- Ồ, hôm nay có chương trình giảm giá hamburger cỡ bự này, ba con mình đi ăn không Haruto?
- Ba, con vừa ăn parfait sô cô la xong.
- Đó là điểm tâm. Còn bây giờ là cơm tối.
- Không được, mẹ dặn cơm tối phải ăn ở nhà.
- Thôi nào, trẻ con đừng bướng bỉnh thế. Maki đâu có cho con ăn đồ ăn nhanh đúng không. Ba sẽ để con được nếm hương vị của đồ ăn bình dân.
- Ba, ba vẫn chưa trả lời con khi nào ba tìm được việc.
- Nữa hả~~~ Ba đã nói với con đó không phải câu hỏi dành cho học sinh tiểu học rồi mà.
[Một ngày thứ Bảy của tháng Bảy]
Tôi ngẩn người nhìn Ryuu và một bé trai đối đáp trước tiệm hamburger.
Đứa bé đang nắm tay Ryuu và trông giống hệt cậu ấy đó là bé Haruto sao?
Thằng bé đã lớn như vậy rồi sao?
- Ồ? Chii!
Ryuu nhận ra tôi và mỉm cười.
Tôi cũng cười.
- Hôm nay anh đi chơi với bé Haruto à?
- Ừ. Anh định dẫn nó đi chơi trung tâm trò chơi hay công viên gì đó. Rốt cuộc lại bị kéo tới viện bảo tàng. Nghe nó luyên thuyên mà phát mệt luôn. À, đây là lần đầu tiên Chii gặp Haruto nhỉ?
- Ừ, chào cháu, Haruto.
Tôi khom người mỉm cười, Haruto cũng cúi đầu chào tôi.
- Cháu là Himekura Haruto. Cảm cơn cô vẫn luôn chăm sóc ba cháu.
Thằng bé nói với giọng còn hơi bập bẹ.
- Oa, cháu lễ phép quá. Giỏi ghê~
- Thiệt tình. Trông nó chẳng giống trẻ con chút nào cả.
- Mặc dù ba cháu đã gây ra rất nhiều chuyện phiền toái, nhưng xin cô đừng bỏ rơi ba cháu ạ.
- Này!
- Ahaha, chẳng biết ai mới là người giám hộ của ai nữa~
Mặc dù sau đó chúng tôi nhanh chóng tạm biệt nhau, nhưng lòng tôi không thể bình tĩnh được.
Cảm xúc này là gì vậy nhỉ.
Trong cái nóng mùa hè như khiến mặt đường chảy nhựa, tôi vừa lau mồ hôi trên trán vừa bước đi với tâm trạng xao động.
Tại sao khi nhìn thấy đứa bé đó tôi lại sốc như vậy nhỉ?
Từ trước đến giờ Ryuu vẫn thường xuyên kể cho tôi về bé Haruto mà?
Lần đầu tiên nó biết nói "dạ", rồi mặc dù cậu ấy định để nó gọi là daddy nhưng thằng bé chỉ gọi là ba, rồi thì mặc dù lớn lên đẹp trai giống ba nó nhưng tính cách kiêu ngạo chẳng khác gì Maki, mỗi lần gặp đều khuyên ba nó đi kiếm việc đi.
Mặc dù cậu ấy cằn nhằn rất nhiều, nhưng ánh mắt trìu mến và giọng nói vui vẻ của cậu ấy đã nói rất rõ một điều rằng cậu ấy rất tự hào về đứa con đáng yêu được ra đời vào năm Ryuu mới học lớp 11
Nhưng tôi chẳng cảm thấy gì cả.
Người "bình thường" khi gặp trẻ con hay những động vật nhỏ sẽ đều nheo mắt nhìn chúng với vẻ trìu mến một cách "bình thường", nhưng tôi thì lại chẳng thể nghĩ rằng những điều đó là dễ thương.
Khi tôi vẫn còn là học sinh tiểu học, một người họ hàng của tôi sinh em bé, mọi người cũng vây quanh đứa bé nói rằng nó thật dễ thương~ trông giống mẹ quá~ không không, đôi mắt này trông giống ba hơn~ rồi nhìn đứa bé một cách trìu mến và tranh nhau để được ôm nó. Khi ấy, tôi đã rất hổ thẹn.
