Cô Gái Văn Chương Và Tuyển Tập Tình Yêu Tập 3
Nomura Mizuki
www.dtv-ebook.com

Nữ Ca Sĩ Trong Vỏ Trứng Và Thiên Thần Lang Thang

- Vai chính của buổi công diễn sắp tới là em Nitsuta Harune.

- Chúc mừng cậu Harune!

- Harune hợp với vai Senta lắm đây, cố lên nhé!

Sau cái ngày tôi nằm mơ thấy giấc mơ đó...

- A~, lại là hợp xướng nữa sao.

Tôi thất vọng rũ xuống bờ vai bước đi trong thị trấn buổi chiều tà với những cơn gió lạnh thổi vù vù.

Tôi cứ nghĩ lần này mình sẽ được đóng một vai nào đó tốt hơn. Từ khi nhập học khoa Âm nhạc của trường cấp 3 trực thuộc một trường Đại học âm nhạc tới giờ đã là mùa thu năm thứ 2 rồi, thế nhưng tôi vẫn chưa từng được giao vai diễn nào ngoại trừ tham gia dàn hợp xướng.

Tôi đã rất muốn được diễn vai Senta trong vở kịch Người Hà Lan lang thang ở buổi công diễn tháng 12...

Sự thật luôn không giống như những gì tôi tưởng tượng...

Hồi còn học cấp 1 và cấp 2, mỗi ngày tôi đều tham gia hát trong dàn hợp xướng, lúc đó tôi đã được giáo viên khen ngợi rằng "Giọng của em Nitsuta rất khỏe, vang cao, nghe hay lắm", lần nào cũng được giao cho phần hát đơn.

Cho nên tôi cũng từng mộng tưởng rằng khi lên cấp 3, mình sẽ luyện tập nhiều hơn nữa, cải thiện kĩ thuật, được các chuyên gia phát hiện, rồi được đi du học ở Paris, Berlin hay Milan, sau đó bắt đầu bước vào nghề...

Tuy nhiên, khi vừa đặt chân vào ngôi trường hằng mơ ước, tôi mới biết rằng xung quanh mình toàn những người đã từng có kinh nghiệm du học hay đoạt giải ở các cuộc thi nước ngoài, lúc đó tôi chỉ biết kinh ngạc sững người, giáo viên cũng chưa bao giờ chú ý đến tôi.

Một người như tôi mà lại muốn trở thành ca sĩ opera, đúng là chuyện nực cười.

Ha... chẳng lẽ mình cứ phải đóng vai hợp xướng suốt cho tới khi tốt nghiệp sao. Chẳng lẽ mình không có chút tài năng nào sao.

Tôi thở dài đánh thượt một cái. Vì đầu cúi thấp quá nên gió lùa qua cổ lạnh buốt. Tôi không dám tưởng tượng một chút tương lai tươi sáng nào cả. Chắc hẳn sau này cũng sẽ chẳng có chuyện gì đáng chờ mong hay vui vẻ sẽ diễn ra.

- Không, không được suy nghĩ như vậy.

Tôi xua đi cơn chán nản và cố làm mình trở nên tích cực.

Đúng rồi, tuần tới sẽ phát hành tác phẩm mới nhất của Inoue MIU! Đây là một trong những điều đáng chờ mong.

Từ lần đầu bắt gặp Cô gái văn chương khi còn học tiểu học, tôi đã là người hâm mộ trung thành tiểu thuyết của MIU. Khi đọc những câu chuyện xinh đẹp ấy, lòng tôi lại dấy lên hi vọng một ngày nào đó mình sẽ thể hiện một thế giới tinh tế đến vậy bằng giọng hát của mình, sắp được đọc câu chuyện mới của MIU rồi, cho nên tôi phải cố gắng lên. Phải kiên trì nỗ lực, không được từ bỏ, như vậy tôi mới có thể tiếp cận giấc mộng của mình.

- Được rồi, hôm nay mình cũng phải luyện tập thật nhiều mới được!

Tôi tự động viên bản thân như vậy.

Tôi phấn chấn tinh thần đi tới một tòa nhà cũ nằm sâu trong khu phố buôn bán nhộn nhịp. Nơi này tháng sau sẽ bị tháo dỡ, cho nên bây giờ nó đang bị bỏ không.

Chủ nhân của tòa nhà này là chủ tiệm cà phê ở dưới tầng hầm, là bà con xa của tôi. Cho nên từ giờ tới khi bị tháo dỡ, tôi có thể dùng nó như là nơi luyện tập.

Tôi đi xuống cầu thang tôi thui, mở cửa tầng hầm rồi bật sáng ngọn đèn duy nhất còn sót lại.

Khắp các ngóc ngách là những chiếc ghế và cái bàn, ánh sáng màu trắng chiếu rọi sàn gỗ. ở trung tâm là một sân khấu nhỏ, tôi đứng lên trên đó và cúi đầu chào.

- Cảm ơn mọi người đã tới đây hôm nay! Tôi sẽ cố gắng hát! Xin mọi người lắng nghe tiếng hát của tôi.

Nơi này là sân khấu trong tòa nhà nhạc kịch, có rất đông quan khách đang chờ đợi giọng hát của tôi.

Mang theo cảm xúc đầy háo hức và tự hào, tôi bắt đầu luyện thanh từ những bài Choruebungen và Concone cơ bản. Choruebungen là tổ hợp của những âm điệu khó không có giai điệu, còn Concone thì ngược lại sử dụng các nguyên âm có nhạc tính.

Mặc dù tôi đã luyện tập chúng rất nhiều lần, nhưng chỉ cần thay đổi vị trí luyện tập một chút là lại mang tới cảm giác rất mới lạ.

Sau đó tôi thử hát Bài ca dệt vải trong Người Hà Lan lang thang.

Đây chỉ là một phần của dàn hợp xướng chứ không phải phần diễn đơn của nữ chính Senta, nó là một bài hát rất đáng yêu của các cô gái trong làng khi vừa dệt vải vừa trò chuyện với nhau.

"Cót ca cót két bánh xe quay đều

Quay đều, quay đều, quay đều, quay đều

Dệt từng sợi, dệt từng sợi

Bánh xe quay đều cót ca cót két

Người ta thương vẫn còn trên biển

Cô gái đáng yêu chờ ở nhà."

So với tiếng Ý, hát bằng tiếng Đức mang lại cảm giác kịch tích và trang nghiêm hơn.

Đây là một cảnh vui vẻ diễn ra trong sinh hoạt hàng ngày, nhưng nghe vào lại phảng phất đâu đó tiếng bánh xe của vận mệnh đang chuyển động.

"Bánh xe quay đều, quay đều

Rồi gió nổi lên

Người ta thương sắp về rồi."

Trong khi các cô gái đang vừa hát vừa dệt vải thì chỉ có một người, chỉ có Senta là ngước lên nhìn chăm chú vào bức tranh treo trên tường.

Trên đó vẽ một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch khoác bộ quần áo mang phong cách Tây Ban Nha.

Senta yêu người đàn ông đó.

Các cô gái trêu chọc Senta.

"Senta lại thở dài vì người đàn ông trong tranh kìa."

Phải hát hay hơn nữa.

Hơn nhiều nữa.

Một ngày nào đó tôi sẽ đứng trên sân khấu diễn vai Senta.

Phải hát to hơn nữa!

Vẫn chưa đủ! Tôi phải dồn sức hơn nữa, để giọng của mình vang xa hơn nữa! Không được, vẫn chưa đủ! Thanh âm kẹt trong miệng tôi, làm cách nào cũng không thể phát ra ngoài!

Khi tôi hít thật sâu tập trung vào việc ca hát, từ phía những chồng ghế xếp cao vang lên tiếng gì đó.

Mới bắt đầu tôi không để ý lắm, nghĩ rằng đó chỉ là tiếng ma sát của gỗ. Tuy nhiên, từ trong bóng tối mờ ảo, tôi nhìn thấy một người đàn ông dáng người rất cao xuất hiện, trên người ông ta mặc một cái áo choàng cũ kĩ, cổ họng tôi tắc lại không thể phát ra âm thanh nào.

Ông-ông ta là ai?!

Khuôn mặt gầy gò của ông ta bị bóng tối bao phủ cho nên tôi nhìn không rõ lắm, nhưng có vẻ ông ta khoảng 40 tuổi? Không, trông già hơn thế nữa? Ông ta để râu mọc lỉa chỉa, toàn thân mang theo bầu không khí u ám như vừa bò ra từ dưới lòng đất.

Chẳng lẽ là một kẻ lang thang sao...!?

Toàn thân tôi cứng đờ, bầu không khí dần trở nên căng thẳng.

Có tiếng bước chân vang lên.

Ánh mắt của người đàn ông run rẩy, ông ta tiế lại gần tôi với vẻ mặt đầy khổ sở.

- Cô gì ơi...

Ông ta gọi tôi với giọng nói khàn khàn.

Ánh mắt ông ta trông rất đau đớn.

Sự sợ hãi bao trùm đầu óc tôi, tôi hét lớn rồi nắm lấy cặp bỏ chạy.

Tôi nhắm mắt nhắm mũi chạy lên mặt đất. Con thú bông hình hải âu đính trên cặp lay động mãnh liệt.

Tôi cứ có cảm giác như ai đó đang duỗi tay ra ở sau lưng mình, sống lưng tôi lạnh buốt.

Người đó là ai!

Ông ta định làm gì mình vậy!

Gió đập vào khuôn mặt nóng bừng của tôi. Tôi đã ra tới bên ngoài rồi. Cho dù vậy nỗi sợ hãi vẫn không biến mất, tôi lại tiếp tục chạy đi.

Tôi tiếp tục chạy tới một nơi ngập tràn ánh sáng và đông người qua lại, đến lúc đó chân tôi mới dừng lại, tôi chống hai tay lên đầu gối thở dốc.

Nóng quá...

Tim như sắp vỡ ra.

Người đàn ông vừa nãy đã tự tiện đi vào trong tòa nhà phải không nhỉ?

