Đây là chuyện khi tôi vẫn còn học lớp 10. Đó là giờ nghỉ trưa, khi tôi đang trên đường tới câu lạc bộ Văn học thì bỗng nghe thấy bên trong phát ra tiếng ca u buồn của ai đó.
Ồ? Là chị Tooko sao? Chị ấy đang luyện tập hát karaoke á?
Tôi nghiêng tai lắng nghe, trong những câu chữ ngắt đoạn tôi dường như nghe thấy "Lá thu thay màu đỏ..."
Có vẻ như chị ấy đang ngâm nga một bài đồng dao tên là Mùa thu đỏ rực.
Con yêu quái thường ngày rất vô tư, rạng rỡ đến mức khiến người ta gặp rắc rối, người đã cưỡng ép bắt tôi phải gia nhập câu lạc bộ Văn học, nay lại đang ngâm nga "Mùa thu đỏ rực" với một thanh âm u uất.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tôi hé cửa nhìn vào bên trong. Đập vào mắt tôi là một bóng lưng nho nhỏ với hai bím tóc dài hệt như đuôi mèo.
Chị ấy ngồi xổm trên ghế xếp, mặt hướng về phía bàn gỗ, có vẻ như chị ấy đang làm gì đó. Cái chị ấy đang cầm là cọ vẽ thì phải? Đầu bút đỏ thẫm đang vẽ lên giấy thứ gì đó. Vừa làm như vậy chị ấy vừa ngâm nga Mùa thu đỏ rực hoàn toàn không phù hợp với thời tiết hiện tại.
Sống lưng tôi lạnh buốt khi chứng kiến cảnh w tượng siêu thực này, cho nên tôi đóng cửa lại.
... Cứ coi như mình chưa thấy gì cả.
Tôi vừa thì thầm như vậy trong lòng vừa khẽ bỏ lại căn phòng câu lạc bộ ở sau lưng.
[Tan học ngày hôm đó]
Vừa tới phòng câu lạc bộ, tôi đã thấy tờ giấy nhuộm màu đỏ rực đang được treo lên để hong khô.
Đây không phải là thứ mà chị Tooko đã vẽ trong giờ nghỉ trưa sao?
Tôi còn đang ngẩn người ra nhìn nó thì chị Tooko bước vào.
- A, Konoha, không được đụng vào cái đó!
Hai bím tóc dài vung lên, chị ấy vội chạy tới giật lấy tờ giấy.
Sau đó chị Tooko đặt nó lên bàn và bắt đầu gấp thành con hạc.
?? Tại sao chị ấy lại đi gấp hạc?
Vì trông bộ dạng chị ấy rất nghiêm túc cho nên tôi không tài nào lên tiếng hỏi được.
Đúng lúc này tôi phát hiện ở bên cạnh tủ khóa cũng có vài con hạc giấy, chúng được treo ở giữa những chồng sách như thể bị ai có chủ ý ẩn giấu đi.
Từ trước đến giờ tôi không để ý lắm, nhưng hình như chúng đã có mặt ở đó từ khi tôi bị kéo vào câu lạc bộ Văn học!
Tất cả đều có màu đỏ hoặc đỏ sậm.
Sau khi gấp xong con hạc giấy, chị Tooko xỏ dây qua nó và đem treo ở cùng một chỗ với những con hạc khác. Sau đó, chị ấy thở dài một cái như vừa hoàn thành tâm nguyện nào đó, rồi vui vẻ cười nói với tôi.
- A, chị đói bụng quá đi mất. Konoha, viết gì đó cho chị đi.
Chị ấy vứt giày sang một bên, ngồi xổm trên ghế xếp rồi vừa lay ghế vừa van nài tôi.
- Được rồi, được rồi. Chủ đề hôm nay là gì?
Tôi làm bộ như không có gì, nhưng trong thâm tâm lại không thể không để tâm tới những con hạc giấy.
- Để xem nào. "Origami", "Chiều tà" và "Số Pi". Thời gian là 50 phút, bắt đầu!
