìn về phía anh Ushizono với ánh mắt dịu dàng.

Trong bầu không khí kì lạ đó, giọng nói trong suốt của chị Tooko vang lên.

- Nhảy qua đống lửa đó tới bên tôi đi.

Tôi nín thở, tim đập thình thịch.

Đây là đang diễn lại Biển gầm sao? Hai người họ đang tái hiện khung cảnh đống lửa đó sao!

Chị Tooko có vẻ dám làm chuyện này lắm. Nhưng cách đó không xa là rất nhiều người, vậy mà họ lại diễn cái cảnh "nhạy cảm" như vậy sao! Không phải, hai người vẫn đang mặc quần áo...

Trong khi tôi lo lắng nhìn theo, thì anh Ushizono từ từ nhấc chân lên rồi dồn hết sức bước về phía trước một bước.

Khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại.

Chị Tooko dịu dàng ngước lên nhìn anh Ushizono.

Cảnh tiếp theo sẽ là Shinji nhảy qua đống lửa rồi ôm lây Hatsue, hai người tựa sát vào nhau, sau đó, sau đó...

Oaaaaa, tôi phải làm sao bây giờ. Dù thế nào đi nữa thì chỗ này cũng là ngoài trời.

Khi tôi đang nắm chặt tay do dự có nên lên tiếng thông báo cho hai người biết về sự hiện diện của mình...

- Tôi thích em, từ rất lâu về trước đã như vậy.

Anh Ushizono nói ngắt quãng.

Câu nói chậm rãi mà anh ấy dùng hết sức để nói ra đó nghe vào tai tôi chẳng khác nào sét đánh.

- Cảm ơn anh, tôi vui lắm.

Bàn tay trắng muốt của chị Tooko nắm chặt lấy bàn tay thô to của anh Ushizono, rồi chị ấy nở một nụ cười tươi như hoa.

Vẻ mặt tràn ngập yêu thương...

Tôi không nhìn được nữa. Mang theo tâm trạng thảm hại, tôi một mình rời khỏi chỗ đó.

Chuyện giữa hai người mà tốt đẹp thì không phải tôi nên mừng sao.

Tôi chậm rãi bước đi trong đám đông ồn ào.

Như vậy tôi sẽ không bị anh Ushizono hiểu nhầm nữa, chị Tooko cũng sẽ không dây dưa với tôi nữa. Từ nay chị Tooko sẽ nhờ bạn trai dốt đặc cán mai viết truyện tam đề, rồi vừa ăn vừa nói "Ngon quá, ngon quá".

Chuyện đó hoàn toàn là chuyện tốt. Thế nhưng tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu chứ.

Đùng! Cùng với tiếng nhạc vang lên, pháo hoa nổ vang trên bầu trời. Mọi người cùng ngẩng đầu lên và phát ra những tiếng hoan hô.

Chỉ có tôi là không dừng lại, tôi tiếp tục bước đi mà không ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa.

Mỗi lần nghe thấy tiếng cười của những người xung quanh, nội tâm tôi lại như có thứ gì đó rời ra, tâm trạng tôi dần trở nên u uâ't.

Cuối cấp hai, tôi vẫn tự giam mình trong phòng không tới trường.

Tôi không muốn bị tổn thương nữa, không muốn liên hệ với bất kì ai nữa, tôi nhiều lần lặp lại những điều đó trong thâm tâm.

Tuy nhiên đến cuối cùng tôi cũng rời khỏi căn phòng đó, nhưng cho dù trở thành học sinh cấp 3, tôi vẫn cố hết sức tránh không liên hệ với những người khác.

Tôi cũng không hề dự định sẽ tham gia vào câu lạc bộ. Huống chi là câu lạc bộ Văn học có một con yêu quái thích ăn sách rau ráu...

Tính cách hồn nhiên lạc quan của chị Tooko khiến tôi không biết phải làm thế nào, tôi cảm thấy phiền phức vì bị chị ấy quan tâm. Mỗi khi đối diện với nụ cười vui vẻ của chị ấy tôi lại cảm thấy đau đớn.