Tôi nhớ lại ánh mắt ông ta nhìn tôi, trông ông ta rất đau đớn, như muốn nói điều gì đó, mặc dù trong lòng tôi có chút thương hại, nhưng nỗi sợ hãi vẫn mãnh liệt hơn rất nhiều.

"Cô gì ơi..."

Nhớ lại thanh âm khàn khàn đó, tôi lại lạnh hết sống lưng.

Nếu ngày mai ông ta vẫn ở đó thì tôi phải làm sao bây giờ...!

[Ngày hôm sau]

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định mua một bình xịt hơi cay và còi báo động ở cửa hàng giảm giá rồi lại đi xuống tầng hầm của tòa nhà hôm qua.

Thời gian cũng tương tự hôm qua, là lúc màn đêm sắp buông xuống.

Toàn thân tôi căng lên, tôi từ từ bước xuống cầu thang.

Nếu như.

Nếu như ông ta lại xuất hiện.

Tôi sẽ bấm còi báo động, sau đó xịt hơi cay vào mặt ông ta, rồi lấy điện thoại gọi cảnh sát, rồi...

Tôi nín thở rồi mở cửa ra.

- !

Cổ họng tôi không thể phát ra tiếng nào.

Người đàn ông hôm qua đang đứng giữa căn phòng trống trải.

Ông ta nhìn về phía cửa như đang đợi ai đó chứ không hề có ý định trốn tránh.

Tương tự ngày hôm qua, ông ta mặc một cái áo khoác cũ kĩ, trên mặt lỉa chỉa râu, tóc cũng rất dài. Khuôn mặt ông ta trắng bệch như người bệnh, ánh mắt ông ta đầy âm u và tràn ngập đau khổ.

Tôi đã chuẩn bị tâm lý kĩ càng rồi, thế nhưng toàn thân tôi vẫn cứng đờ.

Khi tôi chuẩn bị nhấn còi báo động thì người đàn ông phát hiện ra tôi.

- Tốt quá cô đến rồi. Tôi đợi cô nãy giờ!

Giọng nói khàn đặc. Nhưng trong đó bao hàm một sự cố chấp khiến những ngón tay đang chuẩn bị nhấn còi báo động của tôi dừng lại.

Người đàn ông tiến về phía tôi.

- Hôm qua cô đã hát ở đây đúng không?

Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi.

Với ánh mắt khổ sở, tràn đầy bi ai.

Tôi rất muốn bỏ chạy, nhưng chân tôi lại không thể di chuyển.

Với giọng do dự, nhưng ẩn hàm trong đó là quyết tâm cho dù thế nào cũng phải nói ra, người đàn ông nói tiếp.

- Cách cô hát... không tốt. Nếu cô cứ tiếp tục như vậy... một ngày nào đó, cổ họng của cô sẽ bị hư mất...

Tôi giật mình, quên mất việc nhấn còi báo động hay xịt hơi cay.

Tôi không ngờ ông ta lại nói ra những lời như vậy.

Người này đã nghe tôi hát sao?

Ông ta tiếp tục giải thích rằng cách ca hát của tôi sẽ khiến cổ họng chịu rất nhiều gánh nặng. Dồn quá nhiều sức vào hàm dưới, vòm họng mở ra không đủ. Lưỡi cũng không hướng xuống dưới, khi tôi hát dùng sức quá nhiều nên thở ra nhiều không khí thừa, sử dụng mô hoành như vậy rất nguy hiểm, khiến việc hô hấp của tôi không tiến hành thuận lợi được. Ông ta còn kể cho tôi về những ca sĩ đã tự hủy hoại cổ họng mình vì hát theo cách đó, rồi hướng dẫn tôi nên hát thế nào cho đúng.

Ông ta nói không ngừng nghỉ. Chẳng lẽ ông ta đang say sao?

Nhưng tôi không ngửi thấy mùi rượu, mặt của ông ta cũng không đỏ. Hơn nữa trông ông ta có vẻ rất am hiểu về ca hát. Toàn nói thẳng vào những điểm mấu chốt.

Người này rốt cuộc là ai vậy?!

Tôi mở to mắt ngẩn người lắng nghe ông ta nói.

Tình huống lúc này quá hỗn loạn, tôi không cách nào lý giải được. Tôi đang nghe lời khuyên từ một người không quen biết, lại còn để râu xồm xoàm, mặc áo khoác tả tơi, trông như không hề có công ăn việc làm gì cả!

Càng nghe tôi lại càng sợ hãi. Người này không phải là bị điên chứ?

Vẻ mặt đau đớn, mắt trông rất đáng sợ, ông ta có uống nhầm thuốc gì không?

Nếu như ông ta phát điên rồi tấn công tôi thì sao...

Đúng lúc này ông ta duỗi một ngón tay mảnh khảnh ra khẽ chạm vào giữa hai hàng lông mày.

- Dồn hơi ở đây... sau đó phát ra tiếng.

Xúc cảm lạnh lẽo!

Sau đó lại nóng lên, hơi thở tôi như ngừng lại.

Tôi vội lùi về phía sau.

- C-Cảm ơn ông. T-Tôi sẽ thử.

Tôi cố gắng nói một cách bình thường để không kích động đối phương.

- Tôi có việc gấp, phải đi bây giờ.

Sau đó tôi quay người và chạy vội lên cầu thang ra ngoài tương tự như ngày hôm qua.

Quả nhiên ông ta bị gì đó!

Tự dưng chạm vào tôi, khiến đầu tôi nóng bừng, toàn thân nổi da gà.

Làm sao bây giờ, nếu ngày mai ông ta vẫn còn đó thì sao. Nếu cứ thế này thì tôi sẽ mất đi nơi tập luyện yêu thích mất.

Nhưng ông ta nói cách hát của tôi không tốt, điều đó là sự thật sao?

Nếu tôi cứ tiếp tục như thế này, cổ họng tôi sẽ bị hư.

Không, chắc hẳn ông ta chỉ là uống nhầm thuốc rồi nói năng linh tinh mà thôi.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cảm giác hoài nghi vẫn quanh quẩn trong lòng tôi.

Cho nên...

Tan học ngày hôm sau, khi đang hát Bài ca dệt vải trong lúc chuẩn bị cho buổi công diễn, tôi chợt nhớ tới lời của ông ta.

Ông ta đã dạy tôi nên hát như thế nào nhỉ.

Tôi thật ngu ngốc khi làm theo lời của một người xa lạ. Điều này chẳng có tác dụng gì cả. Nhưng mà tôi vẫn muốn thử một chút theo lời ông ta.

Chú ý cách chuyển động của mô hoành, thư giãn hàm dưới, mở rộng vòm họng, dồn hơi vào giữa hai chân mày.

Ban đầu rất khó, tôi không tài nào làm theo ý muốn được, ngoài ra vì quá tập trung vào việc dồn sức vào hàm và cổ họng nên tôi còn hát sai lời, mình rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy chứ, thật mất thể diện.

Ông ta quả nhiên chỉ là một kẻ điên kì lạ sao.

Khi tôi đang nghĩ sẽ thử thêm vài lần nữa, nếu không được sẽ quay lại cách hát cũ thì đột nhiên tôi cảm nhận được âm thanh chạy thẳng một đường từ mũi lên giữa hai chân mày tạo ra một giọng thanh thoát.

Tiếng ca từ trước đến giờ vẫn dừng lại trong miệng được giải phóng và vang vọng ra bên ngoài một cách đầy kiêu hãnh.

Ngay chính tôi cũng nhận ra sự thay đổi này, tôi không khỏi giật mình.

"Bánh xe quay đều, quay đều

Rồi gió nổi lên

Người ta thương sắp về rồi."

Giọng của tôi dễ nghe như vậy sao?

Từ trước đến giờ tôi vẫn phải cố gắng rất nhiều mới có thể lên giọng được. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay giọng của tôi lại mềm mại hơn bình thường, hơn nữa rất có tiếng vang, cảm giác nó có thể truyền đi rất xa.

"Dệt vải, dệt vải

Chăm chỉ chuyên cần

Cọt cà, cọt kẹt!

Bánh xe quay đều.

Cọt cà, cọt kẹt!

Cọt cà, cọt kẹt!

Cọt cà, cọt kẹt!"

Tuyệt quá, tuyệt quá đi!

Tôi không biết là mình có thể phát ra những âm thanh một cách tự do và thoải mái như vậy.

Dường như mọi sự lo lắng và suy sụp lúc nãy chỉ là hư ảo, tôi bỗng trở nên thật sảng khoái.

Toàn thân tôi như bị bao quanh bởi những tia sáng lấp lánh, thanh âm cũng trở nên trong suốt!

Những gì ông ta nói là sự thật!

Sau khi kết thúc buổi luyện tập, các bạn cùng lớp cũng nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc và nói.

- Harune, hôm nay giọng của bồ vang thật đấy.

- Trạng thái của bồ có vẻ tốt. Bồ thay đổi cách hát à?

- Ừm, một chút.

Tôi không nói với mọi người về người đàn ông mà tôi gặp dưới tầng hầm. Đó không phải là vì mới vừa nãy tôi vẫn cho rằng ông ta là một người khả nghi, mà đó là vì trong lòng tôi bỗng sinh ra cảm giác háo hức vì một bí mật nho nhỏ vừa có được.

Màn đêm sắp buông xuống. Tôi hưng phấn chạy xuống những bậc thang dẫn tới tầng hầm trong tòa nhà bị bỏ hoang.

Tôi phải nói cảm ơn người đó mới được! Nhưng trước đó tôi phải xin lỗi vì đã bỏ chạy! Sau đó, sau đó...

Mang trong mình đủ loại suy nghĩ, tôi mở cửa ra. Nhưng bên trong không bật đèn, cũng không có bóng dáng của ai cả.

Tôi bật đèn lên, rồi đi vòng quanh trong phòng.

- Chú gì ơi... chú có ở đây không?

Tôi thử nhìn vào phía sau những chồng ghế nhưng cũng không có ai cả.