Chị Tooko nhấn cái đồng hồ màu bạc yêu thích của chị ấy.
Tôi định lại viết thứ gì đó kì lạ như mọi khi.
Nhưng hai từ "Origami" "Chiều tà" khiến tôi theo phản xạ nhớ lại bóng lưng buồn bã của chị Tooko trưa nay khi chị ấy tô tờ giấy thành màu đỏ.
Tôi lấy ra xấp giấy bản thảo, vừa viết chữ vừa suy nghĩ lung tung, ở bên cạnh tôi, chị Tooko lại đang ngồi ôm chân trên ghế xếp và bắt đầu lật những trang sách một cách vui vẻ.
Hôm nay có vẻ như là tuyển tập truyện ngắn của Chekhov.
Chị ấy khẽ dùng ngón tay xé ra một mẩu nhỏ bỏ vào trong miệng, rồi bắt đầu huyên thuyên bằng giọng nhẹ nhàng.
- Tuyển tập truyện ngắn của Chekhov có vị tựa như món súp Borsch đang được nấu trên bếp lò. Hành tây, cà rốt và bắp cải được cắt thành miếng lớn. Thịt ba chỉ được hầm thật mềm. Ngoài ra cũng không thể quên củ cải đường mang theo hương vị của đất. Thứ củ màu đỏ này khiến món súp nhuộm một màu đỏ rực như ánh nắng lúc chiều tà! Trên cùng là lớp kem chua trắng phau tựa như tuyết. Hơi nước ấm áp, nước súp đỏ rực và kem chua trắng phau miêu tả nên câu chuyện của sầu bi và hồi ức. Trong những câu chuyện của Chekhov tràn ngập những khung cảnh mặt trời lặn khiến lồng ngực người đọc như thắt lại.
Vừa chậm rãi xé ra một mẩu giấy bỏ vào miệng nhai, chị Tooko khẽ thở dài một hơi.
- Anton Pavlovich Chekhov là một nhà văn người Nga sinh năm 1860. Năm 16 tuổi, vì gia đình phá sản nên ông vừa đi học vừa phải đi làm gia sư, sau đó ông nhận học bổng lên đại học và trở thành một bác sĩ.
Trong thời gian đó, để giúp đỡ gia đình, ông bắt đầu đăng một số tiểu thuyết ngắn lên các tạp chí truyện cười.
Những tiểu thuyết đó nhận được đánh giá tích cực từ công chúng, và được xuất bản thành sách. Thế là nhà văn Chekhov ra đời.
Cho đến khi qua đời năm 44 tuổi, Chekhov đã viết rất nhiều tiểu thuyết và kịch. Bốn vở kịch nổi tiếng nhất của ông, Hải âu, Cậu Vania, Ba chị em, Vườn anh đào đều là những tác phẩm nổi tiếng mang tới một tia nắng hi vọng trong những chuỗi ngày bình thường tĩnh lặng, khiến cho lồng ngực người đọc rung động không thôi!
Tiểu thuyết của ông cũng rất ngon! Không hề lộng lẫy hay ngọt ngào, chúng tựa như món súp Borsch mang theo vị chua nóng hổi tan ra ra trên đầu lưỡi, khiến người ta nghiện lúc nào không hay.
Những câu chuyện của Chekhov là câu chuyện về mặt trời lặn. Nhân vật xuất hiện trong tiểu thuyết của ông đều phải chịu đựng những nỗi khổ sở và đau đớn của sinh hoạt hàng ngày. Và rồi trong cuộc sống đó, một thứ ấm áp, xinh đẹp dù rất nhỏ nhoi sẽ xuất hiện, và làm dịu đi trái tim băng giá như khi ta vừa ăn hết đĩa súp.
Vừa lặng lẽ ăn sách, "Cô gái văn chương" vừa tiếp tục kể chuyện.
