Cô Gái Văn Chương Và Tuyển Tập Tình Yêu Tập 3
Nomura Mizuki
www.dtv-ebook.com

"Cô Gái Văn Chương" Và Hầu Gái Lần Đầu Biết Yêu

- E-Em tên là Uotani Sayo. Thực ra tiểu thư Maki không làm gì em cả...

- Vậy à? Thế lát nữa em lén tố cáo với chị cũng được, đừng sợ gì hết nhé.

- Cảm ơn chị đã quan tâm tới em.

Khi thấy tôi cúi đầu, chị Tooko nở một nụ cười tươi như hoa.

- Không có gì đâu, nhờ em cũng chăm sóc chị nhé, Sayo.

Rồi chị ấy nói với giọng trong suốt và ngọt ngào như vậy. Những lời đó khiến tôi ngây ra như phỗng.

Chắc hẳn khi bà nội gặp gỡ tiểu thư Yuri lần đầu tiên lúc tiểu thư chuyển tới đây từ Tokyo, bà cũng đã cảm động như tôi bây giờ.

Tiểu thư Yuri là đại tiểu thư nhà Himekura, khi bà nội còn nhỏ hơn tôi bây giờ, tiểu thư đã chuyển tới sống ở đây rồi.

Tiểu thư là một người xinh đẹp đầy hư ảo gánh vác trên mình vận mệnh đặc biệt. Vu nữ của nhà Himekura.

(Miko, người giữ đền)

Tiểu thư là chủ nhân mà bà nội cực kì, cực kì tôn kính.

Trước khi qua đời vào năm ngoái, bà vẫn thường kể cho tôi nghe về tiểu thư. Rằng tiểu thư đã trở thành câu chuyện ở vương quốc của loài rồng. Rồi câu chuyện tình yêu giữa tiểu thư Yuri và ngài Akira... Tôi rất thích nghe câu chuyện của hai người, khi còn nhỏ trước khi đi ngủ tôi lại xin bà kể cho tôi nghe về họ.

... Bà ơi, kể cho Sayo nghe chuyện của tiểu thư Yuri và ngài Akira đi.

Cho dù nghe bao nhiêu lần, câu chuyện đó vẫn khiến tôi xúc động.

Cho nên, khi chị Tooko có nét giống với tiểu thư Yuri tới đây, tôi đã rất háo hức.

Hôm sau, từ sáng sớm chị Tooko đã tới đọc sách ở thư phòng.

Sáng nay chị ấy mặc chiếc váy dài màu trắng, tóc tết thành hai bím. Mặc dù bộ kimono màu đỏ hôm qua rất hợp với chị ấy, tuy nhiên cái váy này cũng rất tuyệt vời.

Những quyển sách nằm trên giá chiếm hết một mặt tường là di vật của tiểu thư Yuri để lại. Chị Tooko cứ đứng ở đó và lật qua từng trang sách.

Khi tôi băn khoăn hỏi "Chị có cần em mang đồ ăn sáng tới đây không ạ?", chị ấy khẽ mỉm cười, trên tay vẫn cầm quyển sách.

- Cảm ơn em. Nhưng mà chị muốn đọc sách thêm một chút nữa, để sau nhé.

Sau đó chị ấy nói tiếp, hai mắt rạng rỡ hẳn lên.

- Căn phòng này đầy ắp những quyển sách quý! Hệt như một bảo tàng! Có Ca sĩ Nana do Nagai Kafuu dịch, hay Tiểu công tử dịch bởi Wakamatsu Shizuko!

Mặt nạ sắt dịch bởi Kuroiwa Ruikou cũng rất hay. Mặc dù Mặt nạ sắt của Dumas rất nổi tiếng, tuy nhiên đây là bản dịch từ tác phẩm Hai cánh chim hét ở Saint-Mars cũng viết về cùng một đề tài... không đúng, đây phải gọi là bản phóng dịch mới đúng! Bối cảnh của nó diễn ra ở nước Pháp vào thời Louise XIV, thế nhưng tên của nhân vật chính lại là "Arumo Morio". Tên gốc trong bản tiếng Pháp là Morris Desmours, thế nên Morris đã trở thành Morio. Hơn nữa có một số nhân vật ở nguyên tác vốn dĩ đã chết nhưng trong bản dịch lại vẫn còn sống khỏe mạnh, mặc dù rất hoang đường nhưng lại khiến cho câu chuyện trở nên đầy kịch tính, khiến người đọc dần dần bị cuốn vào!