Cho nên tôi vẫn luôn dùng giọng điệu lạnh nhạt nói chuyện với chị ấy, viết những câu chuyện kì lạ để khiến chị ấy rời xa tôi.

Haha, tôi thật sai lầm khi từng nghiêm túc viết truyện tam đề. Cả việc nhặt lấy cái nơ chị Tooko làm rơi rồi đem nó cột lên cành cây, hay chạy tới trường vì bị chị ấy gọi, tất cả đều là sai lầm.

Tiếng cười và âm thanh ồn ào càng lúc càng rời xa. Chỉ có tiếng pháo hoa là vẫn tiếp tục. Khi về tới nhà, chắc hẳn mẹ sẽ hỏi tôi đi chơi lễ hội có vui không. Tôi không nghĩ mình có thể mỉm cười và nói dối.

Tôi giật mình nhận ra bản thân đang đi về phía trường học.

Có lẽ cũng vì tôi không còn chỗ nào để đi nữa cả.

Tôi leo lên cầu thang đi về phía tầng 4 tòa nhà phía Tây. Có lẽ là vì nhớ lại những lời chị Tooko nói hôm qua.

... Hành lang tầng 4 ở tòa nhà phía Tây là vị trí đẹp nhất để ngắm. Năm ngoái chị đã phát hiện ra nó khi đến trường.

... Hừm, chị cũng rảnh thật đấy.

... Thiệt tình, sao Konoha lúc nào cũng nói chuyện lạnh nhạt kiểu đó thế.

Hành lang ban đêm tối mịt và im lặng.

Từ ngoài cửa sổ tôi có thể nhìn thấy pháo hoa.

Những bông hoa màu đỏ, xanh da trời, xanh lục, vàng nở rộ rồi dần tan biến vào bóng tôi như có ai đang lấy bình xịt xịt lên nền trời.

Hư ảo và cô đơn...

Mối ràng buộc giữa người và người cũng vô định và yếu ớt như vậy, một ngày nào đó nó nhất định sẽ tan biến...

Tôi im lặng nhìn những đóa hoa nở rộ rồi tàn lụi.

Khi tôi cảm giác sự tồn tại cũng dần trở nên mờ nhạt và sắp hòa vào bóng tối, tôi nhận ra đang có ai đó đứng cạnh mình.

- Chị biết là em sẽ tới mà, Konoha.

Trái tim tôi như lỡ mất một nhịp.

Mặc yukata, tóc vấn lên sau đầu, chị Tooko nghiêng cái cổ mảnh khảnh mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.

Tôi mở to hai mắt cuống quýt.

- C-C-C... Chị làm cái gì ở đây vậy?

- Chị tới ngắm pháo hoa cùng với Konoha.

Vẫn mỉm cười, chị ấy trả lời một cách thản nhiên như vậy.

- Pháo hoa ư! K-Không phải hôm nay chị và anh Ushizono đi lễ hội sao... đúng rồi, anh Ushizono đâu! Làm sao chị có thể bỏ rơi bạn trai của mình như vậy chứ!

- Bạn trai?

- Không phải chị đang hẹn hò với anh ấy sao. Cho nên mới cố tình mặc yukata đi chơi lễ hội...

Vừa nghe tôi nói thế, hai má chị Tooko đỏ ửng lên, rồi chị ấy lầm bầm như đang lấy cớ.

- Bởi vì chị hết đồng phục để thay rồi.

- Hả?

- Cái hôm qua bị sách làm bẩn, những cái khác thì đều đang đem đi giặt. Vốn dĩ lúc ra ngoài chị nhất định phải mặc đồng phục mới được. Nhưng mà dù sao thì yukata và đồ thường cũng hơi khác nhau một chút... nên cũng chấp nhận được.

Cái gì mà chấp nhận được chứ hả.

- Còn nữa, chị và bạn Ushizono chỉ là nói chuyện một chút thôi. Không phải là đi hẹn hò.

- Chị đang nói cái gì vậy hả?

Cái đó không phải hẹn hò thì là gì chứ.