Cảm xúc căng đầy của tôi ngay lập tức xẹp xuống.

Hôm nay chú ấy không tới sao... hay là do hôm qua tôi bỏ chạy nên khiến chú ấy giận nhỉ...

Tôi đã rất muốn cảm ơn chú ấy.

Mang theo tâm trạng có hơi ủ rũ, tôi leo lên sân khấu rồi cất tiếng hát.

"Ôi, dưới sự che chở của thiên thần, người con gái nay ở phương nào

Kính dâng sinh mệnh, biết khi nào ta gặp được vợ mình"

A, quả nhiên giọng của tôi vang hơn thường ngày nhiều. Cảm giác rất thoải mái cứ như nó tuôn ra từ dưới bụng, rồi đi qua cổ họng ra ngoài.

Trong khi tôi đang chìm đắm trong thanh âm hoàn toàn mới mẻ này, tôi nhận ra có ai đó đang đứng ở cửa.

Đó chỉ là một thanh âm rất nhỏ... còn không thể gọi là tiếng động... đó chỉ là sự lay động của không khí, không khác nào một dự cảm.

Tôi nhìn chăm chú về phía đó thì thấy một góc áo choàng cũ kĩ lướt qua tầm nhìn của mình.

Tôi giật mình ngừng hát và chạy về phía cửa.

Vừa vội vàng đuổi theo bóng lưng ở phía trước, tôi vừa vươn tay ra gọi với theo.

- Chờ đã... xin chú chờ một chút!

Cuối cùng, tôi nắm lấy được tay áo của chú ấy.

Người đàn ông quay lại nhìn tôi với vẻ sợ hãi.

Tôi cúi đầu thật sâu và nói.

- Cảm ơn chú vì chuyện hôm qua! Cháu thử hát theo lời khuyên của chú thì cảm giác ở cổ họng đã khác hẳn rồi.

Trông chú ấy có vẻ bối rối.

Tôi vẫn cúi đầu, bầu không khí im lặng một cách xấu hổ. Cho dù vậy, tôi vẫn nắm chặt lấy ống tay áo của chú ấy không buông.

Cuối cùng, người đàn ông khẽ trả lời.

- ... Đúng vậy... hôm nay giọng của cháu hát nghe rất hay.

Giọng nói của chú ấy nghe thật dịu dàng, có chút ngượng ngùng.

Tôi nhìn chằm chằm vào chú ấy, quả nhiên trông chú ấy rất xấu hổ. Rồi như muốn che giấu sự xấu hổ của mình, chú ấy nói tiếp.

-... Cái này... chú xin lỗi vì... ngày hôm qua và cả hôm trước đã dọa cháu sợ... hôm nay chú chỉ định nghe một chút rồi đi thôi... xin lỗi vì đã quấy rầy cháu luyện tập.

Mặc dù chú ấy trông lớn tuổi hơn tôi nhiều, nhưng chú ấy lại nói với tôi bằng giọng rất chậm rãi và lịch sự.

Khuôn mặt gầy gò, ẩn chứa một nét gì đó u ám và lạnh lẽo, nhưng khi nhìn kĩ thì trông khuôn mặt của chú ấy cũng rất có nét. Nếu như cạo râu đi thì hẳn là chú ấy sẽ trẻ hơn khoảng 5 tuổi không chừng...

- Cháu mới là người phải xin lỗi, xin lỗi chú vì đã tự dưng bỏ chạy.

- Không có gì, cháu làm thế cũng là điều đương nhiên mà thôi.

- Nhưng mà thật sự cảm ơn chú. Cháu đã rất ngạc nhiên khi thấy bản thân có thể phát ra âm thanh một cách thoải mái như vậy. Chú cũng là người trong nghề ạ?

Nét u ám trong đôi mắt của chú ấy càng trở nên đậm hơn.

-... Có một khoảng thời gian, chú từng... dạy nhạc ở trường cấp 3. Chỉ có thế thôi.

- Thì ra chú là giáo viên ạ.

Chú ấy khẽ ừ một tiếng như thể không muốn nói quá nhiều về chuyện này.

Tôi hỏi chú ấy tại sao lại tới đây, thì được biết ngày xưa chú ấy đã từng tới tiệm cà phê này.

- Cũng đã rất lâu rồi... chú không tới đây... nên muốn đi thăm một chút, thì thấy tòa nhà đã bỏ hoang rồi. Cho nên chú chỉ muốn vào bên trong để hoài niệm một lúc... thì nghe được tiếng hát của cháu... chú định rời đi nhưng rốt cuộc lại lắm lời xen vào việc của cháu...

Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

- Không có chuyện đó đâu. Chú thật sự, thật sự đã giúp cháu rất nhiều đấy ạ.

Thấy tôi nói chắc nịch như vậy, khóe miệng chú ấy cũng khẽ nhếch lên.

Tôi không khỏi giật mình khi nhìn thấy nụ cười không thể gọi là nụ cười đó.

Nụ cười của người này thật buồn...

- À, cháu tên là Nitsuta Harune. Cháu đang theo học một trường âm nhạc. Hiện tại cháu đang luyện tập cho buổi công diễn sắp tới.

- Là Người Hà Lan lang thang của Wagner phải không?

- Tuyệt quá! Chú cũng biết vở kịch này à!

Ánh mắt của chú ấy hơi trở nên bối rối.

-... Chuyện đó chỉ cần là người thích nghe nhạc thì đều biết cả... dù sao Wagner cũng rất nổi tiếng.

- Thì ra là vậy.

Đúng là tôi cũng từng nghe thấy Nữ thần Valkyrie của Wagner trên ti vi, nhưng mà chỉ cần nghe được Bài ca dệt vải mà nhận ra Người Hà Lan lang thang thì cũng chỉ có số ít người làm được... Hay đây là kiến thức thường thức của một giáo viên âm nhạc nhỉ?

- Cháu... có thể bỏ tay ra không?

Chú ấy thì thầm với vẻ ngượng ngùng.

- A, cháu xin lỗi.

Nhận ra mình vẫn đang nắm chặt lấy một góc áp choàng của chú ấy, tôi đỏ mặt lên rồi buông tay ra.

Đáng ghét, mình đang làm cái gì vậy chứ.

- Vậy thôi, chú cũng phải đi rồi...

Chú ấy quay lưng định bước đi như thể không muốn nói chuyện quá lâu với tôi. Nhưng rồi lại do dự dừng lại, sau đó chú ấy lại đưa ra vài lời khuyên cho tôi về cách phát âm tiếng Đức với giọng ngập ngừng như hôm qua.

- Được rồi, chỉ có thế thôi. Chúc cháu thành công với buổi công diễn nhé.

Tôi lại ngay lập tức nắm lấy góc áo choàng của chú ấy.

Người đàn ông quay lại nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

Tôi cũng bị chính hành động của mình khiến cho kinh ngạc, mặt tôi đỏ lên.

- C-Cái này... nếu chú không phiền, liệu chú có thể nghe cháu hát không?

- Cái này...! N-Nhưng mà...

Chú ấy tỏ ra do dự.

- Làm ơn ạ. Nếu có chỗ nào chưa tốt hay cần thay đổi, xin chú lại chỉ dạy cho cháu như lúc nãy được không ạ?

- Chú không làm được một chuyện quan trọng như vậy đâu.

- Vậy chú chỉ cần nói cảm tưởng cũng được ạ. Phải có người nghe hát thì cháu mới có thể nỗ lực được.

- Nhưng...

- Chú đang bận gì ạ?

- Không có...

Vừa nói ra khỏi miệng, khuôn mặt chú ấy trông như có chút hối hận.

Ánh mắt đó trông rất cô đơn... cho nên tôi càng níu chặt áo khoác của chú ấy hơn.

- Làm ơn ạ! Cháu cảm giác giọng của mình đã thay đổi rất nhiều nhờ lời khuyên của chú. Cháu đã có thể hát thoải mái hơn trước rất nhiều. Cho nên xin chú giúp cháu thêm một chút nữa thôi ạ.

Chắc hẳn vẻ mặt của tôi lúc này trông như thể nếu chú ấy không đồng ý thì tôi sẽ không buông tay.

Sau khi nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, chú ấy khẽ cười như đã từ bỏ.

-... Nếu chỉ là nghe hát thôi thì được.

- Vâng! Chỉ cần như vậy thôi ạ! Cảm ơn chú rất nhiều!

Tôi gật đầu lia lịa.

Kể từ ngày hôm đó, mỗi khi kết thúc tập luyện ở trường, tôi lại đến hát cho chú ấy nghe ở dưới tầng hầm.

Chú ấy nói họ của mình là Sato.

- Sato ạ?

- Ừ-ừm...

Chú ấy vừa trả lời vừa dời ánh mắt sang chỗ khác, tôi ngay lập tức nhận ra đây là họ giả.

- Tên của chú thì sao ạ?

Nghe tôi hỏi vậy, chú ấy càng bối rối hơn.

- Cái này... là... bí mật.

Nếu đã muốn dùng tên giả thì cứ bịa một cái tên nào đó cũng được, sao lại dùng tên phổ thông như vậy chứ, tôi không khỏi thở dài khi thấy sự vụng về của chú ấy... nhưng vừa nghĩ như vậy, ngực tôi lại siết lại.

Thật kì lạ... Tôi thế này mà lại cảm thấy lo lắng cho một ông chú lớn tuổi hơn mình rất nhiều.

Chú Sato lúc nào cũng tới sớm hơn tôi cả, sau đó ngồi giấu mình trong một góc trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó.

Dường như chú ấy đang nhớ về quá khứ. Hai mắt nhắm nghiền, bàn tay đặt trên đùi siết chặt.

Chứng kiến chú Sato như vậy ngực tôi lại đau nhói.

Rốt cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì vậy.

Chú ấy đang khổ sở vì chuyện gì vậy.

Tôi rất muốn hỏi. Nhưng chú Sato không thích bị người khác hỏi về bản thân, nếu như tôi vẫn gặng hỏi, có lẽ chú ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Cho nên tôi chỉ có thể che giấu cảm xúc gấp gáp của mình.