Việc đổi tên nhân vật khi dịch tác phẩm ngày xưa rất phổ biến. Ví dụ như Nello và Patrasche trong Chú chó vùng Flanders được dịch thành "Kiyoshi và "Buchi". Hay Aroa thì được dịch thành Aya.

Chị Tooko cười khúc khích một cách vui vẻ.

- Sayo có thích đọc sách không?

- C-Cái này... em có đọc Izumi Kyouka...

Đó là tác giả mà tiểu thư Yuri yêu thích nhất.

Chị Tooko ngay lập tức nở nụ cười.

- Vậy sao! Chị cũng cực kì yêu thích Izumi Kyouka! Tác phẩm của ông tựa như rượu làm từ cánh hoa, chỉ cần đọc những câu chữ đầy hoa lệ đó thôi cũng đủ để khiến người đọc say mèm! Nói mới nhớ, trong phòng này có rất nhiều tác phẩm của Kyouka! Hắc bách hợp này! Thảo Mê Cung! Đầm Long Đàm! Phòng ngoại khoa!... Cảnh Omie trong Ca Hành Đăng đi trên bãi biển trong đêm trăng, sau đó đặt môi lên khe đá thì thầm "Yêu thương, yêu thương" thật sự khiến người đọc thấy đau lòng.

Ca Hành Đăng là câu chuyện giữa Omie, cô gái cô độc có cha là nghệ nhân nổi tiếng hát utai, nhưng vì gia đạo xuống dốc nên bị bán vào kĩ viện, và Kitahachi, người gây ra cảnh suy sụp của gia đình Omie. Kitahachi cũng là một nghệ nhân sở hữu tài năng trời phú, tuy nhiên khi gặp lại người con gái vì bản thân mà trở nên bất hạnh, anh ta đã không thể nói ra tên thật.

(Phần ca hát trong kịch Nô)

Cảnh Kitahachi nhẹ nhàng dìu Omie và dạy cô nhảy múa trong màn đêm thật sự rất lãng mạn và xót xa, tựa như vừa uống một ly rượu lạnh bên trên lững lờ trôi cánh hoa màu trắng. Nỗi cô đơn và thống khổ của hai người, cùng với tình cảm bị che giấu ấy vào phần cuối cùng của đoạn cuối câu chuyện đã trở nên sáng lấp lánh, thăng hoa thành khung cảnh đẹp đến tận cùng, khiến người đọc chói mắt.

Tôi dường như cũng đang say, đầu váng mắt hoa. Cảnh cuối cùng trong Ca Hành Đăng chính là cảnh yêu thích của tiểu thư Yuri, chính tiểu thư đã viết trong nhật kí như vậy!

Trong lời nói của chị ấy bao hàm niềm vui, hạnh phúc, và trìu mến đến dường nào.

Quả nhiên chị Tooko rất giống tiểu thư Yuri!

Khi chị Tooko đi làm người mẫu vẽ tranh trong phòng tiểu thư Maki, tôi đi tới thư phòng lén đọc Ca Hành Đăng.

(Yêu thương, yêu thương).

Ban đêm lạnh đến mức cả sương gió cũng như bị đóng băng.

Tôi dường như có thể nghe thấy tiếng của những con chim biển và tiếng sóng hòa quyện với thanh âm của Omie khi cô đặt làn môi lên khe đá cứng tựa kim châm, vừa khóc vừa nói (Yêu thương, yêu thương).

(Yêu thương, yêu thương).

"Bầu trời sáng ánh sao xanh, nước biển đen như mực. Ta như rơi vào hồ máu của màn đêm, ôi, ta còn sống hay không... tiếng chim kêu bốn phía, ta cũng khóc lên."