- Cô gái trong Người yêu dấu mỗi lần cưới chồng mới là lại hết lòng yêu thương đối phương, hay Người đàn bà với con chó nhỏ thì mô tả tình yêu với người phụ nữ bắt gặp trong công viên, các nhân vật chính xuất hiện trong đó đều thuộc kiểu dễ xúc động, nhưng ở đâu đó họ lại thật đáng yêu, khiến người đọc không khỏi nghĩ rằng, à có lẽ trong thực tế cũng có người như vậy.
Ngôi nhà gác lửng thì là một kiệt tác với những hồi ức xót xa, câu văn cuối cùng mang đầy dư vị tuyệt vời! Mỗi lần nhấm nháp câu văn này, hương vị hạnh phúc xen lẫn cô đơn khó nói nên lời lại lan tỏa khắp người.
Ionych và Chuyện xảy ra khi khám bệnh với nhân vật chính là bác sĩ, Vị hôn phu, tác phẩm cuối cùng của Chekhov, thì lại mang tới sức hút của một câu chuyện nhẹ nhàng trong cõi người đầy bi ai.
Tuy nhiên tác phẩm mà chị thích nhất vẫn là Thung lũng mang theo vị chua đặc biệt này.
Chị Tooko xé ra một trang giấy lớn.
- Ông lão Zinotch dựa vào việc buôn bán mà trở nên giàu có. Ông có hai người con trai, người con cả rời nhà đi làm cảnh sát.
Người con thứ hay ôm đau thì ở với cha, vợ của anh ta là Aksinia, một cô gái xinh đẹp, mạnh mẽ thay chồng quản lý việc buôn bán. Lão Zinotch còn có một người vợ hai lương thiện, đối xử chu đáo với mọi người. Zinotch tự hào về gia đình và rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.
Tuy nhiên, sau đó, người con cả đưa vợ về nhà. Đó là một cô gái còn rất trẻ, tên là Rita. Cuộc sống trước kia của cô cũng rất nghèo khổ, cho nên cô không thể quen được với lối sống giàu có, đến nỗi cô cảm thấy sợ hãi với chính chồng của mình.
Vài ngày sau lễ thành hôn, người con cả quay lại nơi làm việc. Dù là cảnh sát nhưng thực tế anh ta đang tham gia một đường chế tạo tiền giả. Khi mọi chuyện bại lộ, cuộc sống bình yên của lão Zinotch dần trở nên tan vỡ.
Tiếng thở dài phát ra từ bờ môi như những cánh hoa đó.
- Trong câu chuyện này không xuất hiện kì tích, cũng không hề có siêu nhân. Hiện thực tràn ngập những điều tàn khốc và đau đớn, sự cứu rỗi chỉ là nhất thời mà thôi, nỗi đau đớn sẽ tiếp tục kéo dài cho tới khi tử thần mang chúng ta rời khỏi thếgiới này.
Tuy nhiên, tựa như kem chua mát lạnh có thể làm dịu đi cái lưỡi đang bỏng rát, vị chua gắt sẽ thay đổi thành cảm giác nhẹ nhàng, lay động lòng người. Tựa như trong buổi chiều tà ngắm nhìn những tia nắng vàng kim dịu dàng... trong câu chuyện của Chekhov luôn ẩn giấu những thứ bất biến, xinh đẹp như vậy. Điều đó chính là thứ mà chị thích nhất.
Chị Tooko mỉm cười khẽ thì thầm như thế.
Đôi mắt tràn đầy u uất đó nhìn về phía những con hạc giấy màu đỏ.
-... Chị cũng phải cố gắng lên mới được.
Tôi không nhịn được cất tiếng hỏi thăm.
- Những con hạc giấy đó rốt cuộc là cái gì vậy?
- Chúng là bạn của chị.
- Bạn?
- Đúng vậy, ở dưới cùng là em Bảy. Bên trên đó là bé Mười Sáu, trên đó nữa là...
Chị Tooko lần lượt nói ra tên của từng con hạc.
- Còn mới nhất chính là bé Ba.
Chẳng lẽ chị ấy ít bạn tới mức phải đặt tên cho hạc giấy sao?
Quả nhiên chị ấy là yêu quái sao?