- Buổi chiều tốt lành, chú Sato.

Tôi giả vờ vui vẻ gọi cái tên giả của chú ấy, rồi bước lên sân khấu.

- Chào cháu, Nitsuta.

Ánh mắt của chú Sato hơi dịu lại, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên ngượng ngùng.

Chỉ điều đó thôi cũng khiến lòng tôi trở nên ấm áp.

- Hôm nay xin chú lại nghe cháu hát ạ.

- Ừ, mời cháu.

Sau những lời dạo đầu như thường xuyên, tôi bắt đầu cất tiếng hát.

Trước kia tôi chỉ ca hát vì những vị khách trong tưởng tượng. Nhưng bây giờ, tôi hát chỉ vì một người, mang theo tâm trạng háo hức, tôi hát với hi vọng người ấy có thể vui vẻ, có thể thư giãn một chút.

Mỗi khi nhìn chú ấy lắng nghe với vẻ mặt bình thản, tôi lại thấy thật vui vẻ, tiếng ca của tôi dường như càng vang cao hơn, khi tôi đang hát mà thấy ánh mắt chú ấy trở nên u buồn, ngực tôi lại siết chặt, không tài nào hô hấp.

Mỗi lần tôi hát xong, chú ấy lại ngập ngừng đưa ra những lời khuyên.

Đó đều là những lời khuyên rất dễ hiểu, đi đúng vào trọng tâm, điều này khiến tôi rất kinh ngạc.

- Chú Sato, thực ra chú là người rất lợi hại phải không? Những gì chú nói toàn đúng chuyên môn, so với những gì cháu học ở trường còn dễ hiểu hơn nhiều. Cháu đoán đúng không? Cho nên chú hãy ngoan ngoãn nói cho cháu biết chú là ai đi.

Một ngày nọ tôi thử nói đùa với chú ấy như vậy.

Vừa nghe vậy, đột nhiên nét mặt của chú Sato cứng lại.

-... Đó chỉ là những điều chú đọc được trong sách mà thôi.

Rồi chú ấy trả lời tôi với giọng đầy khổ sở.

Chú Sato cố tránh ánh mắt của tôi, đầu cúi xuống, tay nắm thật chặt, thoạt nhìn trông chú ấy rất khổ sở, cho nên tôi vội xin lỗi.

- Cháu xin lỗi, cháu sẽ không hỏi nữa.

Làm sao bây giờ. Tôi vừa nói ra điều gì không nên nói sao. Nếu chú ấy không đến nữa thì tôi biết làm sao bây giờ!

Tôi hoang mang, đầu óc trở nên trống rỗng.

Khi ra về.

- Ngày mai chú cũng tới nhé. Cháu sẽ không hỏi gì chú Sato nữa đâu. Cho nên ngày mai chú cũng sẽ tới nhé.

Nghe tôi khẩn cầu như vậy, chú Sa to gượng cười nói.

- Ừ. Ngày mai chú cũng sẽ đến.

Ngày hôm sau tôi cứ lo lắng suốt liệu chú ấy có tới không, trong lòng cứ như có thứ gì đó cồn cào. Khi chứng kiến chú Sato yên lặng ngồi trên ghế dưới tầng hầm như mọi khi, tôi bỗng cảm thấy an tâm và hạnh phúc, nước mắt bất giác chảy ra.

- Cháu sao vậy?

- Không, không có gì đâu ạ. Hôm nay xin chú cũng lắng nghe cháu hát ạ.

Tôi giả vờ dụi để lau đi nước mắt, sau đó cúi chào và bắt đầu cất tiếng ca.

Chú ấy đã đến. Đã chờ tôi đến.

Toàn thân tôi run lên vì niềm vui sướng đó!

Hôm nay tôi hát rất nhiều nhưng vẫn có cảm giác chưa đủ, chỉ đến khi chú Sato nhẹ nhàng ngăn lại "Cháu nên nghỉ một chút sẽ tốt hơn", tôi mới mang theo tâm trạng cao hứng ngồi xuống bên cạnh chú ấy và nói một cách vui vẻ.

- Tương lai cháu muốn trở thành một ca sĩ opera.

Nghe thế, chú Sato khẽ mỉm cười và nói với tôi.

- Nitsuta có giọng hát rất hay, lại rất nỗ lực, chắc hẳn cháu sẽ có thể thực hiện giấc mộng đó.

- Được thế thì tốt biết mấy. Khi còn nhỏ mẹ từng dẫn cháu đi xem nhạc kịch, còn nhắc cháu rất nhiều lần là phải im lặng, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài... Giờ nhớ lại thì đó hình như chỉ là một buổi diễn của học sinh, nhưng dù vậy thì sân khấu cũng được trang hoàng rất lộng lẫy, khiến cháu như bị cuốn vào một thế giới trong mơ vậy.

Vở nhạc kịch đó kể về câu chuyện của Orfeo trong thần thoại Hy Lạp, Orfeo chơi đàn lia rất giỏi, vì muốn mang người vợ của mình từ cõi chết trở về, chàng đã tới âm phủ.

Giọng của người vào vai Orfeo nghe rất hay!

Thanh âm ngọt ngào như mật ong, trong suốt xen lẫn chút bi ai khiến cháu bị mê mẩn.

Khi đó vì còn rất nhỏ nên cháu hoàn toàn không hiểu gì về thanh nhạc cả, nhưng vừa nghe thấy tiếng ca của người đóng vai Orfeo, nước mắt của cháu lại không dừng được... Tiếng ca xinh đẹp tràn ngập khắp hội trường... Đó chính là lúc cháu có mơ ước rằng nếu mình có thể hát hay như người này thì tốt biết mấy.

Chú Sato khẽ gật đầu, vẻ mặt của chú ấy trông đầy an lành. Nhưng ở đâu đó vẫn xen lẫn chút u ám.

- Nhưng mỗi khi cháu hát ở nhà đều bị mẹ la là như vậy sẽ làm phiền hàng xóm nên không được làm thế.

Tôi nhại lại giọng của mẹ mình rồi bật cười.

- Cho nên cháu cố gắng suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể hát được. Và thế là cháu quyết định gia nhập dàn đồng ca.

Mặc dù có thể ca hát mỗi ngày khiến cháu rất vui, nhưng quả nhiên cháu vẫn hâm mộ những bộ trang phục, bối cảnh lộng lẫy, cũng như cốt truyện đầy kịch tính của nhạc kịch. Đồng ca cũng tốt, nhưng cháu vẫn muốn đứng trên sân khấu opera, vì nghĩ như vậy nên cháu đăng kí dự thi vào trường âm nhạc. Chẳng hiểu sao cháu lại đậu được, nhưng từ khi vào trường tới giờ cháu vẫn chỉ được phân công vào dàn hợp xướng chứ chưa được nhận vai nào có tên cả.

A, nhưng mà dù sao thì dàn hợp xướng cũng được đứng trên sân khấu, cho nên cháu vẫn rất cố gắng! Chỉ cần tiếp tục nỗ lực, một ngày nào đó cháu sẽ được đứng trên sân khấu hát đơn ca!

Nét dịu dàng lại hiện lên trên gương mặt của chú Sato. Trong mắt tôi vào lúc này, cho dù chú ấy không cạo râu hay để tóc dài, thì trông chú ấy cũng thật đẹp. Mặc dù chính tôi cũng tự nghi ngờ ánh mắt mình khi lại nghĩ rằng một ông chú như vậy thật đẹp...

- Chú Sato, cháu nghĩ nếu chú cạo râu đi, trông chú sẽ đẹp trai hơn nhiều đấy.

Nghe tôi nói vậy, chú ấy trả lời với vẻ khó xử.

- Chú không muốn mình trông trẻ đi, hơn nữa chú cũng không muốn làm mấy chuyện phiền phức đó.

Tôi lo lắng liệu có phải mình lại nói điều gì dại dột nên vội chuyển chủ đề.

- Sau khi trở thành ca sĩ opera, cháu còn có một ước mơ nữa.

- Là gì vậy?

Chú ấy dịu dàng hỏi tôi.

- Cháu muốn gặp Inoue MIU.

Chú Sato mở to mắt với vẻ kinh ngạc.

- A, chú biết Inoue MIU à? Đó là một tác giả, là người đã viết ra Tựa như bầu trời xanh và Cô gái văn chương.

-... Ừm.

Chú ấy trả lời một cách mơ hồ.

Có lẽ chú ấy không biết tôi đang nói về điều gì. Nói theo một cách nào đó thì chuyện này còn xấu hổ hơn so với việc tuyên bố trở thành ca sĩ opera, hai má tôi không khỏi đỏ ửng lên.

- Cháu là người hâm mộ trung thành của MIU từ rất lâu về trước rồi. Câu chuyện của MIU lúc nào cũng đầy dịu dàng và ấm áp, mỗi khi đọc xong đều khiến cõi lòng trở nên thanh thản.

Chú Sato tiếp tục lắng nghe tôi nói với ánh mắt xót xa.

Tôi không nên nói về đề tài này sao? Chẳng lẽ chú ấy không thích Inoue MIU? Hay là chú ấy không theo kịp những gì tôi đang nói?

- MIU chưa từng xuất hiện trước công chúng, cũng chưa từng tổ chức buổi giao lưu kí tên nào. Nhưng nếu cháu trở thành một ca sĩ opera nổi tiếng, cháu sẽ có thể lợi dụng các mối quan hệ để tìm cách gặp MIU. Hì hì... n-nghe có chút giống fan cuồng nhỉ.

Ánh mắt của chú Sato càng trở nên đau đớn hơn.

- Không... một cô gái mà chú quen ngày trước cũng từng là người hâm mộ trung thành của Inoue MIU. Cô ấy rất thích Tựa như bầu trời xanh, và đã đọc đi đọc lại nó rất nhiều lần...

Cô gái đó là ai vậy.

Người yêu của chú ấy sao?