Tiểu thư Yuri cũng từng sống một mình trong căn phòng này, đang chờ đợi một ai đó tựa như Omie.

Và... chị Tooko dường như cũng đang đợi ai đó.

- A~, mau tới đây đi, Konoha.

- Đừng có lần nào cũng nhìn ra cửa sổ lẩm bẩm như vậy. Thật hiếm khi có mỗi hai chúng ta như thế này, bồ hãy nhìn vào mắt mình và mỉm cười thật tươi xem nào.

- Đại phu Sanshou bắt cóc người khác, ngươi thật vô liêm sỉ.

Ba giờ chiều. Tôi mang trà tới phòng tranh, tiểu thư Maki và chị Tooko lại đang đấu khẩu với nhau.

Chị Tooko đã thay một cái váy dài đính rất nhiều tua rua, tóc chị ấy cũng xõa ra như sóng biển và được thắt lại bằng một chiếc nơ màu trắng. Vừa ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, chị ấy vừa nhìn ra bên ngoài và thở dài.

- Không biết Konoha đã đọc điện báo chưa nhỉ. Em ấy sẽ không thấy mình chết mà không cứu chứ. Nếu em ấy đang đi du lịch với gia đình thì sao nhỉ.

- Konoha...?

Tôi vừa đặt những tách trà lên bàn vừa lắng tai nghe.

- Thiệt tình, từ sáng đến giờ bồ cứ Konoha Konoha suốt. Mình phát ghen rồi đấy.

- Đừng có lấy đầu bút chọc má mình! Đừng có gãi cổ mình! Tại vì bồ cứ làm mấy chuyện như vậy nên mình mới không muốn ở một mình với bồ đấy. C-Còn nữa, nếu không có Konoha, mình sẽ...

Chị ấy đè bàn tay trắng muốt lên trên bụng. Có vẻ như nếu người đó không có ở đây thì chị ấy sẽ không có tâm trạng để ăn uống. Bữa trưa tôi cũng không thấy chị ấy ăn gì cả.

Người tên Konoha này chắc hẳn là ngài Akira của chị Tooko!

Không biết anh ấy phải là người như thế nào nhỉ? Nếu như anh ấy là một người dịu dàng, thông minh, với ánh mắt đẹp đẽ như ngài Akira được mô tả trong nhật kí của tiểu thư Yuri thì tốt biết mấy.

Không, chắc chắn anh ấy là người như thế. Bởi vì anh ấy là người đã khiến chị Tooko phải mong đợi với vẻ mặt đầy sầu khổ đến vậy. Giữa hai người là mối ràng buộc bền chặt của tình yêu, và anh Konoha cũng rất trân trọng chị Tooko.

Đúng vậy, hai người yêu nhau tha thiết, tựa như trong chuyện xưa...

Tôi rất mong chờ được thấy anh Konoha của chị Tooko tới nơi này!

Buổi chiều, như mọi khi tôi lại đi tới am thờ bằng đá ở một góc vườn.

Đây là bí mật mà bà nội đã nói cho tôi biết.

Ngài Akira đang nằm dưới am thờ này. Tôi đã kế thừa từ bà nội sứ mệnh bảo vệ nơi ngài Akira an nghỉ.

Tiểu thư Yuri, ngài Akira, em sẽ dùng hết sức mình bảo vệ căn phòng này giống như bà nội. Em sẽ bảo vệ câu chuyện của hai người.

Hôm nay tôi cầu nguyện đặc biệt thành tâm.

Đúng lúc này, Baron, con chó chăn cừu được nuôi ở đây để giữ nhà, đột nhiên bật dậy sủa liên hồi và chạy về phía cổng chính.

Khi tôi quay lại, tôi thấy Baron đang thò mặt ra từ giữa các song sắt sủa đe dọa một người xa lạ đang đứng bên ngoài.

- Xin lỗi.

Người đó cất tiếng gọi tôi.

- Tôi tên là Inoue Konoha, tới từ Tokyo. Tôi là I học sinh lớp 11 của trường cấp 3 Seijou.

