Cô Gái Văn Chương Và Tuyển Tập Tình Yêu Tập 3
Nomura Mizuki
www.dtv-ebook.com

Điểm Tâm Của "Cô Gái Văn Chương" ~ Năm Người Phụ Nữ Háo Sắc ~

Tháng Sáu, những cơn mưa phùn bủa vây trường học.

Hôm nay vì phải trực nhật nên tôi tới lớp sớm hơn mọi khi, khi vừa bước vào cửa tòa nhà, tôi nhìn thấy chị Tooko đang đứng trước tủ giày.

Lý do tôi nhận ra ngay là vì ở nước Nhật hiện đại bây giờ rất khó để bắt gặp một nữ sinh cấp ba tóc thắt bím dài tới eo.

Tuy nhiên, tủ giày mà chị ấy đang đứng cạnh không phải là của khối 12 mà là của khối 11... mà đó không phải là tủ giày lớp chúng tôi sao? Chị ấy đang đứng đó làm gì vậy?

Tôi nheo mắt lại thì thấy chị ấy đang loay hoay làm gì đó trước tủ giày, hai bím tóc dài đung đưa như đuôi mèo trên không trung. Gò má trắng muốt đỏ ửng như đang ngượng ngùng, dáng vẻ bối rối không biết nên làm gì.

Hơn nữa khi nhìn kĩ hơn tôi thấy trên tay chị ấy đang cầm một phong thư màu tử đinh hương.

Chị ấy đưa tay ra như muốn nhét nó vào tủ giày, rồi lại lắc đầu rụt tay lại, việc đó cứ lặp lại nhiều lần.

Cái người đó rốt cuộc đang làm trò gì vậy?

Có gì mà chị ấy căng thẳng, thẹn thùng đến thế... chẳng lẽ phong thư đó là thư tình sao?

Chị Tooko gửi thư tình!? Không thể nào!

Tôi không muốn mình bị cuốn vào chuyện này cho nên tôi làm bộ như không thấy gì cả và quay lưng định rời đi, tuy nhiên đôi chân tôi lại không nghe lệnh bộ não, tôi không tài nào di chuyển dù chỉ một bước.

Ngược lại, tôi quay 180 độ về vị trí cũ.

Dù sao thì tôi cũng phải thay giày, không còn cách nào khác, tôi đi thẳng về phía chị Tooko.

- Chị Tooko, chị đang làm gì vậy.

- K-Konoha...!

Tôi vừa lên tiếng thì chị Tooko đã giật bắn cả người, sau đó chị ấy vội vàng giấu phòng thư ra sau lưng.

- K-K-K-K-K-Không có gì cả. Chỉ là chị ngẫu nhiên đi qua đây thôi, vì tủ giày của khối 11 trông mới quá nên chị đứng lại ngắm một chút.

- Tủ giày của khối nào cũng như nhau cả thôi. Còn nữa, ở đây là tủ giày của em, chị tránh sang một bên được không.

- Ồ thế mà chị không biết. Vậy thôi hẹn gặp em sau giờ học tại câu lạc bộ nhé.

Sau khi nói thật nhanh như vậy, chị ấy quay người chạy đi, hai tai vẫn đỏ bừng.

Khả nghi quá...

Quả nhiên là chị ấy định bỏ thư tình vào tủ giày sao?

Dù sao thì chị Tooko cũng rất khoái mấy việc làm cổ lỗ sĩ đó.

Nhưng đối phương là ai?

Mà thôi, chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả...

Tan học, tôi đi tới câu lạc bộ. Chị Tooko đón tiếp tôi với một nụ cười thoải mái hồn nhiên.

- Chào em Konoha. Chị đói bụng rô'i, em viết gì đó cho chị đi~

Cặp mắt đen lay láy của chị ấy lấp lánh ánh sáng, rồi vừa lắc lư ghế xếp, chị Tooko vừa không ngừng hối thúc tôi.

Đây mới là chị Tooko lúc bình thường.

