Ly kem ba tầng chạm vào đúng ngay vị trí trái tim của tôi.
- A...
Tôi khẽ thì thầm.
- Ôi chao!
Đồng thời phía đằng trước tôi vang lên một âm thanh bối rối.
Hai chúng tôi cùng dừng lại giữa đám đông.
Đó là ngày nghỉ của tháng 11.
Tôi tới tham dự lễ hội văn hóa của trường cấp 3 Seijou, nơi bạn thân Nanase của tôi đang theo học.
Trường Seijou rất đông học sinh, diện tích cũng rất rộng. Cho nên tôi phải vừa đi vừa nhìn vào biển chỉ dẫn xen lẫn giữa những sạp hàng đủ loại trong sân trường.
Từ sáng sớm bầu trời đã đầy mây, mưa phùn bay lất phất. Thế nhưng tiếng la hét của các học sinh vẫn đầy sức sống.
Xem nào, tôi nhớ Nanase đã nói với tôi là lớp cậu ấy mở tiệm bán bánh kẹo hoặc vớt cá vàng thì phải. À đúng rồi, tôi cũng phải đi xem người thương của cậu ấy nữa. Bạn Inoue hình như thuộc câu lạc bộ Văn học.
Đúng lúc này, tôi cảm nhận có thứ gì đó mềm mại, mát lạnh chạm vào ngực mình.
Đập vào mắt tôi là một cây kem ba tầng lần lượt là sô cô la, nho khô và cam. Những ngón tay đang cầm nó thon dài và đẹp đến mức khiến tôi ngẩn ngơ, tôi ngẩng đầu lên và thấy một anh chàng tuổi gần 30 mặc áo vest rất chỉnh tề đang mở to hai mắt trông rất bối rối.
- T-Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Ôi trời ơi, một cái áo len trắng thế này lại bị sô cô la dính lên! Lại còn vết to thế này nữa! Ôi ôi, tôi không biết phải xin lỗi thế nào nữa!
Vẫn nắm chặt cây kem, anh ta vừa rối rít xin lỗi, vai cũng run lẩy bẩy, trông anh ta bối rối đến thảm thương.
- Xem nào, phải dùng khăn tay... không, trước tiên phải nhanh chóng xử lý bằng nước... không, trước đó phải đến phòng tạp vụ mượn xà phòng, không không, phải đi tiệm tạp hóa mua thuốc tẩy...
Dáng người anh ta rất cao, trông rất thanh lịch và tao nhã, thế nhưng bây giờ trên trán anh ta đang rịn đầy mồ hôi, hai mắt láo liên, cả người quay trái quay phải, miệng liên tục lẩm bẩm.
Thoạt nhìn thật kì cục, cũng thật đáng yêu, cho nên tôi không khỏi bật cười.
- Được rồi, anh đừng lo. Tôi đi nhà vệ sinh rửa một chút là được. Tôi có mang áo khoác nên chỉ cần cài nút lại là sẽ không ai để ý cả.
- V-Vậy thì xin cô cầm lấy ít tiền coi như là chi phí giặt rửa...
Nói rồi anh ta vội đưa tay vào trong túi áo định rút ví ra, tuy nhiên vì một tay anh ta vẫn còn cầm kem nên lóng ngóng một hồi vẫn không rút ra được.
- Ồ, kì cục quá? Sao không rút ra được nhỉ.
- Này, kem của anh chảy ra hết rồi kìa.
- Hả!? Oa!
Cây kem chảy nước ra và nhỏ tong tong xuống những ngón tay đẹp đẽ của anh ta. Thấy thế, anh ta lại càng bối rối hơn.
- Cái này! Trước hết phải đặt nó ở đâu đó...
Trong lúc anh ta dáo dác nhìn quanh, phần kem ba tầng nghiêng sang một bên rồi rơi phịch xuống đất.
- Ôi khônggg...
Anh ta nhìn xuống chân với ánh mắt đầy bi thương.
Sau đó như nhận ra mình vừa làm gì anh ta vội nhìn sang phía tôi, hai má đỏ bừng.
- Xin lỗi vì để cô phải chứng kiến cảnh tượng đáng xấu hổ này. A, tôi nhờ cô cầm giùm cái này được không.
Anh ta đưa cho tôi phần vỏ quế trống rỗng, sau đó lấy ví mở ra.
- A...
Hai hàng lông mày của anh ta sụp xuống với vẻ thất vọng.
- T-Tôi xin lỗi. Bình thường tôi không có thói quen mang tiền mặt theo người...
Vừa nói, anh ta vừa rút ra ba tờ 1000 yên đặt vào tay tôi.
- Xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi, bây giờ tôi chỉ có từng này mà thôi.
- Ôi không cần nhiều thế đâu! Chỉ 1000 là đủ rồi!
Tôi định trả lại anh ta hai tờ nhưng anh ta nhất quyết không nhận.
Ngược lại, anh ta bắt đầu mò trong túi tiền lẻ ra hai đồng 100 yên, ba đồng 10 yên, một đồng 5 yên, hai đồng 1 yên rồi lần lượt bỏ vào tay tôi.
- Đây, đây nữa, cả đây nữa, xin cô hãy nhận lấy. Đây là tiền mua bột giặt và thuốc tẩy.
Anh ta nói với. vẻ mặt nghiêm túc đầy hối hận, rồi cảm thấy có vẻ như từng đó vẫn chưa đủ, anh ta lấy sổ viết vào đó số điện thoại và địa chỉ hòm mail, sau đó xé tờ giấy ra đặt lên trên mớ tiền lẻ.
Rồi anh ta nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt lo lắng và nói như thế khẩn cầu.
- Nếu như sau khi giặt mà vết bẩn vẫn không hết, hoặc tiền chi phí không đủ thì xin cô hãy liên lạc với tôi qua địa chỉ này. Tôi sẽ tìm mua cho cô một cái áo tương tự.
Nhìn một người đàn ông cao lêu nghêu, thoạt nhìn cũng rất lịch sự cứ ba lần bảy lượt xin lỗi mình theo kiểu rất là dễ thương như vậy, tôi suýt nữa thì bật cười.
- Vâng, tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh rất nhiều. Nhưng mà chắc là mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. À, anh đợi ở đây một chút.
Tôi chạy tới tiệm bánh crepe, sau đó mua một cái với vị sô cô la, chuối, và nho khô rồi quay lại chỗ cũ.
- Đây là để đền cho cây kem hồi nãy.
Thấy tôi đưa bánh ra, anh ta mở tròn hai mắt nói với vẻ do dự.