Đắm chìm trong những tia nắng đỏ rực... tay cầm túi xách du lịch... dáng người mảnh khảnh... khuôn mặt dịu dàng có nét giống con gái... người đàn ông trông như một học sinh cấp 3.

Tôi nín thở nhìn chằm chằm vào người đó.

Có lẽ vì tôi cứ im lặng cho nên người đó tiếp tục nói với vẻ hoang mang.

- Tôi đến vì nghe nói ở đây có thứ mà tôi câdn tìm, cho hỏi chủ nhà có đây không ạ?

- !

Những lời đó giống hệt với những lời mà ngài Akira đã nói khi tới đây lần đầu tiên.

Ngài Akira khi đó tới đây để tìm kiếm quyển sách là di vật của người mẹ quá cố.

Đầu tôi nóng bừng lên, ngực siết chặt, tôi không nói gì cả mà chỉ quay người chạy về phía cửa tòa nhà.

Là ngài Akira!

Ngài Akira tới rồi!

Mặc dù anh ấy không có mắt một mí, hay hàng lông mày mỏng như mô tả trong nhật ký, tuổi cũng trông nhỏ hơn, nhưng khuôn mặt của anh ấy rất đẹp!

Đó chính là ngài Akira!

Tôi phải đi thông báo cho chị Tooko.

Nhưng khi tôi vừa mở cửa định chạy lên cầu thang thì chị Tooko đã mang theo chiếc váy trắng chạy xuống từ cầu thang, hai mắt trông đầy rạng rỡ.

- Sayo! Konoha tới rồi này!

Có lẽ chị Tooko đã nhìn thấy anh ấy từ cửa sổ.

Mang theo vẻ mặt đầy hạnh phúc, chị ấy nói với tôi như vậy rồi chạy ra ngoài.

Nụ cười và thanh âm rạng rỡ đó khiến tôi ngẩn người trong giây lát, sau đó tôi vội nấp sau cửa lén nhìn xem đang có chuyện gì.

Chị Tooko gọi to "Konoha!" rồi chạy ra phía cổng, sau đó chị ấy mở cổng ra và nắm lấy tay anh ấy dẫn vào nhà.

Mặc dù trông chị Tooko rất vui vẻ, nhưng anh Konoha lại nhíu mày như đang tức giận.

"Em không phải vì tự nguyện mà là bị người khác ép nên mới tới đây", anh ấy nói cái gì đại loại như vậy, ngữ khí cũng cũng đầy chán ghét.

Trông không giống với ngài Akira lắm...

Tiểu thư Yuri và ngài Akira yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, thế nhưng Akira này lại không cảm nhận được ý tốt và sự chờ mong của chị Tooko. Chi Tooko cũng tức giận nói "Konoha thật quá đáng". Chẳng lẽ hai người không phải người yêu sao?

Tiểu thư Maki mang theo tạp dề vẽ tranh đi ra cửa.

- Hoan nghênh em tới nơi này, Konoha.

- Cho dù được hoan nghênh đi nữa thì em cũng không thấy thoải mái cho lắm.

Anh ấy trả lời với vẻ khó chịu.

Tôi được tiểu thư Maki ra lệnh hướng dẫn khách về phòng.

Chị Tooko vì chưa kết thúc việc làm mẫu cho tiểu thư Maki nên lại bị dẫn đi.

Lúc nhìn thấy chị Tooko mếu máo khi bị kéo đi, anh ta chỉ đứng đực ra đó mà nhìn. Trông cứ như anh ta không hề có ý định giúp đỡ chị ấy.

Tôi bắt đầu thấy tức giận.

Chị Tooko đã mong chờ người này đến vậy vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt sầu khổ như vậy!

-... Xin đưa hành lý cho tôi. Tôi sẽ hướng dẫn anh về phòng.

Giọng điệu của tôi bất giác trở nên không khách khí.

- Hành lý để anh mang là được rồi.

- ... Đây là công việc của tôi.