Lòng tôi có chút dao động, để che giấu chuyện đó, tôi vội nói to.

- Đúng rồi, MIU có rất nhiều độc giả là nữ. Khi tác phẩm Tựa như bầu trời xanh được xuất bản, đã có rất nhiều người suy đoán liệu MIU có phải là con gái không.

Cháu bắt đầu biết tới MIU kể từ Cô gái văn chương cho nên tác phẩm yêu thích nhất của cháu cũng là quyển sách này. Nhưng mà tác phẩm kế tiếp Âm thanh sa ngã của thiên thần cũng rất hấp dẫn. Bầu không khí trong Âm thanh sa ngã của thiên thần thay đổi 180 độ so với Cô gái văn chương và Tựa như bầu trời xanh, nó là câu chuyện mà trong đó nhân vật nam chính đã tự tay giết chết người yêu của mình, một câu chuyện với nhiều miêu tả rất nặng nề, nhưng nội dung cốt lõi lại rất trong suốt... MIU đã truyền đạt được cõi lòng của nhân vật chính vốn là một kẻ sát nhân, khiến người đọc không khỏi cảm thấy anh ta thật đáng thương... tự hỏi không biết liệu bản thân có thể giúp được gì cho anh ta hay không... Quyển sách đó dày như một tập danh bạ, trang nào cũng chi chít chữ, mặc dù cũng có người hoài nghi liệu đây có thật sự là sách của MIU hay không, nhưng cháu thật sự rất thích Âm thanh sa ngã của thiên thần. Mặc dù đó là câu chuyện có kết thúc đầy bi kịch, nhưng khi đọc tới những dòng cuối cùng, cõi lòng không hiểu sao lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Tôi nhìn về phía chú Sato và giật mình.

Bởi vì trên khuôn mặt của chú ấy bây giờ là một nụ cười cực kì xót xa. Đó là nụ cười dùng để che giấu nỗi khổ sở trong lòng. Đó cũng là nụ cười như đang nhớ về một hồi ức buồn, về một thứ đã mất đi rất lâu trong quá khứ...

- Cháu xin lỗi, cứ nói hết một mình như vậy...

Ngực tôi đau nhức.

Tại sao nụ cười của người này lại buồn như vậy chứ.

Chú Sato khẽ thì thầm.

- Không sao đâu. Đằng nào chú cũng chẳng có chuyện gì để nói, cho nên khi nghe Nitsuta kể chuyện như vậy, chú lại thấy thanh thản hơn.

Thật sao?! Đó không phải là nói dối chứ?! Chú ấy thật sự cảm thấy như vậy sao? Nếu vậy tại sao trông chú lại buồn như vậy chứ! Tại sao tay của chú lại nắm chặt như vậy!?

Những lời đó kẹt lại ở cổ họng tôi.

Tôi vươn tay ra nắm chặt lấy góc áo choàng của chú ấy.

- Chú Sato... nếu chú không muốn nói chuyện thì cứ cho cháu biết, cháu sẽ không nói gì nữa... Nhưng mà... nếu chú Sato có thể nói cho cháu biết về chú, cháu sẽ rất vui.

Bàn tay và bờ vai của tôi đều đang run rẩy.

Tôi biết mình không được phép nói thêm gì nữa. Rằng bản thân đã sắp bước qua lằn ranh rồi, có lẽ lúc này đây tôi đang khóc cũng nên. Dù vậy, tôi vẫn phải nói cho chú ấy biết.

- Bởi vì đối với cháu, chú Sato tựa như thiên thần vậy.

Vừa nghe tôi nói ra những lời đó... chu Sato trông càng buồn hơn... trông chú ấy như sắp chết đi. Rồi chú ấy cúi đầu, khẽ thì thầm bằng giọng khàn khàn.

-... Chú chỉ là một tội nhân mà thôi.

Thanh âm u ám đó khiến lòng tôi lạnh buốt.

Tôi thả bàn tay đang nắm lấy áo khoác ra.

Chú Sato cúi đầu đi ra ngoài.

- Ngày mai chú cũng tới đây chứ?

Khi tôi hỏi vậy, chú Sato từ từ quay người lại, rồi nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy xót xa và trả lời.

- ...Ừ.

Chú Sato muốn nói gì khi tự nhận mình là một tội nhân?

Ngày hôm sau, lúc nghe giảng trên lớp, trong đầu tôi liên tục hiện lên vẻ mặt cô đơn, lời nói và bàn tay siết chặt vào nhau của chú Sato.

Lần gặp đầu tiên, tôi đã nghĩ rằng chú ấy là một kẻ lang thang.

Tuy nhiên, bây giờ tôi biết chú Sato là một người rất có học thức. Tính cách cũng dịu dàng, ôn hòa. Một người như vậy tại sao lại không hề quan tâm tới bản thân và cố gắng tránh xa những người xung quanh chứ.

Nếu như tôi tiếp tục hỏi chú Sato về chuyện này, chắc hẳn chú ấy sẽ không còn đến nghe tôi hát nữa.

Thế nhưng tôi lại rất muốn biết thêm về chú ấy, cảm giác khó chịu trong lòng tôi càng ngày càng lớn dần hơn.

Người đó tựa như người Hà Lan lang thang.

Vị thuyền trưởng người Hà Lan vì sự kiêu ngạo của mình đã khiêu chiến thần linh, buông ra những lời xúc phạm và phải nhận lời nguyền vĩnh viễn lang thang trên biển.

Trải qua rất nhiều năm tháng, ông phải tiếp tục lang thang trong vô định, ngay cả cái chết cũng không được lựa chọn.

Mỗi bảy năm một lần, ông sẽ có một thời gian rất ngắn được lên bờ. Lúc đó, nếu ông có thể gặp được người con gái thề yêu mình đến vĩnh hằng ông sẽ nhận được sự cứu rỗi.

Tuy nhiên, một người con gái như vậy chưa từng xuất hiện trước mặt ông.

Mỗi bảy năm một lần ông mang theo niềm hi vọng, rồi lại tuyệt vọng và bị kéo về với biển cả.

Nỗi khổ sở của ông sẽ kéo dài cho tới ngày phán xét cuối cùng khi toàn bộ sinh vật trên mặt đất chết đi.

Người đó phải chăng cũng đã nhận lấy sự nguyên rủa nên mới như vậy? Vừa nghĩ đến đó, ngực tôi lại đau đớn.

Nếu có một cô gái thề yêu chú ấy đến vĩnh hằng như Senta, liệu chú ấy có được cứu rỗi hay không?

Trong số các cô gái đang dệt vải, chỉ có duy nhất Senta là ngước lên nhìn vào bức tranh của người đàn ông với đôi mắt u ám trên tường.

Khi ấy, Senta đang nghĩ về điều gì nhỉ?

Nếu một ngày nào đó, người đàn ông giống hệt trong tranh xuất hiện trước mắt cô, không biết trái tim của cô sẽ lay động đến nhường nào?

Tan học. Khi tôi đến đại sảnh, vẫn chưa có ai tới cả.

Tôi vừa tưởng tượng ra tâm tình của Senta vừa hát.

"Người mà ta vẫn mơ thấy trong mộng hôm nay đã xuất hiện trước mắt ta

Lòng ta cháy lên tình yêu đầy xót xa."

"Ôi, nguyện ước này nên được gọi là gì.

Liệu nó có phải là sự cứu rỗi mà chàng vẫn mơ ước."

"Hỡi con người đáng thương, làm ơn, hãy nhận lấy từ tay tôi tình cảm này."

Mình phải cứu vớt người Hà Lan cô độc đã lang thang suốt đời trong tuyệt vọng.

Lần đầu tiên gặp gỡ, Senta đã không còn nghĩ được điều gì khác ngoài mong ước đó.

Đối với Senta, nỗi đau của người Hà Lan cũng chính là nỗi đau của cô.

"Cho dù chàng có trở nên như thế nào,

Cho dù vận mệnh tàn khốc có hủy hoại chàng thành hình hài ra sao,

Cho dù vận mệnh mà em phải gánh vác đáng sợ đến nhường nào."

Dù cho việc hóa giải lời nguyền khó khăn đến đâu, thì trong nội tâm Senta cũng chỉ có một nguyện vọng là phải cứu vớt người ấy.

Khi tình cảm của Senta dành cho người Hà Lan chồng lên nguyện ước của tôi là muốn biết thêm về con người dưới tầng hầm đó, ngực tôi như sắp nứt ra.

Từ phía sau tôi vang lên tiếng vỗ tay.

Tôi giật mình quay đầu lại.

Người đang mỉm cười vỗ tay liên tục đó chính là anh Shindou, khách mời của buổi công diễn lần này. Anh ta là một ca sĩ opera chuyên nghiệp với giọng nam trầm đầy quyến rũ.

A-Anh ta đã nghe được lời hát của tôi vừa nãy sao!?

Xấu hổ quá. Tôi chỉ là một thành viên của dàn hợp xướng.

Vậy mà lại đứng giữa sân khấu hát lời ca của Senta...!

Trong khi tôi còn đang bối rối, anh Shindou cất tiếng nói với giọng trầm thấp.

- Vừa rồi em đã biểu hiện được trọn vẹn tình cảm của Senta rồi đấy. Cảm giác rất tươi mới. Tiếng ca của em cũng rất vang vọng. Em có thể cho tôi biết tên của em không?

- E-Em tên là Nitsuta Harune, lớp 11, khoa âm nhạc.

- Vậy sao. Tôi sẽ nhớ kĩ tên em. về sau cũng cố gắng lên nhé.

- Vâng, em cảm ơn anh ạ.

Tôi cúi đầu chào anh ta trong khi vẫn chưa hết căng thẳng.

Những người khác lục tục bước vào sảnh, anh Shindou cũng đi về phía giáo viên, nhưng tôi vẫn đứng ngẩn người ra đó thật lâu.

Tôi đã được một ca sĩ opera chuyên nghiệp cho lời khen.

Thật là vui vẻ.

Cảm giác hân hoan dần dâng lên trong lòng tôi.