- Ơ, cái này, làm phiền cô quá, nhưng mà tôi...
- Anh không thích vị này à?
- À không, với cá nhân tôi mà nói thì sự kết hợp này rất tuyệt vời!
- Tốt quá.
Tôi nhoẻn miệng cười thật tươi. Thấy thế, hai mắt anh ta lại mở to.
- Vậy thôi, tạm biệt anh nhé!
- A, vâng, cảm ơn cô vì bánh crepe.
- Không có gì!
Tôi vừa cười vừa vẫy tay, rồi quay người bước đi.
Vừa đi tôi vừa nghe thấy đằng sau vang lên tiếng cười đùa.
- A~, Mari lại bắt chuyện với cô gái nào nữa rồi này.
- Hì hì, lại bị người ta không thèm quan tâm à Mari?
Thì ra anh ta được gọi là Mari.
Hì hì, tên gì nghe giống con gái thế.
Anh ta có vẻ là học sinh cũ của trường...? Thoạt nhìn nếu anh ta chỉ im lặng mỉm cười là một loạt cô sẽ chết đứ đừ cho xem.
Về sau tôi đi tới chỗ của Nanase, sau đó đi tới triển lãm của câu lạc bộ Văn học lén nhìn xem bạn Inoue rồi quay về nhà.
- Hôm nay mình thấy được bạn Inoue rồi nhé Nanase.
- Hả? Bồ đang đùa mình à?
Tối hôm đó, tôi vừa nằm bẹp trên giường vừa tám chuyện điện thoại với Nanase.
Nanase có vẻ cực kì bối rối khi nghe tôi nói vậy.
- M-Mình đã bảo với bồ là không được đi rồi mà. Yuuka là đồ đần!
- Xin lỗi, xin lỗi, tại vì mình muốn được nhìn thấy hoàng tử trong mộng của Nanase quá. Mà bồ cũng thật là, mãi không chịu giới thiệu người ta cho mình.
- Ư ừ... Giới thiệu cái gì chứ... K-không được đâu. Người ta có vẻ chẳng nhớ chuyện của mình nữa, chắc hẳn cậu ấy cũng chẳng biết tên mình là gì.
- Cho nên mình mới bảo bồ là phải tích cực tiếp cận cậu ấy vào, phải để cho người ta biết tới bồ chứ.
- Mình biết mà. N-Nhưng mà... hôm nay mình lại thất bại nữa rồi...
Sau đó Nanase bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện xảy ra hôm nay.
- Lớp Inoue hôm nay mở gian hàng bói toán cho nên mình đã đi xem thử. Đến nơi thì thấy Inoue đang đóng vai thầy bói.
- Ồ, sau đó thì sao?
- Sau đó mình ngồi xuống trước mặt Inoue, r-rồi bảo cậu ấy xem bói cho mình.
- Ừm ừm.
- Nhưng mà, nhưng mà, khi Inoue bảo mình đưa tay ra, khi tay của Inoue... sắp chạm vào tay mình, mình xấu hổ quá nên bỏ chạy mất tiêu...
- Ây da!
- Inoue chắc hẳn đã cho rằng mình rất kì cục. Mình cũng thử đi xem triển lãm của câu lạc bộ Văn học, nhưng mà Inoue... và chị Amano cứ ở chung với nhau suốt trong phòng... c-cho nên mình không tài nào mở cửa đi vào được...
Giọng của Nanase dần trở nên yếu ớt.
- Ừm, đúng là bầu không khí như vậy thì cũng khó đi vào thật.
Tôi khẽ cười gượng.
Phòng học mà câu lạc bộ Văn học tổ chức triển lãm nằm ở một góc ít người qua lại, cho nên chẳng có khách nào tới xem cả
Cũng vì thế mà tôi có thể ngay lập tức nhận ra bạn Inoue.
Hơi gầy, mái tóc mềm mượt, trông có vẻ ít nói, không biết là vì rảnh quá hay sao mà tôi thấy bạn ấy chỉ ngồi giải câu đố trên giấy. Còn có một chị nhìn khá xinh tóc thắt bím đang tỏ ra giận dữ nữa thì phải.
"Nào Konoha, có khách tới kìa. Mau giới thiệu cho người ta đi."
Nghe thế, bạn Inoue chỉ bật cười và nói.
"Xin lỗi bạn nhé, chủ nhiệm câu lạc bộ chúng mình hơi ồn ào. Ở đây cũng chẳng có thứ gì đặc biệt cả nên bạn thích gì thì cứ xem thôi."
"Thiệt tình! Cái gì mà chẳng có thứ gì đặc biệt chứ! Tất cả những quyển sách ở đây đều là những báu vật của câu lạc bộ Văn học cả đấy!"
Bạn Inoue nhún vai khi nghe chị kia la.
Trông bạn ấy hơi khác với những gì mà tôi nghe được từ Nanase.
Khi tôi kể chuyện này với Nanase, cậu ấy hỏi lại với vẻ ngạc nhiên.
- Hả, k-khác là sao?
- Mình cứ nghĩ bạn ấy trông như một hoàng tử tỏa sáng lấp lánh. Dù sao thì Nanase vốn dĩ rất hâm mộ mấy cái truyện hoàng tử công chúa. Bồ thích nhất là cảnh công chúa gặp nạn và được hoàng tử cưỡi bạch mã xuất hiện cứu giúp đúng không.
- Bồ nói gì vậy, làm gì có chuyện đó chứ.
- Hì hì, bởi vì tâm hồn Nanase vẫn còn thiếu nữ mơ mộng lắm. À nhưng mà mình cũng có thiện cảm với bạn Inoue phết, bạn ấy cười trông đáng yêu lắm. Tạo cảm giác thoải mái khi ở gần.
- Ư ư... Yuuka không được thích Inoue đâu nhé.
- Này này, bồ lại ghen với mình đấy à?
- Ai bảo Yuuka xinh đẹp, lại trưởng thành như vậy chứ, bồ lại còn giỏi giao tiếp hơn mình nữa, nếu Yuuka mà thích Inoue thì mình sẽ chẳng có cơ hội thắng nào cả~~~~~
- Nanase xinh đẹp với dễ thương hơn mình nhiều.
- Hả...! K-Không có chuyện đó đâu.
Nanase cao giọng nói với vẻ bối rối.
Những điều tôi nói là sự thật.
Nanase phải tự nhận ra sức hấp dẫn của bản thân mới được.
Vẻ mặt mỉm cười ngượng ngùng của cậu ấy dễ thương tới mức tôi chỉ muốn ôm chặt lấy. Nếu cậu ấy có thể cười như vậy với bạn Inoue, chắc hẳn bạn Inoue sẽ đổ cái rầm cho xem...