Nói với giọng lạnh nhạt như vậy xong, tôi quay người bước đi.

Vừa tới phòng, tôi vội đặt hành lý xuống rồi định rời đi, tuy nhiên anh ta gọi tôi lại và hỏi tên.

Tôi bực tức, so với chuyện hỏi tên tôi, không phải anh ta nên lo lắng cho chị Tooko sao. Bỗng dưng hỏi tên con gái, người này chắc hẳn là một người rất tùy tiện. Có khi là một người lăng nhăng.

Sau khi tôi lạnh nhạt nói ra tên của mình, anh ta tiếp tục hỏi lung tung mấy chuyện khác.

Khi tôi ngoảnh mặt sang một bên nói rằng mình đang làm thêm ở đây trong kì nghỉ hè...

- Vậy sao, em nhỏ như vậy mà giỏi ghê nhỉ.

Anh ta vừa nói cái gì! Nói tôi nhỏ hơn người khác là sự sỉ nhục lớn nhất, tai tôi đỏ bừng lên.

- Tôi không có nhỏ, tôi đã là học sinh trung học rồi.

- Sao cơ!? Em học cấp 2 rồi cơ á!? Em học lớp mấy rồi!?

Anh ta có cần phải trợn tròn mắt như vậy không? Ý anh ta là tôi trông như học sinh tiểu học sao? Thật là một người bất lịch sự! Đáng ghét!

- Tôi đang học lớp Bảy.

Tôi trả lời với giọng lạnh như băng.

Anh ta còn tiếp tục dây dưa hỏi thêm vài chuyện nữa, nhưng tôi đều trả lời một cách lạnh nhạt và rời khỏi phòng.

Thật là một người khó ưa! Hoàn toàn không giống ngài Akira chút nào cả! Thật là đáng ghét!

Vị khách bất lịch sự kia tên là Inoue Konoha.

Hai ngày sau. Chị Tooko được tiểu thư Maki cho phép nghỉ ngơi, thế là chị ấy nắm lấy tay Inoue ra phố chơi, tuy nhiên trông anh ta rất miễn cưỡng.

Anh ta quý trọng chị Tooko hơn một chút, cười với chị ấy nhiều hơn một chút thì sẽ chết sao! Thiệt tình, tại sao anh ta lại nói chuyện với chị Tooko một cách thô lỗ như vậy chứ!

Tôi mang theo tâm trạng nôn nóng đó tới sáng hôm sau.

Khi đó tôi bắt gặp chị Tooko bước ra từ phòng của Inoue.

Bầu không khí vẫn còn vương vấn sương mù trắng nhợt và lạnh lẽo, chị Tooko mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình đứng cúi đầu với vẻ buồn bã trước cửa phòng, trong mắt chị ấy lóng lánh nước mắt.

Tôi nín thở vội núp vào một bên.

Chị Tooko đang khóc!

Trái tim tôi đập thình thịch, tôi lén nhìn ra thì thấy chị Tooko đang tựa lưng vào cửa phòng, môi mím chặt. Trông chị ấy bây giờ yếu đuối đến mức như sắp tan biến bất cứ lúc nào.

Khi giọt nước mắt trên khóe mi sắp lăn xuống, chị ấy khẽ đưa ngón tay mảnh khảnh lên lau nó đi rồi cất bước.

Đầu óc tôi trống rỗng.

Hôm qua đã có chuyện gì xảy ra trong phòng của Inoue vậy?

Chắc hẳn Inoue đã lại nói điều gì đó quá đáng với chị Tooko! Khiến chị ấy bị tổn thương! Nếu không phải như vậy thì chẳng có lý nào trông chị Tooko lại buồn đến như vậy cả.

Tôi lặng lẽ đi theo sau chị ấy.

Chị Tooko đi vào thư phòng, lấy ra một quyển sách trên đó rồi bắt đầu đọc.

Trông chị ấy rất cô đơn, lạnh lẽo, thỉnh thoảng lại chớp chớp mắt, rồi tự lấy hai tay vỗ má như muốn động viên bản thân.