Đột nhiên tôi bỗng cảm thấy chị Tooko thật đáng thương, khi tôi nhìn chị ấy với ánh mắt thương hại, chị Tooko bỗng duỗi hai tay ra nhoẻn miệng cười.
- Konoha, điểm tâm của chị xong chưa?
- Của chị đây.
- Cảm ơn em, chị ăn đây.
Vừa xé một mẩu từ câu chuyện tam đề "Origami", "Chiều tà", "Số Pi" và cho vào miệng hai mắt chị Tooko bỗng mở lớn.
- Thiệt là... sao lại ngon như vậy chứ... Em làm sao vậy, Konoha. Ngon quá đi.
Hệt như bánh mì nướng phết đầy bơ đậu. Mặt ngoài xốp giòn kèm với bơ đậu thơm ngon hòa quyện thật tuyệt vời...
Tình bạn đây âm áp của những cô bé trên đường tới trường tiểu học.
Cùng hát bài số Pi trên con đường ruộng được chiếu rọi bởi ánh nắng chiều tà, trao đổi thư từ qua những con chữ được viết trên origami. Ôi~ thật dễ thương làm sao. Ngon quá đi.
Konoha giỏi quá!
Nhìn chị Tooko vừa cười vừa ăn "điểm tâm", tôi bỗng trở nên xấu hổ.
Tôi sẽ không bao giờ nói cho chị ấy biết là vì hồi trưa tôi nhìn thấy bộ dạng chị ấy rất lạ nên đã thử viết một câu chuyện ngọt ngào mà chị ấy thích! Có chết tôi cũng không nói!
Nhưng mà những con hạc giấy này rốt cuộc là gì vậy...
Nhân lúc chị Tooko đang say đắm trong bữa điểm tâm, tôi khẽ vươn tay về phía con hạc giấy ở trên cùng.
Nhìn kĩ thì dưới lớp màu nước có viết chữ gì đó.
Con số?
Câu hỏi?
Đáp án?
Dấu X?
- A, không được! Konoha!
Chị Tooko đứng bật dậy, mặt đỏ ửng như ánh chiều tà.
Tôi la lên.
- Đây không phải là bài kiểm tra Toán sao! Lại còn bị 3 điểm nữa!!!
- Khôngggggggggg, dừng lại, đừng nhìn nữa!
- Ôi ôi, cái này là 7 điểm, cái này là 16 điểm! Em Bảy với cả bé Mười Sáu là chỉ điểm số sao? Chị làm thế quái nào mà nhận được nhiều điểm số thảm hại thế này hả!
- Khôngggggggggg! Em thật quá đáng. Làm sao em có thể thừa dịp chị ăn điểm tâm để nhìn lén "bí mật" của chị chứ!
Chị Tooko cướp lấy con hạc giấy được làm từ bài kiểm tra chi chít dấu đỏ rồi ôm nó vào lòng
- Ôi... chị gấp chúng thành hạc giấy để thể hiện quyết tâm cho dù nhận được bài kiểm tra đầy dấu đỏ thì vẫn ngẩng cao đầu sống sót. Vậy mà em lại nói với chị như vậy. Em chẳng có chút tôn trọng nào với người trên cả. Đúng không, em Bảy, bé Mười Sáu, bé Tám, bé Không, em Ba.
- Chi lại còn đi làm bạn với chúng nó nữa! Hèn gì mà thành ra cơ sự này, cho nên cả đời này chị cũng sẽ chỉ mãi làm bạn với chúng mà thôi!
- A, em lại nói ra những điều thật quá đáng nữa~~~
Chị Tooko trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt đẫm nước mắt, trong khi đó tôi hoàn toàn phát mệt với bà chị này.
Thiệt tình, cái con người này! Tôi thật sai lầm khi phí công quan tâm tới chị ấy!
Vừa cảm thấy hối hận vì đã lỡ tay viết ra một câu chuyện ngọt ngào do lòng trắc ẩn, tôi vừa tự thề với lòng rằng ngày mai mình phải viết một câu chuyện thật cay cho chị ấy biết tay mới được.