Hồi còn cấp hai, Nanase thường bị bà nội cắt tóc ngang trán rồi cột thành hai bím, váy cũng dài quá gối, lông mày cứ để tự nhiên, lông mi cũng không uốn lên. Lại còn hay thẹn thùng, đặc biệt hễ đối phương là con trai là cậu ấy lại nói năng cụt lủn, cho nên đám con trai trong lớp đều không thích cậu ấy.
- Kotobuki mắt nhìn dễ sợ thật.
- Đã xấu lại còn chảnh.
Những lời đánh giá như vậy dĩ nhiên cũng lọt vào tai của cậu ấy, cho nên Nanase tự ti hơn, khiến cho vòng tuần hoàn này cứ lặp đi lặp lại.
Rồi một ngày, cậu ấy đỏ mặt đi đến cạnh tôi nói.
- Y-Yuuka nè, d-dạy mình vẽ lông mày đi.
Bởi vì tôi vẫn luôn tin rằng chỉ cần Nanase chịu bỏ ra chút công phu thì nhất định cậu ấy sẽ trở nên xinh đẹp, cho nên tôi rất vui vẻ tham dự "kế hoạch thay đổi Nanase".
Tôi đưa cậu ấy đi cắt tóc ở sa lông, cũng nhuộm màu tóc sáng hơn một chút, váy cũng ngắn thêm một tí, lông mày thì dùng nhíp sửa cho thưa đi, lông mi cũng uốn cong lên một chút, chỉ có thế thôi là Nanase đã hóa thân thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Mặc dù ánh mắt của bọn con trai nhìn Nanase đã thay đổi 180 độ, nhưng Nanase chỉ toàn tâm toàn ý với bạn Inoue.
Cậu ấy thật là dễ thương.
- Bồ cứ an tâm đi. Tuýp người yêu thích của mình không giống với của bồ đâu.
Thấy Nanase có vẻ vẫn lo lắng, tôi an ủi cậu ấy như vậy.
Đúng thế... tôi cũng không có hứng thú với loại hình hoàng tử hoàn hảo lúc nào cũng mỉm cười sẵn sàng đến cứu giúp khi tôi gặp nguy. Bởi vì những người như vậy cho dù không có tôi thì cũng không sao cả.
So với tuýp người đó...
- Mình thích mấy chàng trai cần được chăm sóc hơn.
Trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông một tay cầm cây kem ba tầng, mắt nhìn khắp nơi đầy lo lắng, khóe môi tôi không khỏi mỉm cười.
Còn có vẻ mặt thất vọng khi thấy kem rơi xuống đất, hay bộ dạng bối rối khi rút ví mãi không ra. Rồi khi anh ta nghiêm túc đặt từng đồng tiền lẻ lên tay tôi, những hồi ức đó khiến lòng tôi không khỏi rung động.
Thoạt nhìn rất trưởng thành, nhưng trên thực tế lại không đáng tin cậy, còn rất hay lo lắng... bối rối hay làm hỏng chuyện... nhưng bản thân lại rất thành thật, luôn cố gắng... tuýp của mình là như vậy.
- Yuuka thật trưởng thành. Mình mà gặp đối phương bối rối là cũng sẽ hoảng lên luôn.
Tôi bật cười.
- Ừm, cho nên loại hình ưa thích của mình và Nanase hoàn toàn khác nhau, bồ không phải lo lắng gì hết nhé.
Mặc dù Inoue trông rất đáng yêu, nhưng mà có lẽ chỉ là kiểu đáng yêu khiến tôi thán phục mà thôi, nó hơi khác một chút.
- Nhưng mà nếu Nanase mà cứ do dự như vậy hoài là mình sẽ đi nói cho bạn Inoue biết đấy nhé.
- Sao cơ?
- Mình sẽ nói cho bạn Inoue là Nanase rất rất là thích bạn ấy, cho nên bạn ấy phải biết điều một chút.
- K-Không được! Bồ không được làm vậy, Yuuka!
Mỗi lần Nanase trông bối rối như thế này thật là đáng yêu.
- Nếu không muốn mình làm thế thì bồ phải tích cực lên mới được.
- Ừ... ừm, mình biết rồi.
Cậu ấy lầm bầm không có chút tự tin nào như vậy.
Để khích lệ cậu ấy, tôi bắt đầu kể cho cậu ấy nghe về ngôi trường âm nhạc mà tôi đang theo học, rồi về buổi công diễn tiếp theo, chúng tôi còn hẹn nhau lần sau đi chơi chỗ nào, cứ như vậy tới tối khuya.
- Chúc bồ ngủ ngon, Nanase.
- Ừm, chúc bồ ngủ ngon, Yuuka.
- Hi vọng bồ mơ thấy bạn Inoue.
- Đ-Đồ ngốc!
Tôi tắt điện thoại rồi ngã người xuống gối, trong đầu tôi có hơi, chỉ hơi một chút hiện lên nụ cười ngượng ngùng của anh chàng mà tôi gặp hôm nay.
Ba ngày sau khi diễn ra lễ hội văn hóa của trường Seijou...
Cái áo len tôi nhận lại từ tiệm giặt ủi lại trở về màu trắng tinh như trước.
- Thấy chưa? Tôi đã bảo là sẽ không sao cả mà.
Về đến nhà, tôi trải nó ra trên giường rồi thì thầm như vậy.
Mặc dù anh ta bảo với tôi rằng nếu như vết bẩn vẫn không tẩy được thì hãy liên lạc với anh ta, nhưng bây giờ đã không còn cần thiết nữa.
Tuy nhiên trông anh ta có vẻ cảm thấy rất có trách nhiệm về việc này, chắc tôi cũng nên liên lạc với anh ta một chút...
Tôi mở sổ tay ra nhìn chăm chú vào tờ giấy được kẹp trong đó.
Trên đó viết số điện thoại và địa chỉ hòm thư điện tử của anh ta.
Tôi nên dùng cái nào nhỉ.
Thư điện tử sao? Nhưng mà anh ta không cho tôi biết tên. Quả nhiên anh ta đúng là một người sơ ý.
Không biết liệu anh ta có ngạc nhiên nếu tôi gửi cho anh ta một lá thư ghi "Gửi Mari" không nhỉ.
Vừa tưởng tượng thấy vẻ mặt bối rối của anh ta, tôi không khỏi bật cười.
Rốt cuộc thì tôi vẫn quyết định gọi trực tiếp qua điện thoại.