Tôi nhớ lại chuyện buổi sáng, tuy nhiên cuối cùng tôi cũng không truy cứu mà rút xấp giây bản thảo và hộp bút ra.

- Chủ đề hôm nay là "Dụng cụ bấm lỗ giấy" "Tháp Eiffel" và "Hải cẩu". Thời gian là 50 phút. Nào, bắt đầu!

Chị Tooko bấm giờ bằng chiếc đồng hồ màu bạc.

Dụng cụ bấm lỗ giấy ư... có lẽ chị ấy nhìn thấy cái đồ bấm giấy trên bàn nên thuận miệng nói như vậy.

Trong khi tôi bắt đầu cầm bút chì viết thì ở một bên chị Tooko ngồi xổm trên ghế xếp và lật từng trang sách một cách vui vẻ.

Vừa liếc thấy tiêu đề, tôi không khỏi sửng sốt.

- "Năm người phụ nữ háo sắc"...!?

- Konoha thiệt là, có phải em vừa nghĩ đây là sách "cấm" không? Hoàn toàn sai rồi.

Chị Tooko nói với vẻ trách móc.

Sau đó chị ấy bắt đầu huyên thuyên.

- Năm người phụ nữ háo sắc của Ihara Saikaku là tác phẩm thuộc dòng văn học phù thế được xuất bản vào năm 1868, thuộc trung kỳ của thời đại Genroku, đây là thời đại lấy văn hóa của các thương nhân vùng Kyoto - Osaka làm trung tâm. Văn học phù thế là một dạng văn học đại chúng miêu tả về tình yêu cũng như cuộc sống và sinh hoạt của những người đương thời.

Tác giả Ihara Saikaku là một trong những tác giả tiêu biểu của dòng văn học này.

Thân thế của ông cho đến giờ vẫn còn nhiều bí ẩn, tuy nhiên người ta thường cho rằng ông sinh ra trong một gia đình thương nhân giàu có vùng Osaka, năm 15 tuổi, ông bước vào thế giới của thơ haiku, bởi vì không lo chuyện gia đình mà suốt ngày rong chơi, ông đã bị tước quyền thừa kế.

Với phong cách sáng tác đầy tự do và dạn dĩ, ông còn được gọi là Saikaku "người Hà Lan". Nói về tốc độ sáng tác thì ông từng viết nên 23500 câu thơ trong vòng 1 ngày 1 đêm!

Ôi, chỉ cần tưởng tượng những câu văn ngon lành đó lần lượt được ra đời là chị lại thấy rùng hết cả mình. Cảm giác đó hệt như món wankosoba không ngừng lấp đầy dạ dày.

Chị Tooko lim dim nhắm mắt lại.

Ăn nhanh quá sẽ bị bội thực, không tốt cho dạ dày đâu... mặc dù tôi rất muốn nói như vậy, nhưng rồi tôi lại lựa chọn im lặng.

Chị Tooko lại mở mắt ra và nói tiếp.

- Tác phẩm đầu tay của ông, Người đàn ông háo sắc được viết khi Saikaku 41 tuổi. Quyên sách này rất thành công, thế nên sau này Saikaku đã cho ra đời chuỗi tác phẩm phù thế có tên là Truyện võ sĩ, Truyện thương nhân, Truyện háo sắc và trở thành một nhân vật nổi danh đương thời!

Tuy nhiên cũng có người nói rằng ngoại trừ Người đàn ông háo sắc thì những tác phẩm sau này không phải do chính Saikaku chắp bút... Nhìn chung có rất nhiều điều chưa được giải đáp về Saikaku. Tuy nhiên chính điều này cũng là một điều thật lãng mạn.

Chị ấy mỉm cười rồi xé ra một mẩu sách.

- Trong số các tác phẩm của Saikaku thì Năm người phụ nữ háo sắc là tác phẩm mà chị thích nhất. Tiểu thuyết này là tập hợp năm câu chuyện ngắn, là những câu chuyện có thật được Saikaku cải biên.

Nhân vật nào trong đó cũng được miêu tả thật sống động và tràn đầy sức hấp dẫn.