Tuy nhiên chị Tooko lại phồng mang trợn má, tay nắm chặt thành nắm đấm nói một hơi.

- Bởi vì khi bạn Ushizono mang thư tới câu lạc bộ, trông bạn ấy cứ như đã tới bước đường cùng. Nhất định là bạn ấy vẫn chưa từ bỏ về chuyện của Konoha, cho nên mới muốn nói chuyện thẳng thắn với chị. Vì thế chị mới nở nụ cười lão luyện "Được thôi, tôi đồng ý" để cậu ta biết là chị sẽ không bao giờ để câu lạc bộ Nhu đạo có được Konoha!

Nụ cười tươi tắn đó mang hàm ý như thế này sao! Còn nữa, việc chị ấy cứ cười suốt trong lúc đi đường cũng là do... Khoan đã!

- Tại sao chị lại có thể lý giải câu chuyện theo hướng đó được hả!

- Chứ ánh mắt cậu ta nhìn Konoha nóng bỏng đến thế kia, nhất định là cậu ta vẫn chưa chịu từ bỏ.

Làm sao đối tượng của anh ấy là em được chứ! Rõ ràng chị đã đọc hàng đống tiểu thuyết tình yêu rồi, vậy mà tại sao lại không nhận ra bản thân là đối tượng yêu thích của người ta chứ?

Nhưng mà em an tâm đi. Là chị đã nhầm. Người mà bạnUshizono yêu thích không phải là Konoha.

- Đó là điều đương nhiên!

- Khi nghe thấy điều này ở trước tiệm kẹo, chị cũng đã rất ngạc nhiên. Lúc đó chị đã sẵn sàng tâm lý rằng cậu ấy sẽ yêu cầu chị giao Konoha cho cậu ấy.

Rốt cuộc tại sao lại thành như vậy hả! Mặc dù tôi bắt đầu chóng mặt rồi, nhưng mà rốt cục cũng hiểu được lý do tại sao khi anh Ushizono đưa kẹo cho chị Tooko, trông chị ấy lại kinh ngạc đến vậy, rồi sau đó lại bật cười.

- Ushizono nói rằng cậu ấy đã thích người đó từ khi mới vào trường, tuy nhiên cậu ấy chỉ có thể dõi theo người đó chứ không thể thổ lộ tình cảm được. Cô gái đó có mái tóc dài, làn da trắng muốt, dáng người thon thả, tính cách đoan trang, hiền thục, là một người rất tuyệt vời.

Tôi không khỏi cảm thấy thương hại cho anh Ushizono.

Đã nói tới nước đó rồi mà chị ấy vẫn không nhận ra. Không đúng, tính cách đoan trang, hiền thục cái gì đó rõ ràng đều trái với sự thật.

- Cho nên chị đã khuyên cậu ấy sao không thử tỏ tình với người đó.

Ngực tôi khẽ run lên. Chị Tooko vừa dõi theo ánh sáng của một bông hoa dần tan vào màn đêm vừa nói với giọng dịu dàng.

Trong không khí khẽ thoang thoảng mùi hương hoa dìu dịu... đó có lẽ là mùi dầu gội đầu của chị Tooko.

- Nhưng Ushizono lại nói rằng người đó đã có người thương rồi, nếu cậu ấy tỏ tình sẽ chỉ khiến đối phương khó xử...

Cảm giác bi ai ép vào lồng ngực tôi như những con sóng.

- Cho nên cậu ấy nói muốn truyền đạt những lời đó cho chị có được không?

Khi nói ra những lời đó không biết anh Ushizono đã mang theo tâm trạng như thế nào.

Chắc hẳn là anh ấy đã dùng hết sức bình sinh, mặt đỏ bừng đầy cố gắng...

- Chị đã đồng ý sẽ diễn vai cô gái đó để cậu ấy tỏ tình. Nhưng cho dù vậy Ushizono cũng không biết phải làm sao để bày tỏ tình cảm của mình, trông cậu ấy rất bối rối, mãi mà không nói được thành lời.

Cho nên mới có cảnh trong Biển gầm mà tôi chứng kiến.