Tiếng chuông báo không ngừng vang lên, khi nó sắp chuyển sang chế độ nhắn tự động thì...
- Alô?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của anh ta.
- À, tôi là người đã được anh đưa tiền giặt đồ, anh còn nhớ tôi không?
- A! Vâng! Dĩ nhiên rồi!
Thanh âm rạng rỡ ngọt ngào truyền vào tai tôi.
Oa, lúc trước không để ý, nhưng mà giọng của người này nghe hay thật đấy.
Đó là một giọng nói rất ngọt ngào, trong vắt.
- A, quả nhiên là chỗ bị tôi làm bẩn không tẩy đi được sao?
Giọng của anh ta ngay lập tức trở nên lo lắng.
Tôi cười nói.
- Không, giặt sạch rồi. Chẳng khác nào đồ mới luôn. Tôi chỉ gọi để thông báo cho anh thôi.
- A vậy sao, thế thì tốt quá. Tôi cứ lo mãi. Cảm ơn cô vì đã gọi điện thông báo.
Quả nhiên là giọng anh ta nghe rất hay... tôi không khỏi nhắm mắt với vẻ hưởng thụ.
- Alô?
- A, vâng.
- Cô sao vậy?
- Không có gì, chỉ là giọng anh hay quá nên tôi mải nghe quên hết mọi thứ.
- Hả?
Đối phương lại bắt đầu bối rối.
- Không, không có chuyện đó... giọng của tôi không có gì hay ho cả.
Anh ta cố gắng nói một cách khiêm tốn nhất có thể.
- Không phải vậy đâu, giọng anh nghe hay thật mà~. Tôi đang học trường âm nhạc cho nên chỉ cần nghe giọng nào hay là tôi lại mê mẩn luôn.
-... Âm nhạc sao?
- Ừ, tương lai tôi muốn trở thành một ca sĩ opera.
- Vậy sao, thế cho nên giọng của cô mới nghe trong vắt và hay hơn của tôi đến như vậy.
- Hả?
Lần này tới lượt tôi bối rối.
- Đây là lần đầu tiên tôi được ai đó khen là giọng mình rất hay, hì hì, xấu hổ ghê.
- Không không, tai tôi nghe chuẩn lắm.
Anh ta trả lời một cách thành thật.
Cho dù chỉ là lời nói xã giao thì tôi cũng rất vui.
Sau đó chúng tôi tiếp tục nói chuyện.
- Cô học trường nào? À, là cái trường ở gần Shirafuji phải không? Nơi đó đã đào tạo được rất nhiều ca sĩ opera nổi tiếng.
- Anh biết rõ nhỉ, chẳng lẽ anh là người cùng ngành luôn hả? Tôi nghe giọng anh cũng rất hay.
- Giọng của tôi cũng chẳng có gì đâu, nhưng mà, chà, đại loại cũng gần như vậy.
- Tôi thấy câu lạc bộ Nhạc giao hưởng của trường Seijou cũng rất nổi tiếng, anh là thành viên cũ của câu lạc bộ hả?
Chúng tôi vừa tìm hiểu nhau vừa nói đủ thứ chuyện, từ việc mình đã làm gì ở lễ hội văn hóa đã nhìn thấy gì, rồi món kem yêu thích...
Mặc dù mới gặp lần đầu nhưng chúng tôi lại nói chuyện với nhau gần một giờ đồng hồ.
- Ồ bỗng dưng lại nói chuyện lâu như vậy, xin lỗi cô nhé.
- Không, là lỗi của tôi. Bây giờ anh đang bận à?
- Không, cơ bản thì dạo này tôi rảnh lắm.
Tôi định nói "Vậy lần sau tôi lại gọi cho anh được không?", nhưng rồi kịp dừng lại, hai má đỏ bừng.
Nói như vậy sẽ khiến anh ta nghĩ tôi là một người không biết xấu hổ mất.
Trong khi tôi còn đang do dự thì câu chuyện của chúng tôi đã đi tới hồi kết, cả hai cùng nói tạm biệt rồi tôi cúp máy.
Nói mới nhớ... tôi vẫn chưa biết tên của anh ta. Cũng không báo tên của mình...
Chẳng lẽ đây cũng là lần cuối chúng tôi nói chuyện sao.
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, cõi lòng hơi cảm thấy hụt hẫng.
Lần tiếp theo chúng tôi gặp nhau là ngày hôm sau.
Tan học, tôi tới đại sảnh để tập luyện cho buổi công diễn tháng 12.
Đó là một vở nhạc kịch tên là Góa phụ Bươm Bướm của Puccini.
Nó là một câu chuyện đầy bi ai, kể về cô gái Nhật Bản dễ thương tên là Bươm Bướm trở thành vợ của Pinkerton, một sĩ quan hải quân người Mĩ, sau khi bị Pinkerton bỏ rơi, cô đã tự sát.
Tôi diễn vai một người bạn của nữ chính Bươm Bướm, đồng thời là một phần của dàn hợp xướng.
Hàng năm, trong các buổi công diễn, trường chúng tôi đều mời tới các ca sĩ opera chuyên nghiệp. Lần này cũng thế, vai Pinkerton được một nam ca sĩ chuyên nghiệp giọng nam cao đảm nhiệm, cho nên mọi người đều rất nỗ lực.
Cho dù lần này chỉ đóng một vai phụ, nhưng lần sau có lẽ sẽ tốt hơn. Chắc hẳn mọi người đều đang nghĩ như vậy.
"Hỡi cô bạn thân yêu của tôi ơi,
Tôi nguyện cầu cho bạn được hạnh phúc."
Tôi vây quanh Bươm Bướm và cất tiếng hát. Ca từ là tiếng Ý. Những bản nhạc kịch của Ý đều rất thanh thoát, tôi rất thích chúng.
Đúng lúc này, bên dưới vang lên tiếng xôn xao.
Có vẻ như ai đó vừa tới, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc khi thấy người đó.
Khi tôi đưa mắt về bên đó, tôi cũng giật mình.
Người đàn ông cao ráo với nét mặt dịu dàng đang ngồi lặng lẽ trên ghế dành cho khách.
Đó là Mari, người đã khiến cái áo len trắng của tôi bị dính kem sô cô la.
Tại sao anh ta lại ở đây?!
Còn nữa, tại sao anh ta lại ngồi một cách thản nhiên như vậy trên ghế... a, anh ta đang nhìn tôi!
Tôi bối rối, ca từ cũng hát sai, thật là mất mặt.
Không lâu sau, giáo viên giới thiệu cho chúng tôi về Mari vào giờ nghỉ giải lao.