Tại thời đại của Saikaku thì những từ "tình" và "sắc" được sử dụng thay cho "yêu" và "thương". Cho nên háo sắc ở đây không hề mang ý nghĩa mà Konoha đang nghĩ đến đâu.

Đúng rồi, nếu là thời nay thì có lẽ tựa đề của nó sẽ là "Những cô gái sinh ra để yêu" hay "Những cô gái nguyện chết vì yêu".

-... Nghe thật tầm thường.

Chị Tooko không để ý tới tôi, sau khi cho mẩu giấy vào trong miệng, chị ấy tiếp tục nói với vẻ hạnh phúc.

- Đúng là như vậy, tuyệt tác thì ở thời đại nào cũng đều mang hương vị ngon tuyệt cả.

Tuy nhiên, trong quyển sách này của Saikaku lại không biểu hiện tình yêu lãng mạn.

So với vị chua chua ngọt ngọt hay ngọt xen lẫn đắng chát, thì tác phẩm này có hương vị của sự cuồng nhiệt và dục vọng của những nữ chính. Đúng thế, nó tựa như món bánh xèo nóng hổi được phủ đầy nước sốt cay ngọt! Bạch tuộc, mực và thịt heo cắt hạt lựu, bắp cải thái sợi, gừng đỏ, rồi nhúng tất cả vào bột củ mài, quyện thật đều rồi cho lên bàn nướng teppan!

Vừa hưởng thụ hơi nước trắng phau hòa quyện với mùi hương nước sốt và tảo biển tươi, vừa quệt mồ hôi trên trán, vừa thổi vừa cắn từng miếng to, chính là cảm giác đó!

Chị ấy lại xé ra một mẩu sách nữa bỏ vào miệng.

Vừa nhai nhóp nhép chị ấy vừa kể tiếp một cách hăng hái.

- Onatsu xinh đẹp và bạo dạn mang lòng yêu người đầy tớ Junjuurou có thân phận khác biệt và định bỏ trốn.

Osen thì mặc dù đã có chồng, nhưng vì trả thù người phụ nữ đã vũ nhục mình nên quyết định quyến rũ chồng của bà ta.

Osan là một phu nhân tiết tháo vốn chỉ định thay thị nữ viết thư tình nhưng rồi tự bản thân, lại cùng đối tượng của lá thư thề non hẹn biển.

Hay câu chuyện tình buồn của Oshichi vì muốn gặp lại Kichisaburou mà gây ra hỏa hoạn cũng rất nổi tiếng.

Khung cảnh khi Oshichi và Kichisaburou gặp nhau lần đầu cực kì đáng yêu và vụng về.

"Tôi năm nay 16 rồi."

Khi nghe Kichisaburou ngập ngừng nói ra những lời đó, Oshichi cũng rất căng thẳng đáp lại,

"Tôi cũng thế, đã 16 rồi."

Cảnh tượng đó thật sự rất đáng yêu! Hai người còn ôm nhau vừa khóc vừa sợ giữa sấm chớp nữa.

Chị Tooko vòng tay ôm lấy bản thân trông có vẻ rất đau đớn.

- Người thứ năm là Oman! Cô gái này rất lợi hại. Người cô thích là một chàng trai rất đẹp, tuy nhiên anh ta lại chỉ có hứng thú với những bé trai đáng yêu.

Cô nhiều lần viết thư tình gửi cho anh ta nhưng anh ta vẫn không hề để ý, khi nghe được người đó vì người yêu qua đời mà bỏ nhà ra đi, cô đã quyết định mình phải nói với anh ta điều gì đó, cho nên đã cải trang thành nam giới để tiếp cận anh. Sau đó giữa hai người phát sinh quan hệ.

- Đối phương tới cuối cùng cũng không phát hiện ra sao!

- Đương nhiên là có, mặc dù anh ta đã nhận ra Oman là gái, nhưng vì bị tình cảm của Oman lay động, anh ta nhận ra dù đàn ông hay phụ nữ cũng như nhau, và thế là hai người ở chung với nhau.