Nhìn chị Tooko buồn, ngực tôi đau ê ẩm hệt như đang chứng kiến tiểu thư Yuri buồn bã.

Một lúc lâu sau tôi mới thấy Inoue dậy.

Khi thấy anh ta mở cửa phòng chị Tooko rồi thò đầu vào trong nhìn dáo dác, tôi không khỏi sẵng giọng.

- Nếu anh tìm chị Tooko thì chị ấy đang ở thư phòng. Trông chị ấy rất buồn, có phải anh đã làm gì chị ấy phải không?

- Anh có làm gì đâu.

Anh ta hấp tấp trả lời như vậy.

Đúng là một gã hèn nhát, ai đời bị một người nhỏ tuổi hơn mình trừng mắt mà lại sợ hãi như vậy. Có lẽ vì bị tôi mắng, nên Inoue vội đi tới thư phòng như đang bỏ chạy, rồi anh ta nói chuyện gì đó rất lâu với chị Tooko ở đó.

Ngày hôm đó tiểu thư Maki tuyên bố sẽ phá dỡ biệt thự, chị Tooko vì bảo vệ những quyển sách đã đứng cản trước thư phòng, hai người đã cãi nhau một trận. Tôi đã rất sốc, chẳng lẽ mục đích thật sự của tiểu thư Maki khi tới đây là để phá dỡ nó sao.

Tôi phải bảo vệ biệt thự của tiểu thư Yuri!

Tôi sẽ không cho phép bất kì ai phá hủy nó!

Tôi nhất định phải để cho tiểu thư Maki người kế thừa dòng họ Himekura biết rằng "lời thề" với nhà Himekura vẫn còn đang tiếp tục. Tôi phải khiến cho không còn ai dám ra tay với tòa biệt thự này, cho dù có phải khiến nó bao phủ trong sự khủng hoảng mang tên lời nguyền...

Trong khi tôi đang lo lắng suy nghĩ, ngực như bị xé toang thành từng mảnh nhỏ, đầu óc dần trở nên kì quái thì Inoue chẳng hiểu sao lại cùng tiểu thư Maki ra ngoài hẹn hò.

Thật là một kẻ lừa gạt! Tôi không còn chút tin tưởng nào dành cho anh ta được nữa.

Chị Tooko rất tức giận. Chị ấy ngồi ôm chân trước cửa chính, lầu bầu rằng Inoue về là phải mắng cho anh ta một trận.

- ... Chị Tooko, em vừa làm sandwich, chị có muốn... ăn một chút không?

Tôi rụt rè đưa cho chị ấy bánh cùng một tách trà hoa cúc nóng.

Mặt chị Tooko đột nhiên đỏ bừng, rồi chị ấy ngượng ngùng ngước lên nhìn tôi mỉm cười.

- Cảm ơn em, Sayo. Hôm qua em cũng làm cơm nắm cho chị nhỉ.

Sau khi cảm ơn tôi, chị ấy bắt đầu ăn bánh sandwich.

- Sayo, bánh em làm ngon quá. Bánh sandwich trứng gà này chẳng khác nào Mặt trời và Đồng cỏ của Nakagawa Rieko. Kẹp giữa hai lớp bánh mì mềm mại là miếng trứng gà thơm ngon.

Chắc hẳn chị ấy vì suy nghĩ đến cảm nhận của tôi nên mới nói như vậy, nhưng dù thế tôi vẫn rất vui.

Giọng nói hay ánh mắt của chị Tooko đều rất dịu dàng.

Mặc dù từ hôm qua đến giờ tôi vẫn cảm thấy bất an và lo lắng, nhưng khi ở bên chị Tooko, sức nặng trên bờ vai tôi chợt nhẹ đi. Tôi dường như quên mất mình là "Bạch Tuyết" sẽ đưa ra sự trừng phạt dành cho nhà Himekura.

Vậy mà Inoue lại có thể khiến một người xinh đẹp dịu dàng như vậy buồn, anh ta đúng là kẻ tồi tệ nhất trên đời.

-... Em xin lỗi vì phải nói như thế này, tuy nhiên em cực kì ghét anh Inoue.