Khi biết tên anh ta là Mariya Keiichi, xung quanh tôi vang lên những tiếng xôn xao "Quả nhiên!", "A! Là anh Mariya đó sao!".
Tôi cũng rất kinh ngạc.
Mari chính là Mariya Keiichi sao?!
Từ khi còn nhỏ, giọng ca của anh ấy đã được ca ngợi là tiếng ca của Thiên Thần. Anh ta từng nhận được rất nhiều giải thưởng ở các cuộc thi ở nước ngoài, được biết đến như là ca sĩ thiên tài.
Sau khi lớn lên, với chất giọng nam ca ngọt ngào như mật ong, anh ta được xưng tụng là hoàng tử giới âm nhạc, thế nhưng anh ta lại không đi theo con đường chuyên nghiệp... nói theo một cách nào đó thì anh ta còn nổi tiếng hơn cả những ca sĩ chuyên nghiệp.
Anh ta là Mariya Keiichi!
Đầu óc tôi trở nên hỗn loạn, mặt cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Ôi, làm sao bây giờ, mặc dù tôi cũng từng nghe Mariya Keiichi hát, nhưng đó là khi anh ta đang đứng trên sân khấu và được hóa trang cho nên tôi đã không nhận ra.
Vậy mà tôi lại nói với Mariya Keiichi rằng "Vì giọng anh hay quá nên tôi mải nghe quên hết mọi thứ", thật là xấu hổ quá đi!
Oaaaaa, thật là mất mặt.
Trái tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi không tài nào nhìn thẳng vào anh ta được.
Cho dù vậy, khi tôi cẩn thận ngẩng lên nhìn về phía anh ta, tôi thấy anh ta đang được mọi người vây quanh, vừa trả lời những câu hỏi vừa gật đầu một cách bình thản.
Chẳng hiểu sao... tôi có cảm giác chúng tôi như người của hai thế giới khác nhau... khi lòng tôi vừa dâng lên cảm giác buồn bã như vậy thì anh ta nhìn về phía tôi mà mỉm cười với vẻ bối rối.
Khuôn mặt anh ta trông có chút đáng thương, cho nên tôi cũng mỉm cười đáp lại như đang làm một ám hiệu bí mật.
Thấy thế anh ta cũng vui vẻ mỉm cười với vẻ an tâm.
A... làm sao bây giờ, tôi vui quá.
Lòng tôi tràn ngập cảm xúc dịu dàng, ấm áp.
Sau khi buổi luyện tập kết thúc, anh ta đứng đợi tôi trên đường về.
Bởi vì tôi biết chắc anh ta sẽ xuất hiện nên lần này tôi không quá ngạc nhiên.
- Để cảm ơn cho cái bánh crepe, tôi có thể mời cô đi ăn không?
Trước lời mời của anh ta, tôi cũng trả lời một cách bình thản.
- Rất hân hạnh. Tôi cũng đang có chuyện muốn phàn nàn với anh đây.
- Ồ! Chúng ta sẽ ăn ở đây sao?
- Ừ, củ cải trắng và chikuwabu ở đây rất nổi tiếng đấy.
Anh ta nói với giọng vui vẻ như một đứa trẻ, rồi ngồi xuống ghế, và bắt đầu gọi một phần có củ cải trắng, chikuwabu, đậu phụ chiên và trứng gà.
Đây chẳng phải là một tiệm oden lề đường sao. Trông chẳng hợp với phong cách của anh ta chút nào cả.
Tuy nhiên thì phần oden với hơi nóng nghi ngút trông có vẻ rất ngon.
- Hôm nay tôi chuẩn bị ví đầy đủ rồi, cho nên cô cứ an tâm gọi món mình yêu thích đi.
- Vậy cho tôi một phần củ cải trắng, chikuwabu, trứng gà, bắp cải cuốn và konjac.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau và bắt đầu nói chuyện.
Tôi phàn nàn không thương tiếc, anh ta giấu chuyện mình là Mariya Keiichi rồi đột nhiên xuất hiện ở trường chúng tôi, như vậy là phạm quy.
- Mari tại sao lại không trở thành ca sĩ chuyên nghiệp vậy?
- Tôi lười lắm, cho nên không phù hợp với con đường đó.
- Anh không thấy lãng phí à? Anh được người ta gọi là thiên tài mà không phải sao?
- Điều đó chỉ đúng ở Nhật Bản thôi. Ở nước ngoài có rất nhiều ca sĩ giỏi hơn tôi.
- Vậy sao, nếu thế thì tôi vẫn còn phải cố gắng nhiều nữa mới được.
- Mito cũng muốn trở thành ca sĩ chuyên nghiệp à?
- Ừm. Nhưng mà hiện tại tôi chỉ có thể tham gia dàn hợp xướng thôi. Tôi thích ca hát lắm. Một ngày nào đó tôi muốn được đứng giữa sân khấu và hát Trà Hoa Nữ, Tosca hay Mimi. Chắc hẳn cảm giác đó sẽ rất tuyệt.
-... Đúng vậy.
Mari khẽ nheo mắt như đang đắm chìm trong mơ, nét mặt của anh ây trông hơi cay đắng.
- Ngày nào đó khi Mito đứng trên sân khấu với tư cách một ca sĩ, tôi nhất định sẽ lên tặng hoa cho em.
- Oa, thật không!
Ừ - Mari khẽ mỉm cười. - Loại hoa yêu thích của em là gì?
- Em thích hoa hồng xanh!
- Trên đời này có hoa hồng xanh sao?
- Ừm. Mặc dù chỉ là loài hoa nhân tạo được người ta thêm màu xanh vào, nhưng nó vẫn rất đẹp và lãng mạn. Ngôn ngữ loài hoa của nó là kì tích, hoặc điều không thể xảy ra.
- Điều không thể xảy ra sao.
Ánh mắt của anh ấy lại hơi trở nên buồn bã.
- Nhưng nếu "Điều không thể xảy ra" có thể trở thành hiện thực thì nó sẽ rất tuyệt vời! Cho nên em rất thích hoa hồng xanh!
- Mito có hoài bão lớn thật đấy.
Mari mỉm cười dịu dàng.
- Mari nè, hiện tại anh đang làm gì vậy?
- Anh là giáo viên.
Anh ấy vui vẻ trả lời tôi như vậy.
- Giáo viên âm nhạc sao?
- Ừ. Anh bắt đầu đi dạy ở trường Seijou từ năm nay.
- Ồ, t-thì ra là vậy...
Cho nên anh ấy mới được mấy cô gái gọi tên thân thiết như vậy.