Hiểu theo một ý nào đó thì là Oman rất giống đàn ông...

- Trong cả năm câu chuyện thì chỉ có câu chuyện cuối cùng của Oman là kết thúc viên mãn. Mặc dù khi vừa mới về ở với nhau cả hai có cuộc sống rất nghèo khổ, nhưng sau đó nhờ kế thừa tài sản từ gia đình Oman mà họ đã trở nên giàu có.

- Bốn cái khác đều là bi kịch à?

- Đúng vậy. Onatsu bỏ trốn không thành, Junjuurou thì bị vu cho tội ăn trộm và bị xử tử, Osen thì bị chồng bắt tại trận tội ngoại tình, sau đó tự kết thúc tính mạng. Osan cũng bị bắt cùng người đầy tớ khi đang trên đường bỏ trốn, sau đó cả hai bị xử tử vì tội ngoại tình. Còn Oshichi thì cũng chết cháy trong vụ hỏa hoạn. Tuy nhiên...

Chị Tooko lên giọng như muốn nói từ bây giờ mới là trọng điểm.

- Bốn câu chuyện này lại không hề mang cảm giác bi lụy.

Có thể một phần là vì lối kể chuyện đơn giản và tự do của Saikaku, tuy nhiên quan trọng hơn là bao gồm cả Oman, những nữ nhân vật trong câu chuyện này đều hành động theo con tim của mình, họ biết rõ mình muốn gì, cho nên họ không giải thích, cũng không cần ai thương hại.

Khi Osan trên đường bỏ trốn mộng thấy Văn Thù Bồ Tát, Bồ Tát khuyên cô nên biết hối cải về việc bỏ nhà ra đi, tuy nhiên cô đã ngay lập tức đáp rằng "Đây là tình yêu mà ta đã đặt cược cả tính mạng mới có được, ta sẽ không từ bỏ nó, ngài chỉ biết đến nam sắc, lại không hề hiểu tình yêu nam nữ!".

Tương tự thì Onatsu, Osen, Oshichi, Oman cũng đều tự làm ra lựa chọn của mình.

Họ không hề hối hận vì kết quả mà lựa chọn của mình đưa tới.

Họ biết nhìn thẳng vào điều mình muốn.

Vào thời đại Genroku thì phần lớn phái nữ đều sống mà bị ràng buộc bởi gia đình, xã hội và giới tính.

Tuy nhiên trong câu chuyện của Saikaku thì các nhân vật nữ lại được tự do yêu đương! Họ tràn đầy sức sống, không bị thứ gì trói buộc! Cho dù đang đợi họ phía trước là sự hủy diệt, thì họ cũng sẽ hưởng thụ niềm hạnh phúc trong thoáng chốc này. Chính động lực tiến về phía trước không chút sợ hãi đó đã khiến người đọc muốn vỗ tay cổ vũ cho họ.

Sau khi nói xong với cõi lòng đầy nhiệt tình, ánh mắtcủa chị Tooko trở nên dịu dàng, rồi chị ấy mỉm cười.

- Cho nên quyển sách này không mang vị ngọt của bánh kẹo, cũng không phải vịchua của hoa quả, nó là món bánh xèo hương vị đậm đà dành cho đại chúng, khiến người nào ăn vào cũng hồi phục sinh lực, trở nên khỏe mạnh.

Sau đó chị Tooko vừa nhai sách nhóp nhép vừa huyên thuyên "Cảm giác dính dính của củ mài này cũng rất tốt", "Mực và bạch tuộc như đang nhảy múa trên đầu lưỡi", "Cắn phải thịt heo cảm giác toàn thân như buông lỏng, sau đó miếng gừng hồng lại khiến vị giác căng cứng".

Đây mới đúng là chị Tooko của ngày thường...

- Konoha, điểm tâm xong chưa?

- Của chị đây.

Tôi xé ra hai tờ bản thảo đưa cho chị Tooko đang mỉm cười.

- Ư... chỉ có một tờ rưỡi thôi sao. Em ăn bớt nguyên liệu quá đấy...