Bởi vì mặc dù mọi người đều thấy đứa bé thật đáng yêu, nhưng tôi lại không hề cảm thấy như vậy.
Cho dù tôi cố gắng bắt bản thân nghĩ rằng chúng thật đáng yêu thì nội tâm tôi vẫn dần trở nên trống rỗng và lạnh lẽo.
Ôi, tại sao lúc nào mọi chuyện cũng như thế này. Tại sao khi mọi người cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn thì "cảm giác trống rỗng" đó lại kéo đến.
Tôi rất hổ thẹn về điều đó, tôi tự dặn lòng không được phép để ai biết về điều này, cho nên tôi mang lên chiếc mặt nạ dối trá và ôm lấy em bé, rồi cười nói "Đáng yêu ghê cơ~"
Thế là tôi lại càng hổ thẹn hơn, cảm giác tội lỗi vì đã nói dối như khiến tôi vỡ tung.
Thế nhưng Ryuu lại nói với tôi, rằng cậu ấy thích tôi, cho dù đó có là tôi dối trá, hay tôi trống rỗng.
Ở trước mặt Ryuu, tôi không cần phải nói dối hay cảm thấy hổ thẹn.
Khi Ryuu kể cho tôi về Haruto, tôi vừa nghe vừa cười hì hì nhưng thực tế lại không hề quan tâm, việc này Ryuu cũng biết.
Cho dù Ryuu và chị Himekura có em bé, thì Ryuu vẫn là của tôi.
Điều đó sẽ không thay đổi. Tôi tin chắc vào điều đó.
Cho nên từ trước đến nay tôi chưa từng một lần gặp bé Haruto.
Khi Haruto vừa mới sinh, Ryuu từng rủ tôi "Chii có muốn đi xem nó không?", nhưng tôi chỉ từ chối "Không, mình ghét em bé lắm".
Nhưng khi đột nhiên gặp bé Haruto đã lớn như vậy...
Hơn nữa bé Haruto trông giống hệt Ryuu trong những bức hình thuở nhỏ. Cứ như thế Ryuu hồi học tiểu học vừa bước ra từ trong ảnh.
Điều đó càng khiến lòng tôi dao động.
Rất rõ ràng, bé Haruto là con của Ryuu.
Chính tôi cũng không rõ tại sao bản thân đến lúc này rồi lại dao động vì một điều hiển nhiên như thế. Trong lòng tôi dần sinh ra một thứ cảm giác khó chịu.
Tại sao tôi lại không muốn gặp bé Haruto đến vậy nhỉ...
Tôi không muốn suy nghĩ đến câu trả lời cho vấn đề đó.
Chuông báo tin nhắn vang lên, tôi lấy điện thoại từ trong cặp ra thì thấy đó là tin nhắn của Ryuu.
"Anh đưa Haruto về xong rồi sẽ về nhà, em cứ làm cơm tối đi."
Tôi khẽ thở phào.
Sau đó tôi đi về hướng siêu thị.
Trong lúc suy nghĩ về thực đơn tối nay, những ý nghĩ về bé Haruto cũng dần tan biến.
- N-Nhiều đồ ăn thế.
Ryuu tròn mắt nhìn bàn ăn.
Trứng hấp củ cải và tôm, trứng xắt sợi xếp tỉ mỉ thành hình con lươn, bên trên có rắc hành lá, tempura cá diêu hồng cộng ngó sen và măng tây, rau luộc, vịt nướng hạnh nhân. Súp ngao có cho thêm rượu. Món nào cũng rất nhiều, món tráng miệng thì có cam và thạch đầy ắp cả tô. Tuy nhiên sự hài hòa về mùa trong các món ăn đều rất lộn xộn.
- Hi hì, em phải bổ sung cho anh thật nhiều năng lượng để không bị cảm nắng.
- Ra vậy, món nào trông cũng ngon hết nhỉ. Lát nữa mình gói một ít đem tới chỗ làm cho mẹ đi.
- Ừm, như vậy cũng được.
- Được rồi, chúng ta ăn thôi.