- Cảm giác quan sát những người trẻ tuổi rất là vui. Nỗ lực học tập, tham gia câu lạc bộ, rồi yêu đương. Vì thời học sinh của anh đều sống ở nước ngoài cho nên từ sáng tới tối chỉ biết mỗi luyện tập thanh nhạc. Cho nên hiện tại anh muốn tìm lại tuổi xuân bị đánh mất của mình.
- Anh nói nghe như ông cụ non ấy.
- À vậy sao.
- Còn nữa, lúc nói chuyện anh rất giữ kẽ. Cho nên em đang thắc mắc cách nói chuyện của mình có hơi suồng sã không.
- Không cần đâu, em cứ tự nhiên đi. Dù sao Mito cũng không phải học trò của anh. Cách nói chuyện của anh là bị ảnh hưởng từ việc ở nước ngoài lâu quá. Lúc đó người quen xung quanh anh toàn là các giáo viên rất lớn tuổi.
- Khổ cực cho anh quá.
- Nhưng mà bây giờ anh từ bỏ ca hát rồi, cho nên cảm giác cũng thoải mái hơn.
- Ừm, nói vậy là anh cảm thấy mình từ bỏ ca hát là việc đúng đắn sao?
- Ừ. Cũng nhờ vậy mà anh có thể trải nghiệm kem cây ba tầng và bánh crepe ở lễ hội văn hóa.
Khi Mari cười nói như vậy, trông anh ấy đáng yêu tựa như một đứa trẻ.
Oden nóng rất đậm vị, án rất ngon, cho nên tôi gọi thêm vài phần nữa.
- A, ăn no quá, toàn thân cũng trở nên ấm áp rồi.
Sau khi ăn uống xong xuôi, tôi và Mari cùng dạo bước trong công viên.
Kì lạ thật, mặc dù tôi không uống chút rượu nào, nhưng chẳng hiểu sao bước chân tôi lại thật nhẹ.
- Củ cải và chikuwabu đều rất ngon. Ban đầu em còn tưởng anh sẽ dẫn em đi ăn quán Pháp nào đó nữa chứ.
- Em thích món Pháp à?
- Không, oden ngon nhất! Nếu trước mặt em là đồ ăn Pháp, em sẽ căng thẳng tới mức cắn vào lưỡi mất.
- Thực ra anh cũng vậy.
Mari nói với vẻ ngại ngùng.
Tôi vừa cười khúc khích vừa ngâm nga tiếng của góa phụ Bươm Bướm.
"Chúng ta quen với cuộc sống yên bình
Mộc mạc và đơn giản."
Tim tôi đập thình thịch, tiếng ca ngọt ngào khẽ vang lên từ bờ môi.
Chỉ là tiếng ngâm nga khe khẽ không cần phải bận tâm tới phát âm và kĩ thuật. Chỉ là như vậy thôi nhưng tôi đã thấy rất vui!
"Chúng ta quen với sự dịu dàng
Sâu như đại dương, cao vời vợi như bầu trời
Sự dịu dàng như nắm bắt trái tim."
Mari cũng mỉm cười khẽ hát lên tiếng ca của Pinkerton.
"Bươm Bướm của ta!... Nàng Bướm yếu đuối
Thật là một cái tên xinh đẹp..."
Bầu trời đen như được phủ một tấm màn che, con đường lát đá trong công viên được những ngọn đèn hai bên chiếu rọi.
Dưới ánh đèn đó, chúng tôi vừa nhìn nhau cười, vừa cười ngâm nga tiếng hát.
"Bên kia đại dương người ta nói rằng
Bươm bướm sẽ bị con người bắt lấy
Và bị đính lên bảng bằng kim"
Tôi ngước lên nhìn Mari rồi đưa tay ra với ánh mắt tinh nghịch, Mari cũng khẽ mỉm cười nắm lấy tay tôi.
"Có chuyện đó sao."
"Chàng biết vì sao không?
Để chúng không bao giờ chạy trốn được nữa."
Theo kịch bản thì vào lúc này Pinkerton sẽ ôm lấy Bươm Bướm với tất cả nhiệt tình.
Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng thả tay Mari ra. Váy đồng phục đung đưa trong làn gió lạnh.
Mari mỉm cười vươn tay ra.
"Nào đến đây."
"Để ta được hôn lên bàn tay xinh đẹp của nàng."
Trái tim tôi như sắp hòa tan trước giọng nam cao ngọt ngào như mật ong và ánh mắt dịu dàng đó. Nhưng tôi chỉ khẽ cười và lắc đầu.
"Ôi, đêm ngọt ngào, bầu trời đầy sao!
Em chưa từng chứng kiến ngôi sao nào xinh đẹp như vậy
Tất cả đều lấp lánh như đang chớp mắt."
Mari cũng cười.
"Hỡi cô gái đáng yêu với ánh mắt đầy quyến rũ."
Lời ca của chúng tôi dần mất trật tự. Chúng tôi hát những gì mình muốn hát.
Điều đó thật vui, ngực tôi như có một cảm giác mừng rỡ không thể đè nén được.
Mari nắm chặt tay tôi.
Lần này tôi cũng không trốn tránh mà nhìn thẳng vào anh ấy.
Mắt của Mari đang nhìn tôi, và mắt của tôi phản chiếu trong mắt anh ấy đều tỏa sáng lấp lánh tựa như những vì sao.
- Cuối cùng cũng bắt được em rồi, Bươm Bướm.
Mari nói với giọng trêu tức.
- Em cũng mới 15 tuổi như Bươm Bướm thôi đấy.
- Cái này... là vấn đề lớn rồi đây.
- Nắm tay một cô gái 15 tuổi thế này, bạn gái anh mà thấy sẽ giận đấy.
Vừa nghe thấy thế, Mari bật cười vui vẻ.
- Chuyện này thì không có vấn đề gì cả. Bởi vì anh không có bạn gái.
Rồi mặt anh ấy đỏ lên với vẻ ngượng ngùng-
Một tuần trước Giáng Sinh, tôi thông báo cho Nanase qua điện thoại việc mình đã có bạn trai.
- Mình sẽ đi chơi với anh ấy vào Giáng Sinh. A, nhưng mà đêm Giáng Sinh mình vẫn sẽ ở cùng với Nanase.
- Từ khi nào vậy! Hai người biết nhau ở đâu? Bắt đầu quen nhau từ khi nào? Anh ta là người ra sao?
- Mình biết anh ấy ở lễ hội văn hóa ở trường của bồ đấy.
- Chẳng lẽ ngươi đó cùng trường với mình sao?!