Chị Tooko tròn xoe hai mắt khi nghe tôi đột nhiên nói vậy.

- Hả, nhưng mà tại sao?

- Bởi vì anh ta đã bỏ chị Tooko lại để đi chơi với tiểu thư Maki.

- Hừm, em nói đúng. Konoha thật quá đáng, ai đời lại bỏ rơi chị như vậy chứ.

Chị Tooko phồng má lên với vẻ hờn dỗi đồng ý với tôi.

- Hơn nữa trông anh ta còn rất không đáng tin cậy.

- Đúng rồi, Konoha mít ướt lắm, cho nên chị lúc nào cũng phải để ý tới em ấy.

- Cũng rất không quyết đoán nữa.

- Ừm, Konoha lúc nào cũng do dự, khiến chị nhiều lúc khó chịu thay cho em ấy.

- Còn rất xấu bụng nữa.

- Nhưng mà... thỉnh thoảng Konoha cũng rất dịu dàng.

Bờ môi của chị Tooko khẽ tách ra thành một nụ cười trong vắt.

Trái tim tôi như lỡ nhịp khi chứng kiến nụ cười tươi như hoa đó.

Nụ cười đó thật dịu dàng, ấm áp, như muốn bao trùm lấy tôi.

Tôi không biết mình nên phản ứng thế nào.

- C-Chị Tooko... thích... anh Inoue... phải không ạ?

Tôi do dự hỏi như vậy.

Tuy nhiên tôi đã biết rõ câu trả lời.

Một người sẽ không thể có vẻ mặt dịu dàng như vậy nếu không thích đối phương. Ngay cả một đứa con nít như tôi cũng hiểu điều đó.

Chị Tooko sững người lại. Hai má chị ấy đỏ ửng lên, ánh mắt dời sang chỗ khác với vẻ khó xử, rồi chị ấy vừa nói, vừa lấy ngón trỏ mân mê bờ môi.

- Konoha giống như là... một người em trai cần chị chăm sóc...

Chị ấy khẽ thì thầm những lời như là kiếm cớ, bàn tay đặt trên môi nay đã đè lên ngực.

Rồi chị Tooko đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe mắt long lanh nước, và nở một nụ cười thật đẹp.

- Đây là bí mật giữa chị và em thôi nhé. Chị thích Konoha lắm.

Chị ấy khẽ nói một cách dứt khoát như vậy. Trái tim tôi đập còn mạnh hơn vừa nãy. Hai má chị Tooko đỏ ửng lên vì xấu hổ. Chị ấy khẽ đặt ngón trỏ lên môi, khẽ mỉm cười và nói.

- Đừng nói cho ai biết về điều này nhé.

Tôi không tài nào phát ra âm thanh gì, chỉ biết gật đầu liên tục.

Mặt tôi nóng quá.

Không, không chỉ có mặt, mà cả ngực, cả đầu tôi đều rất nóng

Tôi đã không biết từ "Thích" lại có một sức mạnh mãnh liệt như vậy.

Cứ như thể trong lời nói của chị Tooko có chứa ma thuật.

Chỉ một từ ngắn ngủi nhưng trong đó lại bao hàm rất nhiều cảm xúc, khiến cho màu sắc của bầu không khí cũng dường như thay đổi.

Tình cảm của tiểu thư Yuri... của chị Tooko... như lan ra khắp tòa biệt thự, khi những tình cảm đó chảy vào ngực tôi, trái tim tôi bỗng đập nhanh đến khó thở.

Đáng ghét.

Tôi đang bị làm sao vậy. Có gì đó rất kì lạ. Tại sao tim tôi lại đập nhanh như vậy.

Khi tôi giặt đồ trong phòng bếp hay lau sàn, sự rung động trong tôi vẫn không biến mất.

Chị Tooko vẫn ngồi đợi Inoue ở trước cửa chính.

Tôi bắt đầu thấy khó chịu, anh ta đi chơi đâu mà lâu vậy chứ.

Phải đến chạng vạng tối thì Inoue mới quay lại.