Ryuu ăn rất nhiều, đến nỗi tôi phải nhắc anh ấy không ăn nốt phần để dành cho mẹ.
Vừa ăn, Ryuu vừa nói chuyện của Haruto.
Như trông thằng bé rất giống cậu ấy, hay phải làm thế nào để trị thói lếu láo.
Như mọi khi, ánh mắt của anh ấy trông thật trìu mến, giọng nói đầy vui vẻ.
- Thằng bé trông giống hệt... Ryuu vậy...
Tôi khẽ giật mình khi nghe thấy bản thân nói với giọng lạnh nhạt như vậy.
Ryuu hơi ngừng lại một chút, nhưng rồi lại ngay lập tức nở nụ cười vui vẻ và tiếp tục nói chuyện.
Ryuu rất nhạy cảm... có lẽ anh ấy đã nhận ra...
Tôi cố gắng cười.
Hì hì, hì hì.
Vừa cười vừa hi vọng nó có thể trở thành sự thật. Tuy nhiên, khi tôi đang dọn dẹp...
- Hôm nay em có ở lại không Chii?
Ryuu lại hỏi như mọi khi.
- Không, em phải về. Mai là thứ Hai rồi. Hơn nữa...
Tôi khẽ đẩy cánh tay của Ryuu đang ôm lấy vai mình, và cười nói.
- Em không muốn có em bé.
Ryuu im lặng, vẻ mặt anh ấy như có thứ gì đó đâm vào lồng ngực.
- Hì hì, thôi em về đây.
Tôi vẫy tay rồi rời khỏi nhà của Ryuu.
Trên con đường đêm, tôi vừa bước đi vừa suy nghĩ.
Lý do mỗi khi nhớ tới bé Haruto là tâm trạng tôi lại trở nên bất an...
Nhất định là vì đứa bé đó khiến tôi liên tưởng tới việc "nếu như tôi và Ryuu có em bé".
Chuyện đó không thể xảy ra.
Tôi không muốn có em bé.
Chỉ cần có Ryuu là được rồi.
Nhưng... nhưng mà, nếu như, chỉ là nếu như, một ngày nào đó tôi có em bé... liệu tôi có thể yêu đứa con mình sinh ra với tư cách một người mẹ hay không. Tôi có thể nghĩ rằng nó thật đáng yêu không?
Nếu như ngay cả khi ở trước mặt mình là con đẻ mà tôi vẫn thấy trong lòng trống rỗng... không thể cảm thấy nó thật đáng yêu... mà chỉ có thể xem nó như một cục thịt ấm áp biết cất tiếng khóc... nếu thật sự là như vậy, có lẽ tôi sẽ không còn tư cách của một con người nữa.
Trái tim tôi đau như bị ai tóm lấy, mồ hôi lạnh túa ra.
Tôi bước đi trong màn đêm tối mịt không trăng sao với vẻ mặt trống rỗng.
Tôi không cần em bé.
Tôi không muốn nhìn thấy đứa con của tôi và Ryuu.
Tôi lặp đi lặp lại những lời thì thầm này trong nội tâm.
-... Nếu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi chứ. Quả nhiên là vẫn không thích được trường nữ sinh.
Giờ tan trường của ngày hôm sau. Em Kojika vừa giúp tôi chuẩn bị tài liệu ở phòng giáo viên vừa lầm bầm với vẻ giận dữ.
Hiện tại em Kojika đang bị các bạn trong lớp cô lập.
- Ừm ừm, khi mọi chuyện không thuận lợi thì tâm tình cũng sẽ trở nên khó chịu. Những lúc như vậy em cứ đến chỗ cô giải tỏa nhé, cô lúc nào cũng sẵn sàng cả.
-... Mỗi lần tôi đến không phải cô đều bắt tôi phụ việc vặt sao?
Vẻ mặt em ấy khi trừng mắt bĩu môi nói như vậy trông thật đáng yêu.
- Tôi cũng không có khóc lóc tới tìm cô an ủi. Tôi không có yếu đuối như vậy.
Em Kojika ưỡn ngực tuyên bố như vậy.
Trên thực tế thì cho dù bị cô lập thì em ấy cũng không chịu thua.