- Hì hì, đúng rồi.
Nanase tỏ ra rất kinh ngạc.
Mặc dù cậu ấy cứ gặng hỏi tôi người đó học lớp nào, là người ra sao, nhưng tôi chỉ tránh né và nói.
- Chờ Nanase và bạn Inoue trở thành người yêu rồi mình sẽ nói. Cho đến lúc đó thì chuyện này là bí mật.
Bởi vì nếu tôi nói người đó chính là giáo viên dạy nhạc của trường cậu ấy, chắc hẳn Nanase sẽ càng kinh ngạc hơn.
- Mặc dù lúc nào cũng cần được chăm sóc, nhưng anh ấy rất đáng yêu, chỉ cần ở bên anh ấy là mình lại thấy vui vẻ, cảm thấy rất ấm áp.
Bản thân tôi cũng nghĩ hình như mình hơi sến súa, nhưng mà tôi lại không thể giữ lại những cảm xúc đó trong lòng.
Anh Keiichi...
Kể từ thứ Bảy tuần trước, tôi bắt đầu gọi anh ấy như vậy.
Anh Keiichi cũng bắt đầu gọi tôi là Yuuka thay vì Mito.
Khi đi tới lễ hội văn hóa, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ hẹn hò với một giáo viên ở đó. Thế nhưng, tựa như ngôn ngữ loài hoa của hoa hồng xanh, giữa chúng tôi đã xảy ra một chuyện không thể xảy ra.
Ban đầu tôi chỉ cảm thấy hai chúng tôi nói chuyện thật vui vẻ. Tôi cũng tự ý thức được sự cách biệt tuổi tác giữa tôi và anh ấy, rồi mối quan hệ học trò - giáo viên mặc dù chúng tôi không cùng trường đi chăng nữa.
Tuy nhiên, càng gặp nhau nhiều, những mối bận tâm đó lại càng nhạt đi.
"Anh có thể trở thành bạn trai của em không? Một ông chú lớn hơn tám tuổi như anh có còn thuộc đối tượng của em không?"
Nghe anh Keiichi hỏi với vẻ lo lắng như vậy, tôi nhoẻn miệng cười.
"Chỉ cần anh hứa với em là sẽ không phản bội như Pinkerton là được."
Anh Keiichi cười rạng rỡ rồi ôm chặt lấy tôi.
"Chuyện đó thì em an tâm. Nếu em lo lắng thì có thể lấy kim dính anh lên bảng là được."
"Em sẽ không làm chuyện đó với bạn trai của mình đâu."
Tôi cũng áp mặt vào ngực của anh Keiichi với vẻ hạnh phúc.
Sau đó chúng tôi chính thức trở thành người yêu.
Giáng Sinh năm nay tôi sẽ ở bên anh ấy.
Ngay tại lúc này trái tim tôi vẫn đập thình thịch.
- Nanase cũng nhanh tỏ tình với bạn Inoue đi. Như vậy bốn người chúng mình sẽ có thể đi hẹn hò kép.
Tương lai đó nghe thật mĩ diệu.
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc luyện tập, tôi đi tới căn hộ của anh Keiichi.
Hôm nay tôi đã hẹn sẽ nấu cơm tối cho anh ấy.
Vì anh Keiichi vẫn chưa về nên tôi dùng đùa khóa dự phòng tự mở cửa.
Căn hộ của anh Keiichi có phòng khách rất rộng, cảm giác rất thoải mái. Thảm trải sàn và rèm cửa đều được phối màu rất hài hòa.
Tôi bỏ đĩa CD mà tôi rất thích mang từ nhà theo vào đầu đĩa rồi mặc tạp dề và bắt đầu nấu ăn.
Hôm nay tôi sẽ làm bánh hamburger đậu hũ. Với phần nhân rất nhiều rau củ.
Súp miso tôi cũng sẽ bỏ thêm củ cải trắng và đậu hũ chiên.
Được nấu ăn cho người mình thương thật là một chuyện vui vẻ. Chỉ cần tưởng tượng anh Keiichi sẽ vui vẻ ăn những món ăn do tôi nấu là tôi đã thấy mãn nguyện rồi.
Tôi ngâm nga theo bài thánh ca đang phát ra từ CD. Tiếng ca tựa như những tia sáng dịu dàng dẫn lên thiên đàng bao quanh tôi, khiến toàn bộ thế giới đều trở nên thật xinh đẹp.
Ôi, thật không ngờ xung quanh tôi tràn ngập những điều xinh đẹp như vậy.
Khi tôi đang nhồi cà rốt vào bánh hamburger thì tiếng cửa mở vang lên.
Là anh Keiichi!
- Anh về rồi đấy à?
Khi tôi vừa quay người lại, sống lưng tôi bỗng lạnh buốt.
Anh Keiichi đang đứng trước cửa với vẻ mặt tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến anh Keiichi như vậy!
Khi tôi đang còn ngẩn người không biết nói gì thì anh Keiichi đã khuỵu xuống sàn, hai tay bịt chặt lấy tai, toàn thân run rẩy.
- Dừng lại đi... tại sao, tại sao ngươi vẫn đuổi theo ta!
Anh ấy vừa nói ra những từ ngữ khó hiểu vừa lắc đầu liên tục.
Bài thánh ca vẫn đang vang lên réo rắt từ trong loa. Khuôn mặt và giọng nói của anh Keiichi đều trở nên méo mó. Rồi anh ấy gào lên thất thanh.
- Làm ơn! Đừng hát nữa! Đừng bắt ta phải nghe giọng hát đó nữa... ta đã từ bỏ âm nhạc, ta đã tưởng mình cuối cùng cũng có thể quên đi! Làm ơn, đừng mà, hãy tha thứ cho ta... làm ơn, xin làm ơn...
Anh ấy không ngừng cầu khẩn, đầu cúi sát xuống sàn. Mồ hôi chảy không ngừng, những lời nói đứt quãng của anh ấy hòa quyện với bài thánh ca tựa như những tiếng nghịch âm đầy giông tố. Tôi dường như đang bị cuốn đi trong mưa bão.
Anh ấy làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Là do bài thánh ca này sao?
Tôi vội tắt CD. Anh Keiichi vẫn đang bịt chặt tai, toàn thân run rẩy. Tôi quỳ xuống và dùng hai tay ôm thật chặt lấy anh ấy.
- Em xin lỗi. Em không biết anh không muốn nghe thánh ca. Em đã tắt nó đi rồi, không sao nữa đâu.