[Chạng vạng tối]

Dưới tầng hầm, tôi nhanh chóng báo cho chú Sato chuyện đã xảy ra hôm nay.

- Cũng nhờ công của chú Sato cả đấy! Cảm ơn chú.

Chú Sato cũng nở một nụ cười, không phải là nụ cười cô đơn như mọi khi, mà đó thật sự là một nụ cười vui vẻ.

- Không đâu, đó hoàn toàn là nhờ thực lực của cháu cả, Nitsuta.

- Không, đều là nhờ có chú Sato. Bởi vì khi hát lời của của Senta, cháu đã...

- ?

- K-Không có gì.

"Cháu đã nghĩ tới chú khi hát", làm sao tôi có thể nói ra những lời đó chứ, nghe chẳng khác nào lời tỏ tình.

Hai má tôi nóng bừng, tôi ngoảnh mặt sang một bên, chú Sato khẽ nói.

- Thật tốt quá. Nếu như tiếng ca của cháu được cậu Shindou đánh giá như vậy thì chắc hẳn vận may sẽ sớm tới với cháu thôi.

- Hì hì, nếu được như vậy thì tốt quá.

Tôi đã không ngờ được rằng lời "tiên tri" đó sẽ trở thành hiện thực sớm như vậy.

- Sao cơ, em sẽ được diễn vai Senta ạ!

Khi giáo viên gọi tôi ra ngoài và hỏi tôi có muốn vào vai Senta trong buổi công diễn sắp tới hay không, tôi cứ tưởng là mình nghe nhầm.

Tiếp sau đó giáo viên buồn rầu nói với tôi rằng vì cổ họng của Aikawa, người diễn vai Senta, cần được điều trị, cho nên cậu ấy không thể kịp tham dự buổi công diễn được.

Ngoài ra anh Shindou, người đóng vai người Hà Lan, cũng cực lực đề cử tôi vào vai này.

T-Tôi không phải nằm mơ chứ.

Tôi vẫn không thể nào tin được đây là sự thật. Cho nên tôi thử véo vào má một cái để xác nhận.

Không, cho dù đây là mơ cũng được.

Chỉ cần tôi có thể trở thành Senta dù chỉ một lúc thôi cũng được.

- E-Em sẽ diễn! Hãy để em được diễn vai Senta!

- Chú Sato! Cháu được nhận vai Senta rồi!

Sau khi kết thúc luyện tập, tôi lại chạy như bay xuống tầng hầm và ôm chầm lấy chú Sato.

Chú Sato hơi sững sờ một lúc, nhưng rồi khi nghe thấy tôi báo tin, nụ cười hiển hiện trên khuôn mặt của chú ấy.

- Chúc mừng cháu, Nitsuta.

- Cảm ơn chú! Quả nhiên đều là nhờ chú Sato cả!

Vì trông chú ấy có vẻ bối rối khi bị tôi ôm, tôi thả tay ra cười ngượng ngùng. Niềm hân hoan ngọt ngào như mật ong dâng trào trong lòng tôi.

Khi nghe giáo viên thông báo việc đổi vai, tôi có thể nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy độc địa "Tại sao lại là Nitsuta?", "Nitsuta mà cũng có cửa sau à?", "Vì không có cửa sau nên cậu ta mới phải làm chuyện khác đây chứ."

Tất cả mọi người đều muốn có được vai diễn này.

Tôi rất hiểu tâm trạng của họ, cho nên tôi cũng không để ý tới những lời xì xào đó. Tôi chỉ thản nhiên cười cho qua. Chỉ cần tôi hát thật hay trên sân khấu, tất cả bọn họ sẽ tự động ngậm miệng lại.

Chắc hẳn đây là ngày đáng kiêu hãnh nhất kế từ khi tôi sinh ra đời! Là ngày giấc mộng của tôi trở thành hiện thực!

- Cháu sẽ cố gắng hết sức mình. Đến lúc đó cháu sẽ tặng chú Sato một vé, chú nhất định phải đến xem cháu diễn nhé.

Khuôn mặt của chú ấy trông hơi bối rối.

Tôi nắm chặt lấy hai tay của chú Sato.

- Làm ơn mà, đây là nguyện vọng lớn nhất của cháu. Nếu chú Sato không đến thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả.

Vẫn mang theo vẻ mặt do dự, chú ấy trả lời tôi.

- Chú hiểu rồi. Chú sẽ đến xem Nitsuta diễn.

- Chú hứa rồi đấy nhé!

Thấy tôi vui vẻ như vậy, cuối cùng khóe miệng của chú ấy cũng hơi nhếch lên. Rồi chú ấy nhìn tôi với ánh mắt xót xa xen lẫn trìu mến và nói.

-... Ừ. Chú sẽ mang theo hoa.

- Tuyệt quá!

Tôi lại ôm lấy chú ấy.

- C-Cái này... Nitsuta. Cháu là nữ sinh cấp 3 rồi, đừng bất cẩn ôm lấy một ông chú như vậy.

- Hì hì, cháu xin lỗi.

Tôi thả tay ra rồi lùi lại.

- Nhưng mà vì là chú Sato nên cháu mới ôm đấy. Là người khác cháu sẽ không làm vậy đâu.

Tôi có cảm giác nếu là lúc này thì cho dù tôi nói ra nguyện vọng gì cũng sẽ trở thành hiện thực, cho nên tôi mỉm cười nói ra những lời đó.

Nhưng chú Sato lại tránh đi ánh mắt của tôi, vẻ mặt chú ấy trông rất bối rối.

Ngực tôi nhói lên.

Chỉ hôm nay thôi không được sao... chẳng lẽ tôi gây phiền cho chú ấy tới vậy sao...

- A, quả nhiên vẫn không được sao? Chú sợ bị bạn gái giận à?

Tôi giả vờ vui vẻ hỏi như vậy.

Nếu như, chú ấy nói rằng mình không có bạn gái, có lẽ tôi sẽ nói đùa rằng... liệu tôi có thể trở thành ứng cử viên hay không...

Tuy nhiên, hiện thực cho thấy sách lược của tôi hoàn toàn sai lầm, khi chứng kiến vẻ mặt của chú Sato, tôi nhận ra mình vừa đâm một nhát dao vào miệng vết thương của chú ấy.

Vẻ mặt đó thê thảm, tuyệt vọng, bao hàm một nỗi đau không bao giờ nguôi...

Trong đôi mắt mở to ấy là bóng tối vô tận, không có lấy một chút tia sáng nào.

Dường như vào giờ phút này, trong ánh mắt của chú ấy không còn hình bóng của tôi.

Phải chăng chú ấy đang nhớ về một chuyện buồn trong quá khứ? Vì quá đau khổ, cho nên đến tận bây giờ chú ấy vẫn không thể kìm nén nó.

-... Bạn gái chú, đã không còn... nữa rồi.

Hai bàn tay chú ấy nắm lại với nhau thật chặt, những móng tay như muốn đâm vào tận xương cốt, bằng giọng trầm thấp u ám của một người sắp chết, chú Sato nói nhát gừng những lời như vậy.

Đó có lẽ là giới hạn của chú ấy rồi.

- Chú xin lỗi... hôm nay chú phải đi về.

Mang theo vẻ mặt méo mó, hàm răng cắn chặt, chú Sato rời khỏi tầng hầm.

Vì quá sốc, cho nên tôi đã không thể lên tiếng gọi chú ấy lại.

Tuy nhiên, khi đuôi áo khoác của chú ấy biến mất đằng sau cánh cửa, toàn thân tôi đột nhiên lạnh như băng, cảm giác lo lắng siết chặt lấy lồng ngực, tôi vội đuổi theo chú ấy.

Bên ngoài tối đen như mực.

Mơ hồ nhìn thấy một bóng áo choàng màu đen xen lẫn giữa biển người và bóng của những tòa nhà, tôi vội đuổi về phía đó.

Tôi rất lo lắng cho chú ấy, tôi không cách nào bỏ mặc chú ấy một mình khi thấy chú ấy đau khổ như vậy được, nhưng trên hết, tôi muốn biết nhiều hơn về chú ấy, mong ước đó dần trở nên không kiểm soát được.

Tôi sẽ không hỏi chú ấy chuyện cá nhân nữa, đó là lời hứa mà tôi đã hứa với chú Sato.

Tôi đã định sẽ chờ chú ấy chủ động nói ra.

Nhưng tôi cũng lo lắng, rằng nếu mọi chuyện cứ diễn ra như thế này, liệu có một ngày nào đó, chú Sato sẽ đột nhiên biến mất không một lời từ biệt không...

Nếu như vậy tôi sẽ không bao giờ còn được gặp chú ấy nữa...

Những tòa nhà ven đường dần trở nên thưa thớt, khung cảnh cũng dần trở nên lạnh lẽo.

Tôi dường như đã đi bộ được gần ba mươi phút rồi.

Cuối cùng chú Sato dừng lại ở một tòa nhà cho thuê cũ kĩ, vách tường đã bong hết cả ra.

Chú ấy bước vào bên trong.

Sau khi mở hòm thư lấy ra mấy tờ quảng cáo, chú ấy mang chúng vào trong nhà.

Tôi đứng nấp ở đằng sau một góc tường dõi theo từng hành động của chú ấy.

Một lúc sau, thứ duy nhất tôi còn nghe được là tiếng tim mình đang đập thình thịch, cho dù vậy tôi vẫn cố nín thở khẽ bước lại gần nhà trọ.

Thình thịch... tim tôi đập vang.

Tôi biết mình đang làm một chuyện không nên.

Tôi nên dừng lại, nếu không sẽ phải nhận sự trừng phạt, trong đầu tôi vang lên lời cảnh báo như vậy.

Cho dù vậy, tôi vẫn bước lại gần hòm thư như bị hấp dẫn bởi thứ gì đó.

Hẳn là hòm thư này.

Trên đó dán một tờ giấy viết tay ghi phòng số 201.

Chú ấy đã sống ở đây bao lâu rồi vậy. Những chữ bằng bút bi viết trên giấy đã dần phai mực.