Buổi sáng, vừa bước vào lớp là em ấy lại mỉm cười chào mọi người trong phòng "Chào buổi sáng". Rồi cho dù bị giả vờ như không nghe thấy gì thì em ấy vẫn bắt chuyện với từng người và nói chào buổi sáng.
Cho nên mọi người dần dần cũng không muốn tiếp tục trò trẻ con này nữa. Tuy nhiên, chỉ là người đứng sau ra lệnh cho các em ấy phải mặc kệ em Kojika vẫn còn đó, cho nên mọi người tạm thời không có cách nào cả.
Tình hình của cô bé kia có chút phức tạp, có vẻ khó xử lý.
Nhưng chắc chắn Kojika sẽ không thua bởi một người như vậy.
Khi suy nghĩ về học sinh của mình, tôi lại cảm thấy an tâm vì bản thân đã có thể trở thành một người nghiêm túc.
Tuy nhiên thỉnh thoảng những khoảng thời gian trống rỗng vẫn đột nhiên ghé thăm.
Khi thấy bản thân lại sắp nhớ về bé Haruto, tôi vội mỉm cười.
-... Không sao đâu. Đến lúc đó em sẽ thấy việc kết bạn sẽ trở nên rất dễ dàng cho mà xem.
Em Kojika bĩu môi nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.
Ryuu nhắn tin cho tôi, tuy nhiên vì vẫn còn bận việc ở trường nên tôi trả lời anh ấy khoảng thời gian này có lẽ không nấu cơm được.
Chẳng hiểu sao tôi lại sợ gặp Ryuu.
Cứ như vậy, vài ngày sau, cô Yokoyama đang trong thời gian nghỉ thai sản mang theo em bé tới trường.
Sự trùng hợp này khiến tôi tự hỏi liệu đây có phải trò đùa của ông trời hay không.
Mọi người ai cũng vây quanh em bé cười nói hớn hở.
- Tên bé là Yuuto. Chiết tự chữ Hán là Du trong "du nhiên" nghĩa là an bình, cộng thêm chữ Nhân là người.
Cùng Hán tự với bé Haruto... mặc dù chỉ là một cái tên rất thường gặp, nhưng lại khiến dạ dày tôi quặn lên.
- Cô Takeda cũng thử ôm bé đi.
- Oa, được không ạ?
Vừa cố ngăn mình không nôn thốc nôn tháo, tôi vừa nhận lấy thứ mềm nhũn được bao trong bộ đồ quái thú và mỉm cười.
- Chào bé, bạn Chia nè~
Đứa bé bật cười, giọng nó như cào xé vào trái tim tôi.
Hơi thở đầy mùi sữa của nó khiến mắt tôi hoa lên.
- Oa, bé cười này, đáng yêu quá, muốn mang về nhà quá đi~
Nói dối!
Tôi thầm trách cứ bản thân, trong nội tâm tôi càng lúc càng trở nên trống rỗng.
- Ôi~, sao em bé lại mềm mại thế này chứ. Mới ôm một cái mà đã thấy hạnh phúc rồi~
Tôi hoàn toàn không nghĩ như vậy!
Rõ ràng tôi ghê tởm nó, chỉ muốn ném nó đi!
- Cô Takeda, tôi có chuyện muốn nói với hiệu trưởng một lúc. Nhờ cô trông bé một lúc được không?
- Vâng, không sao ạ. À, em đưa bé đi gặp mấy em học sinh được không ạ?
- Ừ, nhờ cô nhé.
Tóm lại là tôi phải đưa sinh vật này cho ai đó càng nhanh càng tốt.
Tôi sắp không chịu được cảm giác trái tim càng lúc càng trở nên trống rỗng rồi.
Tôi đi ra hành lang và bắt gặp em Kojika ở đó.
Có vẻ em Kojika rất thích em bé, em ấy sờ em bé, trông vui vẻ tới mức mặt đỏ bừng đầy hưng phấn.
Các học sinh khác cũng tụ tập lại ồn ào "Đáng yêu quá~" "Cho em bế với~".
A... quả nhiên em bé rất "đáng yêu". Chỉ có tôi là thật kì lạ khi không nghĩ như vậy!