Lúc đó, chị Tooko đang ngồi ôm chân đọc sách, khi anh ta mở cửa chính ra, chị ấy ngả người ra sau như thể bị hù dọa.

- Oa!

- Sao chị lại ngồi đọc sách ở đây?

- Chị ngồi đọc sách ở đâu là quyền của chị.

- Nhưng ngồi ở đây không khiến chị đau mông à.

- Không khiến Konoha phải lo lắng cho cái mông của chị.

Nhìn chị ấy nói với vẻ bướng bỉnh, tiểu thư Maki bật cười.

- Ây dà, bồ đang ghen hả Tooko?

Nghe thấy thế, mặt chị Tooko lại đỏ lên, sau đó chị ấy lại bắt đầu cãi nhau với tiểu thư Maki.

Inoue không có cách nào can ngăn hai người nên chỉ có thể đứng ở một bên thấp thỏm lo âu.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta với ánh mắt lạnh lùng.

Quả nhiên anh ta đúng là một kẻ yếu đuối, không đáng tin cậy, mặt cũng như con gái, thật dễ ghét...

... Đây là bí mật giữa chị và em thôi nhé. Chị thích Konoha lắm.

Nụ cười của chị Tooko hiện lên trong đầu tôi. Đúng lúc này, ánh mắt của tôi và Inoue gặp nhau.

- !

Khuôn mặt của anh ta bỗng trở nên không thoải mái.

Chỉ có thế thôi nhưng trái tim tôi lại như sắp nổ tung, tôi chợt nhận ra hai má mình đang nóng bừng lên.

C-Chuyện gì vậy? Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Tôi càng cảm thấy hoang mang hơn khi biết mình đang hoang mang, tôi không biết nên làm gì nữa.

Tình cảm của chị Tooko tràn vào lòng tôi.

Tình cảm của tiểu thư Yuri còn sót lại trong biệt thự khiến mắt tôi hoa lên.

Khi lần đầu nhìn thấy anh ta ở trước cổng, tôi đã rất giật mình khi nghĩ rằng trông anh ta thật giống ngài Akira.

Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Cho dù vậy anh ta vẫn khác hoàn toàn so với những đứa trẻ trong thị trấn, sạch, sẽ gọn gàng, mang khí chất của người đô thị, khuôn mặt và giọng nói rất dịu dàng, để tâm tới cả một người như tôi... không đúng, không phải là để tâm, đó chỉ là sự sợ hãi... tuy nhiên...

Chị Tooko giận dữ bỏ về thư phòng một mình.

Tiểu thư Maki thì ôm bụng cười ha hả, còn Inoue thì rụt cổ với vẻ ngượng ngùng và cũng quay về phòng.

Khi anh ta đi qua trước mặt tôi, trái tim tôi đập thình thịch vì lo lắng không biết liệu anh ta có nhận ra điều đó từ vẻ mặt của mình không, cho nên tôi thể hiện ra vẻ mặt khinh miệt và nói với giọng gay gắt.

- Đồ xấu xa.

Inoue giật mình, sau đó anh ta co rúm người lại với vẻ có lỗi.

Tôi trừng mắt nhìn bóng lưng của anh ta dần rời xa như đang trốn chạy, cõi lòng như muốn bật khóc.

Ngực và hai má tôi càng lúc càng nóng, đôi chân cũng trở nên run rẩy. Thật khó thở.

Chẳng lẽ tình cảm khi thích ai đó đã lây nhiễm sang cho tôi rồi sao.

Chẳng lẽ vì tôi nghĩ tới chuyện của tiểu thư Yuri và ngài Akira nhiều quá nên khi thấy chị Tooko thích Inoue hệt như tiểu thư Yuri ngày xưa thì tôi cũng thích anh ta luôn sao.

Tôi mà lại yêu Inoue sao?

Đã... quá muộn rồi sao?

Tôi phải che giấu tình cảm này trước khi nó kịp phát triển.

Sâu trong nội tâm tôi như vang lên tiếng khóc "Yêu thương, yêu thương..."