Bên cạnh số phòng là một chuỗi kí tự alphabet.

Tôi xâu chuỗi chúng thành một cái tên.

- Ma... ri... ya...

Mariya?

Đó là tên của chú ấy sao...!?

Đúng lúc này, một kí ức đã bị chôn thật sâu trong đầu tôi bỗng hiện lên như những tia sáng le lói trong màn đêm.

Đó là phòng khách nhà tôi, tôi lúc đó còn là học sinh tiểu học đang nhìn vào tờ quảng cáo buổi diễn opera mà mình vừa chứng kiến hôm nay.

... Cái anh đóng vai Orfeo giỏi thật đấy mẹ nhỉ! Cao, đẹp trai, giọng cũng rất hay nữa! Con cũng muốn hát hay như anh ấy.

Trên tờ quảng cáo có ghi tên của các diễn viên.

Lúc đó tôi còn quá nhỏ nên không tài nào đọc được họ tên của người diễn vai Orfeo.

... Mẹ ơi, tên anh này đọc là gì vậy?

... Đọc là Mariya đó con.

... Maria ạ! Oa, tên giống hệt như đức mẹ Maria luôn!

Thế nên tôi vẫn cho rằng tên của người đó là Maria.

Đó là một cái tên thuần khiết, rất phù hợp với giọng ca trong vắt của Orfeo.

Nhưng tôi đã nhầm.

Tên của người đó không phải Maria.

Mariya Keiichi...

Đúng vậy, đó chính là tên thật của Orfeo... và cũng là tên thật của người mà tôi gọi là chú Sato!

Chú ấy chính là Orfeo trẻ tuổi xinh đẹp đánh đàn lia!

Chú ấy quả nhiên là người trong ngành! Hơn nữa bản thân chú ấy cũng là ca sĩ. Lại còn sở hữu một chất giọng tuyệt vời...

Nghe thấy tiếng mở cửa, tôi giật mình quay người bỏ chạy.

Mồ hôi lạnh túa ra, toàn thân tôi lạnh run như sắp trúng gió.

Chú ấy từng là nhân vật chính trên sân khấu.

Nhưng tại sao chú ấy lại che giấu điều đó?

Tại sao lại từ bỏ ca hát?

Tại sao giọng của chú ấy bây giờ lại trầm thấp, khàn đặc đến vậy.

Chú ấy từng lo lắng nói với tôi là cách hát của tôi không tốt, sẽ khiến cổ họng bị tổn thương.

Là vì bản thân chú ấy đã trải qua điều đó nên mới khuyên tôi không nên làm vậy ư? Hay còn vì lý do nào khác?

Trong khi ngồi tàu điện về nhà, tôi vẫn không hề cảm thấy ấm áp.

Vừa về tới nhà, tôi không kịp chào ba mẹ mà đã vọt thẳng vào trong phòng của ba và mở máy tính lên.

Tôi thử tìm kiếm cái tên Mariya Keiichi.

Từng thông tin lần lượt xuất hiện.

Khi còn nhỏ, vì có một giọng ca trong vắt như thiên thần nên chú ấy từng nhận rất nhiều giải thưởng ở các cuộc thi nước ngoài.

Được gọi là thiên tài.

Những dòng ghi chép đầy vinh quang.

Sau đó là chuyện chú ấy từng giết người.

Máu toàn thân tôi như rút đi. Tôi nắm chặt con chuột, chân run lẩy bẩy.

Giết người ư?

Dạ dày tôi như có con gì đó đang cào xé, tôi tiếp tục tìm kiếm nhiều thông tin hơn.

Cuối cùng tôi đọc được dòng tin Mariya Keiichi từng sát hại một nữ sinh cấp 3, vốn là người yêu của mình.

Cổ họng tôi như có thứ gì đó nghẹn lại.

Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt đầy khổ sở của chú ấy.

... Chú chỉ là một tội nhân.

Đầu tôi đau như muốn nứt ra. Chú ấy từng giết người yêu của mình. Tựa như trong tiểu thuyết của Inoue MIU.

Mariya Kenchi đã ra tay với người mình yêu thương!

Ngày hôm sau, buổi tập luyện của tôi diễn ra rất tệ.

Trong lúc luyện tập tôi thường ngẩn người ra, khiến giáo viên nhiều lần nhắc nhở liên tục.

- Sắp gần tới ngày diễn rồi, em phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.

Cuối cùng, giáo viên nói với tôi bằng giọng nghiêm khắc như vậy.

Những cô gái khác cũng lén nói xấu tôi từ sau lưng.

- Nhanh như vậy đã lòi đuôi chuột ra rồi.

- Cậu ta chắc hẳn không thể chịu được áp lực. Cho dù chúng ta mặc kệ thì cậu ta cũng tự sụp đổ thôi.

Tuy nhiên không một lời nào ảnh hưởng đến tôi. Tôi suy nghĩ mãi về những bài báo đã đọc hôm qua, cõi lòng đau nhức như bị cắt thành từng khúc một.

Sau khi buổi luyện tập kết thúc, tôi đi tới tầng hầm như mọi khi.

-... Nitsuta, cháu làm sao vậy?

Thấy vẻ mặt tôi xanh xao, "chú Sato" nhíu mày hỏi với vẻ lo lắng.

- Đã có chuyện gì xảy ra ở trường à?

Như thể chú ấy đang lo lắng cho tôi.

Toàn thân tôi đau nhức.

Với giọng run run, tôi nói.

- Chú Sato... là Mariya Keiichi phải không ạ?

Khuôn mặt chú ấy trông đầy kinh ngạc. Hai mắt mở to, bờ môi run rẩy. Sau đó, chú ấy thở dài với vẻ khổ sở.

Chú ấy không hỏi tôi tại sao lại biết tên thật của mình. Cũng không hề trách cứ tôi.

Trong căn phòng với bầu không khí nặng nề yên ắng, chú ấy chỉ nhìn tôi với ánh mắt của một phạm nhân đang mang tội nghiệt không thể dung thứ, và nói với giọng khàn đặc.

-... Như vậy cháu cũng biết tại sao chú lại nói mình là một tội nhân đúng không? Rằng chú không phải thiên thần.

Tôi không biết mình nên làm gì nữa. Trong đầu tôi có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng chúng lại không thể chuyển thành lời nói được.

Cho dù chú là ai, cho dù chú đã phạm vào tội lỗi gì đi chăng nữa, thì điều đó cũng không hề quan trọng. Tôi rất muốn nói ra những lời đó...

Nỗi tuyệt vọng, đau đớn và xót xa hiện lên khuôn mặt chú ấy, cổ họng tôi như bị đông đá không một từ ngữ nào có thể phát ra.

Cho dù tôi nói gì đi nữa thì cũng chỉ khiến chú ấy thêm tổn thương. Hơn nữa, tôi đã phản bội chú ấy. Tôi đã bám theo sau, biết được tên thật, và làm lộ bí mật của chú ấy. Tôi không có tư cách an ủi chú ấy. Tôi cũng không thể đưa tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt kia.

Mang theo khuôn mặt bị tổn thương, chú ấy quay lưng về phía tôi. Rồi bước đi mà không nói một lời nào.

Tôi chỉ biết đứng đó bất động trong im lặng.

Tôi phải đuổi theo chú ấy.

Chúng tôi sẽ không còn gặp lại nhau được nữa.

Tôi phải đuổi theo chú ấy.

Nhưng đôi chân tôi lại không chịu di chuyển.

Cổ họng tôi đau đớn như muốn rách.

Tôi cố gắng gào thật lớn.

- Cháu xin lỗi! Nhưng đối với cháu, chú không phải tội nhân, chú là thiên thần! Cho nên, ngày mai xin chú cũng hãy đến! Đến nghe cháu hát!

Bầu không khí lạnh buốt như những mũi kim đâm vào da tôi.

Thứ nghẹn trong cổ họng tôi cuối cùng cũng được nói ra.

- Xin chú... tha thứ cho cháu.

Tôi không biết liệu những lời đó có đến được tai chú ấy không.

Ngày hôm sau, dưới tầng hầm không có ai tới cả.

Tôi thử đi tới nhà trọ nhưng cái tên viết trên hòm thư đã bị xé đi, trên cửa phòng dán hướng dẫn của sở điện lực.

Cứ như vậy, "Chú Sato", Mariya Keiichi, đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Mùa thu qua, trên mái nhà tòa cao ốc bắt đầu có tuyết rơi, nhưng tôi vẫn không biết chú ấy đã đi nơi nào.

Để quên đi nỗi buồn, tôi toàn tâm toàn ý tập trung cho buổi công diễn.

Có lẽ chú ấy sẽ tới xem tôi diễn.

Chú ấy đã hứa với tôi sẽ mang theo hoa tới.

Mặc dù người phá võ lời hứa là tôi... nhưng tôi vẫn chờ mong chuyện đó xảy ra, tôi biết mình thật ngu ngốc và vô liêm sỉ, nhưng trong lòng tôi vẫn mang theo một tia hi vọng mong manh.

Mỗi ngày, tôi đều nhớ lại những gì chú ấy đã dạy tôi, mỗi ngày, tôi đều tiếp tục hát.

Những lời nói xấu vẫn tiếp diễn, đồng phục của tôi bị ai đó giấu đi sau giờ thể dục, nhạc phổ bị xé nát, và còn rất nhiều chuyện khác.

Dù vậy tôi vẫn không nói với ai mà chỉ chuyên tâm vào ca hát.

Tình cảm của Senta dành cho người Hà Lan lang thang trở thành tình cảm của tôi dành cho người ấy.

"Chàng rời đi tựa như mũi tên bay

Không có mục đích, chỉ đi về phía trước...

Trừ khi chàng gặp được người con gái hiến dâng sinh mệnh mình."

"Cho dù như vậy, sóng biển bạc trắng cũng không thể mang cho chàng sự cứu rỗi."

"Ôi, hỡi chàng thuyền trưởng sắc mặt tái xanh, biết đến khi nào chàng mới gặp được người con gái ấy?"