Nhưng tôi phải cười.
Nếu không các học sinh sẽ nghĩ tôi thật kì lạ...
Đúng lúc này.
- Ayase!
Horii Ayase xuất hiện.
Đó là trùm sò của lớp chúng tôi, là người đứng sau việc em Kojika bị cô lập.
Chẳng hiểu sao trông em ấy rất lạ. Vừa thấy em bé, mặt em ấy liền trở nên tái mét.
- Em làm sao vậy?
Khi tôi lại gần em ấy, em Ayase đưa hai tay đẩy tôi ra với vẻ sợ hãi.
- Đừng tới đây! Không muốn, em bé, đừng để nó tới gần tôi!
Em bé khóc rống lên.
- E-Em bị cảm... sợ sẽ lây cho em bé... e-em xin lỗi.
Em Ayase lấy cớ như vậy trong khi vẫn run rẩy, rồi quay người bỏ chạy.
Chẳng lẽ em ấy cũng thấy ghét em bé sao...? Nhưng em Ayase là một cô nữ sinh bình thường mà, tại sao em ấy lại cư xử như vậy...?
- Ayase!
Những người bạn của Horii vội đuổi theo cậu ta.
Tôi vừa cố dỗ dành em bé đang khóc vừa lẩm bẩm.
- Em Ayase làm sao thế nhỉ?
Tôi có cảm giác chuyện gì đó sắp xảy ra.
Hôm sau, biết tin em Ayase và em Kojika đánh nhau trong lớp, tôi vội chạy tới phòng học.
Hai em ấy đầu tóc rối bời, má sưng lên, không để ý tới áo váy mà xông vào nhau cào cấu đấm đá. Đặc biệt là em Ayase còn giơ cao ghế trông rất đáng sợ.
Tôi vội tách hai em ấy ra, và khuyên bảo dừng tay, nhưng em Ayase lại ném ghế vào cửa sổ.
- Cô thì biết cái gì chứ!
Rồi em ấy hét vào mặt tôi như vậy và chạy ra khỏi lớp.
- Horii!
Em Kojika vội đuổi theo sau, tôi cũng vậy.
Cô thì biết cái gì chứ...
Khi nghe những lời đó, tim tôi như bị dao đâm vào, tôi có cảm giác như một thứ cảm xúc nào đó đang bị cuốn đi.
Bởi vì như em Ayase nói, tôi chẳng biết gì cả.
Tôi phải làm sao bây giờ.
Nếu như lúc này "nó" lại tới thì tôi phải làm sao.
Ở thời điểm quan trọng như thế này nữa...
Nếu tôi lại không cảm thấy gì nữa thì phải làm sao.
Mang theo tâm trạng bất an đến khó thở, tôi đuổi theo em Ayase.
Em Ayase chạy xuyên qua cổng trường, khi nhìn thấy em ấy định băng qua đường khi đèn tín hiệu vẫn còn là màu đỏ, tôi nhớ lại bạn thân Shii vì tôi mà bị xe đụng chết.
Chiếc xe lao tới, bấm còi inh ỏi.
Rồi "ầm!" một tiếng trầm đục.
Shii ngã ra đường không cử động nữa.
Máu lan rộng khắp mặt đường.
Tôi đứng nhìn mọi chuyện xảy ra với đôi mắt trống rỗng.
Khi ấy, tôi đã không thể cảm nhận điều gì cả...!
Sức lực rời khỏi cơ thể tôi, tôi khuỵu xuống giữa vỉa hè.
Mặc dù chứng kiến em Ayase qua đường bình an, nhưng cảm xúc vẫn chưa quay trở lại với tôi. Cơ thể tôi không tài nào di chuyển được.
Em Kojika nhìn tôi với vẻ lo lắng, cho nên tôi nói với giọng run run "Em đuổi theo em Ayase đi".
Cho nên em Kojika chạy đi, bóng lưng của em Ayase và em Kojika dần trở nên nhỏ bé.
Tôi cũng phải nhanh đuổi theo mới được.
Nhưng tôi lại không thể đứng dậy.
Trái tim tôi không chịu chuyển động.
Tôi không cảm nhận được điều gì cả.