- Rồi Ushizono nói cậu ấy cũng đã đọc Biển gầm. Mặc dù chỉ cần nghe tới tiểu thuyết là cậu ấy lại buồn ngủ, nhưng tác phẩm này lại khiến cậu ấy rất xúc động.

Cậu ấy còn nói mình thích nhất là Chiyoko. Rằng Chiyoko là một người tốt...

Chiyoko là bạn từ thuở nhỏ với Shinji, cô mang lòng yêu anh nhưng tình yêu đó lại không được đáp lại.

"Chiyoko vốn dĩ là một người tốt!"

Tôi nhớ anh Ushizono đã nhiều lần nói như vậy.

Tôi cứ nghĩ anh ấy cảm động vì chuyện tình của Shinji và Hatsue.

"Anh muốn có một kỉ niệm."

"Tôi thích em, từ rất lâu về trước đã như vậy."

Chiyoko đã không thể truyền đạt tình cảm của mình cho Shinji.

Tuy nhiên, khi cô hỏi Shinji...

"Mình thật sự xấu đến thế sao?"

Shinji đã ngay lập tức trả lời rằng.

"Cậu nói gì vậy, trông cậu rất đẹp mà."

Những lời đó đã mang tới ánh sáng cho cõi lòng Chiyoko, đã khiến Chiyoko hạnh phúc.

"Người ấy nói tôi thật xinh đẹp! Người ấy nói tôi thật xinh đẹp!"

"Người ấy thật sự đã nói như vậy. Chỉ điều đó thôi cũng đủ rồi, tôi không mong chờ điều gì hơn thế nữa. Người ấy thật sự đã nói như vậy với tôi."

- Ushizono đã cười nói cảm ơn chị. Cậu ấy nói rằng bằng cách này cậu ấy đã có thể tập trung vào Nhu đạo... "Cảm ơn, cảm ơn cậu", cậu ấy đã lặp lại những lời đó rất nhiều lần. Konoha này, bạn Ushizono đúng là một người tuyệt vời. Cô gái được bạn ấy mang lòng yêu quả là một người hạnh phúc.

Chị Tooko nhắm mắt lại khẽ mỉm cười.

- Lần tới khi bạn Ushizono yêu một lần nữa, chắc hẳn nó sẽ kết thúc trong hạnh phúc, chị chắc chắn như vậy.

"Cảm ơn."

"Cảm ơn cậu, Amano."

Khi nói những lời đó với chị Tooko, chắc hẳn anh Ushizono rất đau lòng... nhưng cũng hạnh phúc và thoải mái, mặc dù tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng hình ảnh của anh ấy lúc đó vẫn hiện lên trong đầu tôi, tôi cũng nghẹn ngào nói.

- Đúng vậy.

Tôi khẽ thì thầm.

- Anh Ushizono là một người tuyệt vời.

Những bông hoa dần tan biến trên bầu trời đêm.

Pháo hoa nở rộ đầy lộng lẫy, rồi lại biến mất một cách hư ảo.

Tình cảm của con người cũng giống như vậy. Tuy nhiên...

- Pháo hoa... đẹp quá.

Chị Tooko mở mắt ra khẽ thì thầm như vậy.

- Mùa hè này là mùa hè cuối cùng chị được xem pháo hoa ở đây... Mặc dù rất buồn, nhưng chắc hẳn vào mùa hè sang năm, chị sẽ vẫn nhớ về pháo hoa được nhìn thấy đêm nay.

Cho dù nó sẽ biến mất, thì những tình cảm đó vẫn còn đọng lại.

Những bông hoa bên ngoài cửa sổ phản chiếu trong ánh mắt của chị Tooko.

Chị Tooko khẽ nắm lấy tay tôi. Như muốn động viên tôi, người đang không có tinh thần.

Hành động của chị ấy cực kì tự nhiên.

Tôi không nắm lại, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài, giả vờ như không nhận ra.

Không phải là tôi tha thứ cho chị ấy. Chỉ là hôm nay là ngày đặc biệt.

Tôi nhiều lần tìm cớ như vậy.