Senta muốn cứu vớt con người cô độc đã lang thang trên biển cả với tội lỗi trên lưng suốt cuộc đời.

Tôi cũng muốn chia sẻ, dù chỉ một chút, gánh nặng mà người ấy đang mang. Tôi muốn nhẹ nắm lấy bàn tay đang siết chặt như sám hối đó, nhẹ nhàng gỡ những ngón tay ra.

Nếu như người ấy có thể nghe được tiếng ca của tôi. Nếu như tâm ý của tôi có thể truyền đạt cho người ấy thông qua Senta.

[Ngày công diễn]

Đại sảnh đường chật kín quan khách.

Người ấy có tới không. Tôi không biết. Nhưng tôi tin tưởng, người ấy đang dõi theo tôi từ đâu đó trong sảnh đường này.

Làm ơn, xin hãy để cho tiếng ca của tôi chạm được tới người ấy.

Tấm màn dần dần kéo lên.

Tôi bắt đầu cất tiếng ca.

Cõi lòng rung động dành cho người Hà Lan bất hạnh được vẽ trong bức tranh.

Tại sao bản thân lại để tâm tới người ấy như vậy, nếu như bản thân có thể trở thành người con gái cứu rỗi người ấy thì sẽ tốt biết mấy, Senta đau khổ cầu nguyện như vậy.

Và rồi, khi người trong mộng xuất hiện trong hiện thực.

Senta không chút do dự yêu lấy người ấy.

"Hiện trong mắt ta bây giờ liệu có phải ảo ảnh.

Nếu như thế giới bây giờ là giả dối,

Vậy những tia nắng mặt trời đánh thức ta hôm nay cũng là như vậy hay sao.

Với khuôn mặt đau buồn chàng đứng trước mặt ta,

Kể cho ta nghe vô số câu chuyện xót xa.

Thanh âm thương cảm dành cho chàng từ tận trong tim, liệu có phải đang lừa dối ta."

Kẻ lưu lạc mang theo tội lỗi vì khiêu khích Thần linh đã tìm được sự cứu rỗi trong vực thẳm tuyệt vọng.

Nếu như bàn tay trắng muốt đang duỗi ra đó là của tôi thì tốt biết mấy.

Người sẽ cứu rỗi tội nhân.

Nếu người đó là tôi thì sẽ tốt biết mấy.

Tình cảm của Senta không ngừng khuếch tán trong lòng tôi, trở thành tiếng ca, rồi lan ra trong màn đêm mù mịt.

Trước khi gặp được người ấy, tôi chỉ biết cất cao giọng hát vang, nhưng giờ đây tiếng ca của tôi đã trở nên mềm mại và phong phú, tôi muốn truyền đạt cho người đó biết, tôi thầm cầu nguyện cho tiếng ca của tôi sẽ tới được với người ấy.

Tất cả đều là do người ấy dạy cho tôi.

Từ khi gặp người ấy, tôi đã biết được nỗi đau, sự thống khổ, xót xa...

"Như bị hấp dẫn bởi ma thuật, ta chạy ra ngoài

Chỉ muốn cứu vớt chàng.

Người ấy đã đứng ở đây ngắm nhìn quê hương,

Con thuyền của người ấy cũng rời bến từ nơi này."

Chú Sato. Chú có đang nghe thấy giọng hát của cháu không?

Chú thật sự đã dạy cho cháu rất nhiều điều. Cho nên, xin chú để tiếng ca của cháu làm dịu đi nỗi đau của chú, dù chỉ một chút thôi cũng được. Hi vọng tiếng ca này sẽ thắp lên tia sáng hi vọng trong lòng chú.

"Trong cơ thể ta có thứ gì đang rục rịch

Thứ đang ẩn chứa trong ngực ta rốt cuộc là thứ gì. Hỡi ông trời, tại sao tim ta lại đập mạnh như vậy,

Đó liệu có phải sức mạnh của sự hiến dâng mà người nói đến."

Mặc dù chúng tôi chỉ ở bên nhau một khoảng thời gian rất ngắn ngủi, nhưng những cử chỉ, biểu cảm của người ấy đều khắc sâu trong lòng tôi.

Vẻ mặt ngượng ngùng bối rối khi tôi nắm lấy hai tay người ấy.

Vẻ mặt kinh ngạc khi tôi ôm lấy người ấy.

Nụ cười khe khẽ khi tôi hát đúng, khi tôi báo tin vui.

Rồi cả ánh mắt cô đơn, vẻ mặt khổ sở, đầu ngón tay khẽ chạm vào trán tôi, tất cả, tất cả, tôi đều nhớ thật kĩ.

Mỗi khi nhớ lại, nội tâm tôi lại đau nhức, lòng tôi lại khổ sở, nhưng cũng rất ấm áp.

Suốt đời này, tôi sẽ không bao giờ quên.

Hỡi ông trời. Xin người ban cho người ấy ánh sáng.

Xin hãy để cho con người dịu dàng hư ảo ấy được đi tới nơi hạnh phúc.

Mặc dù người ấy đã phạm vào tội lớn, nhưng người ấy cũng đã mất đi tất cả, hiện tại chỉ có thể đau khổ một mình.

Tuy nhiên, người Hà Lan lại nghi ngờ sự hiến dâng của Senta.

Khi chứng kiến Senta đi cùng với chàng ngư dân Eric, người vẫn hằng mang lòng yêu Senta, người Hà Lan liền nói lời chia tay và quay lại thuyền một mình.

Những lời giải thích của Senta không tới được tai của người Hà Lan.

Người Hà Lan rơi vào tuyệt vọng, trái tim của chàng khép kín lại, như thể chàng không còn tin trên đời này còn ai có thể cứu rỗi mình.

Tựa như người ấy đã biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Có lẽ người ấy không hề tìm kiếm sự cứu rỗi.

Có lẽ người ấy đã quyết định sẽ gánh vác tội nghiệt cho đến lúc chết.

Thế nên mỗi khi tôi bày tỏ ý tốt của mình với người ấy, người ấy mới tỏ ra bối rối, cố tránh đi ánh mắt.

Cho dù vậy, tôi vẫn muốn giúp đỡ người ấy.

Tôi muốn cho người ấy biết rằng, dù người ấy có đang chìm trong bóng tối thì tiếng ca của tôi cũng sẽ ở bên... sẽ mang tới tia nắng, mang tới sự thay đổi...

Vì muốn truyền đạt cõi lòng mình tới người yêu, Senta đã gieo mình xuống biển cả từ trên vách đá.

"Hãy hát lên lời tán tụng dành cho thiên thần của chàng.

Tựa như lúc này, cho dù vứt bỏ sinh mệnh, ta cũng nguyện hiến dâng bản thân."

Mặt biển dâng lên cùng với những tiếng gầm giận dữ.

Sau đó, con thuyền của người Hà Lan vốn dĩ sẽ không bao giờ chìm, dần dần biến mất trong những cơn sóng hung bạo.

Rồi từ trong đó, xuất hiện người Hà Lan đang ôm lấy Senta rạng rỡ trong những tia nắng.

Hai người dần bay lên cao, tới tận bầu trời.

Senta đã dùng cái chết để chứng minh cho tấm lòng của mình, và cứu rỗi linh hồn của người Hà Lan.

Những tiếng vỗ tay vang lên trong khán phòng.

Các vị khách lần lượt đứng dậy.

Tiếng vỗ tay không ngừng.

Tôi ngẩn người như đang ở trong mộng.

Sau đó, tôi không nhớ mình đã nói gì khi tiến tới giữa sân khấu, cũng không nhớ giáo viên và bạn bè đã nói gì, hay trong tay tôi đang ôm bao nhiêu bó hoa.

Mọi thứ đều thật mờ ảo, tôi chỉ biết mình đang tìm kiếm bóng hình ấy trong biển người.

Khi tôi về tới phòng đợi, tôi tiếp tục ngẩn người, hai tay ôm đầy những bó hoa, đúng lúc này một cô bé lớp dưới bước vào, trong tay mang theo một bó hoa.

- Có một vị khách đưa cho em bó hoa này và nhờ em đưa cho chị Nitsuta.

Tôi giật mình khi nhìn thấy bó hoa hồng màu xanh da trời.

Trên đó không ghi thiệp chúc mừng, cũng chẳng có gì cả, cho nên tôi không biết chủ nhân bó hoa là ai.

- Người đã đưa em bó hoa này là ai!?

- À, là một ông chú mặc áo khoác trông rất cũ.

Tôi biết người ấy đã thực hiện lời hứa của mình. Người ấy đã tới xem buổi diễn của tôi. Đã lắng nghe tôi hát.

Cổ họng tôi run rẩy, lòng tràn đầy cảm xúc, tôi cúi đầu ôm lấy bó hoa.

Không biết thanh âm của tôi có tới được với người ấy không nhỉ.

Mặc dù trên sân khấu, Senta đã cứu vớt người mình yêu, nhưng trong hiện thực, người ấy lại rời khỏi bên cạnh tôi, và đi tới một nơi mà tôi không hề biết tới.

Tuy nhiên, nếu như tiếng ca của tôi đã có thể thắp lên ngọn đèn hi vọng trong tim người ấy, dù chỉ là một chút đi chăng nữa.

Có lẽ một ngày nào đó chúng tôi sẽ có thể gặp lại.

Đúng vậy, cho dù là bảy năm sau, hay lại bảy năm về sau đi chăng nữa...

Nếu như chúng tôi lại có thể gặp nhau.

Nhất định tôi sẽ...

Vừa về tới nhà, tôi vội tra xem ý nghĩa ngôn ngữ loài hoa của hoa hồng xanh.

"Điều không thể xảy ra", "Điều không thể", còn có "Kì tích", "Lời chúc phúc của Chúa".

Cho nên tôi sẽ tin tưởng vào kì tích.

Một ngày nào đó, tôi sẽ nhận được lời chúc phúc của Chúa, và gặp lại thiên thần lang thang đó.