Nhưng, cho dù vậy... tôi phải đi. Bởi vì tôi là giáo viên của các em ấy...
Tôi thất thểu đứng dậy, cuối cùng cũng bước đi được.
Những tia nắng ngày hè chiếu rọi ngay trên đầu, mồ hôi của tôi tuôn ra như tắm, cho dù vậy tôi vẫn không cảm nhận được sự ấm áp.
Tôi biết biểu cảm của mình đã trôi tuột đi trên khuôn mặt.
Tôi không còn đeo mặt nạ nữa.
Tuy nhiên bởi vì nghĩa vụ không thể tránh né, tôi vẫn tiến lên.
Khi tôi đuổi kịp hai em ấy thì em Ayase đã đặt một chân qua bên kia cầu, em ấy đang hét lên điều gì đó.
Rằng ba mẹ em ấy hiện tại không phải ba mẹ ruột, từ khi em trai ra đời tới giờ thì họ không cần em ấy nữa.
Em Kojika cố gắng thuyết phục nhưng em Ayase không chịu nghe.
Em ấy nói rằng không ai hiểu được tâm trạng của em ấy cả.
Tôi đứng trên cầu thang nhìn cảnh tượng này như đang xem một cảnh trong phim.
A, quả nhiên vẫn không được.
Lòng tôi vẫn trống rỗng.
Cho dù học sinh của tôi bị tổn thương, bị dồn vào đường cùng đến nỗi muốn nhảy xuống đường tàu thì lòng tôi vẫn không dao động.
Phải làm sao bây giờ... tôi phải làm sao bây giờ? Nếu cứ như thế này, tôi sẽ không chỉ mất tư cách làm người mà còn mất tư cách là một giáo viên.
- Tôi muốn chết!
Em Ayase hét lên như vậy.
Cái chân còn lại của em ấy cũng đã đưa qua bên kia cầu.
- Không được! Horii!
Em Kojika dừng lại.
Tôi bước đi về phía em Ayase.
- Đúng vậy, cô không hiểu được.
Cả em Kojika và em Ayase đều tròn mắt nhìn về phía tôi.
Chắc hẳn vẻ mặt không cảm xúc của tôi đang khiến các em ấy cảm thấy sợ hãi.
- Cô không hiểu được tại sao em Ayase lại muốn chết. Cô không hiểu được nỗi khổ của em Ayase. Cô không biết em đang sợ điều gì.
Tôi không hiểu.
Trái tim tôi càng lúc càng trở nên trống rỗng.
Những tình cảm mà một người bình thường nên có dần dần mất đi.
Em Ayase nhìn tôi với ánh mắt sợ sệt.
Tôi từ từ tiếp cận em ấy.
- Nỗi đau, sự buồn bã của em Ayase, cô hoàn toàn không hiểu. Cho dù em có rớt xuống dưới kia, bị tàu điện cán, nội tạng văng tung tóe, cô cũng không có suy nghĩ gì cả.
Đúng vậy, cho dù mọi chuyện thật sự xảy ra như thế, chắc hẳn tôi cũng sẽ không cảm thấy điều gì cả.
Tôi không có tư cách làm người. Cũng không có tư cách làm giáo viên.
Tôi muốn chết!
Đúng lúc này, em Ayase khẽ lẩm bẩm.
- Không, em không muốn chết...
Em Kojika cũng hét lên sau lưng tôi.
- Thế thì xuống đây đi, sang bên này, Horii!
Em Ayase nhìn em Kojika với ánh mắt yếu đuối.
- Tới đây! Horii!
Em Ayase quay sang nhìn tôi với vẻ sợ hãi, lúc em ấy định đưa chân qua lan can, thì cơ thể em ấy nghiêng sang một bên.
Hai cánh tay vung vẩy trong không khí.
Cơ thể tôi di chuyển, hai tay tôi nắm thật chặt lấy cánh tay kia trước cả khi đầu óc kịp suy nghĩ. Sau đó tôi kéo thật mạnh.
Bởi vì dùng sức quá nhiều, tôi té ngửa ra nền bê tông.
Bên trên có thứ gì đó nặng đang đè lên người tôi.