Tôi lặp lại nhiều lần "Em xin lỗi", "Không sao nữa đâu", tôi nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của anh ấy bằng bàn tay đẫm mồ hôi của mình. Dù vậy, trái tim tôi vẫn tràn ngập nỗi sợ hãi vì không biết làm thế này có giúp anh Keiichi hết run rẩy hay không.
Tuy nhiên, anh Keiichi dần bình tĩnh trở lại, những ngón tay của anh ấy dần buông lỏng...
Chúng tôi cứ im lặng như vậy.
-... Anh xin lỗi.
Anh Keiichi thì thầm với giọng yếu ớt.
- Đừng, anh không có lỗi gì cả.
Vẫn nắm chặt lấy tay anh Keiichi, tôi nói khẽ vào tai anh ấy.
- Anh nhớ tới chuyện gì đáng sợ sao?
-...
Anh Keiichi im lặng.
- Nếu anh không muốn thì không cần nói ra cũng được. Nhưng em sẽ vẫn luôn ở bên anh Keiichi, nếu có việc gì hãy nói với em nhé...
-... Cảm ơn em, Yuuka.
Tôi ôm chặt lấy anh Keiichi, rồi khẽ mỉm cười.
- Anh đói bụng rồi phải không. Cơm tối sắp xong rồi, anh đi thay đồ đi. Hôm nay em làm hamburger đậu phụ với súp miso củ cải đấy.
Anh Keiichi cũng khẽ mỉm cười gượng gạo.
- Cả hai đều là món anh thích cả.
- Ừm, em biết mà.
Tôi nắm lấy hai tay anh Keiichi rồi đỡ anh ấy đứng dậy.
- Cho nên em mới làm bánh hamburger thật ngon cho anh Keiichi.
- Đồ ăn do Yuuka làm thì món nào anh ăn cũng ngon cả.
Anh Keiichi dịu dàng nói như vậy, rồi anh ấy khẽ nắm chặt lấy tay tôi rồi đi vào căn phòng bên cạnh.
Tôi cũng quay trở lại với món ăn đang làm dở dang.
Bánh hamburger, súp miso, và món salad đều rất thành công, chúng tôi vừa ăn tối vừa nói chuyện vui vẻ.
Sau khi cùng dọn dẹp bàn ăn, chúng tôi ngồi tựa vai vào nhau trên sô pha và bắt đầu tán gẫu.
Tôi nói cho anh ấy biết việc Nanase vẫn thích bạn Inoue từ hồi còn học cấp 2, hay Nanase mặc dù trông khó gần, nhưng thực tế lại rất đáng yêu... hi vọng Nanase và bạn Inoue có thể nhanh chóng trở thành người yêu...
Rồi thì hi vọng có thể nhanh nói cho Nanase biết về chuyện của anh Keiichi... như vậy chúng tôi sẽ có thể cùng hẹn hò kép. Chắc hẳn sẽ rất thú vị...
Tôi còn hỏi anh ấy đã đọc Tựa như bầu trời xanh của Inoue MIU chưa.
Cuốn tiểu thuyết đó rất đáng yêu, rất dịu dàng, tôi cực kì yêu thích nó, MIU dường như bằng tuổi với tôi. Không biết cậu ấy là người như thế nào nhỉ... Tôi còn nói với anh ấy lần tới tôi sẽ mang theo DVD phim điện ảnh của Tựa như bầu trời xanh và CD nhạc phim rồi chúng tôi sẽ cùng thưởng thức. Cảnh trong phim rất đẹp... bầu trời sau cơn mưa, xà đơn dưới ánh chiều tà, vòi phim nước, còn cả hành lang im ắng...
Nữ diễn viên đóng vai Itsuki cũng rất hợp...
Ca khúc chủ đề mang một nhịp điệu thanh thoát... khiến người nghe như muốn bật khóc.
Tôi cũng muốn được thích một người bằng cả trái tim như Itsuki...
Anh Keiichi im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại tiếp lời.
Nơi bờ vai chúng tôi chạm vào nhau thật ấm áp.
Bàn tay tôi đặt lên bàn tay anh ấy.
Chẳng biết từ lúc nào mà ngoài trời bắt đầu nổi cơn mưa.
Vừa nghe tiếng mưa im ắng, chúng tôi vừa tiếp tục cuộc nói chuyện bình thường mà hạnh phúc.
Đột nhiên anh Keiichi hỏi tôi với vẻ lo lắng.
- Yuuka... em sẽ mãi mãi ở bên anh chứ?
Ánh mắt anh ấy nhìn tôi đầy lo lắng. Bàn tay cũng siết chặt lại.
Anh ấy vừa nhớ ra điều gì sao.
Anh ấy đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Bàn tay của người tôi yêu tại sao lại lạnh ngắt như vậy...
Lòng tôi tràn ngập niềm yêu thương xen lẫn đau đớn, tôi khẽ vuốt ve bàn tay anh Keiichi như đang nâng niu một thứ gì đó mong manh dễ vỡ, những ngón tay của tôi đan vào tay anh ấy.
- Ừm... em sẽ mãi mãi ở bên anh Keiichi.
"Yêu" có lẽ là một thứ gì đó rất to lớn.
Tuy nhiên, tình cảm ấm áp xen lẫn khổ sở này sâu sắc hơn là một sự ưa thích đơn thuần.
Tôi vừa làm ấm những ngón tay của anh Keiichi vừa khẽ thì thầm.
- Khi Bươm Bướm biết được Pinkerton đã kết hôn với một người con gái khác, nàng đã hát rằng "Người nếu không thể sống trong tôn nghiêm thì vẫn có thể chết để bảo toàn sự tôn nghiêm của mình"...
Nhưng... em cho rằng dù sự tôn nghiêm của , mình bị tổn thương thì cũng không sao cả... em sẽ không tìm lấy cái chết chỉ vì một điều như vậy. Dù cho gặp chuyện rất đau khổ, rất bi thảm, dù cho toàn thân dính đầy bùn nhơ... em sẽ vẫn tiếp tục sống, sẽ vẫn tiếp tục ở bên anh Keiichi... đó chính là lời thề của em.
- Cảm ơn em.
Anh Keiichi gục đầu vào cổ tôi.
Dường như anh ấy đang khóc.
Vẫn nắm chặt lấy những ngón tay của anh Keiichi, tôi tiếp tục nói với anh ấy lần tới sẽ hẹn hò ở đâu, đêm Giáng Sinh sẽ ăn gì, và những chuyện trong tương lai.
Tôi thầm cầu nguyện với Chúa rằng xin người hãy để quãng thời gian dịu dàng này tiếp tục đến vĩnh hằng.