Vì vừa viết vừa suy nghĩ chuyện khác nên tôi cũng không tài nào viết nhiều được.

Chị Tooko nhận lấy bản thảo với vẻ bất mãn, sau đó lại mỉm cười tủm tỉm.

- Để xem nào, hải cẩu là nhân vật chính sao. Ừm, đáng yêu lắm. Ồ...? Hứng thú của nó là dùng dụng cụ bấm lỗ giấy? Nó cứ bấm hoài, khiến cho Địa Cầu khắp nơi là lỗ thủng... Cuối cùng, đỉnh tháp Eiffel bị nung đỏ đâm xuyên qua bụng của con hải cẩu, hết truyện... Cái gì thế này~~~ . Vị tựa như một quả dưa hấu không có ruột ấy~~~

Chẳng khác nào rắc gia vị lên vỏ sau đó nhai chung với hạt dưa~~~.

Tạm thời chưa nói tới nội dung, miêu tả rất nông cạn! Không hề ngon chút nào cả~. Konoha, em ăn bớt hơi quá đáng rồi đấy! Chẳng có chút nỗ lực nào cả~~~! Câu chuyện này quá thiếu tình yêu và sự nhiệt tình!

Tôi mở miệng hỏi chị Tooko, trong đầu nghĩ tới phong thư màu tử đinh hương.

- Tình yêu và sự nhiệt tình sao... quả nhiên là chị Tooko cũng khát khao tình yêu và thẳng tiến về phía trước theo dục vọng bản thân như các nhân vật của Saikaku sao?

- Hả! C-Chuyện đó...

Mới vừa nãy còn phồng má lên càu nhàu trông chẳng khác nào một con chuột hamster, vậy mà vừa nghe tôi hỏi như vậy chị ấy đã giật mình, mắt dời sang chỗ khác, mặt đỏ bừng lên.

- Cái này, chuyện này... chị không hề phủ nhận tình yêu và dục vọng... tuy nhiên, cái này, nói tóm lại là... có một số chuyện không thể nói ra bằng lời được. Em hiểu chưa! Cảm ơn vì vỏ dưa hấu! Hôm nay chị có việc phải về sớm! Em làm ơn đừng ngăn cản chị.

Sau khi hét lên như vậy, chị ấy vội vàng mang giày vào, túm lấy đồ đạc rồi chạy đi.

Nghe tiêng bước chân của chị ây dần ròi xa tôi lại càng vững tin.

Quả nhiên đang có chuyện gì đó!

[Sáng hôm sau]

Tôi đến trường vào thời gian như thường lệ, khi mở tủ giày ra, tôi nhìn thấy một phong thư màu tử đinh hương nằm ở bên trong.

Phong thư này là cái mà chị Tooko cầm hôm qua!

Người nhận của nó là tôi sao!

Nhưng mà tại sao? Nếu chị ấy có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi là được mà.

... Có một số chuyện không thể nói ra bằng lời được.

Tim tôi đập thình thịch khi nhớ lại lúc chị Tooko đỏ mặt hét lên như vậy. Tôi vội vàng đi tới một góc hành lang vắng người, mở phong thư ra, bên trong là một tờ giấy có màu tử đinh hương nhạt hơn phong thư.

Tôi nín thở, tuy nhiên khi vừa đọc tới dòng đầu tiên của bức thư...

Tôi nắm chặt lấy nó và gào lên.

- Chị Tooko!!!

Gửi Konoha,

Chị xin lỗi.

Chị đã bị dục vọng của mình đánh bại.

Khi đã ăn mất ba trang vở bài tập tiếng Anh mà Konoha bỏ quên ở câu lạc bộ.

Bởi vì Còi hiệu của Bradbury do Konoha dịch trông ngon quá nên chị không thể cưỡng tại sự hấp dẫn của nó được...

Chị chỉ định thử một chút thôi... nhưng vừa xé một miếng bỏ vào miệng là chị không dừng lại được.

Chị sẽ tự kiểm điểm sâu sắc.

Tooko