Em Ayase đang túm lấy ngực tôi gào khóc rằng em ấy không muốn chết.
Lòng tôi vẫn trống rỗng, nhưng khi ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm, tôi bỗng nghĩ rằng cả mình và em Ayase vẫn đang còn sống...
Cho dù tôi trống rỗng tới thế nào, không thể có tình cảm đến đâu, thì tôi vẫn đã cứu được em Ayase...
Tôi vòng tay qua lưng em Ayase và nói với giọng của một giáo viên.
-... Thế nên đừng bao giờ làm thế nữa nhé, em Ayase.
Trên đường quay lại trường học.
Em Ayase không ngừng khóc. Còn em Kojika thì nắm chặt lấy tay em Ayase.
Tôi tiếp tục bước đi với cõi lòng trống rỗng.
Cảm xúc của tôi vẫn không quay lại. Dù vậy, tôi đã cứu được em Ayase, nên cho dù từ giờ trở đi không có cảm xúc nữa thì cũng không sao cả... khi tôi đang tự nhủ như vậy thì...
Tôi nhìn thấy Ryuu đang đứng trước cổng trường.
Không biết anh ấy đã đứng ở đó bao lâu rồi.
Anh ấy ngẫu nhiên đi ngang qua?
Hay là vẫn đứng đợi ở đó suốt nãy giờ?
Ryuu nhìn tôi với ánh mắt vui vẻ, hai tay giơ lên cao.
Chúng tôi đã không gặp nhau kể từ cái đêm tôi nhìn thấy anh ấy đi với bé Haruto... tôi đã nói những lời quá đáng như vậy... nhưng ánh mắt và động tác của Ryuu vẫn không thay đổi... anh ấy vẫn đang đứng trong ánh mặt trời.
Cổ họng tôi khẽ run lên.
Trong đầu tôi âm vang tiếng chuông trong trẻo.
Cõi lòng trống rỗng như có thứ gì ấm áp trải rộng.
Một cách tự nhiên, đôi chân tôi bước nhanh hơn về phía Ryuu.
Khuôn mặt vô cảm trở thành như chực khóc.
Cả ngực và cổ họng của tôi đều run rẩy.
Ryuu nheo mắt cười trìu mến rồi cũng cất bước đi về phía tôi.
... Cho dù là Chii dối trá hay Chii trống rỗng thì anh vẫn yêu em.
Đó là lời mà Ryuu vẫn luôn nói với tôi.
Mỗi lần nghe thấy câu nói đó, sâu trong nội tâm tôi lại trở nên ngọt ngào, ấm áp.
Tôi cũng thích Ryuu. Tôi cũng yêu anh ấy.
Cho nên... cho nên, Ryuu...
Khi tôi nhìn thấy bé Haruto trông giống hệt Ryuu, tôi bỗng nghĩ rằng nếu tôi có em bé, đó cũng sẽ là con của Ryuu... nhưng tôi không biết liệu mình có thể yêu thương nó không... cho dù đó có là con của người mà tôi yêu nhất...
Ryuu nở nụ cười và dang rộng hai tay, trông anh ấy rạng rỡ như bầu trời xanh thẳm mà tôi nhìn thấy ban nãy trên cầu.
Tôi lao vào vòng tay đó, khi Ryuu ôm lấy tôi, có lẽ nước mắt tôi đã chảy không ngừng.
Ryuu ôm thật chặt lấy tôi.
Cho dù tôi trống rỗng, tôi vẫn đã cứu được em Ayase.
Cho dù trái tim tôi không thể cảm nhận được điều gì, thì tay tôi vẫn đã duỗi về phía em Ayase.
Tôi nghẹn ngào nói với Ryuu.
- Em muốn... sinh con cho Ryuu...
Kể từ khi gặp bé Haruto, tôi vẫn luôn phủ định tâm nguyện này.
Tôi lo lắng, sợ hãi. Thế nhưng tôi tin tưởng vào bản thân khi đã lao lên cứu em Ayase vào lúc đó.
Tôi không mất tư cách làm người.
Ryuu ôm chặt lấy tôi.
Rồi anh ấy thì thầm vào tai tôi với giọng hạnh phúc.
- Ừm...